Tiên Đạo Cầu Tác
Quyển 1 - Chương 42: Kim Hỏa
- Chúng ta vận động chút cho nóng người được không?
Ở thời khắc vô cùng an tĩnh này, Phượng Thanh Thiên đột nhiên phá tan không khí trầm mặc, thản nhiên mỉm cười nói. Ngữ khí phảng phất như chủ nhân của gian phòng đang mời khách nhân cùng nhau dùng bữa cơm thân mật.
-Thích thì tới đi
Kim Thanh Hàn cũng nhàn nhạt trả lời.
Sau lời đáp trả của Kim Thanh Hàn, Phượng Thanh Thiên phóng ra ánh sáng đỏ rực như màu hoa, rồi dần trở nên ảm đạm, trên người chậm rãi xuất hiện liệt diễm rừng rực. Ngay lúc đó, một tiếng chim thánh thót vang lên, chỉ thấy liệt diễm trên người hắn đã biến ảo thành một con Hỏa điểu vô cùng sống động, ào ào bay lên không trung, không ngừng bay quanh giữa không trung của lôi đài quyết đấu trận chung kết. Dường như có thể che khuất cả bầu trời.
Đây rõ ràng là trung cấp hỏa hệ đạo pháp “Hỏa Điểu Thuật".
Kim Thanh Hàn mặt không đổi sắc, nhìn Phượng Thanh Thiên thi triển đạo pháp, rồi lại ngẩng lên nhìn Hỏa điểu không ngừng bay quanh trên đầu, giống như tùy thời đều có thể lao xuống, cho mình một kích trí mạng.
Xẹt qua khóe miệng Kim Thanh Hàn một tia mỉm cười xem thường, mười ngón tay hắn như hoa lan phóng ra, liên tiếp biến ảo. Quanh người Kim sắc quang dần dần ngưng kết, cuối cùng biến thành một cây Kim sắc trường thương , rồi dựng thẳng lên nhắm ngay Hỏa điểu đang bay lượn trên bầu trời. Giống như những cây thương của quân đội thời xưa.
Hẳn Kim Thanh Hàn đã sử dụng Kim hệ đạo pháp “Kim Linh Thương"
Cơ hồ, khóe miệng Phượng Thanh Thiên và Kim Thanh Hàn đồng thời mỉm cười. Tay phải Phượng Thanh Thiên nhẹ nhàng hạ xuống một chút, Hỏa điểu mang theo tiếng kêu thanh thúy, ào ào hướng về Kim Thanh Hàn lao xuống, phô thiên cái địa. Mà tay phải Kim Thanh Hàn lại hướng về phía trước, quát khẽ, Kim linh thương trôi nổi giữa không trung như một mũi tên nhọn, phóng về phía Hỏa Điểu. Trong lúc nhất thời, thiên địa giống như chỉ còn lại hai màu hồng, kim.
Hỏa điểu của Phượng Thanh Thiên mặc dù linh hoạt, nhưng Kim linh thương của Kim Thanh Hàn lại càng thêm phần lợi hại. Đối mặt với Kim linh thương lao tới, Hỏa điểu cho dù tránh được Kim linh thương thứ nhất, những cũng không tránh thoát được cây Kim linh thương thứ hai. Cuối cùng Hỏa điểu cũng chỉ vọt được tới cách đầu Kim Thanh Hàn ba thước, nhưng đối với hắn cũng không tạo thành bất kì uy hiếp gì.
Rồi Kim linh thương liên tiếp đâm vào hỏa điểu. Những tiếng nổ đinh tai nhức óc giữa không trung không ngừng vang lên, khói bụi mù mịt tỏa ra, ngăn cản tầm nhìn của mọi người xung quanh. Nhất thời, trên sân đấu tràn ngập bụi mù.
Ngay khi mọi người đang lo lắng phán đoán kết quả trận đấu, nhiệt độ của cả sân đấu tăng lên nhanh chóng, trên lôi đài ẩn ẩn hiện hiện ánh lửa làm cho khói bụi từ từ tan bớt, để lộ tình huống trên sân. Vẫn là Phượng Thanh Thiên tiếp tục phát ra công kích.
Khi Phượng Thanh Thiên chứng kiến Hỏa điểu do linh khí mình biến thành bị Kim linh thương của Kim Thanh Hàn liệp sát, nhưng lại không hề tạo uy hiếp gì với hắn. Trên mặt Phượng Thanh Thiên cũng không lộ ra thần sắc giật mình hay biến đổi, nhưng ngón tay lại liên tục biến ảo, dưới chân đột nhiên xuất hiện liệt diễm bừng bừng. Liệt diễm này lan tràn cực nhanh, trong nháy mắt đã che kín toàn trường, tức khắc đem lôi đài tỷ thí bằng đá hóa thành một biển lửa.
Liệt diễm xuất hiện làm bụi mù bị đốt cháy gần như không còn, mọi người rốt cuộc đã nhìn thấy tình hình thực tế trên lôi đài.
Hỏa diễm cháy làm ánh sáng trở lên có chút vặn vẹo. Mọi người chỉ thấy sau khi biển lửa xuất hiện, liền tuôn ra từng đạo từng đạo cao mấy trượng, phóng về phía Kim Thanh Hàn. Trong nhất thời, tầm nhìn mọi người đều bị tre phủ bởi hỏa quang, uy thế vô cùng to lớn.
Nhìn khí thế phô thiên cái địa của hỏa diễm, nhưng thần sắc Kim Thanh Hàn không đổi, chỉ à trước người hắn kim quang loé ra, Kim linh khí trong cơ thể biến ảo tạo thành một bề mặt màu vàng lá cây rộng vài trượng, lẳng lặng phiêu phù trước mặt. Tiếp theo, Kim Thanh Hàn khống chế bề mặt này, điên cuồng đập xuống tạo ra một trận cuồng phong thổi hỏa diễm đi. Trận cuồng phong giúp lửa cháy càng lớn hơn, nhưng nó cũng làm cho hỏa diễm di chuyển. Phượng Thanh Thiên không thể khống chế được hỏa diễm nữa nên nó đã theo gió bay ngược về phía hắn.
Chứng kiến sự ứng biến mau lẹ của Kim Thanh Hàn, trong mắt Phượng Thanh Thiên thoáng hiện lên vẻ tán thưởng. Nhưng hắn cũng không cùng Kim Thanh Hàn tiếp tục giằng co, ngược lại không cố gắng khống chế hỏa diễm nữa. Mất linh lực của Phượng Thanh Thiên, hỏa diễm toàn trường nhanh chóng tiêu tán vào hư vô, mà đạo hỏa diễm đang hướng về phía hắn cũng trong nháy mắt biến mất không thấy đâu.
Cho tới lúc này, mọi người dưới sân mới từ trận đấu ngoạn mục này kịp phản ứng lại, phát ra những tiếng hoan hô náo nhiệt. Với loại cường độ công kích này, những đệ tử cấp thấp không có mấy người có khả năng ứng phó được. Nhưng đối với Phượng Thanh Thiên và Kim Thanh Hàn chỉ là làm nóng người mà thôi.
-Rất không tồi, mười năm nay ngươi đã tiến bộ rất nhiều.
Phượng Thanh Thiên nhẹ nhàng lắc cổ tay, căn bản như không thấy hỏa diễm vừa rồi đã bốc đến trước mặt mình, chỉ nhìn chằm chằm Kim Thanh Hàn nhẹ nhàng nói.
-Ngươi cũng vậy, ta còn tưởng rằng lần này có thể dễ dàng đánh bại ngươi chứ. Xem ra muốn thắng được, có lẽ phải tốn một chút công phu rồi.
Kim Thanh Hàn nhàn nhạt trả lời.
-Bất quá, ngươi ngoại trừ chiêu “Kim Linh Thương" này, chẳng lẽ không còn thủ đoạn nào khác sao? Ngươi dùng mãi chiêu này có biết là đơn điệu lắm không?
Phượng Thanh Thiên trào phúng nói.
-Ngươi không phải cũng chỉ dùng mỗi “Hỏa Điểu Thuật" hay sao? Ta dùng “Kim Linh Thương" như vậy là đủ rồi.
Kim Thanh Hàn cũng không hề tức giận, chỉ lãnh đạm trả lời.
-Xem ra, chúng ta đều phải sử dụng tuyệt chiêu rồi.
Phượng Thanh Thiên vừa cười vừa nói, chỉ là trên miệng có chút sự khinh thường, khiến người khác xem vô cùng khó chịu.
-Nói như vậy, khởi động đã kết thúc rồi ah?
Kim Thanh hàn hỏi.
Phượng Thanh Thiên cười cười, không thừa nhận cũng không có chối bỏ, nhưng mười ngón tay liên kết xuất đạo pháp, bốn phía đột nhiên xuất hiện hơn mười đạo liệt hỏa hừng hực vọt lên gần mười trượng. Tại mỗi đạo liệt hỏa biến ra chín con Hỏa xà, đong đưa thân hình, lạnh lùng nhìn chằm chằm Kim Thanh Hàn, rồi rục rịch ngóc đầu dậy, mắt lộ hung quang.
-Hừ!
Kim Thanh Hàn không dám xem thường, chỉ hừ lạnh một tiếng, mười ngón tay cũng kết lại, trong giây lát xuất hiện kim quang cao hơn mười trượng. Rồi Kim quang cũng từ từ biến thành một hình người bằng kim cương màu vàng, cao hơn mười trượng. Chỉ thấy trên cơ thể kim cương chằng chịt, ba mắt, sáu tay, cầm đao thương thuẫn phủ các loại vũ khí, lẳng lặng trôi nổi tại đỉnh đầu Kim Thanh Hàn.
Trong nhất thời, mọi người cảm giác áp lực trên người đại tăng.
-“Cửu Đầu Hỏa Xà"!! Không ngờ là ‘Cửu Đầu Hỏa Xà’!! Không phải đạo thuật trong truyền thuyết này đã thất truyền rồi sao?
- “Kim cương hộ thể"!! Là “Kim cương hộ thể"!! Nghe nói đạo thuật này ngay cả Úy Trì trưởng lão là sư phụ của Kim Thanh Hàn cũng không dễ thi triển.
Mọi người thấy đạo thuật mà Phượng Thanh Thiên cùng Kim Thanh Hàn thi triển, phát ra những tiếng nghị luận sôi nổi rung trời.
Chứng kiến đạo thuật của hai người trong trận đấu, các vị trưởng trên đài cao vốn bất động như núi cũng tỏ ra khiếp sợ. Có nhiều trưởng lão không khống chế nổi tâm tình của mình, kích động từ chỗ ngồi đứng bật dậy. Mặc dù các trưởng lão đều biết Kim Thanh Hàn và Phượng Thanh Thiên là những kỳ tài trăm năm có một, nhưng đều không nghĩ thiên phú của hai người này lại mạnh mẽ đến như vậy.
Trương Hoa Lăng sắc mặt phức tạp, mang theo sự ngạc nhiên vui mừng cùng với cả sự đố kị mà hướng về sư phụ của Kim Thanh Hàn là Úy Trì trưởng lão nói:
-Úy Trì sư đệ che dấu thật khéo a! Thanh Hàn tu luyện thành “Kim Cương Hộ Thể" mà cũng không nói với ta và chưởng môn một tiếng.
Úy Trì trưởng lão thần sắc lại không thay đổi, chỉ là ánh mắt không ngừng chớp động cho thấy trong lòng hắn cũng không thể bình tĩnh, thật lâu sau mới nói:
-Thanh Hàn, đứa nhỏ này luyện thành “Kim Cương Hộ Thể" lúc nào ta cũng đâu có biết.
-Ồ! Phải vậy không? Mặc kệ thế nào, có hai gã đệ tử thiên tư hơn người này, thì đó là phúc của Cửu Hoa môn chúng ta rồi.
Trương Hoa Lăng lại không chút nào để ý cười hào sảng nói.
-Sư huynh, năng lực càng lớn, nguy hại cũng càng nhiều. Phượng Thanh Thiên này….
Chu Hoa Hải chần chờ nói.
-Phượng gia giờ chỉ còn là quá khứ, chỉ có một Phương Thanh Thiên không gây nổi sóng gió gì đâu, Chu sư đệ bất tất phải cố kỵ
Trương Hoa Lăng lại khoát tay quả quyết nói, chỉ là trong mắt hắn hiện lên một tia thần sắc lo lắng rõ ràng.
Trở lại trận đấu.
-Chính thức tỉ thí thực sự bắt đầu rồi.
Bạch Thanh Phúc thản nhiên vừa cười vừa nói. E rằng tại đương trường, hắn là người duy nhất không lộ ra thần sắc khiếp sợ mà thôi. Tựa như cho dù xuất hiện bất kể chuyện gì, trên mặt của hắn cũng luôn luôn giữ nụ cười vậy.
-“Kim Cương Hộ Thể"? “Cửu Đầu Hỏa Xà"?
Từ Thanh Phàm thì thào tự nói, thần sắc không tự chủ lộ ra dáng vẻ hơi lo lắng.
-Từ sư đệ lo lắng cho Kim sư đệ à?
Bạch Thanh Phúc thấy sự lo lắng trên mặt của Từ Thanh Phàm hỏi.
-Đúng vậy, công lực của hai người kia đều hết sức kinh người. Một khi khống chế không cẩn thận thì rất có thể sinh mạng sẽ bị nguy hiểm.
Từ Thanh Phàm lo lắng nói ra:
-Mà tính cách Kim sư đệ lại quá háo thắng, cho nên, ta sợ vạn nhất….
-Đúng vậy, ta nghe sư huynh nói, trước kia trong khi quyết đấu, trưởng lão làm trọng tài, ngoại trừ phán xét thắng bại ra, thì cũng tại thời điểm đệ tử tỷ thí gặp nguy hiểm, sẽ ra tay tương trợ. Nhưng chưởng môn sau khi nhậm chức, đã loại bỏ phương thức này. Nói cái gì là vì bồi dưỡng năng lực chiến đấu của các để tử cấp thấp, giúp các đệ tử cấp thấp trong thực chiến sẽ ngày càng mạnh hơn, mà càng kỳ quái là các vị trưởng lão cũng không có ai phản đối cả. Từ đó, sau đợt trước, bên trong các trận quyết đấu cũng liên tục xuất hiện các thương vong.
Bạch Thanh Phúc nói.
Từ Thanh Phàm rốt cuộc cũng không nói thêm cái gì, chỉ tập trung nhìn tình cảnh của trận đấu, thần sắc càng thêm lo lắng.
Trên sân đấu.
-Ngươi đã làm cho ta rất bất ngờ và kinh hãi.
Phượng Thanh Thiên nhìn hư ảnh của Kim cương nhân trên đầu Kim Thanh Hàn, nhàn nhạt nói. Kì quái chính là trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười.
-Ngươi cũng vậy thôi.
Kim Thanh Hàn vẫn như trước, chỉ nhìn chằm chằm Phượng Thanh Thiên, căn bản không để ý đến diện mục của Hỏa xà xung quanh mình.
-Đã như vậy, để ta xem một chút, rốt cuộc “Kim Cương Hộ Thể" có đấu lại được Hỏa xà của ta không?
Phượng Thanh Thiên cười nhạt nói.
- Sẽ phụng bồi đến cùng.
Khi đang nói chuyện, chỉ thấy bầy Hỏa xà đang nhìn chằm chằm như hổ đói đột nhiên ào ào mở ra những chiếc miệng to như chậu máu. Rồi hướng về Kim Thanh Hàn phụt ra những cột lửa, đan kín thành Hỏa võng mà chụp xuống Kim cương nhân trên đầu Kim Thanh Hàn.
Ngay khi Hỏa xà phun ra những cột lửa, thì trên đầu Kim Thanh Hàn, ba mắt của Kim cương nhân đột nhiên mở to, bộc phát ra kim quang chói mắt, sáu cánh thay to khỏe đồng thời vung vũ khí lên không trung, từ trên trời giáng vào Hỏa võng, hung hăng muốn đập bể nó.
“Kim Cương Hộ Thể", “Cửu Đầu Hỏa Xà". Cùng hai loại đạo thuật cường đại này trong truyền thuyết, hai người quyết đấu với nhau, rốt cuộc ai là người thắng cuộc?
Mọi người đều chờ mong, sáu loại vũ khí Kim sắc với những hình dáng khác nhau cùng với Hỏa võng khổng lồ rốt cuộc cũng hung hăng đụng vào nhau. Trong lúc nhất thời, trên lôi đài, Kim quang cùng Hồng quang lóe sáng, như mũi nhọn đâm vào mắt của những người đứng xem.
Ở thời khắc vô cùng an tĩnh này, Phượng Thanh Thiên đột nhiên phá tan không khí trầm mặc, thản nhiên mỉm cười nói. Ngữ khí phảng phất như chủ nhân của gian phòng đang mời khách nhân cùng nhau dùng bữa cơm thân mật.
-Thích thì tới đi
Kim Thanh Hàn cũng nhàn nhạt trả lời.
Sau lời đáp trả của Kim Thanh Hàn, Phượng Thanh Thiên phóng ra ánh sáng đỏ rực như màu hoa, rồi dần trở nên ảm đạm, trên người chậm rãi xuất hiện liệt diễm rừng rực. Ngay lúc đó, một tiếng chim thánh thót vang lên, chỉ thấy liệt diễm trên người hắn đã biến ảo thành một con Hỏa điểu vô cùng sống động, ào ào bay lên không trung, không ngừng bay quanh giữa không trung của lôi đài quyết đấu trận chung kết. Dường như có thể che khuất cả bầu trời.
Đây rõ ràng là trung cấp hỏa hệ đạo pháp “Hỏa Điểu Thuật".
Kim Thanh Hàn mặt không đổi sắc, nhìn Phượng Thanh Thiên thi triển đạo pháp, rồi lại ngẩng lên nhìn Hỏa điểu không ngừng bay quanh trên đầu, giống như tùy thời đều có thể lao xuống, cho mình một kích trí mạng.
Xẹt qua khóe miệng Kim Thanh Hàn một tia mỉm cười xem thường, mười ngón tay hắn như hoa lan phóng ra, liên tiếp biến ảo. Quanh người Kim sắc quang dần dần ngưng kết, cuối cùng biến thành một cây Kim sắc trường thương , rồi dựng thẳng lên nhắm ngay Hỏa điểu đang bay lượn trên bầu trời. Giống như những cây thương của quân đội thời xưa.
Hẳn Kim Thanh Hàn đã sử dụng Kim hệ đạo pháp “Kim Linh Thương"
Cơ hồ, khóe miệng Phượng Thanh Thiên và Kim Thanh Hàn đồng thời mỉm cười. Tay phải Phượng Thanh Thiên nhẹ nhàng hạ xuống một chút, Hỏa điểu mang theo tiếng kêu thanh thúy, ào ào hướng về Kim Thanh Hàn lao xuống, phô thiên cái địa. Mà tay phải Kim Thanh Hàn lại hướng về phía trước, quát khẽ, Kim linh thương trôi nổi giữa không trung như một mũi tên nhọn, phóng về phía Hỏa Điểu. Trong lúc nhất thời, thiên địa giống như chỉ còn lại hai màu hồng, kim.
Hỏa điểu của Phượng Thanh Thiên mặc dù linh hoạt, nhưng Kim linh thương của Kim Thanh Hàn lại càng thêm phần lợi hại. Đối mặt với Kim linh thương lao tới, Hỏa điểu cho dù tránh được Kim linh thương thứ nhất, những cũng không tránh thoát được cây Kim linh thương thứ hai. Cuối cùng Hỏa điểu cũng chỉ vọt được tới cách đầu Kim Thanh Hàn ba thước, nhưng đối với hắn cũng không tạo thành bất kì uy hiếp gì.
Rồi Kim linh thương liên tiếp đâm vào hỏa điểu. Những tiếng nổ đinh tai nhức óc giữa không trung không ngừng vang lên, khói bụi mù mịt tỏa ra, ngăn cản tầm nhìn của mọi người xung quanh. Nhất thời, trên sân đấu tràn ngập bụi mù.
Ngay khi mọi người đang lo lắng phán đoán kết quả trận đấu, nhiệt độ của cả sân đấu tăng lên nhanh chóng, trên lôi đài ẩn ẩn hiện hiện ánh lửa làm cho khói bụi từ từ tan bớt, để lộ tình huống trên sân. Vẫn là Phượng Thanh Thiên tiếp tục phát ra công kích.
Khi Phượng Thanh Thiên chứng kiến Hỏa điểu do linh khí mình biến thành bị Kim linh thương của Kim Thanh Hàn liệp sát, nhưng lại không hề tạo uy hiếp gì với hắn. Trên mặt Phượng Thanh Thiên cũng không lộ ra thần sắc giật mình hay biến đổi, nhưng ngón tay lại liên tục biến ảo, dưới chân đột nhiên xuất hiện liệt diễm bừng bừng. Liệt diễm này lan tràn cực nhanh, trong nháy mắt đã che kín toàn trường, tức khắc đem lôi đài tỷ thí bằng đá hóa thành một biển lửa.
Liệt diễm xuất hiện làm bụi mù bị đốt cháy gần như không còn, mọi người rốt cuộc đã nhìn thấy tình hình thực tế trên lôi đài.
Hỏa diễm cháy làm ánh sáng trở lên có chút vặn vẹo. Mọi người chỉ thấy sau khi biển lửa xuất hiện, liền tuôn ra từng đạo từng đạo cao mấy trượng, phóng về phía Kim Thanh Hàn. Trong nhất thời, tầm nhìn mọi người đều bị tre phủ bởi hỏa quang, uy thế vô cùng to lớn.
Nhìn khí thế phô thiên cái địa của hỏa diễm, nhưng thần sắc Kim Thanh Hàn không đổi, chỉ à trước người hắn kim quang loé ra, Kim linh khí trong cơ thể biến ảo tạo thành một bề mặt màu vàng lá cây rộng vài trượng, lẳng lặng phiêu phù trước mặt. Tiếp theo, Kim Thanh Hàn khống chế bề mặt này, điên cuồng đập xuống tạo ra một trận cuồng phong thổi hỏa diễm đi. Trận cuồng phong giúp lửa cháy càng lớn hơn, nhưng nó cũng làm cho hỏa diễm di chuyển. Phượng Thanh Thiên không thể khống chế được hỏa diễm nữa nên nó đã theo gió bay ngược về phía hắn.
Chứng kiến sự ứng biến mau lẹ của Kim Thanh Hàn, trong mắt Phượng Thanh Thiên thoáng hiện lên vẻ tán thưởng. Nhưng hắn cũng không cùng Kim Thanh Hàn tiếp tục giằng co, ngược lại không cố gắng khống chế hỏa diễm nữa. Mất linh lực của Phượng Thanh Thiên, hỏa diễm toàn trường nhanh chóng tiêu tán vào hư vô, mà đạo hỏa diễm đang hướng về phía hắn cũng trong nháy mắt biến mất không thấy đâu.
Cho tới lúc này, mọi người dưới sân mới từ trận đấu ngoạn mục này kịp phản ứng lại, phát ra những tiếng hoan hô náo nhiệt. Với loại cường độ công kích này, những đệ tử cấp thấp không có mấy người có khả năng ứng phó được. Nhưng đối với Phượng Thanh Thiên và Kim Thanh Hàn chỉ là làm nóng người mà thôi.
-Rất không tồi, mười năm nay ngươi đã tiến bộ rất nhiều.
Phượng Thanh Thiên nhẹ nhàng lắc cổ tay, căn bản như không thấy hỏa diễm vừa rồi đã bốc đến trước mặt mình, chỉ nhìn chằm chằm Kim Thanh Hàn nhẹ nhàng nói.
-Ngươi cũng vậy, ta còn tưởng rằng lần này có thể dễ dàng đánh bại ngươi chứ. Xem ra muốn thắng được, có lẽ phải tốn một chút công phu rồi.
Kim Thanh Hàn nhàn nhạt trả lời.
-Bất quá, ngươi ngoại trừ chiêu “Kim Linh Thương" này, chẳng lẽ không còn thủ đoạn nào khác sao? Ngươi dùng mãi chiêu này có biết là đơn điệu lắm không?
Phượng Thanh Thiên trào phúng nói.
-Ngươi không phải cũng chỉ dùng mỗi “Hỏa Điểu Thuật" hay sao? Ta dùng “Kim Linh Thương" như vậy là đủ rồi.
Kim Thanh Hàn cũng không hề tức giận, chỉ lãnh đạm trả lời.
-Xem ra, chúng ta đều phải sử dụng tuyệt chiêu rồi.
Phượng Thanh Thiên vừa cười vừa nói, chỉ là trên miệng có chút sự khinh thường, khiến người khác xem vô cùng khó chịu.
-Nói như vậy, khởi động đã kết thúc rồi ah?
Kim Thanh hàn hỏi.
Phượng Thanh Thiên cười cười, không thừa nhận cũng không có chối bỏ, nhưng mười ngón tay liên kết xuất đạo pháp, bốn phía đột nhiên xuất hiện hơn mười đạo liệt hỏa hừng hực vọt lên gần mười trượng. Tại mỗi đạo liệt hỏa biến ra chín con Hỏa xà, đong đưa thân hình, lạnh lùng nhìn chằm chằm Kim Thanh Hàn, rồi rục rịch ngóc đầu dậy, mắt lộ hung quang.
-Hừ!
Kim Thanh Hàn không dám xem thường, chỉ hừ lạnh một tiếng, mười ngón tay cũng kết lại, trong giây lát xuất hiện kim quang cao hơn mười trượng. Rồi Kim quang cũng từ từ biến thành một hình người bằng kim cương màu vàng, cao hơn mười trượng. Chỉ thấy trên cơ thể kim cương chằng chịt, ba mắt, sáu tay, cầm đao thương thuẫn phủ các loại vũ khí, lẳng lặng trôi nổi tại đỉnh đầu Kim Thanh Hàn.
Trong nhất thời, mọi người cảm giác áp lực trên người đại tăng.
-“Cửu Đầu Hỏa Xà"!! Không ngờ là ‘Cửu Đầu Hỏa Xà’!! Không phải đạo thuật trong truyền thuyết này đã thất truyền rồi sao?
- “Kim cương hộ thể"!! Là “Kim cương hộ thể"!! Nghe nói đạo thuật này ngay cả Úy Trì trưởng lão là sư phụ của Kim Thanh Hàn cũng không dễ thi triển.
Mọi người thấy đạo thuật mà Phượng Thanh Thiên cùng Kim Thanh Hàn thi triển, phát ra những tiếng nghị luận sôi nổi rung trời.
Chứng kiến đạo thuật của hai người trong trận đấu, các vị trưởng trên đài cao vốn bất động như núi cũng tỏ ra khiếp sợ. Có nhiều trưởng lão không khống chế nổi tâm tình của mình, kích động từ chỗ ngồi đứng bật dậy. Mặc dù các trưởng lão đều biết Kim Thanh Hàn và Phượng Thanh Thiên là những kỳ tài trăm năm có một, nhưng đều không nghĩ thiên phú của hai người này lại mạnh mẽ đến như vậy.
Trương Hoa Lăng sắc mặt phức tạp, mang theo sự ngạc nhiên vui mừng cùng với cả sự đố kị mà hướng về sư phụ của Kim Thanh Hàn là Úy Trì trưởng lão nói:
-Úy Trì sư đệ che dấu thật khéo a! Thanh Hàn tu luyện thành “Kim Cương Hộ Thể" mà cũng không nói với ta và chưởng môn một tiếng.
Úy Trì trưởng lão thần sắc lại không thay đổi, chỉ là ánh mắt không ngừng chớp động cho thấy trong lòng hắn cũng không thể bình tĩnh, thật lâu sau mới nói:
-Thanh Hàn, đứa nhỏ này luyện thành “Kim Cương Hộ Thể" lúc nào ta cũng đâu có biết.
-Ồ! Phải vậy không? Mặc kệ thế nào, có hai gã đệ tử thiên tư hơn người này, thì đó là phúc của Cửu Hoa môn chúng ta rồi.
Trương Hoa Lăng lại không chút nào để ý cười hào sảng nói.
-Sư huynh, năng lực càng lớn, nguy hại cũng càng nhiều. Phượng Thanh Thiên này….
Chu Hoa Hải chần chờ nói.
-Phượng gia giờ chỉ còn là quá khứ, chỉ có một Phương Thanh Thiên không gây nổi sóng gió gì đâu, Chu sư đệ bất tất phải cố kỵ
Trương Hoa Lăng lại khoát tay quả quyết nói, chỉ là trong mắt hắn hiện lên một tia thần sắc lo lắng rõ ràng.
Trở lại trận đấu.
-Chính thức tỉ thí thực sự bắt đầu rồi.
Bạch Thanh Phúc thản nhiên vừa cười vừa nói. E rằng tại đương trường, hắn là người duy nhất không lộ ra thần sắc khiếp sợ mà thôi. Tựa như cho dù xuất hiện bất kể chuyện gì, trên mặt của hắn cũng luôn luôn giữ nụ cười vậy.
-“Kim Cương Hộ Thể"? “Cửu Đầu Hỏa Xà"?
Từ Thanh Phàm thì thào tự nói, thần sắc không tự chủ lộ ra dáng vẻ hơi lo lắng.
-Từ sư đệ lo lắng cho Kim sư đệ à?
Bạch Thanh Phúc thấy sự lo lắng trên mặt của Từ Thanh Phàm hỏi.
-Đúng vậy, công lực của hai người kia đều hết sức kinh người. Một khi khống chế không cẩn thận thì rất có thể sinh mạng sẽ bị nguy hiểm.
Từ Thanh Phàm lo lắng nói ra:
-Mà tính cách Kim sư đệ lại quá háo thắng, cho nên, ta sợ vạn nhất….
-Đúng vậy, ta nghe sư huynh nói, trước kia trong khi quyết đấu, trưởng lão làm trọng tài, ngoại trừ phán xét thắng bại ra, thì cũng tại thời điểm đệ tử tỷ thí gặp nguy hiểm, sẽ ra tay tương trợ. Nhưng chưởng môn sau khi nhậm chức, đã loại bỏ phương thức này. Nói cái gì là vì bồi dưỡng năng lực chiến đấu của các để tử cấp thấp, giúp các đệ tử cấp thấp trong thực chiến sẽ ngày càng mạnh hơn, mà càng kỳ quái là các vị trưởng lão cũng không có ai phản đối cả. Từ đó, sau đợt trước, bên trong các trận quyết đấu cũng liên tục xuất hiện các thương vong.
Bạch Thanh Phúc nói.
Từ Thanh Phàm rốt cuộc cũng không nói thêm cái gì, chỉ tập trung nhìn tình cảnh của trận đấu, thần sắc càng thêm lo lắng.
Trên sân đấu.
-Ngươi đã làm cho ta rất bất ngờ và kinh hãi.
Phượng Thanh Thiên nhìn hư ảnh của Kim cương nhân trên đầu Kim Thanh Hàn, nhàn nhạt nói. Kì quái chính là trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười.
-Ngươi cũng vậy thôi.
Kim Thanh Hàn vẫn như trước, chỉ nhìn chằm chằm Phượng Thanh Thiên, căn bản không để ý đến diện mục của Hỏa xà xung quanh mình.
-Đã như vậy, để ta xem một chút, rốt cuộc “Kim Cương Hộ Thể" có đấu lại được Hỏa xà của ta không?
Phượng Thanh Thiên cười nhạt nói.
- Sẽ phụng bồi đến cùng.
Khi đang nói chuyện, chỉ thấy bầy Hỏa xà đang nhìn chằm chằm như hổ đói đột nhiên ào ào mở ra những chiếc miệng to như chậu máu. Rồi hướng về Kim Thanh Hàn phụt ra những cột lửa, đan kín thành Hỏa võng mà chụp xuống Kim cương nhân trên đầu Kim Thanh Hàn.
Ngay khi Hỏa xà phun ra những cột lửa, thì trên đầu Kim Thanh Hàn, ba mắt của Kim cương nhân đột nhiên mở to, bộc phát ra kim quang chói mắt, sáu cánh thay to khỏe đồng thời vung vũ khí lên không trung, từ trên trời giáng vào Hỏa võng, hung hăng muốn đập bể nó.
“Kim Cương Hộ Thể", “Cửu Đầu Hỏa Xà". Cùng hai loại đạo thuật cường đại này trong truyền thuyết, hai người quyết đấu với nhau, rốt cuộc ai là người thắng cuộc?
Mọi người đều chờ mong, sáu loại vũ khí Kim sắc với những hình dáng khác nhau cùng với Hỏa võng khổng lồ rốt cuộc cũng hung hăng đụng vào nhau. Trong lúc nhất thời, trên lôi đài, Kim quang cùng Hồng quang lóe sáng, như mũi nhọn đâm vào mắt của những người đứng xem.
Tác giả :
Trùng Trĩ