Thư Viện Thiên Đạo

Chương 67: Nhà họ vương đến

Sự sùng bái này xuất phát từ nội tâm, trong sáng, tinh khiết, không thể nào ngụy tạo được.

Có ánh mắt như vậy, tuyệt đối là thật lòng bội phục, không xen tạp bất cứ điều gì.

Mạc trưởng lão biết, Lưu Dương thực sự sùng bái thầy Trương Huyền này, tuyệt đối không phải do cầu thủy tinh có vấn đề!

“Câm mồm!" Mạc trưởng lão đanh mặt lại, ánh mắt lộ ra nét lạnh lùng, “Cầu thủy tinh vấn tâm chưa bao giờ xảy ra vấn đề, làm gì có chuyện bị trục trặc! Còn lắm lời nữa, có tin ta ném các ngươi ra ngoài hết không!".

“Tôi…"

Thấy Mạc trưởng lão tức giận như vậy, Tào Hùng và Thượng Bân lập tức câm mồm, không dám nói thêm nửa lời.

“Sao… sao thầy làm được vậy?"

Thẩm Bích Như nhìn thấy thành tích này, cũng bất giác bụm miệng, không dám tin là thật.

Độ tín nhiệm 64, dù có là mấy giáo viên ngôi sao của học viện, dạy dỗ học trò đến mấy năm liền, cũng không thể có được độ tín nhiệm cao như thế!

Người thanh niên trước mặt, kể từ ngày hôm qua đã khiến cô cảm thấy kì lạ, không ngờ hôm nay còn mang lại sự ngạc nhiên lớn hơn!

Chả trách sao hắn chẳng hề sợ hãi, xem ra đã biết trước mình thắng chắc rồi!

“Nếu tôi đã thắng, có phải đã đến lúc thực hiện giao hẹn rồi không, khai trừ tư cách giáo viên của thầy Tào Hùng, đồng thời đánh thêm 100 gậy Sát Thần Côn?"

Đã rắp tâm gây sự với hắn, vậy cũng phải có giác ngộ sẽ bị gậy ông đập lưng ông!

Anh đây là người hiện đại xuyên không, lại có thiết bị gian lận cực tinh vi, làm sao có thể để cho thứ đồ cổ như các người bắt nạt được?

“Chuyện này…"

Trưởng lão Thượng Thần cảm thấy rất xoắn xít.

Lần này ông ta định giúp cháu mình trút giận, kết quả… chẳng những giận chưa trút được, mà còn bị mất mặt. Hiện giờ ông ta đang vô cùng xấu hổ, chẳng biết làm thế nào.

“Nếu tha được thì nên tha, thầy Trương này, nếu như thầy đã thắng rồi, ta thấy hay là mình bỏ qua chuyện này đi nhé!"

Lát sau, trưởng lão Thượng Thần lên tiếng.

“Bỏ qua? Nếu người thua là tôi, e là Thượng trưởng lão sẽ không đề nghị như vậy đâu!" Trương Huyền chau mày nói.

Nếu hôm nay người thua là hắn, ắt hẳn vị chủ nhiệm Phòng Đào tạo này sẽ đuổi cùng giết tận, không khai trừ là không yên với ông ta đâu!

Đến khi hắn thắng rồi, lại nhẹ nhàng nói một câu bỏ qua đi… Đùa chắc!

“Hỗn xược!" Mặt trưởng lão Thượng Thần đanh lại, “Chú ý thân phận của ngươi. Một thầy giáo sơ cấp cỏn con mà thôi, không biết đã ăn may ra sao, khiến độ tín nhiệm của học trò lại cao được vậy. Chỉ được một trường hợp như thế thì có gì đáng để huênh hoang chứ? Nếu có bản lĩnh thật sự, hãy nâng cao tu vi của các học trò lên đi rồi hằng nói! Chỉ có được sự tín nhiệm của một người thì nhằm nhò gì?".

“Không sai. Tên Trương Huyền này, trời sinh ra đã có năng lực mê hoặc lòng người, độ tín nhiệm cao thì ích gì chứ? Nếu tôi đoán không sai, chắc học sinh bị tẩu hỏa nhập ma trước đây, cũng vì quá tin tưởng hắn nên mới bị lừa gạt, cuối cùng phải hối hận cả một đời!"

Nghe thấy trưởng lão Thượng Thần lớn tiếng quát tháo, Tào Hùng lập tức tỉnh ra, hùa theo ngay.

Độ tín nhiệm, chỉ là một tiêu chuẩn thẩm định trình độ của giáo viên, chứ hoàn toàn không thể tượng trưng cho năng lực thực sự.

Cách thể hiện trình độ thực sự của giáo viên chỉ có một, đó là… khiến cho thực lực của học trò tiến bộ nhanh chóng!

Ngươi có thể khiến học sinh tin tưởng như cha mẹ thì có ích gì?

Không có bản lĩnh truyền dạy thật sự thì cũng chỉ là loại giáo viên không đủ tư cách mà thôi!

“Tẩu hỏa nhập ma?" Mạc trưởng lão nghe vậy, lập tức chau mày.

“Có lẽ Mạc trưởng lão vẫn chưa biết đấy thôi, chứ tên Trương Huyền này đã từng dạy học trò đến tẩu hỏa nhập ma! Cũng vì chuyện này, mà tất cả học sinh đều bỏ chạy hết! Cũng vì thế mà thi khảo hạch mới bị 0 điểm!" Sắc mặt Tào Hùng vô cùng hung tợn, “Vừa rồi Lưu Dương tín nhiệm hắn như thế, tôi nghi là hắn đã dùng thủ đoạn mê hoặc đặc thù nào đó rồi! Bằng không, một tên giáo viên ăn hại, thi khảo hạch giáo viên bị 0 điểm, sao có thể khiến độ tín nhiệm của học trò đạt đến hơn 60 chỉ trong hai ngày ngắn ngủi?".

“Chuyện này…"

Điều đối phương nói cũng không phải là không thể xảy ra.

Trước đây đã có một giáo viên, vì muốn khảo hạch chức Danh Sư, đã sử dụng phương pháp đặc biệt, mê hoặc học viên. Thủ đoạn này cũng tương tự như thôi miên, khiến cho ngay cả trong tiềm thức của người ta, cũng cho rằng đối phương đáng giá tín nhiệm!

Thủ đoạn này có sự hạn chế về thời gian phát huy hiệu quả, một khi hết thời gian, tinh thần của học viên sẽ bị tổn hại nghiêm trọng!

Lẽ nào… thầy Trương Huyền này lại sử dụng cách ấy?

Nếu quả thật là vậy, chẳng khác nào không màng đến sống chết của học trò. Như thế chẳng những không phải là một người thầy tốt, mà còn là tội phạm nữa!

“Làm thầy giáo, vẫn phải lấy sự nghiệp dẫn dắt, dạy dỗ học trò làm đầu. Có được sự tin tưởng của học trò, nhưng lại không có tri thức thích hợp để truyền dạy sẽ chỉ khiến học trò bị lầm lỡ, tai họa tiềm tàng còn kinh khủng hơn! Chính vì lẽ đó nên trong ngoài học viện chẳng ai tin hắn, hắn cũng chẳng chiêu mộ được học trò nào đâu! Học kỳ này tuy có khá hơn hơn học kỳ trước, nhưng cũng chỉ có 5 học viên mà thôi!"

Thượng Bân chen mõm vào bằng giọng điệu cực kỳ khinh bỉ.

“Chỉ chiêu nạp được 5 học viên, đích xác là quá ít…" Mạc trưởng lão gật gù.

“Không cần để tâm tôi chiêu nạp được bao nhiêu học sinh, cũng không cần lo lắng tôi có dạy dỗ học sinh được hay không. Đây là Tháp Học Tâm, tôi đưa học trò đến đây tham dự Khảo Vấn Học Tâm, có hiệp ước đánh cược hẳn hoi. Bây giờ tôi đã thắng, không lẽ các người muốn ăn quỵt?" Trương Huyền nói thẳng.

Nói những chuyện này cũng vô ích thôi, vừa thua là trở mặt ngay.

“Hỗn láo! Tư cách giáo viên lại có thể bị hủy bỏ dễ dàng chỉ vì một vụ đánh cược sao? Làm vậy thì tư cách ấy có khác nào chỉ là một trò đùa? Thầy Tào Hùng từ lúc vào học viện, đã luôn luôn cần mẫn trong công việc, đào tạo ra một học trò đạt đến nhị trọng trung kỳ, thu hút vô số thiên tài tranh nhau đổ xô đến học viện. Bọn họ đều coi việc bái thầy ấy làm thầy là một vinh dự lớn lao! Còn ngươi? Kẻ đầu tiên thi khảo hạch giáo viên bị 0 điểm trong lịch sử trăm năm của học viện, có tư cách gì mà ở đây ăn nói lung tung hả?"

Trưởng lão Thượng Thần phất mạnh tay áo, “Được rồi, chuyện này đến đây xem như chấm dứt! Khi nào ngươi có thể bồi dưỡng được một học trò đạt đến nhị trọng trung kỳ, có nhiều học sinh muốn bái ngươi làm thầy hơn thì hẵng nói!".

“Thượng trưởng lão…"

Thẩm Bích Như chau mày.

Vốn dĩ cô không định lên tiếng, nhưng không ngờ một trưởng lão đức cao vọng trọng, mà lại đi giúp thầy Tào Hùng cố tình ăn gian, khiến cô vô cùng tức giận bất bình.

Không cược thì thôi, đã cược thì phải chấp nhận chung cược chứ!

Có gan đánh cược nhưng không có gan chung cược, đúng là quá trơ trẽn mà!

“Cô Thẩm, ông nội ta nói cũng đúng mà. Dù thế nào thì thầy Tào Hùng cũng là giáo viên có tiếng trong học viện chúng ta. Chỉ vì chút chuyện vặt vãnh này mà bị khai trừ, như thế thì khác nào chuyện bé xé ra to rồi! Chưa kể, khai trừ một nhân tài như vậy, nếu lan truyền ra ngoài, vậy học viện cũng sẽ bị tổn thất…"

Thượng Bân cười rạng rỡ, phân trần.

“Thầy… đúng là già mồm cãi láo mà!" Thẩm Bích giận dữ đỏ bừng cả mặt, “Giống như thầy Trương Huyền đã nói, nếu thầy ấy thua, các người có chịu tha không?".

“Hắn là cái thá gì? Mà đói sánh được với thầy Tào Hùng? Hắn có thể dạy ra học trò nhị trọng trung kỳ không? Hắn đủ sức khiến vô số học sinh hâm mộ kéo đến không…"

Thượng Bân cười mỉa mai.

Cộc cộc cộc!

Gã chưa dứt lời thì bên ngoài đại điện vang lên tiếng gõ cửa.

“Chuyện gì?"

Trưởng lão Thượng Thần chau mày hỏi, ngay sau đó thì thấy giáo viên trực ban đã đẩy cửa bước vào.

“Thượng trưởng lão, bên ngoài có người cầu kiến, bảo là… tộc trưởng Vương Hoằng và các trưởng lão của gia tộc họ Vương thành Thiên Huyền!"

Thầy giáo này bẩm báo.

“Tộc trưởng Vương Hoằng? Mau mời vào!"

Nghe thấy tộc trưởng Vương Hoằng đích thân tìm đến, trưởng lão Thượng Thần đứng phắt dậy, ánh mắt đầy kích động.

Vương thành Thiên Huyền là nơi dân cư hỗn tạp, nhà họ Vương có thể trở thành một trong bốn đại gia tộc lớn nhất, tồn tại qua cả trăm năm mà không đổ, thực lực ẩn giấu bên trong thế nào, không cần nghĩ cũng biết!

Có thể nói, địa vị của vị tộc trưởng Vương Hoằng này, chẳng hề kém cạnh gì viện phó học viện cả!

Người như vậy mà đưa các trưởng lão trong gia tộc đến thăm viếng mình, chỉ riêng niềm vinh hạnh này đã đủ khiến người ta phát cuồng. Chuyện này mà được truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ như một dấu son chói lọi, đánh dấu lên trang sử của đời mình!
4/5 của 13 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại