Tiên Hà Phong Bạo
Chương 46: Vọng tiên thạch thai
Cuối cùng, hắn bằng vào hướng gió lưu động, đi trên núi, cùng với cảm ứng không rõ đối với linh khí mà xác định một cái phương hướng.
- Chắc chắn là bên kia.
Ánh mắt Từ Huyền chợt lóe lên vẻ tự tin phi thường.
- Ha ha, chỉ cần ý nghĩ rõ ràng, ngộ tính không kém thì có rất nhiều phương pháp có thể tìm được phương hướng chính xác.
Lúc này trong đầu truyền đến thanh âm của tàn hồn kiếp trước.
Ngày hôm nay là thời khắc Từ Huyền tiến quân vào tiên môn, ngay cả hắn cũng phải âm thầm hỗ trợ cùng trấn an, nhắc nhở liên tục.
Nếu như không thể tiến nhập vào tiên môn, như vậy sau này con đường tu luyện của Từ Huyền sẽ bị ảnh hưởng cực lớn.
Dù cho hắn có ký ức sứt mẻ của kiếp trước nhưng nếu chỉ tu luyện ở khu vực không khí loãng bình thường cũng đã là gông cùm xiềng xích rất lớn rồi.
Ở trong Tu giới này, những nơi sở hữu linh mạch đều bị các thế lực lớn chiếm đóng, ví dụ như Bình Hoa trấn hoành cứ trên một cái linh mạch, những linh mạch đẳng cấp cao hơn đều bị các thế lực lũng đoạn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Có thể khẳng định một điều, nơi tiên môn đóng quân chắc chắn sẽ có nồng độ linh khí ổn định hơn Bình Hoa trấn, độ tinh khiết càng nhiều hơn.
Đi dọc theo con đường nhỏ, dần dần thâm nhập vào trong, lại tiến vào một ngọn núi, vài lần đi nhầm đường, trải qua nhiều phen trắc trở, Từ Huyền càng lúc càng cảm ứng được ba động linh khí rõ ràng hơn.
- Ha ha, xem ra độ tinh khiết trong tiên môn này hơn các khu vực bình thường ba bốn lần. Bất kỳ phương thức tu luyện nào cũng không thể thiếu linh khí, ngươi có thể suy nghĩ tu luyện tai chỗ này một hai năm.
Thanh âm của tàn hồn kiếp trước lộ vẻ vui sướng.
Từ Huyền gật đầu, hắn nhất trí với suy nghĩ của tàn hồn kiếp trước, hành tẩu thêm chốc lát, phạm vi nhìn đã rộng ra, hắn hướng tới chỗ sâu bên trong núi được ánh sáng chiếu rọi.
Tâm trạng hắn đại hỉ, tốc độ nhanh hơn chạy về phía thủ đô, cũng âm thầm vận chuyện bí quyết chữ Phiêu.
Cuối cùng khi tới mấy dặm cuối của con đường, phía trước xuất hiện một luồng ánh sáng thanh sắc nhàn nhạt, nhìn lại là một cái ngọc linh thai cao hơn mười trượng, cũng không biết dùng tài liệu gì chế tạo thành, nó đứng sừng sững ở giữa mây mù, phía dưới là vực sâu không đáy.
Tên ngọc linh thai có mấy cái ghế đấ, phụ cận có vài bóng người mặc áo cà sa hoặc đứng hoặc ngồi, tay áo tung bay, khí chất xuất trần.
Ở trên bãi đá, dĩ nhiên còn có một cái hồ lô huyền phù dài chừng ba thước tản mát ánh sáng màu lục nhộn nhạo. Một thanh niên diện mạo bất phàm, mi vũ tự kiếm, trên người tản mát ra một cỗ khí chất tiêu sái.
- Vân sư huynh, lại thêm một người nữa rồi.
Một đệ tử tiên môn ở trước bàn đá khom người trước thanh niên ở phiêu phù giữa không trung.
Vân sư huynh cùng với mọi người xoay chuyển ánh mắt lại nhìn, thấy bậc thang phía dưới là một gã thiếu niên bố y mười lăm mười sáu tuổi, bước tiến phiêu dật, khí định thần nhàn, đang tiến về phía bên này.
- Ha ha, cũng không tệ lắm, ngươi là người thứ hai đến Vọng tiên thai.
Trên bãi đá, một gã tiên sĩ vóc người to béo, ước chừng ba mươi tuổi, hai mắt hơi nheo lại, thanh quang trong con ngươi mơ hồ lóe lên, nhìn từ cao xuống vào thiếu niên bố y kia:
- Ngươi tên là gì?
- Tại hạ Từ Huyền.
Thiếu niên không kiêu ngạo không siểm nịnh, ôm quyền hành lễ.
Bị tiên sĩ béo kia nhìn chằm chằm, Từ Huyền có chút cảm giác không được tự nhiên.
- Vạn Phúc Sơn! Pháp lực ngươi thấp, mới Luyện Khí nhất trộng đã dám tùy tiện dùng Sưu Linh thuật, không sợ bị phản phệ sao, thực không biết tốt xấu!
Vân sư huynh huyền phù với hồ lô ở giữa không trung lạnh lùng nói.
Chúng đệ tử trên Vọng tiên thai lập tức câm như hến.
Vân sư huynh là người nổi bật trong đám đệ tử đời ba, uy tín không thấp. Đây là lần đầu tiên hắn phụ trách đi tuyển đệ tử ngoại môn của Phong Vũ tiên môn.
Vạn Phúc Sơn giật thót mình, lập tức thu hồi pháp lực, cung khiêm cười:
- Ta mới chỉ tìm hiểu thuật này không lâu, chưa nắm chắc được, chỉ dùng những phàm sĩ này để luyện tập chút đỉnh mà thôi. Đa tạ đại sư huynh có ý tốt chỉ ra chỗ sai.
Dù sao hắn kém Vân sư huynh bảy tám tuổi, lời nói và việc làm đều phải gọi sư huynh để tương xứng.
Nghe vậy, Vân sư huynh ngồi trên hồ lô phiêu phù giữa không trung mới hơi hòa hoãn lại một chút, nhìn kỹ lại Từ Huyền ở dưới Vọng tiên thai, đạm nhiên nói:
- Ngươi là người thứ hai lên Vọng tiên thai, nếu không có tư chất không tồi thì ngộ tính rất tốt.
Từ Huyền bị ánh mắt của Vân sư huynh đảo qua, chợt cảm giác một cỗ áp lực vô hình khiến máu huyết toàn thân đông cứng lại, trong lòng không khỏi nghiêm nghị: vị Vân sư huynh này, tu vi thật đáng sợ!
- Đa tạ các tiên sĩ đã khích lệ.
Từ Huyền theo ý bảo của một người trong đó đi dọc theo bậc thang tiến lên Vọng tiên thai.
Hắn rất nhanh phát hiện tới trước mình là một nữ hài chất phác, ước chừng mười ba tuổi, mặc một bộ váy màu sắc rực rỡ nhiều hoa văn, khuôn mặt xinh đẹp, da thịt bụ bẫm như trẻ con, trong đôi mắt trong suốt kia có chút bộ dáng rụt rè. Nữ hài cảm thụ được ánh mắt Từ Huyền, lập tức né tránh, không biết là ngượng ngùng hay khiếp đảm, tựa hồ còn có chút bộ dáng đề phòng.
Từ Huyền không khỏi giật giật, đồng thời có chút không thể tưởng tượng được. Nữ hài nhút nhàt này cư nhiên nhiên là người đầu tiên đi tới Vọng tiên thai?
Chỉ là hai người đều là phàm sĩ lên núi xin vào tiên môn, đã đến nơi cũng có thể nói chuyện với nhau vài câu.
- Ta … ta là Du Cầm.
Nữ hài mặc váy hoa hé miệng mỉm cười, ánh mắt có chút sợ hãi và né tránh, có lẽ đây cũng là thiên tính của nàng đi.
Sau một hồi, Từ Huyền và Du Cầm đang chờ trên Vọng tiên thai, sau nửa chén trà nhỏ, phía dưới lại có một gã thiếu niên xa lạ tiến đến, trên mặt có vài phần ngạo ý.
- Lại có người đến nữa!
Chỉ thấy, gã thiếu niên ngạo ý kia vừa bước lên Vọng tiên thai, thấy được Từ Huyền và Du Cầm tới trước, hắn không khỏi ngẩn ra, tựa hồ có chút bị đả kích.
Nhìn cách ăn mặc cùng khí chất của hắn, hẳn là một công tử thuộc gia tộc nào đó trong trấn.
- Tại hạ Triệu Lân Long, xuất thân Triệu gia Bình Hoa trấn, ra mắt các vị tiên sĩ…
Khóe miệng thiếu niên hơi nhếch lên tỏ cảm giác về sự ưu việt, ôm quyền cao giọng nói.
- Câm miệng! Ai quản ngươi đến từ gia tộc nào, muốn tiến nhập tiên môn thì thành thật cho ta.
Thịt mỡ trên mặt Vạn Phúc Sơn rung lên, hắn lạnh lùn quát đồng thời tạo ra một cỗ linh áp khiến thiếu niên ngạo khí kia sợ run lên, thiếu chút nữa đặt mông ngồi xuống đất.
Từ Huyền mỉm cười trong lòng, hắn sở hữu ký ức kiếp trước, biết rõ tiên sĩ trong tiên môn hơn cả, bọn họ đều có tâm tính coi những phàm sĩ ngoại giới là những con kiến hôi.
Chỉ trong chốc lát, có thêm nhiều thiếu niên lục tục tới hơn đi đến Vọng tiên thai.
Người thứ tư tới chính là Dương Tiểu Thiến, dung nhan thanh thuần xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh cùng với khí chất cao quý ưu nhã của tiểu thư khiến mấy tên đệ tử tiên môn trên Vọng tiên thai đều sáng mắt lên.
- Chắc chắn là bên kia.
Ánh mắt Từ Huyền chợt lóe lên vẻ tự tin phi thường.
- Ha ha, chỉ cần ý nghĩ rõ ràng, ngộ tính không kém thì có rất nhiều phương pháp có thể tìm được phương hướng chính xác.
Lúc này trong đầu truyền đến thanh âm của tàn hồn kiếp trước.
Ngày hôm nay là thời khắc Từ Huyền tiến quân vào tiên môn, ngay cả hắn cũng phải âm thầm hỗ trợ cùng trấn an, nhắc nhở liên tục.
Nếu như không thể tiến nhập vào tiên môn, như vậy sau này con đường tu luyện của Từ Huyền sẽ bị ảnh hưởng cực lớn.
Dù cho hắn có ký ức sứt mẻ của kiếp trước nhưng nếu chỉ tu luyện ở khu vực không khí loãng bình thường cũng đã là gông cùm xiềng xích rất lớn rồi.
Ở trong Tu giới này, những nơi sở hữu linh mạch đều bị các thế lực lớn chiếm đóng, ví dụ như Bình Hoa trấn hoành cứ trên một cái linh mạch, những linh mạch đẳng cấp cao hơn đều bị các thế lực lũng đoạn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Có thể khẳng định một điều, nơi tiên môn đóng quân chắc chắn sẽ có nồng độ linh khí ổn định hơn Bình Hoa trấn, độ tinh khiết càng nhiều hơn.
Đi dọc theo con đường nhỏ, dần dần thâm nhập vào trong, lại tiến vào một ngọn núi, vài lần đi nhầm đường, trải qua nhiều phen trắc trở, Từ Huyền càng lúc càng cảm ứng được ba động linh khí rõ ràng hơn.
- Ha ha, xem ra độ tinh khiết trong tiên môn này hơn các khu vực bình thường ba bốn lần. Bất kỳ phương thức tu luyện nào cũng không thể thiếu linh khí, ngươi có thể suy nghĩ tu luyện tai chỗ này một hai năm.
Thanh âm của tàn hồn kiếp trước lộ vẻ vui sướng.
Từ Huyền gật đầu, hắn nhất trí với suy nghĩ của tàn hồn kiếp trước, hành tẩu thêm chốc lát, phạm vi nhìn đã rộng ra, hắn hướng tới chỗ sâu bên trong núi được ánh sáng chiếu rọi.
Tâm trạng hắn đại hỉ, tốc độ nhanh hơn chạy về phía thủ đô, cũng âm thầm vận chuyện bí quyết chữ Phiêu.
Cuối cùng khi tới mấy dặm cuối của con đường, phía trước xuất hiện một luồng ánh sáng thanh sắc nhàn nhạt, nhìn lại là một cái ngọc linh thai cao hơn mười trượng, cũng không biết dùng tài liệu gì chế tạo thành, nó đứng sừng sững ở giữa mây mù, phía dưới là vực sâu không đáy.
Tên ngọc linh thai có mấy cái ghế đấ, phụ cận có vài bóng người mặc áo cà sa hoặc đứng hoặc ngồi, tay áo tung bay, khí chất xuất trần.
Ở trên bãi đá, dĩ nhiên còn có một cái hồ lô huyền phù dài chừng ba thước tản mát ánh sáng màu lục nhộn nhạo. Một thanh niên diện mạo bất phàm, mi vũ tự kiếm, trên người tản mát ra một cỗ khí chất tiêu sái.
- Vân sư huynh, lại thêm một người nữa rồi.
Một đệ tử tiên môn ở trước bàn đá khom người trước thanh niên ở phiêu phù giữa không trung.
Vân sư huynh cùng với mọi người xoay chuyển ánh mắt lại nhìn, thấy bậc thang phía dưới là một gã thiếu niên bố y mười lăm mười sáu tuổi, bước tiến phiêu dật, khí định thần nhàn, đang tiến về phía bên này.
- Ha ha, cũng không tệ lắm, ngươi là người thứ hai đến Vọng tiên thai.
Trên bãi đá, một gã tiên sĩ vóc người to béo, ước chừng ba mươi tuổi, hai mắt hơi nheo lại, thanh quang trong con ngươi mơ hồ lóe lên, nhìn từ cao xuống vào thiếu niên bố y kia:
- Ngươi tên là gì?
- Tại hạ Từ Huyền.
Thiếu niên không kiêu ngạo không siểm nịnh, ôm quyền hành lễ.
Bị tiên sĩ béo kia nhìn chằm chằm, Từ Huyền có chút cảm giác không được tự nhiên.
- Vạn Phúc Sơn! Pháp lực ngươi thấp, mới Luyện Khí nhất trộng đã dám tùy tiện dùng Sưu Linh thuật, không sợ bị phản phệ sao, thực không biết tốt xấu!
Vân sư huynh huyền phù với hồ lô ở giữa không trung lạnh lùng nói.
Chúng đệ tử trên Vọng tiên thai lập tức câm như hến.
Vân sư huynh là người nổi bật trong đám đệ tử đời ba, uy tín không thấp. Đây là lần đầu tiên hắn phụ trách đi tuyển đệ tử ngoại môn của Phong Vũ tiên môn.
Vạn Phúc Sơn giật thót mình, lập tức thu hồi pháp lực, cung khiêm cười:
- Ta mới chỉ tìm hiểu thuật này không lâu, chưa nắm chắc được, chỉ dùng những phàm sĩ này để luyện tập chút đỉnh mà thôi. Đa tạ đại sư huynh có ý tốt chỉ ra chỗ sai.
Dù sao hắn kém Vân sư huynh bảy tám tuổi, lời nói và việc làm đều phải gọi sư huynh để tương xứng.
Nghe vậy, Vân sư huynh ngồi trên hồ lô phiêu phù giữa không trung mới hơi hòa hoãn lại một chút, nhìn kỹ lại Từ Huyền ở dưới Vọng tiên thai, đạm nhiên nói:
- Ngươi là người thứ hai lên Vọng tiên thai, nếu không có tư chất không tồi thì ngộ tính rất tốt.
Từ Huyền bị ánh mắt của Vân sư huynh đảo qua, chợt cảm giác một cỗ áp lực vô hình khiến máu huyết toàn thân đông cứng lại, trong lòng không khỏi nghiêm nghị: vị Vân sư huynh này, tu vi thật đáng sợ!
- Đa tạ các tiên sĩ đã khích lệ.
Từ Huyền theo ý bảo của một người trong đó đi dọc theo bậc thang tiến lên Vọng tiên thai.
Hắn rất nhanh phát hiện tới trước mình là một nữ hài chất phác, ước chừng mười ba tuổi, mặc một bộ váy màu sắc rực rỡ nhiều hoa văn, khuôn mặt xinh đẹp, da thịt bụ bẫm như trẻ con, trong đôi mắt trong suốt kia có chút bộ dáng rụt rè. Nữ hài cảm thụ được ánh mắt Từ Huyền, lập tức né tránh, không biết là ngượng ngùng hay khiếp đảm, tựa hồ còn có chút bộ dáng đề phòng.
Từ Huyền không khỏi giật giật, đồng thời có chút không thể tưởng tượng được. Nữ hài nhút nhàt này cư nhiên nhiên là người đầu tiên đi tới Vọng tiên thai?
Chỉ là hai người đều là phàm sĩ lên núi xin vào tiên môn, đã đến nơi cũng có thể nói chuyện với nhau vài câu.
- Ta … ta là Du Cầm.
Nữ hài mặc váy hoa hé miệng mỉm cười, ánh mắt có chút sợ hãi và né tránh, có lẽ đây cũng là thiên tính của nàng đi.
Sau một hồi, Từ Huyền và Du Cầm đang chờ trên Vọng tiên thai, sau nửa chén trà nhỏ, phía dưới lại có một gã thiếu niên xa lạ tiến đến, trên mặt có vài phần ngạo ý.
- Lại có người đến nữa!
Chỉ thấy, gã thiếu niên ngạo ý kia vừa bước lên Vọng tiên thai, thấy được Từ Huyền và Du Cầm tới trước, hắn không khỏi ngẩn ra, tựa hồ có chút bị đả kích.
Nhìn cách ăn mặc cùng khí chất của hắn, hẳn là một công tử thuộc gia tộc nào đó trong trấn.
- Tại hạ Triệu Lân Long, xuất thân Triệu gia Bình Hoa trấn, ra mắt các vị tiên sĩ…
Khóe miệng thiếu niên hơi nhếch lên tỏ cảm giác về sự ưu việt, ôm quyền cao giọng nói.
- Câm miệng! Ai quản ngươi đến từ gia tộc nào, muốn tiến nhập tiên môn thì thành thật cho ta.
Thịt mỡ trên mặt Vạn Phúc Sơn rung lên, hắn lạnh lùn quát đồng thời tạo ra một cỗ linh áp khiến thiếu niên ngạo khí kia sợ run lên, thiếu chút nữa đặt mông ngồi xuống đất.
Từ Huyền mỉm cười trong lòng, hắn sở hữu ký ức kiếp trước, biết rõ tiên sĩ trong tiên môn hơn cả, bọn họ đều có tâm tính coi những phàm sĩ ngoại giới là những con kiến hôi.
Chỉ trong chốc lát, có thêm nhiều thiếu niên lục tục tới hơn đi đến Vọng tiên thai.
Người thứ tư tới chính là Dương Tiểu Thiến, dung nhan thanh thuần xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh cùng với khí chất cao quý ưu nhã của tiểu thư khiến mấy tên đệ tử tiên môn trên Vọng tiên thai đều sáng mắt lên.
Tác giả :
Khoái Xan Điếm