Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu Phẩn
Chương 54
Màn đêm rất nhanh phủ xuống, hai người mang theo tâm sự đều trộm nhìn đối phương một cái, rồi mới bước vào trong cánh cửa phòng của từng người.
Triệu Đại Ngưu trước tiên là dỗ cho Thảo Nhi ngủ, sau đó mới nằm xuống, chỉ là thói quen kề sát với thân thể lạnh như băng của Vân Mị cùng đi vào giấc ngủ, hiện giờ Vân Mị không có ở bên cạnh, y đã cảm thấy không khí xung quanh khô hanh phiền muộn dị thường. Y lăn qua lăn lại đã lâu nhưng không có cách nào đi vào giấc ngủ được.
Bỗng nhiên thân thể đang đổi tới đổi lui của y lập tức ngừng lại, không dám động đậy nằm thẳng một chỗ, mà ngay cả hô hấp cũng đều ngưng lại, bởi vì y nghe được tiếng đẩy cửa rất nhẹ, tiếp theo đó là tiếng bước chân không rõ ràng, rồi mùi hương quen thuộc tràn ngập trong không khí. Mặc dù đang nhắm mắt nhưng y cũng biết được là Vân Mị đến đây.
Vân Mị ở nơi sát vách với Triệu Đại Ngưu cũng giống y không ngủ được, cơ thể mới trải qua bạo bệnh có vẻ đặc biệt yếu ớt. Dù bây giờ đã là đầu hạ, hắn vẫn cảm thấy cả cơ thể từng trận băng hàn, từ tận trong xương tủy tham muốn nhiệt độ cơ thể của Triệu Đại Ngưu. Trằn trọc nửa ngày, thật sự không ngủ được, hắn phiền toái đứng dậy khỏi giường, do sự một hồi lâu, nghĩ rằng lúc này phỏng chừng Triệu Đại Ngưu đã ngủ rồi, hắn liền trộm tiến vào đây xem y.
Hắn tận lực cẩn thận đến bên cạnh giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, theo một chút ánh sáng yếu ớt bên ngoài mà tham lam nhìn khuôn mặt Triệu Đại Ngưu. Lúc này Triệu Đại Ngưu đang nhắm chặt hai mắt, lông mày bất giác giãn ra, cơ thể có vẻ hơi cứng ngắc. Vân Mị cười khổ, dù là đang ngủ nhưng Triệu Đại Ngưu cũng vô pháp an nhiên, chỉ vì sự tồn tại của mình.
Hắn từng tự kiêu, luôn cảm thấy chỉ có mình là chướng mắt người khác, nào có đạo lý người khác cự tuyệt hắn? Có điều từ khi gặp được đầu bổn ngưu Triệu Đại Ngưu này, sự tự phụ tự tin của hắn cứ như vậy từng chút một bị đánh nát, hiện giờ một chút lòng tin cũng không có, lo lắng hoảng sợ bất an chỉ có thể hèn mọn lợi dụng nữ nhân trong lòng Triệu Đại Ngưu để uy hiếp y lưu lại. Hắn không phải không hiểu được là dù có lưu được cơ thể y nhưng tâm của y lại không thuộc về mình, cũng biết rằng y ở cạnh mình không những không sung sướng mà còn thống khổ, càng biết từ tận đáy lòng y thống hận mình như thế nào, thậm chí còn hy vọng mình chết đi. Nhưng hắn thật sự không buông được, vừa nghĩ đến việc một ngày nào đó ngay cả thân thể của Triệu Đại Ngưu cũng vô pháp có được, hắn liền trở nên cực kỳ khiếp đảm và sợ hãi!
Yêu thương vuốt ve hàng lông mày gồ lên của Triệu Đại Ngưu, xem ra y thật sự chán ghét hắn đến tận tâm can. Chỉ là thật xin lỗi...... Triệu Đại Ngưu, thật sự xin lỗi...... Hắn không có cách nào buông tay, cho dù một ngày nào đó Triệu Đại Ngưu rốt cuộc không nhịn được nữa mà ra tay giết hắn, hắn cũng không muốn buông tay, cho dù phải cùng Triệu Đại Ngưu đồng quy vu tẫn......
Cả cơ thể hắn kề sát vào lòng Triệu Đại Ngưu, cảm nhận được nhịp đập hữu lực cường hãn của y, Vân Mị lại cảm thấy an lòng, cứ như vậy lẳng lặng nằm sấp, dần dần rơi vào trong mộng.
Triệu Đại Ngưu vốn đã không dám động đậy thân thể lại bởi vì sự đụng chạm của Vân Mị càng trở nên cứng ngắc, mà cả người Vân Mị đều dán lên người y, y thật sự là đến cả hô hấp cũng không dám, cả cơ thể căng cứng nằm thẳng.
Thời gian từng chút từng chút trôi đi, Vân Mị tựa hồ không có ý định tỉnh lại, trên người truyền đến từng đợt hô hấp đều đặn. Vân Mị đang ngủ sao? Y cẩn thận động đậy người vài cái, Vân Mị cũng không có phản ứng gì, y mới chậm rãi mở to mắt, phát hiện Vân Mị đúng là đang ngủ.
Nhìn thân thể có hơi đơn bạc của Vân Mị run rẩy một chút, y bất giác đưa tay lên sờ khuôn mặt của hắn, xúc cảm lạnh như băng kia khiến y đau lòng. Tuy rằng đã nhập hạ, nhưng trời sau khi về đêm vẫn còn một chút hơi lạnh, mà Vân Mị cũng chỉ mới vừa khỏe lại, thân thể không chút độ ấm này chỉ sợ rất khó ngăn cản rét lạnh ban đêm, như vậy chắc cũng vì nguyên nhân này hắn mới tự mình đến đây ngủ đi......
Có điều ngủ như thế này cũng không phải biện pháp, Triệu Đại Ngưu hít một hơi, ôm Vân Mị nằm lên phần giường của mình rồi nằm xuống bên cạnh. Nhìn khuôn mặt dù là đang ngủ nhưng cũng tràn ngập nét hấp dẫn của Vân Mị, y trở nên hoảng hốt, thân thể bất giác tiến sát lại gần người Vân Mị, truyền nhiệt độ của mình cho hắn. Mà không lâu sau y cũng buồn ngủ, bất tri bất giác thiếp đi......
Sáng hôm sau lúc Vân Mị tỉnh lại thì Triệu Đại Ngưu đã sớm thức dậy, Vân Mị kinh ngạc thấy mình cư nhiên đang ngủ trên giường. Chẳng lẽ hôm qua hắn ngủ mơ mơ màng màng đến đây ngủ? Vân Mị có hơi ngượng ngùng, nhanh chóng rời giường vội vàng chạy đến sân trong, nhìn thấy Triệu Đại Ngưu đang xích lõa luyện công. Từng giọt mồ hôi lăn xuống thân thể xinh đẹp kia dưới ánh mặt trời trông vô cùng chói mắt, khiến hắn nhìn xem không khỏi si mê......
Đêm qua Triệu Đại Ngưu ngủ thật an ổn, sáng dậy tinh thần cũng rất tốt, nghĩ đến việc sau khi mang thai y vẫn chưa rèn luyện thân thể, võ công cũng có hơi không thuận tay. Nhìn cái bụng thịt của mình, tuy rằng đã bằng phẳng nhưng lại không có cơ bụng, nhân lúc còn sớm, Vân Mị và hài tử vẫn chưa tỉnh lại, y chạy đến sân trong giở ra vài bộ quyền, cả người đầy mồ hôi, cảm thấy thoải mái vô cùng. Vừa tập luyện xong, y phát hiện Vân Mị đang ở đây, Triệu Đại Ngưu đột nhiên cúi đầu thật thấp, không biết phải đối mặt thế nào với Vân Mị.
Mà Vân Mị bên này đang trở nên miệng khô lưỡi khô, thật muốn đè Triệu Đại Ngưu ở ngay chỗ này quá...... Nhưng mà không được! Hắn không thể khiến Triệu Đại Ngưu phải chịu đau đớn khi sinh con nữa. Vừa nghĩ đến nỗi đau Triệu Đại Ngưu đã trải qua, toàn bộ thân thể hắn trở nên lạnh lẽo, dục vọng cũng hạ xuống không ít.
Không dám nhìn nửa người trần trụi của Triệu Đại Ngưu nữa, quay đầu đi, hắn ác thanh ác khí che dấu dục vọng của mình: “Triệu Đại Ngưu, ngươi còn không mau mặc áo vào, khó coi chết đi được!" Nếu y không mặc quần áo, hắn chỉ sợ mình không cầm giữ được!
Cả người Triệu Đại Ngưu kịch liệt run rẩy, y đương nhiên biết mình khó coi, nhưng điều này phát ra từ miệng của Vân Mị lại khiến y đặc biệt tổn thương......
Triệu Đại Ngưu trước tiên là dỗ cho Thảo Nhi ngủ, sau đó mới nằm xuống, chỉ là thói quen kề sát với thân thể lạnh như băng của Vân Mị cùng đi vào giấc ngủ, hiện giờ Vân Mị không có ở bên cạnh, y đã cảm thấy không khí xung quanh khô hanh phiền muộn dị thường. Y lăn qua lăn lại đã lâu nhưng không có cách nào đi vào giấc ngủ được.
Bỗng nhiên thân thể đang đổi tới đổi lui của y lập tức ngừng lại, không dám động đậy nằm thẳng một chỗ, mà ngay cả hô hấp cũng đều ngưng lại, bởi vì y nghe được tiếng đẩy cửa rất nhẹ, tiếp theo đó là tiếng bước chân không rõ ràng, rồi mùi hương quen thuộc tràn ngập trong không khí. Mặc dù đang nhắm mắt nhưng y cũng biết được là Vân Mị đến đây.
Vân Mị ở nơi sát vách với Triệu Đại Ngưu cũng giống y không ngủ được, cơ thể mới trải qua bạo bệnh có vẻ đặc biệt yếu ớt. Dù bây giờ đã là đầu hạ, hắn vẫn cảm thấy cả cơ thể từng trận băng hàn, từ tận trong xương tủy tham muốn nhiệt độ cơ thể của Triệu Đại Ngưu. Trằn trọc nửa ngày, thật sự không ngủ được, hắn phiền toái đứng dậy khỏi giường, do sự một hồi lâu, nghĩ rằng lúc này phỏng chừng Triệu Đại Ngưu đã ngủ rồi, hắn liền trộm tiến vào đây xem y.
Hắn tận lực cẩn thận đến bên cạnh giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, theo một chút ánh sáng yếu ớt bên ngoài mà tham lam nhìn khuôn mặt Triệu Đại Ngưu. Lúc này Triệu Đại Ngưu đang nhắm chặt hai mắt, lông mày bất giác giãn ra, cơ thể có vẻ hơi cứng ngắc. Vân Mị cười khổ, dù là đang ngủ nhưng Triệu Đại Ngưu cũng vô pháp an nhiên, chỉ vì sự tồn tại của mình.
Hắn từng tự kiêu, luôn cảm thấy chỉ có mình là chướng mắt người khác, nào có đạo lý người khác cự tuyệt hắn? Có điều từ khi gặp được đầu bổn ngưu Triệu Đại Ngưu này, sự tự phụ tự tin của hắn cứ như vậy từng chút một bị đánh nát, hiện giờ một chút lòng tin cũng không có, lo lắng hoảng sợ bất an chỉ có thể hèn mọn lợi dụng nữ nhân trong lòng Triệu Đại Ngưu để uy hiếp y lưu lại. Hắn không phải không hiểu được là dù có lưu được cơ thể y nhưng tâm của y lại không thuộc về mình, cũng biết rằng y ở cạnh mình không những không sung sướng mà còn thống khổ, càng biết từ tận đáy lòng y thống hận mình như thế nào, thậm chí còn hy vọng mình chết đi. Nhưng hắn thật sự không buông được, vừa nghĩ đến việc một ngày nào đó ngay cả thân thể của Triệu Đại Ngưu cũng vô pháp có được, hắn liền trở nên cực kỳ khiếp đảm và sợ hãi!
Yêu thương vuốt ve hàng lông mày gồ lên của Triệu Đại Ngưu, xem ra y thật sự chán ghét hắn đến tận tâm can. Chỉ là thật xin lỗi...... Triệu Đại Ngưu, thật sự xin lỗi...... Hắn không có cách nào buông tay, cho dù một ngày nào đó Triệu Đại Ngưu rốt cuộc không nhịn được nữa mà ra tay giết hắn, hắn cũng không muốn buông tay, cho dù phải cùng Triệu Đại Ngưu đồng quy vu tẫn......
Cả cơ thể hắn kề sát vào lòng Triệu Đại Ngưu, cảm nhận được nhịp đập hữu lực cường hãn của y, Vân Mị lại cảm thấy an lòng, cứ như vậy lẳng lặng nằm sấp, dần dần rơi vào trong mộng.
Triệu Đại Ngưu vốn đã không dám động đậy thân thể lại bởi vì sự đụng chạm của Vân Mị càng trở nên cứng ngắc, mà cả người Vân Mị đều dán lên người y, y thật sự là đến cả hô hấp cũng không dám, cả cơ thể căng cứng nằm thẳng.
Thời gian từng chút từng chút trôi đi, Vân Mị tựa hồ không có ý định tỉnh lại, trên người truyền đến từng đợt hô hấp đều đặn. Vân Mị đang ngủ sao? Y cẩn thận động đậy người vài cái, Vân Mị cũng không có phản ứng gì, y mới chậm rãi mở to mắt, phát hiện Vân Mị đúng là đang ngủ.
Nhìn thân thể có hơi đơn bạc của Vân Mị run rẩy một chút, y bất giác đưa tay lên sờ khuôn mặt của hắn, xúc cảm lạnh như băng kia khiến y đau lòng. Tuy rằng đã nhập hạ, nhưng trời sau khi về đêm vẫn còn một chút hơi lạnh, mà Vân Mị cũng chỉ mới vừa khỏe lại, thân thể không chút độ ấm này chỉ sợ rất khó ngăn cản rét lạnh ban đêm, như vậy chắc cũng vì nguyên nhân này hắn mới tự mình đến đây ngủ đi......
Có điều ngủ như thế này cũng không phải biện pháp, Triệu Đại Ngưu hít một hơi, ôm Vân Mị nằm lên phần giường của mình rồi nằm xuống bên cạnh. Nhìn khuôn mặt dù là đang ngủ nhưng cũng tràn ngập nét hấp dẫn của Vân Mị, y trở nên hoảng hốt, thân thể bất giác tiến sát lại gần người Vân Mị, truyền nhiệt độ của mình cho hắn. Mà không lâu sau y cũng buồn ngủ, bất tri bất giác thiếp đi......
Sáng hôm sau lúc Vân Mị tỉnh lại thì Triệu Đại Ngưu đã sớm thức dậy, Vân Mị kinh ngạc thấy mình cư nhiên đang ngủ trên giường. Chẳng lẽ hôm qua hắn ngủ mơ mơ màng màng đến đây ngủ? Vân Mị có hơi ngượng ngùng, nhanh chóng rời giường vội vàng chạy đến sân trong, nhìn thấy Triệu Đại Ngưu đang xích lõa luyện công. Từng giọt mồ hôi lăn xuống thân thể xinh đẹp kia dưới ánh mặt trời trông vô cùng chói mắt, khiến hắn nhìn xem không khỏi si mê......
Đêm qua Triệu Đại Ngưu ngủ thật an ổn, sáng dậy tinh thần cũng rất tốt, nghĩ đến việc sau khi mang thai y vẫn chưa rèn luyện thân thể, võ công cũng có hơi không thuận tay. Nhìn cái bụng thịt của mình, tuy rằng đã bằng phẳng nhưng lại không có cơ bụng, nhân lúc còn sớm, Vân Mị và hài tử vẫn chưa tỉnh lại, y chạy đến sân trong giở ra vài bộ quyền, cả người đầy mồ hôi, cảm thấy thoải mái vô cùng. Vừa tập luyện xong, y phát hiện Vân Mị đang ở đây, Triệu Đại Ngưu đột nhiên cúi đầu thật thấp, không biết phải đối mặt thế nào với Vân Mị.
Mà Vân Mị bên này đang trở nên miệng khô lưỡi khô, thật muốn đè Triệu Đại Ngưu ở ngay chỗ này quá...... Nhưng mà không được! Hắn không thể khiến Triệu Đại Ngưu phải chịu đau đớn khi sinh con nữa. Vừa nghĩ đến nỗi đau Triệu Đại Ngưu đã trải qua, toàn bộ thân thể hắn trở nên lạnh lẽo, dục vọng cũng hạ xuống không ít.
Không dám nhìn nửa người trần trụi của Triệu Đại Ngưu nữa, quay đầu đi, hắn ác thanh ác khí che dấu dục vọng của mình: “Triệu Đại Ngưu, ngươi còn không mau mặc áo vào, khó coi chết đi được!" Nếu y không mặc quần áo, hắn chỉ sợ mình không cầm giữ được!
Cả người Triệu Đại Ngưu kịch liệt run rẩy, y đương nhiên biết mình khó coi, nhưng điều này phát ra từ miệng của Vân Mị lại khiến y đặc biệt tổn thương......
Tác giả :
Thu Chí Thủy