Tiên Hôn Hậu Ái
Chương 137: Con gái
An Nhiên lắc đầu, nhìn ông ta với vẻ mặt lạnh lùng đến cực điểm: “đối với tôi mà nói, ông chẳng là cái gì cả! Nếu như con người chỉ thừa nhận quan hệ huyết thống, chỉ thừa nhận báo cáo giám định gì đó, mà không thừa nhận thân tình, mà không hiểu được ơn, vậy thì quá bi ai rồi!"
Nghe vậy, Đồng Văn Hải có phần nóng nảy, vội vàng kéo tay An Nhiên, cấp bách nói: "Nhiên Nhiên, không phải như thế, dù sao ta cũng là cha ruột con đúng không, con sẽ không thế nào không nhận ta đúng không."
An Nhiên hất tay ông ta, nhìn ông ta, nói từng câu từng chữ: "đừng gọi tôi như thế, ông gọi như thế chỉ khiến tôi buồn nôn!"
"Con......"
Tránh ra khỏi cái ôm của Tô Dịch Thừa, An Nhiên từng bước từng bước ép hỏi ông ta, mắt nhìn chằm chằm vào ông ta, nói: "ông nhận tôi, ha ha, chẳng qua là ông muốn tôi thay ông cầu xin Dịch Thừa, để cho anh ấy nể mặt tôi mà đứng ra giúp ông vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, nếu không có việc này, hẳn là ông ước gì cả đời không phải nói ra thân thế của tôi, vì ông sợ, ông sợ vì tôi mà sẽ phá hủy mọi thứ của ông bây giờ!"
"Ta......" Đồng Văn Hải chỉ có thể từng bước từng bước lùi ra phía sau, căn bản là không thể nào phản bác chất vấn của cô, đúng vậy, An Nhiên nói không sai, nếu không có chuyện này, vĩnh viễn ông ta sẽ không nói ra chuyện An Nhiên là con gái ruột của ông ta, cũng không phải là nói gì mà không muốn phá hoại gia đình hiện tại của Lâm Tiểu Phân gì gì, mà là ông không muốn vì chuyện An Nhiên mà phá hoại gia đình mình hiện nay, nếu để Trần Văn biết ông ta có một con gái lớn như thế thì còn không tan hoang cửa nhà mới là lạ. nhưng mà bây giờ ông ta cũng không quan tâm nhiều như thế, sáng nay đã có người của ban thanh tra kỷ luật tìm đến ông ta, tạm thời bị ông ta lửa đi, hẳn là ngày mai ngày kia vẫn sẽ tới, nếu ông ta còn không nghĩ cách thì thật sự là chết chắc rồi, mà người có thể giúp ông ta bây giờ chỉ có Tô Dịch Thừa thôi.
Thật ra thì ông ta cũng không muốn biến thành thế này, cho nên ông ta mới đi tìm Lâm Tiểu Phân, hi vọng bà có thể ra mặt đi khuyên An Nhiên để An Nhiên nói giúp ông ta trước mặt Tô Dịch Thừa, để cho anh nghĩ cách giúp ông ta một chút, nhưng mà Lâm Tiểu Phân từ chối thẳng thừng, không cho bàn bạc, thậm chí còn yêu cầu ông không được đi tìm An Nhiên. Cho nên ông ta mới thật sự không có cách nào, chỉ có thể trực tiếp tìm đến An Nhiên, dù sao bọn họ cũng có quan hệ máu mủ, qua vài lần tiếp xúc, ông ta cũng nhìn ra được An Nhiên có tính tình ôn hòa, nếu cô biết mình là cha ruột của cô, vậy nhất định sẽ giúp đỡ, lại không ngờ tới biến thành như bây giờ.
"Ông cho là thực sự tôi không cảm thấy gì sao? bộ dạng của mẹ tôi mỗi lần gặp ông, còn có bộ dáng ông tìm tới dạy dỗ tôi lần trước, tôi thực sự không cảm giác được cái gì khác thường sao?" Vừa nói, cảm xúc của An Nhiên trở nên kích động: "tôi không ngu xuẩn như ông nghĩ, chỉ là tôi không muốn nói, không muốn thừa nhận, không muốn thừa nhận tôi không phải là con gái ruột của cha tôi! Tôi mặc kệ cha ruột tôi là ai, là ông Đồng Văn Hải cũng được, hay Trương Văn Hải, Lý Văn Hải đều thế, căn bản không phải là điều tôi quan tâm, tôi chỉ tiếc nuối, tiếc nuối rằng tôi không phải là con gái ruột của Cố Hằng Văn! Cuộc đời này tôi chỉ muốn làm con gái của Cố Hằng Văn!"
"Nhiên Nhiên!" Trên khuôn mặt kiên nghị của Cố Hằng Văn người đang ôm Lâm Tiểu Phân bên cạnh lộ vẻ xúc động, hốc mắt kia vốn dĩ đã phiếm hồng, lúc này rốt cuộc không kiềm chế được nước mắt nữa, mỉm cười nhàn nhạt, nhìn thẳng vào An Nhiên, nói với giọng vô cùng kiên định: "Nhiên Nhiên, con mãi mãi là con gái của cha!" Từ năm đó khi đưa tay nhận lấy đứa trẻ bé bỏng kia vào lòng, ông đã tự nói với mình, cho dù sau này đứa trẻ này có biết thân thế của mình không, cũng không quan tâm sau này đứa bé này có tiếp nhận ông không, ông mãi mãi coi cô là con gái mình, cho cô tình thương của cha, thương yêu cô, che chở cô cả đời!
An Nhiên nhìn ông, cũng không ngừng rơi nước mắt: "cha!" Đưa tay che miệng, khóc không thành tiếng.
Cố Hằng Văn buông Lâm Tiểu Phân ra, đi về phía An Nhiên, đưa tay ôm An Nhiên vào trong ngực, ôm thật chặt.
Lâm Tiểu Phân ngồi dưới đất, nhìn đôi cha con ôm nhau trước mắt, nước mắt không ngừng tuôn rơi, chỉ nước mắt lúc này khác trước, là hạnh phúc, là thỏa mãn.
Nhìn thấy như thế, Đồng Văn Hải bên cạnh có chút nóng nảy, cũng chẳng để ý tới thái độ và giọng nói, nổi giận đùng đùng quát An Nhiên: "Cố An Nhiên, ta mới là cha con, con không nhận ta, là đại nghịch bất đạo!" Vừa nói, lại quay đầu nhìn Lâm Tiểu Phân gào thét lên: "Lâm Tiểu Phân, bà dạy con gái như thế sao? dạy con gái không có lễ nghĩa gì cả, bất hiếu đến mức không nhận tôi là cha!"
Lâm Tiểu Phân lau nước mắt, quay đầu nhìn ông, sau đó chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "ông là cái thá gì? Tại sao con gái tôi phải nhận ông?" Vừa nói, ánh mắt nhìn ông ta đột nhiên trở nên nghiêm nghị, lớn tiếng nói: "tôi cho ông biết Đồng Văn Hải, An Nhiên mãi mãi họ Cố, không có chút quan hệ với Đồng gia nhà ông, đừng có mà lợi dụng nó đạt tới mục đích xấu xa của ông!"
"Bà, các người đều điên rồi!" Đồng Văn Hải không thể hiểu nổi, ông cho là huyết thống thân tình là tất cả mới phải, tại sao ông ta là cha ruột của An Nhiên, sao cô lại không nhận ông ta, lại càng không giúp ông đây!
Tô Dịch Thừa lạnh lùng nhìn ông ta, lấy di động trong túi ra, bấm số phòng an ninh, nói trong nhà có người lạ, muốn họ đưa người ra ngoài.
Đồng Văn Hải còn muốn đấu tranh lần cuối, nhưng mà ông ta có nói nữa cũng không ai sẵn lòng nghe nửa chữ, ông ta khoa tay múa chân như thằng hề đang nhảy nhót, rất kích động, cuối cùng là bảo vệ tới lôi ông ta ra ngoài, khi bị lôi ra còn luôn miệng la hét, tôi mới là cha An Nhiên, tôi mới là cha An Nhiên ….
An Nhiên khóc kiệt sức, cuối cùng khóc tựa vào người Cố Hằng Văn ngủ thiếp đi.
Tô Dịch Thừa thấy thế tiến lên muốn ôm An Nhiên về phòng, lại bị Cố Hằng Văn ngăn cản, chỉ thấy Cố Văn Hằng gắng sức ôm ngang thắt lưng An Nhiên đã ngủ mê mệt, sau đó đi cũng không vững, nhưng vẫn nỗ lực ôm An Nhiên vào trong phòng ngủ.
Ngồi ở cạnh giường nhìn cô nhắm chặt mắt, trên má còn đọng lại nước mắt chưa kết, yêu thương đưa tay lau đi cho cô, cứ ngồi trê giường nhìn cô như thế một lúc lâu, rồi mới ra khỏi phòng. Nhìn Lâm Tiểu Phân, không kiềm được kích động nói: "An Nhiên là con gái của tôi, là con gái ruột của tôi!" Mặc kệ có quan hệ máu mủ hay không, ông và An Nhiên là cha con, cha con suốt đời!
"Ừ." Lâm Tiểu Phân nhìn ông trịnh trọng gật đầu, trên mặt vừa cười vừa chảy nước mắt.
Hôm nay tâm trạng An Nhiên vô cùng đói kích động, Tô Dịch Thừa và Lâm Tiểu Phân chung quy đều không yên lòng, cho nên liền gọi điện thoại mời bác sĩ đến nhà, kiểm tra qua cho An Nhiên, xác định An Nhiên và đứa bé trong bụng đều không sao mới xem như là yên lòng.
Hôm nay An Nhiên thật sự mệt mỏi, ngủ nhiều hơn vài tiếng cũng không thấy tỉnh, Tô Dịch Thừa giữ Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn ở lại, lại bị Cố Hằng Văn từ chối, bảo anh ngày mai đưa An Nhiên về nhà, đến lúc đó ông và Lâm Tiểu Phân sẽ giải thích rõ chuyện này, chuyện năm đó, về thân thế An Nhiên.
Tô Dịch Thừa gật đầu, không cố giữ họ, cũng biết bọn họ cần thời gian để tiêu hóa tất cả chuyện hôm nay, cũng cần thời gian để suy nghĩ xem ngày mai nói chuyện năm đó với An Nhiên như thế nào. Không giữ bọn họ, nhưng mà Tô Dịch Thừa khăng khăng lái xe đưa họ về.
Khi đưa bọn họ về đến cửa nhà, Tô Dịch Thừa chân thành nói với Cố Hằng Văn: "cha, cám ơn cha!" Cám ơn tình thương cha vô tư này, có ông mới có AN Nhiên hôm nay, mới có người để anh yêu cả đời!
Cố Hằng Văn nhìn anh một lúc lâu, chỉ nói: "Sau này không được bắt nạt con gái cha!" Hai chữ ‘con gái’ được nhấn rất mạnh, như là đang tuyên bố cái gì.
Tô Dịch Thừa trịnh trọng gật đầu: "con sẽ thương cô ấy suốt đời!"
Cố Văn Hằng nhìn anh, cười, gật đầu, không nói gì thêm nữa, xoay người vào nhà.
Khi Tô Dịch Thừa trở về An Nhiên còn chưa tỉnh, vì tình hình đặc thù hôm nay thím Trương bị Tô Dịch Thừa giữ lại trông nom An Nhiên còn chưa về.
Lúc Tô Dịch Thừa đẩy cửa vào phòng thì thím Trương đang cầm khăn lau mồ hôi trên trán An Nhiên.
"Còn chưa tỉnh sao?" Tô Dịch Thừa hỏi, nhìn An Nhiên trên giường, chỉ thấy cô nhíu chặt mày lại, như là đang mơ thấy gì.
Thím Trương lắc đầu, nói: "còn chưa tỉnh, vừa rồi hình như là mơ thấy ác mộng, còn nói mê. Tôi thấy trán cô ấy rịn ra không ít mồ hôi lạnh, sợ cứ thế mai cô ấy dậy sẽ bị cảm, nên lấy ít nước lau cho cô ấy."
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa lo lắng nhíu mày lại, cầm lấy khăn trong tay thím Trương, chỉ nói: "để tôi."
Thím Trương không nói thêm gì, đứng dậy nhường lại chỗ cho anh.
Tô Dịch Thừa ngồi xuống mép giường, cho khăn mặt vào trong chậu vắt một cái, sau đó tỉ mỉ lau cho An Nhiên. Nói với thím Trương đứng phía sau: "thím Trương, phiền cô đi hầm chút cháo, để An Nhiên tỉnh lại ăn là vừa." Ngủ lâu thế, tỉnh lại nhất định sẽ đói.
"À, được." Thím Trương vội vàng gật đầu đồng ý, sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Đúng như thím Trương nói, dường như An Nhiên ngủ rất không thoải mái, nhíu chặt mày, lông mi run rẩy, như là mơ thấy cái gì, miệng khẽ lẩm bẩm: “cha … ông tránh ra, ông không phải cha tôi, Cố Hằng Văn mới là cha tôi … tôi chỉ có một người cha là Cố Hằng Văn, mãi mãi chỉ có một người cha là ông ấy …" Vừa nói, vừa vung tay, như là muốn xua đuổi cái gì.
Đưa tay bắt được tay cô, không để cho cô bất cẩn đánh vào mình, Tô Dịch Thừa đau lòng khẽ thở dài, kéo tay cô đặt lên bên miệng mình, hôn lấy. Vừa nhẹ giọng nói: "không sao rồi, không sao rồi, em mãi mãi là con gái của Cố Hằng Văn, mãi mãi là thế, đừng sợ, đừng lo lắng."
Trong giấc mộng dường như An Nhiên thật sự có thể nghe được lời anh nói, từ từ bình tĩnh lại. Đợi cô bình tĩnh lại rồi, lúc này Tô Dịch Thừa mới nhẹ nhàng lau đi mồ hội lạnh trên trán cô, sau đó lại ngồi bên cạnh nhìn cô một lúc lâu, rồi mới từ từ bỏ tay cô xuống, đắp chăn cho cô rồi ra khỏi phòng.
Trở lại thư phòng, nhìn công việc còn chưa hoàn thành trên bàn đọc sách, Tô Dịch Thừa xoa bóp chân mày có chút đau nhức, cũng không trở về ngồi xuống bàn đọc sách, mà cầm lấy di động đi đến cửa sổ thư phòng, nhìn ban đêm hôm nay không đẹp lắm, không có ánh sao cũng không có vầng trăng, nhìn điện thoại di động một lúc lâu, trực tiếp bấm điện gọi cho Nghiêm Lực.
An Nhiên có cảm giác ngủ thật lâu, ngủ đến gần 10 tiếng, đến 2 giờ sáng mới chậm rãi mở mắt ra, mà gần như là cô vừa động, thì người đàn ông nằm bên cạnh cũng tỉnh dậy, bật đèn đầu giường, vì sợ sáng quá sẽ chói mắt, cho nên cẩn thận điều chỉnh ngọn đèn cho mờ mờ, như vậy sẽ không khiến cô không thích ứng được!
An Nhiên cau mày, đưa tay đè lên huyệt thái dương, còn chưa hoàn toàn mở mắt ra.
"An Nhiên..." Tô Dịch Thừa nhẹ nhàng gọi bên tai cô, sợ tiếng to quá sẽ dọa cô.
Một lúc lâu, rốt cuộc An Nhiên mới tỉnh lại, quay đầu nhìn anh. Có lẽ vì hôm nay khóc quá nhiều, bây giờ huyệt thái dương vẫn còn đau âm ỉ.
Dường như Tô Dịch Thừa nhìn ra cô khó chịu, chống người ngồi dậy, kéo tay cô xuống, thay bằng tay mình, nhẹ nhàng xoa lên huyệt thái dương của cô, nhẹ giọng hỏi: "thoải mái hơn chứ?"
"Ừ." An Nhiên gật đầu, lại thoải mái nhắm mắt lại.
Tô Dịch Thừa xoa bóp một lúc lâu, bị An Nhiên đưa tay kéo xuống, chỉ nói: "được rồi, không đau nữa." Vừa nói, liền chống người muốn ngồi dậy.
Tô Dịch Thừa đỡ cô ngồi xong, tay vòng qua cổ cô, để người cô tựa vào trước ngực mình, nhẹ tay vỗ cô, từng cái từng cái một, không có quy luật nào cả. Sau đó nhẹ giọng nói bên tai cô: "đã đói chưa, anh bảo thím Trương nấu cháo rồi, bây giờ vẫn còn nóng, không thì anh mang vào đây cho em ăn?"
Tựa vào trong ngực anh, An Nhiên lắc đầu, nói: "Không đói."
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa cũng không nhiều lời hay bắt buộc cô gì cả, chỉ vỗ vỗ cô từng cái từng cái một.
Cũng không biết ngồi im như thế qua bao lâu, rốt cuộc An Nhiên chậm rãi mở miệng: “cha mẹ đâu?" Cô chỉ Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn.
"Đã đi về rồi." Tô Dịch Thừa nhẹ nhàng nói, cúi đầu hôn lên trán cô. Một lúc lâu, mới mở miệng nói cho cô biết: "cha bảo tối mai chúng ta về nhà."
Một lúc lâu An Nhiên chưa nói đồng ý, để tùy anh ôm mình, rất lâu mới gật đầu trong lòng anh, đáp lại: “ừ". Tay ôm anh thật chặt.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, ai cũng không mở miệng nói chuyện, cũng không biết ngồi bao lâu, lâu đến mức Tô Dịch Thừa tưởng là cô đã tựa vào mình ngủ thiếp đi rồi, cúi đầu nhìn cô, thấy cô vẫn mở to mắt, nhìn chằm chằm hướng về rèm cửa sổ trong phòng, hai mắt lại không có tiêu cự.
Đưa tay sờ sờ đầu cô, nhẹ giọng hỏi: "An Nhiên, có muốn ngủ một lát không."
Không có trả lời, Tô Dịch Thừa cho rằng cô không nghe thấy, lại nhẹ giọng gọi bên tai cô: "An Nhiên?"
Dường như người trong lòng lúc này mới phản ứng lại, lắc đầu không nói chuyện.
Cô không muốn ngủ Tô Dịch Thừa cũng không thúc ép cô, cứ ôm cô như thế, hai người ngồi không nói gì.
Cũng không biết qua bao lâu, khi Tô Dịch Thừa tưởng là bọn họ phải ngồi như thế đến trời sáng thì An Nhiên trong lòng đột nhiên mở miệng nói: "có một hôm em về nhà nhìn thấy mẹ cầm một tấm ảnh cũ ngẩn người, thậm chí cũng không phát hiện ra em về, em nhìn thấy người đàn ông trong tấm ảnh kia, một người thanh niên mặc áo sơ mi trắng, tấm ảnh kia hẳn đã 30 năm rồi, em thấy bức ảnh đã ố vàng rồi."
Tô Dịch Thừa không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ôm cô, ôm chặt hơn vừa rồi.
An Nhiên tiếp tục nói: "còn có lần khác, em đang đi trên đường, vừa lúc gặp phải bà và Đồng Văn Hải đang lôi kéo gì đó, thấy em đến, vẻ mặt bà rất luống cuống, như là đang sợ cái gì, tức khắc kéo tay em lên taxi, còn năm lần bảy lượt cảnh cáo em đừng có qua lại với Đồng Văn Hải, khi đó em cũng không biết bà và Đồng Văn Hải có quan hệ như thế nào, nhưng mà cũng lờ mờ đoán được quan hệ của bọn họ không đơn giản."
"Sau đó đến chuyện mẹ ngất đi nằm viện, vào một buổi chiều em đến thăm bà, nhưng đến cửa phòng bệnh thì nghe được cuộc đối thoại của bà và cha, em mới biết được thì ra mình thật không phải là con gái ruột của cha, chỉ là khi đó em cũng không biết người kia trong miệng họ là ai, mãi đến khi Đồng Văn Hải tìm em lần trước, bảo em đừng có mà can thiệp vào hôn nhân của Đồng Tiểu Tiệp và Mạc Phi, em mở miệng châm chọc chỉ trích ông ta, tiếp đó vì mẹ rất kích động vì chuyện em lén lút gặp Đồng Văn Hải, khi đó em mới xác định, xách định thì ra Đồng Văn Hải chính là người kia trong miệng miệng bọn họ." Vừa nói, tay không khỏi ôm lấy thắt lưng Tô Dịch Thừa chặt hơn, tâm tình dường như cũng kích động theo.
Tô Dịch Thừa cảm nhận được tâm tình kích động của người trong lòng cũng run rẩy rất nhẹ của cô, vội vàng vỗ nhẹ lưng cô, nói: "được rồi, được rồi, đừng nói nữa, chúng ta đừng nói nữa." Tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô.
Ở trong ngực anh, An Nhiên dần dần khóc nức nở, hỏi: "anh nói xem, anh nói xem sao ông ta có thể không biết xấu hổ như thế? Sao ông ta có thể mặt dày đến mức muốn em nhận ông ta?" Không làm cho cô cái gì cả, thậm chí còn không biết phân biệt tốt xấu tới chỉ trích con người của cô, sao ông ta có thể vô liêm sỉ đến mức này!
"Không sao rồi, không sao rồi, chúng ta chẳng liên quan gì đến ông ta cả, chông nghĩ đến ông ta là được." Tô Dịch Thừa an ủi, ôm cô chặt hơn.
An Nhiên lau nước mắt, tâm tình từ từ bình tĩnh lại, gật đầu, nói: "ừ, ông ta không liên quan đến em, trước kia là thế, bây giờ là thế, sau này cũng thế, ông ta đối với em mà nói còn không bằng một người xa lạ."
Tô Dịch Thừa gật đầu, tiếp lời cô: "ừ, còn không bằng một người xa lạ." Vừa nói, nhẹ nhàng buông cô ra, sau đó đưa tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt cô.
Nhưng mà An Nhiên vẫn còn không nhịn được muốn khóc, thế nào cũng lau hết được nước mắt, càng lau càng chảy, từng giọt từng giọt chảy xuống. Thấy thế Tô Dịch Thừa chỉ có thể nhẹ giọng thở dài, khom người hôn lên nước mắt trên mặt cô. Vừa khẽ lẩm bẩm: "không sao rồi, không sao rồi …"
An Nhiên để tuỳ anh hôn mình, cũng chậm rãi bình tĩnh lại trong nụ hôn của anh, vừa gật đầu, vừa đáp lại anh: "ừ."
Hôn một lúc lâu, xác định nước mắt cô không rơi nữa, lúc này Tô Dịch Thừa mới buông cô ra, nhìn đôi mắt và cái mũi hồng hồng của cô, không nhịn được cúi đầu lại hôn lên mắt cô, rất trìu mến, rất thương tiếc. Rất lâu mới buông cô ra, ôm cô vào lòng mình, ôm thật chặt.
An Nhiên giơ tay lên cũng ôm lại anh, thật chặt.
Hai người im lặng ôm nhau như vậy một lúc lâu, tay Tô Dịch Thừa từ phía sau lưng cô chậm rãi di chuyển ra trước, nhẹ tay đặt lên bụng cô, cọ đi cọ lại. nói khẽ: "bác sĩ nói người mẹ phải thật vui vẻ, không được khóc cả ngày như thế, không tốt cho đứa bé."
An Nhiên trịnh trọng gật đầu, "ừ." Rời khỏi lòng anh, cúi đầu nhìn bụng mình, bây giờ đã nhìn rõ bụng rồi, hơi hơi lồi ra, lần khám thai trước, bác sĩ nói cho cô biết đứa bé rất khỏe mạnh. Nằm đó nghe nhịp tim của nó, cô có cảm giác xúc động khó ta. Tay chậm rãi đặt lên, mặc dù còn chưa cảm giác được thai đạp, nhưng mà dường như cô có thể cảm nhận được đứa bé trong bụng và cô là một thể, cảm giác thật gần gũi, thật thân thiết.
Tô Dịch Thừa đưa tay đặt lên tay cô, sau đó để cô xoay người, mình ôm cô từ phía sau, nhe nhàng đung đưa, không cần nói thêm gì.
Vì không yên lòng để An Nhiên ở nhà một mình sẽ suy nghĩ lung tung cái gì, ngày hôm sau Tô Dịch Thừa không đến văn phòng, mà bảo thư ký Trịnh mang công văn khẩn đến tận cửa, ngoài ra còn bảo anh ta đưa toàn bộ công việc ngày hôm nay của anh đến nhà, thư ký Trịnh nhìn ra nét mặt mệt mỏi và hốc hác của anh, không khỏi quan tâm hỏi: "phó thị, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"
Tô Dịch Thừa cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, lắc đầu, chỉ nói: "không có gì." Xem lướt qua, rồi ngẩng đầu, nhìn hỏi anh ta: "cậu theo hạng mục giải phóng mặt bằng khu thành bắc kia thế nào rồi?"
"Còn có chút giằng co, nhưng mà thôn dân bảo đảm khoản tiền di dời là hợp lý đúng hạn, thì nhất định bọn họ sẽ hợp tác với công việc của chúng ta." Thư ký Trịnh nói.
Tô Dịch Thừa gật đầu, cũng không nói lời nào.
Trước khi đi thư ký Trịnh lại nghĩ tới cái gì, nhìn hành lang không một bóng người kia một chút, nhẹ nhàng tiến tới trước mặt Tô Dịch Thừa nói: "tôi nghe nói Nghiêm trưởng ban tìm Đồng Văn Hải nói chuyện rồi."
Tô Dịch Thừa nhìn anh ta một cái, chỉ nhíu mày, gật đầu, không nói thêm cái gì.
Thấy anh không nói gì, thư ký Trịnh cũng không nói gì nữa, cầm công văn đã xong rời đi.
Vào buổi tối Tô Dịch Thừa lái xe đưa An Nhiên về thăm nhà, trên xe, An Nhiên còn hơi bất an, hai tay trên đùi xoắn chặt vào nhau.
Tô Dịch Thừa cười nhạt nhìn cô một cái, vào lúc có đèn đỏ đưa tay ra cầm tay cô, cười nhàn nhạt với cô, không nói nhiều lời.
Có lẽ là tay anh quá ấm áp, được anh nắm như thế, An Nhiên từ từ quên đi căng thẳng, quên đi sợ hãi.
Nghe vậy, Đồng Văn Hải có phần nóng nảy, vội vàng kéo tay An Nhiên, cấp bách nói: "Nhiên Nhiên, không phải như thế, dù sao ta cũng là cha ruột con đúng không, con sẽ không thế nào không nhận ta đúng không."
An Nhiên hất tay ông ta, nhìn ông ta, nói từng câu từng chữ: "đừng gọi tôi như thế, ông gọi như thế chỉ khiến tôi buồn nôn!"
"Con......"
Tránh ra khỏi cái ôm của Tô Dịch Thừa, An Nhiên từng bước từng bước ép hỏi ông ta, mắt nhìn chằm chằm vào ông ta, nói: "ông nhận tôi, ha ha, chẳng qua là ông muốn tôi thay ông cầu xin Dịch Thừa, để cho anh ấy nể mặt tôi mà đứng ra giúp ông vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, nếu không có việc này, hẳn là ông ước gì cả đời không phải nói ra thân thế của tôi, vì ông sợ, ông sợ vì tôi mà sẽ phá hủy mọi thứ của ông bây giờ!"
"Ta......" Đồng Văn Hải chỉ có thể từng bước từng bước lùi ra phía sau, căn bản là không thể nào phản bác chất vấn của cô, đúng vậy, An Nhiên nói không sai, nếu không có chuyện này, vĩnh viễn ông ta sẽ không nói ra chuyện An Nhiên là con gái ruột của ông ta, cũng không phải là nói gì mà không muốn phá hoại gia đình hiện tại của Lâm Tiểu Phân gì gì, mà là ông không muốn vì chuyện An Nhiên mà phá hoại gia đình mình hiện nay, nếu để Trần Văn biết ông ta có một con gái lớn như thế thì còn không tan hoang cửa nhà mới là lạ. nhưng mà bây giờ ông ta cũng không quan tâm nhiều như thế, sáng nay đã có người của ban thanh tra kỷ luật tìm đến ông ta, tạm thời bị ông ta lửa đi, hẳn là ngày mai ngày kia vẫn sẽ tới, nếu ông ta còn không nghĩ cách thì thật sự là chết chắc rồi, mà người có thể giúp ông ta bây giờ chỉ có Tô Dịch Thừa thôi.
Thật ra thì ông ta cũng không muốn biến thành thế này, cho nên ông ta mới đi tìm Lâm Tiểu Phân, hi vọng bà có thể ra mặt đi khuyên An Nhiên để An Nhiên nói giúp ông ta trước mặt Tô Dịch Thừa, để cho anh nghĩ cách giúp ông ta một chút, nhưng mà Lâm Tiểu Phân từ chối thẳng thừng, không cho bàn bạc, thậm chí còn yêu cầu ông không được đi tìm An Nhiên. Cho nên ông ta mới thật sự không có cách nào, chỉ có thể trực tiếp tìm đến An Nhiên, dù sao bọn họ cũng có quan hệ máu mủ, qua vài lần tiếp xúc, ông ta cũng nhìn ra được An Nhiên có tính tình ôn hòa, nếu cô biết mình là cha ruột của cô, vậy nhất định sẽ giúp đỡ, lại không ngờ tới biến thành như bây giờ.
"Ông cho là thực sự tôi không cảm thấy gì sao? bộ dạng của mẹ tôi mỗi lần gặp ông, còn có bộ dáng ông tìm tới dạy dỗ tôi lần trước, tôi thực sự không cảm giác được cái gì khác thường sao?" Vừa nói, cảm xúc của An Nhiên trở nên kích động: "tôi không ngu xuẩn như ông nghĩ, chỉ là tôi không muốn nói, không muốn thừa nhận, không muốn thừa nhận tôi không phải là con gái ruột của cha tôi! Tôi mặc kệ cha ruột tôi là ai, là ông Đồng Văn Hải cũng được, hay Trương Văn Hải, Lý Văn Hải đều thế, căn bản không phải là điều tôi quan tâm, tôi chỉ tiếc nuối, tiếc nuối rằng tôi không phải là con gái ruột của Cố Hằng Văn! Cuộc đời này tôi chỉ muốn làm con gái của Cố Hằng Văn!"
"Nhiên Nhiên!" Trên khuôn mặt kiên nghị của Cố Hằng Văn người đang ôm Lâm Tiểu Phân bên cạnh lộ vẻ xúc động, hốc mắt kia vốn dĩ đã phiếm hồng, lúc này rốt cuộc không kiềm chế được nước mắt nữa, mỉm cười nhàn nhạt, nhìn thẳng vào An Nhiên, nói với giọng vô cùng kiên định: "Nhiên Nhiên, con mãi mãi là con gái của cha!" Từ năm đó khi đưa tay nhận lấy đứa trẻ bé bỏng kia vào lòng, ông đã tự nói với mình, cho dù sau này đứa trẻ này có biết thân thế của mình không, cũng không quan tâm sau này đứa bé này có tiếp nhận ông không, ông mãi mãi coi cô là con gái mình, cho cô tình thương của cha, thương yêu cô, che chở cô cả đời!
An Nhiên nhìn ông, cũng không ngừng rơi nước mắt: "cha!" Đưa tay che miệng, khóc không thành tiếng.
Cố Hằng Văn buông Lâm Tiểu Phân ra, đi về phía An Nhiên, đưa tay ôm An Nhiên vào trong ngực, ôm thật chặt.
Lâm Tiểu Phân ngồi dưới đất, nhìn đôi cha con ôm nhau trước mắt, nước mắt không ngừng tuôn rơi, chỉ nước mắt lúc này khác trước, là hạnh phúc, là thỏa mãn.
Nhìn thấy như thế, Đồng Văn Hải bên cạnh có chút nóng nảy, cũng chẳng để ý tới thái độ và giọng nói, nổi giận đùng đùng quát An Nhiên: "Cố An Nhiên, ta mới là cha con, con không nhận ta, là đại nghịch bất đạo!" Vừa nói, lại quay đầu nhìn Lâm Tiểu Phân gào thét lên: "Lâm Tiểu Phân, bà dạy con gái như thế sao? dạy con gái không có lễ nghĩa gì cả, bất hiếu đến mức không nhận tôi là cha!"
Lâm Tiểu Phân lau nước mắt, quay đầu nhìn ông, sau đó chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "ông là cái thá gì? Tại sao con gái tôi phải nhận ông?" Vừa nói, ánh mắt nhìn ông ta đột nhiên trở nên nghiêm nghị, lớn tiếng nói: "tôi cho ông biết Đồng Văn Hải, An Nhiên mãi mãi họ Cố, không có chút quan hệ với Đồng gia nhà ông, đừng có mà lợi dụng nó đạt tới mục đích xấu xa của ông!"
"Bà, các người đều điên rồi!" Đồng Văn Hải không thể hiểu nổi, ông cho là huyết thống thân tình là tất cả mới phải, tại sao ông ta là cha ruột của An Nhiên, sao cô lại không nhận ông ta, lại càng không giúp ông đây!
Tô Dịch Thừa lạnh lùng nhìn ông ta, lấy di động trong túi ra, bấm số phòng an ninh, nói trong nhà có người lạ, muốn họ đưa người ra ngoài.
Đồng Văn Hải còn muốn đấu tranh lần cuối, nhưng mà ông ta có nói nữa cũng không ai sẵn lòng nghe nửa chữ, ông ta khoa tay múa chân như thằng hề đang nhảy nhót, rất kích động, cuối cùng là bảo vệ tới lôi ông ta ra ngoài, khi bị lôi ra còn luôn miệng la hét, tôi mới là cha An Nhiên, tôi mới là cha An Nhiên ….
An Nhiên khóc kiệt sức, cuối cùng khóc tựa vào người Cố Hằng Văn ngủ thiếp đi.
Tô Dịch Thừa thấy thế tiến lên muốn ôm An Nhiên về phòng, lại bị Cố Hằng Văn ngăn cản, chỉ thấy Cố Văn Hằng gắng sức ôm ngang thắt lưng An Nhiên đã ngủ mê mệt, sau đó đi cũng không vững, nhưng vẫn nỗ lực ôm An Nhiên vào trong phòng ngủ.
Ngồi ở cạnh giường nhìn cô nhắm chặt mắt, trên má còn đọng lại nước mắt chưa kết, yêu thương đưa tay lau đi cho cô, cứ ngồi trê giường nhìn cô như thế một lúc lâu, rồi mới ra khỏi phòng. Nhìn Lâm Tiểu Phân, không kiềm được kích động nói: "An Nhiên là con gái của tôi, là con gái ruột của tôi!" Mặc kệ có quan hệ máu mủ hay không, ông và An Nhiên là cha con, cha con suốt đời!
"Ừ." Lâm Tiểu Phân nhìn ông trịnh trọng gật đầu, trên mặt vừa cười vừa chảy nước mắt.
Hôm nay tâm trạng An Nhiên vô cùng đói kích động, Tô Dịch Thừa và Lâm Tiểu Phân chung quy đều không yên lòng, cho nên liền gọi điện thoại mời bác sĩ đến nhà, kiểm tra qua cho An Nhiên, xác định An Nhiên và đứa bé trong bụng đều không sao mới xem như là yên lòng.
Hôm nay An Nhiên thật sự mệt mỏi, ngủ nhiều hơn vài tiếng cũng không thấy tỉnh, Tô Dịch Thừa giữ Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn ở lại, lại bị Cố Hằng Văn từ chối, bảo anh ngày mai đưa An Nhiên về nhà, đến lúc đó ông và Lâm Tiểu Phân sẽ giải thích rõ chuyện này, chuyện năm đó, về thân thế An Nhiên.
Tô Dịch Thừa gật đầu, không cố giữ họ, cũng biết bọn họ cần thời gian để tiêu hóa tất cả chuyện hôm nay, cũng cần thời gian để suy nghĩ xem ngày mai nói chuyện năm đó với An Nhiên như thế nào. Không giữ bọn họ, nhưng mà Tô Dịch Thừa khăng khăng lái xe đưa họ về.
Khi đưa bọn họ về đến cửa nhà, Tô Dịch Thừa chân thành nói với Cố Hằng Văn: "cha, cám ơn cha!" Cám ơn tình thương cha vô tư này, có ông mới có AN Nhiên hôm nay, mới có người để anh yêu cả đời!
Cố Hằng Văn nhìn anh một lúc lâu, chỉ nói: "Sau này không được bắt nạt con gái cha!" Hai chữ ‘con gái’ được nhấn rất mạnh, như là đang tuyên bố cái gì.
Tô Dịch Thừa trịnh trọng gật đầu: "con sẽ thương cô ấy suốt đời!"
Cố Văn Hằng nhìn anh, cười, gật đầu, không nói gì thêm nữa, xoay người vào nhà.
Khi Tô Dịch Thừa trở về An Nhiên còn chưa tỉnh, vì tình hình đặc thù hôm nay thím Trương bị Tô Dịch Thừa giữ lại trông nom An Nhiên còn chưa về.
Lúc Tô Dịch Thừa đẩy cửa vào phòng thì thím Trương đang cầm khăn lau mồ hôi trên trán An Nhiên.
"Còn chưa tỉnh sao?" Tô Dịch Thừa hỏi, nhìn An Nhiên trên giường, chỉ thấy cô nhíu chặt mày lại, như là đang mơ thấy gì.
Thím Trương lắc đầu, nói: "còn chưa tỉnh, vừa rồi hình như là mơ thấy ác mộng, còn nói mê. Tôi thấy trán cô ấy rịn ra không ít mồ hôi lạnh, sợ cứ thế mai cô ấy dậy sẽ bị cảm, nên lấy ít nước lau cho cô ấy."
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa lo lắng nhíu mày lại, cầm lấy khăn trong tay thím Trương, chỉ nói: "để tôi."
Thím Trương không nói thêm gì, đứng dậy nhường lại chỗ cho anh.
Tô Dịch Thừa ngồi xuống mép giường, cho khăn mặt vào trong chậu vắt một cái, sau đó tỉ mỉ lau cho An Nhiên. Nói với thím Trương đứng phía sau: "thím Trương, phiền cô đi hầm chút cháo, để An Nhiên tỉnh lại ăn là vừa." Ngủ lâu thế, tỉnh lại nhất định sẽ đói.
"À, được." Thím Trương vội vàng gật đầu đồng ý, sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Đúng như thím Trương nói, dường như An Nhiên ngủ rất không thoải mái, nhíu chặt mày, lông mi run rẩy, như là mơ thấy cái gì, miệng khẽ lẩm bẩm: “cha … ông tránh ra, ông không phải cha tôi, Cố Hằng Văn mới là cha tôi … tôi chỉ có một người cha là Cố Hằng Văn, mãi mãi chỉ có một người cha là ông ấy …" Vừa nói, vừa vung tay, như là muốn xua đuổi cái gì.
Đưa tay bắt được tay cô, không để cho cô bất cẩn đánh vào mình, Tô Dịch Thừa đau lòng khẽ thở dài, kéo tay cô đặt lên bên miệng mình, hôn lấy. Vừa nhẹ giọng nói: "không sao rồi, không sao rồi, em mãi mãi là con gái của Cố Hằng Văn, mãi mãi là thế, đừng sợ, đừng lo lắng."
Trong giấc mộng dường như An Nhiên thật sự có thể nghe được lời anh nói, từ từ bình tĩnh lại. Đợi cô bình tĩnh lại rồi, lúc này Tô Dịch Thừa mới nhẹ nhàng lau đi mồ hội lạnh trên trán cô, sau đó lại ngồi bên cạnh nhìn cô một lúc lâu, rồi mới từ từ bỏ tay cô xuống, đắp chăn cho cô rồi ra khỏi phòng.
Trở lại thư phòng, nhìn công việc còn chưa hoàn thành trên bàn đọc sách, Tô Dịch Thừa xoa bóp chân mày có chút đau nhức, cũng không trở về ngồi xuống bàn đọc sách, mà cầm lấy di động đi đến cửa sổ thư phòng, nhìn ban đêm hôm nay không đẹp lắm, không có ánh sao cũng không có vầng trăng, nhìn điện thoại di động một lúc lâu, trực tiếp bấm điện gọi cho Nghiêm Lực.
An Nhiên có cảm giác ngủ thật lâu, ngủ đến gần 10 tiếng, đến 2 giờ sáng mới chậm rãi mở mắt ra, mà gần như là cô vừa động, thì người đàn ông nằm bên cạnh cũng tỉnh dậy, bật đèn đầu giường, vì sợ sáng quá sẽ chói mắt, cho nên cẩn thận điều chỉnh ngọn đèn cho mờ mờ, như vậy sẽ không khiến cô không thích ứng được!
An Nhiên cau mày, đưa tay đè lên huyệt thái dương, còn chưa hoàn toàn mở mắt ra.
"An Nhiên..." Tô Dịch Thừa nhẹ nhàng gọi bên tai cô, sợ tiếng to quá sẽ dọa cô.
Một lúc lâu, rốt cuộc An Nhiên mới tỉnh lại, quay đầu nhìn anh. Có lẽ vì hôm nay khóc quá nhiều, bây giờ huyệt thái dương vẫn còn đau âm ỉ.
Dường như Tô Dịch Thừa nhìn ra cô khó chịu, chống người ngồi dậy, kéo tay cô xuống, thay bằng tay mình, nhẹ nhàng xoa lên huyệt thái dương của cô, nhẹ giọng hỏi: "thoải mái hơn chứ?"
"Ừ." An Nhiên gật đầu, lại thoải mái nhắm mắt lại.
Tô Dịch Thừa xoa bóp một lúc lâu, bị An Nhiên đưa tay kéo xuống, chỉ nói: "được rồi, không đau nữa." Vừa nói, liền chống người muốn ngồi dậy.
Tô Dịch Thừa đỡ cô ngồi xong, tay vòng qua cổ cô, để người cô tựa vào trước ngực mình, nhẹ tay vỗ cô, từng cái từng cái một, không có quy luật nào cả. Sau đó nhẹ giọng nói bên tai cô: "đã đói chưa, anh bảo thím Trương nấu cháo rồi, bây giờ vẫn còn nóng, không thì anh mang vào đây cho em ăn?"
Tựa vào trong ngực anh, An Nhiên lắc đầu, nói: "Không đói."
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa cũng không nhiều lời hay bắt buộc cô gì cả, chỉ vỗ vỗ cô từng cái từng cái một.
Cũng không biết ngồi im như thế qua bao lâu, rốt cuộc An Nhiên chậm rãi mở miệng: “cha mẹ đâu?" Cô chỉ Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn.
"Đã đi về rồi." Tô Dịch Thừa nhẹ nhàng nói, cúi đầu hôn lên trán cô. Một lúc lâu, mới mở miệng nói cho cô biết: "cha bảo tối mai chúng ta về nhà."
Một lúc lâu An Nhiên chưa nói đồng ý, để tùy anh ôm mình, rất lâu mới gật đầu trong lòng anh, đáp lại: “ừ". Tay ôm anh thật chặt.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, ai cũng không mở miệng nói chuyện, cũng không biết ngồi bao lâu, lâu đến mức Tô Dịch Thừa tưởng là cô đã tựa vào mình ngủ thiếp đi rồi, cúi đầu nhìn cô, thấy cô vẫn mở to mắt, nhìn chằm chằm hướng về rèm cửa sổ trong phòng, hai mắt lại không có tiêu cự.
Đưa tay sờ sờ đầu cô, nhẹ giọng hỏi: "An Nhiên, có muốn ngủ một lát không."
Không có trả lời, Tô Dịch Thừa cho rằng cô không nghe thấy, lại nhẹ giọng gọi bên tai cô: "An Nhiên?"
Dường như người trong lòng lúc này mới phản ứng lại, lắc đầu không nói chuyện.
Cô không muốn ngủ Tô Dịch Thừa cũng không thúc ép cô, cứ ôm cô như thế, hai người ngồi không nói gì.
Cũng không biết qua bao lâu, khi Tô Dịch Thừa tưởng là bọn họ phải ngồi như thế đến trời sáng thì An Nhiên trong lòng đột nhiên mở miệng nói: "có một hôm em về nhà nhìn thấy mẹ cầm một tấm ảnh cũ ngẩn người, thậm chí cũng không phát hiện ra em về, em nhìn thấy người đàn ông trong tấm ảnh kia, một người thanh niên mặc áo sơ mi trắng, tấm ảnh kia hẳn đã 30 năm rồi, em thấy bức ảnh đã ố vàng rồi."
Tô Dịch Thừa không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ôm cô, ôm chặt hơn vừa rồi.
An Nhiên tiếp tục nói: "còn có lần khác, em đang đi trên đường, vừa lúc gặp phải bà và Đồng Văn Hải đang lôi kéo gì đó, thấy em đến, vẻ mặt bà rất luống cuống, như là đang sợ cái gì, tức khắc kéo tay em lên taxi, còn năm lần bảy lượt cảnh cáo em đừng có qua lại với Đồng Văn Hải, khi đó em cũng không biết bà và Đồng Văn Hải có quan hệ như thế nào, nhưng mà cũng lờ mờ đoán được quan hệ của bọn họ không đơn giản."
"Sau đó đến chuyện mẹ ngất đi nằm viện, vào một buổi chiều em đến thăm bà, nhưng đến cửa phòng bệnh thì nghe được cuộc đối thoại của bà và cha, em mới biết được thì ra mình thật không phải là con gái ruột của cha, chỉ là khi đó em cũng không biết người kia trong miệng họ là ai, mãi đến khi Đồng Văn Hải tìm em lần trước, bảo em đừng có mà can thiệp vào hôn nhân của Đồng Tiểu Tiệp và Mạc Phi, em mở miệng châm chọc chỉ trích ông ta, tiếp đó vì mẹ rất kích động vì chuyện em lén lút gặp Đồng Văn Hải, khi đó em mới xác định, xách định thì ra Đồng Văn Hải chính là người kia trong miệng miệng bọn họ." Vừa nói, tay không khỏi ôm lấy thắt lưng Tô Dịch Thừa chặt hơn, tâm tình dường như cũng kích động theo.
Tô Dịch Thừa cảm nhận được tâm tình kích động của người trong lòng cũng run rẩy rất nhẹ của cô, vội vàng vỗ nhẹ lưng cô, nói: "được rồi, được rồi, đừng nói nữa, chúng ta đừng nói nữa." Tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô.
Ở trong ngực anh, An Nhiên dần dần khóc nức nở, hỏi: "anh nói xem, anh nói xem sao ông ta có thể không biết xấu hổ như thế? Sao ông ta có thể mặt dày đến mức muốn em nhận ông ta?" Không làm cho cô cái gì cả, thậm chí còn không biết phân biệt tốt xấu tới chỉ trích con người của cô, sao ông ta có thể vô liêm sỉ đến mức này!
"Không sao rồi, không sao rồi, chúng ta chẳng liên quan gì đến ông ta cả, chông nghĩ đến ông ta là được." Tô Dịch Thừa an ủi, ôm cô chặt hơn.
An Nhiên lau nước mắt, tâm tình từ từ bình tĩnh lại, gật đầu, nói: "ừ, ông ta không liên quan đến em, trước kia là thế, bây giờ là thế, sau này cũng thế, ông ta đối với em mà nói còn không bằng một người xa lạ."
Tô Dịch Thừa gật đầu, tiếp lời cô: "ừ, còn không bằng một người xa lạ." Vừa nói, nhẹ nhàng buông cô ra, sau đó đưa tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt cô.
Nhưng mà An Nhiên vẫn còn không nhịn được muốn khóc, thế nào cũng lau hết được nước mắt, càng lau càng chảy, từng giọt từng giọt chảy xuống. Thấy thế Tô Dịch Thừa chỉ có thể nhẹ giọng thở dài, khom người hôn lên nước mắt trên mặt cô. Vừa khẽ lẩm bẩm: "không sao rồi, không sao rồi …"
An Nhiên để tuỳ anh hôn mình, cũng chậm rãi bình tĩnh lại trong nụ hôn của anh, vừa gật đầu, vừa đáp lại anh: "ừ."
Hôn một lúc lâu, xác định nước mắt cô không rơi nữa, lúc này Tô Dịch Thừa mới buông cô ra, nhìn đôi mắt và cái mũi hồng hồng của cô, không nhịn được cúi đầu lại hôn lên mắt cô, rất trìu mến, rất thương tiếc. Rất lâu mới buông cô ra, ôm cô vào lòng mình, ôm thật chặt.
An Nhiên giơ tay lên cũng ôm lại anh, thật chặt.
Hai người im lặng ôm nhau như vậy một lúc lâu, tay Tô Dịch Thừa từ phía sau lưng cô chậm rãi di chuyển ra trước, nhẹ tay đặt lên bụng cô, cọ đi cọ lại. nói khẽ: "bác sĩ nói người mẹ phải thật vui vẻ, không được khóc cả ngày như thế, không tốt cho đứa bé."
An Nhiên trịnh trọng gật đầu, "ừ." Rời khỏi lòng anh, cúi đầu nhìn bụng mình, bây giờ đã nhìn rõ bụng rồi, hơi hơi lồi ra, lần khám thai trước, bác sĩ nói cho cô biết đứa bé rất khỏe mạnh. Nằm đó nghe nhịp tim của nó, cô có cảm giác xúc động khó ta. Tay chậm rãi đặt lên, mặc dù còn chưa cảm giác được thai đạp, nhưng mà dường như cô có thể cảm nhận được đứa bé trong bụng và cô là một thể, cảm giác thật gần gũi, thật thân thiết.
Tô Dịch Thừa đưa tay đặt lên tay cô, sau đó để cô xoay người, mình ôm cô từ phía sau, nhe nhàng đung đưa, không cần nói thêm gì.
Vì không yên lòng để An Nhiên ở nhà một mình sẽ suy nghĩ lung tung cái gì, ngày hôm sau Tô Dịch Thừa không đến văn phòng, mà bảo thư ký Trịnh mang công văn khẩn đến tận cửa, ngoài ra còn bảo anh ta đưa toàn bộ công việc ngày hôm nay của anh đến nhà, thư ký Trịnh nhìn ra nét mặt mệt mỏi và hốc hác của anh, không khỏi quan tâm hỏi: "phó thị, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"
Tô Dịch Thừa cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, lắc đầu, chỉ nói: "không có gì." Xem lướt qua, rồi ngẩng đầu, nhìn hỏi anh ta: "cậu theo hạng mục giải phóng mặt bằng khu thành bắc kia thế nào rồi?"
"Còn có chút giằng co, nhưng mà thôn dân bảo đảm khoản tiền di dời là hợp lý đúng hạn, thì nhất định bọn họ sẽ hợp tác với công việc của chúng ta." Thư ký Trịnh nói.
Tô Dịch Thừa gật đầu, cũng không nói lời nào.
Trước khi đi thư ký Trịnh lại nghĩ tới cái gì, nhìn hành lang không một bóng người kia một chút, nhẹ nhàng tiến tới trước mặt Tô Dịch Thừa nói: "tôi nghe nói Nghiêm trưởng ban tìm Đồng Văn Hải nói chuyện rồi."
Tô Dịch Thừa nhìn anh ta một cái, chỉ nhíu mày, gật đầu, không nói thêm cái gì.
Thấy anh không nói gì, thư ký Trịnh cũng không nói gì nữa, cầm công văn đã xong rời đi.
Vào buổi tối Tô Dịch Thừa lái xe đưa An Nhiên về thăm nhà, trên xe, An Nhiên còn hơi bất an, hai tay trên đùi xoắn chặt vào nhau.
Tô Dịch Thừa cười nhạt nhìn cô một cái, vào lúc có đèn đỏ đưa tay ra cầm tay cô, cười nhàn nhạt với cô, không nói nhiều lời.
Có lẽ là tay anh quá ấm áp, được anh nắm như thế, An Nhiên từ từ quên đi căng thẳng, quên đi sợ hãi.
Tác giả :
Mạc Oanh