Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 90: Khảo Hạch đường
- Ngươi...
Không nghe thấy lời này còn đỡ, nghe nói như thế, Văn Tuyết cảm thấy ngực khó thở, cả người như sắp nổ tung.
Cố ý tới gần ta, ta còn có thể nhịn... Muốn chiếm lấy cảm tình, ít nhất cũng phải thể hiện bác học biết nhiều, có một ít học vấn chứ!
Giờ thì hay rồi, luôn miệng nói muốn khảo hạch Luyện đan học đồ, giờ lại không biết nội dung thi là gì, không biết xem sách gì... Ngươi có dám quang minh chính đại hỏi lại hay không?
- Làm sao? Ngươi cũng không biết? Không biết thì ta hỏi người khác vậy!
Nhìn thấy ngực nàng nhấp nhô, biểu hiện giống như động kinh, vẻ mặt Trương Huyền đầy phiền muộn.
Có phải nữ nhân này có bệnh hay không, ngươi biết thì nói tỉ mỉ, không biết thì thôi, tại sao kinh ngạc như thế, chẳng lẽ trúng gió?
Nhìn thấy dáng vẻ của đối phương giống như “không biết đừng gạt ta", Văn Tuyết suýt nổi điên.
Tốt, ngươi cứ giả vờ đi, chờ lát nữa, ngươi sẽ mất mặt xấu hổ!
- Khảo hạch Luyện đan sư học đồ, phải nhớ kỹ mười vạn dược tính của dược vật, đặc thù, lịch sử Luyện đan sư, nguyên nhân...
Đè nén lửa giận, Văn Tuyết giải thích.
Luyện đan sư là nghề nghiệp tiếp xúc với dược liệu, nếu không nhận ra dược liệu, không phân biệt được thì làm sao luyện đan?
Đại lục rộng lớn vô ngần, dược liệu nhiều đếm không xuể, mười vạn loại nhìn thì nhiều, trên thực tế chỉ là những gì cơ bản nhất, một số Luyện đan sư, quanh năm tiếp xúc với dược liệu, sống cả đời cũng chỉ có thể phân biệt được một ít, đừng nói đến một tiểu học đồ.
- Chỉ thi những thứ này? Rất đơn giản! Nơi nào có thư tịch dược liệu? Giờ ta sẽ đi xem!
Nghe giải thích, Trương Huyền sững sờ.
Chỉ cần có sách, Thiên Đạo Đồ Thư Quán có thể hình thành thư tịch, ghi chép tri thức vào đầu hắn.
Nếu chỉ thi những thứ này, đối với hắn mà nói là rất đơn giản.
Khả năng này còn mạnh hơn năng lực đã gặp là không quên vô số lần.
- Đơn giản?
Khóe miệng Văn Tuyết co giật, nếu không nhẫn nhịn đối phương là khách hàng, nàng chỉ là nhân viên phục vụ, khẳng định đã sớm động thủ.
Mỗi loại dược liệu có đặc tính không giống nhau, phối hợp với những dược liệu khác, sẽ xuất hiện đủ loại phản ứng, chỉ nhớ kỹ mười vạn dược liệu đã rất ghê gớm rồi, càng không cần nói thuộc tính của chúng, mặc dù nàng tự nhận trí nhớ không tồi, vậy mà nhớ vài năm cũng chẳng nhớ hết, khảo hạch rất dễ lẫn lộn!
Hắn là công tử bột, một tên tiểu thử chỉ biết tán gái, lại nói đơn giản?
Giả vờ, tiếp tục giả vờ, xem một lúc nữa ngươi hạ màn như thế nào!
- Nơi khảo hạch học đồ có bán thư tịch, ngươi đi theo ta!
Nội tâm phán định đối phương cố ý thu hút nàng chú ý, trong lòng nàng càng tức giận, cười lạnh, tiến lên trước dẫn đường.
Một lát sau, cả hai liền đi vào một gian phòng rộng rãi, phía trên viết ba chữ lớn “Khảo Hạch đường", một trung niên ngồi trước cửa, đang xem sách.
Khảo Hạch đường là nơi khảo hạch Luyện đan học đồ, không thể cho phép người ta ra vào tùy ý.
Vị trung niên này cũng muốn khảo hạch học đồ, kiên trì qua hai mươi năm nhưng không thành công, giống như Văn Tuyết, hắn vừa làm vừa học tập.
Hai mươi năm vẫn chưa vượt qua khảo hạch, đủ thấy độ khó lớn cỡ nào.
- Lý thúc!
Văn Tuyết ngừng lại.
- Ngươi đến đấy à, muốn mua sách hay khảo hạch?
Trung niên gọi là Lý thúc ngẩng đầu lên và cười cợt.
- Không phải ta, là vị tiên sinh này, hắn nói muốn khảo hạch Luyện đan học đồ!
Văn Tuyết cười gằn, chỉ vào Trương Huyền.
Không phải ngươi nói muốn khảo hạch sao? Hiện tại ta báo danh cho ngươi đó, cái gì cũng không biết, một lúc nữa, xem ngươi kết thúc như thế nào!
Khảo hạch học đồ là Luyện đan sư tự mình ra đề mục, không biết cái gì đã dám xông vào, tương đương với khiêu khích, chọc giận Luyện đan sư, đến lúc đó ngươi sẽ khóc...
- Ngươi muốn khảo hạch?
Người trung niên nhìn về phía Trương Huyền, hơi cau mày.
Bản thân học hơn hai mươi năm vẫn không thi đỗ, tiểu tử này chỉ mới mười tám mười chín tuổi, thi cái gì chứ?
- Vâng!
Trương Huyền gật đầu.
Chỉ có trở thành Luyện đan học đồ mới có thể đi vào thư viện sơ đẳng của Luyện đan sư công hội đọc sách, hết cách rồi, đành phải vui đùa một chút thôi!
Nếu như hai người này biết suy nghĩ của hắn, nhất định sẽ phun máu chết tại chỗ.
Hàng ngày chúng ta học tập, hàng ngày đọc thuộc lòng, tiêu tốn mấy năm, mấy chục năm vẫn không làm được, ngươi chưa đọc quyển sách nào liền muốn khảo hạch, còn nói muốn vui đùa một chút... Không giả vờ có được không?
- Tiền ghi danh hai ngàn đồng tiền vàng, vượt qua sẽ trả lại cho ngươi, không vượt qua, không trả! Vì phòng ngừa có người không có thực học, lại đến làm lỡ thời gian!
Thấy hắn xác nhận, người trung niên Lý thúc nói ra quy tắc báo danh.
- Được!
Trương Huyền tiện tay lấy ra hai tấm ngân phiếu một ngàn đồng tiền vàng.
Hôm qua cược bảo, lấy được tiền của tên lừa đảo Dương Mặc, hiện tại gia sản của hắn khá lớn, hai ngàn đồng tiền vàng, không tính là gì.
- Quả nhiên là công tử bột có tiền!
Thấy hắn tiện tay lấy tiền ra không chút do dự, Văn Tuyết cũng xác định phán đoán của mình.
Hai ngàn đồng tiền vàng, đối với nàng mà nói phải làm việc lâu mới có thể tích góp được, tên này vì muốn thu hút sự chú ý của mình mà tiện tay lấy ra, không phải công tử bột thì là gì?
Chỉ tiếc, tiền nhiều dùng sai phương hướng, không những không tạo ra hiệu quả như dự đoán, còn biến thành chuyện cười!
- Ừm!
Cầm tiền, Lý thúc gật gật đầu, đưa cho Trương Huyền một tờ khai tin tức cá nhân, lúc này mới nói:
- Ngày hôm nay vừa lúc có một nhóm khảo hạch, sẽ tổ chức vào hai canh giờ sau, hai canh giờ sau ngươi tới đây!
- Hai canh giờ?
Đi một chuyến từ trường học tới nơi này đã mất một canh giờ, hắn tự nhiên không thể lại trở về, nhìn sang trung niên:
- Chỗ của ngươi có sách khảo hạch học đồ không? Ta có thể xem tại đây một lúc?
- Muốn lâm trận mới mài gươm ư? Được thôi! Trong gian phòng kia, muốn mua muốn xem, tùy tiện chọn! Nhưng chỉ đọc sách hai canh giờ, có chút không kịp!
Lý thúc chỉ về phía sau.
Trương Huyền nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy sau lưng hắn là một dãy thư tịch lớn, xếp đặt lít nha lít nhít, có tới mười mấy giá sách, hơn vạn bản.
- Nhiều như vậy?
Khó trách thi học đồ khó như vậy, đừng nói nhớ kỹ, chỉ xem xong đống sách này cũng đủ mệt chết!
- Ta tùy tiện xem, không cần mua...
Nói xong, Trương Huyền đi vào gian phòng.
Thư tịch đối với hắn mà nói, căn bản không cần dùng tiền, tùy tiện lật xem là Thiên Đạo Đồ Thư Quán có thể sao chép y hệt, biến thành tri thức của mình, mua làm gì?
- Còn giả vờ, bổn cô nương sẽ tiêu hao ngày hôm nay với ngươi, xem ngươi giả vờ tới khi nào!
Phát hiện đối phương nhìn thấy nhiều sách như thế, lại còn giả vờ giả vịt đi vào nói muốn xem, Văn Tuyết cũng không rời đi, cười lạnh.
Nói thật, từng gặp qua rất nhiều kẻ không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy tiểu tử nào không biết xấu hổ đến như vậy!
Rõ ràng không biết cái gì, không ngờ lại dám nói năng hùng hồn muốn khảo hạch Luyện đan học đồ. Nếu nói như vậy cũng bỏ đi, đằng này còn công nhiên nói xin đi đọc sách...
Nếu như không phải giả vờ giả vịt, bất cứ người nào nhìn thấy nhiều sách như thế, sợ rằng nội tâm e ngại, cảm thấy không thể hoàn thành nhiệm vụ rồi!
Gần vạn bản... Chỉ đi quanh đã mất cả buổi, huống gì nói xem!
Nếu ngươi vô liêm sỉ như vậy, ta cũng lặng lẽ xem ngươi giả vờ.
Cho dù bị trừ lương hôm nay cũng phải chứng kiến ngươi mất mặt xấu hổ!
Sau hai canh giờ, xem ngươi làm sao kết thúc việc này!
Văn Tuyết bị tên này chọc giận không nhẹ, dự định đấu với hắn tới cùng.
Không nghe thấy lời này còn đỡ, nghe nói như thế, Văn Tuyết cảm thấy ngực khó thở, cả người như sắp nổ tung.
Cố ý tới gần ta, ta còn có thể nhịn... Muốn chiếm lấy cảm tình, ít nhất cũng phải thể hiện bác học biết nhiều, có một ít học vấn chứ!
Giờ thì hay rồi, luôn miệng nói muốn khảo hạch Luyện đan học đồ, giờ lại không biết nội dung thi là gì, không biết xem sách gì... Ngươi có dám quang minh chính đại hỏi lại hay không?
- Làm sao? Ngươi cũng không biết? Không biết thì ta hỏi người khác vậy!
Nhìn thấy ngực nàng nhấp nhô, biểu hiện giống như động kinh, vẻ mặt Trương Huyền đầy phiền muộn.
Có phải nữ nhân này có bệnh hay không, ngươi biết thì nói tỉ mỉ, không biết thì thôi, tại sao kinh ngạc như thế, chẳng lẽ trúng gió?
Nhìn thấy dáng vẻ của đối phương giống như “không biết đừng gạt ta", Văn Tuyết suýt nổi điên.
Tốt, ngươi cứ giả vờ đi, chờ lát nữa, ngươi sẽ mất mặt xấu hổ!
- Khảo hạch Luyện đan sư học đồ, phải nhớ kỹ mười vạn dược tính của dược vật, đặc thù, lịch sử Luyện đan sư, nguyên nhân...
Đè nén lửa giận, Văn Tuyết giải thích.
Luyện đan sư là nghề nghiệp tiếp xúc với dược liệu, nếu không nhận ra dược liệu, không phân biệt được thì làm sao luyện đan?
Đại lục rộng lớn vô ngần, dược liệu nhiều đếm không xuể, mười vạn loại nhìn thì nhiều, trên thực tế chỉ là những gì cơ bản nhất, một số Luyện đan sư, quanh năm tiếp xúc với dược liệu, sống cả đời cũng chỉ có thể phân biệt được một ít, đừng nói đến một tiểu học đồ.
- Chỉ thi những thứ này? Rất đơn giản! Nơi nào có thư tịch dược liệu? Giờ ta sẽ đi xem!
Nghe giải thích, Trương Huyền sững sờ.
Chỉ cần có sách, Thiên Đạo Đồ Thư Quán có thể hình thành thư tịch, ghi chép tri thức vào đầu hắn.
Nếu chỉ thi những thứ này, đối với hắn mà nói là rất đơn giản.
Khả năng này còn mạnh hơn năng lực đã gặp là không quên vô số lần.
- Đơn giản?
Khóe miệng Văn Tuyết co giật, nếu không nhẫn nhịn đối phương là khách hàng, nàng chỉ là nhân viên phục vụ, khẳng định đã sớm động thủ.
Mỗi loại dược liệu có đặc tính không giống nhau, phối hợp với những dược liệu khác, sẽ xuất hiện đủ loại phản ứng, chỉ nhớ kỹ mười vạn dược liệu đã rất ghê gớm rồi, càng không cần nói thuộc tính của chúng, mặc dù nàng tự nhận trí nhớ không tồi, vậy mà nhớ vài năm cũng chẳng nhớ hết, khảo hạch rất dễ lẫn lộn!
Hắn là công tử bột, một tên tiểu thử chỉ biết tán gái, lại nói đơn giản?
Giả vờ, tiếp tục giả vờ, xem một lúc nữa ngươi hạ màn như thế nào!
- Nơi khảo hạch học đồ có bán thư tịch, ngươi đi theo ta!
Nội tâm phán định đối phương cố ý thu hút nàng chú ý, trong lòng nàng càng tức giận, cười lạnh, tiến lên trước dẫn đường.
Một lát sau, cả hai liền đi vào một gian phòng rộng rãi, phía trên viết ba chữ lớn “Khảo Hạch đường", một trung niên ngồi trước cửa, đang xem sách.
Khảo Hạch đường là nơi khảo hạch Luyện đan học đồ, không thể cho phép người ta ra vào tùy ý.
Vị trung niên này cũng muốn khảo hạch học đồ, kiên trì qua hai mươi năm nhưng không thành công, giống như Văn Tuyết, hắn vừa làm vừa học tập.
Hai mươi năm vẫn chưa vượt qua khảo hạch, đủ thấy độ khó lớn cỡ nào.
- Lý thúc!
Văn Tuyết ngừng lại.
- Ngươi đến đấy à, muốn mua sách hay khảo hạch?
Trung niên gọi là Lý thúc ngẩng đầu lên và cười cợt.
- Không phải ta, là vị tiên sinh này, hắn nói muốn khảo hạch Luyện đan học đồ!
Văn Tuyết cười gằn, chỉ vào Trương Huyền.
Không phải ngươi nói muốn khảo hạch sao? Hiện tại ta báo danh cho ngươi đó, cái gì cũng không biết, một lúc nữa, xem ngươi kết thúc như thế nào!
Khảo hạch học đồ là Luyện đan sư tự mình ra đề mục, không biết cái gì đã dám xông vào, tương đương với khiêu khích, chọc giận Luyện đan sư, đến lúc đó ngươi sẽ khóc...
- Ngươi muốn khảo hạch?
Người trung niên nhìn về phía Trương Huyền, hơi cau mày.
Bản thân học hơn hai mươi năm vẫn không thi đỗ, tiểu tử này chỉ mới mười tám mười chín tuổi, thi cái gì chứ?
- Vâng!
Trương Huyền gật đầu.
Chỉ có trở thành Luyện đan học đồ mới có thể đi vào thư viện sơ đẳng của Luyện đan sư công hội đọc sách, hết cách rồi, đành phải vui đùa một chút thôi!
Nếu như hai người này biết suy nghĩ của hắn, nhất định sẽ phun máu chết tại chỗ.
Hàng ngày chúng ta học tập, hàng ngày đọc thuộc lòng, tiêu tốn mấy năm, mấy chục năm vẫn không làm được, ngươi chưa đọc quyển sách nào liền muốn khảo hạch, còn nói muốn vui đùa một chút... Không giả vờ có được không?
- Tiền ghi danh hai ngàn đồng tiền vàng, vượt qua sẽ trả lại cho ngươi, không vượt qua, không trả! Vì phòng ngừa có người không có thực học, lại đến làm lỡ thời gian!
Thấy hắn xác nhận, người trung niên Lý thúc nói ra quy tắc báo danh.
- Được!
Trương Huyền tiện tay lấy ra hai tấm ngân phiếu một ngàn đồng tiền vàng.
Hôm qua cược bảo, lấy được tiền của tên lừa đảo Dương Mặc, hiện tại gia sản của hắn khá lớn, hai ngàn đồng tiền vàng, không tính là gì.
- Quả nhiên là công tử bột có tiền!
Thấy hắn tiện tay lấy tiền ra không chút do dự, Văn Tuyết cũng xác định phán đoán của mình.
Hai ngàn đồng tiền vàng, đối với nàng mà nói phải làm việc lâu mới có thể tích góp được, tên này vì muốn thu hút sự chú ý của mình mà tiện tay lấy ra, không phải công tử bột thì là gì?
Chỉ tiếc, tiền nhiều dùng sai phương hướng, không những không tạo ra hiệu quả như dự đoán, còn biến thành chuyện cười!
- Ừm!
Cầm tiền, Lý thúc gật gật đầu, đưa cho Trương Huyền một tờ khai tin tức cá nhân, lúc này mới nói:
- Ngày hôm nay vừa lúc có một nhóm khảo hạch, sẽ tổ chức vào hai canh giờ sau, hai canh giờ sau ngươi tới đây!
- Hai canh giờ?
Đi một chuyến từ trường học tới nơi này đã mất một canh giờ, hắn tự nhiên không thể lại trở về, nhìn sang trung niên:
- Chỗ của ngươi có sách khảo hạch học đồ không? Ta có thể xem tại đây một lúc?
- Muốn lâm trận mới mài gươm ư? Được thôi! Trong gian phòng kia, muốn mua muốn xem, tùy tiện chọn! Nhưng chỉ đọc sách hai canh giờ, có chút không kịp!
Lý thúc chỉ về phía sau.
Trương Huyền nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy sau lưng hắn là một dãy thư tịch lớn, xếp đặt lít nha lít nhít, có tới mười mấy giá sách, hơn vạn bản.
- Nhiều như vậy?
Khó trách thi học đồ khó như vậy, đừng nói nhớ kỹ, chỉ xem xong đống sách này cũng đủ mệt chết!
- Ta tùy tiện xem, không cần mua...
Nói xong, Trương Huyền đi vào gian phòng.
Thư tịch đối với hắn mà nói, căn bản không cần dùng tiền, tùy tiện lật xem là Thiên Đạo Đồ Thư Quán có thể sao chép y hệt, biến thành tri thức của mình, mua làm gì?
- Còn giả vờ, bổn cô nương sẽ tiêu hao ngày hôm nay với ngươi, xem ngươi giả vờ tới khi nào!
Phát hiện đối phương nhìn thấy nhiều sách như thế, lại còn giả vờ giả vịt đi vào nói muốn xem, Văn Tuyết cũng không rời đi, cười lạnh.
Nói thật, từng gặp qua rất nhiều kẻ không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy tiểu tử nào không biết xấu hổ đến như vậy!
Rõ ràng không biết cái gì, không ngờ lại dám nói năng hùng hồn muốn khảo hạch Luyện đan học đồ. Nếu nói như vậy cũng bỏ đi, đằng này còn công nhiên nói xin đi đọc sách...
Nếu như không phải giả vờ giả vịt, bất cứ người nào nhìn thấy nhiều sách như thế, sợ rằng nội tâm e ngại, cảm thấy không thể hoàn thành nhiệm vụ rồi!
Gần vạn bản... Chỉ đi quanh đã mất cả buổi, huống gì nói xem!
Nếu ngươi vô liêm sỉ như vậy, ta cũng lặng lẽ xem ngươi giả vờ.
Cho dù bị trừ lương hôm nay cũng phải chứng kiến ngươi mất mặt xấu hổ!
Sau hai canh giờ, xem ngươi làm sao kết thúc việc này!
Văn Tuyết bị tên này chọc giận không nhẹ, dự định đấu với hắn tới cùng.
Tác giả :
Hoành Tảo Thiên Nhai