Tiên Hồng Lộ
Chương 175: Khai trương long trọng
Hai mắt Điệp Liên sưng đỏ lau nước mắt, bộ dạng thật ủy khuất thở phì phì chạy ra ngoài. Dương Phàm cảm giác hành động cô gái này có chút nặng, bắt lấy dao động tâm tình trong lòng nàng.
Điệp Liên chạy thẳng một đường, rời khỏi Tiên Hồng Y Quán đi vào trong một tiệm tạp hóa ở gần đó.
- Hu hu hu! Sư tôn, ta không muốn làm nhiệm vụ này nữa xin giải phong ấn cho ta đi!
Điệp Liên khóc lóc kể lể với một nam tử thần bí, người mặc áo bào đen đội mặt nạ đen.
- Vì sao?
Nam tử thần bí giọng nói không mặn không nhạt giọng thoáng hơi khàn:
- Ngươi là đệ tử ta xem trọng nhất.
- Thế nhưng người kia thật quá khó hầu hạ! Hắn lại không có một chút hứng thú đối với ta.
Điệp Liên khóc than.
Nam tử thần bí khẽ thở dài một hơi:
- Đây là bởi vì ngươi còn chưa dụng tâm làm nhiệm vụ. Nếu như là kẻ đầu đường xó chợ chỉ bằng mỹ sắc cùng mị thuật vô song của ngươi là có thể làm cho mục tiêu thần hồn điên đảo. Người kia xác thật khó đối phó, ngươi phải nhẫn nại một chút đây cũng là một loại khảo nghiệm tôi luyện đối với ngươi.
- Vâng, sư tôn!
Điệp Liên bình ổn tâm tình lại lau khô nước mắt, khuôn mặt thanh tú phóng ra vài tia cười động lòng người. Trong ánh mắt thâm thúy của nam tử thần bí hiện ra một tia khen ngợi gật đầu nói:
- Coi như là diễn kịch, ngươi cũng phải dụng tâm mà diễn.
- Viên thuốc này cho ngươi, ở thòi khắc mấu chốt thì ăn vào có thể cởi bỏ phong ấn của ngươi, để tránh khói gặp phải loại tình huống đêm qua.
Nam tử áo bào đen thần bí lấy ra một viên thuốc, đưa cho Điệp Liên.
- Tạ ơn sư tôn.
Điệp Liên vội tiếp nhận viên thuốc, cất thật kỹ.
- Ngươi tiếp tục đi.
Nam tử thần bí bỏ lại một câu, thân hình hóa thành một quầng sáng hư vô, biến mất khỏi tiệm tạp hóa bình thường này. Điệp Liên nhìn nơi sư tôn biến mất, lộ vẻ mặt khó hiểu thì thầm tự nói:
- Sư tôn giao cho nhiệm vụ lần này thật là cổ quái
Nàng không ở lại lâu liền quay về Tiên Hồng Y Quán. Vừa bước lên lầu. Điệp Liên liền đụng phải Dương Phàm.
- Cô vừa đi đâu vậy?
Dương Phàm bình thản hỏi.
Điệp Liên bị dọa nhảy dựng. Lúc đối mặt với Dương Phàm trong lòng nàng có một loại cảm giác cổ quái.
- Tâm tình ta không tốt, chỉ đi ra ngoài dạo một vòng, hiện giờ đã có quvết định rồi
Điệp Liên thấp giọng nói.
- À? Quvết định gì?
Dương Phàm có vẻ hứng thú hỏi.
Vừa nãy thần thức của hắn theo cô gái này ra ngoài, kết quả lại phát hiện một màn quỷ dị: Điệp Liên đi vào một tiệm tạp hóa sau đó lại tự dưng mất đi khí tức bóng dáng của nàng, giống như biến mất giữa hư không vậy.
Nhưng qua nửa ngày, cô gái này lại như xuất hiện giữa hư không, quay lại y quán.
- Điệp Liên quyết định ở lại y quán không sợ khổ, không sợ mệt cũng không sợ khi dễ, nhất định sẽ dùng chân tình đánh động dược sư thu ta làm đồ đệ.
Đôi mắt Điệp Liên lộ ra một tia quật cường bất khuất.
- Được!
Khóe miệng Dương Phàm lộ ra mấv tia trào phúng:
- Từ hôm nay trở đi y phục của dược sư cùng học đồ trong y quán đều do cô giặt tẩy, công tác vệ sinh bốn tầng đầu y quán cũng giao cho cô, về phần tầng năm y quán không có ta cho phép không được tự ý bước vào, bằng không lập tức khai trừ cô.
- Ta nhất định sẽ làm tốt.
Điệp Liên hiện vẻ mặt kiên nghị không có một chút tia oán hận ủy khuất, ngược lại tích cực lạc quan khác thường. Dương Phàm hơi có chút kinh ngạc, không để ý tới cô gái này nữa, bắt đầu bận rộn làm việc.
Tiên Hồng Y Quán chia làm năm tầng, Tầng một, hai là nơi chữa thương chữa bệnh cho người phàm, lầu ba do bốn vị dược sư tu tiên giới xem bệnh. Còn Dương Phàm chỉ cần tọa trấn lầu bốn, thương bệnh bình thường, hắn căn bản khinh thường ra tay.
Lấy tu vi Ngưng Thần hậu kỳ của hắn hiện giờ trị liệu thương thế do hạng Luyện Khí Kỳ bình thường tạo thành, sợ rằng không có hiệu quả gì. Trải qua tính toán nửa ngày cả y quán đã được bố trí thỏa đáng không tìm ra sơ hở nào.
Để phòng ngừa dò thám, Dương Phàm còn cố ý bố trí tầng tầng lớp lớp cấm chế cường đại ở tầng bốn cùng tầng năm y quán. Không gian tư nhân ở tầng năm, chẳng những có cấm chế còn bố trí một trận pháp loại nhỏ. Coi như tu sĩ Trúc Cơ kỳ đích thân tới cũng không cách nào dò thám tình huống tầng bốn, tầng năm.
Vào ban đêm, Dương Phàm rút thời gian trở về Vương phủ một chuyến. Trước tiên kiểm tra tình huống Vũ Văn Hàm. cảm giác Cửu Túc Huyền Mạch trong cơ thể cô gái này đang trong thức tỉnh, thậm chí hắn có thể cảm nhận được một tia lực lượng thần bí đang kêu gọi những ngôi sao trên bầu trời đêm.
Sau đó, hắn lại đi gặp Yến vương Vũ Văn Liệt. nói rõ ý đến đây.
- Ha ha! Không thành vấn đề, ngày hôm qua ta đã có đề nghị. Ngày mai Tiên Hồng Y Quán khai trương, Yến Vương Phủ ta thậm chí Vũ Văn gia tộc cũng sẽ dốc sức tương trợ.
Vũ Văn Liệt hào sảng nói.
- Vũ Văn gia tộc? Vậy thì thật quá tốt. Dương mỗ đa tạ.
Dương Phàm biểu đạt lòng cảm tạ.
Hắn chỉ là muốn Yến vương chống đỡ một chút, không nghĩ tới đối phương còn có thể lôi kéo ra Vũ Văn gia tộc phía sau.
Chẳng qua, Dương Phàm nghĩ tới bản thân Vũ Văn Liệt đã có thực lực siêu việt ngang tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, nên cũng không cảm thấy kỳ quái nữa. Bất luận là tu tiên giới hay thế tục giới đều lấy thực lực định địa vị, có lẽ địa vị Yến vương ở Vũ Văn gia tộc cùng không thấp.
- Nhưng còn ngươi, dường như đặt hết tâm tư lên y quán, lẽ nào không lo lắng Ám Huyết Vương Triều ám sát sao?
Yến vương hiếu kỳ hỏi.
Dương Phàm hời hợt nói:
- Hy vọng vòng ám sát tiếp theo thực lực đối thủ đừng quá yếu.
- Xem ra dược sư rất có tự tin. Được rồi, ta còn muốn nói cho ngài một ít tin tức về tổ chức này. Ám Huyết Vương Triều là một tổ chức cực kỳ phức tạp chia làm thành viên nội bộ cùng thành viên ngoại bộ. Hơn nữa nhiệm vụ thành viên cũng không chỉ giới hạn trong ám sát.
Yến vương giải thích.
- Thành viên nội bộ cùng thành viên ngoại bộ. hai loại này khác nhau chỗ nào?
Dương Phàm hỏi.
- Người trước là nội bộ tổ chức huấn luyện ra, trung thành đến chết. Thành viên ngoại bộ, lại có thể là bất cứ một võ giả, người tu tiên, tán tu nào, thậm chí là một phàm nhân bình thường. Chỉ cần ngươi có thể ra được bảng giá, chi trước một bộ phận đưa ra nhiệm vụ là có thể được thành viên ngoại bộ tiếp nhận.
Yến vương nói.
- Không nghĩ tới Vương gia hiểu rõ tổ chức này như vậy, lẽ nào ngài cũng là một trong những thành viên ngoại bộ?
Dương Phàm lơ đãng hỏi.
- Ha ha dược sư nói đùa.
Thần sắc Yến vương hơi đổi. cười ha ha. nói:
- Thành viên ngoại bộ cũng không chính quy, vào lúc bình thường chỉ là một võ giả bình thường hoặc người tu tiên, chỉ khi bọn họ thiếu thốn tài vật hoặc linh thạch, lắc mình biến hóa là có thể trở thành một trong thành viên ngoại bộ.
- Nói như vậy, bất cứ một người nào bên cạnh ta đều có thể là sát thủ do Ám Huvết Vương Triều phái tới?
Dương Phàm lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
- Không sai, kỳ thật đây là do lợi ích sai khiến. Hôm qua ám sát dược sư hẳn là thành viên nội bộ Ám Huyết Vương Triều. Loại ám sát này chỉ có ba lần, hơn nữa mỗi lần mạnh hơn một lần, về phần thành viên ngoại bộ truy sát sẽ không có hạn chế số lần thế nhưng có kỳ hạn cụ thể, quá thời hạn sẽ vô hiệu.
- Đa tạ Vương gia chỉ giáo. Dương mỗ đã rõ rồi.
Dương Phàm thần sắc bình thản như thường, cáo biệt Yến vương, thầm nghĩ: "Xem ra Yến vương này khắng định đã từng có liên hệ buôn bán với Ám Huvết Vương Triều."
Đêm khuya, gió có chút lạnh. Dương Phàm cảm giác được bầu không khí có vài tia không bình thường. Vừa đi tới một góc quanh vắng vẻ, phía trước đột nhiên có mấy người bịt mặt đánh tới. binh khí pháp khí bay vụt tới.
"Không ngờ đến nhanh như vậy!"
Khóe miệng Dương Phàm khẽ nhếch lên, lấy ra một thanh phi kiếm cầm trong tay hời hợt chống đỡ.
Leng keng keng!
Chỉ hai ba cái, những công kích này đều bị đánh lùi.
- Chịu chết đi!
- Mọi người cùng tiến lên, giết người này là có thể nhận được vạn lượng hoàng kim, ba trăm linh thạch cùng hai kiện Pháp Khí cực phẩm.
Những người này vàng thau lẫn lộn, đa số là người tu tiên, còn có vài tên võ giả Tiên Thiên. Dương Phàm mắt lạnh nhìn những người này, rót pháp lực vào Độc Bảo trong bàn tay, bản thân lại bồng bềnh bay múa, bước giữa hư không, phiêu dật như tiên.
Chỉ trong khoảng khắc, hắn đã đi một vòng tròn quanh những sát thủ này.
Bịch! Bịch! Bịch!
Những nơi đi qua các sát thủ đều ngã xuống đất, độc phát thân vong.
- Hừ, một đám ô hợp!
Dương Phàm thu hồi Độc Bảo bay lên trở về Tiên Hồng Y Quán. Hắn vừa đi không bao lâu, trong góc tối nhảy ra vài bóng người.
- Dược sư này thật là đáng sợ, xem ra chỉ sợ không phải tu sĩ Luyện Khí KỲ trung kỳ, đánh giá ít nhất là tu vi Luyện Khí đại viên mãn.
- Đáng sợ nhất là Độc Bảo trong tay hắn, chỉ cần vừa tiếp cận liền chết ngay, dù là ngừng thở cũng vô dụng!
Một người trong đó sợ hãi nói.
- Quên đi, chúng ta vẫn nên buông tha nhiệm vụ này, để thành viên nội bộ Ám Huyết Vương Triều đau đầu đi.
Rất nhanh, có vài người trong đó liền buông bỏ.
- Nói đúng, tuy rằng phần thưởng rất mê người, thế nhưng người này thật là một nhân vật nguy hiểm mà.
Dương Phàm trở lại tầng năm y quán, tu luyện ma công lập tức thông suốt đạt đến cảnh giới Ngưng Thần trung kỳ. Tu luyện thêm mấy ngày, chỉ sợ cũng có thể đạt tới Ngưng Thần hậu kỳ.
Chỉ là lúc ngưng luyện u Minh Ma Diễm. Dương Phàm có thể mơ hồ cảm thụ được tồn tại cường đại như đứng trên tầng mây, tay nắm ma diễm bao quát thiên hạ chúng sinh. Tồn tại cường đại trong mơ hồ, mặc dù cách hắn xa xôi không biết bao nhiêu, nhưng áp lục làm hắn kinh hoàng vỡ mặt cảm giác nguy cơ chưa bao giờ biến mất.
Một đêm không có chuvện gì, ma công tăng mạnh.
Ngày hôm sau, lúc hắn đi ra tầng năm Tiên Hồng Y Quán, phát hiện cả y quán giăng đèn kết hoa náo nhiệt phi phàm. Có không ít người tới chúc mừng tặng thiệp, tổng quản Vương phủ đang phụ trách chuyện này.
ở chỗ này, Dương Phàm phát hiện không ít người quen biết: Trịnh Lão Tiên, Trịnh Vân Phi, tiểu quận chúa, Vũ Văn Hàm, Hà dược sư còn có một ít người xuất hiện ở yến hội Vương phủ lần trước.
Nói chung, một y quán lớn như vậy, lại có chút chật chội. Đồng thời, cũng có vô số người tới y quán xem bệnh. Ngoài cửa y quán có hai học đồ đang hét to:
- Y quán khai trương ngày đầu tiên, xem bệnh miễn phí!
Theo bọn họ gào lớn, ngày càng có nhiều người phàm chen chúc nhau đến trong đó còn bao gồm một ít người tu tiên hiếu kỳ, ở cửa y quán còn có một bình đài, bên trên có một vị tiên sinh giảng sách đang nước miếng tung bay giảng giải:
- Nói tới vị dược sư truyền kỳ này, đã trị được bệnh mà ba vị đại thần y kinh đô cũng không làm gì được. Kết hạ thiện duyên với Yến Vương Phủ, thậm chí được tôn sùng vô cùng ở kinh đô này
Dương Phàm đang hứng thú nghe, đúng lúc này Vũ Văn Hàm đi tới, mĩm cười nhu hòa nói:
- Dương đại ca, đại điển khai trương hôm nay thế nào?
- Hiệu quả rất tốt, chẳng qua ta cảm giác đại điển khai trương hôm nay quá nửa sẽ không thuận lợi tiếp tục như thế!
Dương Phàm nhàn nhạt nói, ánh mắt đảo qua đoàn người dày đặc gần y quán. Mơ hồ, hắn cảm nhận được sát khí ẩn giấu dưới ồn ào náo nhiệt.
- Tránh tránh! Mọi người tránh ra!
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên truyền tới một trận hỗn loạn. Mấy người đàn ông cường tráng mặc áo vải, nâng một cáng cứu thương, bên trên là một lão nhân hai má xanh tím chuyển thành đen đang chạy tới bên này.
- Mọi người nhanh tránh ra, bệnh nhân nguy hiểm sớm chiều, cầu thần y ra tay cứu trị!
Đi đầu là một gã thư sinh cùng một thiếu nữ, hai người mắt sưng đỏ, nóng ruột như lửa đốt xem ra là con cái người bệnh.
Điệp Liên chạy thẳng một đường, rời khỏi Tiên Hồng Y Quán đi vào trong một tiệm tạp hóa ở gần đó.
- Hu hu hu! Sư tôn, ta không muốn làm nhiệm vụ này nữa xin giải phong ấn cho ta đi!
Điệp Liên khóc lóc kể lể với một nam tử thần bí, người mặc áo bào đen đội mặt nạ đen.
- Vì sao?
Nam tử thần bí giọng nói không mặn không nhạt giọng thoáng hơi khàn:
- Ngươi là đệ tử ta xem trọng nhất.
- Thế nhưng người kia thật quá khó hầu hạ! Hắn lại không có một chút hứng thú đối với ta.
Điệp Liên khóc than.
Nam tử thần bí khẽ thở dài một hơi:
- Đây là bởi vì ngươi còn chưa dụng tâm làm nhiệm vụ. Nếu như là kẻ đầu đường xó chợ chỉ bằng mỹ sắc cùng mị thuật vô song của ngươi là có thể làm cho mục tiêu thần hồn điên đảo. Người kia xác thật khó đối phó, ngươi phải nhẫn nại một chút đây cũng là một loại khảo nghiệm tôi luyện đối với ngươi.
- Vâng, sư tôn!
Điệp Liên bình ổn tâm tình lại lau khô nước mắt, khuôn mặt thanh tú phóng ra vài tia cười động lòng người. Trong ánh mắt thâm thúy của nam tử thần bí hiện ra một tia khen ngợi gật đầu nói:
- Coi như là diễn kịch, ngươi cũng phải dụng tâm mà diễn.
- Viên thuốc này cho ngươi, ở thòi khắc mấu chốt thì ăn vào có thể cởi bỏ phong ấn của ngươi, để tránh khói gặp phải loại tình huống đêm qua.
Nam tử áo bào đen thần bí lấy ra một viên thuốc, đưa cho Điệp Liên.
- Tạ ơn sư tôn.
Điệp Liên vội tiếp nhận viên thuốc, cất thật kỹ.
- Ngươi tiếp tục đi.
Nam tử thần bí bỏ lại một câu, thân hình hóa thành một quầng sáng hư vô, biến mất khỏi tiệm tạp hóa bình thường này. Điệp Liên nhìn nơi sư tôn biến mất, lộ vẻ mặt khó hiểu thì thầm tự nói:
- Sư tôn giao cho nhiệm vụ lần này thật là cổ quái
Nàng không ở lại lâu liền quay về Tiên Hồng Y Quán. Vừa bước lên lầu. Điệp Liên liền đụng phải Dương Phàm.
- Cô vừa đi đâu vậy?
Dương Phàm bình thản hỏi.
Điệp Liên bị dọa nhảy dựng. Lúc đối mặt với Dương Phàm trong lòng nàng có một loại cảm giác cổ quái.
- Tâm tình ta không tốt, chỉ đi ra ngoài dạo một vòng, hiện giờ đã có quvết định rồi
Điệp Liên thấp giọng nói.
- À? Quvết định gì?
Dương Phàm có vẻ hứng thú hỏi.
Vừa nãy thần thức của hắn theo cô gái này ra ngoài, kết quả lại phát hiện một màn quỷ dị: Điệp Liên đi vào một tiệm tạp hóa sau đó lại tự dưng mất đi khí tức bóng dáng của nàng, giống như biến mất giữa hư không vậy.
Nhưng qua nửa ngày, cô gái này lại như xuất hiện giữa hư không, quay lại y quán.
- Điệp Liên quyết định ở lại y quán không sợ khổ, không sợ mệt cũng không sợ khi dễ, nhất định sẽ dùng chân tình đánh động dược sư thu ta làm đồ đệ.
Đôi mắt Điệp Liên lộ ra một tia quật cường bất khuất.
- Được!
Khóe miệng Dương Phàm lộ ra mấv tia trào phúng:
- Từ hôm nay trở đi y phục của dược sư cùng học đồ trong y quán đều do cô giặt tẩy, công tác vệ sinh bốn tầng đầu y quán cũng giao cho cô, về phần tầng năm y quán không có ta cho phép không được tự ý bước vào, bằng không lập tức khai trừ cô.
- Ta nhất định sẽ làm tốt.
Điệp Liên hiện vẻ mặt kiên nghị không có một chút tia oán hận ủy khuất, ngược lại tích cực lạc quan khác thường. Dương Phàm hơi có chút kinh ngạc, không để ý tới cô gái này nữa, bắt đầu bận rộn làm việc.
Tiên Hồng Y Quán chia làm năm tầng, Tầng một, hai là nơi chữa thương chữa bệnh cho người phàm, lầu ba do bốn vị dược sư tu tiên giới xem bệnh. Còn Dương Phàm chỉ cần tọa trấn lầu bốn, thương bệnh bình thường, hắn căn bản khinh thường ra tay.
Lấy tu vi Ngưng Thần hậu kỳ của hắn hiện giờ trị liệu thương thế do hạng Luyện Khí Kỳ bình thường tạo thành, sợ rằng không có hiệu quả gì. Trải qua tính toán nửa ngày cả y quán đã được bố trí thỏa đáng không tìm ra sơ hở nào.
Để phòng ngừa dò thám, Dương Phàm còn cố ý bố trí tầng tầng lớp lớp cấm chế cường đại ở tầng bốn cùng tầng năm y quán. Không gian tư nhân ở tầng năm, chẳng những có cấm chế còn bố trí một trận pháp loại nhỏ. Coi như tu sĩ Trúc Cơ kỳ đích thân tới cũng không cách nào dò thám tình huống tầng bốn, tầng năm.
Vào ban đêm, Dương Phàm rút thời gian trở về Vương phủ một chuyến. Trước tiên kiểm tra tình huống Vũ Văn Hàm. cảm giác Cửu Túc Huyền Mạch trong cơ thể cô gái này đang trong thức tỉnh, thậm chí hắn có thể cảm nhận được một tia lực lượng thần bí đang kêu gọi những ngôi sao trên bầu trời đêm.
Sau đó, hắn lại đi gặp Yến vương Vũ Văn Liệt. nói rõ ý đến đây.
- Ha ha! Không thành vấn đề, ngày hôm qua ta đã có đề nghị. Ngày mai Tiên Hồng Y Quán khai trương, Yến Vương Phủ ta thậm chí Vũ Văn gia tộc cũng sẽ dốc sức tương trợ.
Vũ Văn Liệt hào sảng nói.
- Vũ Văn gia tộc? Vậy thì thật quá tốt. Dương mỗ đa tạ.
Dương Phàm biểu đạt lòng cảm tạ.
Hắn chỉ là muốn Yến vương chống đỡ một chút, không nghĩ tới đối phương còn có thể lôi kéo ra Vũ Văn gia tộc phía sau.
Chẳng qua, Dương Phàm nghĩ tới bản thân Vũ Văn Liệt đã có thực lực siêu việt ngang tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, nên cũng không cảm thấy kỳ quái nữa. Bất luận là tu tiên giới hay thế tục giới đều lấy thực lực định địa vị, có lẽ địa vị Yến vương ở Vũ Văn gia tộc cùng không thấp.
- Nhưng còn ngươi, dường như đặt hết tâm tư lên y quán, lẽ nào không lo lắng Ám Huyết Vương Triều ám sát sao?
Yến vương hiếu kỳ hỏi.
Dương Phàm hời hợt nói:
- Hy vọng vòng ám sát tiếp theo thực lực đối thủ đừng quá yếu.
- Xem ra dược sư rất có tự tin. Được rồi, ta còn muốn nói cho ngài một ít tin tức về tổ chức này. Ám Huyết Vương Triều là một tổ chức cực kỳ phức tạp chia làm thành viên nội bộ cùng thành viên ngoại bộ. Hơn nữa nhiệm vụ thành viên cũng không chỉ giới hạn trong ám sát.
Yến vương giải thích.
- Thành viên nội bộ cùng thành viên ngoại bộ. hai loại này khác nhau chỗ nào?
Dương Phàm hỏi.
- Người trước là nội bộ tổ chức huấn luyện ra, trung thành đến chết. Thành viên ngoại bộ, lại có thể là bất cứ một võ giả, người tu tiên, tán tu nào, thậm chí là một phàm nhân bình thường. Chỉ cần ngươi có thể ra được bảng giá, chi trước một bộ phận đưa ra nhiệm vụ là có thể được thành viên ngoại bộ tiếp nhận.
Yến vương nói.
- Không nghĩ tới Vương gia hiểu rõ tổ chức này như vậy, lẽ nào ngài cũng là một trong những thành viên ngoại bộ?
Dương Phàm lơ đãng hỏi.
- Ha ha dược sư nói đùa.
Thần sắc Yến vương hơi đổi. cười ha ha. nói:
- Thành viên ngoại bộ cũng không chính quy, vào lúc bình thường chỉ là một võ giả bình thường hoặc người tu tiên, chỉ khi bọn họ thiếu thốn tài vật hoặc linh thạch, lắc mình biến hóa là có thể trở thành một trong thành viên ngoại bộ.
- Nói như vậy, bất cứ một người nào bên cạnh ta đều có thể là sát thủ do Ám Huvết Vương Triều phái tới?
Dương Phàm lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
- Không sai, kỳ thật đây là do lợi ích sai khiến. Hôm qua ám sát dược sư hẳn là thành viên nội bộ Ám Huyết Vương Triều. Loại ám sát này chỉ có ba lần, hơn nữa mỗi lần mạnh hơn một lần, về phần thành viên ngoại bộ truy sát sẽ không có hạn chế số lần thế nhưng có kỳ hạn cụ thể, quá thời hạn sẽ vô hiệu.
- Đa tạ Vương gia chỉ giáo. Dương mỗ đã rõ rồi.
Dương Phàm thần sắc bình thản như thường, cáo biệt Yến vương, thầm nghĩ: "Xem ra Yến vương này khắng định đã từng có liên hệ buôn bán với Ám Huvết Vương Triều."
Đêm khuya, gió có chút lạnh. Dương Phàm cảm giác được bầu không khí có vài tia không bình thường. Vừa đi tới một góc quanh vắng vẻ, phía trước đột nhiên có mấy người bịt mặt đánh tới. binh khí pháp khí bay vụt tới.
"Không ngờ đến nhanh như vậy!"
Khóe miệng Dương Phàm khẽ nhếch lên, lấy ra một thanh phi kiếm cầm trong tay hời hợt chống đỡ.
Leng keng keng!
Chỉ hai ba cái, những công kích này đều bị đánh lùi.
- Chịu chết đi!
- Mọi người cùng tiến lên, giết người này là có thể nhận được vạn lượng hoàng kim, ba trăm linh thạch cùng hai kiện Pháp Khí cực phẩm.
Những người này vàng thau lẫn lộn, đa số là người tu tiên, còn có vài tên võ giả Tiên Thiên. Dương Phàm mắt lạnh nhìn những người này, rót pháp lực vào Độc Bảo trong bàn tay, bản thân lại bồng bềnh bay múa, bước giữa hư không, phiêu dật như tiên.
Chỉ trong khoảng khắc, hắn đã đi một vòng tròn quanh những sát thủ này.
Bịch! Bịch! Bịch!
Những nơi đi qua các sát thủ đều ngã xuống đất, độc phát thân vong.
- Hừ, một đám ô hợp!
Dương Phàm thu hồi Độc Bảo bay lên trở về Tiên Hồng Y Quán. Hắn vừa đi không bao lâu, trong góc tối nhảy ra vài bóng người.
- Dược sư này thật là đáng sợ, xem ra chỉ sợ không phải tu sĩ Luyện Khí KỲ trung kỳ, đánh giá ít nhất là tu vi Luyện Khí đại viên mãn.
- Đáng sợ nhất là Độc Bảo trong tay hắn, chỉ cần vừa tiếp cận liền chết ngay, dù là ngừng thở cũng vô dụng!
Một người trong đó sợ hãi nói.
- Quên đi, chúng ta vẫn nên buông tha nhiệm vụ này, để thành viên nội bộ Ám Huyết Vương Triều đau đầu đi.
Rất nhanh, có vài người trong đó liền buông bỏ.
- Nói đúng, tuy rằng phần thưởng rất mê người, thế nhưng người này thật là một nhân vật nguy hiểm mà.
Dương Phàm trở lại tầng năm y quán, tu luyện ma công lập tức thông suốt đạt đến cảnh giới Ngưng Thần trung kỳ. Tu luyện thêm mấy ngày, chỉ sợ cũng có thể đạt tới Ngưng Thần hậu kỳ.
Chỉ là lúc ngưng luyện u Minh Ma Diễm. Dương Phàm có thể mơ hồ cảm thụ được tồn tại cường đại như đứng trên tầng mây, tay nắm ma diễm bao quát thiên hạ chúng sinh. Tồn tại cường đại trong mơ hồ, mặc dù cách hắn xa xôi không biết bao nhiêu, nhưng áp lục làm hắn kinh hoàng vỡ mặt cảm giác nguy cơ chưa bao giờ biến mất.
Một đêm không có chuvện gì, ma công tăng mạnh.
Ngày hôm sau, lúc hắn đi ra tầng năm Tiên Hồng Y Quán, phát hiện cả y quán giăng đèn kết hoa náo nhiệt phi phàm. Có không ít người tới chúc mừng tặng thiệp, tổng quản Vương phủ đang phụ trách chuyện này.
ở chỗ này, Dương Phàm phát hiện không ít người quen biết: Trịnh Lão Tiên, Trịnh Vân Phi, tiểu quận chúa, Vũ Văn Hàm, Hà dược sư còn có một ít người xuất hiện ở yến hội Vương phủ lần trước.
Nói chung, một y quán lớn như vậy, lại có chút chật chội. Đồng thời, cũng có vô số người tới y quán xem bệnh. Ngoài cửa y quán có hai học đồ đang hét to:
- Y quán khai trương ngày đầu tiên, xem bệnh miễn phí!
Theo bọn họ gào lớn, ngày càng có nhiều người phàm chen chúc nhau đến trong đó còn bao gồm một ít người tu tiên hiếu kỳ, ở cửa y quán còn có một bình đài, bên trên có một vị tiên sinh giảng sách đang nước miếng tung bay giảng giải:
- Nói tới vị dược sư truyền kỳ này, đã trị được bệnh mà ba vị đại thần y kinh đô cũng không làm gì được. Kết hạ thiện duyên với Yến Vương Phủ, thậm chí được tôn sùng vô cùng ở kinh đô này
Dương Phàm đang hứng thú nghe, đúng lúc này Vũ Văn Hàm đi tới, mĩm cười nhu hòa nói:
- Dương đại ca, đại điển khai trương hôm nay thế nào?
- Hiệu quả rất tốt, chẳng qua ta cảm giác đại điển khai trương hôm nay quá nửa sẽ không thuận lợi tiếp tục như thế!
Dương Phàm nhàn nhạt nói, ánh mắt đảo qua đoàn người dày đặc gần y quán. Mơ hồ, hắn cảm nhận được sát khí ẩn giấu dưới ồn ào náo nhiệt.
- Tránh tránh! Mọi người tránh ra!
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên truyền tới một trận hỗn loạn. Mấy người đàn ông cường tráng mặc áo vải, nâng một cáng cứu thương, bên trên là một lão nhân hai má xanh tím chuyển thành đen đang chạy tới bên này.
- Mọi người nhanh tránh ra, bệnh nhân nguy hiểm sớm chiều, cầu thần y ra tay cứu trị!
Đi đầu là một gã thư sinh cùng một thiếu nữ, hai người mắt sưng đỏ, nóng ruột như lửa đốt xem ra là con cái người bệnh.
Tác giả :
Khoái Xan Điếm