Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm
Chương 87 87 Kỳ Nhân Lăng Phượng Tiêu
Thi đốm này, bất cứ ai quen thuộc với hoạt tử nhân đều sẽ biết.
Ma vật Bắc Hạ, không phải vật sống, cũng không phải vật chết, nửa sống nửa chết, bất tử bất hoạt, nếu là hoạt tử nhân, trên người sẽ thường có những mảng lớn thi đốm màu lục.
Mà trên người cô nương kia xuất hiện thi đốm, chứng tỏ nàng đang bị biến đổi thành hoạt tử nhân.
Nàng đã như vậy, thì mấy người đồng bạn kia cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Chỉ thấy những người đó sôi nổi vén quần áo lên, quả nhiên, trên người người nào người nấy đều xuất hiện dấu hiệu thi đốm.
Mọi người hai mặt nhìn nhau: “Này……"
Lâm Sơ nhìn sang cái bình thủy tinh đựng mẫu vật thi thể kia.
Lần trước đụng phải hoạt tử nhân, hắn liền quay về tìm đọc những tư liệu liên quan đến nó.
Vu sư Bắc Hạ chế ra “Huyết độc", dùng bí pháp thi triển lên người sống, người sống sẽ bị huyết độc ăn mòn, dần dần biến thành hoạt tử nhân bị Vu sư thao túng.
Nhưng cô nương cùng đồng bạn của nàng, rõ ràng chỉ đi đến biên cảnh thu thập mẫu vật hoạt tử nhân mang về cho Thuật Viện nghiên cứu, sao có thể bị lây nhiễm huyết độc được?
Lâm Sơ nhìn ánh mắt kinh sợ của cô nương, chỉ có thể nghĩ đến hai khả năng.
Một là bọn họ đụng phải Vu sư Bắc Hạ nhưng không biết, bị nhiễm phải huyết độc.
Hai là vu độc Bắc Hạ có đột phá mới, khiến huyết độc có khả năng lây nhiễm cao hơn, người bình thường tiếp xúc gần với hoạt tử nhân đều sẽ bị lây nhiễm.
Hai khả năng này, nếu là khả năng thứ nhất, vậy cũng không tính là quá hung hiểm.
Nhưng nếu là khả năng thứ hai, thì quả thực quá mức đáng sợ rồi.
Tưởng tưởng trong lúc hai quân đối chọi, Bắc Hạ dùng hoạt tử nhân chắn ở tiền tuyến, quân đội Nam Hạ trong quá trình vật lộn với hoạt tử nhân cũng dần dần bị biến đổi thành hoạt tử nhân, nghe theo Vu sư Bắc Hạ thao túng, sau đó phạm vi khuếch tán huyết độc càng lúc càng rộng, cho đến khi toàn quân Nam Hạ bị diệt sạch.
Cho dù hiện giờ chiến sự còn chưa bắt đầu, không cần quá lo nghĩ vấn đề này —— nhưng nếu như gian tế Bắc Hạ lẻn vào Nam Hạ, rải huyết độc khắp nơi, huyết độc một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn, tăng lên theo cấp số nhân, vậy chẳng phải còn khủng khiếp hơn cả ôn dịch dữ dội nhất sao?
Các đệ tử ở đây cũng nhanh chóng nhận thức được vấn đề, sôi nổi tiến vào mộng cảnh tìm Mộng tiên sinh, chỉ chốc lát sau, đã có năm vị tiền bối Thuật Viện đức cao vọng trọng vội vàng chạy tới, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Toàn bộ tản ra." Một vị chân nhân nói: “Tất cả các đệ tử ở đây hôm nay đều phải đến Thuật Viện theo dõi."
Tiếp đến, vài vị chân nhân lấy từ túi gấm giới tử ra một thứ Lâm Sơ không rõ công dụng, giống một pháp khí dùng để đựng đồ, thu hồi bình thủy tinh kia lại, lại dùng thêm rất nhiều bùa chú, kết hợp với linh lực tạo thành một kết giới bao bọc các đệ tử, thu xếp cho bọn họ đi Thuật Viện.
Các đệ tử cũng biết tình huống nguy hiểm, ngoan ngoãn đi theo chân nhân trở về —— tuy rằng ai ai cũng lo lắng sốt ruột.
Một người bị nhiễm phải huyết độc là chuyện nhỏ, nhưng nếu như liên luỵ toàn bộ Học Cung, vậy chính là chuyện lớn của tiên đạo rồi.
Lâm Sơ chưa tiếp xúc với bình thủy tinh kia, nhưng dù sao vẫn là đứng gần, cũng bị đưa đi cách ly theo dõi, Đại tiểu thư cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Hắn không lập tức đuổi theo, mà dừng ở cuối đám đông.
Đại tiểu thư nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn Đại tiểu thư.
Đại tiểu thư một thân hồng y liệt diễm, vẫn là màu sắc thường mặc trước khi bế quan, người đã cao hơn một ít.
Mà dung nhan vốn đã kinh vi thiên nhân kia, lúc này lại càng thêm chói mắt hơn.
Lâm Sơ cứ nghĩ thẩm mỹ của mình đã bị Đại tiểu thư cọ rửa đến trình độ vô địch rồi, nào ngờ hôm nay gặp lại, vẫn bị nhan sắc này đánh sâu vào tâm trí, không biết nên diễn tả như thế nào nữa.
Đường nét Đại tiểu thư so với hai năm trước càng thêm sắc sảo hơn, càng thêm tiên minh diệu mục*, khiến người ta liên tưởng tới quốc sắc mẫu đơn đua nhau nở rộ vào tháng ba.
Nhưng khi khóe mắt hơi nâng lên, trên khuôn mặt chỉ còn lại một vẻ trương dương kiệt ngạo, không thể dùng một từ như “quốc sắc thiên hương" để hình dung nữa, mà giống như một cây đao sắc bén đẹp nhất trên đời, mũi nhọn thẳng tắp đâm vào võng mạc, khiến cho đại não hắn trống rỗng.
(chói mắt)
Đại tiểu thư vẫy vẫy tay trước mặt hắn: “Tỉnh tỉnh."
Lâm Sơ thu hồi suy nghĩ.
Hắn nhớ, tuổi tác Đại tiểu thư, so với hắn thì lớn hơn một chút, trước khi bế quan là 17-18 tuổi, mà hiện giờ lại thêm hai tuổi, chính là thời kỳ nhan sắc đỉnh cao nhất của một cô gái.
Đang nghĩ ngợi, liền thấy Đại tiểu thư so chiều cao với hắn.
Khối thân thể này trước đây khá lùn, so với Đại tiểu thư còn thấp hơn hẳn một cái đầu.
Nhưng hôm nay tái kiến, chênh lệch này đã được rút ngắn lại, chỉ kém khoảng hai ba ngón tay mà thôi.
So xong, Lăng Phượng Tiêu lùi về phía sau vài bước, nhìn nhìn hắn, lại tiến lên trước vài bước, nói: “Ngươi lớn lên cũng cao đấy."
Lâm Sơ thầm nghĩ, Đại tiểu thư đã là một cô gái phi thường cao gầy rồi, ngặt nỗi chỉ sợ sẽ không cao thêm được nữa, mà hắn vừa mới trưởng thành, vẫn có thể cao thêm một ít, có khi lại đuổi kịp chênh lệch này cũng nên.
Đang nghĩ vẩn vơ, chợt nghe Đại tiểu thư mỉm cười nói: “Nếu ngươi lại cao thêm chút nữa, vậy khối thân thể hiện tại của ta sẽ không thể ôm ngươi nữa rồi."
Lâm Sơ: “?"
Đại tiểu thư, ngươi không thể yêu cầu ta một tên con trai lại cứ như chim nhỏ nép vào lòng mà được một cô gái ôm ấp chứ.
Đại tiểu thư dắt tay hắn, hai người chậm rãi theo sau đám người.
Mèo chui ra từ lồng ngực Lâm Sơ, dẫm lên vai hắn, sau đó linh hoạt nhảy nhởn lên người Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu nói: “Ngươi cũng béo lên rất nhiều, cẩn thận Lâm Sơ ôm không nổi."
Mèo không thèm quan tâm, xem ra đối với cân nặng của mình cũng không tự mình hiểu lấy.
Thật ra bọn họ không sợ huyết độc dính lên người, dù sao còn có lục địa thần tiên ở đây, nếu bị dính phải, nó đã sớm lo lắng đến cả người phát run rồi.
Đại tiểu thư hỏi hắn mấy năm nay sinh hoạt thế nào, Lâm Sơ thành thật đáp lời.
Đáp đáp, không tránh khỏi nhắc tới sự tình Lý Áp Mao, nhắc tới sự tình Lý Áp Mao, lại không thể không đề cập đến chính sách lao dịch khốn khổ dưới phàm trần.
Đại tiểu thư vọng về phía chân trời xa xăm, chẳng biết đang suy nghĩ gì, chốc lát sau mới nói: “Từ xưa đến nay, lúc sắp khai chiến, đều là như vậy."
Lâm Sơ: “Ừm."
“Nhưng mà dân chúng vô tội, đau khổ bất hạnh, chung quy vẫn là vương nho sai lầm."
Lâm Sơ có chút bất ngờ quay sang Lăng Phượng Tiêu, thầm nghĩ, hóa ra Đại tiểu thư vẫn còn nhớ rõ đêm tuyết luận đạo đó ư.
Đại tiểu thư: “Nói như vậy, ngươi là bởi vì việc này, nên mới tâm thần không yên, đàn sai hai lần?"
Không ngờ hắn đàn sai hai điệu, thế mà cũng bị Đại tiểu thư nghe được.
Lâm Sơ có chút ngượng ngùng, thừa nhận: “Đúng vậy."
“Ngươi học tiên, không phải người ở thế gian, những việc này không cần quan tâm." Đại tiểu thư nói: “Từ nay về sau, an nguy bằng hữu, người nhà, đều có ta ở đây."
Lâm Sơ đáp: “Ừm."
“Còn bá tính thiên hạ……" Lăng Phượng Tiêu nhẹ nhàng ấn tay lên chuôi đao, ngắm nhìn mặt trời mới mọc giữa những rặng núi, hơi hơi nheo mắt: “Là thành hay bại, vẫn còn chưa biết.
Nếu ngày sau khôi phục được cố đô, chắc chắn sẽ cho bọn họ một công đạo."
Lâm Sơ hỏi: “Có thể thắng sao?"
“Ta không biết." Đại tiểu thư nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng mở năm ngón tay hắn ra, đặt vào lòng bàn tay mình, sau đó chậm rãi khép lại, nói: “Chỉ cầu không thẹn."
Lâm Sơ chợt cảm thấy nỗi lòng bình yên hơn rất nhiều.
Lăng Phượng Tiêu này, tính tình thay đổi thất thường, kỹ thuật diễn xuất cao siêu.
Nhưng lời đã nói ra, không biết vì sao, Lâm Sơ luôn cảm thấy, người này nhất định sẽ làm được.
Thành hay bại còn chưa biết, nhưng nhất định sẽ không có gì phải hối tiếc.
Cũng không phải lời nói hùng hồn gì, nhưng so với những ngôn từ vĩ đại còn đáng tin hơn rất nhiều.
Tiếp đến, chỉ nghe Đại tiểu thư nói: “Bất quá, vô luận thế nào, cũng sẽ không để ngươi chịu ủy khuất."
Lâm Sơ: “Đa tạ."
Hai năm trôi qua, Đại tiểu thư vẫn là một chủ nhân nói một không nói hai, nuôi hamster đến thật chu đáo.
Hắn không biết bản thân rốt cuộc có ưu điểm gì, lại có thể được Đại tiểu thư ưu ái nhường vậy, cũng không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể nói một câu “Đa tạ" mà thôi.
Đại tiểu thư nhướng mày cười cười: “Không cần đa tạ."
Rồi sau đó, dừng một chút: “Ngươi ngày ngày đánh đàn, tiếng đàn trong vắt, ta liền an tâm, nhưng nếu tiếng đàn thay đổi, ta cũng sẽ có vướng bận, đêm qua chính là như vậy."
Lâm Sơ: “!"
Hắn hỏi: “Ngươi không phải luôn nhập định sao?"
“Thi thoảng tỉnh lại, tiện đà thức một lúc, đến buổi tối, là có thể nghe thấy tiếng đàn ngươi rồi." Đại tiểu thư nói.
Lâm Sơ thực hổ thẹn: “Ta…… ta trì hoãn ngươi tu luyện sao."
“Không sao," Lăng Phượng Tiêu đáp, “Tiếng đàn của ngươi thanh minh yên tĩnh, ngược lại giúp cho tâm cảnh của ta bình ổn."
Lâm Sơ hỏi: “Tu vi ngươi thế nào rồi?"
Lăng Phượng Tiêu: “Buổi tối cho ngươi xem."
Lâm Sơ liền tò mò quan sát Đại tiểu thư.
Hắn quả thật rất muốn biết tu vi Đại tiểu thư đến đâu rồi, đao pháp có phải lại bước sang cảnh giới mới rồi không, thậm chí đã bước đến Độ Kiếp kỳ chưa.
Ngặt nỗi phàm thai mắt thường, chung quy chỉ có thể nhìn ra Đại tiểu thư thật xinh đẹp.
Nói chuyện một hồi, đã bước vào Thuật Viện, sắc núi cuối thu, phong đỏ như biển, ngẫu nhiên rơi xuống vài lá, quả thực rất lãng mạn.
Những đệ tử tiếp xúc gần với bình thủy tinh sẽ được an trí trong một khoảnh sân nhỏ phía tây bắc, theo dõi xem có triệu chứng nhiễm phải huyết độc hay không.
Còn mấy vị chân nhân cao siêu hơn thì theo dõi nhóm cô nương kia.
Đa số chân nhân trong Thuật Viện võ công không cao, để phòng ngừa những người này biến thành hoạt tử nhân, bạo khởi đả thương người, Lăng Phượng Tiêu sau khi được xác nhận không bị nhiễm phải huyết độc liền quay sang hộ vệ cho chân nhân, nhân tiện mang Lâm Sơ theo.
Cô nương được an bài trong một tấm lưới ngọc có kích thước bằng nửa gian phòng, ngọc được lấy từ hàn ngọc dưới hồ sâu, có thể làm chậm tốc độ phát tác của chất độc, bốn vách tường đều được dán bùa chú, ngay cả một hơi thở cũng không thể lọt ra ngoài, vì vậy không cần lo lắng huyết độc sẽ lây nhiễm sang mấy vị chân nhân gần đó.
Cô nương nhíu mày, lông mi run rẩy, bộ dáng vô cùng hoảng loạn, cứ nhìn sang Lâm Sơ, vừa xấu hổ, vừa thẹn thùng kêu lên “Sư huynh".
Đại tiểu thư nhướng mày.
Cô nương lại nhìn về phía Đại tiểu thư.
Đại tiểu thư mặt không biểu cảm canh giữ bên cửa sổ.
Hai vị chân nhân hỏi thăm tình trạng cô nương, ngẫm nghĩ phương pháp giải độc—— dựa theo kinh nghiệm trước đây, trong khoảng thời gian ngắn sau khi nhiễm phải huyết độc, vẫn có thể cứu được.
Hỏi thăm xong, lại hỏi kỹ càng nhiệm vụ thu thập mẫu vật thi thể của cô nương.
Hôm đó, trong núi sâu vùng biên giới có người phát hiện được hoạt tử nhân, màu da đỏ sẫm, khác hoàn toàn những hoạt tử nhân khác, hơn nữa còn vô cùng mạnh mẽ, so với hoạt tử nhân mấy năm trước lợi hại hơn rất nhiều.
Thuật Viện biết được tin tức, e sợ vu thuật Bắc Hạ có bước tiến mới, mới tuyên bố một nhiệm vụ như vậy, ý định nghiên cứu chủng loại mới này.
Đội của cô nương tiến vào biên cảnh, lần theo manh mối của mấy người lang thang tìm được hoạt tử nhân, giết chết hai con, chặt thi thể thành nhiều mảnh đem về.
Trong đội cũng có người bị thương, nhưng bất kể có bị thương hay không, tất cả đều bị lây nhiễm huyết độc, thậm chí có một đệ tử không bị thương còn bị nhiễm nặng hơn người bị thương.
Việc này —— thật sự không phải tầm thường!
Nếu bị nhiễm phải huyết độc không chỉ do hoạt tử nhân cào phải, mà còn do tiếp xúc gần với hoạt tử nhân, vậy rất có thể huyết độc Bắc Hạ đã bắt đầu khuếch tán trong không khí rồi!
Mấy vị chân nhân đều cau chặt mày, sau khi nghiên cứu một phen, lại lắc đầu thở dài: “Không có mẫu vật huyết độc, thảo luận bao nhiêu cũng vô ích, nếu có thể lấy được mẫu vật, có lẽ sẽ biết được ngọn nguồn của nó."
Một vị chân nhân khác hỏi: “Mẫu vật huyết độc đều được Đại Vu sư Bắc Hạ bảo quản cẩn thận, lấy kiểu gì bây giờ?"
Vị chân nhân thứ ba đáp: “Nếu không sớm tìm được biến đổi trong huyết độc, chờ nó phát tán khắp nơi, triều của chúng ta đã diệt vong rồi!"
Vị chân nhân thứ nhất kết luận: “Có lẽ biên cảnh sẽ có manh mối."
Bọn họ cùng nhau gật đầu: “Đúng vậy."
Lại có người lên tiếng: “Nếu lại đến đó điều tra, vạn nhất xảy ra chuyện……"
Nhóm chân nhân còn chưa kịp bàn xong, Lăng Phượng Tiêu đã nhàn nhạt nói: “Ta đi."
“Này……" Nhóm chân nhân có vẻ rất ngạc nhiên, lại có vài phần do dự.
Lâm Sơ thật ra không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, hắn biết Đại tiểu thư chính là người như vậy.
Đêm qua đánh đàn, hắn ngẫm nghĩ, mưa gió sắp tới, chiến loạn nổ ra, sinh linh đồ thán, hoàng đế bất chấp hết thảy trưng binh khắp nơi, Mộng tiên sinh thương tiếc bá tính, cho rằng vương triều cần phải cải cách chế độ.
Còn Đại tiểu thư thì sao? Đại tiểu thư sẽ làm gì?
Lúc đó hắn nghĩ, Đại tiểu thư sẽ mang theo Đồng Bi đao, xông vào thiên quân vạn mã, chém xuống thủ cấp quân địch.
Vương triều thịnh suy, bá tính vui buồn, có lẽ sẽ được quyết định bởi một đao này.
Kỳ nhân Lăng Phượng Tiêu, chính là người như vậy, dựa theo quan sát của Lâm Sơ, người này không hành động theo cảm tính, cũng sẽ không tức giận hay buồn bã, mà vẫn luôn làm những việc mình có thể làm được, có thể sẽ có ý nghĩa.
Hắn cảm thấy, thanh đao “Vô Quý", bất luận nó mang sát khí giết chóc nặng như thế nào, nhưng nếu chỉ nghe tên nó thôi, sẽ thấy nó rất xứng với Đại tiểu thư.
(Vô Quý – Không Thẹn)
—— sau đó lại chợt nhớ ra, biểu ca đã lấy được Vô Quý từ bảo khố trong Huyễn Đãng Sơn rồi.
Mà biểu ca là Đại tiểu thư đóng giả.
Đại tiểu thư lấy được “Vô Quý".
Thế bây giờ nó đang ở đâu?
Đao đâu?