Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!
Quyển 2 - Chương 100: Chương 45.3
Bước ra khỏi điện, cơn gió lạnh ập tới còn mang theo cái buốt giá của băng tuyết, Tô Cẩm Bình mới chợt nhận ra, mùa đông đến rồi.
Từng cơn gió lạnh tê người thổi qua, nhưng Tô Cẩm Bình không có chút cảm giác nào. Ngoài trời có lạnh đến đâu, cũng làm sao lạnh được bằng tâm địa của những người đó?! Làm mẫu thân mà lại hại con trai mình như vậy, thậm chí còn thừa lúc hắn ốm nặng để kích thêm một kích. Chuyện này vốn không liên quan gì đến nàng, nhưng nếu Quân Lâm Uyên đã là bằng hữu, thì nàng phải đòi lại công bằng cho hắn!
Dọc đường đi, nàng vẫn cân nhắc nên đối phó với họ thế nào. Thật ra, nàng cứ cảm thấy dùng cách nào cũng có chút hạ thấp phẩm chất của mình! Đám người kia chỉ phù hợp để đấu với súc sinh thôi… Đúng rồi! Súc sinh!
Hai mắt nàng sáng rực lên! Có cách rồi!
Nàng bước nhanh đến cửa tẩm cung Thái hậu, chúng hạ nhân vừa thấy nàng đã muốn vào bẩm báo, nhưng Tô Cẩm Bình phất tay ngăn lại. Tuy hạ nhân thấy không ổn nhưng cũng không dám ngược ý nàng.
Cửa điện đóng không chặt lắm, có thể nghe thấy tiếng đối thoại từ trong điện vọng ra. Giọng nói của Quân Mộng Nhã không còn ương ngạnh như lúc đầu nữa, khẽ hỏi: “Mẫu hậu, cách này có tác dụng không? Nhã nhi vẫn cảm thấy hoàng huynh sẽ không đồng ý đâu!"
Vương thái hậu hiền hậu xoa đầu ả, nói: “Đương nhiên Hoàng huynh con sẽ không đồng ý, nhưng con không nghe tên nô tài vừa rồi nói sao? Hoàng huynh con đã tức hộc máu rồi, cơ thể của nó chắc không chống đỡ được mấy ngày nữa. Để ta góp một tay tiễn nó đoạn đường cuối cùng cũng tốt! Dù sao nó cũng sắp chết rồi, vì sao cứ phải làm liên lụy con trước khi chết chứ?" Nói tới đây, sắc mặt Vương thái hậu rất dữ tợn, nhắc đến Quân Lâm Uyên cũng không còn là thái độ hối hận ngày xưa nữa, mà là căm hận, căm hận rất rõ ràng!
Tô Cẩm Bình đứng ngoài cửa nghe, trong lòng giận run người! Nàng chỉ muốn lao ngay vào trong điện, đập mụ già chết tiệt kia một trận tơi bời mới hả!
Nàng nói với hạ nhân đi theo mình: “Đi dắt bốn con lừa đến đây cho ta!"
Lừa? Trong hoàng cung làm gì có lừa? “Cô nương, trong cung không có lừa ạ!"
“Không có thì đi tìm! Tìm ngay!!!" Giọng điệu của Tô Cẩm Bình cực kỳ bực bội!
Cung nhân kia nghe vậy vội vàng chạy đi tìm. Cung nhân ngoài cửa điện của Thái hậu cũng cảm thấy rất kỳ quái, cô nương này cần lừa làm gì? Không phải là định gây chuyện gì với Thái hậu chứ? Vậy có nên bẩm báo với Thái hậu một tiếng không? Nhưng cô ta vừa dịch chân, một cây trâm vàng đã kề ngay dưới cổ họng cô ta, khiến cung nữ đó sợ hãi suýt hét ầm lên…
“Câm ngay!" Ánh mắt lạnh lùng quét về phía đám cung nhân bên kia, “Tốt nhất là các ngươi coi như không biết gì cho ta. Ai dám nói nhiều một câu, hoặc phát ra âm thanh dư thừa gì, ta sẽ lấy mạng cô ta!"
Hai cung nữ kia sợ hãi trợn trừng mắt, làm sao còn dám phát ra tiếng động gì. Ánh mắt đảo khắp bốn phương, chỉ mong có cấm vệ quân đến bắt người đang định gây chuyện này lại, nhưng hôm nay thật kỳ lạ, không hề có thị vệ tuần tra nào cả. Có điều, những người đứng sau lưng Tô Cẩm Bình lại sợ trắng bệch mặt mũi, họ cảm thấy hành vi của Tô Cẩm Bình quá to gan, không liên lụy đến họ chứ?
Không bao lâu sau, bốn cung nữ dắt bốn con lừa tới, nhìn mấy con lừa có vẻ khó chịu như đang ngủ say thì bị đánh thức vậy.
Tô Cẩm Bình sai họ dắt bốn con lừa đến thẳng trước cửa tẩm cung của Vương thái hậu, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mấy cung nữ, nàng rút trâm cài tóc của họ lùi lại hơn mười bước, sau đó bắn thẳng bốn cây trâm ra ghim thẳng vào mông bốn con lừa kia!
“Viu!!!" Cả bốn con lừa đều kêu lên đau đớn, rồi lao như điên về phía trước, phá tung cánh cửa nặng nề kia, sau đó lao lung tung trong điện!
Tô Cẩm Bình cười lạnh, không đạp chết các ngươi thì cũng què chân cụt tay! Tại Quân Lâm Uyên lương thiện, chứ nếu là Tô Cẩm Bình nàng, thì đi vào giết chết các nàng luôn là xong chuyện!
Sau khi bốn con lừa lao vào, bên trong lập tức vang lên những tiếng hét kinh hãi và thảm thiết.
“A—- ai thả chúng vào đây?!"
“Mẫu hậu, cứu con, a, a…"
“Người đâu? Mau tới đây!"
Mọi người ngoài cửa đều sợ ngẩn người! Bọn họ hoàn toàn không ngờ một cô nương nhìn có vẻ yếu ớt thế kia lại có thân thủ tốt như vậy, búng tay một cái, phóng được chính xác cả bốn cây trâm! Họ càng không thể ngờ được lại có người to gan dám thả lừa vào trong cung của Thái hậu như thế nữa!
Nghe tiếng la hét càng lúc càng thảm thiết vang lên trong điện, lúc này mấy cung nữ ngoài cửa mới kịp phản ứng, vội lao vào trong.
“Hộ giá! Hộ giá! Mau cản mấy con lừa này lại, đừng để chúng làm Thái hậu và công chúa bị thương!" Huệ Hương hô to.
Vương thái hậu cũng rất nể mặt cô ta: “Huệ Hương, ngươi mau xông lên ngăn đám súc sinh này lại!"
Nếu không phải vì đã được giáo dục tốt, thì lúc này Huệ Hương thực sự muốn đáp lại mụ ta một câu: “Sao bà không lao lên đi?" Bản thân mình trung thành như vậy mà thái hậu lại bảo cô ta chạy lên chặn lừa có khác nào bảo cô ta đi tự sát? Dù có thắng hay thua mấy con lừa kia thì cũng phải chuyện vẻ vang gì, thậm chí còn chắc chắn một trăm phần trăm sẽ bị thương nặng nữa. Nghĩ vậy, trong lòng cô ta cũng thầm cảm thấy oán hận Thái hậu. Nhìn thấy một con lừa phi ầm ầm về phía Thái hậu, nếu như bình thường, bằng sự trung thành của Huệ Hương, chắc chắn cô ta sẽ không do dự chắn trước mặt mụ ta! Nhưng hôm nay, sau khi nghe Thái hậu nói câu kia, cô ta không còn muốn che chắn cho mụ ta một chút nào nữa. Cô ta giả vờ hụt chân đứng không vững, ngã sang một bên mặc kệ con lừa kia chạy tới…
Sau đó, Vương thái hậu hét ầm lên một tiếng, vang lên tận chín tầng trời!
“Mẫu hậu!" Công chúa Nhã cũng hoảng sợ, phóng như điên về phía con lừa kia, “Con lừa ngốc to gan, dám bất kính với mẫu hậu ta! Còn không mau nhận tội đi!"
Ả vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ. Đã biết nó là lừa ngốc, còn bắt nhận tội cái gì?!
Hét xong, chính Quân Mộng Nhã cũng cảm thấy xấu hổ, bình thường tác oai tác quái quen rồi, nên hôm nay gặp lừa cũng quen miệng bật ra. Nhưng vẻ xấu hổ của ả cũng chỉ tồn tại được trong chớp mắt rồi nhanh chóng tự trấn an mình bình tĩnh lại. Có điều, mấy con lừa kia cũng đâu có dễ nói chuyện, đang ngủ ngon lành bị người ta kéo thẳng đến đây, sau đó tự dưng còn bị người ta đâm vào mông nữa, khiến chúng vừa đau vừa tức giận, giờ còn có thêm nhân loại ngu ngốc này quát tháo chửi bới chúng, đủ thứ uất ức dồn nén khiến chúng càng điên cuồng hơn, lao thẳng về phía Quân Mộng Nhã.
Quân Mộng Nhã ngớ ra mất một lúc, sau đó cực kỳ lý trí chọn cách quay đầu bỏ chạy! Nhưng động vật hai chân làm sao có thể đấu lại động vật bốn chân. Không bao lâu, con lừa kia tung chân cực kỳ nghệ thuật đạp thẳng vào người Quân Mộng Nhã. Người và lừa đều kêu to, một đau đớn, một sung sướng, nghe vừa kỳ quái, vừa nực cười!
“A! Người đâu, cứu mạng!!! Mau bắt con lừa điên này ra ngoài cho ai gia… A—." Tiếng kêu của Vương thái hậu càng khiến đám lừa giận dữ hơn, vì thế, mụ ta lại trúng thêm một cước nữa.
Cuối cùng Ngự lâm quân cũng bị tiếng kêu thảm thiết ở nơi này kéo tới, cũng rất chậm rãi bước từng tới để… tới cứu giá. Còn Tô Cẩm Bình, vẫn đứng yên ngoài cửa không nhúc nhích, mặt không hề có vẻ e ngại vì mình gây chuyện, thậm chí còn rất ung dung, thoải mái, cùng nụ cười lạnh khiến người khác phải dè chừng…
Từng cơn gió lạnh tê người thổi qua, nhưng Tô Cẩm Bình không có chút cảm giác nào. Ngoài trời có lạnh đến đâu, cũng làm sao lạnh được bằng tâm địa của những người đó?! Làm mẫu thân mà lại hại con trai mình như vậy, thậm chí còn thừa lúc hắn ốm nặng để kích thêm một kích. Chuyện này vốn không liên quan gì đến nàng, nhưng nếu Quân Lâm Uyên đã là bằng hữu, thì nàng phải đòi lại công bằng cho hắn!
Dọc đường đi, nàng vẫn cân nhắc nên đối phó với họ thế nào. Thật ra, nàng cứ cảm thấy dùng cách nào cũng có chút hạ thấp phẩm chất của mình! Đám người kia chỉ phù hợp để đấu với súc sinh thôi… Đúng rồi! Súc sinh!
Hai mắt nàng sáng rực lên! Có cách rồi!
Nàng bước nhanh đến cửa tẩm cung Thái hậu, chúng hạ nhân vừa thấy nàng đã muốn vào bẩm báo, nhưng Tô Cẩm Bình phất tay ngăn lại. Tuy hạ nhân thấy không ổn nhưng cũng không dám ngược ý nàng.
Cửa điện đóng không chặt lắm, có thể nghe thấy tiếng đối thoại từ trong điện vọng ra. Giọng nói của Quân Mộng Nhã không còn ương ngạnh như lúc đầu nữa, khẽ hỏi: “Mẫu hậu, cách này có tác dụng không? Nhã nhi vẫn cảm thấy hoàng huynh sẽ không đồng ý đâu!"
Vương thái hậu hiền hậu xoa đầu ả, nói: “Đương nhiên Hoàng huynh con sẽ không đồng ý, nhưng con không nghe tên nô tài vừa rồi nói sao? Hoàng huynh con đã tức hộc máu rồi, cơ thể của nó chắc không chống đỡ được mấy ngày nữa. Để ta góp một tay tiễn nó đoạn đường cuối cùng cũng tốt! Dù sao nó cũng sắp chết rồi, vì sao cứ phải làm liên lụy con trước khi chết chứ?" Nói tới đây, sắc mặt Vương thái hậu rất dữ tợn, nhắc đến Quân Lâm Uyên cũng không còn là thái độ hối hận ngày xưa nữa, mà là căm hận, căm hận rất rõ ràng!
Tô Cẩm Bình đứng ngoài cửa nghe, trong lòng giận run người! Nàng chỉ muốn lao ngay vào trong điện, đập mụ già chết tiệt kia một trận tơi bời mới hả!
Nàng nói với hạ nhân đi theo mình: “Đi dắt bốn con lừa đến đây cho ta!"
Lừa? Trong hoàng cung làm gì có lừa? “Cô nương, trong cung không có lừa ạ!"
“Không có thì đi tìm! Tìm ngay!!!" Giọng điệu của Tô Cẩm Bình cực kỳ bực bội!
Cung nhân kia nghe vậy vội vàng chạy đi tìm. Cung nhân ngoài cửa điện của Thái hậu cũng cảm thấy rất kỳ quái, cô nương này cần lừa làm gì? Không phải là định gây chuyện gì với Thái hậu chứ? Vậy có nên bẩm báo với Thái hậu một tiếng không? Nhưng cô ta vừa dịch chân, một cây trâm vàng đã kề ngay dưới cổ họng cô ta, khiến cung nữ đó sợ hãi suýt hét ầm lên…
“Câm ngay!" Ánh mắt lạnh lùng quét về phía đám cung nhân bên kia, “Tốt nhất là các ngươi coi như không biết gì cho ta. Ai dám nói nhiều một câu, hoặc phát ra âm thanh dư thừa gì, ta sẽ lấy mạng cô ta!"
Hai cung nữ kia sợ hãi trợn trừng mắt, làm sao còn dám phát ra tiếng động gì. Ánh mắt đảo khắp bốn phương, chỉ mong có cấm vệ quân đến bắt người đang định gây chuyện này lại, nhưng hôm nay thật kỳ lạ, không hề có thị vệ tuần tra nào cả. Có điều, những người đứng sau lưng Tô Cẩm Bình lại sợ trắng bệch mặt mũi, họ cảm thấy hành vi của Tô Cẩm Bình quá to gan, không liên lụy đến họ chứ?
Không bao lâu sau, bốn cung nữ dắt bốn con lừa tới, nhìn mấy con lừa có vẻ khó chịu như đang ngủ say thì bị đánh thức vậy.
Tô Cẩm Bình sai họ dắt bốn con lừa đến thẳng trước cửa tẩm cung của Vương thái hậu, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mấy cung nữ, nàng rút trâm cài tóc của họ lùi lại hơn mười bước, sau đó bắn thẳng bốn cây trâm ra ghim thẳng vào mông bốn con lừa kia!
“Viu!!!" Cả bốn con lừa đều kêu lên đau đớn, rồi lao như điên về phía trước, phá tung cánh cửa nặng nề kia, sau đó lao lung tung trong điện!
Tô Cẩm Bình cười lạnh, không đạp chết các ngươi thì cũng què chân cụt tay! Tại Quân Lâm Uyên lương thiện, chứ nếu là Tô Cẩm Bình nàng, thì đi vào giết chết các nàng luôn là xong chuyện!
Sau khi bốn con lừa lao vào, bên trong lập tức vang lên những tiếng hét kinh hãi và thảm thiết.
“A—- ai thả chúng vào đây?!"
“Mẫu hậu, cứu con, a, a…"
“Người đâu? Mau tới đây!"
Mọi người ngoài cửa đều sợ ngẩn người! Bọn họ hoàn toàn không ngờ một cô nương nhìn có vẻ yếu ớt thế kia lại có thân thủ tốt như vậy, búng tay một cái, phóng được chính xác cả bốn cây trâm! Họ càng không thể ngờ được lại có người to gan dám thả lừa vào trong cung của Thái hậu như thế nữa!
Nghe tiếng la hét càng lúc càng thảm thiết vang lên trong điện, lúc này mấy cung nữ ngoài cửa mới kịp phản ứng, vội lao vào trong.
“Hộ giá! Hộ giá! Mau cản mấy con lừa này lại, đừng để chúng làm Thái hậu và công chúa bị thương!" Huệ Hương hô to.
Vương thái hậu cũng rất nể mặt cô ta: “Huệ Hương, ngươi mau xông lên ngăn đám súc sinh này lại!"
Nếu không phải vì đã được giáo dục tốt, thì lúc này Huệ Hương thực sự muốn đáp lại mụ ta một câu: “Sao bà không lao lên đi?" Bản thân mình trung thành như vậy mà thái hậu lại bảo cô ta chạy lên chặn lừa có khác nào bảo cô ta đi tự sát? Dù có thắng hay thua mấy con lừa kia thì cũng phải chuyện vẻ vang gì, thậm chí còn chắc chắn một trăm phần trăm sẽ bị thương nặng nữa. Nghĩ vậy, trong lòng cô ta cũng thầm cảm thấy oán hận Thái hậu. Nhìn thấy một con lừa phi ầm ầm về phía Thái hậu, nếu như bình thường, bằng sự trung thành của Huệ Hương, chắc chắn cô ta sẽ không do dự chắn trước mặt mụ ta! Nhưng hôm nay, sau khi nghe Thái hậu nói câu kia, cô ta không còn muốn che chắn cho mụ ta một chút nào nữa. Cô ta giả vờ hụt chân đứng không vững, ngã sang một bên mặc kệ con lừa kia chạy tới…
Sau đó, Vương thái hậu hét ầm lên một tiếng, vang lên tận chín tầng trời!
“Mẫu hậu!" Công chúa Nhã cũng hoảng sợ, phóng như điên về phía con lừa kia, “Con lừa ngốc to gan, dám bất kính với mẫu hậu ta! Còn không mau nhận tội đi!"
Ả vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ. Đã biết nó là lừa ngốc, còn bắt nhận tội cái gì?!
Hét xong, chính Quân Mộng Nhã cũng cảm thấy xấu hổ, bình thường tác oai tác quái quen rồi, nên hôm nay gặp lừa cũng quen miệng bật ra. Nhưng vẻ xấu hổ của ả cũng chỉ tồn tại được trong chớp mắt rồi nhanh chóng tự trấn an mình bình tĩnh lại. Có điều, mấy con lừa kia cũng đâu có dễ nói chuyện, đang ngủ ngon lành bị người ta kéo thẳng đến đây, sau đó tự dưng còn bị người ta đâm vào mông nữa, khiến chúng vừa đau vừa tức giận, giờ còn có thêm nhân loại ngu ngốc này quát tháo chửi bới chúng, đủ thứ uất ức dồn nén khiến chúng càng điên cuồng hơn, lao thẳng về phía Quân Mộng Nhã.
Quân Mộng Nhã ngớ ra mất một lúc, sau đó cực kỳ lý trí chọn cách quay đầu bỏ chạy! Nhưng động vật hai chân làm sao có thể đấu lại động vật bốn chân. Không bao lâu, con lừa kia tung chân cực kỳ nghệ thuật đạp thẳng vào người Quân Mộng Nhã. Người và lừa đều kêu to, một đau đớn, một sung sướng, nghe vừa kỳ quái, vừa nực cười!
“A! Người đâu, cứu mạng!!! Mau bắt con lừa điên này ra ngoài cho ai gia… A—." Tiếng kêu của Vương thái hậu càng khiến đám lừa giận dữ hơn, vì thế, mụ ta lại trúng thêm một cước nữa.
Cuối cùng Ngự lâm quân cũng bị tiếng kêu thảm thiết ở nơi này kéo tới, cũng rất chậm rãi bước từng tới để… tới cứu giá. Còn Tô Cẩm Bình, vẫn đứng yên ngoài cửa không nhúc nhích, mặt không hề có vẻ e ngại vì mình gây chuyện, thậm chí còn rất ung dung, thoải mái, cùng nụ cười lạnh khiến người khác phải dè chừng…
Tác giả :
Mê Hoặc Giang Sơn