Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 234: Phương pháp trị liệu kỳ lạ cho Thẩm Hồng (thượng) (2)
- Không sai. Chỉ là y phục mặc có hơi nhiều. Bỏ tất cả những ống tay áo này đi!
Trương Huyền tiếp tục phân phó.
- Mặc nhiều quần áo?
Sắc mặt ba danh sư càng thêm cổ quái.
Tìm vũ cơ, cởi quần áo... Trời ạ, đây là hỗ trợ đột phá sao?
Thế nào lại có cảm giác đang đi dạo trong kỹ viện, lựa chọn nữ nhân trong lòng...
Nếu không phải một lòng muốn xem hắn rốt cuộc sử dụng thủ đoạn gì, sợ rằng bọn họ cũng đợi không nổi nữa.
Trước đó đã đoán được thủ đoạn của hắn không chính thống. Nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới... lại không chính thống như thế.
Danh sư người ta lợi hại đều cực kỳ nghiêm túc, nói năng thận trọng, thủ đoạn đều quang minh lỗi lạc, đường đường chính chính. Ngươi thì hay rồi... Cứu người cũng giống như đi dạo kỹ viện...
Tuy rằng còn không biết hắn muốn làm gì, nhưng mấy người đã có dự cảm không lành.
...
Những vũ cơ này đều là vương cung ngự dụng, đừng nói cởi quần áo, cho dù làm những chuyện khác, cũng sẽ không chút do dự. Nghe được phân phó, chỉ mấy hơi thở bọn họ lại bỏ trường sam bên ngoài. Tất cả tháo bỏ, lưu lại áo lót bó sát người.
Cảnh xuân vô hạn.
- Được rồi, Thẩm Truy bệ hạ, ngươi lại giúp ta chuẩn bị vài thứ...
Trương Huyền xoay đầu lại, hạ giọng, lặng lẽ phân phó.
- Dương sư cần gì nói thẳng là được... Cái gì?
Nói phân nửa, lời nói thoáng cái dừng lại. Thẩm Truy bệ hạ giống như là bị người bóp lấy cổ, mắt trợn tròn, thiếu chút nữa thì điên mất:
- Dương sư, nếu như... Ngươi có hứng thú, muốn bao nhiêu, ta cho người đưa tới phủ đệ của ngươi bấy nhiêu. Ở chỗ này... không tốt lắm đi?
- Không cần nói nhảm nhiều như vậy làm gì. Nhanh đi đi!
Trương Huyền một cước đạp tới.
- Vâng...
Vẻ mặt buồn bã giống như đưa đám, Thẩm Truy đi an bài.
Trong ba danh sư, Lưu Lăng có thực lực mạnh nhất. Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, vẫn bị hắn nghe được. Hắn cũng thoáng lảo đảo, trước mắt hiện ra sao đen.
- Hắn bảo Thẩm Truy làm gì?
Nhìn vẻ mặt của hắn, biết chắc đã nghe được cái gì, Trang Hiền, Trịnh Phi không nhịn được hỏi.
- Hắn bảo Thẩm Truy bệ hạ đi tìm một thứ...
Vẻ mặt Lưu Lăng vỡ mộng.
- Thứ? Là thứ gì khiến cho Thẩm Truy chấn động kinh ngạc như thế?
- Là... xuân dược!
- Xuân dược?
Trang Hiền, Trịnh Phi đầu tiên là sửng sốt. Ngay lập tức đồng tử mỗi một người liền trợn tròn.
Trời ạ!
Đã sớm đoán được phương pháp của Dương sư này không phải tốt lành gì. Nghe được thứ này, bọn họ đều không nhịn được nữa, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Thật đúng như bọn họ đã suy đoán, bẫy chết người không đền mạng!
Giúp người đột phá, đã thấy qua cần thuốc bổ, cần đan dược, cần linh bảo, cần bí tịch. Nhưng vừa mở miệng đòi xuân dược, bọn họ thật đúng là lần đầu tiên nghe được, lần đầu tiên thấy.
Tìm vũ cơ, cởi quần áo. Sau đó tìm thứ này, làm thật sự triệt để... Đại ca, ngươi đây là giúp người đột phá, hay giúp người lớn bảo vệ sức khoẻ?
Ba người lại nhìn về phía Thẩm Hồng cách đó không xa hoàn toàn không hay biết gì cả, tràn ngập sự thông cảm.
Ngày hôm qua Trang sư bị bao tải bịt kín đánh ngoan độc một trận, chí ít danh tiết còn. Thật sự bởi vì đột phá, ở trước mặt mọi người làm ra chuyện đồi phong bại tục gì, còn không một hơi không thể được, lập tức chết đi?
Thời điểm mấy người đầy suy sụp, Thẩm Truy bệ hạ đã sai người ta tìm tới một cái bình ngọc, chứa đầy thuốc được chế tạo đặc biệt.
Trong hậu cung ba nghìn mỹ nữ, hắn cũng không thể ngoại lệ. Mấy thứ này tìm ra được cũng không phức tạp.
- Nuốt vào!
Cầm bình ngọc trong tay, Trương Huyền đi tới trước mặt Thẩm Hồng.
- Vâng!
Thẩm Hồng lão tổ cũng không biết bên trong chứa cái gì, trên mặt đầy tín nhiệm và sùng bái, tiếp nhận bình ngọc, không chút do dự nuốt thuốc xuống.
Nhìn động tác sảng khoái như vậy, ba đại danh sư, Thẩm Truy bệ hạ lông mày giật mạnh.
- Được, đi cùng các nàng khiêu vũ.
Thấy hắn uống thuốc xong, Trương Huyền thoả mãn gật đầu.
- Khiêu vũ?
Thẩm Hồng sửng sốt.
Hắn là một lão đầu, cùng những nữ tử như hoa như ngọc này khiêu vũ? Khiêu vũ cái gì?
Mấu chốt là... các nàng mặc ít như vậy, nếu thật sự qua, rất dễ dàng va chạm ma sát...
Trong lòng hắn đang rầu rĩ, lại cảm thấy trong cơ thể có một cảm giác khô nóng từ dưới bụng sinh ra. Hắn lại nhìn về mười mấy vũ cơ phía trước mắt, không ngờ phát sinh một chút kích động.
Tăng tăng tăng!
Kích động này càng lúc càng mãnh liệt, rất nhanh lại không nhịn được nữa.
Không thể không nói, Thẩm Truy bệ hạ tìm tới thuốc này rất lợi hại, tốc độ thiêu đốt cũng rất nhanh. Mấy hơi thở qua đi, hai mắt Thẩm Hồng đã ửng đỏ, có phần không nhịn được.
Ăn loại thuốc này vào, cho dù không mấy quyến rũ, cũng khó có thể chịu đựng được. Hiện tại trước mắt hắn xuất hiện thêm nhiều nữ tử trẻ tuổi như hoa như ngọc, xinh đẹp động lòng người, hơn nữa quần áo “đơn giản" như vậy, hắn có thể nhịn được mới là kỳ lạ.
Gào thét một tiếng, Thẩm Hồng lão tổ lại muốn tiến lên.
- Ngăn cản hắn, để cho những vũ cơ kia khiêu vũ ở trước mặt hắn, càng lẳng lơ càng tốt!
Trương Huyền tiếp tục phân phó.
- Vâng!
Trên đầu Thẩm Truy bệ hạ đổ đầy mồ hôi.
Trời ạ, đây là biện pháp đột phá gì vậy? Ăn xuân dược, lại chỉ có thể nhìn?
Vù vù vù!
Rất nhiều vũ cơ nghe được phân phó, nhảy càng thêm thướt tha nhiều vẻ, càng gợi cảm, lẳng lơ.
Dáng người kiều mị không ngừng uốn éo, làn da trắng như tuyết phản xạ ánh sáng, cho người ta một loại cảm giác ôn hòa như ngọc. Nhất là động tác, vừa lúc nắm lấy chỗ ngứa ngáy của nam nhân, đừng nói Thẩm Hồng nuốt vào xuân dược, ngay cả ba đại danh sư nhìn thấy được, cũng có chút môi khô khốc, trong lòng ngứa ngáy.
- Đây thật là... muốn giúp người đột phá sao?
Vốn tưởng rằng bị chùm đầu đánh một trận khiến người ta đột phá đã đủ kỳ lạ. Nằm mơ cũng không nghĩ tới, điều này càng kỳ lạ hơn...
Ba đại danh sư cũng sắp khóc. Nhìn thấy được cảnh này bọn họ mới biết được, mấy năm nay những lý luận, quy tắc bọn họ học được, đều muốn nổ tung!
Trương Huyền tiếp tục phân phó.
- Mặc nhiều quần áo?
Sắc mặt ba danh sư càng thêm cổ quái.
Tìm vũ cơ, cởi quần áo... Trời ạ, đây là hỗ trợ đột phá sao?
Thế nào lại có cảm giác đang đi dạo trong kỹ viện, lựa chọn nữ nhân trong lòng...
Nếu không phải một lòng muốn xem hắn rốt cuộc sử dụng thủ đoạn gì, sợ rằng bọn họ cũng đợi không nổi nữa.
Trước đó đã đoán được thủ đoạn của hắn không chính thống. Nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới... lại không chính thống như thế.
Danh sư người ta lợi hại đều cực kỳ nghiêm túc, nói năng thận trọng, thủ đoạn đều quang minh lỗi lạc, đường đường chính chính. Ngươi thì hay rồi... Cứu người cũng giống như đi dạo kỹ viện...
Tuy rằng còn không biết hắn muốn làm gì, nhưng mấy người đã có dự cảm không lành.
...
Những vũ cơ này đều là vương cung ngự dụng, đừng nói cởi quần áo, cho dù làm những chuyện khác, cũng sẽ không chút do dự. Nghe được phân phó, chỉ mấy hơi thở bọn họ lại bỏ trường sam bên ngoài. Tất cả tháo bỏ, lưu lại áo lót bó sát người.
Cảnh xuân vô hạn.
- Được rồi, Thẩm Truy bệ hạ, ngươi lại giúp ta chuẩn bị vài thứ...
Trương Huyền xoay đầu lại, hạ giọng, lặng lẽ phân phó.
- Dương sư cần gì nói thẳng là được... Cái gì?
Nói phân nửa, lời nói thoáng cái dừng lại. Thẩm Truy bệ hạ giống như là bị người bóp lấy cổ, mắt trợn tròn, thiếu chút nữa thì điên mất:
- Dương sư, nếu như... Ngươi có hứng thú, muốn bao nhiêu, ta cho người đưa tới phủ đệ của ngươi bấy nhiêu. Ở chỗ này... không tốt lắm đi?
- Không cần nói nhảm nhiều như vậy làm gì. Nhanh đi đi!
Trương Huyền một cước đạp tới.
- Vâng...
Vẻ mặt buồn bã giống như đưa đám, Thẩm Truy đi an bài.
Trong ba danh sư, Lưu Lăng có thực lực mạnh nhất. Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, vẫn bị hắn nghe được. Hắn cũng thoáng lảo đảo, trước mắt hiện ra sao đen.
- Hắn bảo Thẩm Truy làm gì?
Nhìn vẻ mặt của hắn, biết chắc đã nghe được cái gì, Trang Hiền, Trịnh Phi không nhịn được hỏi.
- Hắn bảo Thẩm Truy bệ hạ đi tìm một thứ...
Vẻ mặt Lưu Lăng vỡ mộng.
- Thứ? Là thứ gì khiến cho Thẩm Truy chấn động kinh ngạc như thế?
- Là... xuân dược!
- Xuân dược?
Trang Hiền, Trịnh Phi đầu tiên là sửng sốt. Ngay lập tức đồng tử mỗi một người liền trợn tròn.
Trời ạ!
Đã sớm đoán được phương pháp của Dương sư này không phải tốt lành gì. Nghe được thứ này, bọn họ đều không nhịn được nữa, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Thật đúng như bọn họ đã suy đoán, bẫy chết người không đền mạng!
Giúp người đột phá, đã thấy qua cần thuốc bổ, cần đan dược, cần linh bảo, cần bí tịch. Nhưng vừa mở miệng đòi xuân dược, bọn họ thật đúng là lần đầu tiên nghe được, lần đầu tiên thấy.
Tìm vũ cơ, cởi quần áo. Sau đó tìm thứ này, làm thật sự triệt để... Đại ca, ngươi đây là giúp người đột phá, hay giúp người lớn bảo vệ sức khoẻ?
Ba người lại nhìn về phía Thẩm Hồng cách đó không xa hoàn toàn không hay biết gì cả, tràn ngập sự thông cảm.
Ngày hôm qua Trang sư bị bao tải bịt kín đánh ngoan độc một trận, chí ít danh tiết còn. Thật sự bởi vì đột phá, ở trước mặt mọi người làm ra chuyện đồi phong bại tục gì, còn không một hơi không thể được, lập tức chết đi?
Thời điểm mấy người đầy suy sụp, Thẩm Truy bệ hạ đã sai người ta tìm tới một cái bình ngọc, chứa đầy thuốc được chế tạo đặc biệt.
Trong hậu cung ba nghìn mỹ nữ, hắn cũng không thể ngoại lệ. Mấy thứ này tìm ra được cũng không phức tạp.
- Nuốt vào!
Cầm bình ngọc trong tay, Trương Huyền đi tới trước mặt Thẩm Hồng.
- Vâng!
Thẩm Hồng lão tổ cũng không biết bên trong chứa cái gì, trên mặt đầy tín nhiệm và sùng bái, tiếp nhận bình ngọc, không chút do dự nuốt thuốc xuống.
Nhìn động tác sảng khoái như vậy, ba đại danh sư, Thẩm Truy bệ hạ lông mày giật mạnh.
- Được, đi cùng các nàng khiêu vũ.
Thấy hắn uống thuốc xong, Trương Huyền thoả mãn gật đầu.
- Khiêu vũ?
Thẩm Hồng sửng sốt.
Hắn là một lão đầu, cùng những nữ tử như hoa như ngọc này khiêu vũ? Khiêu vũ cái gì?
Mấu chốt là... các nàng mặc ít như vậy, nếu thật sự qua, rất dễ dàng va chạm ma sát...
Trong lòng hắn đang rầu rĩ, lại cảm thấy trong cơ thể có một cảm giác khô nóng từ dưới bụng sinh ra. Hắn lại nhìn về mười mấy vũ cơ phía trước mắt, không ngờ phát sinh một chút kích động.
Tăng tăng tăng!
Kích động này càng lúc càng mãnh liệt, rất nhanh lại không nhịn được nữa.
Không thể không nói, Thẩm Truy bệ hạ tìm tới thuốc này rất lợi hại, tốc độ thiêu đốt cũng rất nhanh. Mấy hơi thở qua đi, hai mắt Thẩm Hồng đã ửng đỏ, có phần không nhịn được.
Ăn loại thuốc này vào, cho dù không mấy quyến rũ, cũng khó có thể chịu đựng được. Hiện tại trước mắt hắn xuất hiện thêm nhiều nữ tử trẻ tuổi như hoa như ngọc, xinh đẹp động lòng người, hơn nữa quần áo “đơn giản" như vậy, hắn có thể nhịn được mới là kỳ lạ.
Gào thét một tiếng, Thẩm Hồng lão tổ lại muốn tiến lên.
- Ngăn cản hắn, để cho những vũ cơ kia khiêu vũ ở trước mặt hắn, càng lẳng lơ càng tốt!
Trương Huyền tiếp tục phân phó.
- Vâng!
Trên đầu Thẩm Truy bệ hạ đổ đầy mồ hôi.
Trời ạ, đây là biện pháp đột phá gì vậy? Ăn xuân dược, lại chỉ có thể nhìn?
Vù vù vù!
Rất nhiều vũ cơ nghe được phân phó, nhảy càng thêm thướt tha nhiều vẻ, càng gợi cảm, lẳng lơ.
Dáng người kiều mị không ngừng uốn éo, làn da trắng như tuyết phản xạ ánh sáng, cho người ta một loại cảm giác ôn hòa như ngọc. Nhất là động tác, vừa lúc nắm lấy chỗ ngứa ngáy của nam nhân, đừng nói Thẩm Hồng nuốt vào xuân dược, ngay cả ba đại danh sư nhìn thấy được, cũng có chút môi khô khốc, trong lòng ngứa ngáy.
- Đây thật là... muốn giúp người đột phá sao?
Vốn tưởng rằng bị chùm đầu đánh một trận khiến người ta đột phá đã đủ kỳ lạ. Nằm mơ cũng không nghĩ tới, điều này càng kỳ lạ hơn...
Ba đại danh sư cũng sắp khóc. Nhìn thấy được cảnh này bọn họ mới biết được, mấy năm nay những lý luận, quy tắc bọn họ học được, đều muốn nổ tung!
Tác giả :
Hoành Tảo Thiên Nhai