Tiên Hà Phong Bạo
Chương 122: Phân phối chiến lợi phẩm
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULLGiờ phút này nhìn về phía Từ Huyền, trong lòng của hắn kiêng kị vạn phần, cũng sinh ra một tia sợ hãi.
Chỉ sợ từ khi tiến vào tiên môn, kết xuống ân oán này, Vạn Phúc Sơn tuyệt không có khả năng nghĩ đến, có một ngày Phàm sĩ tư chất bình thường này, có thể đạt tới tình trạng làm mình sinh ra sợ hãi.
Đạp đạp!
Đúng lúc này, vài đạo thân ảnh từ bên ngoài động quật chạy đến, đi tới cửa vào quặng mỏ.
Đúng là bọn người Vân sư huynh, nguyên một đám vết thương chồng chất, khi bọn hắn chứng kiến ở bên trong quặng mỏ, hai thân ảnh dẫm nát trên người yêu hóa Biên Bức Vương, tâm thần không hiểu chấn động.
Thực lực của Yêu hóa Biên Bức Vương, các Chân truyền đệ tử như Vân sư huynh đã lãnh giáo qua, kia là vô cùng đáng sợ.
Dù là trải qua một hồi đại chiến, yêu hóa Biên Bức Vương trọng thương, cũng tuyệt không phải một hai tiên sĩ bình thường là có thể giải quyết.
Thời điểm mọi người ở đây trầm mặc chấn kinh không có chú ý…
Yêu hóa Biên Bức Vương hấp hối trên mặt đất, bỗng nhiên phát ra một đạo tiếng Xi..Xiiii.., cố gắng phát động cánh chim, trong mắt phát ra hận ý khắc cốt minh tâm, tựa hồ muốn phát động phản công cuối cùng.
Nhưng mà, thân hình nó vừa mới khẽ động.
Băng oanh!
Đầu của Biên Bức Vương lập tức nổ ra, triệt để tắt thở bỏ mình.
Tử trạng như thế, làm cho mọi người kinh hãi, nhao nhao ghé mắt nhìn về phía Từ Huyền.
Trong đó Vạn Phúc Sơn là hoảng sợ nhất, thấy lạnh cả người, toàn thân lạnh lẽo.
Hắn... Thật là luyện thể Phàm sĩ sao?
Cho dù là những võ tu có được chiến lực cường đại kia, cũng không gì hơn cái này.
Nhiếp Hàn cũng mặt lộ vẻ kinh hãi, tử trạng của yêu hóa Biên Bức Vương này, làm cho hắn đột nhiên nghĩ đến tử trạng của Tào lão Đại Huyết Linh Đạo ngày đó.
Hai người này sao mà tương tự?
Nhưng cuối cùng vinh hạnh chém giết Tào lão Đại, tựa hồ là Nhạc Phong.
Ánh mắt của hắn bỗng nhiên xoay chuyển, như lưỡi kiếm sắc bén rơi xuống trên mặt Nhạc Phong.
Mà giờ khắc này Nhạc Phong cũng đúng lúc liên tưởng đến chỗ này, bị Nhiếp Hàn xem xét như vậy, trong nội tâm lộp bộp một tiếng.
Trừ hai người bọn họ ra, Vạn Phúc Sơn cùng Dương Tiểu Thiến cũng tham gia tiễu phỉ lần trước, cũng nhìn thấy một ít mánh khóe.
Lưu quang trong mắt Dương Tiểu Thiến chớp động, vụng trộm đánh giá Nhạc Phong, phát hiện vẻ mặt hắn chột dạ, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
- Yêu hóa Biên Bức Vương này, là hai người các ngươi giết chết hay sao?
Vân sư huynh phiêu nhiên đi đến phụ cận, chứng kiến đầu Biên Bức Vương kia bị nổ, tâm thần cũng rùng mình.
- Hồi sư huynh, yêu hóa Biên Bức Vương này vốn đã trọng thương, ở vào nỏ mạnh hết đà, ta cùng với Nhiếp huynh liên thủ, may mắn chém giết nó.
Đối mặt Đại sư huynh đồng môn, Từ Huyền tự nhiên không dám thư giãn.
- Hai người các ngươi liên thủ?
Vân sư huynh chỉ là tùy ý nhìn Từ Huyền, trong mắt lóe lên lệ quang, nhưng lại định dạng trên người ở Nhiếp Hàn, hời hợt nói:
- Ngươi là Kiếm Tông Nhiếp Hàn? Xem ra thật là có chút thực tài. Thời điểm Yêu hóa Biên Bức Vương này giết trở lại động quật, ít nhất còn có bốn năm thành thực lực, tuyệt không phải tiên sĩ bình thường có thể giết được.
- Nhiếp mỗ ta phải chăng có thực tài, không phải các hạ có thể bình phán.
Nhiếp Hàn lạnh lùng cười cười, đối với đệ nhất nhân hậu bối của Phong Vũ Tiên Môn, không thèm để chút nào, cường thế bá đạo trước sau như một.
- Nếu là Vũ Mặc của quý tông, có lẽ còn có tư cách nói lời này, ngươi chỉ là hạ cấp tiên sĩ, còn chưa lọt vào mắt Vân mỗ.
Lông mày Vân Viễn Hàng nhíu lại, sắc mặt có chút trầm xuống, rõ ràng không vui.
Ngôn ngữ vừa dứt, linh uy cường đại tới gần Luyện Khí thất trọng, giống như thủy triều lao đến.
Trong mắt Nhiếp Hàn bùng lên thần quang, không yếu thế chút nào, một cổ kiếm ý vô hình không chất, giống như lưỡi đao lạnh như băng xẹt qua hư không, ôn độ bốn phía chợt hạ xuống.
Kiếm ý!
Vân Viễn Hàng chấn động, chính thức động dung, mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.
Lĩnh ngộ kiếm ý, cho dù là Luyện Thần kỳ, cũng chưa hẳn có thể làm được.
Nhiếp Hàn này chỉ là Luyện Khí kỳ, rõ ràng lĩnh ngộ kiếm ý, này còn chịu nổi sao?
Theo Vân Viễn Hàng biết, phóng nhãn toàn bộ Tinh Vẫn Kiếm Tông, có thể lĩnh ngộ kiếm ý, tự hồ chỉ có Tinh Hỏa Kiếm Vương, cũng vì nguyên nhân này, chưởng tôn Phong Vũ Tiên Môn cùng chúng trưởng lão, đối với hắn cực kỳ kiêng kị.
Một kiếm tu có được kiếm ý, là đáng sợ như thế nào, Vân Viễn Hàng phi thường tinh tường.
- Nhiếp mỗ sẽ nói cho ngươi biết, người chính thức chém giết yêu hóa Biên Bức Vương, không phải ta, mà là vị Từ sư đệ này.
Nhiếp Hàn chậm rãi thu hồi kiếm ý, đưa tay chỉ Từ Huyền bên cạnh, trong mắt lộ ra một tia tán thưởng.
- Từ sư đệ?
Vân Viễn Hàng chấn động, mặt mũi tràn đầy không tin, nhưng nhìn Nhiếp Hàn cũng không giống như nói giỡn. Tâm tình người này lãnh ngạo cường thế, là khinh thường nói dối.
Hắn vội vàng quay đầu, nhìn về phía bọn người Nhạc Phong, ý hỏi thăm.
- Hồi bẩm Vân sư huynh, yêu hóa Biên Bức Vương này hoàn toàn là do Từ sư đệ sở chém giết, hơn nữa lần này tiến vào động quật, hắn lập công đầu.
Nhạc Phong vội vàng trả lời.
- Ngươi làm tốt! Phân phối lợi nhuận ở bên trong quặng mỏ, sẽ ưu tiên ngươi!
Vân Viễn Hàng mắt lộ ra vui mừng, đưa tay vỗ vỗ bả vai Từ Huyền.
Hắn vốn tưởng rằng yêu hóa Biên Bức Vương này là bị Nhiếp Hàn chém giết, giờ phút này biết được là đệ tử bổn tông làm, trong nội tâm tự nhiên vui vẻ.
Nhiếp Hàn đi qua một bên, nhặt lên bảo kiếm trên mặt đất, trước khi đi quay đầu lại nhìn Từ Huyền, mỉm cười nói:
- Có rảnh đến Tinh Vẫn Kiếm Tông làm khách, ngày sau có gì khó khăn, Nhiếp mỗ cũng sẽ tương trợ.
Từ Huyền chỉ là gật đầu ý bảo, đối với vị kiếm đạo kỳ tài này, trong lòng của hắn có chút bội phục.
Nói dứt lời, Nhiếp Hàn xoay người rời đi, đối với đệ tử khác của Phong Vũ Tiên Môn, đều không nhìn thẳng, trong mắt mơ hồ có chứa vài tia khinh thường.
Kế tiếp, chúng đệ tử Phong Vũ Tiên Môn, trọng thương thì chữa thương, có chiến lực thì tới cửa vào quặng mỏ chém giết con dơi còn sót lại.
Đại sư huynh Vân Viễn Hàng bắt đầu phân phối Tử nham tinh quáng.
Tử nham quáng bình thường, ở đây số lượng rất nhiều, căn bản lấy không hết, tự nhiên là đào bao nhiêu đều quy chính mình.
Giá trị Tử nham tinh quáng, hơn xa Tử nham quáng bình thường gấp mấy chục lần, cho dù là một khối như nắm đấm, giá trị cũng gần nghìn hạ phẩm linh thạch, tương đương với gần mười vạn linh nguyên tệ.
Với tư cách nhất đại công thần lần chém giết Biên Bức Vương này, Từ Huyền được phân phối đến bốn khối Tử nham tinh quáng, gần với Đại sư huynh Vân Viễn Hàng, so Nhạc Phong còn muốn cao hơn một bậc.
Còn lại đệ tử bình thường, phân phối vừa đủ hai khối.
Thí dụ như bọn người Vạn Phúc Sơn, Dương Tiểu Thiến, chỉ lấy được một khối Tử nham tinh quáng, dù là như thế, cũng làm cho bọn hắn cười đến nở hoa.
Đương nhiên con thú con yêu hóa biên bức kia, cũng phân phối cho Từ Huyền, không người đưa ra nghi vấn.
Từ Huyền bởi vì mình không có túi trữ vật, đem mấy khối Tử nham tinh quáng giao cho du Cầm sư muội cất giữ.
Chỉ sợ từ khi tiến vào tiên môn, kết xuống ân oán này, Vạn Phúc Sơn tuyệt không có khả năng nghĩ đến, có một ngày Phàm sĩ tư chất bình thường này, có thể đạt tới tình trạng làm mình sinh ra sợ hãi.
Đạp đạp!
Đúng lúc này, vài đạo thân ảnh từ bên ngoài động quật chạy đến, đi tới cửa vào quặng mỏ.
Đúng là bọn người Vân sư huynh, nguyên một đám vết thương chồng chất, khi bọn hắn chứng kiến ở bên trong quặng mỏ, hai thân ảnh dẫm nát trên người yêu hóa Biên Bức Vương, tâm thần không hiểu chấn động.
Thực lực của Yêu hóa Biên Bức Vương, các Chân truyền đệ tử như Vân sư huynh đã lãnh giáo qua, kia là vô cùng đáng sợ.
Dù là trải qua một hồi đại chiến, yêu hóa Biên Bức Vương trọng thương, cũng tuyệt không phải một hai tiên sĩ bình thường là có thể giải quyết.
Thời điểm mọi người ở đây trầm mặc chấn kinh không có chú ý…
Yêu hóa Biên Bức Vương hấp hối trên mặt đất, bỗng nhiên phát ra một đạo tiếng Xi..Xiiii.., cố gắng phát động cánh chim, trong mắt phát ra hận ý khắc cốt minh tâm, tựa hồ muốn phát động phản công cuối cùng.
Nhưng mà, thân hình nó vừa mới khẽ động.
Băng oanh!
Đầu của Biên Bức Vương lập tức nổ ra, triệt để tắt thở bỏ mình.
Tử trạng như thế, làm cho mọi người kinh hãi, nhao nhao ghé mắt nhìn về phía Từ Huyền.
Trong đó Vạn Phúc Sơn là hoảng sợ nhất, thấy lạnh cả người, toàn thân lạnh lẽo.
Hắn... Thật là luyện thể Phàm sĩ sao?
Cho dù là những võ tu có được chiến lực cường đại kia, cũng không gì hơn cái này.
Nhiếp Hàn cũng mặt lộ vẻ kinh hãi, tử trạng của yêu hóa Biên Bức Vương này, làm cho hắn đột nhiên nghĩ đến tử trạng của Tào lão Đại Huyết Linh Đạo ngày đó.
Hai người này sao mà tương tự?
Nhưng cuối cùng vinh hạnh chém giết Tào lão Đại, tựa hồ là Nhạc Phong.
Ánh mắt của hắn bỗng nhiên xoay chuyển, như lưỡi kiếm sắc bén rơi xuống trên mặt Nhạc Phong.
Mà giờ khắc này Nhạc Phong cũng đúng lúc liên tưởng đến chỗ này, bị Nhiếp Hàn xem xét như vậy, trong nội tâm lộp bộp một tiếng.
Trừ hai người bọn họ ra, Vạn Phúc Sơn cùng Dương Tiểu Thiến cũng tham gia tiễu phỉ lần trước, cũng nhìn thấy một ít mánh khóe.
Lưu quang trong mắt Dương Tiểu Thiến chớp động, vụng trộm đánh giá Nhạc Phong, phát hiện vẻ mặt hắn chột dạ, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
- Yêu hóa Biên Bức Vương này, là hai người các ngươi giết chết hay sao?
Vân sư huynh phiêu nhiên đi đến phụ cận, chứng kiến đầu Biên Bức Vương kia bị nổ, tâm thần cũng rùng mình.
- Hồi sư huynh, yêu hóa Biên Bức Vương này vốn đã trọng thương, ở vào nỏ mạnh hết đà, ta cùng với Nhiếp huynh liên thủ, may mắn chém giết nó.
Đối mặt Đại sư huynh đồng môn, Từ Huyền tự nhiên không dám thư giãn.
- Hai người các ngươi liên thủ?
Vân sư huynh chỉ là tùy ý nhìn Từ Huyền, trong mắt lóe lên lệ quang, nhưng lại định dạng trên người ở Nhiếp Hàn, hời hợt nói:
- Ngươi là Kiếm Tông Nhiếp Hàn? Xem ra thật là có chút thực tài. Thời điểm Yêu hóa Biên Bức Vương này giết trở lại động quật, ít nhất còn có bốn năm thành thực lực, tuyệt không phải tiên sĩ bình thường có thể giết được.
- Nhiếp mỗ ta phải chăng có thực tài, không phải các hạ có thể bình phán.
Nhiếp Hàn lạnh lùng cười cười, đối với đệ nhất nhân hậu bối của Phong Vũ Tiên Môn, không thèm để chút nào, cường thế bá đạo trước sau như một.
- Nếu là Vũ Mặc của quý tông, có lẽ còn có tư cách nói lời này, ngươi chỉ là hạ cấp tiên sĩ, còn chưa lọt vào mắt Vân mỗ.
Lông mày Vân Viễn Hàng nhíu lại, sắc mặt có chút trầm xuống, rõ ràng không vui.
Ngôn ngữ vừa dứt, linh uy cường đại tới gần Luyện Khí thất trọng, giống như thủy triều lao đến.
Trong mắt Nhiếp Hàn bùng lên thần quang, không yếu thế chút nào, một cổ kiếm ý vô hình không chất, giống như lưỡi đao lạnh như băng xẹt qua hư không, ôn độ bốn phía chợt hạ xuống.
Kiếm ý!
Vân Viễn Hàng chấn động, chính thức động dung, mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.
Lĩnh ngộ kiếm ý, cho dù là Luyện Thần kỳ, cũng chưa hẳn có thể làm được.
Nhiếp Hàn này chỉ là Luyện Khí kỳ, rõ ràng lĩnh ngộ kiếm ý, này còn chịu nổi sao?
Theo Vân Viễn Hàng biết, phóng nhãn toàn bộ Tinh Vẫn Kiếm Tông, có thể lĩnh ngộ kiếm ý, tự hồ chỉ có Tinh Hỏa Kiếm Vương, cũng vì nguyên nhân này, chưởng tôn Phong Vũ Tiên Môn cùng chúng trưởng lão, đối với hắn cực kỳ kiêng kị.
Một kiếm tu có được kiếm ý, là đáng sợ như thế nào, Vân Viễn Hàng phi thường tinh tường.
- Nhiếp mỗ sẽ nói cho ngươi biết, người chính thức chém giết yêu hóa Biên Bức Vương, không phải ta, mà là vị Từ sư đệ này.
Nhiếp Hàn chậm rãi thu hồi kiếm ý, đưa tay chỉ Từ Huyền bên cạnh, trong mắt lộ ra một tia tán thưởng.
- Từ sư đệ?
Vân Viễn Hàng chấn động, mặt mũi tràn đầy không tin, nhưng nhìn Nhiếp Hàn cũng không giống như nói giỡn. Tâm tình người này lãnh ngạo cường thế, là khinh thường nói dối.
Hắn vội vàng quay đầu, nhìn về phía bọn người Nhạc Phong, ý hỏi thăm.
- Hồi bẩm Vân sư huynh, yêu hóa Biên Bức Vương này hoàn toàn là do Từ sư đệ sở chém giết, hơn nữa lần này tiến vào động quật, hắn lập công đầu.
Nhạc Phong vội vàng trả lời.
- Ngươi làm tốt! Phân phối lợi nhuận ở bên trong quặng mỏ, sẽ ưu tiên ngươi!
Vân Viễn Hàng mắt lộ ra vui mừng, đưa tay vỗ vỗ bả vai Từ Huyền.
Hắn vốn tưởng rằng yêu hóa Biên Bức Vương này là bị Nhiếp Hàn chém giết, giờ phút này biết được là đệ tử bổn tông làm, trong nội tâm tự nhiên vui vẻ.
Nhiếp Hàn đi qua một bên, nhặt lên bảo kiếm trên mặt đất, trước khi đi quay đầu lại nhìn Từ Huyền, mỉm cười nói:
- Có rảnh đến Tinh Vẫn Kiếm Tông làm khách, ngày sau có gì khó khăn, Nhiếp mỗ cũng sẽ tương trợ.
Từ Huyền chỉ là gật đầu ý bảo, đối với vị kiếm đạo kỳ tài này, trong lòng của hắn có chút bội phục.
Nói dứt lời, Nhiếp Hàn xoay người rời đi, đối với đệ tử khác của Phong Vũ Tiên Môn, đều không nhìn thẳng, trong mắt mơ hồ có chứa vài tia khinh thường.
Kế tiếp, chúng đệ tử Phong Vũ Tiên Môn, trọng thương thì chữa thương, có chiến lực thì tới cửa vào quặng mỏ chém giết con dơi còn sót lại.
Đại sư huynh Vân Viễn Hàng bắt đầu phân phối Tử nham tinh quáng.
Tử nham quáng bình thường, ở đây số lượng rất nhiều, căn bản lấy không hết, tự nhiên là đào bao nhiêu đều quy chính mình.
Giá trị Tử nham tinh quáng, hơn xa Tử nham quáng bình thường gấp mấy chục lần, cho dù là một khối như nắm đấm, giá trị cũng gần nghìn hạ phẩm linh thạch, tương đương với gần mười vạn linh nguyên tệ.
Với tư cách nhất đại công thần lần chém giết Biên Bức Vương này, Từ Huyền được phân phối đến bốn khối Tử nham tinh quáng, gần với Đại sư huynh Vân Viễn Hàng, so Nhạc Phong còn muốn cao hơn một bậc.
Còn lại đệ tử bình thường, phân phối vừa đủ hai khối.
Thí dụ như bọn người Vạn Phúc Sơn, Dương Tiểu Thiến, chỉ lấy được một khối Tử nham tinh quáng, dù là như thế, cũng làm cho bọn hắn cười đến nở hoa.
Đương nhiên con thú con yêu hóa biên bức kia, cũng phân phối cho Từ Huyền, không người đưa ra nghi vấn.
Từ Huyền bởi vì mình không có túi trữ vật, đem mấy khối Tử nham tinh quáng giao cho du Cầm sư muội cất giữ.
Tác giả :
Khoái Xan Điếm