Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!
Quyển 2 - Chương 98: Chương 45.1

Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 2 - Chương 98: Chương 45.1

“Cạch!" chiếc bút lông sói trượt từ bàn tay của người thanh niên nhã nhặn như ngọc kia ra, ngòi bút vạch một vạch mực đen lên tờ giấy Tuyên Thành, bức tranh tươi màu bị hủy hoại trong chớp mắt.

Cô gái trong tranh có dung mạo tuyệt sắc, khuôn mặt trái xoan với đôi lông mày lá liễu, mặc bộ váy trắng nhìn vừa giống tiên lại vừa giống yêu. Mộc Nguyệt Kỳ đã nhìn thấy khuôn mặt đó không ít lần trong những bức tranh của Thượng Quan Cẩn Duệ, nhưng khác với trước kia, mấy ngày gần đây, con ngươi của cô gái trong tranh đều mang màu đen như bảo thạch, chứ không còn là màu xanh thẳm như trước nữa. Bức tranh mỹ nữ vốn rất dịu dàng lúc này cũng thoáng tỏa ra khí thế anh hùng ngay từ trong ánh mắt.

Trên tường trong thư phòng, chỉ cần nhìn qua sẽ thấy ngay muôn hình vạn trạng của cô gái kia, hoặc yêu kiều, hoặc giảo hoạt, hoặc mơ màng, hoặc hào khí, hoặc… Mà người vẽ nên chúng, lúc này lại ngồi sững sờ, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông cụ trước mặt: “Vì sao không nói sớm một chút?" Giọng nói vốn nhã nhặn ấm áp, lúc này chỉ khiến người ta thấy lạnh khiếp người. Ngữ điệu này, thậm chí còn lạnh hơn cả giọng điệu như băng của Hoàng Phủ Hoài Hàn thường ngày.

Ông cụ kia hơi giật mình, sau đó mới đáp: “Thiếu chủ, hạ thần chỉ sợ ngài để lỡ đại sự." Nghiệp lớn của họ đã bị thiếu chủ hủy trên tay cô gái kia rất nhiều rồi. Từ chuyện lộ thực lực, đến binh quyền ở Nam Nhạc, thậm chí còn đối đầu với Quân Lâm Uyên, nếu bẩm báo sớm, không biết sẽ còn xảy ra những chuyện gì nữa. Nếu không phải vì nghĩ chuyện cô gái kia rơi xuống vực đã qua lâu rồi, dù thiếu chủ có điên cuồng cũng không đến mức đào ba thước đất lên để tìm, thì hôm nay lão cũng sẽ không nói chuyện này ra.

Mộc Nguyệt Kỳ đứng bên cạnh chỉ cúi đầu nhìn bức tranh vừa bị hủy của hắn, mặt thoáng lộ vẻ tiếc nuối. Bức tranh này, hắn vẽ mất mấy ngày rồi. Nhìn dung nhan phong thần tuấn lãng của hắn đã không còn nụ cười, nàng hơi trầm mặc một chút rồi cất tiếng an ủi: “Tướng gia, họ cũng chỉ vì muốn tốt cho ngài!"

“Rầm!" Thượng Quan Cẩn Duệ đập mạnh xuống bàn, đôi mắt đen láy như bốc lên ngọn lửa rừng rực, tức tối quát ông cụ kia: “Muốn tốt cho ta à? Ông đừng quên thân phận của nàng! So với ta, thì nàng mới thực sự là thiếu chủ của bộ tộc Nam cung! Cũng là huyết mạch chính thống của bộ tộc Nam Cung!"

Từ xưa tới giờ, ông cụ chưa từng thấy hắn giận dữ đến mức này bao giờ, chân nhũn ra, quỳ sụp xuống nhưng mặt không có chút hổ thẹn nào, chỉ trầm giọng nói: “Tất nhiên hạ thần biết rõ dòng máu chảy trên người ai mới là huyết mạch của Hoàng gia, nhưng thiếu chủ, nàng không thể làm được việc gì cả, đạo lý này ngài cũng phải hiểu chứ?"

Làm sao họ lại không biết Tô Cẩm Bình mới là người họ nên tận tâm tận lực, vì trong người nàng có huyết thống của hoàng thất? Nhưng từ biểu hiện của Tô Cẩm Bình kia là có thể nhận thấy, nàng quá lụy tình, thậm chí còn muốn gả cho con của kẻ thù, người con gái như vậy sao có thể làm được việc lớn? Cựu thần bọn họ muốn khôi phục lại vinh quang của bộ tộc Nam Cung, không quan trọng là ai lãnh đạo, quan trọng nhất là có thể đạt được mục đích của họ hay không!

Thượng Quan Cẩn Duệ hít sâu một hơi, kiềm chế lửa giận trong lòng rồi mới nói: “Tài năng của Cẩm Cẩm không hề thua kém ta. Nàng như vậy chẳng qua là vì không hiểu rõ nội tình mà thôi!" Hắn biết rằng Cẩm Cẩm không thể gả cho người của Hoàng Phủ gia, cũng không thể gả cho người của Bách Lý gia, nhưng hắn lại nghĩ, nếu nàng đã quên, thì cứ để một mình Nam Cung Duệ hắn gánh vác chuyện này đi, không còn ân oán tình thù, cuộc sống của nàng sẽ rất thoải mái. Nhưng hiện giờ…

“Làm sao thiếu chủ dám chắc được rằng sau khi công chúa biết rõ nội tình, sẽ không ngoan cố tiếp tục ở bên Bách Lý Kinh Hồng kia không chịu thay đổi chứ? Các lão chủ nhân ở trên trời cao có linh thiêng, chắc chắn sẽ không tha thứ cho những gì mà công chúa đã gây ra." Nói xong, cơ thịt trên khuôn mặt già nua của ông cụ kia cũng run lên, thực sự phẫn nộ vì sự kém cỏi của Tô Cẩm Bình. Trên thiên hạ này có thiếu gì đàn ông tốt, dù không gả cho thiếu chủ, thì Lãnh Tử Hàn, Mộ Dung Thiên Thu, Quân Lâm Uyên, có ai là kém hơn Bách Lý Kinh Hồng hay người của Hoàng Phủ gia đâu? Nhưng nàng lại đi chọn đúng con trai của kẻ thù!

Câu hỏi này khiến Thượng Quan Cẩn Duệ chợt nghẹn lời, cũng hơi suy sụp. Nếu biết trước Bách Lý Kinh Hồng không đủ năng lực để bảo vệ nàng, thì dù thế nào hắn cũng sẽ không để nàng đi Nam Nhạc. Vì hắn tin dù thế nào người đàn ông kia cũng sẽ đối xử tốt với Cẩm Cẩm, nên mới muốn để ân oán đời trước kết thúc ở đời này, trọng trách khác cứ để mình hắn gánh chịu, nhưng không ngờ khi nàng ở ngay trong mắt Bách Lý Kinh Hồng, mà hắn cũng để nàng bị rơi xuống vực được.

Im lặng một lúc lâu, tiếng quát giận dữ mới vang lên từ miệng Thượng Quan Cẩn Duệ: “Đi tìm đi! Dù thế nào cũng phải tìm cho ra!" Cơn giận như thế này, quả thực trước giờ chưa từng có!

Lần này, nếu tìm thấy Cẩm Cẩm, hắn sẽ không buông tay nữa! Hắn sẽ không bao giờ… để Cẩm Cẩm rời khỏi tầm mắt của mình nữa. Nếu Bách Lý Kinh Hồng không có bản lĩnh bảo vệ nàng, thì để Thượng Quan Cẩn Duệ hắn làm!

Cơn giận dữ hiếm có của hắn khiến ông cụ kia rất sợ hãi, trầm giọng nói: “Thiếu chủ, tình cảnh hiện giờ của chúng ta vốn rất bất lợi, Hoàng Phủ Hoài Hàn và Quân Lâm Uyên đều phát hiện ra binh mã chúng ta giấu, khó khăn lắm mới đánh lạc hướng được, nhưng giờ cũng đang ở trên đầu sóng ngọn gió, nếu còn gióng trống khua chiêng tìm người nữa, thì chỉ khiến Hoàng Phủ Hoài Hàn nghi ngờ nhiều hơn thôi!"

“Ông là chủ, hay ta là chủ?!" Giọng nói ấm áp đã không còn du dương như tiếng suối chảy nữa, chỉ mang theo cảm giác gay gắt, và vô cùng tàn khốc.

Ông cụ kia cúi đầu đáp: “Thiếu chủ, chờ lão Vương gia trở về, chắc chắn sẽ không đồng ý để ngài làm bừa như vậy!"

“Người đâu!" Thượng Quan Cẩn Duệ đã hoàn toàn tức giận!

Không bao lâu sau, hai hắc y nhân tiến vào: “Thiếu chủ!"

“Bất tuân mệnh lệnh chủ nhân! Giết!" Sắc mặt hắn lúc này đã bình tĩnh trở lại, không còn vẻ xúc động vừa rồi nữa, đôi mắt đen láy như ngọc toát lên vẻ trí tuệ, đáy mắt lạnh lẽo khiến người ta không dám nhìn lâu.

Hai hắc y nhân kia đều kinh ngạc, ông cụ này là đại thần mấy đời rồi, muốn giết là giết sao?! Nhưng họ vẫn phải ngoan ngoãn lôi ông cụ kia ra ngoài! Sắc mặt ông cụ suy sụp hẳn, nhưng cũng không hề cầu xin một tiếng nào, vì lão biết hôm nay lão đã làm quá, uy quyền của chủ nhân đều phải dựa vào sự kính cẩn của hạ nhân mới có thể bộc lộ và duy trì. Những lời lão nói, chẳng khác nào coi thường chủ nhân!

Chờ ông cụ kia bị lôi ra ngoài rồi, Thượng Quan Cẩn Duệ mới nói với hư không: “Đi tìm! Sống phải thấy người, chết… phải thấy xác!"

“Vâng!" Trong chỗ tối có người lên tiếng đáp, sau đó một bóng đen lóe lên, rồi rời khỏi gian phòng.

Khi mọi người đều đã rời khỏi phòng, Thượng Quan Cẩn Duệ hơi suy sụp ngồi phịch xuống ghế. Hắn không biết phải làm gì tiếp theo, hay nói đúng hơn là, nếu không tìm thấy Cẩm Cẩm thì hắn phải làm gì bây giờ. Hắn hít sâu một hơi, trên mặt không còn nụ cười ấm áp như gió xuân nữa, ngón tay thon dài khẽ day nhẹ mi tâm.

“Tướng gia, người tốt sẽ được trời cao phù hộ!" Mộc Nguyệt Kỳ nhẹ nhàng nói, không dám để hắn nhìn thấy vẻ xót xa trong mắt.

Người tốt sẽ được trời cao phù hộ ư? Hắn cười khổ, nếu thực sự như thế, thì trước đây làm sao có thể… Nhưng hắn cũng biết Mộc Nguyệt Kỳ có ý tốt, nên không nói gì.

Đúng lúc này, một ông cụ tóc trắng xóa lại bước vào, so với người vừa rồi, trong mắt ông cụ có khí phách hơn nhiều, con ngươi mắt cũng sáng như sao, mặt đầy vẻ mừng rỡ: “Thiếu chủ đừng lo, đã tìm được pháp sư năm xưa rồi, ông ta nói có thể khôi phục lại trí nhớ thời điểm trước 4 tuổi của công chúa. Hơn nữa, ông ta cũng nói công chúa vẫn chưa chết, hiện đang ở phương Bắc!’

“Thật sao?" Hai mắt Thượng Quan Cẩn Duệ như sáng rực lên, tin vui bất ngờ trong lúc vô cùng tuyệt vọng khiến hắn không thể tin nổi. Cẩm Cẩm không sao, hơn nữa còn tìm được pháp sư năm xưa, nếu vậy, cũng có thể nói cho Cẩm Cẩm biết thân phận của nàng được rồi…

“Tất nhiên là thật!" Trên mặt ông cụ kia cũng đầy vẻ vui mừng. Thật ra, không phải họ không muốn nói thẳng chuyện năm xưa cho công chúa, nhưng nếu công chúa không tin, thì họ biết giải quyết thế nào? Bây giờ tìm được pháp sư kia, đương nhiên cũng dễ lo liệu mọi chuyện hơn.

Hắn thở phào một hơi, nụ cười nhã nhặn lại một lần nữa nở rộ trên mặt Thượng Quan Cẩn Duệ: “Vậy thì sắp xếp thu dọn chút đi, mấy ngày nữa, ta sẽ từ biệt Hoàng Phủ Hoài Hàn!"

“Ý thiếu chủ là…" Ông cụ hơi khó hiểu.

Hắn cười đáp: “Cứ tiếp tục ở lại Đông Lăng cũng không phải là cách lâu dài. Hoàng Phủ Hoài Hàn đã nghi ngờ ta, giám sát chặt chẽ, hiện giờ ta và hắn cả hai bên đều không làm gì được, hai bên đều không thể thể hiện bản lĩnh, chi bằng rời khỏi đây chúng ta hành động cũng dễ dàng hơn nhiều."

“Lấy lui làm tiến cũng có thể coi là thượng sách! Cựu thần hiểu rồi!" Ông cụ đáp rồi lui ra ngoài thu xếp.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Thượng Quan Cẩn Duệ và Mộc Nguyệt Kỳ, hắn quay sang nhìn nàng, trong lòng thầm cảm thấy áy náy, cô gái này, mình chỉ cứu nàng một lần, nhưng nàng lại đáp lại không oán hận không hối tiếc tới tận bây giờ. Nhưng đối với nàng, trừ áy náy ra, hắn thực sự không thể cho nàng điều gì hơn được. Hắn đành nhẫn tâm nói: “Mộc cô nương, cô đi đi, chuyện của tại hạ vốn không nên liên lụy cô. Dù muốn báo ân, thì mấy năm nay cũng đã đủ rồi."

“Tướng gia có ơn với Mộc Nguyệt Kỳ, Mộc Nguyệt Kỳ cũng sẽ không đi đâu cả." Nàng rũ mắt xuống, giấu đi vẻ chua xót trong đáy mắt.

Câu trả lời này nằm trong dự đoán của hắn, nhưng hắn lại cảm thấy, bất luận thế nào, mình cũng không nên để cô nương nhà người ta lãng phí tuổi thanh xuân như vậy được. Hắn khẽ nhíu mày, cố tình nói: “Mộc cô nương, ta nghĩ bản thân cô cũng nghe thấy rồi, tại hạ sẽ lập tức đi tìm Cẩm Cẩm, cô đi theo chúng ta, nếu để Cẩm Cẩm hiểu lầm, tại hạ sẽ rất khó xử!" Lý do này, cũng đủ để ép nàng đi chứ?

Nghe hắn nói vậy, Mộc Nguyệt Kỳ cứng đờ người, cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hai mắt ngân ngấn lệ. Từ sau khi phụ thân qua đời, nàng không còn rơi một giọt nước mắt nào nữa, nhưng hôm nay lại bị mấy câu nói của hắn đâm đến thâm tím mình mẩy! Nàng chỉ muốn ở bên hắn thôi mà, dù chỉ là đứng xa xa dõi theo hắn cũng được, vậy mà chút ân huệ đó hắn cũng không muốn bố thí cho nàng.

Thấy mắt nàng ngập nước, Thượng Quan Cẩn Duệ càng cảm thấy áy náy hơn, hắn cố ép mình quay đầu đi không nhìn nàng nữa, tiếp tục lạnh lùng nói: “Mộc cô nương là người vô cùng thông minh, hiểu biết, tin rằng cô sẽ không khiến tại hạ phải khó xử."

“Mộc Nguyệt Kỳ hiểu suy nghĩ của tướng gia! Tướng gia bảo trọng!" Nàng không phải kẻ ngốc, nàng và Thượng Quan Cẩn Duệ cũng coi như tri âm tri kỷ, nàng sao có thể không hiểu suy nghĩ của hắn? Nhưng chẳng lẽ rời xa hắn thì nàng có thể tìm được cái gọi là hạnh phúc sao?! Nàng chỉ cảm thấy cuộc sống của mình u ám mất hết màu sắc mà thôi!

Nói xong câu đó, nàng lập tức quay người bước đi. Đi đến cửa, nhìn lên bầu trời u ám mờ mịt, nàng bỗng có cảm giác muốn gào lên thật to! Nàng biết nàng thua cuộc không phải vì nàng kém Tô Cẩm Bình, mà vì nàng thua ngay ở điểm khởi đầu! Đi ư? Đi đâu bây giờ? Nàng không biết! Sau này sẽ làm gì? Nàng cũng không biết. Thậm chí, nàng hoàn toàn không hiểu mình còn sống vì cái gì nữa. Nàng lê từng bước, loạng choạng bước ra khỏi tướng phủ…

Đôi mắt ấm áp nhìn chăm chăm theo bóng nàng, trong mắt đầy vẻ day dứt. Mộc cô nương, xin lỗi nàng…

Nếu hắn không thể cho nàng hạnh phúc, thì không nên tiếp tục làm vướng bận người ta nữa. Hắn cúi đầu, nhìn bức tranh đầy màu sắc của mình, hít sâu một hơi, rồi gấp gọn lại đặt sang một bên, tiếp tục mở giấy ra vẽ…
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại