Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 227: Học một chút là được (1)
Không nghĩ tới giả vờ lâu như vậy danh sư, khiến cho tất cả mọi người tin là thật, kết quả... Nhưng ở này một nho nhỏ kiến thức thông thường lên trồng ngã.
Sớm biết rằng Thiên Huyền vương quốc không có độc sư, đau da nhàn rỗi cũng sẽ không nói!
Tuy rằng Đồ Thư Quán có không ít sách liên quan tới độc, hắn cũng chỉ là thu nhận sử dụng. Hơn nữa, Thiên Huyền vương quốc không có nghề nghiệp độc sư này, loại sách này cũng chỉ ghi lại một ít thuộc tính và vận dụng cơ bản đối với độc, lại giống như sách trong tàng thư khố của công hội luyện đan sư, các loại liên quan tới chức nghiệp độc sư cấp bậc cao hơn cũng không ghi chép. Cho nên, cho dù hiện tại tìm kiểm tra, sợ rằng cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Thảo nào ánh mắt đám người Lưu Lăng nhìn qua càng lúc càng không đúng. Căn bản nhất chính là chỗ này.
Mặc dù biết đã lộ ra, có chút buồn bực, nhưng Trương Huyền cũng biết mũi tên đã bắn ra khỏi dây cung không quay đầu lại được. Hiện tại muốn nói không trị được, là ngụy trang, sợ rằng không cần Thẩm Truy bệ hạ ra tay, mấy danh sư này sẽ lập tức đánh mình thành đầu heo.
Suy nghĩ rõ ràng những điều này, Trương Huyền cũng không hoảng hốt, Gương mặt hắn hơi nâng lên. Trong ánh mắt lộ ra sự tang thương, giống như một chuyện cũ trong quá khứ, tâm tình đa sầu đa cảm bị dẫn động ra, dường như đang nhớ lại cái gì.
- Về điểm ấy ngược lại là ta sơ sót, còn tưởng rằng là địa phương ta ở mấy năm trước...
Người ngoài nhìn vào, thật giống như hắn đã quên mất đây là Thiên Huyền vương quốc, nói sai vậy.
...
Nhìn thấy được biểu tình này của hắn, trên đầu đám người Lưu Lăng, Trịnh Phi liên tiếp có dấu chấm hỏi.
Có thể có độc sư, nói rõ vương quốc hắn ở ít nhất là nhất đẳng. Nhưng vương quốc nhất đẳng gần đây, bọn họ đều đi qua, chưa từng nghe qua cái tên Dương Huyền này, cũng không có người này tương tự...
- Các ngươi cũng biết loại nước thuốc này, do nọc độc gì điều tạo thành không? Nếu như có, không bằng hiện tại điều chế ra một phần. Cứu người quan trọng hơn.
Thấy mọi người quả nhiên bị dời lực chú ý, Trương Huyền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn về ba danh sư phía trước mắt.
Đối mặt với Thẩm Hồng nửa chết nửa sống, hắn thật sự nghĩ không ra biện pháp gì, chỉ có thể tạm thời làm cho đối phương khôi phục chút tinh thần, đánh ra quyền pháp.
Nếu không, bộ dạng hắn như vậy, sợ rằng không cần cứu nữa, cũng sẽ chết.
- Điều chế ra?
Lưu Lăng lắc đầu:
- Xem ra Dương sư quả thật không biết nhiều về độc sư. Nói thật đi, phương pháp điều chế loại nước thuốc này rất đơn giản. Tổng cộng mười loại độc dược. Ngay cả ta cũng có thể lấy ra được. Nhưng muốn phối hợp cân bằng, không có tác dụng phụ đối với con người, còn có thể nâng cao tinh khí thần, đây là thủ đoạn của độc sư. Kém một chút cũng không được. Cho dù biết cách điều chế, cũng vô dụng!
Phân phối độc dược giống như chế luyện đan dược, bất kể thủ pháp hay liều lượng dược liệu, chỉ cần chênh lệch một chút, sẽ là sai ngàn dặm, khiến cho kết quả hoàn toàn khác nhau.
Chính vì vậy, độc sư tuy rằng có tên tuổi rõ ràng rất thối, vẫn truyền thừa xuống, trở thành tồn tại khiến không ít người kiêng kỵ.
Thậm chí cũng có một vài thế lực lớn, đặc biệt mời về, dùng để xử lý một ít chuyện không có phương tiện ra tay.
- Biết cách điều chế cũng điều chế không ra?
Trương Huyền liếc mắt thoáng nhìn:
- Như vậy đi, ngươi viết ra cách điều chế, chuẩn bị mấy thứ này trước lại nói sau.
- Được rồi, nếu Dương sư có ý, ta cũng không có cách nào.
Lưu Lăng không nhiều nói nữa, sai người ta mang giấy bút tới, rất nhanh viết xuống.
Trương Huyền nhìn sang.
Độc Căn thảo, chất độc của Bạch Trúc xà, Trí Tử hoa, máu của con cóc đen...
Tròn mười loại, quả thật tất cả đều là vật kịch độc. Mấy thứ này, bất kỳ lấy ra thứ nào, cường giả Thông Huyền cảnh dùng, đều sẽ trực tiếp chết ngay, càng chưa nói tới những người khác.
Mỗi một dạng đều là kịch độc. Mười loại thông qua tỉ lệ đặc biệt phối hợp, lại có thể trở thành vật đại bổ. Không thể không nói, thủ đoạn của độc sư thật sự rất thần kỳ.
Mấy thứ này, cho dù vương cung không có, muốn tìm ra cũng không khó khăn. Thời gian không lâu, tất cả được đặt ở trước mặt. Mỗi một dạng đều mang màu sắc làm cho người ta sợ hãi, khiến người ta xem một chút, lại từ sâu trong nội tâm sinh ra cảm giác kinh hoàng.
- Tìm được mấy thứ này, lại có ích lợi gì? Không có độc sư điều chế, đây là vật kịch độc, không có bất kỳ tác dụng nào cứu người nào...
Trong lòng nổi lên nghi ngờ, Trịnh Phi không nhịn được mở miệng.
Tìm mấy thứ này lại làm trễ nãi không ít thời gian. Lúc này Thẩm Hồng rõ ràng không kiên trì nổi. Mời ngươi qua đây xem có thể giúp một tay đột phá tu vi, kéo dài sinh mạng hay không. Ngươi lăn qua lăn lại làm những cái này làm gì? Không phải lãng phí thời gian sao?
- Đúng vậy, tình hình của Thẩm Hồng đúng là không dễ xử lý. Thật sự không được, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp. Độc sư chế biến nước thuốc, tuy rằng có thể khiến cho người ta trong khoảng thời gian ngắn khôi phục lại tinh lực nhất định, là một trong những biện pháp tốt nhất hiện nay, nhưng không biết điều chế cũng uổng công!
Trang Hiền cũng không nhìn nổi nữa.
Hắn nhận ân huệ của Dương sư này, vốn không nên nói chen vào. Nhưng hắn thấy những việc đối phương làm, đều là chuyện vô dụng. Việc cấp bách, là nghĩ biện pháp khiến cho Thẩm Hồng đột phá, mà không phải những điều này.
- Các ngươi cũng nói, nước thuốc có tác dụng. Đã như vậy, điều chế ra là được. Dù sao biết mấy thứ dược liệu này, cần gì quan tâm hắn có phải là độc sư hay không? Lẽ nào không có độc sư, lại không có cách nào cứu người?
Cắt ngang lời hắn nói, Trương Huyền thản nhiên cười.
- Nhưng... chúng ta đều đều không biết về thuộc tính của những kịch độc này...
Vẻ mặt Trang Hiền sốt ruột:
- Một khi xuất hiện sai lầm, sẽ lập tức độc chết người, lại không còn đường nào quay trở lại...
- Được rồi, không biết có thể học. Không biết điều chế có thể thử xem. Không cần thiết phải kinh sợ như vậy!
Trương Huyền khoát tay áo.
- Học tập?
- Thử xem?
Thẩm Truy bệ hạ, đám người Lưu Lăng đồng thời lảo đảo, thiếu chút nữa thì lập tức ngất đi.
Đại ca, ngươi còn không biết độc sư là gì, học tập thế nào?
Sớm biết rằng Thiên Huyền vương quốc không có độc sư, đau da nhàn rỗi cũng sẽ không nói!
Tuy rằng Đồ Thư Quán có không ít sách liên quan tới độc, hắn cũng chỉ là thu nhận sử dụng. Hơn nữa, Thiên Huyền vương quốc không có nghề nghiệp độc sư này, loại sách này cũng chỉ ghi lại một ít thuộc tính và vận dụng cơ bản đối với độc, lại giống như sách trong tàng thư khố của công hội luyện đan sư, các loại liên quan tới chức nghiệp độc sư cấp bậc cao hơn cũng không ghi chép. Cho nên, cho dù hiện tại tìm kiểm tra, sợ rằng cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Thảo nào ánh mắt đám người Lưu Lăng nhìn qua càng lúc càng không đúng. Căn bản nhất chính là chỗ này.
Mặc dù biết đã lộ ra, có chút buồn bực, nhưng Trương Huyền cũng biết mũi tên đã bắn ra khỏi dây cung không quay đầu lại được. Hiện tại muốn nói không trị được, là ngụy trang, sợ rằng không cần Thẩm Truy bệ hạ ra tay, mấy danh sư này sẽ lập tức đánh mình thành đầu heo.
Suy nghĩ rõ ràng những điều này, Trương Huyền cũng không hoảng hốt, Gương mặt hắn hơi nâng lên. Trong ánh mắt lộ ra sự tang thương, giống như một chuyện cũ trong quá khứ, tâm tình đa sầu đa cảm bị dẫn động ra, dường như đang nhớ lại cái gì.
- Về điểm ấy ngược lại là ta sơ sót, còn tưởng rằng là địa phương ta ở mấy năm trước...
Người ngoài nhìn vào, thật giống như hắn đã quên mất đây là Thiên Huyền vương quốc, nói sai vậy.
...
Nhìn thấy được biểu tình này của hắn, trên đầu đám người Lưu Lăng, Trịnh Phi liên tiếp có dấu chấm hỏi.
Có thể có độc sư, nói rõ vương quốc hắn ở ít nhất là nhất đẳng. Nhưng vương quốc nhất đẳng gần đây, bọn họ đều đi qua, chưa từng nghe qua cái tên Dương Huyền này, cũng không có người này tương tự...
- Các ngươi cũng biết loại nước thuốc này, do nọc độc gì điều tạo thành không? Nếu như có, không bằng hiện tại điều chế ra một phần. Cứu người quan trọng hơn.
Thấy mọi người quả nhiên bị dời lực chú ý, Trương Huyền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn về ba danh sư phía trước mắt.
Đối mặt với Thẩm Hồng nửa chết nửa sống, hắn thật sự nghĩ không ra biện pháp gì, chỉ có thể tạm thời làm cho đối phương khôi phục chút tinh thần, đánh ra quyền pháp.
Nếu không, bộ dạng hắn như vậy, sợ rằng không cần cứu nữa, cũng sẽ chết.
- Điều chế ra?
Lưu Lăng lắc đầu:
- Xem ra Dương sư quả thật không biết nhiều về độc sư. Nói thật đi, phương pháp điều chế loại nước thuốc này rất đơn giản. Tổng cộng mười loại độc dược. Ngay cả ta cũng có thể lấy ra được. Nhưng muốn phối hợp cân bằng, không có tác dụng phụ đối với con người, còn có thể nâng cao tinh khí thần, đây là thủ đoạn của độc sư. Kém một chút cũng không được. Cho dù biết cách điều chế, cũng vô dụng!
Phân phối độc dược giống như chế luyện đan dược, bất kể thủ pháp hay liều lượng dược liệu, chỉ cần chênh lệch một chút, sẽ là sai ngàn dặm, khiến cho kết quả hoàn toàn khác nhau.
Chính vì vậy, độc sư tuy rằng có tên tuổi rõ ràng rất thối, vẫn truyền thừa xuống, trở thành tồn tại khiến không ít người kiêng kỵ.
Thậm chí cũng có một vài thế lực lớn, đặc biệt mời về, dùng để xử lý một ít chuyện không có phương tiện ra tay.
- Biết cách điều chế cũng điều chế không ra?
Trương Huyền liếc mắt thoáng nhìn:
- Như vậy đi, ngươi viết ra cách điều chế, chuẩn bị mấy thứ này trước lại nói sau.
- Được rồi, nếu Dương sư có ý, ta cũng không có cách nào.
Lưu Lăng không nhiều nói nữa, sai người ta mang giấy bút tới, rất nhanh viết xuống.
Trương Huyền nhìn sang.
Độc Căn thảo, chất độc của Bạch Trúc xà, Trí Tử hoa, máu của con cóc đen...
Tròn mười loại, quả thật tất cả đều là vật kịch độc. Mấy thứ này, bất kỳ lấy ra thứ nào, cường giả Thông Huyền cảnh dùng, đều sẽ trực tiếp chết ngay, càng chưa nói tới những người khác.
Mỗi một dạng đều là kịch độc. Mười loại thông qua tỉ lệ đặc biệt phối hợp, lại có thể trở thành vật đại bổ. Không thể không nói, thủ đoạn của độc sư thật sự rất thần kỳ.
Mấy thứ này, cho dù vương cung không có, muốn tìm ra cũng không khó khăn. Thời gian không lâu, tất cả được đặt ở trước mặt. Mỗi một dạng đều mang màu sắc làm cho người ta sợ hãi, khiến người ta xem một chút, lại từ sâu trong nội tâm sinh ra cảm giác kinh hoàng.
- Tìm được mấy thứ này, lại có ích lợi gì? Không có độc sư điều chế, đây là vật kịch độc, không có bất kỳ tác dụng nào cứu người nào...
Trong lòng nổi lên nghi ngờ, Trịnh Phi không nhịn được mở miệng.
Tìm mấy thứ này lại làm trễ nãi không ít thời gian. Lúc này Thẩm Hồng rõ ràng không kiên trì nổi. Mời ngươi qua đây xem có thể giúp một tay đột phá tu vi, kéo dài sinh mạng hay không. Ngươi lăn qua lăn lại làm những cái này làm gì? Không phải lãng phí thời gian sao?
- Đúng vậy, tình hình của Thẩm Hồng đúng là không dễ xử lý. Thật sự không được, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp. Độc sư chế biến nước thuốc, tuy rằng có thể khiến cho người ta trong khoảng thời gian ngắn khôi phục lại tinh lực nhất định, là một trong những biện pháp tốt nhất hiện nay, nhưng không biết điều chế cũng uổng công!
Trang Hiền cũng không nhìn nổi nữa.
Hắn nhận ân huệ của Dương sư này, vốn không nên nói chen vào. Nhưng hắn thấy những việc đối phương làm, đều là chuyện vô dụng. Việc cấp bách, là nghĩ biện pháp khiến cho Thẩm Hồng đột phá, mà không phải những điều này.
- Các ngươi cũng nói, nước thuốc có tác dụng. Đã như vậy, điều chế ra là được. Dù sao biết mấy thứ dược liệu này, cần gì quan tâm hắn có phải là độc sư hay không? Lẽ nào không có độc sư, lại không có cách nào cứu người?
Cắt ngang lời hắn nói, Trương Huyền thản nhiên cười.
- Nhưng... chúng ta đều đều không biết về thuộc tính của những kịch độc này...
Vẻ mặt Trang Hiền sốt ruột:
- Một khi xuất hiện sai lầm, sẽ lập tức độc chết người, lại không còn đường nào quay trở lại...
- Được rồi, không biết có thể học. Không biết điều chế có thể thử xem. Không cần thiết phải kinh sợ như vậy!
Trương Huyền khoát tay áo.
- Học tập?
- Thử xem?
Thẩm Truy bệ hạ, đám người Lưu Lăng đồng thời lảo đảo, thiếu chút nữa thì lập tức ngất đi.
Đại ca, ngươi còn không biết độc sư là gì, học tập thế nào?
Tác giả :
Hoành Tảo Thiên Nhai