Tiên Đạo Cầu Tác
Quyển 1 - Chương 40: Như Nguyện
Ngày hôm sau cuộc tỷ thí với Phượng Thanh Thiên, ở chỗ Từ Thanh Phàm, thời gian đã tới quá ngọ. Ánh mặt trời xuyên qua khe cửa sổ, chiếu vào căn phòng của Từ Thanh Phàm, tạo thành các vệt sáng lốm đốm. Bên ngoài, các chú chim kêu hót không ngừng, cả thế giới như tràn ngập xuân ý.
Trong phòng, Từ Thanh Phàm đang ngồi xếp bằng trên giường, an tĩnh nhập định. Quầng sáng hai màu xanh, xám trên người hắn không ngừng tuôn ra thu vào. Hai quầng sáng đó biến ảo dưới ánh mặt trời khiến hình dạng cả căn phòng cũng mơ hồ ảo ảo.
- Hô……
Từ Thanh Phàm thở ra một hơi dài, cuối cùng đã từ trong nhập định tỉnh lại, chậm rãi mở hai mắt, trong ánh mắt hiện lên sự hài lòng hòa lẫn với tâm tình phức tạp bất đắc dĩ.
Ngày hôm qua cùng Phượng Thanh Thiên tỷ thí, không chỉ làm cho linh khí của hắn bị tiêu hao hết, mà nội thương còn nghiêm trọng vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Thậm chí có thể ảnh hưởng đến trận đấu tiếp theo. Vào đường cùng, Từ Thanh Phàm chỉ còn các dùng ba khối “Mộc Linh Đan" để khôi phục linh khí trong cơ thể.
“Mộc Linh Đan" là đan dược mà mười năm trước Lục Hoa Nghiên khi còn sống đã dùng máu tươi của “Thanh Long Mãng" cùng với hơn mười loại linh dược ngàn năm, sử dụng linh căn mà luyện chế thành. Hai loại vật liệu này cho dù ở tu tiên giới cũng khó có thể tìm được, công hiệu cực kỳ lớn, từ đó có thể thấy được sự trân quý của “Mộc Linh Đan". Sau đó, chưa đến một ngày rưỡi, công lực đã hồi phục, hơn nữa linh khí trong cơ thể cũng được gia tăng rất nhiều. Hiện giờ, cảnh giới của hắn chỉ còn cách Linh Tịch kỳ một đường chỉ nhỏ. Nhưng xét về công lực mà nói, Từ Thanh Phàm đã không còn ở dưới Kim Thanh Hàn cùng Phượng Thanh Thiên.
Nhưng dù sao “Mộc Linh Đan" cũng chỉ giúp Từ Thanh Phàm điều chỉnh lượng Mộc ất chí khí trong cơ thể mà thôi, đối với việc trị liệu cũng không có hiệu quả rõ ràng. Cho nên dùng “Mộc Linh Đan" có lợi mà cũng có hại. Sau khi linh khí trong cơ thể được kích động, mặc dù công lực tăng mạnh, nhưng nội thương cũng không hề giảm bớt, ngược lại càng trở nên nghiêm trọng hơn. Điều đáng nói là tại đại hội lần này, chỉ trong một thời gian ngắn, Từ Thanh Phàm đã liên tiếp sử dụng “Mộc Linh Đan", dược lực mạnh mẽ ép linh khí tăng lên, nhưng đối với sự phát triển cảnh giới sau này của hắn lại có vấn đề hết sức bất lợi. Mà khả năng có thể bước vào cảnh giới Kết Đan kỳ lại càng thêm xa vời.
Nội thương nghiêm trọng, cảnh giới bất ổn. Mặc dù thực lực hiện tại của Từ Thanh Phàm tăng cao chưa từng có, nhưng giống như tòa lâu đài trên bờ cát, tuy tráng lệ nhưng lại không thể chịu được bão táp mưa sa. Cho dù trong khi tỷ thí, Từ Thanh Phàm đã phân ra một bộ phận lớn linh khí để bảo vệ tâm mạch ngũ tạng bị thương, nếu không cơ thể đã hỏng mất, hơn nữa rất có thể gặp phải nguy cơ bị tẩu hỏa nhập ma.
-Chẳng lẽ thành tựu cao nhất mà ta có thể đạt được chỉ là Linh Tịch sao?
Cảm nhận được tình trạng của cơ thể mình, phát hiện thấy Mộc ất chi khí của Sơn Tinh Mộc Quái đã được luyện hóa ba phần tư, Từ Thanh Phàm cười khổ rồi lẩm bẩm:
-Cảnh giới bất ổn thì kệ cảnh giới bất ổn, mặc kệ thế nào, thực lực tăng lên thì hy vọng thu hổi lại di vật của sư phụ cũng lớn hơn một ít.
Vào lúc này, Từ Thanh Phàm cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy.
Đối với việc ngày hôm qua liều mạng chiến đấu chỉ vì trợ giúp cho Kim Thanh Hàn hiểu thêm về thực lực của Phượng Thanh Thiên, Từ Thanh Phàm cũng không rõ thực sự đến bây giờ mình hối hận hay là không hối hận nữa. Hắn chỉ biết là, nếu lần tái đấu này Kim Thanh Hàn lại thua Phượng Thanh Thiên nữa thì sẽ phải chịu đả kích rất lớn. Đã là bằng hữu của nhau, thì phải đem hết khả năng của mình ra để giúp hắn. Nhưng như thế lại khiến cho việc thu hồi di vật của sư phụ bị chậm trễ, có đáng không? Từ Thanh Phàm không biêt. Cũng giống như hắn không biết nếu có thêm một cơ hội nữa, hắn có còn làm giống như vậy không?
Có lẽ, chỉ khi cơ hội đó chính thức xuất hiện, Từ Thanh Phàm mới biết được đáp án trong mình ra sao?
Thực ra mọi người lúc bình thường cũng không thực sự hiểu rõ được bản thân. Những chuyện như tự nhận mình là người có ý chí kiên định, nhưng cuối cùng lại bị cám dỗ, đã không còn là chuyện gì lạ lùng., cũng giống như rất nhiều người được cho là nhu nhược, nhưng đến phút cuối cùng lại bộc phát ra dũng khí trước nay chưa từng có. Con người, luôn luôn đến phút cuối mới biết được suy nghĩ thực sự trong lòng mình.
Từ Thanh Phàm hít sâu một hơi, trong lòng có xáo động đã bình tĩnh lại. Nếu đã làm, thì không có thời gian để hối hận. Bây giờ Từ Thanh Phàm đang nghĩ đến trận đấu tranh ba, tư mà mình sắp tham gia vào chiều nay. Chỉ cần chiến thắng trong trận này, hắn có thể danh chính ngôn thuận thu hồi lại di vật của sư phụ.
Dựa theo lịch thi đấu, trận chung kết giữa Kim Thanh Hàn cùng Phượng Thanh Thiên diễn ra vào sáng mai. Mà vào giờ ngọ hôm nay thì Bạch Thanh Phúc, Vương Thanh Tuấn, Lâu Thanh Tùng sẽ tỷ thí để tìm ra đệ ngũ danh. Đến chiều, chỉ còn lại Từ Thanh Phàm cùng Lữ Thanh Thượng tỷ thí tìm ra vị trí thứ ba, thứ tư.
Mặc dù ngày hôm qua Từ Thanh Phàm không chứng kiến trận tỷ thí giữa Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng, nhưng hắn tin rằng người thắng nhất định là Kim Thanh Hàn. Đối với Kim Thanh Hàn hắn thập phần tự tin, bởi hắn đã tận mắt chứng kiến sự cố gắng mấy năm gần đây của Kim Thanh Hàn.
Thấy bên ngoài mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, Từ Thanh Phàm biết thời gian đã đến quá trưa, mà trận tỷ thí hôm nay của hắn sắp bắt đầu. Vì vậy Từ Thanh Phàm đứng dậy, chậm rãi đẩy cửa đi ra bên ngoài.
Ngoài cửa, ánh mặt trời chói chang, mà Kim Thanh Hàn đang lẳng lặng đứng dưới ánh mặt trời đó chờ Từ Thanh Phàm xuất hiện.
- Đệ ở đây chờ ta?
Từ Thanh Phàm cười hỏi.
Kim Thanh Hàn gật đầu, hỏi:
- Thương thế trên người huynh thế nào rồi?
-Tốt hơn rồi, không cần phải lo lắng.
Từ Thanh Phàm an ủi nói:
- Ngày hôm qua đệ thắng chứ?
Kim Thanh Hàn gật đầu. Chợt thấy vẻ mặt tái nhợt cùng cước bộ suy yếu của Từ Thanh Phàm, Kim Thanh Hàn vừa lắc đầu, vừa nói:
- Sao huynh không ngồi xuống mà tu dưỡng nhiều thêm một chút? Nội thương nếu không chữa trị nhanh, sau này sẽ để lại di chứng đó.
- Không quan trọng lắm, ta bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.
Từ Thanh Phàm nhẹ nhàng nói:
-Hơn nữa ta phải cùng Lữ Thanh Thượng tỷ thí ngay. Trận này vô cùng quan trọng, có thể lấy lại di vật của sư phụ hay không hoàn toàn dựa vào nó. Không thể để lỡ được, tốt hơn là đi sớm một chút.
- Không cần đi sớm như vậy, nói không chừng Lữ Thanh Thượng còn đến muộn hơn huynh ấy chứ?
Nghe thấy lời này của Kim Thanh Hàn, Từ Thanh Phàm thấy kinh ngạc, phát hiên trên mặt Kim Thanh Hàn lộ ra nét cười châm chọc.
Nhưng Từ Thanh Phàm cũng không chú tâm xem vẻ tiếu ý của Kim Thanh Hàn có ý gì, chỉ dẫn trước đi về phía ngọn núi, bởi vì trận tỷ thí sắp bắt đầu ngay rồi.
Trên đường, gió xuân hiu hiu thổi, bóng râm trải đầy.
- Được rồi, thế trận tỷ thí lúc trưa cuối cùng ai là người thắng?
Từ Thanh Phàm hỏi.
- Vương Thanh Tuấn
Kim Thanh Hàn nói
- Là hắn ư?
Từ Thanh Phàm kinh ngạc nói:
- Thế Bạch sư huynh thì sao?
- Cái tên Vương Thanh Tuấn này thực sự rất mạnh, dễ dàng đánh bại Thịnh Vũ Sơn, cho dù Thịnh Vũ Sơn có sử dụng toàn bộ thần thông của hắn, cũng không chống cự được chút nào. Còn Bạch sư huynh mặc dù chiến thắng Lâu Thanh Tùng, nhưng vẫn thua dưới tay Vương Thanh Tuấn.
Nói tới đây, Kim Thanh Hàn không nhin được nhíu mày, tiếp tục nói:
- Mặc dù trận tỷ thí của Bạch sư huynh cùng Vương Thanh Tuấn vô cùng đặc sắc, nhưng đệ vẫn có cảm giác hắn đang ẩn dấu thực lực.
Nghe Kim Thanh Hàn nói, Từ Thanh Phàm không khỏi nhớ đến hắn chưa từng nhìn thấy ánh mắt tình cảm chân thật nào từ Bạch Thanh Phúc, liền thở dài nói:
- Bạch sư huynh này làm việc thật sự là cao thâm khó lường.
Từ Thanh Phàm đang dẫn trước, hai người phi hành với tốc độ cực nhanh. Lúc đang nói chuyện thì đã tới sân lớn trước Lăng Hoa điện.
So với các trận đấu trong tứ cường, số người vây xem trân sân rõ ràng là có giảm đi.
- Có lẽ mọi người có thói quen chú ý tới những người thắng cuộc, cho nên với kẻ thua cuộc thì hứng thú giảm đi nhiều sao?
Từ Thanh Phàm thầm nghĩ.
Nhưng điều làm cho Từ Thanh Phàm cảm thấy kì quái, chính là việc mọi người trên sân đang nhìn về hướng mình với ánh mắt cự kỳ kính sợ. Chính xác hơn, ánh mắt đó là nhìn về phía Kim Thanh Hàn.
Từ Thanh Phàm tuy tò mò, nhưng tiếng chuông đã không ngừng vang lên. Hắn cũng đành đi về phía lôi đài, định sau khi tỷ thí kết thúc sẽ hỏi rõ Kim Thanh Hàn.
Theo từng bước chân Từ Thanh Phàm đi lên lôi đài, trong lòng hắn cũng xuất hiện chút khẩn trương nho nhỏ. Đây là lần cuối cùng tham gia tỷ thí trong đại hội này của hắn, cũng là trận quan trọng nhất. Chỉ cần thắng trận này, Từ Thanh Phàm có thế lấy lại di vật của Lục Hoa Nghiêm. Nhưng một khi thất bại thì mọi cố gắng trước đây đều trở thành công cốc.
Lữ Thanh Thượng được cho là ứng cử viên số ba của đại hội lần này. Cũng không phải là hắn tự phong, mà tại Cửu Hoa Môn, danh tiếng của hắn đã sớm truyền đi, hắn nổi tiếng dựa vào sự đa mưu túc trí cùng với việc chế phù, bày trận. Với sự trợ giúp của phù chú cùng trận pháp, hắn có thể dễ dàng chiến thắng đối thủ có thực lực mạnh hơn mình rất nhiều. Trước tỷ thí cùng Bạch Thanh Phúc mặc dù bị thua, nhưng dễ thấy hắn là một đối thủ khó chơi. Với một đối thủ như vậy, nói thật chính Từ Thanh Phàm cũng không nắm chắc khả năng chiến thắng của mình.
- Đã tới bước này, thế nào cũng phải thắng
Từ Thanh Phàm thầm nghĩ.
Nhưng kì quái thay, khi Từ Thanh Phàm đứng trên lôi đài một hồi lâu cũng vẫn không thấy thân ảnh Lữ Thanh Thượng đâu. Mà khi Lữ Thanh Thượng rề rà mãi không đến, mọi người trên sân cũng dần phát ra những xao động rất nhỏ.
- Chuyện gì xảy ra thế? Lữ Thanh Thượng sao lại không tới, chẳng lẽ hắn không sợ bị hủy tư cách thi đấu sao?
Tận đáy lòng Từ Thanh Phàm cũng thấy kì quái thầm nghĩ.
Lại qua ba tuần hương, mọi người dưới sân dần dần cảm thấy không chịu được nữa. Đúng lúc đó, phía chân trời đột nhiên xuất hiên một đạo sáng mờ, tốc độ vô cùng nhanh hướng tới sân bay tới. Sau khi đạo sáng này ngừng lại trên không trung, ánh sáng tan biến, chỉ thấy xuất hiện một lão giả khô gầy đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, lẳng lặng đứng giữa không trung.
Khi lão giả này xuất hiện, trên đài cao, từ trưởng môn Trương Hoa Lăng cho tới mấy trưởng lão bình thường cùng đứng dậy chắp tay hành lễ với lão giả kia. Hiển nhiên địa vị của lão giả này tại Cửu Hoa Môn cực cao.
Lão giả này cũng chắp tay hướng lên trên đài cao hành lễ, sau đó ánh mắt bắt đầu tìm kiếm trên sân. Nhìn thấy Từ Thanh Phàm, ánh mắt hơi ngừng lại một chút, rồi lại tim tiếp. Rôt cục, ánh mắt của lão giả này dừng trên người Kim Thanh Hàn.
Sau khi thấy Kim Thanh Hàn, ánh mắt lão giả trở nên sắc bén, khí thế hùng hậu trên người hướng về phía Kim Thanh Hàn phát tác. Mặc dù Kim Thanh Hàn thiên tư trác tuyệt, trời sinh đã cao ngạo, nhưng dù sao trong thời gian tu luyện ngắn, cảnh giới cũng chỉ là Tích Cốc hậu kì, tuy chỉ còn cách Linh Tịch kỳ một khoảng ngắn, nhưng vẫn còn cách biệt rất lớn so với lão giả nọ. Trong lúc nhất thời không chịu được uy áp của lão giả, liên tục lùi ra sau ba bước mới ổn định được thân hình.
Chứng kiến bộ dáng của Kim Thanh Hàn, lão giả nọ không khỏi có chút kinh ngạc, nguyên lai hắn muốn mượn uy lực trên người khiến Kim Thanh Hàn phải quỳ trên mặt đất. Nhưng không ngờ trước khí thê của mình, Kim Thanh Hàn chỉ lui về sau có ba bước.
- Hừ…!
Một tiếng hừ lạnh vang lên, mặc dù thanh âm trầm thấp nhưng lại vang vọng tận chân trời, không ngừng lặp đi lặp lại trên Cửu Hoa Sơn.
Vốn lão giả này vẫn muốn làm thứ gì đó, nhưng trên đài cao, sư phụ của Kim Thanh Hàn, một lão giả có vẻ mặt màu vàng thản nhiên, bất ngờ phát ra tiếng hừ lạnh cảnh báo.
Lão giả khô gầy kia hiển nhiên đối với sư phụ của Kim Thanh Hàn có chút cố kị, vì vậy chỉ hung hăng trừng mắt liếc nhìn Kim Thanh Hàn một cái, sau đó đưa giọng nói với mọi người:
-Đồ nhi của ta, Lữ Thanh Thượng, bởi vì hôm qua tỷ thí bị thương quá nặng, nên hôm nay không thể tham gia thi đấu được, tuyên bố bỏ cuộc.
Nói tới đây, lão giả lại không nhịn được trừng mắt nhìn Kim Thanh Hàn thêm lần nữa, rồi chợt hóa thành tiên hà, bay về phía xa, trong nháy mắt đã chẳng thấy đâu.
- Vậy là ta thắng ư?
Từ Thanh Phàm nghe được lời lão giả nói, không khỏi hơi cảm thấy khó tin, ngây người suy nghĩ.
Trên cao, một vị trưởng lão tuyên bố hắn đã thắng trận tỷ thí này. Đến lúc đó Từ Thanh Phàm mới tin là thật.
Trong lúc nhất thời, có cảm giác thoải mái tự nhiên, sự thoải mái này không chỉ bởi cuối cùng hắn đã đạt được danh hiệu đệ tam, thu hồi lại được di vật của Lục Hoa Nghiêm, mà còn bởi hắn biết mình không cần hao tâm tốn sức tham gia tranh đấu trận này nữa. Nói về bản tính của Từ Thanh Phàm thì, hắn vốn thích ẩn dật, chán ghét chiến tranh, mấy ngày nay ngày nào cũng vì tỷ thí mà phải hao tổn tâm trí, đúng là làm khó hắn.
Thấy được thần thái với những lời của lão giả, lại nhớ đến những lời khó hiểu của Kim Thanh Hàn, cùng ánh mắt kinh sợ của mọi người khi nhìn thấy Kim Thanh Hàn, Từ Thanh Phàm cũng hơi đoán được chuyện gì, vì vậy sau khi đi xuống đài liền hỏi ngay Kim Thanh Hàn:
- Tất cả mọi chuyện đều do đệ sắp xếp phải không?
Kim Thanh Hàn gật đầu, thản nhiên nói:
- Huynh vì giúp đệ thăm dò thực lực của Phương Thanh Thiên mà bị trọng thương, nên đệ nghĩ cũng nên làm gì đấy giúp huynh.
Vốn là hôm qua, sau khi Từ Thanh Phàm trở lại hậu sơn chữa thương, thì Kim Thanh Hàn cảm nhận được Từ Thanh Phàm vì giúp mình mà bị trọng thương, thậm chí có thể vì thế mà lỡ mất trận quyết đấu quan trong tranh ba, tư của Từ Thanh Phàm, cho nên Kim Thanh Hàn đặt quyết tâm phải giúp Từ Thanh Phàm làm gì đó. Vì vậy trong trận tỷ thí với Lữ Thanh Thượng, Kim Thanh Hàn không hề ẩn giấu thực lực, sử dụng ngay đại đạo thuật cường đại “Kim giáp thuật" vốn là vũ khí bí mật của mình.
Trước “Kim Giáp Thuật" có lực phòng ngự vô cùng cường đại, trận pháp phù chú của Lữ Thanh Phương không có chút tác dụng nào, nhưng khi hắn phòng ngự thì lại không đỡ được đòn công kích kim hệ đạo pháp uy lực kinh người của Kim Thanh Hàn. Thảm bại là chuyện đương nhiên. Nhưng đối với Kim Thanh Hàn thì chỉ thắng không là chưa đủ. Cho nên khi gần kết thúc cuộc tỷ thí, Kim Thanh Hàn dùng “Kim Đinh Trác" liên tiếp tấn công mạnh vào tám kinh mạch của Lữ Thanh Thượng, mặc dù thực sự không gây thương tổn, nhưng cũng cũng làm hắn trong thời gian ngắn không thể chiến đấu được. Vì vậy hôm nay trong tình huống Lữ Thanh Thượng bỏ cuộc, Từ Thanh Phàm đã không chiến mà thắng, đạt được vị trí đệ tam trong đại hội lần này, danh chính ngôn thuận thu hồi di vật “Tam Trượng Thanh Lăng" của Lục Hoa Nghiêm.
Nghe lời tự thuật của Kim Thanh Hàn, Từ Thanh Hàn nhất thời không biết đang có cảm giác gì, do thắng không cần chiến, hay là áy náy đối với Lữ Thanh Thượng? Hoặc có lẽ, là cảm nhận về tình huynh đệ sâu đậm chăng?
Tình bằng hữu trong lúc đó không phải là luôn lo nghĩ, tìm mọi cách để trợ giúp cho nhau mà không cần trả ơn đó sao?
Trong phòng, Từ Thanh Phàm đang ngồi xếp bằng trên giường, an tĩnh nhập định. Quầng sáng hai màu xanh, xám trên người hắn không ngừng tuôn ra thu vào. Hai quầng sáng đó biến ảo dưới ánh mặt trời khiến hình dạng cả căn phòng cũng mơ hồ ảo ảo.
- Hô……
Từ Thanh Phàm thở ra một hơi dài, cuối cùng đã từ trong nhập định tỉnh lại, chậm rãi mở hai mắt, trong ánh mắt hiện lên sự hài lòng hòa lẫn với tâm tình phức tạp bất đắc dĩ.
Ngày hôm qua cùng Phượng Thanh Thiên tỷ thí, không chỉ làm cho linh khí của hắn bị tiêu hao hết, mà nội thương còn nghiêm trọng vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Thậm chí có thể ảnh hưởng đến trận đấu tiếp theo. Vào đường cùng, Từ Thanh Phàm chỉ còn các dùng ba khối “Mộc Linh Đan" để khôi phục linh khí trong cơ thể.
“Mộc Linh Đan" là đan dược mà mười năm trước Lục Hoa Nghiên khi còn sống đã dùng máu tươi của “Thanh Long Mãng" cùng với hơn mười loại linh dược ngàn năm, sử dụng linh căn mà luyện chế thành. Hai loại vật liệu này cho dù ở tu tiên giới cũng khó có thể tìm được, công hiệu cực kỳ lớn, từ đó có thể thấy được sự trân quý của “Mộc Linh Đan". Sau đó, chưa đến một ngày rưỡi, công lực đã hồi phục, hơn nữa linh khí trong cơ thể cũng được gia tăng rất nhiều. Hiện giờ, cảnh giới của hắn chỉ còn cách Linh Tịch kỳ một đường chỉ nhỏ. Nhưng xét về công lực mà nói, Từ Thanh Phàm đã không còn ở dưới Kim Thanh Hàn cùng Phượng Thanh Thiên.
Nhưng dù sao “Mộc Linh Đan" cũng chỉ giúp Từ Thanh Phàm điều chỉnh lượng Mộc ất chí khí trong cơ thể mà thôi, đối với việc trị liệu cũng không có hiệu quả rõ ràng. Cho nên dùng “Mộc Linh Đan" có lợi mà cũng có hại. Sau khi linh khí trong cơ thể được kích động, mặc dù công lực tăng mạnh, nhưng nội thương cũng không hề giảm bớt, ngược lại càng trở nên nghiêm trọng hơn. Điều đáng nói là tại đại hội lần này, chỉ trong một thời gian ngắn, Từ Thanh Phàm đã liên tiếp sử dụng “Mộc Linh Đan", dược lực mạnh mẽ ép linh khí tăng lên, nhưng đối với sự phát triển cảnh giới sau này của hắn lại có vấn đề hết sức bất lợi. Mà khả năng có thể bước vào cảnh giới Kết Đan kỳ lại càng thêm xa vời.
Nội thương nghiêm trọng, cảnh giới bất ổn. Mặc dù thực lực hiện tại của Từ Thanh Phàm tăng cao chưa từng có, nhưng giống như tòa lâu đài trên bờ cát, tuy tráng lệ nhưng lại không thể chịu được bão táp mưa sa. Cho dù trong khi tỷ thí, Từ Thanh Phàm đã phân ra một bộ phận lớn linh khí để bảo vệ tâm mạch ngũ tạng bị thương, nếu không cơ thể đã hỏng mất, hơn nữa rất có thể gặp phải nguy cơ bị tẩu hỏa nhập ma.
-Chẳng lẽ thành tựu cao nhất mà ta có thể đạt được chỉ là Linh Tịch sao?
Cảm nhận được tình trạng của cơ thể mình, phát hiện thấy Mộc ất chi khí của Sơn Tinh Mộc Quái đã được luyện hóa ba phần tư, Từ Thanh Phàm cười khổ rồi lẩm bẩm:
-Cảnh giới bất ổn thì kệ cảnh giới bất ổn, mặc kệ thế nào, thực lực tăng lên thì hy vọng thu hổi lại di vật của sư phụ cũng lớn hơn một ít.
Vào lúc này, Từ Thanh Phàm cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy.
Đối với việc ngày hôm qua liều mạng chiến đấu chỉ vì trợ giúp cho Kim Thanh Hàn hiểu thêm về thực lực của Phượng Thanh Thiên, Từ Thanh Phàm cũng không rõ thực sự đến bây giờ mình hối hận hay là không hối hận nữa. Hắn chỉ biết là, nếu lần tái đấu này Kim Thanh Hàn lại thua Phượng Thanh Thiên nữa thì sẽ phải chịu đả kích rất lớn. Đã là bằng hữu của nhau, thì phải đem hết khả năng của mình ra để giúp hắn. Nhưng như thế lại khiến cho việc thu hồi di vật của sư phụ bị chậm trễ, có đáng không? Từ Thanh Phàm không biêt. Cũng giống như hắn không biết nếu có thêm một cơ hội nữa, hắn có còn làm giống như vậy không?
Có lẽ, chỉ khi cơ hội đó chính thức xuất hiện, Từ Thanh Phàm mới biết được đáp án trong mình ra sao?
Thực ra mọi người lúc bình thường cũng không thực sự hiểu rõ được bản thân. Những chuyện như tự nhận mình là người có ý chí kiên định, nhưng cuối cùng lại bị cám dỗ, đã không còn là chuyện gì lạ lùng., cũng giống như rất nhiều người được cho là nhu nhược, nhưng đến phút cuối cùng lại bộc phát ra dũng khí trước nay chưa từng có. Con người, luôn luôn đến phút cuối mới biết được suy nghĩ thực sự trong lòng mình.
Từ Thanh Phàm hít sâu một hơi, trong lòng có xáo động đã bình tĩnh lại. Nếu đã làm, thì không có thời gian để hối hận. Bây giờ Từ Thanh Phàm đang nghĩ đến trận đấu tranh ba, tư mà mình sắp tham gia vào chiều nay. Chỉ cần chiến thắng trong trận này, hắn có thể danh chính ngôn thuận thu hồi lại di vật của sư phụ.
Dựa theo lịch thi đấu, trận chung kết giữa Kim Thanh Hàn cùng Phượng Thanh Thiên diễn ra vào sáng mai. Mà vào giờ ngọ hôm nay thì Bạch Thanh Phúc, Vương Thanh Tuấn, Lâu Thanh Tùng sẽ tỷ thí để tìm ra đệ ngũ danh. Đến chiều, chỉ còn lại Từ Thanh Phàm cùng Lữ Thanh Thượng tỷ thí tìm ra vị trí thứ ba, thứ tư.
Mặc dù ngày hôm qua Từ Thanh Phàm không chứng kiến trận tỷ thí giữa Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng, nhưng hắn tin rằng người thắng nhất định là Kim Thanh Hàn. Đối với Kim Thanh Hàn hắn thập phần tự tin, bởi hắn đã tận mắt chứng kiến sự cố gắng mấy năm gần đây của Kim Thanh Hàn.
Thấy bên ngoài mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, Từ Thanh Phàm biết thời gian đã đến quá trưa, mà trận tỷ thí hôm nay của hắn sắp bắt đầu. Vì vậy Từ Thanh Phàm đứng dậy, chậm rãi đẩy cửa đi ra bên ngoài.
Ngoài cửa, ánh mặt trời chói chang, mà Kim Thanh Hàn đang lẳng lặng đứng dưới ánh mặt trời đó chờ Từ Thanh Phàm xuất hiện.
- Đệ ở đây chờ ta?
Từ Thanh Phàm cười hỏi.
Kim Thanh Hàn gật đầu, hỏi:
- Thương thế trên người huynh thế nào rồi?
-Tốt hơn rồi, không cần phải lo lắng.
Từ Thanh Phàm an ủi nói:
- Ngày hôm qua đệ thắng chứ?
Kim Thanh Hàn gật đầu. Chợt thấy vẻ mặt tái nhợt cùng cước bộ suy yếu của Từ Thanh Phàm, Kim Thanh Hàn vừa lắc đầu, vừa nói:
- Sao huynh không ngồi xuống mà tu dưỡng nhiều thêm một chút? Nội thương nếu không chữa trị nhanh, sau này sẽ để lại di chứng đó.
- Không quan trọng lắm, ta bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.
Từ Thanh Phàm nhẹ nhàng nói:
-Hơn nữa ta phải cùng Lữ Thanh Thượng tỷ thí ngay. Trận này vô cùng quan trọng, có thể lấy lại di vật của sư phụ hay không hoàn toàn dựa vào nó. Không thể để lỡ được, tốt hơn là đi sớm một chút.
- Không cần đi sớm như vậy, nói không chừng Lữ Thanh Thượng còn đến muộn hơn huynh ấy chứ?
Nghe thấy lời này của Kim Thanh Hàn, Từ Thanh Phàm thấy kinh ngạc, phát hiên trên mặt Kim Thanh Hàn lộ ra nét cười châm chọc.
Nhưng Từ Thanh Phàm cũng không chú tâm xem vẻ tiếu ý của Kim Thanh Hàn có ý gì, chỉ dẫn trước đi về phía ngọn núi, bởi vì trận tỷ thí sắp bắt đầu ngay rồi.
Trên đường, gió xuân hiu hiu thổi, bóng râm trải đầy.
- Được rồi, thế trận tỷ thí lúc trưa cuối cùng ai là người thắng?
Từ Thanh Phàm hỏi.
- Vương Thanh Tuấn
Kim Thanh Hàn nói
- Là hắn ư?
Từ Thanh Phàm kinh ngạc nói:
- Thế Bạch sư huynh thì sao?
- Cái tên Vương Thanh Tuấn này thực sự rất mạnh, dễ dàng đánh bại Thịnh Vũ Sơn, cho dù Thịnh Vũ Sơn có sử dụng toàn bộ thần thông của hắn, cũng không chống cự được chút nào. Còn Bạch sư huynh mặc dù chiến thắng Lâu Thanh Tùng, nhưng vẫn thua dưới tay Vương Thanh Tuấn.
Nói tới đây, Kim Thanh Hàn không nhin được nhíu mày, tiếp tục nói:
- Mặc dù trận tỷ thí của Bạch sư huynh cùng Vương Thanh Tuấn vô cùng đặc sắc, nhưng đệ vẫn có cảm giác hắn đang ẩn dấu thực lực.
Nghe Kim Thanh Hàn nói, Từ Thanh Phàm không khỏi nhớ đến hắn chưa từng nhìn thấy ánh mắt tình cảm chân thật nào từ Bạch Thanh Phúc, liền thở dài nói:
- Bạch sư huynh này làm việc thật sự là cao thâm khó lường.
Từ Thanh Phàm đang dẫn trước, hai người phi hành với tốc độ cực nhanh. Lúc đang nói chuyện thì đã tới sân lớn trước Lăng Hoa điện.
So với các trận đấu trong tứ cường, số người vây xem trân sân rõ ràng là có giảm đi.
- Có lẽ mọi người có thói quen chú ý tới những người thắng cuộc, cho nên với kẻ thua cuộc thì hứng thú giảm đi nhiều sao?
Từ Thanh Phàm thầm nghĩ.
Nhưng điều làm cho Từ Thanh Phàm cảm thấy kì quái, chính là việc mọi người trên sân đang nhìn về hướng mình với ánh mắt cự kỳ kính sợ. Chính xác hơn, ánh mắt đó là nhìn về phía Kim Thanh Hàn.
Từ Thanh Phàm tuy tò mò, nhưng tiếng chuông đã không ngừng vang lên. Hắn cũng đành đi về phía lôi đài, định sau khi tỷ thí kết thúc sẽ hỏi rõ Kim Thanh Hàn.
Theo từng bước chân Từ Thanh Phàm đi lên lôi đài, trong lòng hắn cũng xuất hiện chút khẩn trương nho nhỏ. Đây là lần cuối cùng tham gia tỷ thí trong đại hội này của hắn, cũng là trận quan trọng nhất. Chỉ cần thắng trận này, Từ Thanh Phàm có thế lấy lại di vật của Lục Hoa Nghiêm. Nhưng một khi thất bại thì mọi cố gắng trước đây đều trở thành công cốc.
Lữ Thanh Thượng được cho là ứng cử viên số ba của đại hội lần này. Cũng không phải là hắn tự phong, mà tại Cửu Hoa Môn, danh tiếng của hắn đã sớm truyền đi, hắn nổi tiếng dựa vào sự đa mưu túc trí cùng với việc chế phù, bày trận. Với sự trợ giúp của phù chú cùng trận pháp, hắn có thể dễ dàng chiến thắng đối thủ có thực lực mạnh hơn mình rất nhiều. Trước tỷ thí cùng Bạch Thanh Phúc mặc dù bị thua, nhưng dễ thấy hắn là một đối thủ khó chơi. Với một đối thủ như vậy, nói thật chính Từ Thanh Phàm cũng không nắm chắc khả năng chiến thắng của mình.
- Đã tới bước này, thế nào cũng phải thắng
Từ Thanh Phàm thầm nghĩ.
Nhưng kì quái thay, khi Từ Thanh Phàm đứng trên lôi đài một hồi lâu cũng vẫn không thấy thân ảnh Lữ Thanh Thượng đâu. Mà khi Lữ Thanh Thượng rề rà mãi không đến, mọi người trên sân cũng dần phát ra những xao động rất nhỏ.
- Chuyện gì xảy ra thế? Lữ Thanh Thượng sao lại không tới, chẳng lẽ hắn không sợ bị hủy tư cách thi đấu sao?
Tận đáy lòng Từ Thanh Phàm cũng thấy kì quái thầm nghĩ.
Lại qua ba tuần hương, mọi người dưới sân dần dần cảm thấy không chịu được nữa. Đúng lúc đó, phía chân trời đột nhiên xuất hiên một đạo sáng mờ, tốc độ vô cùng nhanh hướng tới sân bay tới. Sau khi đạo sáng này ngừng lại trên không trung, ánh sáng tan biến, chỉ thấy xuất hiện một lão giả khô gầy đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, lẳng lặng đứng giữa không trung.
Khi lão giả này xuất hiện, trên đài cao, từ trưởng môn Trương Hoa Lăng cho tới mấy trưởng lão bình thường cùng đứng dậy chắp tay hành lễ với lão giả kia. Hiển nhiên địa vị của lão giả này tại Cửu Hoa Môn cực cao.
Lão giả này cũng chắp tay hướng lên trên đài cao hành lễ, sau đó ánh mắt bắt đầu tìm kiếm trên sân. Nhìn thấy Từ Thanh Phàm, ánh mắt hơi ngừng lại một chút, rồi lại tim tiếp. Rôt cục, ánh mắt của lão giả này dừng trên người Kim Thanh Hàn.
Sau khi thấy Kim Thanh Hàn, ánh mắt lão giả trở nên sắc bén, khí thế hùng hậu trên người hướng về phía Kim Thanh Hàn phát tác. Mặc dù Kim Thanh Hàn thiên tư trác tuyệt, trời sinh đã cao ngạo, nhưng dù sao trong thời gian tu luyện ngắn, cảnh giới cũng chỉ là Tích Cốc hậu kì, tuy chỉ còn cách Linh Tịch kỳ một khoảng ngắn, nhưng vẫn còn cách biệt rất lớn so với lão giả nọ. Trong lúc nhất thời không chịu được uy áp của lão giả, liên tục lùi ra sau ba bước mới ổn định được thân hình.
Chứng kiến bộ dáng của Kim Thanh Hàn, lão giả nọ không khỏi có chút kinh ngạc, nguyên lai hắn muốn mượn uy lực trên người khiến Kim Thanh Hàn phải quỳ trên mặt đất. Nhưng không ngờ trước khí thê của mình, Kim Thanh Hàn chỉ lui về sau có ba bước.
- Hừ…!
Một tiếng hừ lạnh vang lên, mặc dù thanh âm trầm thấp nhưng lại vang vọng tận chân trời, không ngừng lặp đi lặp lại trên Cửu Hoa Sơn.
Vốn lão giả này vẫn muốn làm thứ gì đó, nhưng trên đài cao, sư phụ của Kim Thanh Hàn, một lão giả có vẻ mặt màu vàng thản nhiên, bất ngờ phát ra tiếng hừ lạnh cảnh báo.
Lão giả khô gầy kia hiển nhiên đối với sư phụ của Kim Thanh Hàn có chút cố kị, vì vậy chỉ hung hăng trừng mắt liếc nhìn Kim Thanh Hàn một cái, sau đó đưa giọng nói với mọi người:
-Đồ nhi của ta, Lữ Thanh Thượng, bởi vì hôm qua tỷ thí bị thương quá nặng, nên hôm nay không thể tham gia thi đấu được, tuyên bố bỏ cuộc.
Nói tới đây, lão giả lại không nhịn được trừng mắt nhìn Kim Thanh Hàn thêm lần nữa, rồi chợt hóa thành tiên hà, bay về phía xa, trong nháy mắt đã chẳng thấy đâu.
- Vậy là ta thắng ư?
Từ Thanh Phàm nghe được lời lão giả nói, không khỏi hơi cảm thấy khó tin, ngây người suy nghĩ.
Trên cao, một vị trưởng lão tuyên bố hắn đã thắng trận tỷ thí này. Đến lúc đó Từ Thanh Phàm mới tin là thật.
Trong lúc nhất thời, có cảm giác thoải mái tự nhiên, sự thoải mái này không chỉ bởi cuối cùng hắn đã đạt được danh hiệu đệ tam, thu hồi lại được di vật của Lục Hoa Nghiêm, mà còn bởi hắn biết mình không cần hao tâm tốn sức tham gia tranh đấu trận này nữa. Nói về bản tính của Từ Thanh Phàm thì, hắn vốn thích ẩn dật, chán ghét chiến tranh, mấy ngày nay ngày nào cũng vì tỷ thí mà phải hao tổn tâm trí, đúng là làm khó hắn.
Thấy được thần thái với những lời của lão giả, lại nhớ đến những lời khó hiểu của Kim Thanh Hàn, cùng ánh mắt kinh sợ của mọi người khi nhìn thấy Kim Thanh Hàn, Từ Thanh Phàm cũng hơi đoán được chuyện gì, vì vậy sau khi đi xuống đài liền hỏi ngay Kim Thanh Hàn:
- Tất cả mọi chuyện đều do đệ sắp xếp phải không?
Kim Thanh Hàn gật đầu, thản nhiên nói:
- Huynh vì giúp đệ thăm dò thực lực của Phương Thanh Thiên mà bị trọng thương, nên đệ nghĩ cũng nên làm gì đấy giúp huynh.
Vốn là hôm qua, sau khi Từ Thanh Phàm trở lại hậu sơn chữa thương, thì Kim Thanh Hàn cảm nhận được Từ Thanh Phàm vì giúp mình mà bị trọng thương, thậm chí có thể vì thế mà lỡ mất trận quyết đấu quan trong tranh ba, tư của Từ Thanh Phàm, cho nên Kim Thanh Hàn đặt quyết tâm phải giúp Từ Thanh Phàm làm gì đó. Vì vậy trong trận tỷ thí với Lữ Thanh Thượng, Kim Thanh Hàn không hề ẩn giấu thực lực, sử dụng ngay đại đạo thuật cường đại “Kim giáp thuật" vốn là vũ khí bí mật của mình.
Trước “Kim Giáp Thuật" có lực phòng ngự vô cùng cường đại, trận pháp phù chú của Lữ Thanh Phương không có chút tác dụng nào, nhưng khi hắn phòng ngự thì lại không đỡ được đòn công kích kim hệ đạo pháp uy lực kinh người của Kim Thanh Hàn. Thảm bại là chuyện đương nhiên. Nhưng đối với Kim Thanh Hàn thì chỉ thắng không là chưa đủ. Cho nên khi gần kết thúc cuộc tỷ thí, Kim Thanh Hàn dùng “Kim Đinh Trác" liên tiếp tấn công mạnh vào tám kinh mạch của Lữ Thanh Thượng, mặc dù thực sự không gây thương tổn, nhưng cũng cũng làm hắn trong thời gian ngắn không thể chiến đấu được. Vì vậy hôm nay trong tình huống Lữ Thanh Thượng bỏ cuộc, Từ Thanh Phàm đã không chiến mà thắng, đạt được vị trí đệ tam trong đại hội lần này, danh chính ngôn thuận thu hồi di vật “Tam Trượng Thanh Lăng" của Lục Hoa Nghiêm.
Nghe lời tự thuật của Kim Thanh Hàn, Từ Thanh Hàn nhất thời không biết đang có cảm giác gì, do thắng không cần chiến, hay là áy náy đối với Lữ Thanh Thượng? Hoặc có lẽ, là cảm nhận về tình huynh đệ sâu đậm chăng?
Tình bằng hữu trong lúc đó không phải là luôn lo nghĩ, tìm mọi cách để trợ giúp cho nhau mà không cần trả ơn đó sao?
Tác giả :
Trùng Trĩ