Tiên Hà Phong Bạo
Chương 37: Khảo nhập học phủ (1)
Trong lúc hắn đang trầm tư kinh dị, cuộc chiến của hai gã thiếu niên trên trường lại xuất hiện biến hóa mới.
Công tử Từ Nguyên hét lên một tiếng, đánh ra một chưởng mang theo kình phong kinh người, cả lòng bàn tay đỏ rực, toàn bộ bàn tay đều run lên bần bật.
- Nội kình!
Đám người Từ phụ kêu gào trong lòng, thậm chí kinh hô đứng lên.
Đây là lần thứ hai Từ Nguyên sử dụng nội kình sau lần đầu ra chiêu.
Trong sát na, đông đảo thiếu niên tham gia khảo hạch đều reo hò. Nội kình, đây là lực lượng vô số thiếu niên luyện thể hướng tới.
Ầm ầm!
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Từ Huyền đón đỡ một chưởng này, thân hình bị đẩy lui một bước, ở tại chỗ nhoáng hơi khiêng sang một bên. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Một chiêu đạt được ưu thế xong, Từ Nguyên lại vận chuyển nội kình thêm lần nữa, thi triển thế công mãnh liệt nhất.
- Ha ha! Công tử Đại Từ gia thật lợi hại, nắm giữ nội kình, công kích càng thêm mạnh.
- Chỉ có điều nhìn Từ Huyền cũng không yếu lắm.
Có người thầm thì nói.
- Xem ra hài tử Từ Huyền này cũng vừa mới đột phá luyện thể tứ trọng, còn chưa kịp học nội kình, nói cách khác…
Đổng lão thở dài nói.
Nội kình, đây là lực lượng mà luyện thể tứ trọng mới có thể sở hữu. Hơn nữa không phải mỗi một luyện thể phàm sĩ tứ trọng đều sở hữu nội kình.
Nói một cách rõ ràng, cho dù đạt được luyện thể tứ trọng thì thứ như nội kình còn cần lĩnh ngộ hoặc là pháp môn tu luyện đặc thù.
Nữ giám khảo thanh lệ cũng khẽ gật đầu, cười nói:
- Xem ra trận đấu này khác đặc sắc, cũng không cần phải suy nghĩ, hai người này đều đủ thực lực trực tiếp tiến nhập Trấn Học phủ.
Lúc này, người duy nhất ngưng trọng chính là vị võ sư Tống Hằng của Đại Từ gia kia.
Tống Hằng thấy Từ Nguyên đánh ra nội kình, khí thế hung mãnh, thế nhưng khi Từ Huyền nghênh tiếp cũng khí định thần nhàn, không hề có vẻ bị uy hiếp.
Thế nhưng khi nữ giám khảo thanh lệ đang chuẩn bị tuyên bố kết quá, bản thân Từ Huyền bị buộc đến biên giới diễn võ trường.
Trên trường lại sinh ra biến cố.
Hô!
Từ Huyền hít sâu vào một hơi, khí huyết toàn thân đột nhiên áp súc trong cơ thể giống như sông lớn trào dâng.
Đồng thời chậm rãi đẩy một cánh tay đi, lòng bàn tay run lên với tần số cao, một cỗ khí tức nóng rực từ trong người phát ra…
- Không tốt!
Võ sư Tống Hằng giật mình, cấp tốc xông lên.
- Không tốt!
Ngay trong lúc võ sư Tống Hằng thầm kêu, Từ Huyền chậm rãi đẩy một cánh tay ra, trong lòng bàn tay đỏ rực và run lên, tản mát ra một cỗ khí tức áp bách cực kỳ kinh người.
Phương thức xuất kích một chưởng này khác hẳn với lúc trước, rõ ràng là súc lực mà thành.
Vốn dĩ Từ Nguyên đạt được ưu thế ngắn hạn đang thi triển thế tiến công lại bị mạnh mẽ chặn lại, một cỗ nội kình phản chấn ngược lại cú đấm của hắn.
Ầm ầm!
Một quyền một chưởng hung hăng ngạnh kháng với nhau.
Trong chốc lát, kình phong như sóng gợn lan khắp tứ phương, lấy hai người làm trọng tâm, bụi bặm xong quanh bốc lên mù mịt cao tới nửa thước.
Bốn phía diễn võ trường đều im như hến, tất cả ngừng hô hấp lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào hai thiếu niên đang giao kích quyền chưởng kia.
Nội kình!
Song phương đều đánh ra nội kình!
Đông đảo thôn dân đều lóe ra thần sắc hưng phấn trong mắt.
Nguyên bản Từ phụ còn có chút sầu lo chợt lộ vẻ kinh hỉ chưa từng có từ trước tới nay.
- Nội kình, sao có thể!
Từ Đại Hổ biến sắc, trên mặt âm tình bất định.
- Từ Huyền vừa mới tấn chức luyện thể tứ trọng, nhanh như vậy đã lĩnh ngộ nội kình?
Đám người Đổng lão đều lộ ra thần sắc khó có thể tin được.
Nội kình không phải trởi sinh mà có, sau khi đạt được luyện thể tứ trọng phải tự thể ngộ mà thành.
Theo lý thuyết, luyện thể phàm sĩ bình thường vừa mới tấn chức luyện thể tứ trọng không có khả năng đạt nội kình ngay lập tức. Thế nhưng Từ Huyền tu luyện Long Xà Cửu Biến đạt được tứ trọng xong, hắn tự nhiên lĩnh ngộ được, phảng phất giống như là một loại bản năng.
Toàn trường đều kinh hãi và nghi ngờ, hai thiếu niên trên diễn võ trường chợt tách ra xa nhau.
Đằng đằng đằng…
Miễn cưỡng chống đỡ được nửa tức, Từ Nguyên kêu lên một tiếng đau đớn, cuối cùng để cỗ nội kình kia dũng mãnh tiến vào trong cơ thể, thân hình lùi lại liên tục, sắc mặt trắng bệch.
Mà thân hình Từ Huyền hơi nhoáng lên, trong mắt hiện một tia dị sắc.
Cao thấp đã phân!
Mọi người trong toàn trường đều ồ lên, kết quả cuối cùng hoàn toàn nằm ngoài ý muốn.
Từ Huyền không chỉ nắm giữ nội kình mà còn nhất kích đánh thương Từ Nguyên. Lúc trước hai người tranh đấu mặc dù có ưu có khuyết thế nhưng thủy chung vẫn không làm ra thương tổn thực chất.
Nhưng mà Từ Nguyên đã bị thương, so với trong tưởng tượng còn muốn nghiêm trọng hơn.
Phụt!
Đợi cho thân hình hắn định lại, lại phun thêm một búng máu, thân hình lảo đảo muốn ngã.
- Nguyên nhi!
Trưởng bối của Đại Từ gia ở phía dưới kinh hô thất sắc.
Bá!
Tàn ảnh chợt lóe.
Từ Huyền chỉ cảm thấy trước mặt lóe lên, đằng trước có thêm một bóng nam tử oai hùng che giữa hai người, chuyện này khiến cho hắn không dám tùy tiện công kích nữa.
Tốc độ thật nhanh!
Từ Huyền hít sâu vào một ngụm lãnh khí, tốc độ của người nọ hầu như khiến hắn không phản ứng kịp.
Tập trung nhìn lại, nam từ trước mặt chính là võ sư Tống Hằng của Đại Từ gia.
- Thằng nhỏ ngốc, hà tất phải ngạnh kháng để thụ thương?
Tống Hằng lắc đầu bất đắc dĩ cười, hắn xuất hiện tự nhiên là để bảo vệ công tử Đại Từ gia. Nếu như Từ Huyền không thèm quan tâm hạ thủ vô tình, lúc đó tính mệnh của Từ Nguyên sẽ gặp nguy hiểm.
Từ Huyền cũng âm thầm kinh ngạc bởi thực lực Tống Hằng, lời nói của hắn cũng khiến Từ Huyền hiểu ra rất nhanh.
Thì ra vừa rồvuwatn thôi động nội kình đã áp đảo Từ Nguyên. Từ Nguyên hoàn toàn có thể lùi lại phía sau để giảm bớt thương tổn, thế nhưng vị công tử Từ Nguyên này lại chết vì sĩ diện, cố gắng ngạnh kháng, cuối cùng bị nội thượng nặng.
- Võ tu phương nào dám nhúng tay vào cuộc chiến!
Một đạo thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng truyền tới.
Nữ giám khảo thanh lệ ở giữa khán đài lạnh lùng nhìn xuống, bàn tay nhẹ nhàng nâng lên ngưng tụ ra một đạo lưu quang làm sắc hình bán nguyệt băng lãnh lóe ra trước mặt mọi người.
Rồi đột nhiên, tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh xương sống, trong lòng phát run.
Từ Huyền cảm giác rất nhạy, hắn thấy linh áp lạnh lẽo quanh quẩn trong khu vực xung quanh khiến huyết dịch trong cơ thể mơ hồ run rẩy.
Trước lực lượng oai hùng câu thông với thiên địa, cho dù là Từ Huyền và Từ Nguyên trên diễn võ trường hay Từ Đại Hổ cùng vô số thon dân đều không thể hưng khởi bất kỳ ý niệm phản kháng nào trong đầu, trong lòng chỉ có thể ngưỡng mộ.
- Tiên sĩ đại nhân, Tống mỗ cũng không phải võ tu, cũng không muốn nhúng tay vào cuộc chiến. Chỉ là thắng bại đã phân, tránh cho thương vong vô tội mới xuất thủ.
Tống Hằng lập tức khom người, hướng về phía nữ giám khảo hành lễ giải thích.
Tiên sĩ!
Vị nữ tử thanh lệ động nhân này cư nhiên là tiên sĩ cao cao tại thượng!
Mọi người trong trường đều kinh hãi thất sắc, cả đám nhìn về phía nữ giảm khảo thanh lệ kia, thần sắc tràn ngập kính ngưỡng và sợ hãi.
Công tử Từ Nguyên hét lên một tiếng, đánh ra một chưởng mang theo kình phong kinh người, cả lòng bàn tay đỏ rực, toàn bộ bàn tay đều run lên bần bật.
- Nội kình!
Đám người Từ phụ kêu gào trong lòng, thậm chí kinh hô đứng lên.
Đây là lần thứ hai Từ Nguyên sử dụng nội kình sau lần đầu ra chiêu.
Trong sát na, đông đảo thiếu niên tham gia khảo hạch đều reo hò. Nội kình, đây là lực lượng vô số thiếu niên luyện thể hướng tới.
Ầm ầm!
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Từ Huyền đón đỡ một chưởng này, thân hình bị đẩy lui một bước, ở tại chỗ nhoáng hơi khiêng sang một bên. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Một chiêu đạt được ưu thế xong, Từ Nguyên lại vận chuyển nội kình thêm lần nữa, thi triển thế công mãnh liệt nhất.
- Ha ha! Công tử Đại Từ gia thật lợi hại, nắm giữ nội kình, công kích càng thêm mạnh.
- Chỉ có điều nhìn Từ Huyền cũng không yếu lắm.
Có người thầm thì nói.
- Xem ra hài tử Từ Huyền này cũng vừa mới đột phá luyện thể tứ trọng, còn chưa kịp học nội kình, nói cách khác…
Đổng lão thở dài nói.
Nội kình, đây là lực lượng mà luyện thể tứ trọng mới có thể sở hữu. Hơn nữa không phải mỗi một luyện thể phàm sĩ tứ trọng đều sở hữu nội kình.
Nói một cách rõ ràng, cho dù đạt được luyện thể tứ trọng thì thứ như nội kình còn cần lĩnh ngộ hoặc là pháp môn tu luyện đặc thù.
Nữ giám khảo thanh lệ cũng khẽ gật đầu, cười nói:
- Xem ra trận đấu này khác đặc sắc, cũng không cần phải suy nghĩ, hai người này đều đủ thực lực trực tiếp tiến nhập Trấn Học phủ.
Lúc này, người duy nhất ngưng trọng chính là vị võ sư Tống Hằng của Đại Từ gia kia.
Tống Hằng thấy Từ Nguyên đánh ra nội kình, khí thế hung mãnh, thế nhưng khi Từ Huyền nghênh tiếp cũng khí định thần nhàn, không hề có vẻ bị uy hiếp.
Thế nhưng khi nữ giám khảo thanh lệ đang chuẩn bị tuyên bố kết quá, bản thân Từ Huyền bị buộc đến biên giới diễn võ trường.
Trên trường lại sinh ra biến cố.
Hô!
Từ Huyền hít sâu vào một hơi, khí huyết toàn thân đột nhiên áp súc trong cơ thể giống như sông lớn trào dâng.
Đồng thời chậm rãi đẩy một cánh tay đi, lòng bàn tay run lên với tần số cao, một cỗ khí tức nóng rực từ trong người phát ra…
- Không tốt!
Võ sư Tống Hằng giật mình, cấp tốc xông lên.
- Không tốt!
Ngay trong lúc võ sư Tống Hằng thầm kêu, Từ Huyền chậm rãi đẩy một cánh tay ra, trong lòng bàn tay đỏ rực và run lên, tản mát ra một cỗ khí tức áp bách cực kỳ kinh người.
Phương thức xuất kích một chưởng này khác hẳn với lúc trước, rõ ràng là súc lực mà thành.
Vốn dĩ Từ Nguyên đạt được ưu thế ngắn hạn đang thi triển thế tiến công lại bị mạnh mẽ chặn lại, một cỗ nội kình phản chấn ngược lại cú đấm của hắn.
Ầm ầm!
Một quyền một chưởng hung hăng ngạnh kháng với nhau.
Trong chốc lát, kình phong như sóng gợn lan khắp tứ phương, lấy hai người làm trọng tâm, bụi bặm xong quanh bốc lên mù mịt cao tới nửa thước.
Bốn phía diễn võ trường đều im như hến, tất cả ngừng hô hấp lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào hai thiếu niên đang giao kích quyền chưởng kia.
Nội kình!
Song phương đều đánh ra nội kình!
Đông đảo thôn dân đều lóe ra thần sắc hưng phấn trong mắt.
Nguyên bản Từ phụ còn có chút sầu lo chợt lộ vẻ kinh hỉ chưa từng có từ trước tới nay.
- Nội kình, sao có thể!
Từ Đại Hổ biến sắc, trên mặt âm tình bất định.
- Từ Huyền vừa mới tấn chức luyện thể tứ trọng, nhanh như vậy đã lĩnh ngộ nội kình?
Đám người Đổng lão đều lộ ra thần sắc khó có thể tin được.
Nội kình không phải trởi sinh mà có, sau khi đạt được luyện thể tứ trọng phải tự thể ngộ mà thành.
Theo lý thuyết, luyện thể phàm sĩ bình thường vừa mới tấn chức luyện thể tứ trọng không có khả năng đạt nội kình ngay lập tức. Thế nhưng Từ Huyền tu luyện Long Xà Cửu Biến đạt được tứ trọng xong, hắn tự nhiên lĩnh ngộ được, phảng phất giống như là một loại bản năng.
Toàn trường đều kinh hãi và nghi ngờ, hai thiếu niên trên diễn võ trường chợt tách ra xa nhau.
Đằng đằng đằng…
Miễn cưỡng chống đỡ được nửa tức, Từ Nguyên kêu lên một tiếng đau đớn, cuối cùng để cỗ nội kình kia dũng mãnh tiến vào trong cơ thể, thân hình lùi lại liên tục, sắc mặt trắng bệch.
Mà thân hình Từ Huyền hơi nhoáng lên, trong mắt hiện một tia dị sắc.
Cao thấp đã phân!
Mọi người trong toàn trường đều ồ lên, kết quả cuối cùng hoàn toàn nằm ngoài ý muốn.
Từ Huyền không chỉ nắm giữ nội kình mà còn nhất kích đánh thương Từ Nguyên. Lúc trước hai người tranh đấu mặc dù có ưu có khuyết thế nhưng thủy chung vẫn không làm ra thương tổn thực chất.
Nhưng mà Từ Nguyên đã bị thương, so với trong tưởng tượng còn muốn nghiêm trọng hơn.
Phụt!
Đợi cho thân hình hắn định lại, lại phun thêm một búng máu, thân hình lảo đảo muốn ngã.
- Nguyên nhi!
Trưởng bối của Đại Từ gia ở phía dưới kinh hô thất sắc.
Bá!
Tàn ảnh chợt lóe.
Từ Huyền chỉ cảm thấy trước mặt lóe lên, đằng trước có thêm một bóng nam tử oai hùng che giữa hai người, chuyện này khiến cho hắn không dám tùy tiện công kích nữa.
Tốc độ thật nhanh!
Từ Huyền hít sâu vào một ngụm lãnh khí, tốc độ của người nọ hầu như khiến hắn không phản ứng kịp.
Tập trung nhìn lại, nam từ trước mặt chính là võ sư Tống Hằng của Đại Từ gia.
- Thằng nhỏ ngốc, hà tất phải ngạnh kháng để thụ thương?
Tống Hằng lắc đầu bất đắc dĩ cười, hắn xuất hiện tự nhiên là để bảo vệ công tử Đại Từ gia. Nếu như Từ Huyền không thèm quan tâm hạ thủ vô tình, lúc đó tính mệnh của Từ Nguyên sẽ gặp nguy hiểm.
Từ Huyền cũng âm thầm kinh ngạc bởi thực lực Tống Hằng, lời nói của hắn cũng khiến Từ Huyền hiểu ra rất nhanh.
Thì ra vừa rồvuwatn thôi động nội kình đã áp đảo Từ Nguyên. Từ Nguyên hoàn toàn có thể lùi lại phía sau để giảm bớt thương tổn, thế nhưng vị công tử Từ Nguyên này lại chết vì sĩ diện, cố gắng ngạnh kháng, cuối cùng bị nội thượng nặng.
- Võ tu phương nào dám nhúng tay vào cuộc chiến!
Một đạo thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng truyền tới.
Nữ giám khảo thanh lệ ở giữa khán đài lạnh lùng nhìn xuống, bàn tay nhẹ nhàng nâng lên ngưng tụ ra một đạo lưu quang làm sắc hình bán nguyệt băng lãnh lóe ra trước mặt mọi người.
Rồi đột nhiên, tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh xương sống, trong lòng phát run.
Từ Huyền cảm giác rất nhạy, hắn thấy linh áp lạnh lẽo quanh quẩn trong khu vực xung quanh khiến huyết dịch trong cơ thể mơ hồ run rẩy.
Trước lực lượng oai hùng câu thông với thiên địa, cho dù là Từ Huyền và Từ Nguyên trên diễn võ trường hay Từ Đại Hổ cùng vô số thon dân đều không thể hưng khởi bất kỳ ý niệm phản kháng nào trong đầu, trong lòng chỉ có thể ngưỡng mộ.
- Tiên sĩ đại nhân, Tống mỗ cũng không phải võ tu, cũng không muốn nhúng tay vào cuộc chiến. Chỉ là thắng bại đã phân, tránh cho thương vong vô tội mới xuất thủ.
Tống Hằng lập tức khom người, hướng về phía nữ giám khảo hành lễ giải thích.
Tiên sĩ!
Vị nữ tử thanh lệ động nhân này cư nhiên là tiên sĩ cao cao tại thượng!
Mọi người trong trường đều kinh hãi thất sắc, cả đám nhìn về phía nữ giảm khảo thanh lệ kia, thần sắc tràn ngập kính ngưỡng và sợ hãi.
Tác giả :
Khoái Xan Điếm