Tiên Hôn Hậu Ái
Chương 139: Tình yêu của Lâm Tiểu Phân (2)
"Bọn anh quen biết khi em về nhà, ha ha." Lâm Tiểu Phân lặp lại lời anh ta, chỉ cảm thấy buồn cười: "cho nên tôi dọn đi vừa đúng ý anh phải không?" Mệt cô còn ngu ngốc ngày nào cũng mong đợi bao giờ thì anh ta sẽ tới đón cô về, đồng ý kết hôn với cô, thì ra là anh ta căn bản không có ý định này!
Đồng Văn Hải không nói chuyện, thật ra thì anh ta cũng từng giãy dụa, nhưng mà anh ta càng không muốn bỏ qua cơ hội này, Trần Văn không xinh đẹp như Lâm Tiểu Phân, nhưng mà ở chung tính nết cũng coi như là ổn, chủ yếu nhất bối cảnh của gia đình cô ta có thể giúp cho sự nghiệp sau này của anh ta. Nói anh ta ích kỷ cũng được, nói anh ta vô tình vô nghĩa cũng tốt, anh ta đều thừa nhận, chỉ là anh ta không muốn vứt bỏ tương lai của mình.
Sự im lặng của anh ta đã chứng minh tất cả, trái tim Lâm Tiểu Phân lạnh giá vô cùng, không nói gì thêm nữa, nhìn anh ta một cái, lắc đầu tự giễu, đi lướt qua bên cạnh anh ta, là cô quá ngu ngốc cho rằng người đàn ông này sẽ là chỗ dựa cho cô sau này, dũng cảm giao bản thân mình cho anh ta, thậm chí còn vì thế mà khiến cha mẹ trở thành đề tài nhạo báng của mọi người, thậm chí làm cha tức chế. Vừa đi trên đường Lâm Tiểu Phân vừa dùng sức đánh miệng mình, khuôn mặt bị đánh đến sưng đỏ lên cũng không dừng lại, cô giận mình, cũng oán chính mình!
Quay về ký túc xá của trường cũng không nói gì, liền ngã vào giường ngủ thiếp đi, vừa ngủ liền ngủ suốt hai ngày. Bạn cùng phòng cũng biết chuyện Đồng Văn Hải, thấy cô thế này cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể an ủi cô nghĩ thoáng một chút, đến giờ cơm luôn mang cơm cho cô ăn, nhưng mà mỗi khi Lâm Tiểu Phân ngửi thấy mùi thức ăn là luôn buồn nôn, tất cả mọi người đều không để ý, tưởng là cô quá đau lòng. Trong hai ngày mà Lâm Tiểu Phân gầy rộc đi. Hai ngày sau đột nhiên có người chạy tới nói cho cô biết có một phụ nữ trung niên tự xưng là mẹ cô đến tìm cô, bây giờ đang ở cổng trường. Lâm Tiểu Phân kinh hãi, cũng chẳng quan tâm thân thể mình suy yếu, thể lực không chống đỡ được nữa, liền bò dậy khỏi giường chạy về phía cổng trường học.
Người tới đúng là mẹ Lâm, lưng khoác túi quần áo, vẻ mặt mệt mỏi. Thấy mấy lần gửi thư đều không thấy con gái trả lời, mẹ Lâm không yên lòng, cho nên liền thu dọn đồ đến trường học của con gái.
Sắp xếp cho mẹ Lâm ở một nhà trọ ngoài trường học, vừa để đồ đạc xuống mẹ Lâm liền hỏi hôn nhân của cô và Đồng Văn Hải định vào lúc nào. Tay dọn đồ ngừng lại, Lâm Tiểu Phân không dám xoay người nhìn mẹ, cô không dám nói cho mẹ rằng mình bị Đồng Văn Hải vứt bỏ rồi.
Thấy cô không nói lời nào, mẹ Lâm đã đoán được phần nào, bước lên phía kéo cô, hỏi: "Chuyện gì? Nói không muốn kết hôn?"
Lâm Tiểu Phân cắn môi, chực khóc, cuối cùng xoay người đùng một cái quỳ gối xuống trước mặt mẹ: "mẹ, thật xin lỗi, con xin lỗi mẹ và cha!" Vừa nói vừa lấy tay tát vào mặt mình.
Mẹ Lâm có cảm giác sét đánh ngang tai, cầm lấy tay con hỏi: "Đồng Văn Hải cậu ta không cần con nữa?"
Lâm Tiểu Phân quay đầu, không nói nên lời.
Thấy cô như thế, mẹ Lâm lại càng tức giận, nắm bả vai của cô lắc mạnh nói: "Con nói đi, con nói đi chứ, có phải là Đồng Văn Hải không cần con nữa rồi, thằng đó chơi con xong rồi không cần con nữa có phải không!"
Bị mẹ quở mắng như thế, Lâm Tiểu Phân chỉ có thể khóc gật đầu, nhưng không nói nổi một chữ.
Thực sự mẹ Lâm cảm thấy trời sụp mất, vừa mất chồng, bây giờ con gái lại bị người ta ruồng bỏ, phải biết rằng ở thời đại này, đàn bà không còn nguyên vẹn, thì còn có ai cần nữa! càng nghĩ càng thấy tức giận, càng nghĩ càng thấy đau lòng, nắm tay Lâm Tiểu Phân, không ngừng đánh cô, vừa nói: "tôi đã gây ra tội gì a, sao lại sinh ra một đứa con gái vô liêm sỉ thế này, còn hại chết cha nó, tại sao, tại sao!"
Lâm Tiểu Phân chỉ khóc, để mặc mẹ đánh chửi, cô rất hối hận, nhưng mà đã không thể quay lại được nữa.
Chung quy thế nào cũng là con gái mình, đánh vào người cô lại đau lòng mình, mẹ Lâm lại quay sang đánh mặt mình, vừa nói là bà không tốt, không dạy dỗ con gái, mới có thể để cô gây ra chuyện như vậy, mới có thể làm hại chồng đang sống yên lành bị tức chết, vừa nói vừa đánh, đánh rất tàn nhẫn, mỗi cái tát đều để lại dấu vết màu đỏ tươi.
Thấy thế Lâm Tiểu Phân chỉ có thể bước lên phía trước ngăn mẹ lại, nói nếu mẹ tức giận thì cứ đánh cô, đừng làm tổn thương mình.
Buổi chiều hôm đó, hai mẹ con ôm nhau khóc trong nhà trọ.
Sau khi khóc, mẹ Lâm nói muốn đi tìm Đồng Văn Hải nói lý, nhưng bị Lâm Tiểu Phân ngăn lại, cô không muốn chuốc lấy nhục nhã nữa, cô muốn giữ lại chút danh dự nhỏ nhoi.
Con gái khăng khăng không chịu, mẹ Lâm cũng không có cách nào, mẹ Lâm ở lại nhà trọ hai ngày, sau đó chuẩn bị về quê, thế nhưng mà không ai ngờ được, trên đường trở về, xe mà mẹ Lâm ngồi xảy ra sự cố, vào khúc rẽ qua núi xe không phanh được, tổng cộng hơn hai mươi hành khách cùng cả tài xế đều rơi xuống chân núi, xe nát người mất, không một ai may mắn thoát được.
Ba ngày phải tiếp nhận ba cú sốc khiến Tiểu Phân không chịu nổi, cả người đều suy sụp rồi, cuối cùng đến mức mà cô muốn tự vẫn, muốn kết thúc sinh mệnh của mình, đứng trên bờ sông, cô nhìn thật lâu, cũng nghĩ thật lâu, cuối cùng cởi giầy, bước từng bước xuống dòng sông. Khi nước sông từng chút từng chút bao phủ cô, cuối cùng ngập đến đầu cô, cô từ bỏ giãy dụa, toàn tâm toàn ý muốn chết, nhưng khi tỉnh lại sau khi hôn mê, cô phát hiện mình nằm trong bệnh viện, mà một người thanh niên hơn cô mấy tuổi đang ngồi bên giường, trên người ướt sũng. Thấy cô tỉnh lại, nở nụ cười với cô, hỏi cô có chỗ nào khó chịu không, vội vàng gọi bác sĩ tới. Người thanh niên kia chính là Cố Hằng Văn.
Bác sĩ tới khám qua cho cô, xác định cô không có chuyện gì, lại xoay người nhìn Cố Hằng Văn đứng bên cạnh, trách móc: "các anh các chị còn trẻ ầm ĩ cãi vã gì thì làm đàn ông cũng nên nhường nhịn vợ mình, sao có thể chọc tức cô ấy đến nỗi cô ấy muốn nhảy sông tự sát! Anh có biết không, nếu không kịp thời cứu được, thì đó chính là một xác hai mệnh đấy, đến lúc đó anh có hối cũng không kịp!"
Cố Hằng Văn mờ mịt, nghe không hiểu gì cả, hỏi: "ý gì, cái gì, cái gì một xác hai mệnh?" Rõ ràng anh chỉ cứu một người mới phải.
Bác sĩ nhìn anh một cái, khẽ thở dài, nói: "chẳng lẽ anh còn không biết cô ấy đã mang thai!"
Lâm Tiểu Phân trên giường sửng sốt trừng to mắt, không dám tin, bác sĩ vừa nói cô mang thai rồi!
Đợi sau khi bác sĩ đi ra ngoài, Cố Hằng Văn nhìn Lâm Tiểu Phân trên giường, lúc này mới mở miệng hỏi: "cô ở đâu, có muốn tôi đi tìm người nhà cô tới không?"
Căn bản là Lâm Tiểu Phân vẫn còn khiếp sợ, chưa kịp tiêu hóa tin tức kinh hoàng kia, không nhìn Cố Hằng Văn, sững sờ nhìn trần nhà, một lúc sau mới đưa tay tìm bụng mình, đột nhiên căm giận đánh vào bụng mình, cũng may Cố Hằng Văn ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt, vội vàng bắt được tay cô, tức giận nhìn cô chất vấn: "cô làm gì, cô không nghe thấy bác sĩ vừa nói cô mang thai rồi sao!"
Lâm Tiểu Phân cười khổ ra tiếng, vừa cười, khóe mắt còn đọng nước mắt, nói: "ngay cả tính mạng bản thân mình tôi còn không cần, tôi còn cần đứa bé này làm gì!" Đáng lẽ đứa bé này không nên đến, không nên đến thế giới này, sự hiện hữu của nó là một sai lầm!
"Đức trẻ là vô tội, cô cho nó tính mệnh, cô nên cho nó quyền lợi được thấy thế giới này!" Cố Hằng Văn nghiêm túc nói.
Lâm Tiểu Phân trừng anh, chỉ nói: "đây là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm!"
"Mạng của cô là do tôi cứu, tôi liền có chịu trách nhiệm với cô!" Cố Hằng Văn khăng khăng nói.
Lâm Tiểu Phân ở lại bệnh viện ba ngày, trong thời gian này đều là Cố Hằng Văn ở bên cạnh chăm sóc, sau đó dưới sự dò hỏi của Cố Hằng Văn, Lâm Tiểu Phân mới nói lại cho anh chuyện xảy ra với mình mấy tháng qua, Cố Hằng Văn im lặng, khuyên cô đi tìm Đồng Văn Hải một lần nữa, xem có thể vớt vát được gì không, dù sao giữa bọn họ còn có một đứa con.
Dưới sự khuyên nhủ của Cố Hằng Văn, cuối cùng Lâm Tiểu Phân quyết định đi tìm Đồng Văn Hải một lần. Song khi Lâm Tiểu Phân đợi cả một ngày ở căn nhà trọ cũng không thấy Đồng Văn Hải quay về, nhưng lại chờ thấy tin tức Đồng Văn Hải và Trần Văn kết hôn. Lâm Tiểu Phân thật có cảm giác mình là một tên hề.
Cố Hằng Văn lo lắng tìm cô, khi tìm được thì cô đang đi trên đường, hai mắt vô thần, cả người đờ đẫn, nhìn Cố Hằng Văn đứng trước mắt, tâm tình Lâm Tiểu Phân thoáng chốc suy sụp, ôm anh khóc rất lâu.
Cố Hằng Văn không hỏi nhiều, cũng biết loại kết quả là gì
Sau khi Lâm Tiểu Phân khóc xong, cô nói với Cố Hằng Văn rằng mình không muốn đứa bé này, nhưng là bị Cố Hằng Văn nghiêm khắc trách cứ, Cố Hằng Văn vẫn cho rằng, cho dù đời cha mẹ có ân oán gì, chung quy lại trẻ con vẫn vô tội, nếu bọn họ đã cho nó sinh mệnh, vậy sao có thể tước đoạt quyền đến với thế giới này của nó.
Nhưng mà Lâm Tiểu Phân khăng khăng, cô không muốn giữ lại đứa bé này, không muốn giữ thứ liên quan đến Đồng Văn Hải. Cuối cùng không thể thay đổi được cô, Cố Hằng Văn đi theo Lâm Tiểu Phân đến bệnh viện, vào phút cuối trước khi Lâm vào bệnh viện, Cố Hằng Văn vẫn cố gắng khuyên nhủ hy vọng có thể khiến Lâm Tiểu Phân giữ lại lại đứa bé này, nhưng mà thái độ của Lâm Tiểu Phân rất kiên quyết, không hề cho thương lượng.
Nhưng mà đúng là trời trêu người, khi Lâm Tiểu Phân vào viện nói muốn phá thai thì bác sĩ nói cho cô biết không thể bỏ được nữa, đứa bé đã gần bốn tháng rồi, đã thành hình rồi, nếu còn khăng khăng bỏ đứa bé, thì sẽ làm tổn thương cơ thể người mẹ, hơn nữa thể chất thân thể Lâm Tiểu Phân lại tương đối đặc thù, thuộc về lại khó mang thai, nếu còn cứ khăng khăng phá thai, như vậy có thể cả cuộc đời này cô sẽ mất đi quyền làm mẹ, nghe vậy, Cố Hằng Văn bên cạnh kiên trì đưa Lâm Tiểu Phân ra khỏi bệnh viện, kiên trì không cho cô phá thai.
Lâm Tiểu Phân bất cần, cô đã không muốn sống nữa, đâu còn quản thân thể của mình có ổn hay không, có thể mang thai nữa hay không, người phụ nữ như cô về sau sợ là cũng không ai cần nữa.
Trong lúc gấp gáp Cố Hằng Văn nói với cô, giữ đứa bé lại, để anh làm cha nó.
Lâm Tiểu Phân sửng sốt, nhìn anh thẫn thờ, một lúc lâu, hỏi, "anh, anh vừa nói gì?"
"Tôi nói giữ đứa bé lại, để tôi làm cha nó!" Cố Hằng Văn nhìn cô kiên định nói.
Lâm Tiểu Phân nhìn anh, không rõ vì sao anh phải làm thế: "anh, anh cần gì phải..."
Cố Hằng Văn cười cười với cô, chỉ nói: "Coi như là duyên số giữa tôi và hai mẹ con cô đi."
Cuối cùng dưới sự kiên trì của Cố Hằng Văn, rốt cuộc Lâm Tiểu Phân đồng ý giữ lại đứa bé, khi đó Cố Hằng Văn đã tốt nghiệp, làm giáo viên ngữ văn cho một trường cao trung, hai người chỉ đăng ký kết hôn đơn giản, không mở tiệc rượu, Cố Hằng Văn không nói gì với người nhà cả, chỉ nói là đứa bé là con ruột của mình, cha mẹ Cố gia là nông dân rất chất phác, nghe nói mình sắp có cháu, vội vàng từ quê lên thành phố, cả nhà chen chúc trong căn nhà tập thể đơn sơ của Cố Hằng Văn, cuộc sống rất kham khổ nhưng trôi qua rất vui vẻ. Cha mẹ Cố gia rất thương yêu, chăm sóc Lâm Tiểu Phân.
Mà dưới sự khăng khăng của Cố Hằng Văn, Lâm Tiểu Phân vì đang mang thai nên thôi học, sau khi sinh con cũng không quay về trường học nữa. Vào thời điểm Lâm Tiểu Phân sinh An Nhiên rất khó sinh, đứa bé không ra khỏi tử cung được, qua hai ngày hai đêm rốt cuộc mới sinh được, Lâm Tiểu Phân lại còn bị băng huyết, suýt nữa thì không cứu được, cuối cùng qua được quỷ môn quan, bác sĩ tuyên bố từ nay về sau cô không còn khả năng sinh con, nghe được tin này Lâm Tiểu Phân khóc suốt ba ngày, ngay cả tiểu An Nhiên đói bụng khóc cô cũng không để ý tới, cô đau lòng sau này không thể sinh cho Cố Hằng Văn một đứa con, cô áy náy, tự trách. Cha mẹ Cố gia không hiểu tình hình, chỉ biết con dâu mình vì sinh cháu mà suýt nữa mất mạng, cho nên dù chỉ sinh con gái, dù sau này cô không thể sinh con nữa, họ cũng không oán trách nửa lời, ngược lại còn khuyên Cố Hằng Văn an ủi chăm sóc Lâm Tiểu Phân.
Cố Hằng Văn biết ý nghĩ trong lòng Lâm Tiểu Phân, thật ra thì cũng không phải là không hề đau lòng và tiếc nuối, nhưng mà anh biết rõ có một số chuyện không thể cưỡng cầu, anh chỉ ôm Lâm Tiểu Phân nói, đời này anh có một con gái là đã thỏa mãn, không có tiếc nuối.
Lâm Tiểu Phân khóc lớn trong lòng anh, cũng vào đêm đó Cố Hằng Văn đã rơi nước mắt đàn ông.
Về sau Lâm Tiểu Phân xuất viện, cũng không nhìn tiểu An Nhiên, nói thế nào vẫn oán hận. Cố Hằng Văn thương đứa bé, khóc đói đều do anh lo liệu, ngày nào cũng nói bên tai Lâm Tiểu Phân rằng đứa bé đáng yêu thế nào, lớn lên nhất định sẽ xinh đẹp giống cô.
Dù thế nào cũng là con gái ruột, có oán hận nhiều hơn nữa cũng thế, đâu có thể hận đến mức không quản không hỏi, có một ngày Cố Hằng Văn đi lên lớp, mà cha Cố và mẹ Cố có việc ra ngoài, tiểu An Nhiên tỉnh vì đói, khóc gào lên rất đáng thương. Cuối cùng Lâm Tiểu Phân không tàn nhẫn được, đứng dậy khỏi giường, nhìn đứa con trong nôi, nước mắt cứ thế chảy xuống, vô thức ôm lấy đứa bé, vừa hôn vừa thương, vội vàng vén áo lên cho nó bú.
Khi Cố Hằng Văn trở về thấy Lâm Tiểu Phân ngồi ở đầu giường cho con bú, cười hiểu rõ, tiến lên ôm hai mẹ con vào lòng, cúi đầu hôn lên trán hai mẹ con.
Lâm Tiểu Phân nói xong, quay đầu liếc nhìn Cố Hằng Văn ngồi bên cạnh.
Hai người giống như là tâm linh tương thông, Cố Hằng Văn cũng quay đầu nhìn bà, cười cười khích lệ bà, tay nắm lấy tay bà.
Lâm Tiểu Phân nắm lại tay ông thật chặt, lại quay đầu nhìn An Nhiên cùng Tô Dịch Thừa nói: "Cha mẹ đã giữ kín bí mật này 30 năm, cha mẹ luôn lo lắng con biết chuyện thì sẽ thế nào, vì không muốn mất đi con, cho nên luôn sợ hãi, vốn dĩ mẹ và cha con không định nói tất cả cho con biết, nhưng mà chuyện đã đến nước này, cha mẹ cảm thấy cần phải nói rõ với các con. Không sai, cha ruột của An Nhiên là Đồng Văn Hải."
An Nhiên nhìn bọn họ, nắm chặt tay Tô Dịch Thừa, một lúc lâu không nói được gì.
Tô Dịch Thừa quay đầu nhìn cô, vỗ nhẹ tay cô, như là đang cổ vũ.
An Nhiên quay đầu nhìn anh một cái, lại xoay đầu, nhìn cha mẹ mình, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, khẳng định nói: "cha con chỉ có một, trước kia như thế, bây giờ như thế, sau này cũng thế, đó chính là Cố Hằng Văn!"
Hai người Lâm Tiểu Phân cùng Cố Hằng Văn quay đầu nhìn nhau cười hiểu rõ.
An Nhiên buông tay Tô Dịch Thừa ra, tiến lên, ôm cha mẹ của mình, nói: "cha, mẹ, con mãi mãi là con gái của cha mẹ!"
Lâm Tiểu Phân cùng Cố Hằng Văn cũng không nói chuyện, dùng sức ôm lại cô, hai người cùng dùng sức gật đầu.
Tối hôm đó, An Nhiên nổi tính trẻ con nhất định phải ở lại nhà, Lâm Tiểu Phân đuổi cũng không đi, đến lúc đi ngủ còn làm nũng nhất định muốn ngủ cùng Lâm Tiểu Phân, cuối cùng Cố Hằng Văn buộc lòng phải ra phòng khách, mà Tô Dịch Thừa thì ngủ ở căn phòng trước kia của An Nhiên.
Buổi tối nằm bên cạnh mẹ, An Nhiên nhỏ giọng hỏi: "mẹ, cuộc đời này mẹ cảm thấy may mắn nhất chuyện gì?"
Hầu như không cần suy nghĩ, Lâm Tiểu Phân nằm lên gối, khóe miệng ẩn chứa ý cười nói: "chuyện hạnh phúc nhất may mắn nhất đó là có thể gặp được cha con, gặp được một người đàn ông thương mẹ, lo lắng cho mẹ như thế!"
An Nhiên cũng cười, nằm trong lòng bà, nhẹ giọng rồi lại tự hào nói: "con có một người cha vĩ đại nhất thế giới."
Trong bóng tối Lâm Tiểu Phân nhẹ nhàng thở dài, nói: "năm đó khi con bị Mạc Phi vứt bỏ, có lúc mẹ nghĩ, ông trời đối xử với mẹ con ta thật sự không tốt. Số phận giống nhau, cho chúng ta trải nghiệm giống nhau."
Giờ An Nhiên mới hiểu được vì sao năm đó khi cô và Mạc Phi chia tay thì Lâm Tiểu Phân còn tức giận hơn cô, thậm chí không đến một tuần, người gầy đi mất mấy cân. Bây giờ nghĩ lại, hóa ra là năm đó bà cũng có cùng số phận như thế, thậm chí lý do hai người bị vứt bỏ cũng giống nhau, đúng tính chất một vở tuồng. Mà càng buồn cười, càng thú vị hơn là người cướp đàn ông của hai mẹ con cũng là một đôi hai mẹ con, có một số việc thật sự là đã được định trước như thế, tất cả đều là số phận.
An Nhiên quay đầu, cầm tay Lâm Tiểu Phân ở dưới chăn, nói: "nhưng mà về sau đều tìm được người đàn ông tốt." Mẹ gặp được cha, cô gặp được Tô Dịch Thừa, hai người đàn ông đều ôn hòa, đều thương yêu các cô.
Lâm Tiểu Phân cười khẽ một tiếng, gật đầu nói: "đúng, ông trời đối đãi với chúng ta không tệ, cho hai người chúng ta người đàn ông tốt như vậy." Nói xong, quay đầu nhìn An Nhiên, đưa tay sờ sờ mặt cô, nói: "con vẫn luôn không bỏ được Mạc Phi, hồi đó nhìn con luôn khước từ tình cảm, mẹ thế nào cũng lo lắng, lo lắng con không may mắn như mẹ, có thể gặp được người như cha con, nhưng mà sau đó con lấy Dịch Thừa, dù tốc độ tiến triển quá nhanh, nhưng mà cha mẹ nhìn ra, Dịch Thừa thật sự thương con, thấy nó, mẹ như là nhìn thấy cha con năm đó, đều dịu dàng săn sóc như thế."
An Nhiên gật đầu: "vâng, Dịch Thừa đối với con rất tốt."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt..." Lâm Tiểu Phân cười gật đầu, vỗ nhẹ lưng An Nhiên, nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi."
An Nhiên không nói gì thêm nữa, chậm rãi nhắm mắt lại, giống như hồi còn bé, nằm trong lòng mẹ, dưới nhịp vỗ nhẹ nhàng của mẹ mà thiếp đi.
Ngày hôm sau, sau hai ngày không đến phòng làm việc, sáng sớm Tô Dịch Thừa liền về nhà thay quần áo rồi vội vàng đi làm, mà An Nhiên thì ở lại Cố gia, Lâm Tiểu Phân còn đặc biệt nghỉ một ngày, định là đi cùng An Nhiên đi mua sắm chút đồ trẻ sơ sinh.
Vụ án Lăng Xuyên Giang dính dáng đến rất nhiều người và việc, mà Đồng Văn Hải chính là một người trong số đó, vào buổi sáng ngày thứ ba sau khi ông ta đến ầm ĩ nhà Tô Dịch Thừa, thì trực tiếp bị Nghiêm Lực ở tổ điều tra mời đi phối hợp điều tra, mà lần này không chỉ đơn giản là phối hợp điều tra như thế, trên tay Nghiêm Lực đã sớm nắm được một ít bằng chứng vi phạm pháp luật của ông ta khi còn tại chức. Đương nhiên trừ một số nhân viên trong thị ủy liên quan, còn có dính đến rất nhiều xí nghiệp.
Khi Tô Dịch Thừa đang xử lý mấy tài liệu khẩn mà sáng nay thư ký Trịnh đưa đến ở trong phòng làm việc, thư ký Trịnh gõ cửa đi vào, nói ở bên ngoài có người muốn gặp, tự xưng là đồng nghiệp của An Nhiên.
Tô Dịch Thừa khẽ nhíu mày, cuối cùng vẫn gật đầu để người ta đi vào.
Tiếu Hiểu một đầu tóc xoăn đã ép thẳng, chiều dài cũng đã cắt ngắn đi nhiều, đeo kính râm đi vào, mãi một lúc lâu Tô Dịch Thừa cũng không nhận ra cô ta. Cho đến khi cô ta tháo kính râm xuống, lúc này mới nhìn rõ mặt, xác định là trước kia mình đã từng gặp rồi.
Cười nhạt mang theo xa cách nhìn cô ta, nói: "cô Tiếu tìm tôi có việc sao?"
"Tôi còn tưởng rằng anh nhận không ra tôi cơ." Tiếu Hiểu giễu cợt nói, mấy lần gặp mặt, trong mắt Tô Dịch Thừa dường như chỉ có một mình An Nhiên, không hề có những người khác.
Tô Dịch Thừa chỉ cười cười, cũng không giải thích gì nhiều, anh sẽ khong dồn tâm trí nhớ ai đó, chẳng qua là trí nhớ của anh không tồi, sau khi đã gặp là luôn nhớ được, cho dù chỉ gặp một lần.
Tiếu Hiểu lấy ra một túi tài liệu đã ố vàng từ trong túi, bỏ lên trên bàn, đẩy tới trước mặt anh, nói, "đây là tài liệu và căn cứ xác thực về thủ đoạn hối lộ, thông qua bất hợp pháp của ‘Chân Thành’."
Tô Dịch Thừa nhìn túi tài liệu trên bàn một chút, lại nhìn cô ta một chút, nhíu mày, cũng không vội đưa tay đi lấy.
"Nhất định anh cảm thấy rất lạ vì sao tôi lại đưa vật này cho anh đúng không." Tiếu Hiểu nói.
Tô Dịch Thừa nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Trong mắt Tiếu Hiểu hiện lên một tia độc ác và tàn nhẫn, chậm rãi mở miệng, có chút cay độc nói: "bọn họ không cho tôi sống dễ chịu, tất nhiên tôi cũng sẽ không để bọn họ sống thong dong." Nói xong, tay đặt trên đùi nắm thật chặt thành nắm đấm. Cô đi theo Hoàng Đức Hưng sáu năm, không ngần ngại thân phận bẩn thỉu kia, thế nhưng sáu năm ông ta cho cô cái gì, nhìn cô bị bà xã ông ta hành hung, tiếp đó lại tiến lên bổ sung thêm một cái tát, thậm chí còn sa thải cô, tàn nhẫn đến mức ngừng tất cả thẻ của cô, ông ta đã không nhớ một chữ tình, vậy cũng đừng trách cô lòng dạ độc ác!
Tiếu Hiểu đứng dậy, chỉ nói: "Những tài liệu này làm phiền anh." Nói xong liền muốn đi khỏi, khi ra đến cửa mới nhớ tới túi giấy mình xách trên tay, quay trở lại, đặt túi giấy lên bàn làm việc của anh, nói: "đây là quần áo của An Nhiên, giúp tôi nói một câu cảm ơn với cô ấy." Nói xong, không hề dừng lại thêm phút nào nữa, xoay người liền đi ra khỏi phòng làm việc.
Tô Dịch Thừa cầm xem vật trong túi tài liệu trên bàn, tài liệu bên trong đúng là căn cứ chính xác về Hoàng Đức Hưng hối lộ đám người Đồng Văn Hải và Lăng Xuyên Giang.
Đồng Văn Hải không nói chuyện, thật ra thì anh ta cũng từng giãy dụa, nhưng mà anh ta càng không muốn bỏ qua cơ hội này, Trần Văn không xinh đẹp như Lâm Tiểu Phân, nhưng mà ở chung tính nết cũng coi như là ổn, chủ yếu nhất bối cảnh của gia đình cô ta có thể giúp cho sự nghiệp sau này của anh ta. Nói anh ta ích kỷ cũng được, nói anh ta vô tình vô nghĩa cũng tốt, anh ta đều thừa nhận, chỉ là anh ta không muốn vứt bỏ tương lai của mình.
Sự im lặng của anh ta đã chứng minh tất cả, trái tim Lâm Tiểu Phân lạnh giá vô cùng, không nói gì thêm nữa, nhìn anh ta một cái, lắc đầu tự giễu, đi lướt qua bên cạnh anh ta, là cô quá ngu ngốc cho rằng người đàn ông này sẽ là chỗ dựa cho cô sau này, dũng cảm giao bản thân mình cho anh ta, thậm chí còn vì thế mà khiến cha mẹ trở thành đề tài nhạo báng của mọi người, thậm chí làm cha tức chế. Vừa đi trên đường Lâm Tiểu Phân vừa dùng sức đánh miệng mình, khuôn mặt bị đánh đến sưng đỏ lên cũng không dừng lại, cô giận mình, cũng oán chính mình!
Quay về ký túc xá của trường cũng không nói gì, liền ngã vào giường ngủ thiếp đi, vừa ngủ liền ngủ suốt hai ngày. Bạn cùng phòng cũng biết chuyện Đồng Văn Hải, thấy cô thế này cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể an ủi cô nghĩ thoáng một chút, đến giờ cơm luôn mang cơm cho cô ăn, nhưng mà mỗi khi Lâm Tiểu Phân ngửi thấy mùi thức ăn là luôn buồn nôn, tất cả mọi người đều không để ý, tưởng là cô quá đau lòng. Trong hai ngày mà Lâm Tiểu Phân gầy rộc đi. Hai ngày sau đột nhiên có người chạy tới nói cho cô biết có một phụ nữ trung niên tự xưng là mẹ cô đến tìm cô, bây giờ đang ở cổng trường. Lâm Tiểu Phân kinh hãi, cũng chẳng quan tâm thân thể mình suy yếu, thể lực không chống đỡ được nữa, liền bò dậy khỏi giường chạy về phía cổng trường học.
Người tới đúng là mẹ Lâm, lưng khoác túi quần áo, vẻ mặt mệt mỏi. Thấy mấy lần gửi thư đều không thấy con gái trả lời, mẹ Lâm không yên lòng, cho nên liền thu dọn đồ đến trường học của con gái.
Sắp xếp cho mẹ Lâm ở một nhà trọ ngoài trường học, vừa để đồ đạc xuống mẹ Lâm liền hỏi hôn nhân của cô và Đồng Văn Hải định vào lúc nào. Tay dọn đồ ngừng lại, Lâm Tiểu Phân không dám xoay người nhìn mẹ, cô không dám nói cho mẹ rằng mình bị Đồng Văn Hải vứt bỏ rồi.
Thấy cô không nói lời nào, mẹ Lâm đã đoán được phần nào, bước lên phía kéo cô, hỏi: "Chuyện gì? Nói không muốn kết hôn?"
Lâm Tiểu Phân cắn môi, chực khóc, cuối cùng xoay người đùng một cái quỳ gối xuống trước mặt mẹ: "mẹ, thật xin lỗi, con xin lỗi mẹ và cha!" Vừa nói vừa lấy tay tát vào mặt mình.
Mẹ Lâm có cảm giác sét đánh ngang tai, cầm lấy tay con hỏi: "Đồng Văn Hải cậu ta không cần con nữa?"
Lâm Tiểu Phân quay đầu, không nói nên lời.
Thấy cô như thế, mẹ Lâm lại càng tức giận, nắm bả vai của cô lắc mạnh nói: "Con nói đi, con nói đi chứ, có phải là Đồng Văn Hải không cần con nữa rồi, thằng đó chơi con xong rồi không cần con nữa có phải không!"
Bị mẹ quở mắng như thế, Lâm Tiểu Phân chỉ có thể khóc gật đầu, nhưng không nói nổi một chữ.
Thực sự mẹ Lâm cảm thấy trời sụp mất, vừa mất chồng, bây giờ con gái lại bị người ta ruồng bỏ, phải biết rằng ở thời đại này, đàn bà không còn nguyên vẹn, thì còn có ai cần nữa! càng nghĩ càng thấy tức giận, càng nghĩ càng thấy đau lòng, nắm tay Lâm Tiểu Phân, không ngừng đánh cô, vừa nói: "tôi đã gây ra tội gì a, sao lại sinh ra một đứa con gái vô liêm sỉ thế này, còn hại chết cha nó, tại sao, tại sao!"
Lâm Tiểu Phân chỉ khóc, để mặc mẹ đánh chửi, cô rất hối hận, nhưng mà đã không thể quay lại được nữa.
Chung quy thế nào cũng là con gái mình, đánh vào người cô lại đau lòng mình, mẹ Lâm lại quay sang đánh mặt mình, vừa nói là bà không tốt, không dạy dỗ con gái, mới có thể để cô gây ra chuyện như vậy, mới có thể làm hại chồng đang sống yên lành bị tức chết, vừa nói vừa đánh, đánh rất tàn nhẫn, mỗi cái tát đều để lại dấu vết màu đỏ tươi.
Thấy thế Lâm Tiểu Phân chỉ có thể bước lên phía trước ngăn mẹ lại, nói nếu mẹ tức giận thì cứ đánh cô, đừng làm tổn thương mình.
Buổi chiều hôm đó, hai mẹ con ôm nhau khóc trong nhà trọ.
Sau khi khóc, mẹ Lâm nói muốn đi tìm Đồng Văn Hải nói lý, nhưng bị Lâm Tiểu Phân ngăn lại, cô không muốn chuốc lấy nhục nhã nữa, cô muốn giữ lại chút danh dự nhỏ nhoi.
Con gái khăng khăng không chịu, mẹ Lâm cũng không có cách nào, mẹ Lâm ở lại nhà trọ hai ngày, sau đó chuẩn bị về quê, thế nhưng mà không ai ngờ được, trên đường trở về, xe mà mẹ Lâm ngồi xảy ra sự cố, vào khúc rẽ qua núi xe không phanh được, tổng cộng hơn hai mươi hành khách cùng cả tài xế đều rơi xuống chân núi, xe nát người mất, không một ai may mắn thoát được.
Ba ngày phải tiếp nhận ba cú sốc khiến Tiểu Phân không chịu nổi, cả người đều suy sụp rồi, cuối cùng đến mức mà cô muốn tự vẫn, muốn kết thúc sinh mệnh của mình, đứng trên bờ sông, cô nhìn thật lâu, cũng nghĩ thật lâu, cuối cùng cởi giầy, bước từng bước xuống dòng sông. Khi nước sông từng chút từng chút bao phủ cô, cuối cùng ngập đến đầu cô, cô từ bỏ giãy dụa, toàn tâm toàn ý muốn chết, nhưng khi tỉnh lại sau khi hôn mê, cô phát hiện mình nằm trong bệnh viện, mà một người thanh niên hơn cô mấy tuổi đang ngồi bên giường, trên người ướt sũng. Thấy cô tỉnh lại, nở nụ cười với cô, hỏi cô có chỗ nào khó chịu không, vội vàng gọi bác sĩ tới. Người thanh niên kia chính là Cố Hằng Văn.
Bác sĩ tới khám qua cho cô, xác định cô không có chuyện gì, lại xoay người nhìn Cố Hằng Văn đứng bên cạnh, trách móc: "các anh các chị còn trẻ ầm ĩ cãi vã gì thì làm đàn ông cũng nên nhường nhịn vợ mình, sao có thể chọc tức cô ấy đến nỗi cô ấy muốn nhảy sông tự sát! Anh có biết không, nếu không kịp thời cứu được, thì đó chính là một xác hai mệnh đấy, đến lúc đó anh có hối cũng không kịp!"
Cố Hằng Văn mờ mịt, nghe không hiểu gì cả, hỏi: "ý gì, cái gì, cái gì một xác hai mệnh?" Rõ ràng anh chỉ cứu một người mới phải.
Bác sĩ nhìn anh một cái, khẽ thở dài, nói: "chẳng lẽ anh còn không biết cô ấy đã mang thai!"
Lâm Tiểu Phân trên giường sửng sốt trừng to mắt, không dám tin, bác sĩ vừa nói cô mang thai rồi!
Đợi sau khi bác sĩ đi ra ngoài, Cố Hằng Văn nhìn Lâm Tiểu Phân trên giường, lúc này mới mở miệng hỏi: "cô ở đâu, có muốn tôi đi tìm người nhà cô tới không?"
Căn bản là Lâm Tiểu Phân vẫn còn khiếp sợ, chưa kịp tiêu hóa tin tức kinh hoàng kia, không nhìn Cố Hằng Văn, sững sờ nhìn trần nhà, một lúc sau mới đưa tay tìm bụng mình, đột nhiên căm giận đánh vào bụng mình, cũng may Cố Hằng Văn ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt, vội vàng bắt được tay cô, tức giận nhìn cô chất vấn: "cô làm gì, cô không nghe thấy bác sĩ vừa nói cô mang thai rồi sao!"
Lâm Tiểu Phân cười khổ ra tiếng, vừa cười, khóe mắt còn đọng nước mắt, nói: "ngay cả tính mạng bản thân mình tôi còn không cần, tôi còn cần đứa bé này làm gì!" Đáng lẽ đứa bé này không nên đến, không nên đến thế giới này, sự hiện hữu của nó là một sai lầm!
"Đức trẻ là vô tội, cô cho nó tính mệnh, cô nên cho nó quyền lợi được thấy thế giới này!" Cố Hằng Văn nghiêm túc nói.
Lâm Tiểu Phân trừng anh, chỉ nói: "đây là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm!"
"Mạng của cô là do tôi cứu, tôi liền có chịu trách nhiệm với cô!" Cố Hằng Văn khăng khăng nói.
Lâm Tiểu Phân ở lại bệnh viện ba ngày, trong thời gian này đều là Cố Hằng Văn ở bên cạnh chăm sóc, sau đó dưới sự dò hỏi của Cố Hằng Văn, Lâm Tiểu Phân mới nói lại cho anh chuyện xảy ra với mình mấy tháng qua, Cố Hằng Văn im lặng, khuyên cô đi tìm Đồng Văn Hải một lần nữa, xem có thể vớt vát được gì không, dù sao giữa bọn họ còn có một đứa con.
Dưới sự khuyên nhủ của Cố Hằng Văn, cuối cùng Lâm Tiểu Phân quyết định đi tìm Đồng Văn Hải một lần. Song khi Lâm Tiểu Phân đợi cả một ngày ở căn nhà trọ cũng không thấy Đồng Văn Hải quay về, nhưng lại chờ thấy tin tức Đồng Văn Hải và Trần Văn kết hôn. Lâm Tiểu Phân thật có cảm giác mình là một tên hề.
Cố Hằng Văn lo lắng tìm cô, khi tìm được thì cô đang đi trên đường, hai mắt vô thần, cả người đờ đẫn, nhìn Cố Hằng Văn đứng trước mắt, tâm tình Lâm Tiểu Phân thoáng chốc suy sụp, ôm anh khóc rất lâu.
Cố Hằng Văn không hỏi nhiều, cũng biết loại kết quả là gì
Sau khi Lâm Tiểu Phân khóc xong, cô nói với Cố Hằng Văn rằng mình không muốn đứa bé này, nhưng là bị Cố Hằng Văn nghiêm khắc trách cứ, Cố Hằng Văn vẫn cho rằng, cho dù đời cha mẹ có ân oán gì, chung quy lại trẻ con vẫn vô tội, nếu bọn họ đã cho nó sinh mệnh, vậy sao có thể tước đoạt quyền đến với thế giới này của nó.
Nhưng mà Lâm Tiểu Phân khăng khăng, cô không muốn giữ lại đứa bé này, không muốn giữ thứ liên quan đến Đồng Văn Hải. Cuối cùng không thể thay đổi được cô, Cố Hằng Văn đi theo Lâm Tiểu Phân đến bệnh viện, vào phút cuối trước khi Lâm vào bệnh viện, Cố Hằng Văn vẫn cố gắng khuyên nhủ hy vọng có thể khiến Lâm Tiểu Phân giữ lại lại đứa bé này, nhưng mà thái độ của Lâm Tiểu Phân rất kiên quyết, không hề cho thương lượng.
Nhưng mà đúng là trời trêu người, khi Lâm Tiểu Phân vào viện nói muốn phá thai thì bác sĩ nói cho cô biết không thể bỏ được nữa, đứa bé đã gần bốn tháng rồi, đã thành hình rồi, nếu còn khăng khăng bỏ đứa bé, thì sẽ làm tổn thương cơ thể người mẹ, hơn nữa thể chất thân thể Lâm Tiểu Phân lại tương đối đặc thù, thuộc về lại khó mang thai, nếu còn cứ khăng khăng phá thai, như vậy có thể cả cuộc đời này cô sẽ mất đi quyền làm mẹ, nghe vậy, Cố Hằng Văn bên cạnh kiên trì đưa Lâm Tiểu Phân ra khỏi bệnh viện, kiên trì không cho cô phá thai.
Lâm Tiểu Phân bất cần, cô đã không muốn sống nữa, đâu còn quản thân thể của mình có ổn hay không, có thể mang thai nữa hay không, người phụ nữ như cô về sau sợ là cũng không ai cần nữa.
Trong lúc gấp gáp Cố Hằng Văn nói với cô, giữ đứa bé lại, để anh làm cha nó.
Lâm Tiểu Phân sửng sốt, nhìn anh thẫn thờ, một lúc lâu, hỏi, "anh, anh vừa nói gì?"
"Tôi nói giữ đứa bé lại, để tôi làm cha nó!" Cố Hằng Văn nhìn cô kiên định nói.
Lâm Tiểu Phân nhìn anh, không rõ vì sao anh phải làm thế: "anh, anh cần gì phải..."
Cố Hằng Văn cười cười với cô, chỉ nói: "Coi như là duyên số giữa tôi và hai mẹ con cô đi."
Cuối cùng dưới sự kiên trì của Cố Hằng Văn, rốt cuộc Lâm Tiểu Phân đồng ý giữ lại đứa bé, khi đó Cố Hằng Văn đã tốt nghiệp, làm giáo viên ngữ văn cho một trường cao trung, hai người chỉ đăng ký kết hôn đơn giản, không mở tiệc rượu, Cố Hằng Văn không nói gì với người nhà cả, chỉ nói là đứa bé là con ruột của mình, cha mẹ Cố gia là nông dân rất chất phác, nghe nói mình sắp có cháu, vội vàng từ quê lên thành phố, cả nhà chen chúc trong căn nhà tập thể đơn sơ của Cố Hằng Văn, cuộc sống rất kham khổ nhưng trôi qua rất vui vẻ. Cha mẹ Cố gia rất thương yêu, chăm sóc Lâm Tiểu Phân.
Mà dưới sự khăng khăng của Cố Hằng Văn, Lâm Tiểu Phân vì đang mang thai nên thôi học, sau khi sinh con cũng không quay về trường học nữa. Vào thời điểm Lâm Tiểu Phân sinh An Nhiên rất khó sinh, đứa bé không ra khỏi tử cung được, qua hai ngày hai đêm rốt cuộc mới sinh được, Lâm Tiểu Phân lại còn bị băng huyết, suýt nữa thì không cứu được, cuối cùng qua được quỷ môn quan, bác sĩ tuyên bố từ nay về sau cô không còn khả năng sinh con, nghe được tin này Lâm Tiểu Phân khóc suốt ba ngày, ngay cả tiểu An Nhiên đói bụng khóc cô cũng không để ý tới, cô đau lòng sau này không thể sinh cho Cố Hằng Văn một đứa con, cô áy náy, tự trách. Cha mẹ Cố gia không hiểu tình hình, chỉ biết con dâu mình vì sinh cháu mà suýt nữa mất mạng, cho nên dù chỉ sinh con gái, dù sau này cô không thể sinh con nữa, họ cũng không oán trách nửa lời, ngược lại còn khuyên Cố Hằng Văn an ủi chăm sóc Lâm Tiểu Phân.
Cố Hằng Văn biết ý nghĩ trong lòng Lâm Tiểu Phân, thật ra thì cũng không phải là không hề đau lòng và tiếc nuối, nhưng mà anh biết rõ có một số chuyện không thể cưỡng cầu, anh chỉ ôm Lâm Tiểu Phân nói, đời này anh có một con gái là đã thỏa mãn, không có tiếc nuối.
Lâm Tiểu Phân khóc lớn trong lòng anh, cũng vào đêm đó Cố Hằng Văn đã rơi nước mắt đàn ông.
Về sau Lâm Tiểu Phân xuất viện, cũng không nhìn tiểu An Nhiên, nói thế nào vẫn oán hận. Cố Hằng Văn thương đứa bé, khóc đói đều do anh lo liệu, ngày nào cũng nói bên tai Lâm Tiểu Phân rằng đứa bé đáng yêu thế nào, lớn lên nhất định sẽ xinh đẹp giống cô.
Dù thế nào cũng là con gái ruột, có oán hận nhiều hơn nữa cũng thế, đâu có thể hận đến mức không quản không hỏi, có một ngày Cố Hằng Văn đi lên lớp, mà cha Cố và mẹ Cố có việc ra ngoài, tiểu An Nhiên tỉnh vì đói, khóc gào lên rất đáng thương. Cuối cùng Lâm Tiểu Phân không tàn nhẫn được, đứng dậy khỏi giường, nhìn đứa con trong nôi, nước mắt cứ thế chảy xuống, vô thức ôm lấy đứa bé, vừa hôn vừa thương, vội vàng vén áo lên cho nó bú.
Khi Cố Hằng Văn trở về thấy Lâm Tiểu Phân ngồi ở đầu giường cho con bú, cười hiểu rõ, tiến lên ôm hai mẹ con vào lòng, cúi đầu hôn lên trán hai mẹ con.
Lâm Tiểu Phân nói xong, quay đầu liếc nhìn Cố Hằng Văn ngồi bên cạnh.
Hai người giống như là tâm linh tương thông, Cố Hằng Văn cũng quay đầu nhìn bà, cười cười khích lệ bà, tay nắm lấy tay bà.
Lâm Tiểu Phân nắm lại tay ông thật chặt, lại quay đầu nhìn An Nhiên cùng Tô Dịch Thừa nói: "Cha mẹ đã giữ kín bí mật này 30 năm, cha mẹ luôn lo lắng con biết chuyện thì sẽ thế nào, vì không muốn mất đi con, cho nên luôn sợ hãi, vốn dĩ mẹ và cha con không định nói tất cả cho con biết, nhưng mà chuyện đã đến nước này, cha mẹ cảm thấy cần phải nói rõ với các con. Không sai, cha ruột của An Nhiên là Đồng Văn Hải."
An Nhiên nhìn bọn họ, nắm chặt tay Tô Dịch Thừa, một lúc lâu không nói được gì.
Tô Dịch Thừa quay đầu nhìn cô, vỗ nhẹ tay cô, như là đang cổ vũ.
An Nhiên quay đầu nhìn anh một cái, lại xoay đầu, nhìn cha mẹ mình, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, khẳng định nói: "cha con chỉ có một, trước kia như thế, bây giờ như thế, sau này cũng thế, đó chính là Cố Hằng Văn!"
Hai người Lâm Tiểu Phân cùng Cố Hằng Văn quay đầu nhìn nhau cười hiểu rõ.
An Nhiên buông tay Tô Dịch Thừa ra, tiến lên, ôm cha mẹ của mình, nói: "cha, mẹ, con mãi mãi là con gái của cha mẹ!"
Lâm Tiểu Phân cùng Cố Hằng Văn cũng không nói chuyện, dùng sức ôm lại cô, hai người cùng dùng sức gật đầu.
Tối hôm đó, An Nhiên nổi tính trẻ con nhất định phải ở lại nhà, Lâm Tiểu Phân đuổi cũng không đi, đến lúc đi ngủ còn làm nũng nhất định muốn ngủ cùng Lâm Tiểu Phân, cuối cùng Cố Hằng Văn buộc lòng phải ra phòng khách, mà Tô Dịch Thừa thì ngủ ở căn phòng trước kia của An Nhiên.
Buổi tối nằm bên cạnh mẹ, An Nhiên nhỏ giọng hỏi: "mẹ, cuộc đời này mẹ cảm thấy may mắn nhất chuyện gì?"
Hầu như không cần suy nghĩ, Lâm Tiểu Phân nằm lên gối, khóe miệng ẩn chứa ý cười nói: "chuyện hạnh phúc nhất may mắn nhất đó là có thể gặp được cha con, gặp được một người đàn ông thương mẹ, lo lắng cho mẹ như thế!"
An Nhiên cũng cười, nằm trong lòng bà, nhẹ giọng rồi lại tự hào nói: "con có một người cha vĩ đại nhất thế giới."
Trong bóng tối Lâm Tiểu Phân nhẹ nhàng thở dài, nói: "năm đó khi con bị Mạc Phi vứt bỏ, có lúc mẹ nghĩ, ông trời đối xử với mẹ con ta thật sự không tốt. Số phận giống nhau, cho chúng ta trải nghiệm giống nhau."
Giờ An Nhiên mới hiểu được vì sao năm đó khi cô và Mạc Phi chia tay thì Lâm Tiểu Phân còn tức giận hơn cô, thậm chí không đến một tuần, người gầy đi mất mấy cân. Bây giờ nghĩ lại, hóa ra là năm đó bà cũng có cùng số phận như thế, thậm chí lý do hai người bị vứt bỏ cũng giống nhau, đúng tính chất một vở tuồng. Mà càng buồn cười, càng thú vị hơn là người cướp đàn ông của hai mẹ con cũng là một đôi hai mẹ con, có một số việc thật sự là đã được định trước như thế, tất cả đều là số phận.
An Nhiên quay đầu, cầm tay Lâm Tiểu Phân ở dưới chăn, nói: "nhưng mà về sau đều tìm được người đàn ông tốt." Mẹ gặp được cha, cô gặp được Tô Dịch Thừa, hai người đàn ông đều ôn hòa, đều thương yêu các cô.
Lâm Tiểu Phân cười khẽ một tiếng, gật đầu nói: "đúng, ông trời đối đãi với chúng ta không tệ, cho hai người chúng ta người đàn ông tốt như vậy." Nói xong, quay đầu nhìn An Nhiên, đưa tay sờ sờ mặt cô, nói: "con vẫn luôn không bỏ được Mạc Phi, hồi đó nhìn con luôn khước từ tình cảm, mẹ thế nào cũng lo lắng, lo lắng con không may mắn như mẹ, có thể gặp được người như cha con, nhưng mà sau đó con lấy Dịch Thừa, dù tốc độ tiến triển quá nhanh, nhưng mà cha mẹ nhìn ra, Dịch Thừa thật sự thương con, thấy nó, mẹ như là nhìn thấy cha con năm đó, đều dịu dàng săn sóc như thế."
An Nhiên gật đầu: "vâng, Dịch Thừa đối với con rất tốt."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt..." Lâm Tiểu Phân cười gật đầu, vỗ nhẹ lưng An Nhiên, nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi."
An Nhiên không nói gì thêm nữa, chậm rãi nhắm mắt lại, giống như hồi còn bé, nằm trong lòng mẹ, dưới nhịp vỗ nhẹ nhàng của mẹ mà thiếp đi.
Ngày hôm sau, sau hai ngày không đến phòng làm việc, sáng sớm Tô Dịch Thừa liền về nhà thay quần áo rồi vội vàng đi làm, mà An Nhiên thì ở lại Cố gia, Lâm Tiểu Phân còn đặc biệt nghỉ một ngày, định là đi cùng An Nhiên đi mua sắm chút đồ trẻ sơ sinh.
Vụ án Lăng Xuyên Giang dính dáng đến rất nhiều người và việc, mà Đồng Văn Hải chính là một người trong số đó, vào buổi sáng ngày thứ ba sau khi ông ta đến ầm ĩ nhà Tô Dịch Thừa, thì trực tiếp bị Nghiêm Lực ở tổ điều tra mời đi phối hợp điều tra, mà lần này không chỉ đơn giản là phối hợp điều tra như thế, trên tay Nghiêm Lực đã sớm nắm được một ít bằng chứng vi phạm pháp luật của ông ta khi còn tại chức. Đương nhiên trừ một số nhân viên trong thị ủy liên quan, còn có dính đến rất nhiều xí nghiệp.
Khi Tô Dịch Thừa đang xử lý mấy tài liệu khẩn mà sáng nay thư ký Trịnh đưa đến ở trong phòng làm việc, thư ký Trịnh gõ cửa đi vào, nói ở bên ngoài có người muốn gặp, tự xưng là đồng nghiệp của An Nhiên.
Tô Dịch Thừa khẽ nhíu mày, cuối cùng vẫn gật đầu để người ta đi vào.
Tiếu Hiểu một đầu tóc xoăn đã ép thẳng, chiều dài cũng đã cắt ngắn đi nhiều, đeo kính râm đi vào, mãi một lúc lâu Tô Dịch Thừa cũng không nhận ra cô ta. Cho đến khi cô ta tháo kính râm xuống, lúc này mới nhìn rõ mặt, xác định là trước kia mình đã từng gặp rồi.
Cười nhạt mang theo xa cách nhìn cô ta, nói: "cô Tiếu tìm tôi có việc sao?"
"Tôi còn tưởng rằng anh nhận không ra tôi cơ." Tiếu Hiểu giễu cợt nói, mấy lần gặp mặt, trong mắt Tô Dịch Thừa dường như chỉ có một mình An Nhiên, không hề có những người khác.
Tô Dịch Thừa chỉ cười cười, cũng không giải thích gì nhiều, anh sẽ khong dồn tâm trí nhớ ai đó, chẳng qua là trí nhớ của anh không tồi, sau khi đã gặp là luôn nhớ được, cho dù chỉ gặp một lần.
Tiếu Hiểu lấy ra một túi tài liệu đã ố vàng từ trong túi, bỏ lên trên bàn, đẩy tới trước mặt anh, nói, "đây là tài liệu và căn cứ xác thực về thủ đoạn hối lộ, thông qua bất hợp pháp của ‘Chân Thành’."
Tô Dịch Thừa nhìn túi tài liệu trên bàn một chút, lại nhìn cô ta một chút, nhíu mày, cũng không vội đưa tay đi lấy.
"Nhất định anh cảm thấy rất lạ vì sao tôi lại đưa vật này cho anh đúng không." Tiếu Hiểu nói.
Tô Dịch Thừa nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Trong mắt Tiếu Hiểu hiện lên một tia độc ác và tàn nhẫn, chậm rãi mở miệng, có chút cay độc nói: "bọn họ không cho tôi sống dễ chịu, tất nhiên tôi cũng sẽ không để bọn họ sống thong dong." Nói xong, tay đặt trên đùi nắm thật chặt thành nắm đấm. Cô đi theo Hoàng Đức Hưng sáu năm, không ngần ngại thân phận bẩn thỉu kia, thế nhưng sáu năm ông ta cho cô cái gì, nhìn cô bị bà xã ông ta hành hung, tiếp đó lại tiến lên bổ sung thêm một cái tát, thậm chí còn sa thải cô, tàn nhẫn đến mức ngừng tất cả thẻ của cô, ông ta đã không nhớ một chữ tình, vậy cũng đừng trách cô lòng dạ độc ác!
Tiếu Hiểu đứng dậy, chỉ nói: "Những tài liệu này làm phiền anh." Nói xong liền muốn đi khỏi, khi ra đến cửa mới nhớ tới túi giấy mình xách trên tay, quay trở lại, đặt túi giấy lên bàn làm việc của anh, nói: "đây là quần áo của An Nhiên, giúp tôi nói một câu cảm ơn với cô ấy." Nói xong, không hề dừng lại thêm phút nào nữa, xoay người liền đi ra khỏi phòng làm việc.
Tô Dịch Thừa cầm xem vật trong túi tài liệu trên bàn, tài liệu bên trong đúng là căn cứ chính xác về Hoàng Đức Hưng hối lộ đám người Đồng Văn Hải và Lăng Xuyên Giang.
Tác giả :
Mạc Oanh