Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 288: Ta Thua (2)
Tốn tròn ba trăm vạn, mua đan dược nâng cao tu vi, chịu đựng một đêm, tiêu hao vô số chân khí, giúp đỡ đột phá đến Chân Khí cảnh...
Lại tự nhiên như vậy?
Ngươi tốt xấu gì cũng đánh một quyền, thực lực chân chính không bằng đối phương, ta cũng nhận. Nửa chiêu còn chưa đánh, đã bị người ta đánh ra ngoài...
Lục Tầm ôm ngực, hai mắt biến thành màu đen.
Nếu không phải là lực chịu đựng tốt, sợ rằng hiện tại hắn đã xông lên đánh.
- Lục lão sư, trận đầu thất bại, làm sao bây giờ?
Chu Hồng không nhịn được hỏi.
- Mạc Hiểu, ngươi lên đi.
Cố nén cảm giác uất nghẹn trong lòng, Lục Tầm vẫy bàn tay một cái.
- Vâng!
Mạc Hiểu gật đầu, trong tay cầm trường thương, đi tới.
- Trịnh Dương, ngươi đi lên đi!
Nhìn thấy đối phương phái hắn ra, Trương Huyền hô một tiếng.
Trịnh Dương gật đầu, trong tay cũng cầm trường thương, đi lên.
Hai bằng hữu tốt lại đứng thẳng đối diện nhau.
Không để ý tới Trịnh Dương xuất chiến, Trương Huyền liếc mắt thoáng nhìn tới Viên Đào, thoả mãn gật đầu.
Ngược lại không phải là hắn tán thành đánh lén. Mà Viên Đào chỉ là Tụ Tức cảnh hậu kỳ, đối phương lại là Chân Khí cảnh, chênh lệch còn lớn hơn một cấp lớn.
Cho dù phòng ngự của ngươi có cường thịnh mấy đi nữa, lực công kích cũng không yếu, nhưng phải đánh tới trên người đối phương mới được. Đánh không tới, cũng là lời nói xuông.
Viên Đào biết rất rõ ràng khuyết điểm của mình. Tốc độ không theo kịp đối phương, cố ý tỏ ra yếu kém, lại ra tay đánh lén... Nói thật, thất bại như vậy, cũng không trách được người khác.
...
- Là Mạc Hiểu. Lần này khẳng định có thể chiến thắng!
Thật vất vả kìm chế sự buồn bực trong lòng, nhìn thấy được Mạc Hiểu đi lên đài, ánh mắt Vương Siêu nhất thời sáng lên.
- Vị này chính là...
Hồng Hạo trưởng lão ở một bên, thấy hắn xác định như vậy, kỳ quái nhìn qua.
- Mạc Hiểu am hiểu thương pháp, từng là đệ tử của ta!
Vương Siêu gật đầu:
- Hắn không chỉ có thực lực đạt tới Chân Khí cảnh, lý giải đối với thương pháp cũng rất lợi hại. Mấu chốt nhất chính là, ta đã truyền thụ ba chiêu thương thức thứ ba, thức thứ bảy và thức thứ mười tám Vương gia cho hắn!
- Hàn quang chợt nổi lên, ánh mặt trời chiều, chim quay về rừng?
Ánh mắt Hồng Hạo trưởng lão nhất thời sáng lên, có phần không thể tin được:
- Ba chiêu này tuy rằng không phải là lực lượng tối cường trong thương pháp của Vương gia, nhưng cũng là một khối công phòng kết hợp, uy lực vô cùng. Ngươi không ngờ truyền thụ phương pháp trân quý như vậy?
Thương pháp của Vương gia là bí kỹ thương pháp cao nhất tại Thiên Huyền quốc. Chỉ cần học thương pháp, không ai không muốn học tập. Hai cha con Vương Sùng, Vương Siêu cũng không truyền ra ngoài.
Chính vì vậy, bộ thương pháp này đang càng thêm trân quý, khiến cho vô số người điên cuồng vì nó.
Bình thường có thể học được một chiêu, lại cơ bản là vô địch trong cùng cấp bậc. Hắn không ngờ lại một hơi truyền thụ ba chiêu. Hơn nữa còn đều có uy lực lớn như vậy?
- Đúng vậy. Cho nên, Mạc Hiểu tất nhiên giành thắng lợi!
Tự tin trên mặt Vương Siêu không chỉ hoàn toàn khôi phục, thậm chí trở nên càng nồng đậm mạnh mẽ hơn. Hình như thất bại vừa rồi đã hoàn toàn không có ảnh hưởng tới.
Cũng khó trách được.
Khổng Kiệt không phải là học sinh của hắn. Hắn chỉ biết là không kém, tính cách các loại, cũng không biết được rõ ràng.
Mạc Hiểu lại khác.
Người này đã học qua với hắn, tính cách bền bỉ kiên định không chịu thua. Trịnh Dương muốn đánh lén, cũng không có khả năng thành công.
Hơn nữa người này lại được hắn thân truyền cho thương pháp Thông Huyền, muốn thua cũng khó!
Quan trọng nhất chính là, trước đây Trịnh Dương cũng từng muốn bái hắn làm sư. Hắn đã từng nhìn thấy đối phương ra tay, thương pháp nhu nhược, không có khí chất quyết chí tiến lên, bởi vậy mới bị hắn chặn ở ngoài cửa.
Người như thế, mới nửa tháng ngắn ngủi, cho dù tiến bước thế nào đi nữa, khẳng định cùng lắm mạnh mẽ tới đâu đi nữa, không phải là đối thủ của Mạc Hiểu.
Côn tháng, đao năm, thương cả đời.
Thương pháp nếu như có thể tiến bước trong khoảng thời gian ngắn, Vương gia bọn họ cũng sẽ không được gọi là thế gia tương đạo đứng đầu Thiên Huyền quốc.
Lục Tầm hiển nhiên cũng biết rõ điểm ấy, mới phái Mạc Hiểu lên, hi vọng hắn có thể giành thắng lợi đẹp mắt, lật lại cục diện.
- Mạc Hiểu, chúng ta lại gặp mặt!
Trên đài so đấu, trường thương của Trịnh Dương chợt thẳng tắp, trực tiếp dựng lên, trong nháy mắt cùng toàn thân hắn gắn bó thành một đường thẳng.
- Đúng vậy, lại gặp mặt!
Mạc Hiểu gật đầu, cũng giơ trường thương lên.
Hai người từ nhỏ đến lớn làm bằng hữu tốt, không nghĩ tới lại gặp mặt ở trên đài so đấu, hơn nữa còn là trường hợp này.
- Động thủ đi!
Biết bằng hữu tốt có khả năng rất khó hạ thủ, Trịnh Dương mở miệng trước.
- Tạm thời không vội, để cho ta làm nóng người đã.
Mạc Hiểu lắc đầu, lui về phía sau mấy bước. Chân khí trong cơ thể kích động. Ba chiêu thương pháp hắn học được từ chỗ của Vương Siêu giống như nước chảy mây trôi thi triển ra.
Vù vù vù vù!
Thương lực bắn ra bốn phía, giống như trận gió lốc, thổi qua khiến tóc người dựng đứng lên.
- Người này làm gì? Trực tiếp thi triển ra ba chiêu thương pháp, không phải là nói cho đối phương biết hắn biết thương pháp của Vương gia sao? Một khi sớm biết, sẽ có sự đề phòng, còn đánh sao được nữa?
Nhìn thấy được Mạc Hiểu không trực tiếp động thủ, ngược lại thi triển thương pháp làm nóng người, Hồng Hạo trưởng lão lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Chiến đấu với người khác, tốt nhất đối phương không biết thủ đoạn của mình. Còn chưa có chiến đấu, lại để lộ ra con át chủ bài. Đây không phải là chờ cho người ta đề phòng sao?
- Ha ha, yên tâm đi!
Vương Siêu mỉm cười, vẻ mặt kiêu ngạo và tự hào:
- Thương pháp vương gia là không có cách nào phá giải. Mấy năm nay chiêu số đã sớm lưu truyền ra bên ngoài. Không ít người đều bắt chước theo, nhưng ai có thể thật sự phá giải? Mạc Hiểu làm rất đúng. Cố ý làm cho đối phương nhìn thấy được, khiến cho trong lòng hắn phát sinh áp lực. Sau đó sẽ một lần hành động thi triển ra, phát huy mạnh uy danh thương pháp của Vương gia ta!
- Điều này... ngược lại cũng đúng!
Hồng Hạo trưởng lão gật đầu.
Thương pháp của Vương gia quả thật lưu truyền từ lâu, đáng tiếc không có phương pháp vận chuyển chân khí, bắt chước theo cũng vô dụng. Quan trọng nhất chính là... căn bản không phá giải được.
Nếu quả thật có thể phá giải, Vương Sùng cũng sẽ không có uy danh lớn như vậy.
Trên đài so đấu, Mạc Hiểu đã làm nóng người xong, thi triển ra hoàn mỹ ba chiêu thương pháp của Vương gia.
- Được rồi. Chắc hẳn muốn biểu diễn thương pháp của Vương gia!
Vương Siêu lại cười, đang muốn khen vài câu, mong tận mắt nhìn thấy được Trịnh Dương bị đánh cho hoa rơi nước chảy. Chỉ thấy trường thương trong tay Mạc Hiểu “keng!" một tiếng rơi trên mặt đất, bản thân thở dài một tiếng.
- Một chiêu này của ngươi, cho dù ta đạt được Chân Khí cảnh cũng phá giải không được. Ta thua!
- A?
Thân thể Vương Siêu thoáng lảo đảo một cái.
Còn chưa đánh mà? Ngươi nhận thua cái lông ấy?
Cho dù muốn thua, cũng là đối phương chịu thua có được hay không?
Trời ạ, đây rốt cuộc là thế nào vậy?
Lục Tầm đối diện cũng thoáng lảo đảo, lại muốn khóc.
Lại tự nhiên như vậy?
Ngươi tốt xấu gì cũng đánh một quyền, thực lực chân chính không bằng đối phương, ta cũng nhận. Nửa chiêu còn chưa đánh, đã bị người ta đánh ra ngoài...
Lục Tầm ôm ngực, hai mắt biến thành màu đen.
Nếu không phải là lực chịu đựng tốt, sợ rằng hiện tại hắn đã xông lên đánh.
- Lục lão sư, trận đầu thất bại, làm sao bây giờ?
Chu Hồng không nhịn được hỏi.
- Mạc Hiểu, ngươi lên đi.
Cố nén cảm giác uất nghẹn trong lòng, Lục Tầm vẫy bàn tay một cái.
- Vâng!
Mạc Hiểu gật đầu, trong tay cầm trường thương, đi tới.
- Trịnh Dương, ngươi đi lên đi!
Nhìn thấy đối phương phái hắn ra, Trương Huyền hô một tiếng.
Trịnh Dương gật đầu, trong tay cũng cầm trường thương, đi lên.
Hai bằng hữu tốt lại đứng thẳng đối diện nhau.
Không để ý tới Trịnh Dương xuất chiến, Trương Huyền liếc mắt thoáng nhìn tới Viên Đào, thoả mãn gật đầu.
Ngược lại không phải là hắn tán thành đánh lén. Mà Viên Đào chỉ là Tụ Tức cảnh hậu kỳ, đối phương lại là Chân Khí cảnh, chênh lệch còn lớn hơn một cấp lớn.
Cho dù phòng ngự của ngươi có cường thịnh mấy đi nữa, lực công kích cũng không yếu, nhưng phải đánh tới trên người đối phương mới được. Đánh không tới, cũng là lời nói xuông.
Viên Đào biết rất rõ ràng khuyết điểm của mình. Tốc độ không theo kịp đối phương, cố ý tỏ ra yếu kém, lại ra tay đánh lén... Nói thật, thất bại như vậy, cũng không trách được người khác.
...
- Là Mạc Hiểu. Lần này khẳng định có thể chiến thắng!
Thật vất vả kìm chế sự buồn bực trong lòng, nhìn thấy được Mạc Hiểu đi lên đài, ánh mắt Vương Siêu nhất thời sáng lên.
- Vị này chính là...
Hồng Hạo trưởng lão ở một bên, thấy hắn xác định như vậy, kỳ quái nhìn qua.
- Mạc Hiểu am hiểu thương pháp, từng là đệ tử của ta!
Vương Siêu gật đầu:
- Hắn không chỉ có thực lực đạt tới Chân Khí cảnh, lý giải đối với thương pháp cũng rất lợi hại. Mấu chốt nhất chính là, ta đã truyền thụ ba chiêu thương thức thứ ba, thức thứ bảy và thức thứ mười tám Vương gia cho hắn!
- Hàn quang chợt nổi lên, ánh mặt trời chiều, chim quay về rừng?
Ánh mắt Hồng Hạo trưởng lão nhất thời sáng lên, có phần không thể tin được:
- Ba chiêu này tuy rằng không phải là lực lượng tối cường trong thương pháp của Vương gia, nhưng cũng là một khối công phòng kết hợp, uy lực vô cùng. Ngươi không ngờ truyền thụ phương pháp trân quý như vậy?
Thương pháp của Vương gia là bí kỹ thương pháp cao nhất tại Thiên Huyền quốc. Chỉ cần học thương pháp, không ai không muốn học tập. Hai cha con Vương Sùng, Vương Siêu cũng không truyền ra ngoài.
Chính vì vậy, bộ thương pháp này đang càng thêm trân quý, khiến cho vô số người điên cuồng vì nó.
Bình thường có thể học được một chiêu, lại cơ bản là vô địch trong cùng cấp bậc. Hắn không ngờ lại một hơi truyền thụ ba chiêu. Hơn nữa còn đều có uy lực lớn như vậy?
- Đúng vậy. Cho nên, Mạc Hiểu tất nhiên giành thắng lợi!
Tự tin trên mặt Vương Siêu không chỉ hoàn toàn khôi phục, thậm chí trở nên càng nồng đậm mạnh mẽ hơn. Hình như thất bại vừa rồi đã hoàn toàn không có ảnh hưởng tới.
Cũng khó trách được.
Khổng Kiệt không phải là học sinh của hắn. Hắn chỉ biết là không kém, tính cách các loại, cũng không biết được rõ ràng.
Mạc Hiểu lại khác.
Người này đã học qua với hắn, tính cách bền bỉ kiên định không chịu thua. Trịnh Dương muốn đánh lén, cũng không có khả năng thành công.
Hơn nữa người này lại được hắn thân truyền cho thương pháp Thông Huyền, muốn thua cũng khó!
Quan trọng nhất chính là, trước đây Trịnh Dương cũng từng muốn bái hắn làm sư. Hắn đã từng nhìn thấy đối phương ra tay, thương pháp nhu nhược, không có khí chất quyết chí tiến lên, bởi vậy mới bị hắn chặn ở ngoài cửa.
Người như thế, mới nửa tháng ngắn ngủi, cho dù tiến bước thế nào đi nữa, khẳng định cùng lắm mạnh mẽ tới đâu đi nữa, không phải là đối thủ của Mạc Hiểu.
Côn tháng, đao năm, thương cả đời.
Thương pháp nếu như có thể tiến bước trong khoảng thời gian ngắn, Vương gia bọn họ cũng sẽ không được gọi là thế gia tương đạo đứng đầu Thiên Huyền quốc.
Lục Tầm hiển nhiên cũng biết rõ điểm ấy, mới phái Mạc Hiểu lên, hi vọng hắn có thể giành thắng lợi đẹp mắt, lật lại cục diện.
- Mạc Hiểu, chúng ta lại gặp mặt!
Trên đài so đấu, trường thương của Trịnh Dương chợt thẳng tắp, trực tiếp dựng lên, trong nháy mắt cùng toàn thân hắn gắn bó thành một đường thẳng.
- Đúng vậy, lại gặp mặt!
Mạc Hiểu gật đầu, cũng giơ trường thương lên.
Hai người từ nhỏ đến lớn làm bằng hữu tốt, không nghĩ tới lại gặp mặt ở trên đài so đấu, hơn nữa còn là trường hợp này.
- Động thủ đi!
Biết bằng hữu tốt có khả năng rất khó hạ thủ, Trịnh Dương mở miệng trước.
- Tạm thời không vội, để cho ta làm nóng người đã.
Mạc Hiểu lắc đầu, lui về phía sau mấy bước. Chân khí trong cơ thể kích động. Ba chiêu thương pháp hắn học được từ chỗ của Vương Siêu giống như nước chảy mây trôi thi triển ra.
Vù vù vù vù!
Thương lực bắn ra bốn phía, giống như trận gió lốc, thổi qua khiến tóc người dựng đứng lên.
- Người này làm gì? Trực tiếp thi triển ra ba chiêu thương pháp, không phải là nói cho đối phương biết hắn biết thương pháp của Vương gia sao? Một khi sớm biết, sẽ có sự đề phòng, còn đánh sao được nữa?
Nhìn thấy được Mạc Hiểu không trực tiếp động thủ, ngược lại thi triển thương pháp làm nóng người, Hồng Hạo trưởng lão lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Chiến đấu với người khác, tốt nhất đối phương không biết thủ đoạn của mình. Còn chưa có chiến đấu, lại để lộ ra con át chủ bài. Đây không phải là chờ cho người ta đề phòng sao?
- Ha ha, yên tâm đi!
Vương Siêu mỉm cười, vẻ mặt kiêu ngạo và tự hào:
- Thương pháp vương gia là không có cách nào phá giải. Mấy năm nay chiêu số đã sớm lưu truyền ra bên ngoài. Không ít người đều bắt chước theo, nhưng ai có thể thật sự phá giải? Mạc Hiểu làm rất đúng. Cố ý làm cho đối phương nhìn thấy được, khiến cho trong lòng hắn phát sinh áp lực. Sau đó sẽ một lần hành động thi triển ra, phát huy mạnh uy danh thương pháp của Vương gia ta!
- Điều này... ngược lại cũng đúng!
Hồng Hạo trưởng lão gật đầu.
Thương pháp của Vương gia quả thật lưu truyền từ lâu, đáng tiếc không có phương pháp vận chuyển chân khí, bắt chước theo cũng vô dụng. Quan trọng nhất chính là... căn bản không phá giải được.
Nếu quả thật có thể phá giải, Vương Sùng cũng sẽ không có uy danh lớn như vậy.
Trên đài so đấu, Mạc Hiểu đã làm nóng người xong, thi triển ra hoàn mỹ ba chiêu thương pháp của Vương gia.
- Được rồi. Chắc hẳn muốn biểu diễn thương pháp của Vương gia!
Vương Siêu lại cười, đang muốn khen vài câu, mong tận mắt nhìn thấy được Trịnh Dương bị đánh cho hoa rơi nước chảy. Chỉ thấy trường thương trong tay Mạc Hiểu “keng!" một tiếng rơi trên mặt đất, bản thân thở dài một tiếng.
- Một chiêu này của ngươi, cho dù ta đạt được Chân Khí cảnh cũng phá giải không được. Ta thua!
- A?
Thân thể Vương Siêu thoáng lảo đảo một cái.
Còn chưa đánh mà? Ngươi nhận thua cái lông ấy?
Cho dù muốn thua, cũng là đối phương chịu thua có được hay không?
Trời ạ, đây rốt cuộc là thế nào vậy?
Lục Tầm đối diện cũng thoáng lảo đảo, lại muốn khóc.
Tác giả :
Hoành Tảo Thiên Nhai