Tiên Hôn Hậu Ái
Chương 69: Mỹ nhân kia
Khi Tô Dịch Thừa đưa An Nhiên đến ‘Chân Thành kiến trúc’ là tám giờ năm mươi lăm phút, lên tầng quẹt thẻ xong là vừa đúng chín giờ.
Để túi xách vào trong tủ của bàn làm việc. Vừa mở máy tính ra thì điện thoại đặt trên bàn vang lên, là Lâm Lệ gọi tới.
An Nhiên đưa tay nhận lấy, vừa sửa sang lại tài liệu vừa nói: “Lão phật gia, sáng sớm điện thoại tới, có dặn dò gì."
Khác với sự tùy tiện bình thường, hôm nay Lâm Lệ có chút trầm tĩnh, một lúc sau mới mở miệng: “An Tử."
“Ừ?" Dường như nghe ra có cái gì không thích hợp, An Nhiên hỏi lại “Sao thế, xảy ra chuyện gì?"
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở dài của Lâm Lệ, sau đó hỏi, “hồi đó khi mi … biết Mạc Phi phản bội, có tâm tình gì a!" Thanh âm trống rỗng, không có chút linh khí nào.
An Nhiên sửng sốt, trong lòng loáng thoáng có dự cảm xấu, khẽ cau mày, hỏi dò: “Lâm Lệ, giữa mi và Trình Tường có vấn đề gì rồi?"
Trầm mặc, yên lặng chỉ còn lại tiếng hít thở. An Nhiên nắm chặt điện thoại, kịch liệt chau mày.
Rất lâu, lâu đến mức An Nhiên cho là cô đã không còn nghe điện thoại nữa, Lâm Lệ cuối cùng mở miệng: “Ta đọc được một tin nhắn trong di động của hắn, rất mập mờ, rất thân mật."
An Nhiên sửng sốt, cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Trình Tường phản bội, hoặc là nói cô hoàn toàn không tin Trình Tường thế mà lại có thể phản bội!
“Có phải mi hiểu nhầm gì không? Trình Tường, Trình Tường hẳn không phải là người như vậy!" Bọn họ quen biết gần mười năm rồi, tính tình Trình Tường cũng giống như bề ngoài của anh vậy, dịu dàng vô hại, anh đối xử rất tốt và bao dung với Lâm Lệ cô đều thấy được, nói thật, cô thật sự khó có thể tin Trình Tường sẽ phản bội, huống chi bây giờ bọn họ đã có con, mấy ngày nữa là chuẩn bị kết hôn. “mi đã hỏi anh ta chưa? Anh ta thừa nhận?"
“Không có. Anh ấy đi công tác rồi, điện thoại để quên ở nhà." Vì không mang điện thoại di động, cho nên cô mới đọc được tin nhắn như vậy. Cô cũng không tin Trình Tường là người như vậy, nhưng trên tin nhắn đúng là nói thế, thực sự không có cách nào chối cãi.
An Nhiên im lặng, một lúc lâu mới mở miệng, “Lâm Lệ, ta cảm thấy mi vẫn nên chờ anh ta trở về rồi hỏi rõ, sợ là có gì hiểu lầm ở đây, mi và Trình Tường đã quen nhau mười năm, mi còn không rõ anh ta là người như thế nào sao? anh ta đối xử với mi như vậy, mi cũng có thể cảm giác được, mi thật sự tin là anh ta sẽ phản bội mi, phản bội tình cảm mười năm của hai người?"
Lại là im lặng, hồi lâu An Nhiên mới nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến thanh âm, như là đang gượng cười, nói: “ừ, mi đi làm đi, ta không sao rồi." Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
An Nhiên cầm điện thoại di động, nhìn màn hình lđen kịt, trong lòng có chút không yên tâm, vừa định gọi lại, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, cô ngẩng đầu, thấy Hoàng Đức Hừng mỉm cười đứng ở cửa.
An Nhiên chỉ đành phải đặt điện thoại xuống, đứng lên, hỏi: “Tổng giám, ngài tìm tôi có việc?"
Hoàng Đức Hưng giơ tay lên ý bảo cô ngồi xuống, tự mình kéo cái ghế ra ngồi xuống trước mặt cô, cười nói, “Buổi sáng Tô trợ lý đưa cô đến sao?"
Bị ông hỏi như thế, An Nhiên có chút mất tự nhiên, gật đầu, một lần nữa hỏi: “tổng giám tìm tôi có chuyện gì?"
“Ha hả, không có gì." Hoàng Đức Hưng cười cười, đột nhiên thu lại nụ cười trên mặt, hơi nghiêm túc nói: “nhưng mà cô cũng quá không phải rồi, chuyện kết hôn lớn như vậy mà cũng không thông báo cho mọi người một tiếng."
An Nhiên xấu hổ, lúc đầu tốc độ của mình và Tô Dịch Thừa đăng ký kết hôn quả thực là nhanh đến giật mình, sao còn kịp thông báo! Hơn nữa sau này cũng không tổ chức đám cưới, mở tiệc chiêu đãi khách khứa, như vậy đúng là không có gì phải nói rồi.
Hơi có chút xấu hổ, gượng cười nói: “Ha hả, chúng tôi, chúng tôi đều sợ phiền phức."
Hoàng Đức Hưng gật đầu, trên mặt cười ôn hòa, như có chút ít bùi ngùi nói: “An Nhiên a, cô đến công ty hơn sáu năm rồi, tính ra, tôi cũng coi như là nửa bậc thầy của cô đi."
An Nhiên nhìn ông, gật đầu, đâu chỉ là một nửa, từ sau khi tốt nghiệp đại học, hồi đó ngay cả vẽ cũng không qua cửa, bây giờ có thể độc lập thiết kế một tòa nhà cao tầng, nói thật ra, tất cả là do ông chỉ bảo, mặc dù đôi khi ông rất nghiêm khắc, nói chuyện cũng không hợp tình hợp lý, nhưng nghiêm sư mới có cao đồ a(**)! Về điểm này, cô vẫn luôn biết ơn. (nghiêm sư mới có cao đồ: thầy nghiêm mới có trò giỏi)
Thấy cô gật đầu, Hoàng Đức Hưng vội vàng cười nói tiếp: “nếu coi như là nửa thầy dạy, vậy chuyện cô kết hôn, làm thầy như ta dù sao vẫn nên tỏ vẻ, như vậy đi, tối nay ở ‘Khải Long’ tôi mời cô và Tô trợ lý ăn một bữa cơm? Coi như là chúc hai người tân hôn vui vẻ." Thật ra thì đây mới mục đích ông ta tới đây hôm nay, Tô Dịch Thừa là ai, đó là người đứng đầu Giang Thành trong vài năm nữa! mặt khác theo tin tức hiện tại, anh ta có thể đảm nhiệm dự án ban khoa học kỹ thuật, trước đây ông vẫn luôn phiền não làm thế nào để nói quan hệ với anh ta, thế này vừa khéo, thật không ngờ anh ta thế mà lại là chồng An Nhiên, như vậy, đúng lúc cho ông ta cái lý do hợp lý, tạo quan hệ tốt với anh ta, nói không chừng khi khởi công ban khoa học kỹ thuật thành phố có thể chen một chân vào.
An Nhiên trầm mặc một lát, mặc dù cô cũng không thông minh, nhưng mà cô nhìn ra được cái gì gọi là ý nghĩa của bữa cơm. Ở đây sáu năm, bữa cơm thương chính (thương nhân + chính trị gia), cô đã thấy nhiều. Người Trung Quốc dường như rất thích bàn bạc công chuyện trên bàn cơm, mà ắt là không thể thiếu được rượu, mà rượu lại dễ dàng khiến người ta làm sai, nói sai gì đó.
Thấy cô mãi không nói, Hoàng Đức Hưng khẽ gọi nhắc nhở: “An Nhiên?"
An Nhiên lấy lại tinh thần, hơi hơi ngượng ngùng cười xin lỗi: “Thật ngại quá, tổng giám, Dịch Thừa, hôm nay Dịch Thừa có việc, tôi đoán là không ăn được bữa cơm này rồi, nhưng mà cũng cảm ơn lời chúc phúc của tổng giám dành cho chúng tôi, cảm ơn!" Mặc dù cô cũng không biết Tô Dịch Thừa đã đi bao nhiêu bữa cơm như vậy, nhưng khi chưa hề trưng cầu ý kiến của anh, cô sẽ không đồng ý với người ngoài cái gì, suy cho cùng thân phận của anh quá đặc thù! Bữa tiệc có đi hay không, vẫn hoàn toàn không có trưng cầu qua ý kiến của hắn.
Hoàng Đức Hưng chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: “Thế à, vậy ngày mai đi?"
“Thời gian này anh ấy rất bận." An Nhiên mặt không đổi sắc nói.
Hoàng Đức Hưng nhìn cô, một lúc lâu, đột nhiên cười, nói: “An Nhiên, có phải cô bận tâm điều gì không a!"
“Tổng giám nói đùa, tôi có thể có cái gì bận tâm, chẳng qua là gần đây Dịch Thừa thật sự rất bận, tối nào cũng gần nửa đêm mới về." An Nhiên áy náy nói: “Nếu không như vậy đi, khi nào anh ấy có thời gian, vợ chồng chúng tôi sẽ mời tổng giám một bữa, coi như là cảm ơn ngài bồi dưỡng và chăm sóc tôi nhiều năm qua."
Thấy cô nói như thế, Hoàng Đức Hưng cũng không nói thêm gì nữa, nhìn cô, cười cười gật đầu, “Được, đúng rồi, bản thiết kế kia thế nào rồi, ngày mai là phải tranh tài rồi."
An Nhiên gật đầu, trả lời: “Hôm nay sửa chữa nữa là gần xong rồi."
“Ừ, vẽ xong thì để tôi xem một chút, nếu có vấn đề thì cứ trực tiếp nói hỏi tôi." Hoàng Đức Hưng vừa nói vừa đứng dậy, “Tốt lắm, không có việc gì, cô hãy giải quyết tốt công việc đi."
An Nhiên gật đầu, tiễn ông ra khỏi phòng làm việc. Mà đang đưa mắt nhìn ông đi khỏi, trong nháy mắt định đóng cửa thì vừa lúc đối diện với Tiếu Hiểu đang dựa vào cửa phòng làm việc của mình, thấy cô ta hung hăng trợn mắt nhìn cô, sau đó xoay người, “ầm —!" một tiếng đóng sập cửa. An Nhiên chẳng hiểu ra sao cả, cũng không hiểu đã đắc tội với cô ta ở đâu, cả ngày thấy cô ta như muốn ăn thịt cô vậy.
Nhưng mà người khác nghĩ thế nào cô không quản được, chỉ coi như là không khí, tự nhiên sẽ không chấp gì không khí, tức giận với khoảng không thật vô vị, nên cô xoay người, một lần nữa trở lại bàn làm việc.
Sau khi trò chuyện với Hoàng Đức Hưng, đến khi An Nhiên lấy điện thoại gọi thì Lâm Lệ đã tắt điện thoại. Nhíu mày, trực tiếp gọi vào số nhà Lâm Lệ, bên kia truyền đến thanh âm lãnh đạm cứng ngắc nói điện thoại tạm thời không liên lạc được. An Nhiên biết, sợ là Lâm Lệ đã rút dây điện thoại ra rồi, trong lòng càng lo lắng hơn.
Thật vất vả mới nhịn đến buổi trưa, vốn là muốn đến chỗ Lâm Lệ, vì cuối cùng vẫn không yên lòng được, Lâm Lệ bình thường là người tùy tiện làm như không có gì, thật ra nếu có gì xảy ra thì trong lòng rất yếu đuối, hồi đó cô và Trình Tường mới xác định quan hệ không lâu thì Trình Tường đột nhiên biến mất một tuần, không hề có dấu hiệu báo trước, cũng không liên lạc được với nhà anh, gần một tuần lễ, Lâm Lệ hoàn toàn không nhận được tin tức của anh, mà cũng là một tuần này, Lâm Lệ lo lắng mà gầy mất mười ký, cả người buồn bực không vui.
Mắt thấy đã đến giờ nghỉ trưa, công trường gọi tới nói là bản thiết kế có vấn đề bảo cô lập tức đến xem. Nếu bản thiết kế không ổn thì sẽ ảnh hưởng đến tiến độ thi công, nên không chần chờ, đành vội vàng thu dọn, cầm túi đi ra ngoài, thậm chí lúc đi cũng không đóng cửa.
Mặt trời đã lên rất cao, rõ ràng chưa đến mùa hạ nhưng nắng rất gắt. Khi rời khỏi công trường đã gần một giờ, trên người toàn là bụi bặm, lúc này dường trong cổ họng cũng có bụi, có chút ngứa ngáy khó chịu.
Vì buổi sáng Tô Dịch Thừa đưa đi, nên hôm nay An Nhiên không lái xe, mà công trường lại ở ngoại ô, xe cộ qua lại đã ít, taxi còn ít hơn
Đi một đoạn đường dài mới bắt được một xe taxi, về đến công ty đã gần hai giờ, cô cực kỳ đói bụng, đến quán cà phê đối diện công ty mua tách cà phê và bánh mỳ, đóng gói mang về công ty.
‘ Đinh! ’
Khi thang máy mở ra, An Nhiên vừa định đi vào, thì thấy Lăng Lâm khoác tay người khác cười nói đi ra. Vừa nhìn thấy An Nhiên, vội kêu lên: “Chị Cố, vừa từ công trường trở về a!"
“Ừ, bên kia có chút phiền toái, muộn chút thời gian." An Nhiên nói xong, vừa lúc đối diện với ánh mắt của người phụ nữ đứng cạnh Lăng Lâm, người nọ rất đẹp, nhìn kỹ, còn giống Lăng Lâm một chút.
Người nọ mỉm cười gật đầu với An Nhiên, vì lễ phép, An Nhiên cũng mỉm cười đáp lại.
“Chị, em giới thiệu cho chị, đây là nhà thiết kế của công ty chúng em, cũng là thầy dạy của em bây giờ, Cố An Nhiên." Lăng Lâm đứng giữa hai người làm công tác giới thiệu: “chị Cố, đây là chị em, Lăng Nhiễm, mới từ Mĩ về, trưa nay đến thăm em."
An Nhiên mỉm cười vươn tay với cô: “xin chào."
Mỹ nhân nhìn cô, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt, đụng tay với An Nhiên, “xin chào". Ánh mắt nhìn An Nhiên như là đang tìm tòi nghiên cứu cái gì, không khí có sự kỳ dị nói không nên lời.
An Nhiên thu tay lại, nói với Lăng Lâm: “Được rồi, hai người trò chuyện đi, tôi đi trước." Nói xong trực tiếp xách túi, cùng với cà phê và bánh mì đi vào thang máy.
Lăng Nhiễm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, cho đến khi cửa thang máy khép lại, cô cũng chưa thu hồi ánh mắt.
“Chị." Nhìn chị mình nhìn chằm chằm vào thang máy, Lăng Lâm thử hỏi: “chị, chị làm sao thế, chị biết chị Cố?"
Lúc này Lăng Nhiễm mới thu lại tầm mắt, cười cười với em gái: “không có gì, chúng ta đi thôi."
Lăng Lâm hồ nghi nhìn chị mình một chút, không nói gì nữa, xoay người khoác tay cô ra ngoài.
An Nhiên trở lại phòng làm việc, vừa định cầm chìa khóa mở cửa, nhưng còn không đẩy, cửa liền mở ra, lúc này mới nhớ tới buổi trưa lúc mình đi đã quên đóng cửa, cô cũng không nghĩ nhiều, đi vào, để túi xuống, khi vừa định giải quyết ‘bữa trưa muộn màng’, nên theo thói quen mở bản vẽ trên bà ra, chuẩn bị nhìn xem có chỗ nào cần sửa, nhưng vừa mở ra, bỗng dưng trợn tròn mắt, tách cà phê trong tay trong nháy mắt rơi xuống, chất lỏng màu vàng từ trong chén chảy ra đen cả một vũng lớn.
An Nhiên đứng mạnh lên, nhìn bản thiết kế bị hủy hoại trên bàn làm việc, mặt mũi cô trắng bệch. Đẩy cái ghế ra, bước nhanh khỏi phòng làm việc, đứng ở cửa, lớn tiếng nói: “Trưa nay, ai đi vào phòng làm việc của tôi!"
Mọi người trong đại sảnh bị tiếng hô của An Nhiên khiến cho ngừng hết mọi việc trong tay, sững sờ nhìn cô, có chút không rõ chuyện tình thế nào.
Cô bé trực ban nhìn khuôn mặt xanh mét của An Nhiên, không khỏi hỏi: “chị Cố, sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
An Nhiên vào trong đại sảnh, ánh mắt quét một lượt từng người, lại lạnh lùng nói: “Trưa nay, người nào đi vào phòng làm việc của tôi!" Lần này cô thật sự tức giận, giận đến muốn nổ tung rồi, công sức thiết kế gần nửa tháng, chỉ trong thời gian một buổi trưa, vừa đi một lát đã bị người ta xé hơn một nửa, ngay cả hình dạng cũng không nhìn ra nữa.
Mọi người lắc đầu, như là bị khí thế của An Nhiên dọa đến rồi, ai cũng không nói lời nào. Mọi người không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thái độ của An Nhiên, sợ là chuyện nghiêm trọng rồi.
An Nhiên lạnh mặt nói: “Không ai nói tức không ai thừa nhận có đúng không, được, tôi đi phòng giám sát." Nói xong, xoay người mới muốn đi, lại đúng lúc đối diện với Tiếu Hiểu đi từ ngoài vào.
Tiếu Hiểu liếc nhìn mọi người, lại nhìn cô, khóe miệng cười lên, hỏi: “Làm gì vậy? động tĩnh lớn như vậy, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng chị. Làm sao, bây giờ thân phận khác rồi, giọng nói cũng lớn hơn?"
An Nhiên nhìn cô ta, nhìn chằm chằm, một lúc lâu, nói từng câu từng chữ: “Trưa này cô đi vào phòng làm việc của tôi." Giọng điệu không phải là nghi vấn, mà là khẳng định.
Tiếu Hiểu nhìn cô, lướt qua đầu cô, thờ ơ nói: “tôi vào phòng làm việc của chị làm gì."
“Bản thiết kế của tôi, là cô xé." Vẫn là một câu khẳng định.
Trong khoảng thời gian này, Tiếu Hiểu nhằm vào cô khắp nơi, nếu nói là cô ta xé bản thiết kế của cô, cũng không phải không có khả năng.
Nghe vậy, mọi người trong đại sảnh xôn xao, ào ào nhỏ giọng nghị luận, tất cả mọi người đều biết rõ An Nhiên nói đến bản thiết kế gì, ngày mai sẽ bình xét bản thảo, mà hôm nay bản vẽ của An Nhiên bị xé rách, mà người có lợi nhất chính là đối thủ số một của cô, Tiếu Hiểu.
“An Nhiên, cái gì cũng có thể ăn lung tung, nhưng nói thì không thể tùy tiện, đừng tưởng rằng bây giờ sau lưng chị có người ủng hộ thì có thể tùy ý vu khống tôi." Tiếu Hiểu cũng đanh mặt lại, giọng nói cứng rắn.
“Có phải vu khống cô hay không, trong lòng cô biết rõ." An Nhiên nhìn cô ta, vì tức giận mà hai tay hai bên sườn nắm thật chặt.
“Tôi chưa từng làm, tôi không thẹn với lương tâm, dù cô có đến phòng giám sát điều tra, tôi cũng không sợ." Tiếu Hiểu bình tĩnh nói, khóe miệng nửa cong lên.
“Điều tra, tôi nhất định sẽ điều tra, điều này thì cô yên tâm đi, chuyện này, công ty phải cho tôi một lời giải thích." An Nhiên chắc chắc nói, “Mặt khác tôi muốn khuyên cô, làm thiết kế xây dựng là dựa vào đầu óc, không phải là dựa vào cô mặc trang phục, ăn bữa cơm hay tiếp rượu là có thể thành công, nếu có nhiều thời gian đi nịnh hót lấy lòng người khác, thậm chí đê tiện đến mức có thể bán rẻ thân thể mình thì không bằng đọc nhiều sách, xem các tác phẩm thiết kế khác, tôi nghĩ hẳn là hữu ích hơi cho cô." Khinh thường nhìn cô ta, nói xong, xoay người liền muốn rời đi.
Tiếu Hiểu một tay cản lại cô, sắc mặt vừa xanh vừa đỏ, sợ là bị chọc tới nỗi đau, hung hăng nhìn chằm chằm An Nhiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “lời vừa rồi của chị là có ý gì."
An Nhiên nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Ý tứ ở trên mặt chữ, cô thông minh như vậy, chẳng lẽ nghe không hiểu sao?"
“Cố An Nhiên!" Tiếu Hiểu tức giận nóng nảy, giơ tay lên chuẩn bị tát vào mặt An Nhiên.
Đang lúc mọi người sợ hãi hít hà thì An Nhiên giơ tay lên chặn lại cánh tay cô giữa không trung, sau đó hất mạnh ra.
Tiếu Hiểu mất thăng bằng, lùi lại vài bước, rồi dựa vào tường đứng vững lại.
“Tính tình tôi tốt, nhưng không có nghĩa tôi sẽ một mực chịu đựng cô, tôi không nợ cô cái gì, sau này đừng lén lút sử dụng những thủ đoạn đó sau lưng tôi, không có nghĩa lý gì cả." Nói xong, An Nhiên không hề nhìn cô ta nữa, xoay người trở về phòng làm việc.
Tiếu Hiểu không cam lòng muốn xông lên trước, lại bị Hoàng Đức Hưng gọi lại, “Tiếu Hiểu!"
Tiếu Hiểu quay đầu, vẻ mặt vô tội, oan ức nhìn Hoàng Đức Hưng, tố cáo: “Tổng giám, Cố An Nhiên vu cáo tôi!"
Hoàng Đức Hưng nhíu nhíu mày, nhìn cô ta, mặt lạnh nói: “Cô đến phòng làm việc của tôi."
Tiếu Hiểu bị gọi vào phòng làm việc của Hoàng Đức Hưng. Vừa vào liền đóng cửa, trực tiếp kéo cái ghế ra ngồi xuống trước mặt Hoàng Đức Hưng.
“Cô thật không biết suy nghĩ, cô đi chọc vào Cố An Nhiên làm gì? Cô không biết thân phận hiện tại của cô ta sao! Nếu còn chọc cho cô ta nóng nảy, thì cô cuốn xéo đi cho tôi." Hoàng Đức Hưng không chút khách khí mắng.
Tiếu Hiểu nhìn ông ta, khóe miệng nhếch lên, hai tay đặt trên đùi nắm thật chặt.
Hoàng Đức Hưng nhìn cô, rồi bưng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm, lửa giận cũng trôi đi theo nước trà, nhìn bộ dạng oan ức của cô, cho nên giọng nói dịu lại: “Cô cũng không phải không biết thân phận lúc này của cô ta khác rồi, chúng ta còn phải dựa vào cô ta mà tạo quan hệ với Tô Dịch Thừa, nếu cô chọc cô ta nóng lên, vậy Tô Dịch Thừa có thể bỏ qua cho cô sao?"
Tiếu Hiểu nghiêng đầu sang một bên, không nhìn ông ta. Vẻ mặt vẫn ngang ngạnh, hai tay nắm chặt.
Hoàng Đức Hưng tới gần cô ta, lạnh lùng nói: “Cô đừng cho là động vào máy theo dõi thì sẽ không ai biết buổi trưa cô vào phòng làm việc của Cố An Nhiên, về chuyện bản vẽ kia, cũng là cô sai, là cô đuối lý trước."
Tiếu Hiểu bỗng dưng quay đầu lại, trừng to mắt nhìn ông ta, dường như đang hỏi là làm sao ông ta biết được! Trưa này thừa dịp tất cả mọi người đều ra ngoài ăn cơm, một mình cô lẻn vào phòng làm việc của Cố An Nhiên, trước đó, cô đã cố ý đi tắt máy giám thị của công ty.
Hoàng Đức Hưng nhìn thấu tâm tư của cô, chỉ nhàn nhạt nói, “Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm."
Bị ông ta biết, cô cũng không giấu diếm nữa, nhìn ông ta, cười lạnh nói: “Hừ, nếu tôi không xé bản thiết kế của cô ta, tôi sợ là bản thiết kế của tôi ngày mai chỉ là trang trí mà thôi, sợ rằng tổng giám đã sớm quyết định nội bộ rồi."
Hoàng Đức Hưng đứng lên, vây phía sau cô, đôi tay to béo khoát lên bả vai cô, cúi người xuống, nói bên tai cô: “Cho dù cô có xé bản vẽ của cô ta, nếu tôi muốn điều động nội bộ cho cô ta, thì cô vẫn không có cơ hội."
Tiếu Hiểu chợt quay đầu nhìn ông ta, trong đôi mắt đẹp không giấu được cơn giận.
Hoàng Đức Hưng cong cong môi, vỗ vỗ bả vai cô, sau đó giơ tay lên, lưu luyến trên mái tóc xoăn của cô ta, ngoài miệng thản nhiên nói: “Muốn trách, thì trách cô không có vận may như cô ta."
“Tôi không cam lòng, trước đây ông đã đồng ý với tôi, lần này sẽ để tôi thắng, sao lại thay đổi." Tiếu Hiểu gầm nhẹ với ông ta.
Hoàng Đức Hưng buông mái tóc mềm mại của cô ta ra, lại xoay người ngồi trở lại cái ghế xoay màu đen kia, lấy tấm thẻ vàng từ trong ngăn kéo ra, ném lên bàn làm việc, nói: “Đây là thẻ hội viên của hội mà cô rất thích, trong thẻ tôi đã nạp đủ tiền, cô cầm lấy xong có thể đi rồi."
“Hoàng Đức Hưng, ông có ý gì, dùng tiền đuổi tôi?" Tiếu Hiểu tức giận nhìn tấm thẻ vàng trước mặt mình kia.
Hoàng Đức Hưng nhìn cô ta, nhàn nhạt, không mang chút tình cảm nói: “Hồi đó cô theo tôi, không phải là vì tiền sao?"
Tiếu Hiểu cắn chặt môi, phẫn hận trừng mắt nhìn ông ta, không nói ra được một câu.
Hoàng Đức Hưng cũng không nhìn cô ta nữa, bưng cốc trà lên miệng uống, sau đó mở tập văn kiện ra nhìn chăm chú, hoàn toàn coi Tiếu Hiểu trước mắt như không khí.
Một lúc lâu sau, đột nhiên Tiếu Hiểu cười lạnh, sau đó cũng không nói chuyện, trực tiếp cầm lấy thẻ vàng ở trên bàn ông ta, xoay người ra khỏi phòng làm việc, khi ra ngoài “ầm ——!" cửa đóng sầm lại.
Hoàng Đức Hưng không bị ảnh hưởng chút nào, vẻ mặt vẫn dửng dưng nhìn giấy tờ trong tay.
Trong phòng làm việc, An Nhiên nhìn bản thiết kế bị hủy hoại kia một lúc lâu, trong lòng càng nghĩ càng không thoải mái, sau đó cầm túi rời khỏi phòng làm việc, khi đi ra ngoài đúng lúc gặp Tiếu Hiểu đi ra từ phòng làm việc của Hoàng Đức Hưng, hai người nhìn nhau, ánh mắt Tiếu Hiểu cơ hồ muốn ăn thịt cô vậy, nhưng An Nhiên không đếm xỉa đến, đi thẳng ra cửa công ty. Nghe thấy Tiếu Hiểu đóng cửa “ầm ——!" một tiếng ở phía sau.
Ra khỏi công ty, An Nhiên gọi cho Lâm Lệ, điện thoại vẫn ở trạng thái tắt như cũ, nhớ tới những lời trong điện thoại của Lâm Lệ lúc sáng, cô vẫn luôn lo lắng, nên đón xe đến thẳng chỗ Lâm Lệ.
Đứng trước cửa nhấn chuông một lúc lâu, Lâm Lệ mới mơ mơ màng màng đi ra mở cửa, nhìn thấy cô, thì vẻ mặt kinh ngạc.
“Sao mi lại đến?" Nhìn đồng hồ trên tay một chút, “Bây giờ là giờ làm việc mà, công ty đóng cửa rồi?"
An Nhiên thưởng cho cô một cái liếc mắt, lướt qua người cô đi vào nhà, ném túi xách lên ghế sô pha, trợn mắt nhìn cô: “mi tắt điện thoại!"
Lúc này Lâm Lệ mới nhớ ra, cười cười nói: “Đã quên bật, đã quên bật."
An Nhiên nhìn cô, thở dài, lôi kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, nói: “đừng nghĩ nhiều, chờ Trình Tường trở lại, mi hỏi rõ ràng, đừng đoán mò, không chắc có chuyện gì hay không."
Lâm Lệ nhìn cô, gắng nhịn cười, sau đó một tay ôm lấy cô, nói: “An tử, chúng ta nhất định phải làm bạn tốt cả đời."
An Nhiên bị nàng ôm lấy có chút khó hiểu, nhưng vẫn là chủ động ôm lại cô, cười gật đầu, “nhất định."
Lâm Lệ thả cô ra, sau đó nhìn cô kỳ dị: “An tử, nếu như ta nói là ta nhầm lẫn, mi có mắng ta không a?"
An Nhiên hơi sửng sốt một lát, sau đó cong cong môi, thanh âm phát ra từ trong kẽ răng, “Sẽ không, nhưng mà, ta sẽ bóp cổ mi."
Lâm Lệ cong cong khóe miệng, dưới ánh mắt hung ác của cô, cuối cùng kể lại sáng nay gọi cho cô xong, sau đó tắt máy, chuẩn bị chịu đựng quãng thời gian sa sút.
Thì ra là sáng nay, khi Lâm Lệ đang chìm đắm trong ký ức thăng trầm với Trình Tường thì điện thoại trong nhà vang lên, chỉ có điều cô thờ ơ, thật lâu sau, điện thoại nhà ngừng kêu gào, vài giây sau thì điện thoại di động lại vang lên, là một số máy lạ, Lâm Lệ chậm chạp nghe, đưa điện thoại di động lên tai, là Trình Tường gọi đến. Trong điện thoại, Trình Tường vội vàng hỏi sao cô lại tắt điện thoại, sao lại không nghe máy, giọng nói tràn đầy quan tâm lo lắng, Lâm Lệ nghe xong, trong lòng lại càng đau xót, cuối cùng không nhịn được liền đem chuyện tin nhắn nói với anh ta, bên kia, Trình Tường thoáng sửng sốt, hầu như không hề suy nghĩ mà giải thích, thì ra là tối hôm trước khi đi công tác, công ty liên hoan, có đồng nghiệp mượn di động của anh ta để gửi tin nhắn cho bạn gái, thật ra lúc về sợ cô suy nghĩ nhiều, anh ta đã xóa tin nhắn rồi, thế nhưng không biết thế nào mà người con gái kia lại trả lời tin nhắn cho anh, nói xong, bảo Lâm Lệ đợi một lát, sau đó cúp máy. Không bao lâu sau thì gọi lại, lần này là giọng một người đàn ông xa lạ, gọi Lâm Lệ là chị dâu, sau đó giải thích rằng sáng nay mình tắt di động, bạn gái không tìm được anh ta, rồi tưởng rằng số hôm qua là số của anh ta, thế là liền gửi đến, cuối cùng vô rất áy náy, xin cô thứ lỗi. Sau đó, Trình Tường lại nghe điện thoại, nửa cười hỏi có phải là cô ghen không, có phải suy nghĩ nhiều quá rồi. Lâm Lệ cầm di động vừa khóc vừa cười, một câu cũng không nói nên lời, cuối cùng Trình Tường khẽ thở dài, hỏi: “Lâm Lệ, anh không đáng để em tin tưởng thế sao?" Nghe vậy, Lâm Lệ vội lắc đầu, dù biết anh ta không nhìn thấy, nhưng vẫn rất chân thành giơ tay lên thề nói sau này không bao giờ suy nghĩ lung tung, nghi ngờ anh nữa. Cuối cùng Trình Tường chẳng qua là thấp giọng mắng cô ngu ngốc, sau đó quan tâm hỏi cô đã ăn cơm chưa, đứa bé có ngoan không.
Nghe xong, An Nhiên tức giận trợn mắt nhìn cô, “Ta đã nói rồi, không có chuyện gì mi lại suy nghĩ nhiều a."
Lâm Lệ cười, gật đầu, vội vàng thừa nhận sai lầm, nói: “Ta sai rồi, ta sai rồi, ai u, người ta nói phụ nữ có thai dễ dàng suy nghĩ lung tung, thì ra là thật a."
An Nhiên nằm trên ghế sô pha, biết cô không sao chẳng qua là sợ bóng sợ gió một trận, rốt cuộc cũng yên tâm, nhắm mắt lại, nói: “Trình Tường là người đàn ông tốt như vậy, mi đã theo anh ta mười năm, còn không biết tính cách của anh ta sao. Lần này ta cảm thấy chẳng đáng thay cho Trình Tường, nếu là ta, ta sẽ chiến tranh lạnh với mi mấy ngày, xem sau này mi còn dám không."
Lâm Lệ tự biết đuối lý, nghịch ngợm thè lè lưỡi, lại sợ An Nhiên tiếp tục trách mắng, vội vàng chuyển đề tài: “Buổi chiều mi không phải đi làm sao, hay là đặc biệt đến gặp ta?"
An Nhiên quay đầu nhìn cô, thở dài, sau đó kể sơ sơ chuyện xảy ra buổi trưa nay.
“Dựa vào, người phụ nữ này quá bỉ ổi rồi, sao có thể làm như vậy!" Lâm Lệ rất kích động nói: “Lần đầu tiên gặp cô ta, ta đã cảm thấy cô ta không phải là thứ gì tốt, kiểu trang phục ý, cô ta là đi làm sao, bộ dạng là muốn đến bán thân thì có, ăn mặc y như hồ ly, toàn thân lẳng lơ."
An Nhiên thở dài: “Ta cũng không hiểu ta làm phật lòng cô ta lúc nào, lại không hề nợ cô ta cái gì, gặp ta nói chuyện luôn châm chọc, không hiểu ra sao cả."
“Có một số người cứ kỳ quái như vậy đấy, mi không thể đòi hỏi mọi người đều là người bình thường, tục ngữ có câu, rừng lớn loài chim nào cũng có, mi còn không cho mấy kẻ ác sống với a." Lâm Lệ châm chọc nói.
An Nhiên cong cong môi, nhưng trên mặt không có ý cười.
“Chuyện này mi không thể quên đi như thế được, nếu không cô ta chắc chắn sẽ được đằng chân lân đằng đầu, nhất định phải điều tra đến cùng, để công ty cho mi một lời giải thích." Lâm Lệ nói tiếp, bộ dáng còn kích động hơn An Nhiên nhiều.
Điều tra, nói thì dễ, bằng quan hệ của cô ta và Hoàng Đức Hưng, sợ là Hoàng Đức Hưng sẽ bao che, lấp liếm cho cô ta.
“Người như thế nhất định phải dạy dỗ một chút, để cô ta biết mình không phải là người dễ bị bắt nạt, xem sau này cô ta còn dám động thủ trên đầu thái tuế (xúc phạm người có quyền thế) không." Lâm Lệ nói xong, quay đầu nhìn bộ dạng thờ ơ của An Nhiên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Cố An Nhiên, mi đừng lại mềm lòng, nhân từ với đối phương là tàn nhẫn với chính mình, cô ta chính là thấy mi như thế này, nên mới cưỡi đầu cưỡi cổ mi đấy."
An Nhiên nhìn cô, cười khổ, “Làm sao điều tra, ta lại không có chứng cớ, cũng không có người nhìn thấy cô ta vào phòng làm việc của ta xé bản thiết kế, cho dù biết nhất định là cô ta thì có thể làm gì."
Lâm Lệ trợn mắt, một lúc lâu mới lên tiếng: “Công khai không được thì bí mật, nếu không, mi cho ta số điện thoại của cô ta, ta gọi điện cảnh cáo cô ta, để cô ta biết bên mình không phải không có người."
“Phốc —" An Nhiên nhìn Lâm Lệ, có chút dở khóc dở cười, hỏi: “sao ta không biết khi nào thì mi gia nhập xã hội đen rồi, còn gọi điện cảnh cáo đe dọa nữa."
Lâm Lệ đắc ý nhìn cô, nói: “Mi khoan hẵng nói, chị gái ta còn có chút khí thế đàn chị, không chừng thật sự có thể dọa nạt được cô ta."
An Nhiên xin miễn cho kẻ bất tài nói: “Mi cứ dưỡng thai cho tốt, cái đầu nhỏ đừng nghĩ ngợi lung tung là tốt rồi, ngoài ra, rảnh rỗi thì xem sách và chương trình trợ giúp dưỡng thai, ít xem phim thần tượng gì đó đi, không có ích lợi gì cả, coi chừng đầu độc con gái nuôi tương lai của ta."
“Là con trai, Cố An Nhiên, mi muốn ta nói bao nhiêu lần, trong bụng ta nhất định là con trai." Lâm Lệ lại nhấn mạnh, vẻ mặt rất nghiêm túc.
An Nhiên có chút vô lực cười cười, nhưng mà xét thấy phụ nữ có thai không nên tức giận, chỉ có thể phụ họa cô nói: “rồi rồi rồi, mi nói sao thì là vậy, được chưa."
Lâm Lệ đắc ý giơ giơ lên đầu, nói: “đi thôi, để ăn mừng ta sợ bóng sợ gió một trận, hôn nhân vẫn mỹ mãn như cũ, thuận tiện an ủi mi bị kẻ hèn hạ trong công ty hãm hại, chúng ta ra ngoài ăn một bữa lớn đi."
An Nhiên nhìn cô thẳng thắn lắc đầu, bây giờ cô làm sao có khẩu vị ăn uống, ngay cả buổi trưa chưa ăn, bây giờ cũng không thấy đói bụng, thật là tức quá mà no rồi.
“Haiz, đừng tiêu cực như thế, ăn có thể làm người ta phấn khởi lên, nếu không coi như là mi đi cùng ta đi, Trình Tường không có nhà, buổi tối ta cũng không biết ăn cái gì cho ngon."
Buổi tối, An Nhiên chợt nhớ ra sáng nay mình đã đồng ý tối nay sẽ ở nhà nấu ăn, còn đặc biệt dặn Tô Dịch Thừa tan việc về sớm, giơ đồng hồ lên nhìn, đã hơn bốn giờ, bây giờ đi siêu thị mua thức ăn về, cũng không còn bao nhiêu thời gian, lại quay đầu hỏi Lâm Lệ: “Trong nhà mi có sách dạy nấu ăn gì không?"
Lâm Lệ sửng sốt, gật đầu, “Trước đây Trình Tường từng mua." Cô tham ăn, Trình Tường lại cưng chiều cô, hồi đó vì để thỏa mãn cái dạ dày vô địch của cô, còn đặc biệt đến cửa hàng sách mua sách dạy nấu ăn cơ bản về học.
“Cho ta một quyển, đơn giản thôi, đừng quá khó." An Nhiên nói.
" Hả, mi lấy làm gì?" Lâm Lệ hứng thú.
“Cũng không thể để người ta ăn mãi món mì rưới sốt cà chua ta làm a, mi cho rằng ai cũng như Trình Tường đối xử với mi như vậy a, có phúc mà không biết hưởng lại suy nghĩ lung tung."
Lâm Lệ thè lè lưỡi, vào thư phòng lấy sách dạy nấu ăn ra, đưa cho cô, có chút mập mờ nháy mắt với An Nhiên, nói: “xem ra tỉnh cảm hai người không tệ lắm, lại sẵn lòng rửa tay nấu cơm cho anh ta nữa."
An Nhiên nhìn cô, nhận lấy sách dạy nấu ăn, khóe miệng mơ hồ lộ ra nụ cười. Sau đó lấy cái túi xách trên ghế sô pha, bỏ sách dạy nấu ăn vào trong túi, đứng dậy nói: “tối nay mi ăn chút gì đi, tối nay ta còn có việc, không đi cùng mi được."
“Hừm, nếu là về nhà bồi dưỡng tình cảm, vậy ta sẽ không làm chậm trễ nữa." Lâm Lệ nói, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại nói tiếp: “nói, An tử, hai người cũng chuẩn bị sinh một đứa đi, người ta nói phụ nữ càng nhiều tuổi thì sinh con càng nguy hiểm, hơn nữa, nếu bây giờ mi mang thai thật, sinh một đứa con gái, sau này chúng ta có thể kết thông gia, thân càng thân, lại giảm thiểu vấn đề mẹ chồng nàng dâu gì đó, thật tốt."
An Nhiên hơi đỏ mặt, tức giận nói: “ta mới chẳng cần thân càng thân, mi tuyệt đối không phải là mẹ chồng tốt, ăn ngon lại lười làm." Nói xong, trong sự kháng nghị của Lâm Lệ, cười cười đi về.
Đón xe đi đến siêu thị lân cận, ở trên xe, nhân tiện mở xem sách nấu ăn, chuẩn bị làm vài món.
Cuối cùng xác định mấy món ăn nhìn cũng không phức tạp lắm, sau đó ghi nhớ để chuẩn bị nguyên liệu, vừa xuống xe, liền đi về khu rau quả của siêu thị.
Đẩy xe mua hàng, bỏ từng nguyên liệu vào trong xe, khi đưa tay lấy mấy quả cà tím dài thì đột nhiên một cái tay khác cũng nhắm vào quả cà tím đó, hai người đồng thời cầm hai đầu quả cà tím, hơi sững sờ, cùng lúc ngẩng đầu lên, An Nhiên nhìn người trước mặt, thoáng cái ngây ngẩn cả người.
Người nọ nhìn An Nhiên cũng không khỏi ngẩn người, nhưng liền nở nụ cười, dịu dàng nói: “cô Cố, chúng ta lại gặp mặt."
An Nhiên phục hồi tinh thần, cười cười với người nọ: “thật là trùng hợp, cô Lăng cũng ở gần đây sao?" Người trước mặt không phải ai khác, chính là người vừa gặp trước thang máy của công ty chiều nay, Lăng Nhiễm.
Cái đầu nhỏ của An Nhiên nhanh chóng suy nghĩ, nàng xem qua tư liệu của Lăng Lâm, nhớ được Lăng Lâm không hề ở vùng này mới đúng.
“Đúng vậy a." Lăng Nhiễm gật đầu, như là nhìn ra ngờ vực của An Nhiên, nói: “một mình tôi chuyển tới đây, không ở cùng gia đình."
“Nha." An Nhiên cười gật đầu, đưa quả cà tím vừa rồi cho cô, khách sáo hỏi: “mua thức ăn chuẩn bị bữa ăn tối sao?"
Lăng Nhiễm cười gật đầu, trêu đùa nói: “ừ, ở một mình, không động tay, sợ là phải chịu đói."
“Ha hả." An Nhiên cười cười, lại chọn từ trên giá, một quả cà tím cũng khá được bỏ vào mua xe hàng."ở một mình là như thế."
Lăng Nhiễm cũng cười, hai người đẩy xe đi song song.
“Lăng Lâm tuổi còn nhỏ, làm việc nếu có chỗ nào không đúng, mong cô Cố thông cảm cho." Lăng Nhiễm dịu dàng nói.
An Nhiên cũng chỉ cười cười khách sáo, “Lăng Lâm rất thông minh." Cũng không nói gì nhiều, nhưng mà cô thấy Lăng Nhiễm này, càng nhìn càng thấy quen mắt, như là đã gặp ở đâu rồi, lại bỗng chốc nghĩ không ra.
Hai người xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi siêu thị, vốn dĩ An Nhiên định chào tạm biệt cô ta ở cửa siêu thị, không ngờ hỏi ra mới biết thì ra cô ta ở cùng tiểu khu với mình, lại cùng một tòa nhà, mà cô ta ở tầng 18, còn cô và Tô Dịch Thừa ở tầng 10.
Hai người dắt tay nhau đi về tiểu khu, trên đường đi, An Nhiên cười có chút cảm khái nói: “thật là trùng hợp, không ngờ chúng ta ở gần như vậy."
“Ha hả, có lẽ là tôi và cô Cố có duyên đi." Lăng Nhiễm quay đầu nhìn An Nhiên, nói: “cô có nhớ là thật ra chúng ta đã gặp nhau rồi không."
An Nhiên sửng sốt, “thật đã gặp mặt sao?" Cô không nhớ rõ, nhưng mà có cảm giác, thấy mặt cô ta rất quen, như đã gặp ở đâu đó.
“Là ở trước cửa phòng vệ sinh của một trung tâm thương mại, tôi đi vào, cô đi ra, chúng ta không cẩn thận va vào nhau." Lăng Nhiễm dịu dàng cười.
Cô ta vừa nói như thế, An Nhiên mới nhớ ra đó là buổi trưa hôm đi đại viện gặp cha mẹ chồng, cô đi trung tâm thương mại mua khăn lụa, đúng là có va phải một mỹ nhân cổ điển, “thì ra là cô, Giang Thành thật nhỏ a!" Như thế cũng có thể gặp gỡ, thật sự đúng là có duyên.
“Đúng vậy a, thật rất nhỏ." Lăng Nhiễm nhìn cô, nụ cười có thâm ý khác.
Hai người cùng đi vào tòa nhà, trong khi đang đợi thang máy, điện thoại của An Nhiên vang lên, là Tô Dịch Thừa gọi đến.
“Tan việc chưa, có muốn anh đi đón em không?" Giọng nói của Tô Dịch Thừa nhã nhặn, nghe rất thoải mái.
An Nhiên nhàn nhạt cười: “Không cần, hôm nay em về sớm, bây giờ đã về đến cửa rồi."
“Vậy có nghĩa là anh về nhà là đã có cơm ăn rồi?" Bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa cúi đầu cười.
“Hả, vậy anh cứ từ từ hẵng về, em là lính mới, chắc là động tác không nhanh được."
“Vậy anh phải lái về nhanh một chút, có khi còn giúp đỡ em được." Tô Dịch Thừa thoải mái nói.
“Anh cứ lái từ từ, trên đường chú ý an toàn, lúc về sẽ có cơ hôi cho anh giúp đỡ." An Nhiên căn dặn, lái xe, phải chú ý nhất là an toàn giao thông.
“Chờ anh." Nói xong, Tô Dịch Thừa liền cúp điện thoại.
An Nhiên cầm lấy điện thoại, khóe miệng treo nụ cười mà chính bản thân mình không nhận ra.
“Là bạn trai?" Lăng Nhiễm ở bên cạnh hỏi.
An Nhiên gật đầu, nói: “Chồng tôi."
Lăng Nhiễm hiểu rõ gật đầu, cười, cũng không nói nhiều.
Hai người cùng nhau vào thang máy, khi thang máy từ từ đi lên, Lăng Nhiễm đột nhiên quay đầu nói với An Nhiên: “An Nhiên, sau này tôi có thể gọi cô là An Nhiên chứ?"
An Nhiên ngẩn người, tuy là vẫn thấy có chút kỳ lạ nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, nói: “đương nhiên có thể."
“Vậy sau này cô cũng gọi tôi là Lăng Nhiễm đi, mọi người ở cùng một tòa nhà, có chuyện gì có thể tới tìm tôi." Lăng Nhiễm khẽ cười nói.
“Ừ, được." An Nhiên gật đầu.
‘ Đinh ——’
Lúc này thang máy đến nơi, An Nhiên cười cười với cô ta rồi đi ra ngoài, An Nhiên không phát hiện phía sau cô, nụ cười của Lăng Nhiễm tắt ngấm trong khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại.
Khi Tô Dịch Thừa về nhà, thấy phòng bếp có phần lộn xộn, rau dưa, trứng gà được đánh ra, thịt tươi sống, đủ loại nguyên liệu nấu ăn được bày trên bàn. Trên bàn ăn đặt một quyển sách dạy nấu ăn, nước tràn ra khỏi bồn rửa nhưng rau còn chưa rửa chút nào.
An Nhiên đứng ở giữa phòng bếp, trong tay cầm con dao thái, mắt nhìn chằm chằm vào con cá diếc trên cái thớt gỗ, miệng mở rộng, còn thỉnh thoảng muốn nhảy ra.
Tô Dịch Thừa nhìn khung cảnh này không khỏi cảm thấy buồn cười, tận đáy lòng có loại cảm giác thỏa mãn không nói nên lời. Nhỏ giọng gọi: “An Nhiên."
Lúc này An Nhiên mới lấy lại tinh thần, quay đầu đối diện với nụ cười như có như không kia, hơi sửng sốt, không biết anh đi vào từ lúc nào. “anh, anh đã về rồi."
“Cần giúp đỡ không?" Nhìn tình hình phòng bếp không mấy hi vọng kia, Tô Dịch Thừa chủ động hỏi.
An Nhiên cười cười có chút ngượng ngùng, gật đầu, tình hình vượt khỏi dự tính của cô, hình như có chút không khống chế được.
Tô Dịch Thừa cười để cặp công văn vào trên bàn trà ngoài phòng khách, cởi áo khoác để trên ghế sô pha, một tay kéo cà vạt, một tay khác vừa cởi cái cúc tay áo sơ mi, vừa đi về phía phòng bếp. Nhìn sách nấu ăn đặt trên bàn ăn, có chút bất đắc dĩ cười cười.
An Nhiên bị anh cười đến có chút xấu hổ: “em, trước đây em chưa từng nấu ăn."
Tô Dịch Thừa cười, cũng không nói gì, đi về phía cô, từng bước từng bước đến gần.
An Nhiên không biết anh muốn làm gì, từng bước từng bước lui về phía sau, cuối cùng cô bị dồn đến góc tủ lạnh, phía sau là tủ lạnh, trước mặt là anh, An Nhiên lui không thể lui, dừng lại nuốt một ngụm nước bọt, nói: “anh anh anh muốn làm gì, không thì anh đi ra ngoài đi, em, một mình em hẳn là có thể làm xong. Mặc dù chậm một chút, nhưng mà anh có thể vào thư phòng xem giấy tờ trước hoặc là có thể xem ti vi trong phòng khách, em, em sẽ cố gắng nhanh hết mức có thể." An Nhiên nói, thanh âm có chút run rẩy, ngay cả nói cũng không mạch lạc.
Tô Dịch Thừa không nói lời nào, chẳng qua là mỉm cười đến gần cô hơn một chút.
Vào lúc An Nhiên tưởng là sẽ xảy ra chuyện gì đó, sau khi ‘chống cự’ không có hiệu quả liền nhắm mắt lại chuẩn bị chấp nhận ‘thực tế’, An Nhiên nắm chặt tay một lúc lâu, nụ hôn trong dự đoán không hề rơi xuống, ngược lại nghe được tiếng cười của Tô Dịch Thừa. Bên hông có người đưa tay vòng ra sau lưng cởi cái gì, sau đó lại tháo cái gì xuống từ trên cổ cô.
An Nhiên chợt mở mắt ra, thấy Tô Dịch Thừa nhìn cô cố nén cười, bộ dáng kia rất ‘nội thương’, mà trong tay của anh, đang cầm cái tạp dề vừa mới được đeo trên người cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhiên đỏ ửng, giật mình chợt hiểu là mình bị đùa bỡn, có chút thẹn quá giận, đưa tay đẩy anh ra, lại bị anh đè lại, cả người Tô Dịch Thừa lấn tới, kề sát vào người cô, khóe môi nhếch lên, cố ý hỏi: “vừa rồi mong đợi cái gì? Mong đợi nụ hôn của anh sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhiên càng hồng hơn, trong lòng thầm mắng anh giảo hoạt, ngoài miệng lại đánh chết cũng không thừa nhận, mạnh miệng nói: “mới, mới không có, anh nghĩ nhiều rồi."
Tô Dịch Thừa càng cười nhiều hơn, đưa tay ôm thắt lưng cô, để hai người kề sát hơn chút nữa, giảo hoạt cười nói: “anh nghĩ nhiều ư, mới vừa không phải là em đang đợi anh hôn em sao?"
An Nhiên tức giận quay đầu, “không phải." Gương mặt lại đỏ rực như quả hồng chín.
Tô Dịch Thừa khẽ cười, nhìn bộ dạng cô bướng bỉnh lại ngượng ngùng như thế, cảm thấy đáng yêu.
An Nhiên bị anh ôm lấy như thế rất là mất tự nhiên, quay đầu vừa định mở miệng bảo anh thả ra, nhưng vừa quay đầu, mặt anh cúi xuống, môi bị anh ngậm lấy, tất cả kháng nghị và bất mãn đều bị anh nuốt vào trong, tay anh vỗ về sau lưng cô, môi thỏa thích mút môi cô, hôn rất vội vàng, cũng rất nóng bỏng, không dịu dàng như bình thường. An Nhiên bị hôn đến có chút động tình, tay chậm rãi đưa lên, vòng quanh cổ anh.
“Ting tong —!"
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, quấy nhiễu một đôi đang ôm hôn nóng bỏng.
An Nhiên chợt lấy lại tinh thần, đưa tay đẩy Tô Dịch Thừa ra, đỏ mặt như máu, oán trách nhìn anh một cái, rồi xoay lưng chỉnh sửa lại quần áo trên người vừa bị Tô Dịch Thừa làm hỗn loạn.
Tô Dịch Thừa cười nhẹ, tâm tình vị nụ hôn vừa rồi mà trở nên rất vui vẻ.
“Ting tong! ——"
Người bên ngoài hiển nhiên không biết sự kịch kiệt vừa rồi ở bên trong, nên tiếng chuông cửa thanh thúy liên tục vang lên.
An Nhiên bị anh cười đến càng bực bội hơn, tức giận lườm anh một cái, oán trách nói: “còn không nhanh đi mở cửa."
Tô Dịch Thừa vui vẻ gật đầu, cứ cầm tạp dề như vậy đi về phía cửa, cũng không để ý đến cái áo sơ mi có chút nhăn nhúm do nụ hôn kịch liệt vừa rồi, anh đưa tay mở cửa ra. Mà sau giây phút nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì nụ cười trên mặt liền tắt ngấm, lạnh lùng nhìn người đó, lạnh lùng trong nháy mắt thay thế cho vui mừng.
Ngoài cửa, Lăng Nhiễm mặc đồ mặc ở nhà, tóc dài xõa vai, vẻ mặt mỉm cười, nhìn Tô Dịch Thừa, ánh mắt không hề chớp.
An Nhiên ở trong phòng bếp sửa sang lại quần áo của mình, lấy tay vỗ vỗ khuôn mặt vẫn còn nóng, lỗ tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, vốn là sợ có người đi vào, nhìn cô thế này sẽ khiến cô lúng túng không biết làm sao, nhưng mà mãi một lúc lâu cũng không thấy gì, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, cất giọng hướng về phía cửa: “Dịch Thừa, là ai a?",
Nghe vậy, lúc này Tô Dịch Thừa mới lấy lại tinh thần, nhìn Lăng Nhiễm ngoài cửa, cất giọng nói với An Nhiên ở bên trong: “à, tìm nhầm người." Nói xong, liền đưa tay muốn đóng cửa lại.
Mà khi Tô Dịch Thừa đang đưa tay đóng cửa, trong khoảnh khắc cánh cửa kia khép lại, Lăng Nhiễm ở ngoài cửa đưa một tay chặn lại.
Tô Dịch Thừa nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt, anh không rõ người phụ nữ này muốn làm gì, nhưng không muốn khiến An Nhiên phải nghĩ phức tạp, nên Tô Dịch Thừa cũng không định để cho cô ta đi vào, vừa định mở miệng đuổi người.
Thì dường như Lăng Nhiễm đã tìm sẵn được động cơ, cô ta nhanh hơn anh một bước, đi vào trong, hô lên: “An Nhiên, cô ở đâu?"
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa bỗng dưng trừng lớn mắt, giật mình sững sờ nhìn chằm chằm cô ta.
Như là cảm giác được tầm mắt của anh, Lăng Nhiễm ngoảnh đầu lại, nhìn Tô Dịch Thừa, khóe miệng cong lên thành nụ cười như có như không, giống như đang khiêu khích.
Bên trong An Nhiên nghe vậy đi ra từ trong phòng bếp ra, thấy Lăng Nhiễm và Tô Dịch Thừa đứng ở trước cửa nhìn nhau. An Nhiên có chút bất ngờ, lúc này cô ta tìm đến cửa là vì chuyện gì, các cô không tính là bạn bè, nhưng tiến đến bước này khiến An Nhiên thấy không khỏi quá nhanh rồi.
“Lăng Nhiễm?" An Nhiên lau lau tay đi về phía cô ta.
Lăng Nhiễm quay đầu liếc nhìn Tô Dịch Thừa, sau đó lại quay đầu nhìn An Nhiên một chút, cười cười đi về phía An Nhiên, trêu ghẹo nói: “ha hả, vừa rồi chồng cô còn coi tôi là người xấu tôi đấy."
An Nhiên cười cười xin lỗi với cô ta, sau đó quay đầu nhìn Tô Dịch Thừa, giới thiệu bọn họ với nhau: “Dịch Thừa, đây là chị gái một đồng nghiệp của em, Lăng Nhiễm. Lăng Nhiễm, đây là chồng tôi, Tô Dịch Thừa."
Lăng Nhiễm quay đầu nhìn Tô Dịch Thừa, nói: “hôm nay tôi và An Nhiên vừa gặp nhau ở công ty của họ, không ngờ lại gặp lại ở tiểu khu, càng không ngờ là chúng ta cùng ở một tòa nhà, Giang Thành thật nhỏ a." Nói xong, vươn tay ra với Tô Dịch Thừa, nói: “mọi người sau này đều là hàng xóm, xin chiếu cố nhiều hơn."
Tô Dịch Thừa bình tĩnh nhìn cô ta một lúc lâu, cuối cùng chẳng qua gật đầu với cô ta, đưa tay chạm nhẹ vào tay cô ta, không nói gì, trực tiếp đi đến bênh cạnh An Nhiên. Đưa tay ra ôm thắt lưng An Nhiên.
Động tác bất thình lình này của Tô Dịch Thừa khiến An Nhiên có chút không thích ứng được, mặt hơi hồng lên, liếc nhìn Tô Dịch Thừa, lại cười cười với Lăng Nhiễm, hỏi: “Lăng Nhiễm, cô tìm tôi có việc?"
Lăng Nhiễm cười cười, có chút dí dỏm lè lưỡi với cô, “vừa rồi chuẩn bị làm cơm tối rồi, mới nhớ ra trong nhà không có xì dầu, lại không muốn đến siêu thị ở tầng dưới, cho nên đã nghĩ đến mượn cô một chút."
An Nhiên gật đầu hiểu rõ, “cô đợi chút, tôi đi lấy cho cô." Nói xong, thì xoay người vào phòng bếp.
Trước cửa chỗ phòng khách, Lăng Nhiễm và Tô Dịch Thừa đứng đối mặt nhau. Tô Dịch Thừa khẽ cau mày, vẻ mặt rất không vui, dùng mức âm thanh chỉ đủ cô ta và anh nghe thấy, thấp giọng hỏi: “Cô lằng nhằng muốn làm gì, tôi nghĩ là tối qua tôi đã nói rất rõ ràng."
Lăng Nhiễm cười, quay đầu nhìn anh, dùng cường độ âm thanh như thế nói: “Nếu như em nói tất cả chỉ là trùng hợp, anh tin chứ?"
Tô Dịch Thừa nhìn cô ta, vẻ mặt kia hiển nhiên là không tin lời cô ta.
Lăng Nhiễm cười, nói: “Được rồi, em chỉ là muốn cho chúng ta một cơ hội."
“Không thể nào!" Tô Dịch Thừa quả quyết từ chối, “Lăng Nhiễm, đừng khiến cho chúng ta, ngay cả bạn bè cũng không làm được."
Lăng Nhiễm ngẩn ra, nhìn chằm chằm anh, vừa định mở miệng, thì thấy phía sau anh, An Nhiên cầm chai xì dầu đến đây, trên mặt lại nở nụ cười, như là trước khi An Nhiên đi, không có gì thay đổi.
“Này, cho cô." An Nhiên đưa cái chai xì dầu trong tay cho cô ta.
Lăng Nhiễm đưa tay nhận lấy, có chút áy náy cười cười với cô, nói: “cho tôi cả chai thì nhà cô làm sao bây giờ?"
“Không sao, chúng tôi vẫn còn, cô cứ cầm mà dùng đi." An Nhiên nói.
Lăng Nhiễm gật đầu, nói cám ơn, sau đó trước khi đi lại cười cười với Tô Dịch Thừa, gật đầu, rồi xoay người rời đi.
An Nhiên đưa cô ta ra ngoài, sau đó đóng cửa xoay người lại thấy Tô Dịch Thừa sững sờ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, trên tay không biết lúc nào đã có một điếu thuốc lá, sau đó từ từ móc ra một cái bật lửa từ trong túi áo, “tách——!" một tiếng châm lên ngọn lửa trong tay lòe lòe sáng, khói trắng từ từ bao phủ xung quanh anh.
An Nhiên đi về phía anh, hỏi: “sao thế?"
Tô Dịch Thừa lắc đầu, cười cười với cô, nói: “đột nhiên lại thèm thuốc lá." Nói xong, lại ra sức hút vào.
An Nhiên nhìn chằm chằm anh, trong lòng ưu tư một lúc mới lên tiếng: “Em đi rửa rau đã." Sau đó xoay người đi về phía phòng bếp.
Cô biết anh đang nói dối, anh không nghiện thuốc lá, một người bình thường không dính chút mùi khói thuốc nào trên người làm sao có thể nghiện thuốc lá. Cô không biết anh và Lăng Nhiễm có quan hệ gì, nhưng mà cô nghĩ bọn họ nhất định có quen biết, dù bọn họ giả vờ như không nhận ra nhau.
Tô Dịch Thừa nhìn đi vào phòng bếp, sau đó bận rộn trên bàn nấu ăn. Lại ra sức hút điếu thuốc, để cho ni-cô-tin làm tê liệt thần kinh mình, thật ra thì anh ghét hút thuốc lá, thật chí ghét có mùi khói trên người mình, nhưng lúc này anh lại đặc biệt khao khát khoái cảm mà thuốc lá mang đến, giống như là người trên sa mạc khô kiệt, không có một giọt nước, cả người khát đến đôi môi cũng nứt ra rồi, mà lúc này, trong biển cát, anh ta lại tìm được một bình nước của những người đi trước để lại, dù không nhiều nước, nhưng dù chỉ còn một giọt thì anh ta cũng khát khao có được.
“Keng ——!"
Trong phòng bếp tiếng cây dao rơi xuống đất vang lên, sau đó thấy An Nhiên thổi ra một hơi lớn: “xuy!" Bịt tay đứng đó, chân mày nhíu chặt lại.
Nghe tiếng, “đáng chết!" Tiếng Tô Dịch Thừa khẽ nguyền rủa, vội vàng dập một nửa điếu thuốc trong tay vào trong cái gạt tàn thuốc lá trên bàn trà, đứng dậy đi vào trong phòng bếp.
Vội vàng kéo cái tay của An Nhiên, thấy ngón trỏ của An Nhiên bị dao khứa vào một vệt thật dài, lúc này máu tươi ào ào chảy ra, nhìn mà thấy giật mình.
“Sao lại không cẩn thận như vậy." Giữa chân mày tràn đầy lo lắng, trong giọng nói thì có trách cứ, vội vàng lôi kéo cô đi ra ngoài phòng khách, mở cái tủ dưới tivi lấy ra một cái hộp cứu thương, sau đó dùng cồn i-ốt khử trùng vết thương, cái kẹp không cẩn thận chạm vào làm đau An Nhiên, nghe thấy cô mạnh mẽ hít vào một hơi, Tô Dịch Thừa liếc mắt nhìn cô, “chạm vào đau?"
An Nhiên môi mím thật chặt, chịu đựng đau đớn, lắc đầu, không nói lời nào.
Tô Dịch Thừa tiếp tục dùng miếng bông y tế chấm chấm cồn i-ốt khử trùng cho cô, chẳng qua là lúc này, động tác nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tô Dịch Thừa băng bó vết thương rất chuyên nghiệp, trừ trùng, bôi thuốc, quấn băng gạc, mỗi bước đều rất chính xác, ngay cả vòng băng cuối cùng cũng quấn rất đẹp, giống như y tá băng bó chuyên nghiệp trong bệnh viện vậy.
An Nhiên nhìn anh băng bó vết thương giúp mình, cuối cùng thắt miếng vải thành một cái nơ xinh đẹp, không nhịn được hỏi: “hồi trước thường băng bó giúp người khác sao?"
Tô Dịch Thừa nhìn cô, cất cồn i-ốt gì đó vào trong hộp cứu thương, vừa nói: “mẹ anh trước kia là y tá quân y, trước kia, khi cha diễn tập cũng hay bị thương, vết thương là do mẹ xử lý, khi đó anh cầm hòm thuốc đứng bên cạnh, nhìn nhiều, cũng sẽ làm được."
An Nhiên hiểu rõ gật đầu, sau đó đứng dậy, chuẩn bị lại vào phòng bếp.
“Em đi đâu?" Tô Dịch Thừa gọi cô lại.
An Nhiên quay đầu, vô tội nói, “ách, chuẩn bị bữa tối."
Tô Dịch Thừa thở dài, cô còn dám nói, anh nói có chút nghiêm túc: “em chuẩn bị cắt thịt mình để nấu bữa tối cho anh ăn sao?"
An Nhiên đỏ mặt, giải thích: “vừa rồi, vừa rồi là không cẩn thận."
Tô Dịch Thừa có chút bất đắc dĩ lắc đầu, tiến lên kéo cô ngồi lại trên ghế sô pha trong phòng khác, nghiêm túc nói: “ngồi yên ở đây, đợi đến khi ăn cơm anh gọi em."
“Em —" An Nhiên đứng dậy, muốn nói gì, lại bị Tô Dịch Thừa nặng nề đè xuống, nghiêm mặt, nói: “ngồi." Nói xong, cầm lấy cái tạp dề quấn quanh người mình, sau đó xoay người đi vào trong bếp.
An Nhiên nhìn anh đưa lưng về phía cô, bận bịu trong bếp, anh và Lăng Nhiễm có quan hệ như thế nào? Lăng Nhiễm!
Đợi đã, cô như là nghĩ ra cái gì, đột nhiên cô nhớ ra buổi trưa mấy hôm trước, nhận được một cú điện thoại, trong điện thoại giọng cô gái đó cũng mềm mại dịu dàng như thế, cô ta còn bảo cô nhắn lại một câu cho Tô Dịch Thừa, cô còn nhớ rõ câu kia, ‘tôi họ Lăng, làm phiền cô chuyển lời tới anh ấy, nói, tôi đã trở về.’ Ngoài ra cô ta còn nói, cô ta muốn gặp anh.
Vậy Lăng Nhiễm chính là cô gái họ Lăng gọi điện đến mấy ngày hôm trước sao?
An Nhiên ngồi ở trên ghế sô pha, suy nghĩ bay rất xa.
Khi An Nhiên còn đang phỏng đoán, đột nhiên nghe thấy có người gọi: “An Nhiên? An Nhiên?"
Đến khi phục hồi lại tinh thần, Tô Dịch Thừa đã một lần nữa đi ra khỏi phòng bếp đi, làm xong bữa tối, đang gọi cô vào ăn cơm.
“Vừa rồi đang suy nghĩ gì? Gọi vài tiếng cũng không thấy phản ứng." Tô Dịch Thừa hỏi.
An Nhiên không biết nên nói như thế nào, chẳng qua là cười cười với anh, lắc đầu nói, “không có gì, đang suy nghĩ chuyện công việc."
“Công việc có vấn đề gì sao?" Tô Dịch Thừa thuận miệng hỏi, vào bếp xớ hai bát cơm từ trong nồi cơm điện đặt lên bàn ăn.
An Nhiên lắc đầu, cũng không nói cho anh biết chuyện xảy trong công ty lúc chiều."Em tự mình giải quyết." Sau đó ngồi xuống bàn ăn, thấy trên bàn bày đủ loại thức ăn, cà tím om, cá diếc kho, rau muống xào, trứng gà chưng thịt, cùng với hai bát cơm. Nhìn rất bình thương, nhưng rất muốn ăn.
An Nhiên nhìn anh có chút kỳ lạ, có phần không dám tin, “những món này …. những món này đều là do anh làm?" An Nhiên khô
Để túi xách vào trong tủ của bàn làm việc. Vừa mở máy tính ra thì điện thoại đặt trên bàn vang lên, là Lâm Lệ gọi tới.
An Nhiên đưa tay nhận lấy, vừa sửa sang lại tài liệu vừa nói: “Lão phật gia, sáng sớm điện thoại tới, có dặn dò gì."
Khác với sự tùy tiện bình thường, hôm nay Lâm Lệ có chút trầm tĩnh, một lúc sau mới mở miệng: “An Tử."
“Ừ?" Dường như nghe ra có cái gì không thích hợp, An Nhiên hỏi lại “Sao thế, xảy ra chuyện gì?"
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở dài của Lâm Lệ, sau đó hỏi, “hồi đó khi mi … biết Mạc Phi phản bội, có tâm tình gì a!" Thanh âm trống rỗng, không có chút linh khí nào.
An Nhiên sửng sốt, trong lòng loáng thoáng có dự cảm xấu, khẽ cau mày, hỏi dò: “Lâm Lệ, giữa mi và Trình Tường có vấn đề gì rồi?"
Trầm mặc, yên lặng chỉ còn lại tiếng hít thở. An Nhiên nắm chặt điện thoại, kịch liệt chau mày.
Rất lâu, lâu đến mức An Nhiên cho là cô đã không còn nghe điện thoại nữa, Lâm Lệ cuối cùng mở miệng: “Ta đọc được một tin nhắn trong di động của hắn, rất mập mờ, rất thân mật."
An Nhiên sửng sốt, cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Trình Tường phản bội, hoặc là nói cô hoàn toàn không tin Trình Tường thế mà lại có thể phản bội!
“Có phải mi hiểu nhầm gì không? Trình Tường, Trình Tường hẳn không phải là người như vậy!" Bọn họ quen biết gần mười năm rồi, tính tình Trình Tường cũng giống như bề ngoài của anh vậy, dịu dàng vô hại, anh đối xử rất tốt và bao dung với Lâm Lệ cô đều thấy được, nói thật, cô thật sự khó có thể tin Trình Tường sẽ phản bội, huống chi bây giờ bọn họ đã có con, mấy ngày nữa là chuẩn bị kết hôn. “mi đã hỏi anh ta chưa? Anh ta thừa nhận?"
“Không có. Anh ấy đi công tác rồi, điện thoại để quên ở nhà." Vì không mang điện thoại di động, cho nên cô mới đọc được tin nhắn như vậy. Cô cũng không tin Trình Tường là người như vậy, nhưng trên tin nhắn đúng là nói thế, thực sự không có cách nào chối cãi.
An Nhiên im lặng, một lúc lâu mới mở miệng, “Lâm Lệ, ta cảm thấy mi vẫn nên chờ anh ta trở về rồi hỏi rõ, sợ là có gì hiểu lầm ở đây, mi và Trình Tường đã quen nhau mười năm, mi còn không rõ anh ta là người như thế nào sao? anh ta đối xử với mi như vậy, mi cũng có thể cảm giác được, mi thật sự tin là anh ta sẽ phản bội mi, phản bội tình cảm mười năm của hai người?"
Lại là im lặng, hồi lâu An Nhiên mới nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến thanh âm, như là đang gượng cười, nói: “ừ, mi đi làm đi, ta không sao rồi." Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
An Nhiên cầm điện thoại di động, nhìn màn hình lđen kịt, trong lòng có chút không yên tâm, vừa định gọi lại, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, cô ngẩng đầu, thấy Hoàng Đức Hừng mỉm cười đứng ở cửa.
An Nhiên chỉ đành phải đặt điện thoại xuống, đứng lên, hỏi: “Tổng giám, ngài tìm tôi có việc?"
Hoàng Đức Hưng giơ tay lên ý bảo cô ngồi xuống, tự mình kéo cái ghế ra ngồi xuống trước mặt cô, cười nói, “Buổi sáng Tô trợ lý đưa cô đến sao?"
Bị ông hỏi như thế, An Nhiên có chút mất tự nhiên, gật đầu, một lần nữa hỏi: “tổng giám tìm tôi có chuyện gì?"
“Ha hả, không có gì." Hoàng Đức Hưng cười cười, đột nhiên thu lại nụ cười trên mặt, hơi nghiêm túc nói: “nhưng mà cô cũng quá không phải rồi, chuyện kết hôn lớn như vậy mà cũng không thông báo cho mọi người một tiếng."
An Nhiên xấu hổ, lúc đầu tốc độ của mình và Tô Dịch Thừa đăng ký kết hôn quả thực là nhanh đến giật mình, sao còn kịp thông báo! Hơn nữa sau này cũng không tổ chức đám cưới, mở tiệc chiêu đãi khách khứa, như vậy đúng là không có gì phải nói rồi.
Hơi có chút xấu hổ, gượng cười nói: “Ha hả, chúng tôi, chúng tôi đều sợ phiền phức."
Hoàng Đức Hưng gật đầu, trên mặt cười ôn hòa, như có chút ít bùi ngùi nói: “An Nhiên a, cô đến công ty hơn sáu năm rồi, tính ra, tôi cũng coi như là nửa bậc thầy của cô đi."
An Nhiên nhìn ông, gật đầu, đâu chỉ là một nửa, từ sau khi tốt nghiệp đại học, hồi đó ngay cả vẽ cũng không qua cửa, bây giờ có thể độc lập thiết kế một tòa nhà cao tầng, nói thật ra, tất cả là do ông chỉ bảo, mặc dù đôi khi ông rất nghiêm khắc, nói chuyện cũng không hợp tình hợp lý, nhưng nghiêm sư mới có cao đồ a(**)! Về điểm này, cô vẫn luôn biết ơn. (nghiêm sư mới có cao đồ: thầy nghiêm mới có trò giỏi)
Thấy cô gật đầu, Hoàng Đức Hưng vội vàng cười nói tiếp: “nếu coi như là nửa thầy dạy, vậy chuyện cô kết hôn, làm thầy như ta dù sao vẫn nên tỏ vẻ, như vậy đi, tối nay ở ‘Khải Long’ tôi mời cô và Tô trợ lý ăn một bữa cơm? Coi như là chúc hai người tân hôn vui vẻ." Thật ra thì đây mới mục đích ông ta tới đây hôm nay, Tô Dịch Thừa là ai, đó là người đứng đầu Giang Thành trong vài năm nữa! mặt khác theo tin tức hiện tại, anh ta có thể đảm nhiệm dự án ban khoa học kỹ thuật, trước đây ông vẫn luôn phiền não làm thế nào để nói quan hệ với anh ta, thế này vừa khéo, thật không ngờ anh ta thế mà lại là chồng An Nhiên, như vậy, đúng lúc cho ông ta cái lý do hợp lý, tạo quan hệ tốt với anh ta, nói không chừng khi khởi công ban khoa học kỹ thuật thành phố có thể chen một chân vào.
An Nhiên trầm mặc một lát, mặc dù cô cũng không thông minh, nhưng mà cô nhìn ra được cái gì gọi là ý nghĩa của bữa cơm. Ở đây sáu năm, bữa cơm thương chính (thương nhân + chính trị gia), cô đã thấy nhiều. Người Trung Quốc dường như rất thích bàn bạc công chuyện trên bàn cơm, mà ắt là không thể thiếu được rượu, mà rượu lại dễ dàng khiến người ta làm sai, nói sai gì đó.
Thấy cô mãi không nói, Hoàng Đức Hưng khẽ gọi nhắc nhở: “An Nhiên?"
An Nhiên lấy lại tinh thần, hơi hơi ngượng ngùng cười xin lỗi: “Thật ngại quá, tổng giám, Dịch Thừa, hôm nay Dịch Thừa có việc, tôi đoán là không ăn được bữa cơm này rồi, nhưng mà cũng cảm ơn lời chúc phúc của tổng giám dành cho chúng tôi, cảm ơn!" Mặc dù cô cũng không biết Tô Dịch Thừa đã đi bao nhiêu bữa cơm như vậy, nhưng khi chưa hề trưng cầu ý kiến của anh, cô sẽ không đồng ý với người ngoài cái gì, suy cho cùng thân phận của anh quá đặc thù! Bữa tiệc có đi hay không, vẫn hoàn toàn không có trưng cầu qua ý kiến của hắn.
Hoàng Đức Hưng chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: “Thế à, vậy ngày mai đi?"
“Thời gian này anh ấy rất bận." An Nhiên mặt không đổi sắc nói.
Hoàng Đức Hưng nhìn cô, một lúc lâu, đột nhiên cười, nói: “An Nhiên, có phải cô bận tâm điều gì không a!"
“Tổng giám nói đùa, tôi có thể có cái gì bận tâm, chẳng qua là gần đây Dịch Thừa thật sự rất bận, tối nào cũng gần nửa đêm mới về." An Nhiên áy náy nói: “Nếu không như vậy đi, khi nào anh ấy có thời gian, vợ chồng chúng tôi sẽ mời tổng giám một bữa, coi như là cảm ơn ngài bồi dưỡng và chăm sóc tôi nhiều năm qua."
Thấy cô nói như thế, Hoàng Đức Hưng cũng không nói thêm gì nữa, nhìn cô, cười cười gật đầu, “Được, đúng rồi, bản thiết kế kia thế nào rồi, ngày mai là phải tranh tài rồi."
An Nhiên gật đầu, trả lời: “Hôm nay sửa chữa nữa là gần xong rồi."
“Ừ, vẽ xong thì để tôi xem một chút, nếu có vấn đề thì cứ trực tiếp nói hỏi tôi." Hoàng Đức Hưng vừa nói vừa đứng dậy, “Tốt lắm, không có việc gì, cô hãy giải quyết tốt công việc đi."
An Nhiên gật đầu, tiễn ông ra khỏi phòng làm việc. Mà đang đưa mắt nhìn ông đi khỏi, trong nháy mắt định đóng cửa thì vừa lúc đối diện với Tiếu Hiểu đang dựa vào cửa phòng làm việc của mình, thấy cô ta hung hăng trợn mắt nhìn cô, sau đó xoay người, “ầm —!" một tiếng đóng sập cửa. An Nhiên chẳng hiểu ra sao cả, cũng không hiểu đã đắc tội với cô ta ở đâu, cả ngày thấy cô ta như muốn ăn thịt cô vậy.
Nhưng mà người khác nghĩ thế nào cô không quản được, chỉ coi như là không khí, tự nhiên sẽ không chấp gì không khí, tức giận với khoảng không thật vô vị, nên cô xoay người, một lần nữa trở lại bàn làm việc.
Sau khi trò chuyện với Hoàng Đức Hưng, đến khi An Nhiên lấy điện thoại gọi thì Lâm Lệ đã tắt điện thoại. Nhíu mày, trực tiếp gọi vào số nhà Lâm Lệ, bên kia truyền đến thanh âm lãnh đạm cứng ngắc nói điện thoại tạm thời không liên lạc được. An Nhiên biết, sợ là Lâm Lệ đã rút dây điện thoại ra rồi, trong lòng càng lo lắng hơn.
Thật vất vả mới nhịn đến buổi trưa, vốn là muốn đến chỗ Lâm Lệ, vì cuối cùng vẫn không yên lòng được, Lâm Lệ bình thường là người tùy tiện làm như không có gì, thật ra nếu có gì xảy ra thì trong lòng rất yếu đuối, hồi đó cô và Trình Tường mới xác định quan hệ không lâu thì Trình Tường đột nhiên biến mất một tuần, không hề có dấu hiệu báo trước, cũng không liên lạc được với nhà anh, gần một tuần lễ, Lâm Lệ hoàn toàn không nhận được tin tức của anh, mà cũng là một tuần này, Lâm Lệ lo lắng mà gầy mất mười ký, cả người buồn bực không vui.
Mắt thấy đã đến giờ nghỉ trưa, công trường gọi tới nói là bản thiết kế có vấn đề bảo cô lập tức đến xem. Nếu bản thiết kế không ổn thì sẽ ảnh hưởng đến tiến độ thi công, nên không chần chờ, đành vội vàng thu dọn, cầm túi đi ra ngoài, thậm chí lúc đi cũng không đóng cửa.
Mặt trời đã lên rất cao, rõ ràng chưa đến mùa hạ nhưng nắng rất gắt. Khi rời khỏi công trường đã gần một giờ, trên người toàn là bụi bặm, lúc này dường trong cổ họng cũng có bụi, có chút ngứa ngáy khó chịu.
Vì buổi sáng Tô Dịch Thừa đưa đi, nên hôm nay An Nhiên không lái xe, mà công trường lại ở ngoại ô, xe cộ qua lại đã ít, taxi còn ít hơn
Đi một đoạn đường dài mới bắt được một xe taxi, về đến công ty đã gần hai giờ, cô cực kỳ đói bụng, đến quán cà phê đối diện công ty mua tách cà phê và bánh mỳ, đóng gói mang về công ty.
‘ Đinh! ’
Khi thang máy mở ra, An Nhiên vừa định đi vào, thì thấy Lăng Lâm khoác tay người khác cười nói đi ra. Vừa nhìn thấy An Nhiên, vội kêu lên: “Chị Cố, vừa từ công trường trở về a!"
“Ừ, bên kia có chút phiền toái, muộn chút thời gian." An Nhiên nói xong, vừa lúc đối diện với ánh mắt của người phụ nữ đứng cạnh Lăng Lâm, người nọ rất đẹp, nhìn kỹ, còn giống Lăng Lâm một chút.
Người nọ mỉm cười gật đầu với An Nhiên, vì lễ phép, An Nhiên cũng mỉm cười đáp lại.
“Chị, em giới thiệu cho chị, đây là nhà thiết kế của công ty chúng em, cũng là thầy dạy của em bây giờ, Cố An Nhiên." Lăng Lâm đứng giữa hai người làm công tác giới thiệu: “chị Cố, đây là chị em, Lăng Nhiễm, mới từ Mĩ về, trưa nay đến thăm em."
An Nhiên mỉm cười vươn tay với cô: “xin chào."
Mỹ nhân nhìn cô, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt, đụng tay với An Nhiên, “xin chào". Ánh mắt nhìn An Nhiên như là đang tìm tòi nghiên cứu cái gì, không khí có sự kỳ dị nói không nên lời.
An Nhiên thu tay lại, nói với Lăng Lâm: “Được rồi, hai người trò chuyện đi, tôi đi trước." Nói xong trực tiếp xách túi, cùng với cà phê và bánh mì đi vào thang máy.
Lăng Nhiễm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, cho đến khi cửa thang máy khép lại, cô cũng chưa thu hồi ánh mắt.
“Chị." Nhìn chị mình nhìn chằm chằm vào thang máy, Lăng Lâm thử hỏi: “chị, chị làm sao thế, chị biết chị Cố?"
Lúc này Lăng Nhiễm mới thu lại tầm mắt, cười cười với em gái: “không có gì, chúng ta đi thôi."
Lăng Lâm hồ nghi nhìn chị mình một chút, không nói gì nữa, xoay người khoác tay cô ra ngoài.
An Nhiên trở lại phòng làm việc, vừa định cầm chìa khóa mở cửa, nhưng còn không đẩy, cửa liền mở ra, lúc này mới nhớ tới buổi trưa lúc mình đi đã quên đóng cửa, cô cũng không nghĩ nhiều, đi vào, để túi xuống, khi vừa định giải quyết ‘bữa trưa muộn màng’, nên theo thói quen mở bản vẽ trên bà ra, chuẩn bị nhìn xem có chỗ nào cần sửa, nhưng vừa mở ra, bỗng dưng trợn tròn mắt, tách cà phê trong tay trong nháy mắt rơi xuống, chất lỏng màu vàng từ trong chén chảy ra đen cả một vũng lớn.
An Nhiên đứng mạnh lên, nhìn bản thiết kế bị hủy hoại trên bàn làm việc, mặt mũi cô trắng bệch. Đẩy cái ghế ra, bước nhanh khỏi phòng làm việc, đứng ở cửa, lớn tiếng nói: “Trưa nay, ai đi vào phòng làm việc của tôi!"
Mọi người trong đại sảnh bị tiếng hô của An Nhiên khiến cho ngừng hết mọi việc trong tay, sững sờ nhìn cô, có chút không rõ chuyện tình thế nào.
Cô bé trực ban nhìn khuôn mặt xanh mét của An Nhiên, không khỏi hỏi: “chị Cố, sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
An Nhiên vào trong đại sảnh, ánh mắt quét một lượt từng người, lại lạnh lùng nói: “Trưa nay, người nào đi vào phòng làm việc của tôi!" Lần này cô thật sự tức giận, giận đến muốn nổ tung rồi, công sức thiết kế gần nửa tháng, chỉ trong thời gian một buổi trưa, vừa đi một lát đã bị người ta xé hơn một nửa, ngay cả hình dạng cũng không nhìn ra nữa.
Mọi người lắc đầu, như là bị khí thế của An Nhiên dọa đến rồi, ai cũng không nói lời nào. Mọi người không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thái độ của An Nhiên, sợ là chuyện nghiêm trọng rồi.
An Nhiên lạnh mặt nói: “Không ai nói tức không ai thừa nhận có đúng không, được, tôi đi phòng giám sát." Nói xong, xoay người mới muốn đi, lại đúng lúc đối diện với Tiếu Hiểu đi từ ngoài vào.
Tiếu Hiểu liếc nhìn mọi người, lại nhìn cô, khóe miệng cười lên, hỏi: “Làm gì vậy? động tĩnh lớn như vậy, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng chị. Làm sao, bây giờ thân phận khác rồi, giọng nói cũng lớn hơn?"
An Nhiên nhìn cô ta, nhìn chằm chằm, một lúc lâu, nói từng câu từng chữ: “Trưa này cô đi vào phòng làm việc của tôi." Giọng điệu không phải là nghi vấn, mà là khẳng định.
Tiếu Hiểu nhìn cô, lướt qua đầu cô, thờ ơ nói: “tôi vào phòng làm việc của chị làm gì."
“Bản thiết kế của tôi, là cô xé." Vẫn là một câu khẳng định.
Trong khoảng thời gian này, Tiếu Hiểu nhằm vào cô khắp nơi, nếu nói là cô ta xé bản thiết kế của cô, cũng không phải không có khả năng.
Nghe vậy, mọi người trong đại sảnh xôn xao, ào ào nhỏ giọng nghị luận, tất cả mọi người đều biết rõ An Nhiên nói đến bản thiết kế gì, ngày mai sẽ bình xét bản thảo, mà hôm nay bản vẽ của An Nhiên bị xé rách, mà người có lợi nhất chính là đối thủ số một của cô, Tiếu Hiểu.
“An Nhiên, cái gì cũng có thể ăn lung tung, nhưng nói thì không thể tùy tiện, đừng tưởng rằng bây giờ sau lưng chị có người ủng hộ thì có thể tùy ý vu khống tôi." Tiếu Hiểu cũng đanh mặt lại, giọng nói cứng rắn.
“Có phải vu khống cô hay không, trong lòng cô biết rõ." An Nhiên nhìn cô ta, vì tức giận mà hai tay hai bên sườn nắm thật chặt.
“Tôi chưa từng làm, tôi không thẹn với lương tâm, dù cô có đến phòng giám sát điều tra, tôi cũng không sợ." Tiếu Hiểu bình tĩnh nói, khóe miệng nửa cong lên.
“Điều tra, tôi nhất định sẽ điều tra, điều này thì cô yên tâm đi, chuyện này, công ty phải cho tôi một lời giải thích." An Nhiên chắc chắc nói, “Mặt khác tôi muốn khuyên cô, làm thiết kế xây dựng là dựa vào đầu óc, không phải là dựa vào cô mặc trang phục, ăn bữa cơm hay tiếp rượu là có thể thành công, nếu có nhiều thời gian đi nịnh hót lấy lòng người khác, thậm chí đê tiện đến mức có thể bán rẻ thân thể mình thì không bằng đọc nhiều sách, xem các tác phẩm thiết kế khác, tôi nghĩ hẳn là hữu ích hơi cho cô." Khinh thường nhìn cô ta, nói xong, xoay người liền muốn rời đi.
Tiếu Hiểu một tay cản lại cô, sắc mặt vừa xanh vừa đỏ, sợ là bị chọc tới nỗi đau, hung hăng nhìn chằm chằm An Nhiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “lời vừa rồi của chị là có ý gì."
An Nhiên nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Ý tứ ở trên mặt chữ, cô thông minh như vậy, chẳng lẽ nghe không hiểu sao?"
“Cố An Nhiên!" Tiếu Hiểu tức giận nóng nảy, giơ tay lên chuẩn bị tát vào mặt An Nhiên.
Đang lúc mọi người sợ hãi hít hà thì An Nhiên giơ tay lên chặn lại cánh tay cô giữa không trung, sau đó hất mạnh ra.
Tiếu Hiểu mất thăng bằng, lùi lại vài bước, rồi dựa vào tường đứng vững lại.
“Tính tình tôi tốt, nhưng không có nghĩa tôi sẽ một mực chịu đựng cô, tôi không nợ cô cái gì, sau này đừng lén lút sử dụng những thủ đoạn đó sau lưng tôi, không có nghĩa lý gì cả." Nói xong, An Nhiên không hề nhìn cô ta nữa, xoay người trở về phòng làm việc.
Tiếu Hiểu không cam lòng muốn xông lên trước, lại bị Hoàng Đức Hưng gọi lại, “Tiếu Hiểu!"
Tiếu Hiểu quay đầu, vẻ mặt vô tội, oan ức nhìn Hoàng Đức Hưng, tố cáo: “Tổng giám, Cố An Nhiên vu cáo tôi!"
Hoàng Đức Hưng nhíu nhíu mày, nhìn cô ta, mặt lạnh nói: “Cô đến phòng làm việc của tôi."
Tiếu Hiểu bị gọi vào phòng làm việc của Hoàng Đức Hưng. Vừa vào liền đóng cửa, trực tiếp kéo cái ghế ra ngồi xuống trước mặt Hoàng Đức Hưng.
“Cô thật không biết suy nghĩ, cô đi chọc vào Cố An Nhiên làm gì? Cô không biết thân phận hiện tại của cô ta sao! Nếu còn chọc cho cô ta nóng nảy, thì cô cuốn xéo đi cho tôi." Hoàng Đức Hưng không chút khách khí mắng.
Tiếu Hiểu nhìn ông ta, khóe miệng nhếch lên, hai tay đặt trên đùi nắm thật chặt.
Hoàng Đức Hưng nhìn cô, rồi bưng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm, lửa giận cũng trôi đi theo nước trà, nhìn bộ dạng oan ức của cô, cho nên giọng nói dịu lại: “Cô cũng không phải không biết thân phận lúc này của cô ta khác rồi, chúng ta còn phải dựa vào cô ta mà tạo quan hệ với Tô Dịch Thừa, nếu cô chọc cô ta nóng lên, vậy Tô Dịch Thừa có thể bỏ qua cho cô sao?"
Tiếu Hiểu nghiêng đầu sang một bên, không nhìn ông ta. Vẻ mặt vẫn ngang ngạnh, hai tay nắm chặt.
Hoàng Đức Hưng tới gần cô ta, lạnh lùng nói: “Cô đừng cho là động vào máy theo dõi thì sẽ không ai biết buổi trưa cô vào phòng làm việc của Cố An Nhiên, về chuyện bản vẽ kia, cũng là cô sai, là cô đuối lý trước."
Tiếu Hiểu bỗng dưng quay đầu lại, trừng to mắt nhìn ông ta, dường như đang hỏi là làm sao ông ta biết được! Trưa này thừa dịp tất cả mọi người đều ra ngoài ăn cơm, một mình cô lẻn vào phòng làm việc của Cố An Nhiên, trước đó, cô đã cố ý đi tắt máy giám thị của công ty.
Hoàng Đức Hưng nhìn thấu tâm tư của cô, chỉ nhàn nhạt nói, “Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm."
Bị ông ta biết, cô cũng không giấu diếm nữa, nhìn ông ta, cười lạnh nói: “Hừ, nếu tôi không xé bản thiết kế của cô ta, tôi sợ là bản thiết kế của tôi ngày mai chỉ là trang trí mà thôi, sợ rằng tổng giám đã sớm quyết định nội bộ rồi."
Hoàng Đức Hưng đứng lên, vây phía sau cô, đôi tay to béo khoát lên bả vai cô, cúi người xuống, nói bên tai cô: “Cho dù cô có xé bản vẽ của cô ta, nếu tôi muốn điều động nội bộ cho cô ta, thì cô vẫn không có cơ hội."
Tiếu Hiểu chợt quay đầu nhìn ông ta, trong đôi mắt đẹp không giấu được cơn giận.
Hoàng Đức Hưng cong cong môi, vỗ vỗ bả vai cô, sau đó giơ tay lên, lưu luyến trên mái tóc xoăn của cô ta, ngoài miệng thản nhiên nói: “Muốn trách, thì trách cô không có vận may như cô ta."
“Tôi không cam lòng, trước đây ông đã đồng ý với tôi, lần này sẽ để tôi thắng, sao lại thay đổi." Tiếu Hiểu gầm nhẹ với ông ta.
Hoàng Đức Hưng buông mái tóc mềm mại của cô ta ra, lại xoay người ngồi trở lại cái ghế xoay màu đen kia, lấy tấm thẻ vàng từ trong ngăn kéo ra, ném lên bàn làm việc, nói: “Đây là thẻ hội viên của hội mà cô rất thích, trong thẻ tôi đã nạp đủ tiền, cô cầm lấy xong có thể đi rồi."
“Hoàng Đức Hưng, ông có ý gì, dùng tiền đuổi tôi?" Tiếu Hiểu tức giận nhìn tấm thẻ vàng trước mặt mình kia.
Hoàng Đức Hưng nhìn cô ta, nhàn nhạt, không mang chút tình cảm nói: “Hồi đó cô theo tôi, không phải là vì tiền sao?"
Tiếu Hiểu cắn chặt môi, phẫn hận trừng mắt nhìn ông ta, không nói ra được một câu.
Hoàng Đức Hưng cũng không nhìn cô ta nữa, bưng cốc trà lên miệng uống, sau đó mở tập văn kiện ra nhìn chăm chú, hoàn toàn coi Tiếu Hiểu trước mắt như không khí.
Một lúc lâu sau, đột nhiên Tiếu Hiểu cười lạnh, sau đó cũng không nói chuyện, trực tiếp cầm lấy thẻ vàng ở trên bàn ông ta, xoay người ra khỏi phòng làm việc, khi ra ngoài “ầm ——!" cửa đóng sầm lại.
Hoàng Đức Hưng không bị ảnh hưởng chút nào, vẻ mặt vẫn dửng dưng nhìn giấy tờ trong tay.
Trong phòng làm việc, An Nhiên nhìn bản thiết kế bị hủy hoại kia một lúc lâu, trong lòng càng nghĩ càng không thoải mái, sau đó cầm túi rời khỏi phòng làm việc, khi đi ra ngoài đúng lúc gặp Tiếu Hiểu đi ra từ phòng làm việc của Hoàng Đức Hưng, hai người nhìn nhau, ánh mắt Tiếu Hiểu cơ hồ muốn ăn thịt cô vậy, nhưng An Nhiên không đếm xỉa đến, đi thẳng ra cửa công ty. Nghe thấy Tiếu Hiểu đóng cửa “ầm ——!" một tiếng ở phía sau.
Ra khỏi công ty, An Nhiên gọi cho Lâm Lệ, điện thoại vẫn ở trạng thái tắt như cũ, nhớ tới những lời trong điện thoại của Lâm Lệ lúc sáng, cô vẫn luôn lo lắng, nên đón xe đến thẳng chỗ Lâm Lệ.
Đứng trước cửa nhấn chuông một lúc lâu, Lâm Lệ mới mơ mơ màng màng đi ra mở cửa, nhìn thấy cô, thì vẻ mặt kinh ngạc.
“Sao mi lại đến?" Nhìn đồng hồ trên tay một chút, “Bây giờ là giờ làm việc mà, công ty đóng cửa rồi?"
An Nhiên thưởng cho cô một cái liếc mắt, lướt qua người cô đi vào nhà, ném túi xách lên ghế sô pha, trợn mắt nhìn cô: “mi tắt điện thoại!"
Lúc này Lâm Lệ mới nhớ ra, cười cười nói: “Đã quên bật, đã quên bật."
An Nhiên nhìn cô, thở dài, lôi kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, nói: “đừng nghĩ nhiều, chờ Trình Tường trở lại, mi hỏi rõ ràng, đừng đoán mò, không chắc có chuyện gì hay không."
Lâm Lệ nhìn cô, gắng nhịn cười, sau đó một tay ôm lấy cô, nói: “An tử, chúng ta nhất định phải làm bạn tốt cả đời."
An Nhiên bị nàng ôm lấy có chút khó hiểu, nhưng vẫn là chủ động ôm lại cô, cười gật đầu, “nhất định."
Lâm Lệ thả cô ra, sau đó nhìn cô kỳ dị: “An tử, nếu như ta nói là ta nhầm lẫn, mi có mắng ta không a?"
An Nhiên hơi sửng sốt một lát, sau đó cong cong môi, thanh âm phát ra từ trong kẽ răng, “Sẽ không, nhưng mà, ta sẽ bóp cổ mi."
Lâm Lệ cong cong khóe miệng, dưới ánh mắt hung ác của cô, cuối cùng kể lại sáng nay gọi cho cô xong, sau đó tắt máy, chuẩn bị chịu đựng quãng thời gian sa sút.
Thì ra là sáng nay, khi Lâm Lệ đang chìm đắm trong ký ức thăng trầm với Trình Tường thì điện thoại trong nhà vang lên, chỉ có điều cô thờ ơ, thật lâu sau, điện thoại nhà ngừng kêu gào, vài giây sau thì điện thoại di động lại vang lên, là một số máy lạ, Lâm Lệ chậm chạp nghe, đưa điện thoại di động lên tai, là Trình Tường gọi đến. Trong điện thoại, Trình Tường vội vàng hỏi sao cô lại tắt điện thoại, sao lại không nghe máy, giọng nói tràn đầy quan tâm lo lắng, Lâm Lệ nghe xong, trong lòng lại càng đau xót, cuối cùng không nhịn được liền đem chuyện tin nhắn nói với anh ta, bên kia, Trình Tường thoáng sửng sốt, hầu như không hề suy nghĩ mà giải thích, thì ra là tối hôm trước khi đi công tác, công ty liên hoan, có đồng nghiệp mượn di động của anh ta để gửi tin nhắn cho bạn gái, thật ra lúc về sợ cô suy nghĩ nhiều, anh ta đã xóa tin nhắn rồi, thế nhưng không biết thế nào mà người con gái kia lại trả lời tin nhắn cho anh, nói xong, bảo Lâm Lệ đợi một lát, sau đó cúp máy. Không bao lâu sau thì gọi lại, lần này là giọng một người đàn ông xa lạ, gọi Lâm Lệ là chị dâu, sau đó giải thích rằng sáng nay mình tắt di động, bạn gái không tìm được anh ta, rồi tưởng rằng số hôm qua là số của anh ta, thế là liền gửi đến, cuối cùng vô rất áy náy, xin cô thứ lỗi. Sau đó, Trình Tường lại nghe điện thoại, nửa cười hỏi có phải là cô ghen không, có phải suy nghĩ nhiều quá rồi. Lâm Lệ cầm di động vừa khóc vừa cười, một câu cũng không nói nên lời, cuối cùng Trình Tường khẽ thở dài, hỏi: “Lâm Lệ, anh không đáng để em tin tưởng thế sao?" Nghe vậy, Lâm Lệ vội lắc đầu, dù biết anh ta không nhìn thấy, nhưng vẫn rất chân thành giơ tay lên thề nói sau này không bao giờ suy nghĩ lung tung, nghi ngờ anh nữa. Cuối cùng Trình Tường chẳng qua là thấp giọng mắng cô ngu ngốc, sau đó quan tâm hỏi cô đã ăn cơm chưa, đứa bé có ngoan không.
Nghe xong, An Nhiên tức giận trợn mắt nhìn cô, “Ta đã nói rồi, không có chuyện gì mi lại suy nghĩ nhiều a."
Lâm Lệ cười, gật đầu, vội vàng thừa nhận sai lầm, nói: “Ta sai rồi, ta sai rồi, ai u, người ta nói phụ nữ có thai dễ dàng suy nghĩ lung tung, thì ra là thật a."
An Nhiên nằm trên ghế sô pha, biết cô không sao chẳng qua là sợ bóng sợ gió một trận, rốt cuộc cũng yên tâm, nhắm mắt lại, nói: “Trình Tường là người đàn ông tốt như vậy, mi đã theo anh ta mười năm, còn không biết tính cách của anh ta sao. Lần này ta cảm thấy chẳng đáng thay cho Trình Tường, nếu là ta, ta sẽ chiến tranh lạnh với mi mấy ngày, xem sau này mi còn dám không."
Lâm Lệ tự biết đuối lý, nghịch ngợm thè lè lưỡi, lại sợ An Nhiên tiếp tục trách mắng, vội vàng chuyển đề tài: “Buổi chiều mi không phải đi làm sao, hay là đặc biệt đến gặp ta?"
An Nhiên quay đầu nhìn cô, thở dài, sau đó kể sơ sơ chuyện xảy ra buổi trưa nay.
“Dựa vào, người phụ nữ này quá bỉ ổi rồi, sao có thể làm như vậy!" Lâm Lệ rất kích động nói: “Lần đầu tiên gặp cô ta, ta đã cảm thấy cô ta không phải là thứ gì tốt, kiểu trang phục ý, cô ta là đi làm sao, bộ dạng là muốn đến bán thân thì có, ăn mặc y như hồ ly, toàn thân lẳng lơ."
An Nhiên thở dài: “Ta cũng không hiểu ta làm phật lòng cô ta lúc nào, lại không hề nợ cô ta cái gì, gặp ta nói chuyện luôn châm chọc, không hiểu ra sao cả."
“Có một số người cứ kỳ quái như vậy đấy, mi không thể đòi hỏi mọi người đều là người bình thường, tục ngữ có câu, rừng lớn loài chim nào cũng có, mi còn không cho mấy kẻ ác sống với a." Lâm Lệ châm chọc nói.
An Nhiên cong cong môi, nhưng trên mặt không có ý cười.
“Chuyện này mi không thể quên đi như thế được, nếu không cô ta chắc chắn sẽ được đằng chân lân đằng đầu, nhất định phải điều tra đến cùng, để công ty cho mi một lời giải thích." Lâm Lệ nói tiếp, bộ dáng còn kích động hơn An Nhiên nhiều.
Điều tra, nói thì dễ, bằng quan hệ của cô ta và Hoàng Đức Hưng, sợ là Hoàng Đức Hưng sẽ bao che, lấp liếm cho cô ta.
“Người như thế nhất định phải dạy dỗ một chút, để cô ta biết mình không phải là người dễ bị bắt nạt, xem sau này cô ta còn dám động thủ trên đầu thái tuế (xúc phạm người có quyền thế) không." Lâm Lệ nói xong, quay đầu nhìn bộ dạng thờ ơ của An Nhiên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Cố An Nhiên, mi đừng lại mềm lòng, nhân từ với đối phương là tàn nhẫn với chính mình, cô ta chính là thấy mi như thế này, nên mới cưỡi đầu cưỡi cổ mi đấy."
An Nhiên nhìn cô, cười khổ, “Làm sao điều tra, ta lại không có chứng cớ, cũng không có người nhìn thấy cô ta vào phòng làm việc của ta xé bản thiết kế, cho dù biết nhất định là cô ta thì có thể làm gì."
Lâm Lệ trợn mắt, một lúc lâu mới lên tiếng: “Công khai không được thì bí mật, nếu không, mi cho ta số điện thoại của cô ta, ta gọi điện cảnh cáo cô ta, để cô ta biết bên mình không phải không có người."
“Phốc —" An Nhiên nhìn Lâm Lệ, có chút dở khóc dở cười, hỏi: “sao ta không biết khi nào thì mi gia nhập xã hội đen rồi, còn gọi điện cảnh cáo đe dọa nữa."
Lâm Lệ đắc ý nhìn cô, nói: “Mi khoan hẵng nói, chị gái ta còn có chút khí thế đàn chị, không chừng thật sự có thể dọa nạt được cô ta."
An Nhiên xin miễn cho kẻ bất tài nói: “Mi cứ dưỡng thai cho tốt, cái đầu nhỏ đừng nghĩ ngợi lung tung là tốt rồi, ngoài ra, rảnh rỗi thì xem sách và chương trình trợ giúp dưỡng thai, ít xem phim thần tượng gì đó đi, không có ích lợi gì cả, coi chừng đầu độc con gái nuôi tương lai của ta."
“Là con trai, Cố An Nhiên, mi muốn ta nói bao nhiêu lần, trong bụng ta nhất định là con trai." Lâm Lệ lại nhấn mạnh, vẻ mặt rất nghiêm túc.
An Nhiên có chút vô lực cười cười, nhưng mà xét thấy phụ nữ có thai không nên tức giận, chỉ có thể phụ họa cô nói: “rồi rồi rồi, mi nói sao thì là vậy, được chưa."
Lâm Lệ đắc ý giơ giơ lên đầu, nói: “đi thôi, để ăn mừng ta sợ bóng sợ gió một trận, hôn nhân vẫn mỹ mãn như cũ, thuận tiện an ủi mi bị kẻ hèn hạ trong công ty hãm hại, chúng ta ra ngoài ăn một bữa lớn đi."
An Nhiên nhìn cô thẳng thắn lắc đầu, bây giờ cô làm sao có khẩu vị ăn uống, ngay cả buổi trưa chưa ăn, bây giờ cũng không thấy đói bụng, thật là tức quá mà no rồi.
“Haiz, đừng tiêu cực như thế, ăn có thể làm người ta phấn khởi lên, nếu không coi như là mi đi cùng ta đi, Trình Tường không có nhà, buổi tối ta cũng không biết ăn cái gì cho ngon."
Buổi tối, An Nhiên chợt nhớ ra sáng nay mình đã đồng ý tối nay sẽ ở nhà nấu ăn, còn đặc biệt dặn Tô Dịch Thừa tan việc về sớm, giơ đồng hồ lên nhìn, đã hơn bốn giờ, bây giờ đi siêu thị mua thức ăn về, cũng không còn bao nhiêu thời gian, lại quay đầu hỏi Lâm Lệ: “Trong nhà mi có sách dạy nấu ăn gì không?"
Lâm Lệ sửng sốt, gật đầu, “Trước đây Trình Tường từng mua." Cô tham ăn, Trình Tường lại cưng chiều cô, hồi đó vì để thỏa mãn cái dạ dày vô địch của cô, còn đặc biệt đến cửa hàng sách mua sách dạy nấu ăn cơ bản về học.
“Cho ta một quyển, đơn giản thôi, đừng quá khó." An Nhiên nói.
" Hả, mi lấy làm gì?" Lâm Lệ hứng thú.
“Cũng không thể để người ta ăn mãi món mì rưới sốt cà chua ta làm a, mi cho rằng ai cũng như Trình Tường đối xử với mi như vậy a, có phúc mà không biết hưởng lại suy nghĩ lung tung."
Lâm Lệ thè lè lưỡi, vào thư phòng lấy sách dạy nấu ăn ra, đưa cho cô, có chút mập mờ nháy mắt với An Nhiên, nói: “xem ra tỉnh cảm hai người không tệ lắm, lại sẵn lòng rửa tay nấu cơm cho anh ta nữa."
An Nhiên nhìn cô, nhận lấy sách dạy nấu ăn, khóe miệng mơ hồ lộ ra nụ cười. Sau đó lấy cái túi xách trên ghế sô pha, bỏ sách dạy nấu ăn vào trong túi, đứng dậy nói: “tối nay mi ăn chút gì đi, tối nay ta còn có việc, không đi cùng mi được."
“Hừm, nếu là về nhà bồi dưỡng tình cảm, vậy ta sẽ không làm chậm trễ nữa." Lâm Lệ nói, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại nói tiếp: “nói, An tử, hai người cũng chuẩn bị sinh một đứa đi, người ta nói phụ nữ càng nhiều tuổi thì sinh con càng nguy hiểm, hơn nữa, nếu bây giờ mi mang thai thật, sinh một đứa con gái, sau này chúng ta có thể kết thông gia, thân càng thân, lại giảm thiểu vấn đề mẹ chồng nàng dâu gì đó, thật tốt."
An Nhiên hơi đỏ mặt, tức giận nói: “ta mới chẳng cần thân càng thân, mi tuyệt đối không phải là mẹ chồng tốt, ăn ngon lại lười làm." Nói xong, trong sự kháng nghị của Lâm Lệ, cười cười đi về.
Đón xe đi đến siêu thị lân cận, ở trên xe, nhân tiện mở xem sách nấu ăn, chuẩn bị làm vài món.
Cuối cùng xác định mấy món ăn nhìn cũng không phức tạp lắm, sau đó ghi nhớ để chuẩn bị nguyên liệu, vừa xuống xe, liền đi về khu rau quả của siêu thị.
Đẩy xe mua hàng, bỏ từng nguyên liệu vào trong xe, khi đưa tay lấy mấy quả cà tím dài thì đột nhiên một cái tay khác cũng nhắm vào quả cà tím đó, hai người đồng thời cầm hai đầu quả cà tím, hơi sững sờ, cùng lúc ngẩng đầu lên, An Nhiên nhìn người trước mặt, thoáng cái ngây ngẩn cả người.
Người nọ nhìn An Nhiên cũng không khỏi ngẩn người, nhưng liền nở nụ cười, dịu dàng nói: “cô Cố, chúng ta lại gặp mặt."
An Nhiên phục hồi tinh thần, cười cười với người nọ: “thật là trùng hợp, cô Lăng cũng ở gần đây sao?" Người trước mặt không phải ai khác, chính là người vừa gặp trước thang máy của công ty chiều nay, Lăng Nhiễm.
Cái đầu nhỏ của An Nhiên nhanh chóng suy nghĩ, nàng xem qua tư liệu của Lăng Lâm, nhớ được Lăng Lâm không hề ở vùng này mới đúng.
“Đúng vậy a." Lăng Nhiễm gật đầu, như là nhìn ra ngờ vực của An Nhiên, nói: “một mình tôi chuyển tới đây, không ở cùng gia đình."
“Nha." An Nhiên cười gật đầu, đưa quả cà tím vừa rồi cho cô, khách sáo hỏi: “mua thức ăn chuẩn bị bữa ăn tối sao?"
Lăng Nhiễm cười gật đầu, trêu đùa nói: “ừ, ở một mình, không động tay, sợ là phải chịu đói."
“Ha hả." An Nhiên cười cười, lại chọn từ trên giá, một quả cà tím cũng khá được bỏ vào mua xe hàng."ở một mình là như thế."
Lăng Nhiễm cũng cười, hai người đẩy xe đi song song.
“Lăng Lâm tuổi còn nhỏ, làm việc nếu có chỗ nào không đúng, mong cô Cố thông cảm cho." Lăng Nhiễm dịu dàng nói.
An Nhiên cũng chỉ cười cười khách sáo, “Lăng Lâm rất thông minh." Cũng không nói gì nhiều, nhưng mà cô thấy Lăng Nhiễm này, càng nhìn càng thấy quen mắt, như là đã gặp ở đâu rồi, lại bỗng chốc nghĩ không ra.
Hai người xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi siêu thị, vốn dĩ An Nhiên định chào tạm biệt cô ta ở cửa siêu thị, không ngờ hỏi ra mới biết thì ra cô ta ở cùng tiểu khu với mình, lại cùng một tòa nhà, mà cô ta ở tầng 18, còn cô và Tô Dịch Thừa ở tầng 10.
Hai người dắt tay nhau đi về tiểu khu, trên đường đi, An Nhiên cười có chút cảm khái nói: “thật là trùng hợp, không ngờ chúng ta ở gần như vậy."
“Ha hả, có lẽ là tôi và cô Cố có duyên đi." Lăng Nhiễm quay đầu nhìn An Nhiên, nói: “cô có nhớ là thật ra chúng ta đã gặp nhau rồi không."
An Nhiên sửng sốt, “thật đã gặp mặt sao?" Cô không nhớ rõ, nhưng mà có cảm giác, thấy mặt cô ta rất quen, như đã gặp ở đâu đó.
“Là ở trước cửa phòng vệ sinh của một trung tâm thương mại, tôi đi vào, cô đi ra, chúng ta không cẩn thận va vào nhau." Lăng Nhiễm dịu dàng cười.
Cô ta vừa nói như thế, An Nhiên mới nhớ ra đó là buổi trưa hôm đi đại viện gặp cha mẹ chồng, cô đi trung tâm thương mại mua khăn lụa, đúng là có va phải một mỹ nhân cổ điển, “thì ra là cô, Giang Thành thật nhỏ a!" Như thế cũng có thể gặp gỡ, thật sự đúng là có duyên.
“Đúng vậy a, thật rất nhỏ." Lăng Nhiễm nhìn cô, nụ cười có thâm ý khác.
Hai người cùng đi vào tòa nhà, trong khi đang đợi thang máy, điện thoại của An Nhiên vang lên, là Tô Dịch Thừa gọi đến.
“Tan việc chưa, có muốn anh đi đón em không?" Giọng nói của Tô Dịch Thừa nhã nhặn, nghe rất thoải mái.
An Nhiên nhàn nhạt cười: “Không cần, hôm nay em về sớm, bây giờ đã về đến cửa rồi."
“Vậy có nghĩa là anh về nhà là đã có cơm ăn rồi?" Bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa cúi đầu cười.
“Hả, vậy anh cứ từ từ hẵng về, em là lính mới, chắc là động tác không nhanh được."
“Vậy anh phải lái về nhanh một chút, có khi còn giúp đỡ em được." Tô Dịch Thừa thoải mái nói.
“Anh cứ lái từ từ, trên đường chú ý an toàn, lúc về sẽ có cơ hôi cho anh giúp đỡ." An Nhiên căn dặn, lái xe, phải chú ý nhất là an toàn giao thông.
“Chờ anh." Nói xong, Tô Dịch Thừa liền cúp điện thoại.
An Nhiên cầm lấy điện thoại, khóe miệng treo nụ cười mà chính bản thân mình không nhận ra.
“Là bạn trai?" Lăng Nhiễm ở bên cạnh hỏi.
An Nhiên gật đầu, nói: “Chồng tôi."
Lăng Nhiễm hiểu rõ gật đầu, cười, cũng không nói nhiều.
Hai người cùng nhau vào thang máy, khi thang máy từ từ đi lên, Lăng Nhiễm đột nhiên quay đầu nói với An Nhiên: “An Nhiên, sau này tôi có thể gọi cô là An Nhiên chứ?"
An Nhiên ngẩn người, tuy là vẫn thấy có chút kỳ lạ nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, nói: “đương nhiên có thể."
“Vậy sau này cô cũng gọi tôi là Lăng Nhiễm đi, mọi người ở cùng một tòa nhà, có chuyện gì có thể tới tìm tôi." Lăng Nhiễm khẽ cười nói.
“Ừ, được." An Nhiên gật đầu.
‘ Đinh ——’
Lúc này thang máy đến nơi, An Nhiên cười cười với cô ta rồi đi ra ngoài, An Nhiên không phát hiện phía sau cô, nụ cười của Lăng Nhiễm tắt ngấm trong khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại.
Khi Tô Dịch Thừa về nhà, thấy phòng bếp có phần lộn xộn, rau dưa, trứng gà được đánh ra, thịt tươi sống, đủ loại nguyên liệu nấu ăn được bày trên bàn. Trên bàn ăn đặt một quyển sách dạy nấu ăn, nước tràn ra khỏi bồn rửa nhưng rau còn chưa rửa chút nào.
An Nhiên đứng ở giữa phòng bếp, trong tay cầm con dao thái, mắt nhìn chằm chằm vào con cá diếc trên cái thớt gỗ, miệng mở rộng, còn thỉnh thoảng muốn nhảy ra.
Tô Dịch Thừa nhìn khung cảnh này không khỏi cảm thấy buồn cười, tận đáy lòng có loại cảm giác thỏa mãn không nói nên lời. Nhỏ giọng gọi: “An Nhiên."
Lúc này An Nhiên mới lấy lại tinh thần, quay đầu đối diện với nụ cười như có như không kia, hơi sửng sốt, không biết anh đi vào từ lúc nào. “anh, anh đã về rồi."
“Cần giúp đỡ không?" Nhìn tình hình phòng bếp không mấy hi vọng kia, Tô Dịch Thừa chủ động hỏi.
An Nhiên cười cười có chút ngượng ngùng, gật đầu, tình hình vượt khỏi dự tính của cô, hình như có chút không khống chế được.
Tô Dịch Thừa cười để cặp công văn vào trên bàn trà ngoài phòng khách, cởi áo khoác để trên ghế sô pha, một tay kéo cà vạt, một tay khác vừa cởi cái cúc tay áo sơ mi, vừa đi về phía phòng bếp. Nhìn sách nấu ăn đặt trên bàn ăn, có chút bất đắc dĩ cười cười.
An Nhiên bị anh cười đến có chút xấu hổ: “em, trước đây em chưa từng nấu ăn."
Tô Dịch Thừa cười, cũng không nói gì, đi về phía cô, từng bước từng bước đến gần.
An Nhiên không biết anh muốn làm gì, từng bước từng bước lui về phía sau, cuối cùng cô bị dồn đến góc tủ lạnh, phía sau là tủ lạnh, trước mặt là anh, An Nhiên lui không thể lui, dừng lại nuốt một ngụm nước bọt, nói: “anh anh anh muốn làm gì, không thì anh đi ra ngoài đi, em, một mình em hẳn là có thể làm xong. Mặc dù chậm một chút, nhưng mà anh có thể vào thư phòng xem giấy tờ trước hoặc là có thể xem ti vi trong phòng khách, em, em sẽ cố gắng nhanh hết mức có thể." An Nhiên nói, thanh âm có chút run rẩy, ngay cả nói cũng không mạch lạc.
Tô Dịch Thừa không nói lời nào, chẳng qua là mỉm cười đến gần cô hơn một chút.
Vào lúc An Nhiên tưởng là sẽ xảy ra chuyện gì đó, sau khi ‘chống cự’ không có hiệu quả liền nhắm mắt lại chuẩn bị chấp nhận ‘thực tế’, An Nhiên nắm chặt tay một lúc lâu, nụ hôn trong dự đoán không hề rơi xuống, ngược lại nghe được tiếng cười của Tô Dịch Thừa. Bên hông có người đưa tay vòng ra sau lưng cởi cái gì, sau đó lại tháo cái gì xuống từ trên cổ cô.
An Nhiên chợt mở mắt ra, thấy Tô Dịch Thừa nhìn cô cố nén cười, bộ dáng kia rất ‘nội thương’, mà trong tay của anh, đang cầm cái tạp dề vừa mới được đeo trên người cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhiên đỏ ửng, giật mình chợt hiểu là mình bị đùa bỡn, có chút thẹn quá giận, đưa tay đẩy anh ra, lại bị anh đè lại, cả người Tô Dịch Thừa lấn tới, kề sát vào người cô, khóe môi nhếch lên, cố ý hỏi: “vừa rồi mong đợi cái gì? Mong đợi nụ hôn của anh sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhiên càng hồng hơn, trong lòng thầm mắng anh giảo hoạt, ngoài miệng lại đánh chết cũng không thừa nhận, mạnh miệng nói: “mới, mới không có, anh nghĩ nhiều rồi."
Tô Dịch Thừa càng cười nhiều hơn, đưa tay ôm thắt lưng cô, để hai người kề sát hơn chút nữa, giảo hoạt cười nói: “anh nghĩ nhiều ư, mới vừa không phải là em đang đợi anh hôn em sao?"
An Nhiên tức giận quay đầu, “không phải." Gương mặt lại đỏ rực như quả hồng chín.
Tô Dịch Thừa khẽ cười, nhìn bộ dạng cô bướng bỉnh lại ngượng ngùng như thế, cảm thấy đáng yêu.
An Nhiên bị anh ôm lấy như thế rất là mất tự nhiên, quay đầu vừa định mở miệng bảo anh thả ra, nhưng vừa quay đầu, mặt anh cúi xuống, môi bị anh ngậm lấy, tất cả kháng nghị và bất mãn đều bị anh nuốt vào trong, tay anh vỗ về sau lưng cô, môi thỏa thích mút môi cô, hôn rất vội vàng, cũng rất nóng bỏng, không dịu dàng như bình thường. An Nhiên bị hôn đến có chút động tình, tay chậm rãi đưa lên, vòng quanh cổ anh.
“Ting tong —!"
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, quấy nhiễu một đôi đang ôm hôn nóng bỏng.
An Nhiên chợt lấy lại tinh thần, đưa tay đẩy Tô Dịch Thừa ra, đỏ mặt như máu, oán trách nhìn anh một cái, rồi xoay lưng chỉnh sửa lại quần áo trên người vừa bị Tô Dịch Thừa làm hỗn loạn.
Tô Dịch Thừa cười nhẹ, tâm tình vị nụ hôn vừa rồi mà trở nên rất vui vẻ.
“Ting tong! ——"
Người bên ngoài hiển nhiên không biết sự kịch kiệt vừa rồi ở bên trong, nên tiếng chuông cửa thanh thúy liên tục vang lên.
An Nhiên bị anh cười đến càng bực bội hơn, tức giận lườm anh một cái, oán trách nói: “còn không nhanh đi mở cửa."
Tô Dịch Thừa vui vẻ gật đầu, cứ cầm tạp dề như vậy đi về phía cửa, cũng không để ý đến cái áo sơ mi có chút nhăn nhúm do nụ hôn kịch liệt vừa rồi, anh đưa tay mở cửa ra. Mà sau giây phút nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì nụ cười trên mặt liền tắt ngấm, lạnh lùng nhìn người đó, lạnh lùng trong nháy mắt thay thế cho vui mừng.
Ngoài cửa, Lăng Nhiễm mặc đồ mặc ở nhà, tóc dài xõa vai, vẻ mặt mỉm cười, nhìn Tô Dịch Thừa, ánh mắt không hề chớp.
An Nhiên ở trong phòng bếp sửa sang lại quần áo của mình, lấy tay vỗ vỗ khuôn mặt vẫn còn nóng, lỗ tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, vốn là sợ có người đi vào, nhìn cô thế này sẽ khiến cô lúng túng không biết làm sao, nhưng mà mãi một lúc lâu cũng không thấy gì, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, cất giọng hướng về phía cửa: “Dịch Thừa, là ai a?",
Nghe vậy, lúc này Tô Dịch Thừa mới lấy lại tinh thần, nhìn Lăng Nhiễm ngoài cửa, cất giọng nói với An Nhiên ở bên trong: “à, tìm nhầm người." Nói xong, liền đưa tay muốn đóng cửa lại.
Mà khi Tô Dịch Thừa đang đưa tay đóng cửa, trong khoảnh khắc cánh cửa kia khép lại, Lăng Nhiễm ở ngoài cửa đưa một tay chặn lại.
Tô Dịch Thừa nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt, anh không rõ người phụ nữ này muốn làm gì, nhưng không muốn khiến An Nhiên phải nghĩ phức tạp, nên Tô Dịch Thừa cũng không định để cho cô ta đi vào, vừa định mở miệng đuổi người.
Thì dường như Lăng Nhiễm đã tìm sẵn được động cơ, cô ta nhanh hơn anh một bước, đi vào trong, hô lên: “An Nhiên, cô ở đâu?"
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa bỗng dưng trừng lớn mắt, giật mình sững sờ nhìn chằm chằm cô ta.
Như là cảm giác được tầm mắt của anh, Lăng Nhiễm ngoảnh đầu lại, nhìn Tô Dịch Thừa, khóe miệng cong lên thành nụ cười như có như không, giống như đang khiêu khích.
Bên trong An Nhiên nghe vậy đi ra từ trong phòng bếp ra, thấy Lăng Nhiễm và Tô Dịch Thừa đứng ở trước cửa nhìn nhau. An Nhiên có chút bất ngờ, lúc này cô ta tìm đến cửa là vì chuyện gì, các cô không tính là bạn bè, nhưng tiến đến bước này khiến An Nhiên thấy không khỏi quá nhanh rồi.
“Lăng Nhiễm?" An Nhiên lau lau tay đi về phía cô ta.
Lăng Nhiễm quay đầu liếc nhìn Tô Dịch Thừa, sau đó lại quay đầu nhìn An Nhiên một chút, cười cười đi về phía An Nhiên, trêu ghẹo nói: “ha hả, vừa rồi chồng cô còn coi tôi là người xấu tôi đấy."
An Nhiên cười cười xin lỗi với cô ta, sau đó quay đầu nhìn Tô Dịch Thừa, giới thiệu bọn họ với nhau: “Dịch Thừa, đây là chị gái một đồng nghiệp của em, Lăng Nhiễm. Lăng Nhiễm, đây là chồng tôi, Tô Dịch Thừa."
Lăng Nhiễm quay đầu nhìn Tô Dịch Thừa, nói: “hôm nay tôi và An Nhiên vừa gặp nhau ở công ty của họ, không ngờ lại gặp lại ở tiểu khu, càng không ngờ là chúng ta cùng ở một tòa nhà, Giang Thành thật nhỏ a." Nói xong, vươn tay ra với Tô Dịch Thừa, nói: “mọi người sau này đều là hàng xóm, xin chiếu cố nhiều hơn."
Tô Dịch Thừa bình tĩnh nhìn cô ta một lúc lâu, cuối cùng chẳng qua gật đầu với cô ta, đưa tay chạm nhẹ vào tay cô ta, không nói gì, trực tiếp đi đến bênh cạnh An Nhiên. Đưa tay ra ôm thắt lưng An Nhiên.
Động tác bất thình lình này của Tô Dịch Thừa khiến An Nhiên có chút không thích ứng được, mặt hơi hồng lên, liếc nhìn Tô Dịch Thừa, lại cười cười với Lăng Nhiễm, hỏi: “Lăng Nhiễm, cô tìm tôi có việc?"
Lăng Nhiễm cười cười, có chút dí dỏm lè lưỡi với cô, “vừa rồi chuẩn bị làm cơm tối rồi, mới nhớ ra trong nhà không có xì dầu, lại không muốn đến siêu thị ở tầng dưới, cho nên đã nghĩ đến mượn cô một chút."
An Nhiên gật đầu hiểu rõ, “cô đợi chút, tôi đi lấy cho cô." Nói xong, thì xoay người vào phòng bếp.
Trước cửa chỗ phòng khách, Lăng Nhiễm và Tô Dịch Thừa đứng đối mặt nhau. Tô Dịch Thừa khẽ cau mày, vẻ mặt rất không vui, dùng mức âm thanh chỉ đủ cô ta và anh nghe thấy, thấp giọng hỏi: “Cô lằng nhằng muốn làm gì, tôi nghĩ là tối qua tôi đã nói rất rõ ràng."
Lăng Nhiễm cười, quay đầu nhìn anh, dùng cường độ âm thanh như thế nói: “Nếu như em nói tất cả chỉ là trùng hợp, anh tin chứ?"
Tô Dịch Thừa nhìn cô ta, vẻ mặt kia hiển nhiên là không tin lời cô ta.
Lăng Nhiễm cười, nói: “Được rồi, em chỉ là muốn cho chúng ta một cơ hội."
“Không thể nào!" Tô Dịch Thừa quả quyết từ chối, “Lăng Nhiễm, đừng khiến cho chúng ta, ngay cả bạn bè cũng không làm được."
Lăng Nhiễm ngẩn ra, nhìn chằm chằm anh, vừa định mở miệng, thì thấy phía sau anh, An Nhiên cầm chai xì dầu đến đây, trên mặt lại nở nụ cười, như là trước khi An Nhiên đi, không có gì thay đổi.
“Này, cho cô." An Nhiên đưa cái chai xì dầu trong tay cho cô ta.
Lăng Nhiễm đưa tay nhận lấy, có chút áy náy cười cười với cô, nói: “cho tôi cả chai thì nhà cô làm sao bây giờ?"
“Không sao, chúng tôi vẫn còn, cô cứ cầm mà dùng đi." An Nhiên nói.
Lăng Nhiễm gật đầu, nói cám ơn, sau đó trước khi đi lại cười cười với Tô Dịch Thừa, gật đầu, rồi xoay người rời đi.
An Nhiên đưa cô ta ra ngoài, sau đó đóng cửa xoay người lại thấy Tô Dịch Thừa sững sờ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, trên tay không biết lúc nào đã có một điếu thuốc lá, sau đó từ từ móc ra một cái bật lửa từ trong túi áo, “tách——!" một tiếng châm lên ngọn lửa trong tay lòe lòe sáng, khói trắng từ từ bao phủ xung quanh anh.
An Nhiên đi về phía anh, hỏi: “sao thế?"
Tô Dịch Thừa lắc đầu, cười cười với cô, nói: “đột nhiên lại thèm thuốc lá." Nói xong, lại ra sức hút vào.
An Nhiên nhìn chằm chằm anh, trong lòng ưu tư một lúc mới lên tiếng: “Em đi rửa rau đã." Sau đó xoay người đi về phía phòng bếp.
Cô biết anh đang nói dối, anh không nghiện thuốc lá, một người bình thường không dính chút mùi khói thuốc nào trên người làm sao có thể nghiện thuốc lá. Cô không biết anh và Lăng Nhiễm có quan hệ gì, nhưng mà cô nghĩ bọn họ nhất định có quen biết, dù bọn họ giả vờ như không nhận ra nhau.
Tô Dịch Thừa nhìn đi vào phòng bếp, sau đó bận rộn trên bàn nấu ăn. Lại ra sức hút điếu thuốc, để cho ni-cô-tin làm tê liệt thần kinh mình, thật ra thì anh ghét hút thuốc lá, thật chí ghét có mùi khói trên người mình, nhưng lúc này anh lại đặc biệt khao khát khoái cảm mà thuốc lá mang đến, giống như là người trên sa mạc khô kiệt, không có một giọt nước, cả người khát đến đôi môi cũng nứt ra rồi, mà lúc này, trong biển cát, anh ta lại tìm được một bình nước của những người đi trước để lại, dù không nhiều nước, nhưng dù chỉ còn một giọt thì anh ta cũng khát khao có được.
“Keng ——!"
Trong phòng bếp tiếng cây dao rơi xuống đất vang lên, sau đó thấy An Nhiên thổi ra một hơi lớn: “xuy!" Bịt tay đứng đó, chân mày nhíu chặt lại.
Nghe tiếng, “đáng chết!" Tiếng Tô Dịch Thừa khẽ nguyền rủa, vội vàng dập một nửa điếu thuốc trong tay vào trong cái gạt tàn thuốc lá trên bàn trà, đứng dậy đi vào trong phòng bếp.
Vội vàng kéo cái tay của An Nhiên, thấy ngón trỏ của An Nhiên bị dao khứa vào một vệt thật dài, lúc này máu tươi ào ào chảy ra, nhìn mà thấy giật mình.
“Sao lại không cẩn thận như vậy." Giữa chân mày tràn đầy lo lắng, trong giọng nói thì có trách cứ, vội vàng lôi kéo cô đi ra ngoài phòng khách, mở cái tủ dưới tivi lấy ra một cái hộp cứu thương, sau đó dùng cồn i-ốt khử trùng vết thương, cái kẹp không cẩn thận chạm vào làm đau An Nhiên, nghe thấy cô mạnh mẽ hít vào một hơi, Tô Dịch Thừa liếc mắt nhìn cô, “chạm vào đau?"
An Nhiên môi mím thật chặt, chịu đựng đau đớn, lắc đầu, không nói lời nào.
Tô Dịch Thừa tiếp tục dùng miếng bông y tế chấm chấm cồn i-ốt khử trùng cho cô, chẳng qua là lúc này, động tác nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tô Dịch Thừa băng bó vết thương rất chuyên nghiệp, trừ trùng, bôi thuốc, quấn băng gạc, mỗi bước đều rất chính xác, ngay cả vòng băng cuối cùng cũng quấn rất đẹp, giống như y tá băng bó chuyên nghiệp trong bệnh viện vậy.
An Nhiên nhìn anh băng bó vết thương giúp mình, cuối cùng thắt miếng vải thành một cái nơ xinh đẹp, không nhịn được hỏi: “hồi trước thường băng bó giúp người khác sao?"
Tô Dịch Thừa nhìn cô, cất cồn i-ốt gì đó vào trong hộp cứu thương, vừa nói: “mẹ anh trước kia là y tá quân y, trước kia, khi cha diễn tập cũng hay bị thương, vết thương là do mẹ xử lý, khi đó anh cầm hòm thuốc đứng bên cạnh, nhìn nhiều, cũng sẽ làm được."
An Nhiên hiểu rõ gật đầu, sau đó đứng dậy, chuẩn bị lại vào phòng bếp.
“Em đi đâu?" Tô Dịch Thừa gọi cô lại.
An Nhiên quay đầu, vô tội nói, “ách, chuẩn bị bữa tối."
Tô Dịch Thừa thở dài, cô còn dám nói, anh nói có chút nghiêm túc: “em chuẩn bị cắt thịt mình để nấu bữa tối cho anh ăn sao?"
An Nhiên đỏ mặt, giải thích: “vừa rồi, vừa rồi là không cẩn thận."
Tô Dịch Thừa có chút bất đắc dĩ lắc đầu, tiến lên kéo cô ngồi lại trên ghế sô pha trong phòng khác, nghiêm túc nói: “ngồi yên ở đây, đợi đến khi ăn cơm anh gọi em."
“Em —" An Nhiên đứng dậy, muốn nói gì, lại bị Tô Dịch Thừa nặng nề đè xuống, nghiêm mặt, nói: “ngồi." Nói xong, cầm lấy cái tạp dề quấn quanh người mình, sau đó xoay người đi vào trong bếp.
An Nhiên nhìn anh đưa lưng về phía cô, bận bịu trong bếp, anh và Lăng Nhiễm có quan hệ như thế nào? Lăng Nhiễm!
Đợi đã, cô như là nghĩ ra cái gì, đột nhiên cô nhớ ra buổi trưa mấy hôm trước, nhận được một cú điện thoại, trong điện thoại giọng cô gái đó cũng mềm mại dịu dàng như thế, cô ta còn bảo cô nhắn lại một câu cho Tô Dịch Thừa, cô còn nhớ rõ câu kia, ‘tôi họ Lăng, làm phiền cô chuyển lời tới anh ấy, nói, tôi đã trở về.’ Ngoài ra cô ta còn nói, cô ta muốn gặp anh.
Vậy Lăng Nhiễm chính là cô gái họ Lăng gọi điện đến mấy ngày hôm trước sao?
An Nhiên ngồi ở trên ghế sô pha, suy nghĩ bay rất xa.
Khi An Nhiên còn đang phỏng đoán, đột nhiên nghe thấy có người gọi: “An Nhiên? An Nhiên?"
Đến khi phục hồi lại tinh thần, Tô Dịch Thừa đã một lần nữa đi ra khỏi phòng bếp đi, làm xong bữa tối, đang gọi cô vào ăn cơm.
“Vừa rồi đang suy nghĩ gì? Gọi vài tiếng cũng không thấy phản ứng." Tô Dịch Thừa hỏi.
An Nhiên không biết nên nói như thế nào, chẳng qua là cười cười với anh, lắc đầu nói, “không có gì, đang suy nghĩ chuyện công việc."
“Công việc có vấn đề gì sao?" Tô Dịch Thừa thuận miệng hỏi, vào bếp xớ hai bát cơm từ trong nồi cơm điện đặt lên bàn ăn.
An Nhiên lắc đầu, cũng không nói cho anh biết chuyện xảy trong công ty lúc chiều."Em tự mình giải quyết." Sau đó ngồi xuống bàn ăn, thấy trên bàn bày đủ loại thức ăn, cà tím om, cá diếc kho, rau muống xào, trứng gà chưng thịt, cùng với hai bát cơm. Nhìn rất bình thương, nhưng rất muốn ăn.
An Nhiên nhìn anh có chút kỳ lạ, có phần không dám tin, “những món này …. những món này đều là do anh làm?" An Nhiên khô
Tác giả :
Mạc Oanh