Tiền Đồ Vô Lượng
Chương 28
Sau khi Lăng Phượng rời đi, Bùi Dật Viễn đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, kỳ thật hắn thực sự lo lắng Lăng Phượng sẽ lấy thân phận hoàng đế ép buộc hắn phải nghe lời. Nếu nói vậy, hắn không thể không theo.
Hạ thân không khoẻ làm cho Bùi Dật Viễn nằm trên giường không muốn động, thế là hắn chỉ nằm một tư thế không thay đổi.
Chuyện đêm qua hắn trở tay không kịp, mọi chuyện diễn ra quá nhanh làm hắn cảm thấy sợ hãi. Hắn không phải anh hùng hào kiệt đứng trước thái sơn mặt cũng không đổi sắc, hắn chỉ là một thương nhân bình thường, hắn có thể ẩn nhẫn, có thể bình tĩnh, đó là do tính cách của hắn, nhưng không có nghĩa là hắn không biết sợ hãi.
Bị hạ dược vật rồi lần đầu hầu hạ không giống với những gì hắn đã tưởng tượng, nếu nói trước đây việc thị tẩm đối với hắn chỉ là khái niệm mơ hồ thì bây giờ hắn đã hoàn toàn hiểu được.
Trước kia, hắn cũng không nghĩ rằng hai nam nhân ở cùng một chỗ sẽ phát sinh chuyện gì, nam nhân không phải nữ nhân, sẽ không thất trinh cũng không mang thai, mặc dù đã xảy ra quan hệ, sau khi chấm dứt hết thảy thì cuộc sống có lẽ sẽ diễn ra như bình thường. Nhưng hắn sai lầm rồi, quan hệ thể xác là điều thập phần kỳ diệu, thân thể kết hợp, như mối dây dây vô hình đem hai người trói buộc cùng một chỗ, thân thể họ đã từng kết hợp với nhau, đây là ràng buộc cả đời không thể chạy thoát,!
Thật đáng buồn cũng thật đáng tiếc, cho tới bây giờ hắn mới nhìn rõ hết thảy, mà sự tình cũng vượt qua cả những gì hắn dự đoán.
Sau này, hắn nên làm thế nào cho phải?
Một ngày suy nghĩ đảo mắt đã đến chạng vạng, Lăng Phượng không tuân thủ hứa hẹn trở lại, Tiểu An tử cùng Kiều Dương hiểu chuyện đã đi đun nước ấm, nhượng Bùi Dật Viễn tắm rửa thay quần áo.
Không gặp Lăng Phượng, trong lòng Bùi Dật Viễn cũng có chút mất mác, nhưng hắn vẫn không nói gì, chỉ ngồi ở dục dũng có chút mệt mỏi hỏi: “Hoàng Thượng tối nay đi nơi nào?"
Tiểu An tử ở một bên hầu hạ, nghe vậy có chút kinh hoảng, nhẹ giọng trả lời: “Hồi bẩm chủ tử, Hoàng Thượng… Cả ngày đều ở, ở Vịnh Tình cung."
“Vậy sao…" Phải, phải làm phụ thân thôi!
Chán nản khôn kể kéo tới, Bùi Dật Viễn có chút khó chịu lại lên giường nghỉ ngơi, cho Tiểu An tử cùng Kiều Dương đều lui ra, hắn đem chính mình gói kỹ vào chăn bông, cuộn thành một đoàn, vừa nghĩ tới tối việc hôm qua, thân thể không khỏi phát run.
Không ai trấn an, không ai an ủi, chỉ có bóng đêm hắc ám tịch mịch vây quanh hắn, Bùi Dật Viễn tuy đã quen mọi việc tự mình gánh vác vào lúc này cũng thấy tịch mịch.
Hắn không kiên cường cũng không mạnh mẽ như mọi người nghĩ, nếu có thể hắn cũng hy vọng lúc mình bất lực có người bồi bên cạnh, nhưng chuyện như vậy chưa hề xảy ra, nhiều sinh nhật đều trôi qua như vậy…
Lăng Phượng ở Vịnh Tình cung, trên danh nghĩa ở bên cạnh Thục phi cùng tiểu hoàng tử, nhưng chỉ có chính hắn biết, trái tim hắn vốn không còn chỗ trống, thân ảnh Bùi Dật Viễn sớm đã lấp đầy trong đó.
Khuôn mặt của hắn, thân thể hắn, thanh âm của hắn, hắn khóc, hắn gọi… Chuyện đêm qua vẫn bồi hồi ở trong đầu thật lâu không đi, thời điểm đó Dật Viễn mị thái như phong, rung động lòng người, hậu cung xinh đẹp cũng không bằng hắn một lần quay đầu nhìn lại, đúng là " Hồi đầu nhất tiếu bách mị sinh-Lục cung phấn đại vô nhan sắc" (Mỗi lần ngoành mặt, nhoẻn cười lộ ra trăm vẻ đáng yêu-Sáu cung son phấn không còn ai đáng gọi là có nhan sắc nữa), mà ngay cả hiện tại, Thục phi luôn luôn được coi là thiên kiều bá mị ở ngay trước mặt, Lăng Phượng cũng không có nửa điểm cảm giác.
Thục phi không phải kẻ ngu xuẩn, từ lúc Hoàng Thượng vội vội vàng vàng đi vào tẩm cung của nàng hỏi thăm tình huống đứa nhỏ, nàng liền nhận ra điểm không thích hợp, tâm Hoàng Thượng không ở đây, trong ánh mắt rõ ràng không có thân ảnh của nàng.
Nàng đương nhiên không vạch trần, mà ở một bên sắm vai “Hiền thê từ mẫu", nói nàng rất hy vọng vào tương lai đứa nhỏ, nói những chuyện có thể xảy ra.
“Hoàng Thượng, người hy vọng trong bụng nô tì là hoàng nhi hay là công chúa?"
“Đều hảo." Lăng Phượng không yên lòng trả lời.
“Nô tì hy vọng là hoàng nhi, như vậy là có thể thay Hoàng Thượng ngăn chặn miệng lưỡi của bọn đại thần." Nói là nói như thế, nhưng thật ra là có dã tâm.
“Ân…" Lăng Phượng hồi đáp một tiếng như có như không, không nói nữa.
Nhìn Lăng Phượng như vậy, Thục phi tuy không thể hiện ghen tuôn ra mặt, nhưng đáy lòng tràn đầy phẫn hận bất bình, nàng không rõ, một nam nhan không thể sinh hài tử, trừ bỏ vẻ ngoài ra thì có cái gì tốt!
Bất quá, nếu Hoàng Thượng để tâm đến hắn như thế, nàng sẽ đem hắn trừ tận gốc, khiến cho hắn biến mất trước mặt hoàng thượng!
Lăng Phượng không biết được những suy nghĩ trong lòng nàng, ở Vịnh Tình cung cả ngày, hắn không dám đi Lân Chỉ cung, bởi vì hắn không biết nên đối mặt Bùi Dật Viễn như thế nào. Tới ban đêm, hắn cũng lấy cớ “hôm nay mệt nhọc" không muốn người thị tẩm, hắn phải hảo hảo ngẫm lại, sau này nên làm sao.
Một ngày chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết, là một ngày Lăng Phượng không dám đi gặp Bùi Dật Viễn, xúc động lần này không phải một hai ngày là có thể giảm bớt, cho nên đã qua bảy ngày, Lăng Phượng vẫn chưa đi tìm hắn.
Ở trong mắt mọi người, tình huống này lại rõ ràng ── Thần phi nương nương lại bị thất sủng!
Thậm chí ngay cả Tiểu An tử cùng Kiều Dương cũng mơ hồ cảm thấy điểm ấy, nhưng bọn hắn ở trước mặt Bùi Dật Viễn không nhắc tới, bởi vì thân thể chủ tử hình như chịu không nổi kích thích.
Từ hôm Hoàng Thượng rời đi, Bùi Dật Viễn thân thể không biết xảy ra chuyện gì còn suy yếu hơn cả trước kia, đầu đau ngày một kịch liệt. Hiện tại mỗi ngày hắn đều ngủ thẳng đến gần trưa mới ngồi dậy tính toán sổ sách, nhưng vừa đến lúc mặt trời lặn thì cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, có khi hắn cứ như vậy gục trên bàn ngủ quên.
Kiều Dương rất lo lắng cho thân thể chủ tử, muốn đi tìm Hoàng Thượng tuyên ngự y, nhưng bị Bùi Dật Viễn ngăn trở.
“Đừng đi quấy rầy Hoàng Thượng, hiện tại hắn đang hưởng thụ không khí gia đình vui vẻ!"
Đây là lý do duy nhất của Bùi Dật Viễn.
Bất đắc dĩ, Kiều Dương cùng Tiểu An tử cũng chỉ có thể lấy dược liệu không còn nhiều lắm mỗi ngày ngao cho chủ tử dùng, nhưng cũng có một ngày số dược liệu này cũng hết, đến lúc đó… không dám tưởng tượng, bọn họ lại không dám vi phạm nguyện vọng của chủ tử, chỉ có thể ngày đêm cầu nguyện Hoàng Thượng giá lâm.
Mọi chuyện tựa hồ không được như người ta mong muốn, cuối cùng có một ngày, cánh cửa Lân Chỉ cung bị người mở ra, nhưng người tới không phải Hoàng Thượng, mà là Thục phi ôm bụng đi tới, Hiền phi đi theo phía sau, còn có mấy nhũ mẫu tháp tùng.
Phiền toái đến đây!
Kiều Dương vừa thấy các nàng mắt liền giật không ngừng, có dự cảm điềm xấu.
Hiện giờ Hoàng Thượng không ở đây, Thục phi đã sớm vứt đi bộ mặt đoan trang rộng lượng, trong con ngươi lộ vẻ mưu tính, Kiều Dương vốn đã quen thuộc, tuy rằng cảm thấy chủ tử nhà mình sẽ không dễ dàng bị khi dễ như vậy, nhưng với thân thể hiện tại của chủ tử, chỉ sợ đấu không lại hai nữ nhân kiêu ngạo, hơn nữa…
Liếc về phía bụng Thục phi hơi hơi nhô ra, Kiều Dương càng lúc càng sầu lo.
“Bổn cung muốn gặp chủ tử của các ngươi, còn không mau đi thông báo?" Thục phi lạnh lùng quát.
“Thục phi nương nương, thân thể chủ tử không khoẻ, có không…"
[Chát!]
Kiều Dương định chống đỡ, nhưng vẫn chưa nói xong đã bị một nhũ mẫu đứng cạnh cho một cái tát.
" Nha đầu không biết sống chết, dám quá đáng với nương nương, không nhìn xem thân phận của mình!" Nói xong lại thêm một cái tát nữa.
Đúng lúc này, Bùi Dật Viễn chạy ra, trên người hắn chưa kịp khoát áo khoác, búi tóc có chút tán loạn, là mới vừa rồi gục xuống bàn ngủ quên, động tĩnh bên ngoài mới rồi khiến hắn bừng tỉnh liền chạy ra.
Lần này gặp nhau làm Thục phi cùng Hiền phi có chút ngoài ý muốn, bởi vì trông Bùi Dật Viễn không hề là tuyệt sắc Thần phi nghiêng nước nghiêng thành, sắc mặt tái nhợt cho thấy bệnh trạng suy yếu, người tựa hồ cũng gầy yếu đi rất nhiều, còn ho khan từng trận, không biết là nhiễm bệnh gì.
Thục phi chán ghét lui về phía sau vài bước, lấy ống tay áo che mặt nói: “A nha nha, sao mới mấy ngày không thấy, Thần phi tiều tuỵ không chịu nổi như thế?"
“Đúng vậy a, may mà chúng ta còn nghĩ Thần phi diện mạo so với tiên nhân, muốn đến để thưởng thức, sao lại rơi vào bộ dáng như thế?"
Đám nữ nhân chết tiệt này!
Kiều Dương che nửa bên mặt muốn cãi lại, liền bị Bùi Dật Viễn kéo lại.
“Khụ khụ, đa tạ các nương nương yêu mến, Dật Viễn ở đây xin cảm tạ." Không có mời, cũng không từ chối, Bùi Dật Viễn làm Kiều Dương khó hiểu.
Liếc nhìn Bùi Dật Viễn phong khinh vân đạm một cái, Thục phi hướng nhũ mẫu bên cạnh đánh một ánh mắt, nhũ mẫu kia hiểu ý liền ỷ vào thân phận của mình đem Tiểu An tử cùng Kiều Dương lôi xuống, chỉ lưu lại ba vị nương nương ở trong điện.
Bùi Dật Viễn không biết các nàng muốn làm gì, đang muốn hỏi, liền bị Thục phi nhanh chân đến trước.
Chỉ thấy nàng một tay đỡ lấy bụng mình, ngẩng cao đầu lên nói: “Thần phi, Bổn cung hôm nay muốn tìm ngươi tính toán nợ nần đây!"
Hạ thân không khoẻ làm cho Bùi Dật Viễn nằm trên giường không muốn động, thế là hắn chỉ nằm một tư thế không thay đổi.
Chuyện đêm qua hắn trở tay không kịp, mọi chuyện diễn ra quá nhanh làm hắn cảm thấy sợ hãi. Hắn không phải anh hùng hào kiệt đứng trước thái sơn mặt cũng không đổi sắc, hắn chỉ là một thương nhân bình thường, hắn có thể ẩn nhẫn, có thể bình tĩnh, đó là do tính cách của hắn, nhưng không có nghĩa là hắn không biết sợ hãi.
Bị hạ dược vật rồi lần đầu hầu hạ không giống với những gì hắn đã tưởng tượng, nếu nói trước đây việc thị tẩm đối với hắn chỉ là khái niệm mơ hồ thì bây giờ hắn đã hoàn toàn hiểu được.
Trước kia, hắn cũng không nghĩ rằng hai nam nhân ở cùng một chỗ sẽ phát sinh chuyện gì, nam nhân không phải nữ nhân, sẽ không thất trinh cũng không mang thai, mặc dù đã xảy ra quan hệ, sau khi chấm dứt hết thảy thì cuộc sống có lẽ sẽ diễn ra như bình thường. Nhưng hắn sai lầm rồi, quan hệ thể xác là điều thập phần kỳ diệu, thân thể kết hợp, như mối dây dây vô hình đem hai người trói buộc cùng một chỗ, thân thể họ đã từng kết hợp với nhau, đây là ràng buộc cả đời không thể chạy thoát,!
Thật đáng buồn cũng thật đáng tiếc, cho tới bây giờ hắn mới nhìn rõ hết thảy, mà sự tình cũng vượt qua cả những gì hắn dự đoán.
Sau này, hắn nên làm thế nào cho phải?
Một ngày suy nghĩ đảo mắt đã đến chạng vạng, Lăng Phượng không tuân thủ hứa hẹn trở lại, Tiểu An tử cùng Kiều Dương hiểu chuyện đã đi đun nước ấm, nhượng Bùi Dật Viễn tắm rửa thay quần áo.
Không gặp Lăng Phượng, trong lòng Bùi Dật Viễn cũng có chút mất mác, nhưng hắn vẫn không nói gì, chỉ ngồi ở dục dũng có chút mệt mỏi hỏi: “Hoàng Thượng tối nay đi nơi nào?"
Tiểu An tử ở một bên hầu hạ, nghe vậy có chút kinh hoảng, nhẹ giọng trả lời: “Hồi bẩm chủ tử, Hoàng Thượng… Cả ngày đều ở, ở Vịnh Tình cung."
“Vậy sao…" Phải, phải làm phụ thân thôi!
Chán nản khôn kể kéo tới, Bùi Dật Viễn có chút khó chịu lại lên giường nghỉ ngơi, cho Tiểu An tử cùng Kiều Dương đều lui ra, hắn đem chính mình gói kỹ vào chăn bông, cuộn thành một đoàn, vừa nghĩ tới tối việc hôm qua, thân thể không khỏi phát run.
Không ai trấn an, không ai an ủi, chỉ có bóng đêm hắc ám tịch mịch vây quanh hắn, Bùi Dật Viễn tuy đã quen mọi việc tự mình gánh vác vào lúc này cũng thấy tịch mịch.
Hắn không kiên cường cũng không mạnh mẽ như mọi người nghĩ, nếu có thể hắn cũng hy vọng lúc mình bất lực có người bồi bên cạnh, nhưng chuyện như vậy chưa hề xảy ra, nhiều sinh nhật đều trôi qua như vậy…
Lăng Phượng ở Vịnh Tình cung, trên danh nghĩa ở bên cạnh Thục phi cùng tiểu hoàng tử, nhưng chỉ có chính hắn biết, trái tim hắn vốn không còn chỗ trống, thân ảnh Bùi Dật Viễn sớm đã lấp đầy trong đó.
Khuôn mặt của hắn, thân thể hắn, thanh âm của hắn, hắn khóc, hắn gọi… Chuyện đêm qua vẫn bồi hồi ở trong đầu thật lâu không đi, thời điểm đó Dật Viễn mị thái như phong, rung động lòng người, hậu cung xinh đẹp cũng không bằng hắn một lần quay đầu nhìn lại, đúng là " Hồi đầu nhất tiếu bách mị sinh-Lục cung phấn đại vô nhan sắc" (Mỗi lần ngoành mặt, nhoẻn cười lộ ra trăm vẻ đáng yêu-Sáu cung son phấn không còn ai đáng gọi là có nhan sắc nữa), mà ngay cả hiện tại, Thục phi luôn luôn được coi là thiên kiều bá mị ở ngay trước mặt, Lăng Phượng cũng không có nửa điểm cảm giác.
Thục phi không phải kẻ ngu xuẩn, từ lúc Hoàng Thượng vội vội vàng vàng đi vào tẩm cung của nàng hỏi thăm tình huống đứa nhỏ, nàng liền nhận ra điểm không thích hợp, tâm Hoàng Thượng không ở đây, trong ánh mắt rõ ràng không có thân ảnh của nàng.
Nàng đương nhiên không vạch trần, mà ở một bên sắm vai “Hiền thê từ mẫu", nói nàng rất hy vọng vào tương lai đứa nhỏ, nói những chuyện có thể xảy ra.
“Hoàng Thượng, người hy vọng trong bụng nô tì là hoàng nhi hay là công chúa?"
“Đều hảo." Lăng Phượng không yên lòng trả lời.
“Nô tì hy vọng là hoàng nhi, như vậy là có thể thay Hoàng Thượng ngăn chặn miệng lưỡi của bọn đại thần." Nói là nói như thế, nhưng thật ra là có dã tâm.
“Ân…" Lăng Phượng hồi đáp một tiếng như có như không, không nói nữa.
Nhìn Lăng Phượng như vậy, Thục phi tuy không thể hiện ghen tuôn ra mặt, nhưng đáy lòng tràn đầy phẫn hận bất bình, nàng không rõ, một nam nhan không thể sinh hài tử, trừ bỏ vẻ ngoài ra thì có cái gì tốt!
Bất quá, nếu Hoàng Thượng để tâm đến hắn như thế, nàng sẽ đem hắn trừ tận gốc, khiến cho hắn biến mất trước mặt hoàng thượng!
Lăng Phượng không biết được những suy nghĩ trong lòng nàng, ở Vịnh Tình cung cả ngày, hắn không dám đi Lân Chỉ cung, bởi vì hắn không biết nên đối mặt Bùi Dật Viễn như thế nào. Tới ban đêm, hắn cũng lấy cớ “hôm nay mệt nhọc" không muốn người thị tẩm, hắn phải hảo hảo ngẫm lại, sau này nên làm sao.
Một ngày chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết, là một ngày Lăng Phượng không dám đi gặp Bùi Dật Viễn, xúc động lần này không phải một hai ngày là có thể giảm bớt, cho nên đã qua bảy ngày, Lăng Phượng vẫn chưa đi tìm hắn.
Ở trong mắt mọi người, tình huống này lại rõ ràng ── Thần phi nương nương lại bị thất sủng!
Thậm chí ngay cả Tiểu An tử cùng Kiều Dương cũng mơ hồ cảm thấy điểm ấy, nhưng bọn hắn ở trước mặt Bùi Dật Viễn không nhắc tới, bởi vì thân thể chủ tử hình như chịu không nổi kích thích.
Từ hôm Hoàng Thượng rời đi, Bùi Dật Viễn thân thể không biết xảy ra chuyện gì còn suy yếu hơn cả trước kia, đầu đau ngày một kịch liệt. Hiện tại mỗi ngày hắn đều ngủ thẳng đến gần trưa mới ngồi dậy tính toán sổ sách, nhưng vừa đến lúc mặt trời lặn thì cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, có khi hắn cứ như vậy gục trên bàn ngủ quên.
Kiều Dương rất lo lắng cho thân thể chủ tử, muốn đi tìm Hoàng Thượng tuyên ngự y, nhưng bị Bùi Dật Viễn ngăn trở.
“Đừng đi quấy rầy Hoàng Thượng, hiện tại hắn đang hưởng thụ không khí gia đình vui vẻ!"
Đây là lý do duy nhất của Bùi Dật Viễn.
Bất đắc dĩ, Kiều Dương cùng Tiểu An tử cũng chỉ có thể lấy dược liệu không còn nhiều lắm mỗi ngày ngao cho chủ tử dùng, nhưng cũng có một ngày số dược liệu này cũng hết, đến lúc đó… không dám tưởng tượng, bọn họ lại không dám vi phạm nguyện vọng của chủ tử, chỉ có thể ngày đêm cầu nguyện Hoàng Thượng giá lâm.
Mọi chuyện tựa hồ không được như người ta mong muốn, cuối cùng có một ngày, cánh cửa Lân Chỉ cung bị người mở ra, nhưng người tới không phải Hoàng Thượng, mà là Thục phi ôm bụng đi tới, Hiền phi đi theo phía sau, còn có mấy nhũ mẫu tháp tùng.
Phiền toái đến đây!
Kiều Dương vừa thấy các nàng mắt liền giật không ngừng, có dự cảm điềm xấu.
Hiện giờ Hoàng Thượng không ở đây, Thục phi đã sớm vứt đi bộ mặt đoan trang rộng lượng, trong con ngươi lộ vẻ mưu tính, Kiều Dương vốn đã quen thuộc, tuy rằng cảm thấy chủ tử nhà mình sẽ không dễ dàng bị khi dễ như vậy, nhưng với thân thể hiện tại của chủ tử, chỉ sợ đấu không lại hai nữ nhân kiêu ngạo, hơn nữa…
Liếc về phía bụng Thục phi hơi hơi nhô ra, Kiều Dương càng lúc càng sầu lo.
“Bổn cung muốn gặp chủ tử của các ngươi, còn không mau đi thông báo?" Thục phi lạnh lùng quát.
“Thục phi nương nương, thân thể chủ tử không khoẻ, có không…"
[Chát!]
Kiều Dương định chống đỡ, nhưng vẫn chưa nói xong đã bị một nhũ mẫu đứng cạnh cho một cái tát.
" Nha đầu không biết sống chết, dám quá đáng với nương nương, không nhìn xem thân phận của mình!" Nói xong lại thêm một cái tát nữa.
Đúng lúc này, Bùi Dật Viễn chạy ra, trên người hắn chưa kịp khoát áo khoác, búi tóc có chút tán loạn, là mới vừa rồi gục xuống bàn ngủ quên, động tĩnh bên ngoài mới rồi khiến hắn bừng tỉnh liền chạy ra.
Lần này gặp nhau làm Thục phi cùng Hiền phi có chút ngoài ý muốn, bởi vì trông Bùi Dật Viễn không hề là tuyệt sắc Thần phi nghiêng nước nghiêng thành, sắc mặt tái nhợt cho thấy bệnh trạng suy yếu, người tựa hồ cũng gầy yếu đi rất nhiều, còn ho khan từng trận, không biết là nhiễm bệnh gì.
Thục phi chán ghét lui về phía sau vài bước, lấy ống tay áo che mặt nói: “A nha nha, sao mới mấy ngày không thấy, Thần phi tiều tuỵ không chịu nổi như thế?"
“Đúng vậy a, may mà chúng ta còn nghĩ Thần phi diện mạo so với tiên nhân, muốn đến để thưởng thức, sao lại rơi vào bộ dáng như thế?"
Đám nữ nhân chết tiệt này!
Kiều Dương che nửa bên mặt muốn cãi lại, liền bị Bùi Dật Viễn kéo lại.
“Khụ khụ, đa tạ các nương nương yêu mến, Dật Viễn ở đây xin cảm tạ." Không có mời, cũng không từ chối, Bùi Dật Viễn làm Kiều Dương khó hiểu.
Liếc nhìn Bùi Dật Viễn phong khinh vân đạm một cái, Thục phi hướng nhũ mẫu bên cạnh đánh một ánh mắt, nhũ mẫu kia hiểu ý liền ỷ vào thân phận của mình đem Tiểu An tử cùng Kiều Dương lôi xuống, chỉ lưu lại ba vị nương nương ở trong điện.
Bùi Dật Viễn không biết các nàng muốn làm gì, đang muốn hỏi, liền bị Thục phi nhanh chân đến trước.
Chỉ thấy nàng một tay đỡ lấy bụng mình, ngẩng cao đầu lên nói: “Thần phi, Bổn cung hôm nay muốn tìm ngươi tính toán nợ nần đây!"
Tác giả :
Sắc Như Không