Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu Phẩn
Chương 2
Triệu Đại Ngưu yên lặng nhìn Vân Mị sống chết nắm lấy tay y, sợ y chạy mất. Y nếu đã đáp ứng thì chắc chắn sẽ không chạy trốn, hắn lại lo lắng cái gì chứ…. Dù sao thì nếu không có thuốc sẩy thai đặc chế của bộ tộc bọn họ, y cũng không thể bỏ đứa nhỏ trong bụng này được… Bàn tay đặt lên cái bụng đã hơn năm tháng, lại nhìn trưởng tử trong tay Vân Mị, ánh mắt lại nhịn không được liếc về gương mặt vô luận nhìn thế nào cũng khiến bao người mê đắm kia. Cho dù ở cùng nhau đã ba năm, y vẫn không hiểu được vì sao con người xinh đẹp đó lại chọn người bình thường như mình, có lẽ theo như lời Vân Mị, vì mình đủ cường tráng để dễ dàng sinh đứa bé. Lại sờ soạng cái bụng, thật sự là không nhìn ra được Vân Mị lại thích tiểu hài tử đến vậy. Y cười khổ, hắn ở bên cạnh mình cũng chỉ vì đứa bé…
Ba năm trước.
Triệu Đại Ngưu tay cầm Lôi Vân đao, bước chân lướt nhanh qua cây cối. Xuyên qua phiến rừng này là đến trấn Cẩm Trì, y cùng vợ chồng Lưu Giang ước định gặp mặt tại Duyệt Tâm Viên ở đó.
“Tiểu mỹ nhân, hãy theo đại gia ta đi, đảm bảo ngươi sẽ được khoái lạc."
Một thanh âm đáng khinh khiến Triệu Đại Ngưu ngừng cước bộ. Y đổi hướng đi về phía âm thanh, liền gặp bốn đại nam nhân vây quanh một người. Y lại nhìn kỹ, liền bị tướng mạo của người đó khiến cho sợ ngây người. Sống đến hai mươi bảy tuổi, y mới biết được cái gì mới chân chính là quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành… Những mỹ từ này tựa hồ trời sinh vì người này mà tồn tại. Yên lặng nhìn hắn một hồi lâu, y suýt nữa quên mất mục đích thay đổi hướng đi của mình.
Vân Mị lạnh lùng nhìn bốn nam nhân trước mắt này. Thật là nhàm chán! Mỗi lần đều là mấy câu này, chẳng lẽ không còn từ nào mới mẻ hơn sao? Xem xem, mấy nam nhân này, không phải mũi quá lớn thì là mắt quá nhỏ, không phải miệng quá dày chính là vóc dáng lùn tịt, trên người lại còn bốc mùi nữa chứ, thật sự là khiến người khác chịu không nổi.
Hắn vốn được gọi là A Nhị, cái tên do đại trưởng lão rất không trách nhiệm trong tộc mà đặt tên cho con thứ là hắn như vậy. Sau khi xuống núi, hắn mới phát hiện nguyên lai cái tên này người ta thường dùng để gọi mấy tên tiểu nhị chạy việc trông cửa ở trong các khách điếm. Điều này khiến hắn ước chừng hộc máu suốt ba ngày ba đêm. Rút kinh nghiệm xương máu, hắn đương nhiên là phải đổi tên! Hắn liền tự lấy hai chữ trong nguyên danh của mình kết hợp với nhau, rồi lại lấy tộc danh ghép vào, tạo thành tên hiện tại của hắn: Vân Mị. (by edit o r vô trách nhiệm: chắc trong tiếng Trung chữ A với chữ Nhị kết hợp lại thành chữ Vân:v)
Mười bảy tuổi, hắn đã rời khỏi Hắc Sơn để tìm một nam nhân có thể sinh con cho mình, nay đã bốn năm trôi qua, vẫn chẳng có một chút tiến triển nào. Cái này cũng không thể trách hắn, thật sự là mùi vị trên người lũ nam nhân thật khó ngửi. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ thân nhân và người cùng chủng tộc của mình ra, việc ở gần một chủng tộc khác khiến hắn cảm thấy dơ bẩn vô cùng. Nói trắng ra, hắn trừ bỏ khuôn mặt thì còn có tính khiết phích nghiêm trọng, người khác chỉ cần chạm vào hắn một chút thì hắn cảm thấy chẳng khác gì bệnh hoa liễu, liền dùng độc dược đem người chạm vào hắn đi tẩy rửa tiêu độc từ trong ra ngoài một lần. Nếu cứ như vậy mà dễ dàng tìm được nam nhân sinh con cho hắn thì chắc Chí Thủy (tên tác giả í) cũng có thể chuyển nghề sang viết thanh thủy văn rồi! (=.=)
Không biết nên dùng Hạc Đỉnh Hồng hay Thất Tinh Hải Đường đây? Đang suy nghĩ nên dùng loại độc nào để tiêu độc cho bốn người này, Vân Mị đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía rừng cây cách đó không xa. Thật là một nam nhân cao lớn uy mãnh! Khuôn mặt tuy bất suất bất mĩ, thêm năm vết sẹo song song, nhưng lại rất có khí khái nam tử, hơn nữa lại khiến hắn nhìn qua có cảm giác thật thoải mái. Hơi sửng sốt, từ khi xuống núi đến nay, đây vẫn là người thuận mắt hắn nhất.
“Ta nói mỹ nhân thật cứng đầu nha…" Tên cầm đầu thấy Vân Mị không để ý đến mình, không kiên nhẫn cất tiếng, bàn tay giơ ra định sờ soạng khuôn mặt hắn.
“Dừng tay!" Bất luận là tên đang định phi lễ kia hay là Vân Mị đang định hạ độc, nghe được tiếng hét trung khí của Triệu Đại Ngưu liền ngừng lại, không hiểu nhìn về phía Triệu Đại Ngưu, y đang gọi mình dừng tay sao?…
Đến khi người nọ lại muốn phi lễ, Triệu Đại Ngưu mới thoát ra khỏi rung động đối với dung mạo của Vân Mị. Nhớ đến mục đích cứu người của mình, y lâp tức nhảy ra, thật sự là thói đời ngày nay, ban ngày ban mặt cư nhiên lại đùa giỡn con gái nhà lành. Nghĩ như vậy, Triệu Đại Ngưu liền dùng thân hình cao lớn đứng chắn trước người Vân Mị.
Một tên lâu la không đợi lão đại lên tiếng, đoạt lấy lời kịch, nói:
“Con mẹ nó, lăn ra xa cho lão tử. Dám làm hỏng chuyện tốt của lão đại ta, cẩn thận ta cho ngươi no đòn."
Vân Mị nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt… Mấy người này cũng thật chẳng có chí tiến thủ, cứ nói mấy lời kịch cũ rích này, bọn họ không phiền nhưng hắn đã nghe đã chán tai rồi. Chẳng có chút tinh thần sáng tạo nào, khó trách đến giờ cũng mới chỉ là mấy tên vô danh chuyên đóng vai phụ.
Triệu Đại Ngưu xuất đao ra trước bốn nam nhân này, hy vọng họ nhận ra đao của y để y không cần ra tay. Có điều, y hiển nhiên đã đánh giá cao bốn người này. Tên cầm đầu không kiên nhẫn nhìn y một cái, nói:
“Không cần nhiều lời, trực tiếp làm thịt hắn." Coi như là ra oai với mỹ nhân một phen, từ nay về sau không dám ngỗ nghịch gã. Đắc ý tưởng tượng, gã liền sai sử ba tên thuộc hạ công phu mèo cào.
Vân Mị chớp chớp mắt, thờ ơ đứng xem vở diễn anh hùng cứu mỹ nhân cũ rích này. Đối với mấy cái chuyện không có sáng tạo này, hắn nhìn cũng mòn con mắt rồi. Tuy nhiên, có hai điều khiến hắn chú ý: thứ nhất, tên Triệu Đại Ngưu này võ công rất tốt, nếu định đối phó với bốn tên ngu ngốc này thì so ra cũng không kém tốc độ dụng độc của hắn là mấy; thứ hai, tên này lòng dạ thật đàn bà, diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân mà lại không muốn đả thương người khác, đem chuyện vốn dễ dàng giải quyết kéo dài ra đến gần một nén nhang mới kết thúc, cũng coi như y lợi hại!
Cuối cùng, bốn người kia thể lực chống đỡ không được, đứng một bên đại thụ thở từng ngụm suyễn khí, nói ra lời kịch cuối cùng: “Hôm nay đại gia ta có việc đi trước. Lần sau để gia đây gặp lại, ngươi cứ chờ xem!" rồi mới thuận lợi hoàn thành sứ mệnh, cấp tốc chạy đi.
Tuy tốn nhiều thời gian cho bốn tên kia nhưng Triệu Đại Ngưu vẫn sắc mặt không đổi, nhịp tim bình thường, có thể thấy thể lực hắn rất tốt. Ý thức được điểm ấy, Vân Mị vừa lòng gật đầu (thể lực tốt mới chịu được anh chứ :v). Triệu Đại Ngưu quay đầu quan tâm hỏi Vân Mị:
“Cô nương, cô không sao chứ?"
“Khụ…" Vân Mị thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết. Tuy ngoại hình của hắn như thế này, nhưng tốt xấu gì y đứng gần mình như vậy, không thấy mình một thân nam trang, ngực lại bằng phẳng, dám gọi hắn là cô nương? Có tin ta cho ngươi làm cô nương luôn không! Vì sao không độc chết y luôn? Đột nhiên bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, Vân Mị một phen đánh giá Triệu Đại Ngưu, làm y trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Cẩn thận đánh giá Triệu Đại Ngưu, Vân Mị cảm thấy càng nhìn càng thuận mắt. Thân thể cao lớn, thắt lưng hơi thô, mông tròn, vừa nhìn là biết y rất thích hợp để sinh sản, quan trọng nhất là hắn không ghét mùi vị trên người y. Không nghĩ được rằng tên Triệu Đại Ngưu thô kệch này lại có hương vị cỏ xanh (by tác giả: trâu ăn cỏ? = =|||), khi ngửi cảm giác thật thoải mái,làm hắn nhịn không được tự giác tới gần. Tốt lắm, cuối cùng hắn cùng tìm được người thích hợp làm nương của con hắn rồi!
Ba năm trước.
Triệu Đại Ngưu tay cầm Lôi Vân đao, bước chân lướt nhanh qua cây cối. Xuyên qua phiến rừng này là đến trấn Cẩm Trì, y cùng vợ chồng Lưu Giang ước định gặp mặt tại Duyệt Tâm Viên ở đó.
“Tiểu mỹ nhân, hãy theo đại gia ta đi, đảm bảo ngươi sẽ được khoái lạc."
Một thanh âm đáng khinh khiến Triệu Đại Ngưu ngừng cước bộ. Y đổi hướng đi về phía âm thanh, liền gặp bốn đại nam nhân vây quanh một người. Y lại nhìn kỹ, liền bị tướng mạo của người đó khiến cho sợ ngây người. Sống đến hai mươi bảy tuổi, y mới biết được cái gì mới chân chính là quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành… Những mỹ từ này tựa hồ trời sinh vì người này mà tồn tại. Yên lặng nhìn hắn một hồi lâu, y suýt nữa quên mất mục đích thay đổi hướng đi của mình.
Vân Mị lạnh lùng nhìn bốn nam nhân trước mắt này. Thật là nhàm chán! Mỗi lần đều là mấy câu này, chẳng lẽ không còn từ nào mới mẻ hơn sao? Xem xem, mấy nam nhân này, không phải mũi quá lớn thì là mắt quá nhỏ, không phải miệng quá dày chính là vóc dáng lùn tịt, trên người lại còn bốc mùi nữa chứ, thật sự là khiến người khác chịu không nổi.
Hắn vốn được gọi là A Nhị, cái tên do đại trưởng lão rất không trách nhiệm trong tộc mà đặt tên cho con thứ là hắn như vậy. Sau khi xuống núi, hắn mới phát hiện nguyên lai cái tên này người ta thường dùng để gọi mấy tên tiểu nhị chạy việc trông cửa ở trong các khách điếm. Điều này khiến hắn ước chừng hộc máu suốt ba ngày ba đêm. Rút kinh nghiệm xương máu, hắn đương nhiên là phải đổi tên! Hắn liền tự lấy hai chữ trong nguyên danh của mình kết hợp với nhau, rồi lại lấy tộc danh ghép vào, tạo thành tên hiện tại của hắn: Vân Mị. (by edit o r vô trách nhiệm: chắc trong tiếng Trung chữ A với chữ Nhị kết hợp lại thành chữ Vân:v)
Mười bảy tuổi, hắn đã rời khỏi Hắc Sơn để tìm một nam nhân có thể sinh con cho mình, nay đã bốn năm trôi qua, vẫn chẳng có một chút tiến triển nào. Cái này cũng không thể trách hắn, thật sự là mùi vị trên người lũ nam nhân thật khó ngửi. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ thân nhân và người cùng chủng tộc của mình ra, việc ở gần một chủng tộc khác khiến hắn cảm thấy dơ bẩn vô cùng. Nói trắng ra, hắn trừ bỏ khuôn mặt thì còn có tính khiết phích nghiêm trọng, người khác chỉ cần chạm vào hắn một chút thì hắn cảm thấy chẳng khác gì bệnh hoa liễu, liền dùng độc dược đem người chạm vào hắn đi tẩy rửa tiêu độc từ trong ra ngoài một lần. Nếu cứ như vậy mà dễ dàng tìm được nam nhân sinh con cho hắn thì chắc Chí Thủy (tên tác giả í) cũng có thể chuyển nghề sang viết thanh thủy văn rồi! (=.=)
Không biết nên dùng Hạc Đỉnh Hồng hay Thất Tinh Hải Đường đây? Đang suy nghĩ nên dùng loại độc nào để tiêu độc cho bốn người này, Vân Mị đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía rừng cây cách đó không xa. Thật là một nam nhân cao lớn uy mãnh! Khuôn mặt tuy bất suất bất mĩ, thêm năm vết sẹo song song, nhưng lại rất có khí khái nam tử, hơn nữa lại khiến hắn nhìn qua có cảm giác thật thoải mái. Hơi sửng sốt, từ khi xuống núi đến nay, đây vẫn là người thuận mắt hắn nhất.
“Ta nói mỹ nhân thật cứng đầu nha…" Tên cầm đầu thấy Vân Mị không để ý đến mình, không kiên nhẫn cất tiếng, bàn tay giơ ra định sờ soạng khuôn mặt hắn.
“Dừng tay!" Bất luận là tên đang định phi lễ kia hay là Vân Mị đang định hạ độc, nghe được tiếng hét trung khí của Triệu Đại Ngưu liền ngừng lại, không hiểu nhìn về phía Triệu Đại Ngưu, y đang gọi mình dừng tay sao?…
Đến khi người nọ lại muốn phi lễ, Triệu Đại Ngưu mới thoát ra khỏi rung động đối với dung mạo của Vân Mị. Nhớ đến mục đích cứu người của mình, y lâp tức nhảy ra, thật sự là thói đời ngày nay, ban ngày ban mặt cư nhiên lại đùa giỡn con gái nhà lành. Nghĩ như vậy, Triệu Đại Ngưu liền dùng thân hình cao lớn đứng chắn trước người Vân Mị.
Một tên lâu la không đợi lão đại lên tiếng, đoạt lấy lời kịch, nói:
“Con mẹ nó, lăn ra xa cho lão tử. Dám làm hỏng chuyện tốt của lão đại ta, cẩn thận ta cho ngươi no đòn."
Vân Mị nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt… Mấy người này cũng thật chẳng có chí tiến thủ, cứ nói mấy lời kịch cũ rích này, bọn họ không phiền nhưng hắn đã nghe đã chán tai rồi. Chẳng có chút tinh thần sáng tạo nào, khó trách đến giờ cũng mới chỉ là mấy tên vô danh chuyên đóng vai phụ.
Triệu Đại Ngưu xuất đao ra trước bốn nam nhân này, hy vọng họ nhận ra đao của y để y không cần ra tay. Có điều, y hiển nhiên đã đánh giá cao bốn người này. Tên cầm đầu không kiên nhẫn nhìn y một cái, nói:
“Không cần nhiều lời, trực tiếp làm thịt hắn." Coi như là ra oai với mỹ nhân một phen, từ nay về sau không dám ngỗ nghịch gã. Đắc ý tưởng tượng, gã liền sai sử ba tên thuộc hạ công phu mèo cào.
Vân Mị chớp chớp mắt, thờ ơ đứng xem vở diễn anh hùng cứu mỹ nhân cũ rích này. Đối với mấy cái chuyện không có sáng tạo này, hắn nhìn cũng mòn con mắt rồi. Tuy nhiên, có hai điều khiến hắn chú ý: thứ nhất, tên Triệu Đại Ngưu này võ công rất tốt, nếu định đối phó với bốn tên ngu ngốc này thì so ra cũng không kém tốc độ dụng độc của hắn là mấy; thứ hai, tên này lòng dạ thật đàn bà, diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân mà lại không muốn đả thương người khác, đem chuyện vốn dễ dàng giải quyết kéo dài ra đến gần một nén nhang mới kết thúc, cũng coi như y lợi hại!
Cuối cùng, bốn người kia thể lực chống đỡ không được, đứng một bên đại thụ thở từng ngụm suyễn khí, nói ra lời kịch cuối cùng: “Hôm nay đại gia ta có việc đi trước. Lần sau để gia đây gặp lại, ngươi cứ chờ xem!" rồi mới thuận lợi hoàn thành sứ mệnh, cấp tốc chạy đi.
Tuy tốn nhiều thời gian cho bốn tên kia nhưng Triệu Đại Ngưu vẫn sắc mặt không đổi, nhịp tim bình thường, có thể thấy thể lực hắn rất tốt. Ý thức được điểm ấy, Vân Mị vừa lòng gật đầu (thể lực tốt mới chịu được anh chứ :v). Triệu Đại Ngưu quay đầu quan tâm hỏi Vân Mị:
“Cô nương, cô không sao chứ?"
“Khụ…" Vân Mị thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết. Tuy ngoại hình của hắn như thế này, nhưng tốt xấu gì y đứng gần mình như vậy, không thấy mình một thân nam trang, ngực lại bằng phẳng, dám gọi hắn là cô nương? Có tin ta cho ngươi làm cô nương luôn không! Vì sao không độc chết y luôn? Đột nhiên bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, Vân Mị một phen đánh giá Triệu Đại Ngưu, làm y trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Cẩn thận đánh giá Triệu Đại Ngưu, Vân Mị cảm thấy càng nhìn càng thuận mắt. Thân thể cao lớn, thắt lưng hơi thô, mông tròn, vừa nhìn là biết y rất thích hợp để sinh sản, quan trọng nhất là hắn không ghét mùi vị trên người y. Không nghĩ được rằng tên Triệu Đại Ngưu thô kệch này lại có hương vị cỏ xanh (by tác giả: trâu ăn cỏ? = =|||), khi ngửi cảm giác thật thoải mái,làm hắn nhịn không được tự giác tới gần. Tốt lắm, cuối cùng hắn cùng tìm được người thích hợp làm nương của con hắn rồi!
Tác giả :
Thu Chí Thủy