Thư Viện Thiên Đạo
Chương 32: Hồng thiên lầu
“Tâm như nước lặng?"
Trương Huyền nhanh chóng thoát khỏi ý cảnh đặc biệt vừa rồi, đôi mắt chợt lóe sáng.
Hắn đã xem nhiều sách đến thế, đương nhiên biết rõ tác dụng của tâm cảnh.
“Mình vốn là người xuyên không, đã trải qua chuyện sống chết nên tâm thái vốn đã vững chắc hơn người bình thường rất nhiều. Giờ lại tu luyện Thiên Đạo Thần Công, chân khí tinh khiết như nước suối! Đạt đến tầng thứ hai của tâm cảnh nhanh chóng như vậy, âu cũng là chuyện rất bình thường!"
Tuy rất vui nhưng lại chẳng thấy bất ngờ là bao.
Sở hữu bảo bối bá đạo như thư viện Thiên Đạo mà vẫn giống hệt như người bình thường, thì về mà đập đầu vào miếng đậu phụ tự tử cho rồi.
Im lặng suốt quãng đường đi, chẳng mấy chốc đã đến phía trước cổng chính của học viện.
“Hồng Thiên Lầu"
Nhìn ba chữ to tướng trước mắt, Trương Huyền khẽ gật gù.
Trong kí ức của tiền thân, đây là tửu lâu xa hoa nhất trong học viện Hồng Thiên. Mỗi bữa cơm ở đây đều rất đắt đỏ. Mà với đồng lương còm cõi của mình, tiền thân chưa bao giờ đến đây lấy một lần.
Vốn cứ ngỡ cô Thẩm Bích Như này mời cơm, chắc sẽ chọn đại một tiệm ăn là được rồi, không ngờ lại đến hẳn nơi này, thật đúng là hào phóng.
Không hổ là tửu lâu trứ danh, trang trí bên trong cực kỳ hoa lệ, những viên dạ minh châu được khảm trên vách tường đang chiếu sáng rực rỡ, cứ như ban ngày.
Hai người chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
“Thầy muốn dùng gì?" Thẩm Bích Như nhìn tay thanh niên trước mặt.
“Gì cũng được!" Trương Huyền xua tay: “Dẫu gì cũng là cô mời mà, cô chọn là được rồi!"
Hắn chưa bao giờ đến nơi này nên chẳng biết món nào ngon, với lại đã có người trả tiền, nên hắn cũng lười suy nghĩ.
Nhìn cái bộ dạng chực ăn hôi nhà giàu của gã, Thẩm Bích Như chẳng hiểu sao lại thấy phát bực. Nhưng cô cũng đâu thể sửng cồ lên được, đành gật đầu, gọi đại vài món.
“Thầy Trương, có phải thầy cố tình… thi khảo hạch bị 0 điểm không?"
Gọi món xong, Thẩm Bích Như nhìn chằm chằm vào gã.
“Cố tình?" Chẳng hiểu tại sao đối phương lại hỏi thế, Trương Huyền liền ngớ ra: “Đương nhiên là không phải!"
Lúc thi khảo hạch giáo viên, chính mình còn chưa xuyên không qua đây, cũng chưa có được thư viện Thiên Đạo, nên điểm thi chắc chắn không phải giả rồi!
Nghe thấy thanh niên phủ nhận, Thẩm Bích Như tỏ vẻ “Biết ngay, thể nào cũng đáp như vậy mà", chỉ cười khẩy trong bụng.
Cứ ở đó mà chối đi, xem ta vạch mặt ngươi thế nào!
“Dẫu sao cũng đang rảnh rỗi, ta vốn có mấy vấn đề vẫn chưa được thông lắm, thầy Trương có thể giải thích giúp ta được không?" Thẩm Bích Như liếc nhìn, hỏi.
“Cô nói đi!"
Người ta đã mời đi ăn rồi, đáp một vài câu hỏi có đáng gì đâu.
“Được. Nếu tu luyện mà gặp phải vấn đề linh khí không thể tụ lại trong kinh mạch thì…" Ngẫm nghĩ một thoáng, Thẩm Bích Như liền đưa ra một câu hỏi.
“Cái này mà cũng không hiểu?" Nghe thấy câu này còn đơn giản hơn mấy câu hỏi trước, Trương Huyền lấy làm lạ nhìn đối phương một cái rồi mới giải thích: “Để giải quyết vấn đề này, ta có chín phương pháp…"
Trương Huyền nhanh chóng giải thích xong.
“Chín phương pháp…" Nghe thấy thanh niên rào rào trình bày một lượt chín phương pháp, mặt Thẩm Bích Như không khỏi biến sắc lần nữa.
Dẫu là cô, vốn sở hữu kiến thức uyên bác, nhưng cùng lắm cũng chỉ có ba phương pháp, ấy vậy mà đối phương vừa mở miệng đã xổ ra chín phương pháp, hơn nữa còn có những phương pháp mà cô chưa bao giờ nghe qua. Thực sự khó mà tin nổi.
“Thế… linh khí đi vào cơ thể, mà lại không thể khống chế nó đi vào kinh mạch thì sao?" Thẩm Bích Như nén cơn chấn động trong lòng xuống, đặt một câu hỏi nữa.
“Cũng đơn giản lắm, ta có tám phương pháp!" Trương Huyền bắt đầu giải thích: “Một là…"
Thẩm Bích Như run lên, tuy đã có chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn không khỏi choáng váng.
Những phương pháp này, thực sự vô cùng ảo diệu, nếu truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ làm điên đảo giới tu luyện!
“Thầy vốn biết được nhiều phương pháp như thế, thì tại sao lúc thi khảo hạch lại chẳng đáp đúng một câu nào, để rồi bị 0 điểm?"
Cố nén nỗi khiếp sợ, Thẩm Bích Như hỏi ngay.
Hai câu hỏi mà cô vừa đưa ra, vốn nằm trong đề thi của cuộc khảo hạch lần trước. Đối phương biết nhiều phương pháp như thế, cớ sao lại chẳng đáp được một câu? Cuối cùng ăn trứng ngỗng?
“Ớ?" Bấy giờ Trương Huyền mới ngộ ra.
Mấy câu hỏi này hóa ra có trong đề thi khảo hạch, nhưng đó là chuyện mà tiền thân trải qua, nên dù rằng hắn cảm thấy rất quen nhưng trong lúc nhất thời thì chẳng nhớ ra được.
“Chuyện này…"
Đang chẳng biết phải trả lời thế nào, thì món ăn đã lần lượt được đưa lên.
“Thôi, cứ ăn cơm cái đã."
Món ngon trước mắt, mùi thơm xông vào trong mũi, tâm hồn ăn uống của Trương Huyền rần rần dậy sóng. Hắn cũng lười suy nghĩ mấy cái chuyện đau đầu kia, lập tức nhào vô ăn ngấu ăn nghiến.
“Hứ…"
Thấy ông nội này nhìn thấy thức ăn ngon còn mừng hơn thấy mình, khóe môi Thẩm Bích Như giật giật mấy cái.
Vô số người mời mình đi ăn cơm, viện đủ lý do này nọ, cốt chỉ được ở bên mình thêm phút chốc. Ấy vậy mà tên khốn này… ngươi… ngươi đúng là đến đây chỉ để ăn cơm thật hả…
………………………………
“Thượng thiếu xin bớt giận. Ta đã đi xin tiến hành Học tâm khảo vấn rồi, ngày mai chắc chắn học viện sẽ gọi trò Lưu Dương tới để kiểm tra. Cú này Trương Huyền bị trừng phạt chắc rồi! Còn lão điên kia, Thượng trưởng lão đã cho thầy mượn dùng thú cưng của ông ấy rồi. Đợi ngày mai gặp lão ta, chắc chắn sẽ dạy dỗ cho lão một trận nhớ đời. Giờ là lúc vui vẻ mới phải chứ! Đi, ta mời thầy dùng một bữa cơm, bổ sung sức lực, sau đó kiếm mấy cô em xinh tươi… hé hé…!"
Trên một lối đi trong học viện, có hai thanh niên đang rảo bước.
Người đi trước, mặt mũi sưng húp, tím bầm, hai vành mắt đen như gấu trúc, vừa nhìn đã biết là lúc đánh nhau với người ta bị đấm vào mặt. Người thứ hai thì khom lưng thấp cổ, thái độ khá là khúm núm nịnh nọt, những lời vừa rồi là do người này nói ra.
Sau lưng họ là một con sư tử to lớn, lặc lè bước theo, thần thái hung tợn, chưa đến trước mặt đã khiến người ta cảm thấy sợ hãi và áp lực nặng nề.
Một chính là kẻ hôm qua đến lớp học kiếm chuyện, bị Diêu Hàn đánh một trận – Thượng Bân. Còn một chính là kẻ luôn ngấm ngầm trả đũa Trương Huyền, Tào Hùng.
Còn con sư tử sau lưng họ, đó là thú cưng của trưởng lão Thượng Thần, dã thú cấp sáu – Bộc Thiên Sư.
Ở thế giới này, có các chức nghiệp như Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư… chức nghiệp nào cũng vô cùng cao quý, được người ta sùng bái.
Trưởng lão Thượng Thần chính là một Thuần Thú Sư.
Chức nghiệp này, chuyên thuần dưỡng những con dã thú, linh thú thành vật nuôi của mình, biến chúng thành nguồn trợ lực lợi hại trong chiến đấu. Bởi vậy, nghề Thuần Thú có vị trí rất cao trong vô số các chức nghiệp.
Con Bộc Thiên Sư này chính là dã thú được trưởng lão Thượng Thần huấn luyện.
Thượng Bân bị Diêu Hàn lên cơn điên đánh cho một trận, biết thực lực mình không bằng người ta, nên đã về nài nỉ ông nội cho mượn dùng con thú cưng của ông ấy.
“Ừ!" Nghe những lời xum xoe của đối phương, Thượng Bân gật gù, sắc mặt đầy hung hăng: “Lão Diêu Hàn ấy, tất nhiên là phải dạy dỗ cho lão ta một bài học thật sâu sắc, cả cái tên Trương Huyền cũng vậy!"
“Đương nhiên rồi, có con Bộc Thiên Sư này rồi, Thượng thiếu còn lo gì nữa!" Tào Hùng cười nói.
Dã thú cấp sáu tương đương với cao thủ cảnh giới lục trọng, thậm chí còn mạnh hơn.
Dẫu thực lực của lão già điên Diêu Hàn kia không phải yếu, nhưng trong tình trạng sung mãn nhất mà muốn thắng con Bộc Thiên Sư này thì chẳng phải chuyện dễ, huống hồ lão còn đang thảm hại như vậy.
Hôm qua lão ta băng bó hệt như cái xác ướp, có khá hơn tình trạng lúc này của Thượng Bân chút nào đâu.
“Bộc Thiên Sư là thú cưng của ông nội ta. Thầy cũng biết rồi đấy, nó vô cùng hoang dã, rất khó thuần phục. Tuy ông nội đã cho ta mượn nó, nhưng nó chỉ trợ giúp khi có người tấn công ta mà thôi. Còn bình thường mà muốn ra lệnh cho nó, thì hơi khó đấy."
Quay lại nhìn con Bộc Thiên Sư oai mãnh sau lưng, Thượng Bân ũ rũ nói.
Dã thú có thực lực mạnh mẽ, tính cách lại cao ngạo, ngoại trừ người có thực lực mạnh hơn nó hoặc Thuần Thú Sư ra, thì khó có ai có thể khiến nó chịu nghe theo mệnh lệnh.
“Cũng không hẳn, chúng ta dùng rượu ngon thịt thơm mời gọi, biết đâu nó chịu nghe lời!" Tào Hùng cười nói.
“Mong sao được như vậy."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, phút chốc đã đến trước một tửu lâu cao lớn.
“Đến rồi!"
Hai người họ cất bước đi vào, bỏ lại sau lưng tấm bảng hiệu có ba chữ to sáng lấp lánh.
Hồng Thiên Lầu!
Trương Huyền nhanh chóng thoát khỏi ý cảnh đặc biệt vừa rồi, đôi mắt chợt lóe sáng.
Hắn đã xem nhiều sách đến thế, đương nhiên biết rõ tác dụng của tâm cảnh.
“Mình vốn là người xuyên không, đã trải qua chuyện sống chết nên tâm thái vốn đã vững chắc hơn người bình thường rất nhiều. Giờ lại tu luyện Thiên Đạo Thần Công, chân khí tinh khiết như nước suối! Đạt đến tầng thứ hai của tâm cảnh nhanh chóng như vậy, âu cũng là chuyện rất bình thường!"
Tuy rất vui nhưng lại chẳng thấy bất ngờ là bao.
Sở hữu bảo bối bá đạo như thư viện Thiên Đạo mà vẫn giống hệt như người bình thường, thì về mà đập đầu vào miếng đậu phụ tự tử cho rồi.
Im lặng suốt quãng đường đi, chẳng mấy chốc đã đến phía trước cổng chính của học viện.
“Hồng Thiên Lầu"
Nhìn ba chữ to tướng trước mắt, Trương Huyền khẽ gật gù.
Trong kí ức của tiền thân, đây là tửu lâu xa hoa nhất trong học viện Hồng Thiên. Mỗi bữa cơm ở đây đều rất đắt đỏ. Mà với đồng lương còm cõi của mình, tiền thân chưa bao giờ đến đây lấy một lần.
Vốn cứ ngỡ cô Thẩm Bích Như này mời cơm, chắc sẽ chọn đại một tiệm ăn là được rồi, không ngờ lại đến hẳn nơi này, thật đúng là hào phóng.
Không hổ là tửu lâu trứ danh, trang trí bên trong cực kỳ hoa lệ, những viên dạ minh châu được khảm trên vách tường đang chiếu sáng rực rỡ, cứ như ban ngày.
Hai người chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
“Thầy muốn dùng gì?" Thẩm Bích Như nhìn tay thanh niên trước mặt.
“Gì cũng được!" Trương Huyền xua tay: “Dẫu gì cũng là cô mời mà, cô chọn là được rồi!"
Hắn chưa bao giờ đến nơi này nên chẳng biết món nào ngon, với lại đã có người trả tiền, nên hắn cũng lười suy nghĩ.
Nhìn cái bộ dạng chực ăn hôi nhà giàu của gã, Thẩm Bích Như chẳng hiểu sao lại thấy phát bực. Nhưng cô cũng đâu thể sửng cồ lên được, đành gật đầu, gọi đại vài món.
“Thầy Trương, có phải thầy cố tình… thi khảo hạch bị 0 điểm không?"
Gọi món xong, Thẩm Bích Như nhìn chằm chằm vào gã.
“Cố tình?" Chẳng hiểu tại sao đối phương lại hỏi thế, Trương Huyền liền ngớ ra: “Đương nhiên là không phải!"
Lúc thi khảo hạch giáo viên, chính mình còn chưa xuyên không qua đây, cũng chưa có được thư viện Thiên Đạo, nên điểm thi chắc chắn không phải giả rồi!
Nghe thấy thanh niên phủ nhận, Thẩm Bích Như tỏ vẻ “Biết ngay, thể nào cũng đáp như vậy mà", chỉ cười khẩy trong bụng.
Cứ ở đó mà chối đi, xem ta vạch mặt ngươi thế nào!
“Dẫu sao cũng đang rảnh rỗi, ta vốn có mấy vấn đề vẫn chưa được thông lắm, thầy Trương có thể giải thích giúp ta được không?" Thẩm Bích Như liếc nhìn, hỏi.
“Cô nói đi!"
Người ta đã mời đi ăn rồi, đáp một vài câu hỏi có đáng gì đâu.
“Được. Nếu tu luyện mà gặp phải vấn đề linh khí không thể tụ lại trong kinh mạch thì…" Ngẫm nghĩ một thoáng, Thẩm Bích Như liền đưa ra một câu hỏi.
“Cái này mà cũng không hiểu?" Nghe thấy câu này còn đơn giản hơn mấy câu hỏi trước, Trương Huyền lấy làm lạ nhìn đối phương một cái rồi mới giải thích: “Để giải quyết vấn đề này, ta có chín phương pháp…"
Trương Huyền nhanh chóng giải thích xong.
“Chín phương pháp…" Nghe thấy thanh niên rào rào trình bày một lượt chín phương pháp, mặt Thẩm Bích Như không khỏi biến sắc lần nữa.
Dẫu là cô, vốn sở hữu kiến thức uyên bác, nhưng cùng lắm cũng chỉ có ba phương pháp, ấy vậy mà đối phương vừa mở miệng đã xổ ra chín phương pháp, hơn nữa còn có những phương pháp mà cô chưa bao giờ nghe qua. Thực sự khó mà tin nổi.
“Thế… linh khí đi vào cơ thể, mà lại không thể khống chế nó đi vào kinh mạch thì sao?" Thẩm Bích Như nén cơn chấn động trong lòng xuống, đặt một câu hỏi nữa.
“Cũng đơn giản lắm, ta có tám phương pháp!" Trương Huyền bắt đầu giải thích: “Một là…"
Thẩm Bích Như run lên, tuy đã có chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn không khỏi choáng váng.
Những phương pháp này, thực sự vô cùng ảo diệu, nếu truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ làm điên đảo giới tu luyện!
“Thầy vốn biết được nhiều phương pháp như thế, thì tại sao lúc thi khảo hạch lại chẳng đáp đúng một câu nào, để rồi bị 0 điểm?"
Cố nén nỗi khiếp sợ, Thẩm Bích Như hỏi ngay.
Hai câu hỏi mà cô vừa đưa ra, vốn nằm trong đề thi của cuộc khảo hạch lần trước. Đối phương biết nhiều phương pháp như thế, cớ sao lại chẳng đáp được một câu? Cuối cùng ăn trứng ngỗng?
“Ớ?" Bấy giờ Trương Huyền mới ngộ ra.
Mấy câu hỏi này hóa ra có trong đề thi khảo hạch, nhưng đó là chuyện mà tiền thân trải qua, nên dù rằng hắn cảm thấy rất quen nhưng trong lúc nhất thời thì chẳng nhớ ra được.
“Chuyện này…"
Đang chẳng biết phải trả lời thế nào, thì món ăn đã lần lượt được đưa lên.
“Thôi, cứ ăn cơm cái đã."
Món ngon trước mắt, mùi thơm xông vào trong mũi, tâm hồn ăn uống của Trương Huyền rần rần dậy sóng. Hắn cũng lười suy nghĩ mấy cái chuyện đau đầu kia, lập tức nhào vô ăn ngấu ăn nghiến.
“Hứ…"
Thấy ông nội này nhìn thấy thức ăn ngon còn mừng hơn thấy mình, khóe môi Thẩm Bích Như giật giật mấy cái.
Vô số người mời mình đi ăn cơm, viện đủ lý do này nọ, cốt chỉ được ở bên mình thêm phút chốc. Ấy vậy mà tên khốn này… ngươi… ngươi đúng là đến đây chỉ để ăn cơm thật hả…
………………………………
“Thượng thiếu xin bớt giận. Ta đã đi xin tiến hành Học tâm khảo vấn rồi, ngày mai chắc chắn học viện sẽ gọi trò Lưu Dương tới để kiểm tra. Cú này Trương Huyền bị trừng phạt chắc rồi! Còn lão điên kia, Thượng trưởng lão đã cho thầy mượn dùng thú cưng của ông ấy rồi. Đợi ngày mai gặp lão ta, chắc chắn sẽ dạy dỗ cho lão một trận nhớ đời. Giờ là lúc vui vẻ mới phải chứ! Đi, ta mời thầy dùng một bữa cơm, bổ sung sức lực, sau đó kiếm mấy cô em xinh tươi… hé hé…!"
Trên một lối đi trong học viện, có hai thanh niên đang rảo bước.
Người đi trước, mặt mũi sưng húp, tím bầm, hai vành mắt đen như gấu trúc, vừa nhìn đã biết là lúc đánh nhau với người ta bị đấm vào mặt. Người thứ hai thì khom lưng thấp cổ, thái độ khá là khúm núm nịnh nọt, những lời vừa rồi là do người này nói ra.
Sau lưng họ là một con sư tử to lớn, lặc lè bước theo, thần thái hung tợn, chưa đến trước mặt đã khiến người ta cảm thấy sợ hãi và áp lực nặng nề.
Một chính là kẻ hôm qua đến lớp học kiếm chuyện, bị Diêu Hàn đánh một trận – Thượng Bân. Còn một chính là kẻ luôn ngấm ngầm trả đũa Trương Huyền, Tào Hùng.
Còn con sư tử sau lưng họ, đó là thú cưng của trưởng lão Thượng Thần, dã thú cấp sáu – Bộc Thiên Sư.
Ở thế giới này, có các chức nghiệp như Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư… chức nghiệp nào cũng vô cùng cao quý, được người ta sùng bái.
Trưởng lão Thượng Thần chính là một Thuần Thú Sư.
Chức nghiệp này, chuyên thuần dưỡng những con dã thú, linh thú thành vật nuôi của mình, biến chúng thành nguồn trợ lực lợi hại trong chiến đấu. Bởi vậy, nghề Thuần Thú có vị trí rất cao trong vô số các chức nghiệp.
Con Bộc Thiên Sư này chính là dã thú được trưởng lão Thượng Thần huấn luyện.
Thượng Bân bị Diêu Hàn lên cơn điên đánh cho một trận, biết thực lực mình không bằng người ta, nên đã về nài nỉ ông nội cho mượn dùng con thú cưng của ông ấy.
“Ừ!" Nghe những lời xum xoe của đối phương, Thượng Bân gật gù, sắc mặt đầy hung hăng: “Lão Diêu Hàn ấy, tất nhiên là phải dạy dỗ cho lão ta một bài học thật sâu sắc, cả cái tên Trương Huyền cũng vậy!"
“Đương nhiên rồi, có con Bộc Thiên Sư này rồi, Thượng thiếu còn lo gì nữa!" Tào Hùng cười nói.
Dã thú cấp sáu tương đương với cao thủ cảnh giới lục trọng, thậm chí còn mạnh hơn.
Dẫu thực lực của lão già điên Diêu Hàn kia không phải yếu, nhưng trong tình trạng sung mãn nhất mà muốn thắng con Bộc Thiên Sư này thì chẳng phải chuyện dễ, huống hồ lão còn đang thảm hại như vậy.
Hôm qua lão ta băng bó hệt như cái xác ướp, có khá hơn tình trạng lúc này của Thượng Bân chút nào đâu.
“Bộc Thiên Sư là thú cưng của ông nội ta. Thầy cũng biết rồi đấy, nó vô cùng hoang dã, rất khó thuần phục. Tuy ông nội đã cho ta mượn nó, nhưng nó chỉ trợ giúp khi có người tấn công ta mà thôi. Còn bình thường mà muốn ra lệnh cho nó, thì hơi khó đấy."
Quay lại nhìn con Bộc Thiên Sư oai mãnh sau lưng, Thượng Bân ũ rũ nói.
Dã thú có thực lực mạnh mẽ, tính cách lại cao ngạo, ngoại trừ người có thực lực mạnh hơn nó hoặc Thuần Thú Sư ra, thì khó có ai có thể khiến nó chịu nghe theo mệnh lệnh.
“Cũng không hẳn, chúng ta dùng rượu ngon thịt thơm mời gọi, biết đâu nó chịu nghe lời!" Tào Hùng cười nói.
“Mong sao được như vậy."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, phút chốc đã đến trước một tửu lâu cao lớn.
“Đến rồi!"
Hai người họ cất bước đi vào, bỏ lại sau lưng tấm bảng hiệu có ba chữ to sáng lấp lánh.
Hồng Thiên Lầu!
Tác giả :
Hoành Tảo Thiên Nhai