Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu Phẩn
Chương 3
iệu Đại Ngưu bị Vân Mị nhìn đến mao cốt tủng nhiên (sởn cả gai ốc), lại nhìn thấy mặt trời đang xuống núi, đột nhiên hét to một tiếng:
“Không tốt!"
Không xong rồi, y suýt nữa quên mất cuộc hẹn, xem ra lúc này phu thê Lưu Thị đã đến rồi. Người luôn đúng giờ như mình bây giờ còn chưa đến, tiểu sư muội nhất định rất lo lắng. Y đang định chạy đi, chợt cảm thấy để Vân Mị một mình ở lại đây thật không ổn.
“Cô nương muốn đi đâu?"
Vân Mị không trả lời y, lãnh khốc như lúc trước hỏi:
“Ngươi tên là gì?"
Không nghĩ được Vân Mị hỏi ngược lại mình, Triệu Đại Ngưu hơi sửng sốt, thành thật trả lời:
“Tại hạ Triệu Đại Ngưu. Bây giờ tại hạ có việc gấp phải tới trấn Trì Cẩm, cô nương nếu không có việc gấp, không bằng đi cùng tại hạ đến đó, rồi sau đó tại hạ đưa cô đi thêm đoạn đường nữa."
Vân Mị nghe thấy thế, nở nụ cười. Hắn biết không ai có thể chống lại mị lực của mình, huống chi là Triệu Đại Ngưu ngây ngốc trước mắt này. Hắn khó có được vẻ mặt ôn hòa lên tiếng: “Được."
Nhìn thấy nụ cười kiều mị của hắn, làn da màu đồng cổ của Triệu Đại Ngưu lập tức trở nên đỏ bừng, lại luyến tiếc quay đầu đi chỗ khác, thầm mắng mình giống hệt quỷ háo sắc, thật sự là mạo phạm giai nhân rồi.
Nhìn thấy sắc mặt đỏ rực lên giống miếng đồng được nung nóng, Vân Mị đột nhiên cảm thấy một nam nhân cao lớn như vậy cư nhiên lại ngượng ngùng giống tiểu cô nương, thật sự rất đáng yêu, nhịn không được giữ chặt tay y nói: “Đi thôi."
Triệu Đại Ngưu thật không ngờ Vân Mị lại nắm chặt tay mình. Các cô nương bây giờ đều cởi mở như vậy sao, hay tại y lạc hậu? Khuôn mặt y lại càng đỏ hơn….
—–oOo—–
Trấn Trì Cẩm là một trấn nhỏ ở gần Lạc Dương. Tuy là trấn nhỏ, nhưng bởi vì nhiều quan đạo (quan lại), lại nằm trên đường từ kinh thành đến Lạc Dương nên ở đây cũng khá phồn hoa. Duyệt Tâm Viên có thể nói là thực phủ (quán ăn) nhất nhì của trấn Trì Cẩm, cả quan lớn lẫn quý nhân của kinh thành đến đây ăn cũng khen không dứt miệng. Phu thê Lưu Giang đợi ở đây đã lâu, lại thấy Triệu Đại Ngưu chậm chạp chưa đến, có chút lo lắng, bắt đầu hoài nghi liệu y có đến hay không.
Sở Sương ảm đạm nói:
“Xem ra sư huynh thật sự không muốn tha thứ cho chúng ta…"
Lưu Giang cầm lấy tay Sở Sương, ngữ khí cũng không chắc chắn:
“Đại sư huynh nếu đã đồng ý với chúng ta rồi, hẳn là sẽ đến…"
Vừa nói xong, ngoài cửa một trận xôn xao. Hai người nhất tề nhìn lại, liền thấy Triệu Đại Ngưu và Vân Mị, hai người lập tức khó hiểu. Nhắc đến Triệu Đại Ngưu, tuy tính tình của y rất tốt nhưng diện mạo lại đáng sợ, ít có cô nương nào dám đến gần y, huống chi lại là nữ tử mỹ mạo như vậy, đứng bên Triệu Đại Ngưu thật đúng là không xứng chút nào.
Sở Sương không đoán được rằng lại có yêu nữ như vậy xuất hiện bên cạnh Triệu Đại Ngưu. Mặc dù một thân nam phục, nhưng có là mắt mù mới nghĩ được rằng người gây tai họa này lại là nam nhân – mà cho dù là nam nhân thì cũng là đại họa thủy! Sở Sương trong lòng bất mãn, quay đầu lại liền thấy Lưu Giang đang nhìn chằm chằm Vân Mị, nước miếng đều chảy cuống cả, nàng lập tức oán hận, hung hăng đạp mạnh lên chân Lưu Giang. Lưu Giang xấu hổ phục hồi lại tinh thần, cuống quýt đi lên phía trước, nhiệt tình chào hỏi Triệu Đại Ngưu:
“Đại sư huynh, ở bên này!"
Vân Mị ánh mắt tà tà lướt về phía vợ chồng Lưu Giang. Bộ dạng của nam nhân coi như cho qua, nhưng ánh mắt hoa đào khi nhìn thấy gã thì biết ngay là một cây đại củ cải hoa tâm. Nữ nhân nhìn điềm đạm đáng yêu, nhưng là càng điềm đạm đáng yêu thì tâm kế càng nặng, Tiểu Tam nhà hắn chính là ví dụ điển hình (có truyện về anh Tiểu Tam này ko ta? =]]). Nói tóm lại, đôi vợ chồng này vừa nhìn là biết chẳng phải hàng tốt, con trâu ngốc sao lại có quan hệ với hai người này? Vân Mị nghiễm nhiên đem Triệu Đại Ngưu trở thành vật sở hữu của mình, nhăn mặt nhìn về phía y, lại phát hiện ánh mắt Triệu Đại Ngưu nhìn Sở Sương có chút không bình thường, trong lòng bất giác nảy lên một chút.
Bởi vì dẫn theo Vân Mị, lại bị người ta nhìn chăm chú, Triệu Đại Ngưu có chút không được tự nhiên. Nhìn thấy Lưu Giang chạy nhanh qua tiếp đón, y nói:
“Lưu sư đệ, tiểu sư muội, đã làm các ngươi đợi lâu."
Tuy đã làm phụ nhân, nhưng dường như tiểu sư muội so với trong trí nhớ của mình cũng không hề khác biệt nhiều, trên mặt Triệu Đại Ngưu lại bất giác ửng đỏ. Vân Mị một bên xem cực kỳ khó chịu, con trâu ngốc này sao lại dùng loại ánh mắt đó để nhìn nữ nhân kia?
“Đại sư huynh, vị này là…?" Tuy rằng thê tử thỉnh thoảng lại đá hắn mấy cái, Lưu Giang vẫn không tự giác dừng ánh mắt trên người Vân Mị. Mỹ nhân mị hoặc như vậy mà đi bên cạnh đại sư huynh thật sự rất đáng tiếc.
Triệu Đại Ngưu nhìn về phía Vân Mị, phát hiện lúc nãy mình vội vàng chạy đi mà quên hỏi tên người ta, có chút ngượng ngùng gãi đầu.
“Không biết cô nương tên gọi là gì?" Làn da màu đồng cổ vì ngượng ngùng mà đỏ sậm lên làm Vân Mị cảm thấy Triệu Đại Ngưu thật sự càng nhìn càng đáng yêu, thế là hắn khó có được vẻ mặt ôn hòa trả lời:
“Ta gọi là Vân Mị."
Phu thê Lưu Giang trong lòng đồng thời thốt lên một câu: Thật là người cũng như tên! Đương nhiên, ý nghĩa thì có chút khác nhau. Lưu Giang cảm thán thật là người cũng như tên, đúng là đại vưu vật mị hoặc lòng người, nếu có thể khiến giai nhân cười, bảo gã bỏ qua lợi ích mà hưu thê gã cũng nguyện ý.
Sở Sương nhìn thấy trong mắt trượng phu nhà mình lóe lên lục sắc quang mang (hào quang màu xanh?), trong lòng liền hừ lạnh, thật sự là người cũng như tên, vừa nhìn là biết loại hồ ly tinh nơi nơi câu tam đáp tứ, ngay cả người như đại sư huynh cũng không buông tha, tưởng tượng thôi cũng biết không phải thứ tốt!
Không muốn để Lưu Giang và Vân Mị ở chung dù nửa khắc, Sở Sương lại đá gã mấy cái nói:
“Phu quân, đại sư huynh nếu đã đến, khẳng định là đã tha thứ cho chúng ta. Nói vậy sẽ không thấy chúng ta chết mà không cứu."
Lưu Giang lưu luyến thu hồi ánh mắt tham lam đối với Vân Mị, vẫn là chính sự quan trọng hơn.
Chẳng lẽ không thể vừa giải quyết chính sự vừa có mỹ nhân? Tròng mắt vừa chuyển, trong lòng đột nhiên sinh kế, nhìn về phía Triệu Đại Ngưu liền lập tức thay đổi, sắc mặt tràn đầy ủy khuất.
Vân Mị liếc hắn một cái, không cần nói cũng biết là có chuyện cần nhờ trâu ngốc này rồi!
“Không tốt!"
Không xong rồi, y suýt nữa quên mất cuộc hẹn, xem ra lúc này phu thê Lưu Thị đã đến rồi. Người luôn đúng giờ như mình bây giờ còn chưa đến, tiểu sư muội nhất định rất lo lắng. Y đang định chạy đi, chợt cảm thấy để Vân Mị một mình ở lại đây thật không ổn.
“Cô nương muốn đi đâu?"
Vân Mị không trả lời y, lãnh khốc như lúc trước hỏi:
“Ngươi tên là gì?"
Không nghĩ được Vân Mị hỏi ngược lại mình, Triệu Đại Ngưu hơi sửng sốt, thành thật trả lời:
“Tại hạ Triệu Đại Ngưu. Bây giờ tại hạ có việc gấp phải tới trấn Trì Cẩm, cô nương nếu không có việc gấp, không bằng đi cùng tại hạ đến đó, rồi sau đó tại hạ đưa cô đi thêm đoạn đường nữa."
Vân Mị nghe thấy thế, nở nụ cười. Hắn biết không ai có thể chống lại mị lực của mình, huống chi là Triệu Đại Ngưu ngây ngốc trước mắt này. Hắn khó có được vẻ mặt ôn hòa lên tiếng: “Được."
Nhìn thấy nụ cười kiều mị của hắn, làn da màu đồng cổ của Triệu Đại Ngưu lập tức trở nên đỏ bừng, lại luyến tiếc quay đầu đi chỗ khác, thầm mắng mình giống hệt quỷ háo sắc, thật sự là mạo phạm giai nhân rồi.
Nhìn thấy sắc mặt đỏ rực lên giống miếng đồng được nung nóng, Vân Mị đột nhiên cảm thấy một nam nhân cao lớn như vậy cư nhiên lại ngượng ngùng giống tiểu cô nương, thật sự rất đáng yêu, nhịn không được giữ chặt tay y nói: “Đi thôi."
Triệu Đại Ngưu thật không ngờ Vân Mị lại nắm chặt tay mình. Các cô nương bây giờ đều cởi mở như vậy sao, hay tại y lạc hậu? Khuôn mặt y lại càng đỏ hơn….
—–oOo—–
Trấn Trì Cẩm là một trấn nhỏ ở gần Lạc Dương. Tuy là trấn nhỏ, nhưng bởi vì nhiều quan đạo (quan lại), lại nằm trên đường từ kinh thành đến Lạc Dương nên ở đây cũng khá phồn hoa. Duyệt Tâm Viên có thể nói là thực phủ (quán ăn) nhất nhì của trấn Trì Cẩm, cả quan lớn lẫn quý nhân của kinh thành đến đây ăn cũng khen không dứt miệng. Phu thê Lưu Giang đợi ở đây đã lâu, lại thấy Triệu Đại Ngưu chậm chạp chưa đến, có chút lo lắng, bắt đầu hoài nghi liệu y có đến hay không.
Sở Sương ảm đạm nói:
“Xem ra sư huynh thật sự không muốn tha thứ cho chúng ta…"
Lưu Giang cầm lấy tay Sở Sương, ngữ khí cũng không chắc chắn:
“Đại sư huynh nếu đã đồng ý với chúng ta rồi, hẳn là sẽ đến…"
Vừa nói xong, ngoài cửa một trận xôn xao. Hai người nhất tề nhìn lại, liền thấy Triệu Đại Ngưu và Vân Mị, hai người lập tức khó hiểu. Nhắc đến Triệu Đại Ngưu, tuy tính tình của y rất tốt nhưng diện mạo lại đáng sợ, ít có cô nương nào dám đến gần y, huống chi lại là nữ tử mỹ mạo như vậy, đứng bên Triệu Đại Ngưu thật đúng là không xứng chút nào.
Sở Sương không đoán được rằng lại có yêu nữ như vậy xuất hiện bên cạnh Triệu Đại Ngưu. Mặc dù một thân nam phục, nhưng có là mắt mù mới nghĩ được rằng người gây tai họa này lại là nam nhân – mà cho dù là nam nhân thì cũng là đại họa thủy! Sở Sương trong lòng bất mãn, quay đầu lại liền thấy Lưu Giang đang nhìn chằm chằm Vân Mị, nước miếng đều chảy cuống cả, nàng lập tức oán hận, hung hăng đạp mạnh lên chân Lưu Giang. Lưu Giang xấu hổ phục hồi lại tinh thần, cuống quýt đi lên phía trước, nhiệt tình chào hỏi Triệu Đại Ngưu:
“Đại sư huynh, ở bên này!"
Vân Mị ánh mắt tà tà lướt về phía vợ chồng Lưu Giang. Bộ dạng của nam nhân coi như cho qua, nhưng ánh mắt hoa đào khi nhìn thấy gã thì biết ngay là một cây đại củ cải hoa tâm. Nữ nhân nhìn điềm đạm đáng yêu, nhưng là càng điềm đạm đáng yêu thì tâm kế càng nặng, Tiểu Tam nhà hắn chính là ví dụ điển hình (có truyện về anh Tiểu Tam này ko ta? =]]). Nói tóm lại, đôi vợ chồng này vừa nhìn là biết chẳng phải hàng tốt, con trâu ngốc sao lại có quan hệ với hai người này? Vân Mị nghiễm nhiên đem Triệu Đại Ngưu trở thành vật sở hữu của mình, nhăn mặt nhìn về phía y, lại phát hiện ánh mắt Triệu Đại Ngưu nhìn Sở Sương có chút không bình thường, trong lòng bất giác nảy lên một chút.
Bởi vì dẫn theo Vân Mị, lại bị người ta nhìn chăm chú, Triệu Đại Ngưu có chút không được tự nhiên. Nhìn thấy Lưu Giang chạy nhanh qua tiếp đón, y nói:
“Lưu sư đệ, tiểu sư muội, đã làm các ngươi đợi lâu."
Tuy đã làm phụ nhân, nhưng dường như tiểu sư muội so với trong trí nhớ của mình cũng không hề khác biệt nhiều, trên mặt Triệu Đại Ngưu lại bất giác ửng đỏ. Vân Mị một bên xem cực kỳ khó chịu, con trâu ngốc này sao lại dùng loại ánh mắt đó để nhìn nữ nhân kia?
“Đại sư huynh, vị này là…?" Tuy rằng thê tử thỉnh thoảng lại đá hắn mấy cái, Lưu Giang vẫn không tự giác dừng ánh mắt trên người Vân Mị. Mỹ nhân mị hoặc như vậy mà đi bên cạnh đại sư huynh thật sự rất đáng tiếc.
Triệu Đại Ngưu nhìn về phía Vân Mị, phát hiện lúc nãy mình vội vàng chạy đi mà quên hỏi tên người ta, có chút ngượng ngùng gãi đầu.
“Không biết cô nương tên gọi là gì?" Làn da màu đồng cổ vì ngượng ngùng mà đỏ sậm lên làm Vân Mị cảm thấy Triệu Đại Ngưu thật sự càng nhìn càng đáng yêu, thế là hắn khó có được vẻ mặt ôn hòa trả lời:
“Ta gọi là Vân Mị."
Phu thê Lưu Giang trong lòng đồng thời thốt lên một câu: Thật là người cũng như tên! Đương nhiên, ý nghĩa thì có chút khác nhau. Lưu Giang cảm thán thật là người cũng như tên, đúng là đại vưu vật mị hoặc lòng người, nếu có thể khiến giai nhân cười, bảo gã bỏ qua lợi ích mà hưu thê gã cũng nguyện ý.
Sở Sương nhìn thấy trong mắt trượng phu nhà mình lóe lên lục sắc quang mang (hào quang màu xanh?), trong lòng liền hừ lạnh, thật sự là người cũng như tên, vừa nhìn là biết loại hồ ly tinh nơi nơi câu tam đáp tứ, ngay cả người như đại sư huynh cũng không buông tha, tưởng tượng thôi cũng biết không phải thứ tốt!
Không muốn để Lưu Giang và Vân Mị ở chung dù nửa khắc, Sở Sương lại đá gã mấy cái nói:
“Phu quân, đại sư huynh nếu đã đến, khẳng định là đã tha thứ cho chúng ta. Nói vậy sẽ không thấy chúng ta chết mà không cứu."
Lưu Giang lưu luyến thu hồi ánh mắt tham lam đối với Vân Mị, vẫn là chính sự quan trọng hơn.
Chẳng lẽ không thể vừa giải quyết chính sự vừa có mỹ nhân? Tròng mắt vừa chuyển, trong lòng đột nhiên sinh kế, nhìn về phía Triệu Đại Ngưu liền lập tức thay đổi, sắc mặt tràn đầy ủy khuất.
Vân Mị liếc hắn một cái, không cần nói cũng biết là có chuyện cần nhờ trâu ngốc này rồi!
Tác giả :
Thu Chí Thủy