Tiên Giới Tẩu Tư Phạm
Chương 8: Tiên khí
Tiên khí từng sợi từng sợi xoay chuyển chỗ trái tim, Tiêu Dật mê mang đứng trong viện, tại vết bớt hình thái cực ở trước ngực y thế nhưng cảm thụ được tiên khí yếu ớt, làm sao có thể?
Lại nói, mấy ngày nay Tiêu Dật ở Mặc Hương Các xem được không ít thường thức cơ bản của tiên giới, một trọng điểm trong đó nhắc tới tác dụng của tiên cách. Tiên nhân muốn dẫn tiên khí vào người nhất định nội thể phải có tiên cách, phẩm cấp tiên cách càng tốt, tốc độ hấp thu tiên khí càng nhanh, thành tựu tu luyện càng cao. Không có tiên cách, tiên khí căn bản không thể nào hấp thu được, không có tiên khí, cũng tự nhiên không thể thi triển tiên thuật, không tính là tiên nhân.
Kiếp trước cho tới y Tiêu Dật chết, y cũng vẫn chỉ là phàm nhân, y không tin chuyện lớn như trong nội thể có tiên cách hay không, Tiêu gia lại có thể tính sai, như vậy hiện tại tiên khí trong nội thể rốt cuộc là chuyện gì?
Tiêu Dật ngây ngốc đứng trong viện, trên mặt xẹt qua đủ biểu tình, bất ngờ, nghi hoặc, không hiểu…, cuối cùng đứng hình xác định. Y không cảm ứng sai, thật sự có tiên khí, y thật sự cảm ứng được tiên khí yếu ớt trong nội thể. Tay phải Tiêu Dật đặt lên tim, khí tức ấm áp tràn ra, ấm áp vô cùng thoải mái, nhưng ngoài cỗ khí này ra, còn có một cỗ khí tức khác, giống với thứ y hít lấy mỗi ngày, là khí tức thuộc về tiên giới. Tiêu Dật có thể cảm giác được cỗ khí tức này vô cùng mỏng manh, nhưng lại giống như khe nước nhỏ chảy vào biển từng chút từng chút bị vết bớt hình thái cực ở ngực hấp thụ, sau đó tuần hoàn một vòng, một bộ phận cực ít chảy ra dung nhập vào nội thể.
Tâm trạng phức tạp lại không thể nói rõ trào lên trong lòng Tiêu Dật, lẽ nào ông trời thấy y đáng thương, cho nên mới từng chút một bồi thường cho y.
Trước tiên là để y tỉnh lại phát hiện mình trọng sinh tới quá khứ, sau đó y có thể tự do qua lại hai giới tiên nhân, đến hiện tại trong nội thể lại có tiên khí tồn tại.
Ý niệm thoáng qua, Tiêu Dật lắc đầu, không phải là ông trời bồi thường, y ẩn ẩn cảm thấy tất cả tựa hồ đều có liên quan đến vết bớt thái cực ở ngực. Tiêu Dật không rõ vết bớt này xuất hiện từ lúc nào, tựa hồ từ sau khi y trọng sinh, vết bớt này đã có. Y mới đầu tuy hoài nghi thân thể khác với kiếp trước, cũng cảm thấy vết bớt này vô cùng kỳ quái, nhưng vì nó không ảnh hưởng gì tới cơ thể, y cũng chưa từng truy tìm tận gốc rễ. Hiện tại lòng hiếu kỳ của y đã triệt để khơi lên, chẳng lẽ vết bớt này còn có điều thần kỳ gì mà y không biết?
Vết bớt thái cực ở ngực vẫn từng chút hấp thụ tiên khí trong lúc nuốt nhả, phần lớn tiên khí bị hấp thụ đều lưu lại trong vết bớt thái cực, chỉ có một bộ phận nhỏ chảy vào nội thể Tiêu Dật. Tim Tiêu Dật cũng theo vết bớt hấp thụ mà dần trở nên nóng bức, ánh mắt càng lúc càng sáng. Kiếp trước y bị Tiêu gia xem như phế vật, không gì khác ngoài việc nội thể y không có tiên cách không thể hấp thụ tiên khí thi triển tiên thuật, nhưng hiện tại y không cần tiên cách, nội thể cũng có tiên khí, có phải điều này nghĩa là y cũng có thể thi triển tiên thuật, không còn là một phế vật nữa? Thậm chí y cũng có thể có năng lực tự bảo vệ, mà không còn phải giao vận mệnh của mình vào tay Tiêu gia?
Suy nghĩ này quá mức dụ người, dù tính cách Tiêu Dật bình đạm, lúc này cũng không nhịn được trở nên kích động.
Tiên khí! Tiên khí!
Tầm mắt nóng bức của Tiêu Dật nhìn chăm chăm vào ngực mình, đột nhiên ý thức được một vấn đề, nếu y có thể dựa vào vết bớt ở ngực chậm rãi hấp thụ tiên khí, đợi khi y có thể có năng lực tự bảo vệ thì còn không biết phải đến lúc nào, nếu có thể tìm biện pháp nào gia tăng tiên khí trong người thì tốt rồi. Tiêu Dật ngưng thần, nghĩ tới tiên khí trong người y xuất hiện là vì vết bớt thái cực đang hấp thụ tiên khí, nếu vết bớt thái cực hấp thu tiên khí nhiều lên, có phải tiên khí chảy vào nội thể y cũng nhiều lên?
Tiêu Dật càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, việc khẩn cấp trước mắt là phải nghĩ cách thực nghiệm một phen, xem y suy đoán có đúng hay không.
Cả buổi tối Tiêu Dật đều trầm mê trong hưng phấn trở tới trở lui không thể ngủ được, trời vừa sáng, y liền trèo dậy chạy tới khu chợ.
Tối qua sau khi phát hiện nội thể có tiên cách, Tiêu Dật lúc này chỉ muốn nghĩ cách làm sao để gia tăng tiên khí trong người. Theo như y suy nghĩ, nếu vết bớt thái cực ở ngực hấp thu tiên khí tăng nhiều, tương ứng tiên khí trong người y cũng sẽ gia tăng. Như vậy, Tiêu Dật cần giải quyết vấn đề vết bớt thái cực trước ngực hấp thu tiên khí, y cần hấp thu nhiều tiên khí.
Đối với tiên nhân tiên giới mà nói, phương pháp hấp thu tiên khí không ngoài hai dạng, tu luyện công pháp và uống đan dược. Nếu là trước kia, Tiêu Dật không có tiên khí trong người, công pháp đối với y vô dụng, đan dược chỉ khiến y bị bạo thể, nhưng hiện tại trong người đã có tiên khí, Tiêu Dật cảm thấy bất kể là công pháp hay là tiên đan, có lẽ y đều có thể thử xem.
Ôm suy nghĩ này, Tiêu Dật chạy tới khu chợ gần đó, tốn mười khối trung phẩm tinh ngọc mua một bình thanh linh đan, còn về công pháp, tuy chợ cũng có bán, nhưng dù sao là công pháp cấp thấp nhất, giá cả cũng thuộc dạng hiện tại Tiêu Dật không thể nào gánh nổi, y chỉ có thể tạm thời từ bỏ ý niệm tu luyện công pháp.
Không chậm trễ nhiều, Tiêu Dật rất nhanh trở về nơi ở của mình, sau khi tỉ mỉ kiểm tra trận pháp xung quanh, Tiêu Dật nhìn thanh linh đan trong tay. Thần sắc trở nên nghiêm túc.
Thanh linh đan là một loại đan dược tiên giới tiên nhân dùng để bổ sung tiên khí, vì vật liệu bình thường, hơn nữa thủ pháp luyện chế bình thường, cho nên tiên khí chứa trong thanh linh đan cũng vô cùng mỏng, chủ yếu là tiên nhân cấp thấp sử dụng, là một trong những đan dược tầm thường nhất tiên giới. Thanh linh đan tuy hiệu quả bình thường trong mắt những tiên nhân bình thường, nhưng đối với Tiêu Dật trước giờ không có tiên cách mà nói, lại có thể dễ dàng khiến y bạo thể. Nhìn thanh linh đan trong tay, trong mắt Tiêu Dật thoáng qua chút do dự. Nếu y suy đoán không sai, kết quả tự nhiên là rất vui mừng, nhưng nếu y suy đoán sai lầm, chỉ sợ trên đời này sẽ không còn Tiêu Dật tồn tại nữa.
Ý niệm do dự chỉ là thoáng qua, Tiêu Dật rất nhanh đã trở nên kiên định, y muốn sống tốt tại tiên giới, muốn sống như một người bình thường tại tiên giới, muốn nắm giữ vận mệnh của chính mình, y có thể dựa vào chỉ có bản thân. Nói một câu khó nghe là, dựa vào thân phận khó xử của y, một khi trở về Tiêu gia, tương lai còn không biết sẽ gặp phải bao nhiêu nguy cơ và hiểm trở, nếu y vẫn giống như hiện tại do dự bất định chần chờ không quyết, y trọng sinh cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Hít thật sâu một hơi, Tiêu Dật hạ quyết tâm, nhanh chóng nuốt thanh linh đan trong tay. Một cỗ tiên khí nồng nặc từ trong đan dược phát ra, những nơi nó đi tới, tứ chi bách cốt không nơi nào không thoải mái. Tiêu Dật nhịn không được rên rỉ một tiếng. Khắc tiếp theo, vết bớt thái cực ở ngực y đột nhiên thoát qua một tia sáng vàng cực nhanh, tiếp theo vết bớt thái cực giống như cá voi hút nước hút đi sạch sẽ tiên khí lan tràn trong nội thể y. Một lúc sau, một cỗ tiên khí nhỏ từ hình thái cực tràn ra, tản vào nội thể Tiêu Dật.
Cho dù cảnh tượng này đã diễn ra vô số lần trong đầu, nhưng khi thật sự phát sinh, Tiêu Dật vẫn nhịn không được lộ ra vẻ cuồng hỉ. Y suy đoán không sai, dựa vào đan dược thật sự có thể gia tăng tiên khí trong người, cho dù bị vết bớt thái cực trước ngực hấp thụ phần lớn, nhưng so với làm một phế nhân, kết quả đã tốt hơn nhiều.
Tiêu Dật hưng phấn cảm thụ quá trình tiên khí trong người dung nhập vào kinh mạch, mắt cũng theo đó càng lúc càng sáng. Một con đường hoàn toàn khác với kiếp trước hiện ra trước mắt y, khiến y cầm lòng không đặng muốn hét to vài tiếng. Sau khi mặc ý phát tiết xong, Tiêu Dật rất nhanh ý thức được một vấn đề khác, bất kể là tu luyện công pháp hay dùng đan dược, y đều cần lượng lớn tinh ngọc, nhưng hiện tại y căn bản không có đủ tinh ngọc.
Không có tinh ngọc? Tiêu Dật vừa tự nói vừa suy ngẫm. Khi tầm mắt y vô tình chạm vào hộp ngọc chứa đồ trước kia từng đựng viên thuốc màu lam, Tiêu Dật chỉ cảm thấy có một tia chớp đánh vào đầu, suy nghĩ nào đó đột nhiên nhảy ra. Nếu y đã có thể tự do an toàn qua lại hai giới tiên nhân, vậy chẳng phải là con đường tốt nhất để kiếm tiền sao, phải biết trên đời này còn có gì dễ kiếm tiền hơn đi buôn lậu?
Nghĩ lại y chẳng qua bán cho Từ Sắt Nguyên mấy viên thuốc và một quyển Playboy liền kiếm được hai trăm khối trung phẩm tinh ngọc, nếu y có thể mở rộng nguồn hàng buôn lậu, chẳng phải có thể kiếm thêm càng nhiều sao. So với cuộc sống nghèo nàn cực điểm ở tiên giới, nhân giới có quá nhiều thứ hấp dẫn người. Tiêu Dật quả thật có thể tưởng tượng những thứ này sẽ sinh ra lực hấp dẫn cỡ nào với tiên nhân, sẽ mang tới cho y bao nhiêu tinh ngọc, có tinh ngọc rồi, công pháp, đan dược không còn là vấn đề.
Tiêu Dật càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ này không tồi, hiện tại vấn đề duy nhất y phải đối mặt là, vật phẩm nhân giới tại tiên giới là thứ không thể lộ ra, một khi bị sở tuần kiểm tra được tự tiện sử dụng vật phẩm nhân giới, đây là trọng tội. Cho dù Tiêu Dật tin luôn sẽ có một vài người hoặc xuất phát từ lợi nhuận, hoặc xuất phát từ nhu cầu gì đó mà coi nhẹ tiên luật, ví dụ điển hình là Từ Sắt Nguyên, nhưng Tiêu Dật không dám sơ ý. Sở tuần kiểm là một thanh đao lúc nào cũng treo trên đầu Tiêu Dật, y không hy vọng bị sở tuần kiểm bắt đi lưu đày tới Hư Vô hải, đương nhiên càng không hy vọng bị sở tuần kiểm đánh vào luân hồi.
Tiêu Dật nhịn không được nghĩ, nếu có thể có cách gì, vừa có thể lợi dụng triệt để ưu thế qua lại hai giới tiên nhân dễ dàng của y, vừa có thể để đồ buôn lậu của y quang minh chính đại xuất hiện ở tiên giới thì tốt rồi.
Lại nói, mấy ngày nay Tiêu Dật ở Mặc Hương Các xem được không ít thường thức cơ bản của tiên giới, một trọng điểm trong đó nhắc tới tác dụng của tiên cách. Tiên nhân muốn dẫn tiên khí vào người nhất định nội thể phải có tiên cách, phẩm cấp tiên cách càng tốt, tốc độ hấp thu tiên khí càng nhanh, thành tựu tu luyện càng cao. Không có tiên cách, tiên khí căn bản không thể nào hấp thu được, không có tiên khí, cũng tự nhiên không thể thi triển tiên thuật, không tính là tiên nhân.
Kiếp trước cho tới y Tiêu Dật chết, y cũng vẫn chỉ là phàm nhân, y không tin chuyện lớn như trong nội thể có tiên cách hay không, Tiêu gia lại có thể tính sai, như vậy hiện tại tiên khí trong nội thể rốt cuộc là chuyện gì?
Tiêu Dật ngây ngốc đứng trong viện, trên mặt xẹt qua đủ biểu tình, bất ngờ, nghi hoặc, không hiểu…, cuối cùng đứng hình xác định. Y không cảm ứng sai, thật sự có tiên khí, y thật sự cảm ứng được tiên khí yếu ớt trong nội thể. Tay phải Tiêu Dật đặt lên tim, khí tức ấm áp tràn ra, ấm áp vô cùng thoải mái, nhưng ngoài cỗ khí này ra, còn có một cỗ khí tức khác, giống với thứ y hít lấy mỗi ngày, là khí tức thuộc về tiên giới. Tiêu Dật có thể cảm giác được cỗ khí tức này vô cùng mỏng manh, nhưng lại giống như khe nước nhỏ chảy vào biển từng chút từng chút bị vết bớt hình thái cực ở ngực hấp thụ, sau đó tuần hoàn một vòng, một bộ phận cực ít chảy ra dung nhập vào nội thể.
Tâm trạng phức tạp lại không thể nói rõ trào lên trong lòng Tiêu Dật, lẽ nào ông trời thấy y đáng thương, cho nên mới từng chút một bồi thường cho y.
Trước tiên là để y tỉnh lại phát hiện mình trọng sinh tới quá khứ, sau đó y có thể tự do qua lại hai giới tiên nhân, đến hiện tại trong nội thể lại có tiên khí tồn tại.
Ý niệm thoáng qua, Tiêu Dật lắc đầu, không phải là ông trời bồi thường, y ẩn ẩn cảm thấy tất cả tựa hồ đều có liên quan đến vết bớt thái cực ở ngực. Tiêu Dật không rõ vết bớt này xuất hiện từ lúc nào, tựa hồ từ sau khi y trọng sinh, vết bớt này đã có. Y mới đầu tuy hoài nghi thân thể khác với kiếp trước, cũng cảm thấy vết bớt này vô cùng kỳ quái, nhưng vì nó không ảnh hưởng gì tới cơ thể, y cũng chưa từng truy tìm tận gốc rễ. Hiện tại lòng hiếu kỳ của y đã triệt để khơi lên, chẳng lẽ vết bớt này còn có điều thần kỳ gì mà y không biết?
Vết bớt thái cực ở ngực vẫn từng chút hấp thụ tiên khí trong lúc nuốt nhả, phần lớn tiên khí bị hấp thụ đều lưu lại trong vết bớt thái cực, chỉ có một bộ phận nhỏ chảy vào nội thể Tiêu Dật. Tim Tiêu Dật cũng theo vết bớt hấp thụ mà dần trở nên nóng bức, ánh mắt càng lúc càng sáng. Kiếp trước y bị Tiêu gia xem như phế vật, không gì khác ngoài việc nội thể y không có tiên cách không thể hấp thụ tiên khí thi triển tiên thuật, nhưng hiện tại y không cần tiên cách, nội thể cũng có tiên khí, có phải điều này nghĩa là y cũng có thể thi triển tiên thuật, không còn là một phế vật nữa? Thậm chí y cũng có thể có năng lực tự bảo vệ, mà không còn phải giao vận mệnh của mình vào tay Tiêu gia?
Suy nghĩ này quá mức dụ người, dù tính cách Tiêu Dật bình đạm, lúc này cũng không nhịn được trở nên kích động.
Tiên khí! Tiên khí!
Tầm mắt nóng bức của Tiêu Dật nhìn chăm chăm vào ngực mình, đột nhiên ý thức được một vấn đề, nếu y có thể dựa vào vết bớt ở ngực chậm rãi hấp thụ tiên khí, đợi khi y có thể có năng lực tự bảo vệ thì còn không biết phải đến lúc nào, nếu có thể tìm biện pháp nào gia tăng tiên khí trong người thì tốt rồi. Tiêu Dật ngưng thần, nghĩ tới tiên khí trong người y xuất hiện là vì vết bớt thái cực đang hấp thụ tiên khí, nếu vết bớt thái cực hấp thu tiên khí nhiều lên, có phải tiên khí chảy vào nội thể y cũng nhiều lên?
Tiêu Dật càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, việc khẩn cấp trước mắt là phải nghĩ cách thực nghiệm một phen, xem y suy đoán có đúng hay không.
Cả buổi tối Tiêu Dật đều trầm mê trong hưng phấn trở tới trở lui không thể ngủ được, trời vừa sáng, y liền trèo dậy chạy tới khu chợ.
Tối qua sau khi phát hiện nội thể có tiên cách, Tiêu Dật lúc này chỉ muốn nghĩ cách làm sao để gia tăng tiên khí trong người. Theo như y suy nghĩ, nếu vết bớt thái cực ở ngực hấp thu tiên khí tăng nhiều, tương ứng tiên khí trong người y cũng sẽ gia tăng. Như vậy, Tiêu Dật cần giải quyết vấn đề vết bớt thái cực trước ngực hấp thu tiên khí, y cần hấp thu nhiều tiên khí.
Đối với tiên nhân tiên giới mà nói, phương pháp hấp thu tiên khí không ngoài hai dạng, tu luyện công pháp và uống đan dược. Nếu là trước kia, Tiêu Dật không có tiên khí trong người, công pháp đối với y vô dụng, đan dược chỉ khiến y bị bạo thể, nhưng hiện tại trong người đã có tiên khí, Tiêu Dật cảm thấy bất kể là công pháp hay là tiên đan, có lẽ y đều có thể thử xem.
Ôm suy nghĩ này, Tiêu Dật chạy tới khu chợ gần đó, tốn mười khối trung phẩm tinh ngọc mua một bình thanh linh đan, còn về công pháp, tuy chợ cũng có bán, nhưng dù sao là công pháp cấp thấp nhất, giá cả cũng thuộc dạng hiện tại Tiêu Dật không thể nào gánh nổi, y chỉ có thể tạm thời từ bỏ ý niệm tu luyện công pháp.
Không chậm trễ nhiều, Tiêu Dật rất nhanh trở về nơi ở của mình, sau khi tỉ mỉ kiểm tra trận pháp xung quanh, Tiêu Dật nhìn thanh linh đan trong tay. Thần sắc trở nên nghiêm túc.
Thanh linh đan là một loại đan dược tiên giới tiên nhân dùng để bổ sung tiên khí, vì vật liệu bình thường, hơn nữa thủ pháp luyện chế bình thường, cho nên tiên khí chứa trong thanh linh đan cũng vô cùng mỏng, chủ yếu là tiên nhân cấp thấp sử dụng, là một trong những đan dược tầm thường nhất tiên giới. Thanh linh đan tuy hiệu quả bình thường trong mắt những tiên nhân bình thường, nhưng đối với Tiêu Dật trước giờ không có tiên cách mà nói, lại có thể dễ dàng khiến y bạo thể. Nhìn thanh linh đan trong tay, trong mắt Tiêu Dật thoáng qua chút do dự. Nếu y suy đoán không sai, kết quả tự nhiên là rất vui mừng, nhưng nếu y suy đoán sai lầm, chỉ sợ trên đời này sẽ không còn Tiêu Dật tồn tại nữa.
Ý niệm do dự chỉ là thoáng qua, Tiêu Dật rất nhanh đã trở nên kiên định, y muốn sống tốt tại tiên giới, muốn sống như một người bình thường tại tiên giới, muốn nắm giữ vận mệnh của chính mình, y có thể dựa vào chỉ có bản thân. Nói một câu khó nghe là, dựa vào thân phận khó xử của y, một khi trở về Tiêu gia, tương lai còn không biết sẽ gặp phải bao nhiêu nguy cơ và hiểm trở, nếu y vẫn giống như hiện tại do dự bất định chần chờ không quyết, y trọng sinh cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Hít thật sâu một hơi, Tiêu Dật hạ quyết tâm, nhanh chóng nuốt thanh linh đan trong tay. Một cỗ tiên khí nồng nặc từ trong đan dược phát ra, những nơi nó đi tới, tứ chi bách cốt không nơi nào không thoải mái. Tiêu Dật nhịn không được rên rỉ một tiếng. Khắc tiếp theo, vết bớt thái cực ở ngực y đột nhiên thoát qua một tia sáng vàng cực nhanh, tiếp theo vết bớt thái cực giống như cá voi hút nước hút đi sạch sẽ tiên khí lan tràn trong nội thể y. Một lúc sau, một cỗ tiên khí nhỏ từ hình thái cực tràn ra, tản vào nội thể Tiêu Dật.
Cho dù cảnh tượng này đã diễn ra vô số lần trong đầu, nhưng khi thật sự phát sinh, Tiêu Dật vẫn nhịn không được lộ ra vẻ cuồng hỉ. Y suy đoán không sai, dựa vào đan dược thật sự có thể gia tăng tiên khí trong người, cho dù bị vết bớt thái cực trước ngực hấp thụ phần lớn, nhưng so với làm một phế nhân, kết quả đã tốt hơn nhiều.
Tiêu Dật hưng phấn cảm thụ quá trình tiên khí trong người dung nhập vào kinh mạch, mắt cũng theo đó càng lúc càng sáng. Một con đường hoàn toàn khác với kiếp trước hiện ra trước mắt y, khiến y cầm lòng không đặng muốn hét to vài tiếng. Sau khi mặc ý phát tiết xong, Tiêu Dật rất nhanh ý thức được một vấn đề khác, bất kể là tu luyện công pháp hay dùng đan dược, y đều cần lượng lớn tinh ngọc, nhưng hiện tại y căn bản không có đủ tinh ngọc.
Không có tinh ngọc? Tiêu Dật vừa tự nói vừa suy ngẫm. Khi tầm mắt y vô tình chạm vào hộp ngọc chứa đồ trước kia từng đựng viên thuốc màu lam, Tiêu Dật chỉ cảm thấy có một tia chớp đánh vào đầu, suy nghĩ nào đó đột nhiên nhảy ra. Nếu y đã có thể tự do an toàn qua lại hai giới tiên nhân, vậy chẳng phải là con đường tốt nhất để kiếm tiền sao, phải biết trên đời này còn có gì dễ kiếm tiền hơn đi buôn lậu?
Nghĩ lại y chẳng qua bán cho Từ Sắt Nguyên mấy viên thuốc và một quyển Playboy liền kiếm được hai trăm khối trung phẩm tinh ngọc, nếu y có thể mở rộng nguồn hàng buôn lậu, chẳng phải có thể kiếm thêm càng nhiều sao. So với cuộc sống nghèo nàn cực điểm ở tiên giới, nhân giới có quá nhiều thứ hấp dẫn người. Tiêu Dật quả thật có thể tưởng tượng những thứ này sẽ sinh ra lực hấp dẫn cỡ nào với tiên nhân, sẽ mang tới cho y bao nhiêu tinh ngọc, có tinh ngọc rồi, công pháp, đan dược không còn là vấn đề.
Tiêu Dật càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ này không tồi, hiện tại vấn đề duy nhất y phải đối mặt là, vật phẩm nhân giới tại tiên giới là thứ không thể lộ ra, một khi bị sở tuần kiểm tra được tự tiện sử dụng vật phẩm nhân giới, đây là trọng tội. Cho dù Tiêu Dật tin luôn sẽ có một vài người hoặc xuất phát từ lợi nhuận, hoặc xuất phát từ nhu cầu gì đó mà coi nhẹ tiên luật, ví dụ điển hình là Từ Sắt Nguyên, nhưng Tiêu Dật không dám sơ ý. Sở tuần kiểm là một thanh đao lúc nào cũng treo trên đầu Tiêu Dật, y không hy vọng bị sở tuần kiểm bắt đi lưu đày tới Hư Vô hải, đương nhiên càng không hy vọng bị sở tuần kiểm đánh vào luân hồi.
Tiêu Dật nhịn không được nghĩ, nếu có thể có cách gì, vừa có thể lợi dụng triệt để ưu thế qua lại hai giới tiên nhân dễ dàng của y, vừa có thể để đồ buôn lậu của y quang minh chính đại xuất hiện ở tiên giới thì tốt rồi.
Tác giả :
Lý Tùng Nho