Tiền Đồ Vô Lượng
Chương 10
Mấy ngày trôi qua, Lăng Phượng quả nhiên theo đúng như lời hắn đã nói không hề đến Lân Chỉ cung nghỉ ngơi, Tiểu An tử cùng Kiều Dương không khỏi tiếc hận, cũng có chút cử chỉ thể hiện sự tức giận bất bình.
Chủ tử ngày thường lương thiện lại rất am hiểu ý người khác, bị đưa vào cung như thế lẽ ra phải làm cho Hoàng Thượng thương yêu cưng chìu, thái độ của Hoàng Thượng tuy rằng ngay từ đầu có chút ngoại lệ, nhưng hiện tại xem ra cũng giống như với các phi thần khác, thời điểm nên cưng chìu liền cưng chìu, thời điểm nên lãnh liền lãnh, này có phải rất không công bình hay không?
Tốt xấu gì chủ tử bọn họ cũng bỏ qua tôn nghiêm của một đại nam nhân tiến cung hầu hạ Hoàng Thượng, lại bị Hoàng Thượng đối xử như nữ nhân nhốt tại Lân Chỉ cung, cũng hơi quá đáng.
Nhưng bọn họ tận đáy lòng bất bình, cũng không dám nói ra khỏi miệng, chỉ là có khi âm thầm nhắc nhở Bùi Dật Viễn, nhưng bọn họ làm sao biết Bùi Dật Viễn là đang mừng rỡ vì được sống yên ổn, ngày không ai đến quấy rầy hắn tính toán sổ sách là những ngày khoái hoạt hắn yêu nhất, ai quản Hoàng Thượng cưng chìu hay không cưng chìu, chỉ cần mình sống được vui vẻ là tốt rồi.
Khó có được mấy ngày nhàn hạ, lại có duy nhất một sự kiện khiến Bùi Dật Viễn có chút phiền lòng.
“Kiều Dương, Hoàng Thượng thích thứ gì?" Một ngày, Bùi Dật Viễn bỗng nhiên ở trên bàn cơm hỏi hoàng thượng yêu thích thứ gì.
Kiều Dương cùng Tiểu An tử nghe vậy đều cả kinh, hay là chủ tử đối Hoàng Thượng…
“Ngày sinh thần Hoàng thượng sắp đến, ta nghĩ phải chuẩn bị lễ vật, nhưng lại không biết nên chọn cái gì cho hảo."
Bùi Dật Viễn bình tĩnh nói, nhưng ở trong mắt hai người lại thành ra một chút ý tứ khác.
Xem ra chủ tử là đối Hoàng Thượng thật sự dụng tâm, rõ ràng nhớ rõ ngày sinh thần của hoàng thượng không tính, còn muốn tặng lễ, nhưng Hoàng Thượng lại bạc tình như vậy, thật sự là…
Kiều Dương vào cung năm năm, đây cũng không phải là nói dối, nàng ít nhiều đã chứng kiến tần phi vì một ngày sủng hạnh của Hoàng thượng mà tranh đấu gay gắt, nàng cũng từng là một kẻ tiếp tay trong số bọn họ, nhưng vị nương nương mà nàng hầu hạ trước kia… Chuyện cũ tuy rằng nghĩ lại mà kinh, nhưng chủ tử hôm nay của nàng hơn hẳn nương nương kia, trợ giúp hắn hẳn là chuyện nên làm!
Trong lòng nàng dĩ nhiên là có đáp án, liền cười trả lời: “Hoàng Thượng giàu có nhất thiên hạ, tọa ủng giang sơn, thứ trân quý hay trò biễu diễn cũng đã xem đủ, những thứ đó thành ra có chút bình thường …"
“Ngươi là nói chỉ cần đưa đến vật phẩm bình thường trong chốn nhân gian là được?" Bùi Dật Viễn rất nhanh liền lĩnh hội.
Kiều Dương gật đầu, “Muốn đưa cái gì, chủ tử chính mình quyết định là tốt rồi."
“Ta đã biết, cám ơn ngươi." Đề tài chấm dứt, mọi người tiếp tục dùng bữa.
Đáng tiếc Bùi Dật Viễn tuy rằng trí tuệ hơn người, nhưng nói đến hậu cung tranh đấu hắn thật sự không có chút kinh nghiệm, trước khi vào cung hắn đã có tính toán ── quyết không dây dưa tranh đấu.
Thời gian trôi qua, giang sơn dễ đổi, mà thân nam tử đối với hắn mà nói, con nối dòng cùng hắn không quan hệ, cho nên chỉ cần ở hậu cung an phận thủ thường, hắn đã tin tưởng qua không lâu, Hoàng Thượng sẽ quên đi sự hiện hữu của hắn.
Nhưng hắn nào biết đâu rằng đề nghị của Kiều Dương chính là đem hắn đẩy mạnh vào vòng phân tranh, hắn chỉ nghĩ bất quá là lễ thượng vãng lai, đơn thuần là đem một kiện lễ vật đến chúc mừng mà thôi.
Ở một gia đình bách tính bình tường, sinh nhật nhất định phải có một chén mì thọ, nhưng Bùi Dật Viễn cảm thấy chuyện này thật sự quá mức bình thường, nhưng nghĩ lại, bản thân hắn cũng là một thương nhân, trừ bỏ vài món quần áo ra thì những thứ còn lại của hắn đều là đồ của hoàng cung, thật đúng là không có thứ gì có thể mang đi tặng được, cho nên cuối cùng hắn vẫn quyết định ngày đó tự mình xuống bếp chử một chén mì đưa cho Hoàng Thượng, đương nhiên, có ăn hay không là chuyện của người nọ.
Trong ngày sinh thần Hoàng thượng, toàn bộ hoàng cung đều náo nhiệt hẳn lên, tử khí trầm trầm trước đây cũng không còn, nơi nơi giăng đèn kết hoa, tất cả phi tần trong hậu cung đều được mời đến, tận lực điểm trang chính mình chuẩn bị tham gia buổi dạ yến, ngay cả “Cất chứa phẩm" ở tây viện đều được Hoàng Thượng đặc biệt ban cho ngự yến.
Lân Chỉ cung, Bùi Dật Viễn vận vào tố sam lúc trước mang vào cung, Tiểu An tử thấy vậy vội vàng đem ra một kiện cẩm bào Hoàng Thượng ban cho, để trước mặt hắn.
“Chủ tử, khó có được ngày vui như hôm nay, mặc cái này sẽ tốt hơn."
Không phải hắn khoác lác, chủ tử nhà hắn nếu mặc vào cái này, các vị nương nương trong hậu cung người nào so ra cũng kém.
Nhìn quần áo trong tay của hắn, Bùi Dật Viễn nhíu mày, “Không cần, rất diễm lệ, cả đời ta chưa từng mặc qua thứ như vậy."
“Chủ tử." Tiểu An tử nghe vậy thiếu chút nữa khóc lên, mỗi kiện quần áo của chủ tử màu sắc đều giống nhau đến đáng sợ, căn bản không có mặc qua cẩm y.
Nhưng trái lại Kiều Dương ở một bên nhìn, đem Tiểu An tử kéo trở về, “Chủ tử nói không cần, vậy ngươi từ bỏ đi."
“Ân." Bùi Dật Viễn thích tính cách này của Kiều Dương, thế là cứ như vậy bước về phía ngự thiện phòng.
Tiểu An tử cùng Kiều Dương đi theo sau lưng hắn có chút khó hiểu: “Tỷ tỷ không phải nói muốn giúp công tử giữ chân hoàng thượng sao?"
“Đúng vậy nha."
“Vậy tại sao không hảo hảo nắm chắc cơ hội lần này?"
Phi tử nào có thể khiến cho Hoàng Thượng trong đêm sinh thần ngủ lại, phi tử nhất định là Hoàng Thượng tối sủng ái, bốn năm trước đều là ở chỗ Thục phi, mà bốn năm trước nữa là…
Nói đến đây, Kiều Dương tự tin nâng lên khóe miệng: “Bệ hạ không phải chỉ thích những thứ xinh đẹp quý giá, mà là thích thứ ‘đặc biệt’, cho nên chủ tử muốn không phải là ‘đẹp nhất’, mà là ‘nổi bật’ nhất!"
Trong yến hội của hoàng đế tất nhiên không thiếu những người mỹ mạo xinh đẹp, chỉ cần quơ tay một cái là được cả nắm, nếu lúc này một người mặc tố y bình thường tiến vào bên trong ngược lại sẽ càng thêm nổi bật, Bùi Dật Viễn chỉ là nghĩ hôm nay phải xuống bếp chử mì, mặc cẩm y thực sự bất tiện, lại không hề biết, sơ sẩy nho nhỏ này đã làm thay đổi hẳn cuộc sống của hắn.
“Hoàng Thượng, ngài đang chờ ai?"
Ngồi vị trí cao nhất Lăng Phượng thỉnh thoảng nhìn sang vị trí thứ ba bên tay trái hắn, làm cho Thục phi an vị bên cạnh hắn bất mãn hờn dỗi.
Lăng Phượng mỉm cười quay đầu lại, mặt không đỏ khí không suyễn trả lời: “Ái phi quá nhạy cảm, trẫm bất quá là đang thưởng thức ca múa thôi."
“Nói đến ca múa, năm nay lại có thể xem vũ kỹ của Hiền phi muội muội, thật sự là làm người ta chờ mong." Thục phi cười tủm tỉm sắm vai nhân vật lương thiện, trong lòng cũng không biết đã đem Hiền phi giỏi ca múa kia ra nguyền rủa đến mấy lần.
“Quả thật, trẫm cũng rất là chờ mong a!" Lăng Phượng qua loa đáp lời của nàng, ánh mắt lại thỉnh thoảng hướng về vị trí không người kia nhìn lại.
Hoàng đế ở hậu cung tổ chức yến hội là dựa theo mức độ yêu thích của hoàng đế mà phân chia vị trí, cũng chính là do hoàng đế tự mình quyết định, mà hàng năm vị trí bất đồng cũng cho thấy trong hậu cung có sự thay đổi.
Kỳ thật Lăng Phượng bốn năm qua cũng không quá chú ý đến việc này, mấy năm trước cũng lười sửa lại, nhưng năm nay bởi vì có thêm thần phi, bất đắc dĩ hắn mới phải điều chỉnh một phen.
Ban đầu hắn muốn Bùi Dật Viễn ngồi cạnh bên hắn, cùng hắn nói chuyện phiếm dễ chịu hơn là để cho Thục phi ở bên tai mình nói huyên thuyên, nhưng Bùi Dật Viễn không có thân phận, cùng hắn lại là phu thê hữu danh vô thực, nếu quyết định qua loa tuyệt đối không thể được.
Lúc này phải sử dụng lý trí của một đế vương, cuối cùng sau khi cân nhắc cấp bậc cùng thân phận các vị tần phi, Lăng Phượng ra quyết định, đem Bùi Dật Viễn an bài vị trí thứ ba bên trái, dựa theo cấp bậc tần phi, “Thần phi" ở vị trí kia tuy có hơi thấp, nhưng dựa theo thân phận cũng không đường đột, tự nhận là hài lòng, Lăng Phượng cứ như vậy hạ quyết định.
Bất quá hiện tại hắn có chút hối hận, bởi vì Bùi Dật Viễn vẫn chậm chạp không chịu xuất hiện, Lăng Phượng có chút nóng nảy.
Có phải hắn đã nghe được một ít tin đồn hay không, đang oán giận mình cho hắn địa vị quá thấp?
Hay là lại sinh khí? Hẳn là lại tức giận đi!
Dù sao hắn cũng là một nam tử, người nam nhân nào không quan tâm thể diện?
Một nam phi như hắn ở trong cung đã là chịu đủ ủy khuất, còn bị hạ thấp như thế, “Thần phi" ngồi gần chính vị từ khi khai quốc đến nay không phải là không có, chính mình hình như là lo lắng hơi nhiều, có hơi quá đáng đi…
Chủ tử ngày thường lương thiện lại rất am hiểu ý người khác, bị đưa vào cung như thế lẽ ra phải làm cho Hoàng Thượng thương yêu cưng chìu, thái độ của Hoàng Thượng tuy rằng ngay từ đầu có chút ngoại lệ, nhưng hiện tại xem ra cũng giống như với các phi thần khác, thời điểm nên cưng chìu liền cưng chìu, thời điểm nên lãnh liền lãnh, này có phải rất không công bình hay không?
Tốt xấu gì chủ tử bọn họ cũng bỏ qua tôn nghiêm của một đại nam nhân tiến cung hầu hạ Hoàng Thượng, lại bị Hoàng Thượng đối xử như nữ nhân nhốt tại Lân Chỉ cung, cũng hơi quá đáng.
Nhưng bọn họ tận đáy lòng bất bình, cũng không dám nói ra khỏi miệng, chỉ là có khi âm thầm nhắc nhở Bùi Dật Viễn, nhưng bọn họ làm sao biết Bùi Dật Viễn là đang mừng rỡ vì được sống yên ổn, ngày không ai đến quấy rầy hắn tính toán sổ sách là những ngày khoái hoạt hắn yêu nhất, ai quản Hoàng Thượng cưng chìu hay không cưng chìu, chỉ cần mình sống được vui vẻ là tốt rồi.
Khó có được mấy ngày nhàn hạ, lại có duy nhất một sự kiện khiến Bùi Dật Viễn có chút phiền lòng.
“Kiều Dương, Hoàng Thượng thích thứ gì?" Một ngày, Bùi Dật Viễn bỗng nhiên ở trên bàn cơm hỏi hoàng thượng yêu thích thứ gì.
Kiều Dương cùng Tiểu An tử nghe vậy đều cả kinh, hay là chủ tử đối Hoàng Thượng…
“Ngày sinh thần Hoàng thượng sắp đến, ta nghĩ phải chuẩn bị lễ vật, nhưng lại không biết nên chọn cái gì cho hảo."
Bùi Dật Viễn bình tĩnh nói, nhưng ở trong mắt hai người lại thành ra một chút ý tứ khác.
Xem ra chủ tử là đối Hoàng Thượng thật sự dụng tâm, rõ ràng nhớ rõ ngày sinh thần của hoàng thượng không tính, còn muốn tặng lễ, nhưng Hoàng Thượng lại bạc tình như vậy, thật sự là…
Kiều Dương vào cung năm năm, đây cũng không phải là nói dối, nàng ít nhiều đã chứng kiến tần phi vì một ngày sủng hạnh của Hoàng thượng mà tranh đấu gay gắt, nàng cũng từng là một kẻ tiếp tay trong số bọn họ, nhưng vị nương nương mà nàng hầu hạ trước kia… Chuyện cũ tuy rằng nghĩ lại mà kinh, nhưng chủ tử hôm nay của nàng hơn hẳn nương nương kia, trợ giúp hắn hẳn là chuyện nên làm!
Trong lòng nàng dĩ nhiên là có đáp án, liền cười trả lời: “Hoàng Thượng giàu có nhất thiên hạ, tọa ủng giang sơn, thứ trân quý hay trò biễu diễn cũng đã xem đủ, những thứ đó thành ra có chút bình thường …"
“Ngươi là nói chỉ cần đưa đến vật phẩm bình thường trong chốn nhân gian là được?" Bùi Dật Viễn rất nhanh liền lĩnh hội.
Kiều Dương gật đầu, “Muốn đưa cái gì, chủ tử chính mình quyết định là tốt rồi."
“Ta đã biết, cám ơn ngươi." Đề tài chấm dứt, mọi người tiếp tục dùng bữa.
Đáng tiếc Bùi Dật Viễn tuy rằng trí tuệ hơn người, nhưng nói đến hậu cung tranh đấu hắn thật sự không có chút kinh nghiệm, trước khi vào cung hắn đã có tính toán ── quyết không dây dưa tranh đấu.
Thời gian trôi qua, giang sơn dễ đổi, mà thân nam tử đối với hắn mà nói, con nối dòng cùng hắn không quan hệ, cho nên chỉ cần ở hậu cung an phận thủ thường, hắn đã tin tưởng qua không lâu, Hoàng Thượng sẽ quên đi sự hiện hữu của hắn.
Nhưng hắn nào biết đâu rằng đề nghị của Kiều Dương chính là đem hắn đẩy mạnh vào vòng phân tranh, hắn chỉ nghĩ bất quá là lễ thượng vãng lai, đơn thuần là đem một kiện lễ vật đến chúc mừng mà thôi.
Ở một gia đình bách tính bình tường, sinh nhật nhất định phải có một chén mì thọ, nhưng Bùi Dật Viễn cảm thấy chuyện này thật sự quá mức bình thường, nhưng nghĩ lại, bản thân hắn cũng là một thương nhân, trừ bỏ vài món quần áo ra thì những thứ còn lại của hắn đều là đồ của hoàng cung, thật đúng là không có thứ gì có thể mang đi tặng được, cho nên cuối cùng hắn vẫn quyết định ngày đó tự mình xuống bếp chử một chén mì đưa cho Hoàng Thượng, đương nhiên, có ăn hay không là chuyện của người nọ.
Trong ngày sinh thần Hoàng thượng, toàn bộ hoàng cung đều náo nhiệt hẳn lên, tử khí trầm trầm trước đây cũng không còn, nơi nơi giăng đèn kết hoa, tất cả phi tần trong hậu cung đều được mời đến, tận lực điểm trang chính mình chuẩn bị tham gia buổi dạ yến, ngay cả “Cất chứa phẩm" ở tây viện đều được Hoàng Thượng đặc biệt ban cho ngự yến.
Lân Chỉ cung, Bùi Dật Viễn vận vào tố sam lúc trước mang vào cung, Tiểu An tử thấy vậy vội vàng đem ra một kiện cẩm bào Hoàng Thượng ban cho, để trước mặt hắn.
“Chủ tử, khó có được ngày vui như hôm nay, mặc cái này sẽ tốt hơn."
Không phải hắn khoác lác, chủ tử nhà hắn nếu mặc vào cái này, các vị nương nương trong hậu cung người nào so ra cũng kém.
Nhìn quần áo trong tay của hắn, Bùi Dật Viễn nhíu mày, “Không cần, rất diễm lệ, cả đời ta chưa từng mặc qua thứ như vậy."
“Chủ tử." Tiểu An tử nghe vậy thiếu chút nữa khóc lên, mỗi kiện quần áo của chủ tử màu sắc đều giống nhau đến đáng sợ, căn bản không có mặc qua cẩm y.
Nhưng trái lại Kiều Dương ở một bên nhìn, đem Tiểu An tử kéo trở về, “Chủ tử nói không cần, vậy ngươi từ bỏ đi."
“Ân." Bùi Dật Viễn thích tính cách này của Kiều Dương, thế là cứ như vậy bước về phía ngự thiện phòng.
Tiểu An tử cùng Kiều Dương đi theo sau lưng hắn có chút khó hiểu: “Tỷ tỷ không phải nói muốn giúp công tử giữ chân hoàng thượng sao?"
“Đúng vậy nha."
“Vậy tại sao không hảo hảo nắm chắc cơ hội lần này?"
Phi tử nào có thể khiến cho Hoàng Thượng trong đêm sinh thần ngủ lại, phi tử nhất định là Hoàng Thượng tối sủng ái, bốn năm trước đều là ở chỗ Thục phi, mà bốn năm trước nữa là…
Nói đến đây, Kiều Dương tự tin nâng lên khóe miệng: “Bệ hạ không phải chỉ thích những thứ xinh đẹp quý giá, mà là thích thứ ‘đặc biệt’, cho nên chủ tử muốn không phải là ‘đẹp nhất’, mà là ‘nổi bật’ nhất!"
Trong yến hội của hoàng đế tất nhiên không thiếu những người mỹ mạo xinh đẹp, chỉ cần quơ tay một cái là được cả nắm, nếu lúc này một người mặc tố y bình thường tiến vào bên trong ngược lại sẽ càng thêm nổi bật, Bùi Dật Viễn chỉ là nghĩ hôm nay phải xuống bếp chử mì, mặc cẩm y thực sự bất tiện, lại không hề biết, sơ sẩy nho nhỏ này đã làm thay đổi hẳn cuộc sống của hắn.
“Hoàng Thượng, ngài đang chờ ai?"
Ngồi vị trí cao nhất Lăng Phượng thỉnh thoảng nhìn sang vị trí thứ ba bên tay trái hắn, làm cho Thục phi an vị bên cạnh hắn bất mãn hờn dỗi.
Lăng Phượng mỉm cười quay đầu lại, mặt không đỏ khí không suyễn trả lời: “Ái phi quá nhạy cảm, trẫm bất quá là đang thưởng thức ca múa thôi."
“Nói đến ca múa, năm nay lại có thể xem vũ kỹ của Hiền phi muội muội, thật sự là làm người ta chờ mong." Thục phi cười tủm tỉm sắm vai nhân vật lương thiện, trong lòng cũng không biết đã đem Hiền phi giỏi ca múa kia ra nguyền rủa đến mấy lần.
“Quả thật, trẫm cũng rất là chờ mong a!" Lăng Phượng qua loa đáp lời của nàng, ánh mắt lại thỉnh thoảng hướng về vị trí không người kia nhìn lại.
Hoàng đế ở hậu cung tổ chức yến hội là dựa theo mức độ yêu thích của hoàng đế mà phân chia vị trí, cũng chính là do hoàng đế tự mình quyết định, mà hàng năm vị trí bất đồng cũng cho thấy trong hậu cung có sự thay đổi.
Kỳ thật Lăng Phượng bốn năm qua cũng không quá chú ý đến việc này, mấy năm trước cũng lười sửa lại, nhưng năm nay bởi vì có thêm thần phi, bất đắc dĩ hắn mới phải điều chỉnh một phen.
Ban đầu hắn muốn Bùi Dật Viễn ngồi cạnh bên hắn, cùng hắn nói chuyện phiếm dễ chịu hơn là để cho Thục phi ở bên tai mình nói huyên thuyên, nhưng Bùi Dật Viễn không có thân phận, cùng hắn lại là phu thê hữu danh vô thực, nếu quyết định qua loa tuyệt đối không thể được.
Lúc này phải sử dụng lý trí của một đế vương, cuối cùng sau khi cân nhắc cấp bậc cùng thân phận các vị tần phi, Lăng Phượng ra quyết định, đem Bùi Dật Viễn an bài vị trí thứ ba bên trái, dựa theo cấp bậc tần phi, “Thần phi" ở vị trí kia tuy có hơi thấp, nhưng dựa theo thân phận cũng không đường đột, tự nhận là hài lòng, Lăng Phượng cứ như vậy hạ quyết định.
Bất quá hiện tại hắn có chút hối hận, bởi vì Bùi Dật Viễn vẫn chậm chạp không chịu xuất hiện, Lăng Phượng có chút nóng nảy.
Có phải hắn đã nghe được một ít tin đồn hay không, đang oán giận mình cho hắn địa vị quá thấp?
Hay là lại sinh khí? Hẳn là lại tức giận đi!
Dù sao hắn cũng là một nam tử, người nam nhân nào không quan tâm thể diện?
Một nam phi như hắn ở trong cung đã là chịu đủ ủy khuất, còn bị hạ thấp như thế, “Thần phi" ngồi gần chính vị từ khi khai quốc đến nay không phải là không có, chính mình hình như là lo lắng hơi nhiều, có hơi quá đáng đi…
Tác giả :
Sắc Như Không