Tiên Hà Phong Bạo
Chương 56: Phân phối nhiệm vụ (2)
Chuyện quan hệ với Đông Phương gia tộc, hắn tạm thời yên lặng chôn trong lòng. Trước mắt, việc trọng yếu nhất là đề thăng thực lực, ổn định tại tiên môn.
Cùng ngày, hắn bắt đầu luyện chiêu thức luyện thể bí quyết chữ Tính trong nhà.
Bí quyết chữ Tĩnh chú ý vào lấy tĩnh chế động, trong đó Thổ Nạp quyết và tâm cảnh là quan trọng nhất.
Động tác biến đổi cũng không lướn nhưng cực kỳ tinh tế, vượt qua cực hạn của người bình thường, có thể tu luyện trong nhà.
Bởi vì Từ Huyền tu luyện Thổ Nạp quyết tầng năm tới đại viên mãn, phương diện tâm cảnh trong chiến đấu cũng đạt được đột phá, tạo nghệ không tầm thường.
Vì vậy lần này tu luyện bí quyết chữ Tĩnh vô cùng thuận lợi.
Ngày đầu tiên đã nắm giữ được những động tác cơ bản.
Ngày thứ hai, Từ Huyền có thể đánh ra động tác của đệ ngũ biến, thế nhưng nếu muốn hoàn thành các động tác liền một mạch thì vẫn chưa được.
Từ Huyền mơ hồ cảm ứng được chính mình cách cảnh giới luyện thể ngũ trọng chỉ còn một đường tơ.
Mà chỉ cần tu luyện tới luyện thể thất trọng chuẩn tiên sĩ, lúc đó sẽ có thể vào trong nội môn, trở thành đệ tử nội môn.
Nếu như tu luyện thêm một hai ngày nữa, Từ Huyền có thể thuận lợi bước vào luyện thể ngũ trọng, thế nhưng mắt thấy sắp tới kỳ hạn tiên môn cho hạ sơn.
Buổi sáng ngày thứ hai, Từ Huyền xuất phát một mình đi tới Tinh Vũ sơn, cũng không có Từ Nguyên và Dương Tiểu Thiến đi cùng. Bọn họ là người thế gia, Từ Huyền chỉ là một luyện thể phàm sĩ thân thể hèn mọn, vừa mới thoát ly khỏi cảnh nghèo khó.
Vận chuyển bí quyết chữ Phiêu, Từ Huyền tiến nhập vào trogn núi, bởi vì ahwns mang theo lệnh bài thân phận cho nên lực lượng trận pháp không ảnh hướng tới hắn.
Rất nhanh chạy tới tiên môn, cảnh vật bốn phía u tĩnh, non xanh nước biếc, mây mù lượn lờ, linh hạc bồi hồi bay lượn. Càng tiến vào sâu, linh khí càng nồng nặc viễn siêu thế tục, cảm giác thần thanh khí sảng.
So sánh ra, hoàn cảnh của tiên môn với Bình Hoa trấn không chỉ hơn gấp đôi, chỉ có điều lấy thân phận đệ tử ngoại môn của Từ Huyền chỉ có thể ở phía sau núi.
Vừa mới đi tới bên ngoài, Từ Huyền trực tiếp đi tới lầu các của Vạn Phúc Sơn.
Phóng mắt nhìn khắp ngoại môn, người có thể ở trong linh các cũng không nhiều.
Vạn Phúc Sơn làm phó chấp sự ngoại môn, lại được hưởng thụ đãi ngộ lớn. Lúc này ngồi trong linh lâu, dùng một loại gỗ thơm tạo thành, đối với linh khí có độ thân cận nhất định, có thể xua đuổi côn trọng, rất có ích lợi đối với việc tu luyện.
Vừa mới bước vào phòng, hắn liền nghe được thanh âm quen thuộc bên trong.
- Chút lễ mọn nhỏ, là một ít đặc sản của tiểu thôn, mong Vạn chấp sự vui lòng nhận.
Chỉ thấy Từ Nguyên cung kính mỉm cười, đưa một cái hộp gỗ tinh xảo cho Vạn Phúc Sơn.
Vạn Phúc Sơn tiếp nhận hộp gõ, chỉ cảm thấy hơi trầm xuống, cảm thụ được linh tính ba động bên trong, nhất thời mặt mày rạng rỡ:
- Từ sư đệ khách khí rồi, ngày sau chờ ngươi tiến nhập vào trong ngoại môn, hai người chúng ta tuy hai mà một.
Trừ lần đó ra, trên bàn còn bày đặt đủ các loại hộp, áo cà sa tinh xảo, thậm chí còn có một túi thứ phẩm linh thạch, từ trong miệng túi lộ ra một hai khối linh thạch.
Khi Từ Huyền bước vào, vừa lúc thấy Từ Nguyên, Dương Tiểu Thiến, còn có Triệu Lân Long đến từ Bình Hoa trấn cùng Thường Phi sở hữu hạ phẩm linh căn.
…. Những người này hiển nhiên đều là đệ tử gia tộc phụ cận, sau khi trở về nhanh liền nhanh chóng mang hậu lễ tới cho Vạn Phúc Sơn.
Thời điểm Từ Huyền tiến lên, mấy ánh mắt của mọi người đều rơi xuống người hắn.
Đôi mắt nhỏ của Vạn Phúc Sơn hơi híp lại, đảo qua toàn thân của hắn, rõ ràng là tay không mà tới.
- Vừa mới trở về nhà xong, ra mắt Vạn sư huynh.
Từ Huyền chỉ có thể tiếp tục kiên trì.
Cũng không phải hắn không muốn tặng lễ, chỉ là hiện giờ hắn nghèo cùng đường, hoàn toàn không lấy ra được cái gì. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Một đời trước, khi hắn tiến nhập tiên môn là trực tiếp trở thành đệ tử chân truyền, hiển nhiên không trải qua trường hợp này.
Lúc này, đám người Từ Nguyên, Triệu Lân Long mang theo ánh mắt nghiền ngẫm trêu tức nhìn về phía Từ Huyền.
Dương Tiểu Thiến thì bình tĩnh hơn, trên khuôn mặt như hoa như ngọc không thấy bất kỳ tâm tình ba động nào.
Thấy Từ Huyền tay không tới đây, thần sắc Vạn Phúc Sơn chợt âm trầm một cái thật nhanh, sau đó lại lộ bộ dáng tươi cười.
- Từ sư đệ tới hơi chậm một chút, việc ngoại môn chỉ còn lại mấy việc nặng như đốn củi, đào quáng, tu bổ linh phòng.
Trong mắt Vạn Phúc Sơn lộ tiếu ý, nhìn như nhiệt tình nhưng mơ hồ có chút lãnh ý.
- Theo như lời sư huynh.
Tự nhiên Từ Huyền không ngại ngùng, thần sắc không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
- Như vậy đi… cánh cửa chính của tòa linh tháp đang cần tu bổ, thiếu khuyết nhân thủ. Từ ngày hôm nay ngươi bắt đầu tới đó.
Vạn Phúc Sơn giao nhiệm vụ cho Từ Huyền xong, sau khi đuổi đi mới an bài công việc tương đối dễ dàng cho đám Từ Nguyên, Triệu Lân Long/
Cuối cùng trong phòng chỉ còn có Dương Tiểu Thiến, tâm trạng nàng có chút thấp thỏm.
- Sư muội Tiểu Thiến a, nhìn ngươi yêu kiều như vậy, sư huynh cũng không an bài việc nặng cho ngươi. Mỗi ngày ngươi chỉ cần qua bên Linh Hương điện quét tước một hồi, sắp xếp đồ vật…
Vạn Phúc Sơn đi tới gần nàng, đôi mắt nhỏ đảo qua khuôn mặt xinh đẹp, sau đó hạ dần xuống bộ ngực sữa phập phòng, đôi chân nõn nà trắng như ẩn như hiện, trong mắt hiện một tia mê luyến, nuốt xuống một ngụm nước bọt.
- Linh Hương điện?
Dương Tiểu Thiến nhìn theo cánh tay Vạn Phúc Sơn chỉ, thấy cách đây mấy trăm thước có một tòa điện các đứng lẻ loi trên một đỉnh núi, hương khói từ đó tỏa ra lượn lờ.
Toàn bộ đỉnh núi kia chỉ có chỗ lầu các này địa thế quái gở, người ở rất thưa thớt, đệ tử bình thường không được đi vào…
Trong lòng nàng chợt có chút dự cảm không tốt, lại cảm thụ được ánh mắt tham lam của Vạn Phúc Sơn.
- Thế nào, sư muội ngại sư huynh an bài nhiệm vụ không thỏa đáng sao?
Sắc mặt Vạn Phúc Sơn hơi trầm xuống, thoáng hiện vẻ hờn giận.
- Đã là Vạn chấp sự an bài, sư muội sao dám cự tuyệt.
Dương Tiểu Thiến sinh ra một cỗ bất lực và bi thương trong lòng. Hình bóng thanh lệ xinh đẹp được các thanh niên trong thôn đề cao trước đây vào lúc này có vẻ gầy yếu vô lực, giống như sơn dương tuyết trắng khẽ run rẩy trong bất lực.
Từ Huyền được một gã đệ tử ngoại môn dẫn đi, dọc đường đi toàn là bậc thang quanh co uốn lượn.
- Ta nói Từ sư đệ a, tu kiến linh tháp là chuyện tình vô cùng khổ cực. Ngươi nên nghĩ cách hối lộ Vạn chấp sự một chút, nếu không suốt ngày phải làm việc tại đây, không có thời gian để tu luyện…
Vị đệ tử ngoại môn dẫn đường khuyên bảo.
- Đa tạ hảo ý của sư huynh.
Từ Huyền mỉm cười, biểu thị lòng biết ơn.
Từ lúc hắn tiến nhập vào Phong Vũ tiên môn, ấn tượng đối với Vạn Phúc Sơn chính là hạng người điển hỉnh bắt nạt kẻ yếu, tựa hồ còn đánh chủ ý tới Dương Tiểu Thiến.
Đi hối lộ người như vậy, không bằng Từ Huyền đưa cho người nhìn thuận mắt. Huống chi hiện giờ hắn rất nghèo, thật sự không có tiền đi hối lộ chấp sự ngoại môn.
Cùng ngày, hắn bắt đầu luyện chiêu thức luyện thể bí quyết chữ Tính trong nhà.
Bí quyết chữ Tĩnh chú ý vào lấy tĩnh chế động, trong đó Thổ Nạp quyết và tâm cảnh là quan trọng nhất.
Động tác biến đổi cũng không lướn nhưng cực kỳ tinh tế, vượt qua cực hạn của người bình thường, có thể tu luyện trong nhà.
Bởi vì Từ Huyền tu luyện Thổ Nạp quyết tầng năm tới đại viên mãn, phương diện tâm cảnh trong chiến đấu cũng đạt được đột phá, tạo nghệ không tầm thường.
Vì vậy lần này tu luyện bí quyết chữ Tĩnh vô cùng thuận lợi.
Ngày đầu tiên đã nắm giữ được những động tác cơ bản.
Ngày thứ hai, Từ Huyền có thể đánh ra động tác của đệ ngũ biến, thế nhưng nếu muốn hoàn thành các động tác liền một mạch thì vẫn chưa được.
Từ Huyền mơ hồ cảm ứng được chính mình cách cảnh giới luyện thể ngũ trọng chỉ còn một đường tơ.
Mà chỉ cần tu luyện tới luyện thể thất trọng chuẩn tiên sĩ, lúc đó sẽ có thể vào trong nội môn, trở thành đệ tử nội môn.
Nếu như tu luyện thêm một hai ngày nữa, Từ Huyền có thể thuận lợi bước vào luyện thể ngũ trọng, thế nhưng mắt thấy sắp tới kỳ hạn tiên môn cho hạ sơn.
Buổi sáng ngày thứ hai, Từ Huyền xuất phát một mình đi tới Tinh Vũ sơn, cũng không có Từ Nguyên và Dương Tiểu Thiến đi cùng. Bọn họ là người thế gia, Từ Huyền chỉ là một luyện thể phàm sĩ thân thể hèn mọn, vừa mới thoát ly khỏi cảnh nghèo khó.
Vận chuyển bí quyết chữ Phiêu, Từ Huyền tiến nhập vào trogn núi, bởi vì ahwns mang theo lệnh bài thân phận cho nên lực lượng trận pháp không ảnh hướng tới hắn.
Rất nhanh chạy tới tiên môn, cảnh vật bốn phía u tĩnh, non xanh nước biếc, mây mù lượn lờ, linh hạc bồi hồi bay lượn. Càng tiến vào sâu, linh khí càng nồng nặc viễn siêu thế tục, cảm giác thần thanh khí sảng.
So sánh ra, hoàn cảnh của tiên môn với Bình Hoa trấn không chỉ hơn gấp đôi, chỉ có điều lấy thân phận đệ tử ngoại môn của Từ Huyền chỉ có thể ở phía sau núi.
Vừa mới đi tới bên ngoài, Từ Huyền trực tiếp đi tới lầu các của Vạn Phúc Sơn.
Phóng mắt nhìn khắp ngoại môn, người có thể ở trong linh các cũng không nhiều.
Vạn Phúc Sơn làm phó chấp sự ngoại môn, lại được hưởng thụ đãi ngộ lớn. Lúc này ngồi trong linh lâu, dùng một loại gỗ thơm tạo thành, đối với linh khí có độ thân cận nhất định, có thể xua đuổi côn trọng, rất có ích lợi đối với việc tu luyện.
Vừa mới bước vào phòng, hắn liền nghe được thanh âm quen thuộc bên trong.
- Chút lễ mọn nhỏ, là một ít đặc sản của tiểu thôn, mong Vạn chấp sự vui lòng nhận.
Chỉ thấy Từ Nguyên cung kính mỉm cười, đưa một cái hộp gỗ tinh xảo cho Vạn Phúc Sơn.
Vạn Phúc Sơn tiếp nhận hộp gõ, chỉ cảm thấy hơi trầm xuống, cảm thụ được linh tính ba động bên trong, nhất thời mặt mày rạng rỡ:
- Từ sư đệ khách khí rồi, ngày sau chờ ngươi tiến nhập vào trong ngoại môn, hai người chúng ta tuy hai mà một.
Trừ lần đó ra, trên bàn còn bày đặt đủ các loại hộp, áo cà sa tinh xảo, thậm chí còn có một túi thứ phẩm linh thạch, từ trong miệng túi lộ ra một hai khối linh thạch.
Khi Từ Huyền bước vào, vừa lúc thấy Từ Nguyên, Dương Tiểu Thiến, còn có Triệu Lân Long đến từ Bình Hoa trấn cùng Thường Phi sở hữu hạ phẩm linh căn.
…. Những người này hiển nhiên đều là đệ tử gia tộc phụ cận, sau khi trở về nhanh liền nhanh chóng mang hậu lễ tới cho Vạn Phúc Sơn.
Thời điểm Từ Huyền tiến lên, mấy ánh mắt của mọi người đều rơi xuống người hắn.
Đôi mắt nhỏ của Vạn Phúc Sơn hơi híp lại, đảo qua toàn thân của hắn, rõ ràng là tay không mà tới.
- Vừa mới trở về nhà xong, ra mắt Vạn sư huynh.
Từ Huyền chỉ có thể tiếp tục kiên trì.
Cũng không phải hắn không muốn tặng lễ, chỉ là hiện giờ hắn nghèo cùng đường, hoàn toàn không lấy ra được cái gì. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Một đời trước, khi hắn tiến nhập tiên môn là trực tiếp trở thành đệ tử chân truyền, hiển nhiên không trải qua trường hợp này.
Lúc này, đám người Từ Nguyên, Triệu Lân Long mang theo ánh mắt nghiền ngẫm trêu tức nhìn về phía Từ Huyền.
Dương Tiểu Thiến thì bình tĩnh hơn, trên khuôn mặt như hoa như ngọc không thấy bất kỳ tâm tình ba động nào.
Thấy Từ Huyền tay không tới đây, thần sắc Vạn Phúc Sơn chợt âm trầm một cái thật nhanh, sau đó lại lộ bộ dáng tươi cười.
- Từ sư đệ tới hơi chậm một chút, việc ngoại môn chỉ còn lại mấy việc nặng như đốn củi, đào quáng, tu bổ linh phòng.
Trong mắt Vạn Phúc Sơn lộ tiếu ý, nhìn như nhiệt tình nhưng mơ hồ có chút lãnh ý.
- Theo như lời sư huynh.
Tự nhiên Từ Huyền không ngại ngùng, thần sắc không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
- Như vậy đi… cánh cửa chính của tòa linh tháp đang cần tu bổ, thiếu khuyết nhân thủ. Từ ngày hôm nay ngươi bắt đầu tới đó.
Vạn Phúc Sơn giao nhiệm vụ cho Từ Huyền xong, sau khi đuổi đi mới an bài công việc tương đối dễ dàng cho đám Từ Nguyên, Triệu Lân Long/
Cuối cùng trong phòng chỉ còn có Dương Tiểu Thiến, tâm trạng nàng có chút thấp thỏm.
- Sư muội Tiểu Thiến a, nhìn ngươi yêu kiều như vậy, sư huynh cũng không an bài việc nặng cho ngươi. Mỗi ngày ngươi chỉ cần qua bên Linh Hương điện quét tước một hồi, sắp xếp đồ vật…
Vạn Phúc Sơn đi tới gần nàng, đôi mắt nhỏ đảo qua khuôn mặt xinh đẹp, sau đó hạ dần xuống bộ ngực sữa phập phòng, đôi chân nõn nà trắng như ẩn như hiện, trong mắt hiện một tia mê luyến, nuốt xuống một ngụm nước bọt.
- Linh Hương điện?
Dương Tiểu Thiến nhìn theo cánh tay Vạn Phúc Sơn chỉ, thấy cách đây mấy trăm thước có một tòa điện các đứng lẻ loi trên một đỉnh núi, hương khói từ đó tỏa ra lượn lờ.
Toàn bộ đỉnh núi kia chỉ có chỗ lầu các này địa thế quái gở, người ở rất thưa thớt, đệ tử bình thường không được đi vào…
Trong lòng nàng chợt có chút dự cảm không tốt, lại cảm thụ được ánh mắt tham lam của Vạn Phúc Sơn.
- Thế nào, sư muội ngại sư huynh an bài nhiệm vụ không thỏa đáng sao?
Sắc mặt Vạn Phúc Sơn hơi trầm xuống, thoáng hiện vẻ hờn giận.
- Đã là Vạn chấp sự an bài, sư muội sao dám cự tuyệt.
Dương Tiểu Thiến sinh ra một cỗ bất lực và bi thương trong lòng. Hình bóng thanh lệ xinh đẹp được các thanh niên trong thôn đề cao trước đây vào lúc này có vẻ gầy yếu vô lực, giống như sơn dương tuyết trắng khẽ run rẩy trong bất lực.
Từ Huyền được một gã đệ tử ngoại môn dẫn đi, dọc đường đi toàn là bậc thang quanh co uốn lượn.
- Ta nói Từ sư đệ a, tu kiến linh tháp là chuyện tình vô cùng khổ cực. Ngươi nên nghĩ cách hối lộ Vạn chấp sự một chút, nếu không suốt ngày phải làm việc tại đây, không có thời gian để tu luyện…
Vị đệ tử ngoại môn dẫn đường khuyên bảo.
- Đa tạ hảo ý của sư huynh.
Từ Huyền mỉm cười, biểu thị lòng biết ơn.
Từ lúc hắn tiến nhập vào Phong Vũ tiên môn, ấn tượng đối với Vạn Phúc Sơn chính là hạng người điển hỉnh bắt nạt kẻ yếu, tựa hồ còn đánh chủ ý tới Dương Tiểu Thiến.
Đi hối lộ người như vậy, không bằng Từ Huyền đưa cho người nhìn thuận mắt. Huống chi hiện giờ hắn rất nghèo, thật sự không có tiền đi hối lộ chấp sự ngoại môn.
Tác giả :
Khoái Xan Điếm