Tiến Công Sủng Phi
Chương 93: Giữ thai bảo mệnh
Edit: Dương Thục nghi.
Beta: Vân Chiêu nghi.
"Hoàng thượng nói quá lời rồi, ai gia cũng chỉ nghe Lệ Phi nói lại mấy câu thôi. Lúc đó còn có Thụy Phi, Kiều Tu dung và Cẩn Dung hoa nữa, con có thể hỏi họ!" Thái hậu thu lại nụ cười nhàn nhã trên gương mặt, nhẹ nhàng ngồi ngay ngắn người lại. Đối mặt với tên Hoàng thượng dễ nổi điên này, bà cũng sợ trêu chọc vào!
Trong điện lại lần nữa rơi vào không khí lúng túng yên lặng, cũng may Đỗ Viện phán đi ra đúng lúc.
“Uyển Tu viện thế nào rồi?" Hoàng thượng nâng mắt nhìn, vẻ mặt vẫn âm u không có dấu hiệu chuyển biến tốt.
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Đỗ Viện phán, biểu hiện trên mặt mỗi người đều khác nhau, đang chờ ông nói ra kết quả chẩn đoán.
"Thần vừa cho nương nương uống thuốc, đã cầm được máu rồi ạ. Tuy giữ được đứa bé nhưng chỉ e rằng sau này sẽ bị ảnh hưởng. Sức khỏe của Uyển Tu viện cũng suy giảm, một, hai tháng tới không nên xuống giường để an thai!" Đỗ Viện phán giơ tay lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt tuy không có biến chuyển gì nhưng thật ra đáy lòng ông đã cảm thán từ sớm rồi.
Sao những nữ nhân kia có thể độc ác như vậy cơ chứ! Nhất định phải hạ độc giết người, thế này không phải muốn Hoàng thượng đoạn tử tuyệt tôn hay sao!
Hoàng thượng nghe xong khẽ gật đầu, hắn chậm rãi đứng lên đi về phía nội điện. Mọi người không có phân phó của hắn nên không dám đi theo, chỉ sợ nghe phải cái gì không nên nghe.
Khi Tề Ngọc đi vào, nội điện đã được thu dọn sạch sẽ từ lâu. Trong lô đỉnh đốt hương khiến trong phòng quanh quẩn mùi thơm nhàn nhạt. Thẩm Uyển nằm trên giường, sắc mặt nàng trắng bệch, rõ ràng đã sang tháng sáu nhưng giường nàng vẫn còn chăn gấm dày cộm, không cần nhìn kỹ cũng biết bây giờ nàng yếu ớt nhường nào.
Nghe thấy tiếng bước chân của nam nhân, Thẩm Uyển từ từ mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn nhưng cơ thể không nhúc nhích, cùng Hoàng thượng nhìn nhau. Trong ánh mắt của nàng không còn sự nhu thuận yểu điệu của ngày xưa nữa mà lộ ra ý chí quật cường và kiên trì.
Tề Ngọc nhìn thấy bộ dáng khác thường này cũng chỉ cau mày, lạnh lùng nói: "Trẫm chưa bao giờ làm khó người khác, dưa xanh hái không ngọt, trẫm cũng chẳng hiếm lạ cưỡng cầu danh môn quý nữ thanh cao các ngươi. Có điều đối với chuyện dòng dõi này, trẫm chỉ nói với ngươi một câu thôi, nếu như ngươi không gánh nổi đứa bé này thì chờ chết đi! Ngày ngươi mất nó cũng chính là ngày ngươi phải chết!"
Ngữ điệu hắn nâng lên rất cao, trong ngoài điện lúc này đều vô cùng yên tĩnh nên tiếng nói rõ ràng của hắn khiến mọi người sửng sốt. Bất kể là Thẩm Uyển đang nằm trên giường hay những người đang ở ngoài điện, tim đều đập loạn liên hồi.
Đây là lần đầu tiên Hoàng thượng ở trước mặt mọi người thể hiện thái độ đối với chuyện con nối dõi. Bởi vì hậu cung Đại Tần có quy định giữ con bỏ mẫu nên trong mắt chủ tử các cung, Hoàng tử cơ hồ đều là chuyện cấm kỵ. Tính tình Hoàng thượng khó hầu hạ, có rất ít phi tần lọt vào mắt hắn, do đó người có thai đã ít lại càng ít hơn. Cho dù có may mắn tình cờ mang thai thật thì cuối cùng những cái thai đó đều bị sảy.
"Tần thiếp đã biết." Sắc mặt Thẩm Uyển lại càng trắng bệch, dưới lớp chăn gấm, hai bàn tay nàng nắm chặt lại, lời nói như rít ra từ kẽ răng.
Chờ Thẩm Uyển trả lời xong, Tề Ngọc cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, xoay người ra khỏi nội điện.
Thái hậu vẫn ngồi trên ghế, Thẩm Vũ và Trang Phi vẫn đứng tại chỗ, nhưng vẻ mặt của ba người không thể nói là dễ nhìn, thậm chỉ còn tỏ vẻ kinh ngạc không thôi.
"Mẫu hậu, không phải người đến thăm Uyển Tu viện sao? Bây giờ nàng đã tỉnh, có thể tiếp chuyện với người rồi đấy!" Khuôn mặt Tề Ngọc vẫn rất âm trầm, cho dù đang nhìn về phía Thái hậu nhưng ngữ điệu của hắn vẫn không kìm được mà cứng nhắc.
Sắc mặt Thái hậu cực kì khó coi, nhắc tới con nối dõi thì không thể không nhắc đến việc Tề Ngọc đã leo lên ngôi vị Hoàng đế. Tuy nói không ai nhìn thấu thái độ của Hoàng thượng đối với chuyện con nối dõi thế nhưng thân là người gián tiếp hại chết mẫu phi của Hoàng thượng, theo bà, hắn hẳn là vô cùng hận thù chế độ này. Đối với Thái hậu và Hứa gia, Hoàng thượng cũng chưa bao giờ có thiện cảm.
Đáy lòng Thái hậu có chút lo lắng, dù sao cái chết của mẫu thân ruột Hoàng thượng cũng không thoát khỏi quan hệ với Hứa gia. E rằng bây giờ đối với chuyện Thẩm Uyển khó giữ được thai, trong lòng Hoàng thượng lại nhớ đến mẫu thân ruột của mình. Đối lập này đúng là cách biệt một trời một vực, vì thế hắn mới tức giận như vậy. Thái hậu không dám nghĩ nhiều hơn, cũng không màng giọng điệu của Hoàng thượng có ý mệnh lệnh, bà đứng lên vịn tay Xuân Phong đi vào nội điện.
"Các ngươi cũng nên vui mừng vì Uyển Tu viện giữ được đứa con trong bụng, nếu không trẫm cũng không biết có nên lột da các ngươi hay không nữa!" Tề Ngọc từ từ đi tới trước mặt hai người Thẩm Vũ, hắn hơi cúi sát đầu về phía các nàng, ngữ khí lạnh lẽo mà chậm rãi.
Thẩm Vũ không tự chủ được ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với đôi mắt của hắn. Ánh mắt nam nhân đó chăm chú, không những không cam lòng mà còn có cảm giác như đang đau khổ, tất cả cảm xúc đều vô cùng nặng nề và phức tạp, điều này khiến Thẩm Vũ biết, tất cả lời nói của hắn đều là thật!
Có lẽ lúc này trong mắt của Tề Ngọc, Thẩm Vũ, Trang Phi hay những người khác cũng đã từng giống Thái hậu, dùng tất cả thủ đoạn để hại chết đứa bé trong bụng của Thẩm Uyển. Tuy Thẩm Uyển cũng là tự nguyện nhưng tình huống như thế rất dễ lừa gạt để đạt được mục đích. Chỉ sợ qua đứa bé chưa sinh này, Hoàng thượng lại thấy vận mệnh của mình cũng từng trớ trêu như thế. Thông qua sự quật cường và bất lực của Thẩm Uyển, hắn cũng hiểu rõ hoàn cảnh khổ sở của mẫu phi mình.
"Nhớ kỹ lời trẫm đã nói, đừng khiêu chiến trên phương diện con nối dõi với trẫm. Đây chính là giới hạn cuối cùng của trẫm!" Hoàng thượng thấy hai người các nàng đều cúi đầu không nói lời nào lập tức không còn hứng thú tiếp tục cáu gắt, lạnh giọng bỏ lại một câu rồi dẫn người rời khỏi Kỳ Hoa điện.
Lý Hoài Ân vội vã theo sau lưng, một đoàn cung nhân Long Càn cung đông đúc theo sát phía sau. Bình thường nô tài phía sau Hoàng thượng luôn được toàn thể cung nhân chú ý, hôm nay đều cúi người khom lưng, nô tính vừa thấy liền hiểu ngay.
Cuối cùng long liễn cũng rời Kỳ Hoa điện, Thẩm Vũ và Trang Phi đều thở phào nhẹ nhõm. Không lâu sau Thái hậu cũng đi ra. Vẻ mặt bà không tốt lắm, cũng không nhìn ai, không quan tâm đến hai người Thẩm Vũ mà vội vã đi ra ngoài.
Trang Phi cảm thấy không cần phải đợi nữa, chuyện lần này, nàng và Thẩm Uyển vốn đã thương lượng xong xuôi, bây giờ lại bị Thẩm Vũ làm rối lên, không chỉ buôn bán không được mà nhân nghĩa cũng chẳng còn! Chẳng khác nào hoàn toàn trở mặt, bây giờ người nàng không muốn nhìn thấy nhất chính là người nhà họ Thẩm!
"Thành việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!" Trang Phi nhìn về phía Thẩm Vũ, hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng nói ra một câu như vậy.
"Còn Trang Phi đúng là tâm như rắn rết, giả nhân giả nghĩa!" Thẩm Vũ không sợ nàng ta chút nào, lập tức ngẩng đầu lên trừng mắt, thuận miệng phản bác.
Trang Phi bị á khẩu một lúc sau vẫn không nói lại được. Trang Phi phẫn hận nhìn nàng một cái, cuối cùng vẫn không làm gì được nàng liền xoay người rời đi. Nàng ta sợ mình nhìn nhiều hơn một khắc sẽ không để ý lễ nghi phép tắc mà xông thẳng vào cào mặt của Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ hít sâu một hơi để cảm xúc đang cuồn cuộn trong nàng bình tĩnh lại rồi mới từ từ đi vào nội điện. Thẩm Uyển vẫn nghiêng đầu nhìn ra ngoài, mãi đến khi thấy bóng dáng Thẩm Vũ nàng mới thở phào nhẹ nhõm, hiển nhiên là nàng đang chờ Thẩm Vũ đến.
"Muội ngồi đi! Lâu lắm rồi tỷ muội chúng ta không trò chuyện với nhau!" Thẩm Uyển cố hết sức đưa cánh tay trong chăn gấm ra chỉ vào ghế gỗ hoa lê đối diện, nhỏ giọng nói một câu.
Thẩm Vũ khẽ thở dài một hơi, dặn cung nữ đứng bên cạnh đem ghế đến cạnh giường. Nàng ngồi trước mặt Thẩm Uyển, hai người rất gần nhau, Thẩm Uyển dứt khoát nắm chặt tay nàng.
"Lần đầu ta vốn không biết mình mang thai, để Thụy Phi phạt quỳ nên mất đứa bé. Thật ra đối với cái thai này ta lại không có can đảm, ta mới mười tám tuổi, chỉ mới vào cung ba năm mà thôi, không muốn vì việc con cái mà chết sớm như vậy, ta luôn nghĩ sau này sẽ còn cơ hội." Tuy Thẩm Uyển vừa bị xuất huyết nhưng bây giờ tâm tình đang rất tốt.
Nàng cũng không cần Thẩm Vũ mở miệng phụ họa, cứ nói một mình như thể chỉ cần có một người lắng nghe nàng là được. Thẩm Vũ vẫn không nói gì, lẳng lặng nhìn gương mặt Thẩm Uyển, trải qua một ngày lăn lộn, lớp phấn trân châu trên mặt Thẩm Uyển đã sớm bay hết rồi, hiện giờ khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi, nhìn một cái là thấy rõ.
"Nhưng Đỗ Viện phán vừa mới cho ta biết, cái thai này của ta không tốt, có thể ta cũng sẽ không bao giờ mang thai nữa!" Giọng điệu của Thẩm Uyển thay đổi, trên mặt nàng lộ ra vẻ bi thương.
Thẩm Vũ cũng giật mình, nàng theo tiềm thức siết chặt tay Thẩm Uyển, vẻ mặt dần trở nên cứng nhắc. Hai tỷ muội các nàng nhìn nhau một chút, trong ánh mắt Thẩm Uyển tràn ngập sự không cam lòng và hối hận.
"Ta vốn nghĩ mình còn trẻ, cũng không dám nghĩ có đứa bé này. Ta nhớ người có thai đều phải kiêng rất nhiều thứ nên ta liền tìm thái y hỏi từng cái rõ ràng. Chỉ cần Thái y nói không tốt cái nào ta liền làm cái đó. Không thể ăn quá nhiều gan động vật, không thể uống rượu, cái nào ta cũng làm ngược lại. Sau đó ta bị Trang Phi phát hiện ra, nàng ta liền tìm tới ta thương lượng. Nói chung đứa bé đầu tiên cũng là do Thụy Phi làm hại, ta nghĩ vừa lúc báo được thù!" Thẩm Uyển cố gắng khống chế cảm xúc, đem đầu đuôi câu chuyện kể lại cặn kẽ với Thẩm Vũ.
Có điều nàng còn chưa nói xong thì nước mắt cứ thế chảy ra, đầu mũi chua xót đến khó chịu. Lời nói không thể phát thành tiếng, chỉ cần vừa lên tiếng là lại biến thành tiếng khóc nghẹn ngào.
Thẩm Vũ thấy dáng vẻ ấy, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Từ nhỏ Thẩm Uyển đã rất hiểu chuyện, dường như Thẩm Vũ chưa bao giờ nhìn thấy nàng ấy khóc. Vậy mà bây giờ thấy Thẩm Uyển khóc sướt mướt như đứa trẻ, nàng thật sự không muốn trách móc nặng nề gì cả.
Cuối cùng kế hoạch vẫn bị xáo trộn. Thẩm Uyển cũng không phải là không muốn sinh con, chỉ cảm thấy nên để thêm vài năm nữa. Nhưng nàng đã hoàn toàn quên mất, sau vài năm nữa, dung nhan của nàng cũng chẳng còn, tên Hoàng thượng có bệnh thích soi mói kia liệu còn muốn nhìn nàng thêm một cái hay không!
"Tam tỷ, tỷ cũng thật là hồ đồ quá! Chuyện này dù có thế nào đi chăng nữa thì tỷ cũng nên cùng thương lượng với thân tỷ muội, Trang Phi là người thế nào, có thể tin được sao? Ngay cả Kiều tỷ còn phải sợ nàng ta ba phần, làm sao tỷ lại nghĩ có thể kiếm một chỗ tốt từ Trang Phi được?" Thẩm Vũ lấy chiếc khăn gấm trong lòng ra, cẩn thận thay Thẩm Uyển lau sạch nước mắt, cố gắng làm dịu ngữ khí.
Cho dù sự tình đã đến mức độ này, nhưng cũng không thể gấp gáp được. Thẩm Uyển thút thít gật đầu, bởi vì khiến toàn thân cử động nên thân dưới lại bắt đầu thấy đau, chân mày từ từ nhíu lại.
"Chuyện này vẫn chưa xong đâu, Trang Phi là người như vậy, tỷ đổi ý làm mưu kế thất bại, chắc chắn nàng ta sẽ đâm sau lưng tỷ một đao! Trước tiên phải chuẩn bị chỗ Thụy Phi đã, tránh cho bọn họ kẻ xấu cáo trạng trước." Thẩm Vũ không hề nhắc tới nàng, chỉ chậm rãi tìm cách đối phó.
Trải qua chuyện này, Trang Phi đã hoàn toàn hận hai tỷ muội các nàng, nhất định sẽ có hành động. Nếu trong lòng đã có suy đoán, đương nhiên Thẩm Vũ sẽ không ngồi chờ chết.
Beta: Vân Chiêu nghi.
"Hoàng thượng nói quá lời rồi, ai gia cũng chỉ nghe Lệ Phi nói lại mấy câu thôi. Lúc đó còn có Thụy Phi, Kiều Tu dung và Cẩn Dung hoa nữa, con có thể hỏi họ!" Thái hậu thu lại nụ cười nhàn nhã trên gương mặt, nhẹ nhàng ngồi ngay ngắn người lại. Đối mặt với tên Hoàng thượng dễ nổi điên này, bà cũng sợ trêu chọc vào!
Trong điện lại lần nữa rơi vào không khí lúng túng yên lặng, cũng may Đỗ Viện phán đi ra đúng lúc.
“Uyển Tu viện thế nào rồi?" Hoàng thượng nâng mắt nhìn, vẻ mặt vẫn âm u không có dấu hiệu chuyển biến tốt.
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Đỗ Viện phán, biểu hiện trên mặt mỗi người đều khác nhau, đang chờ ông nói ra kết quả chẩn đoán.
"Thần vừa cho nương nương uống thuốc, đã cầm được máu rồi ạ. Tuy giữ được đứa bé nhưng chỉ e rằng sau này sẽ bị ảnh hưởng. Sức khỏe của Uyển Tu viện cũng suy giảm, một, hai tháng tới không nên xuống giường để an thai!" Đỗ Viện phán giơ tay lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt tuy không có biến chuyển gì nhưng thật ra đáy lòng ông đã cảm thán từ sớm rồi.
Sao những nữ nhân kia có thể độc ác như vậy cơ chứ! Nhất định phải hạ độc giết người, thế này không phải muốn Hoàng thượng đoạn tử tuyệt tôn hay sao!
Hoàng thượng nghe xong khẽ gật đầu, hắn chậm rãi đứng lên đi về phía nội điện. Mọi người không có phân phó của hắn nên không dám đi theo, chỉ sợ nghe phải cái gì không nên nghe.
Khi Tề Ngọc đi vào, nội điện đã được thu dọn sạch sẽ từ lâu. Trong lô đỉnh đốt hương khiến trong phòng quanh quẩn mùi thơm nhàn nhạt. Thẩm Uyển nằm trên giường, sắc mặt nàng trắng bệch, rõ ràng đã sang tháng sáu nhưng giường nàng vẫn còn chăn gấm dày cộm, không cần nhìn kỹ cũng biết bây giờ nàng yếu ớt nhường nào.
Nghe thấy tiếng bước chân của nam nhân, Thẩm Uyển từ từ mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn nhưng cơ thể không nhúc nhích, cùng Hoàng thượng nhìn nhau. Trong ánh mắt của nàng không còn sự nhu thuận yểu điệu của ngày xưa nữa mà lộ ra ý chí quật cường và kiên trì.
Tề Ngọc nhìn thấy bộ dáng khác thường này cũng chỉ cau mày, lạnh lùng nói: "Trẫm chưa bao giờ làm khó người khác, dưa xanh hái không ngọt, trẫm cũng chẳng hiếm lạ cưỡng cầu danh môn quý nữ thanh cao các ngươi. Có điều đối với chuyện dòng dõi này, trẫm chỉ nói với ngươi một câu thôi, nếu như ngươi không gánh nổi đứa bé này thì chờ chết đi! Ngày ngươi mất nó cũng chính là ngày ngươi phải chết!"
Ngữ điệu hắn nâng lên rất cao, trong ngoài điện lúc này đều vô cùng yên tĩnh nên tiếng nói rõ ràng của hắn khiến mọi người sửng sốt. Bất kể là Thẩm Uyển đang nằm trên giường hay những người đang ở ngoài điện, tim đều đập loạn liên hồi.
Đây là lần đầu tiên Hoàng thượng ở trước mặt mọi người thể hiện thái độ đối với chuyện con nối dõi. Bởi vì hậu cung Đại Tần có quy định giữ con bỏ mẫu nên trong mắt chủ tử các cung, Hoàng tử cơ hồ đều là chuyện cấm kỵ. Tính tình Hoàng thượng khó hầu hạ, có rất ít phi tần lọt vào mắt hắn, do đó người có thai đã ít lại càng ít hơn. Cho dù có may mắn tình cờ mang thai thật thì cuối cùng những cái thai đó đều bị sảy.
"Tần thiếp đã biết." Sắc mặt Thẩm Uyển lại càng trắng bệch, dưới lớp chăn gấm, hai bàn tay nàng nắm chặt lại, lời nói như rít ra từ kẽ răng.
Chờ Thẩm Uyển trả lời xong, Tề Ngọc cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, xoay người ra khỏi nội điện.
Thái hậu vẫn ngồi trên ghế, Thẩm Vũ và Trang Phi vẫn đứng tại chỗ, nhưng vẻ mặt của ba người không thể nói là dễ nhìn, thậm chỉ còn tỏ vẻ kinh ngạc không thôi.
"Mẫu hậu, không phải người đến thăm Uyển Tu viện sao? Bây giờ nàng đã tỉnh, có thể tiếp chuyện với người rồi đấy!" Khuôn mặt Tề Ngọc vẫn rất âm trầm, cho dù đang nhìn về phía Thái hậu nhưng ngữ điệu của hắn vẫn không kìm được mà cứng nhắc.
Sắc mặt Thái hậu cực kì khó coi, nhắc tới con nối dõi thì không thể không nhắc đến việc Tề Ngọc đã leo lên ngôi vị Hoàng đế. Tuy nói không ai nhìn thấu thái độ của Hoàng thượng đối với chuyện con nối dõi thế nhưng thân là người gián tiếp hại chết mẫu phi của Hoàng thượng, theo bà, hắn hẳn là vô cùng hận thù chế độ này. Đối với Thái hậu và Hứa gia, Hoàng thượng cũng chưa bao giờ có thiện cảm.
Đáy lòng Thái hậu có chút lo lắng, dù sao cái chết của mẫu thân ruột Hoàng thượng cũng không thoát khỏi quan hệ với Hứa gia. E rằng bây giờ đối với chuyện Thẩm Uyển khó giữ được thai, trong lòng Hoàng thượng lại nhớ đến mẫu thân ruột của mình. Đối lập này đúng là cách biệt một trời một vực, vì thế hắn mới tức giận như vậy. Thái hậu không dám nghĩ nhiều hơn, cũng không màng giọng điệu của Hoàng thượng có ý mệnh lệnh, bà đứng lên vịn tay Xuân Phong đi vào nội điện.
"Các ngươi cũng nên vui mừng vì Uyển Tu viện giữ được đứa con trong bụng, nếu không trẫm cũng không biết có nên lột da các ngươi hay không nữa!" Tề Ngọc từ từ đi tới trước mặt hai người Thẩm Vũ, hắn hơi cúi sát đầu về phía các nàng, ngữ khí lạnh lẽo mà chậm rãi.
Thẩm Vũ không tự chủ được ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với đôi mắt của hắn. Ánh mắt nam nhân đó chăm chú, không những không cam lòng mà còn có cảm giác như đang đau khổ, tất cả cảm xúc đều vô cùng nặng nề và phức tạp, điều này khiến Thẩm Vũ biết, tất cả lời nói của hắn đều là thật!
Có lẽ lúc này trong mắt của Tề Ngọc, Thẩm Vũ, Trang Phi hay những người khác cũng đã từng giống Thái hậu, dùng tất cả thủ đoạn để hại chết đứa bé trong bụng của Thẩm Uyển. Tuy Thẩm Uyển cũng là tự nguyện nhưng tình huống như thế rất dễ lừa gạt để đạt được mục đích. Chỉ sợ qua đứa bé chưa sinh này, Hoàng thượng lại thấy vận mệnh của mình cũng từng trớ trêu như thế. Thông qua sự quật cường và bất lực của Thẩm Uyển, hắn cũng hiểu rõ hoàn cảnh khổ sở của mẫu phi mình.
"Nhớ kỹ lời trẫm đã nói, đừng khiêu chiến trên phương diện con nối dõi với trẫm. Đây chính là giới hạn cuối cùng của trẫm!" Hoàng thượng thấy hai người các nàng đều cúi đầu không nói lời nào lập tức không còn hứng thú tiếp tục cáu gắt, lạnh giọng bỏ lại một câu rồi dẫn người rời khỏi Kỳ Hoa điện.
Lý Hoài Ân vội vã theo sau lưng, một đoàn cung nhân Long Càn cung đông đúc theo sát phía sau. Bình thường nô tài phía sau Hoàng thượng luôn được toàn thể cung nhân chú ý, hôm nay đều cúi người khom lưng, nô tính vừa thấy liền hiểu ngay.
Cuối cùng long liễn cũng rời Kỳ Hoa điện, Thẩm Vũ và Trang Phi đều thở phào nhẹ nhõm. Không lâu sau Thái hậu cũng đi ra. Vẻ mặt bà không tốt lắm, cũng không nhìn ai, không quan tâm đến hai người Thẩm Vũ mà vội vã đi ra ngoài.
Trang Phi cảm thấy không cần phải đợi nữa, chuyện lần này, nàng và Thẩm Uyển vốn đã thương lượng xong xuôi, bây giờ lại bị Thẩm Vũ làm rối lên, không chỉ buôn bán không được mà nhân nghĩa cũng chẳng còn! Chẳng khác nào hoàn toàn trở mặt, bây giờ người nàng không muốn nhìn thấy nhất chính là người nhà họ Thẩm!
"Thành việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!" Trang Phi nhìn về phía Thẩm Vũ, hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng nói ra một câu như vậy.
"Còn Trang Phi đúng là tâm như rắn rết, giả nhân giả nghĩa!" Thẩm Vũ không sợ nàng ta chút nào, lập tức ngẩng đầu lên trừng mắt, thuận miệng phản bác.
Trang Phi bị á khẩu một lúc sau vẫn không nói lại được. Trang Phi phẫn hận nhìn nàng một cái, cuối cùng vẫn không làm gì được nàng liền xoay người rời đi. Nàng ta sợ mình nhìn nhiều hơn một khắc sẽ không để ý lễ nghi phép tắc mà xông thẳng vào cào mặt của Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ hít sâu một hơi để cảm xúc đang cuồn cuộn trong nàng bình tĩnh lại rồi mới từ từ đi vào nội điện. Thẩm Uyển vẫn nghiêng đầu nhìn ra ngoài, mãi đến khi thấy bóng dáng Thẩm Vũ nàng mới thở phào nhẹ nhõm, hiển nhiên là nàng đang chờ Thẩm Vũ đến.
"Muội ngồi đi! Lâu lắm rồi tỷ muội chúng ta không trò chuyện với nhau!" Thẩm Uyển cố hết sức đưa cánh tay trong chăn gấm ra chỉ vào ghế gỗ hoa lê đối diện, nhỏ giọng nói một câu.
Thẩm Vũ khẽ thở dài một hơi, dặn cung nữ đứng bên cạnh đem ghế đến cạnh giường. Nàng ngồi trước mặt Thẩm Uyển, hai người rất gần nhau, Thẩm Uyển dứt khoát nắm chặt tay nàng.
"Lần đầu ta vốn không biết mình mang thai, để Thụy Phi phạt quỳ nên mất đứa bé. Thật ra đối với cái thai này ta lại không có can đảm, ta mới mười tám tuổi, chỉ mới vào cung ba năm mà thôi, không muốn vì việc con cái mà chết sớm như vậy, ta luôn nghĩ sau này sẽ còn cơ hội." Tuy Thẩm Uyển vừa bị xuất huyết nhưng bây giờ tâm tình đang rất tốt.
Nàng cũng không cần Thẩm Vũ mở miệng phụ họa, cứ nói một mình như thể chỉ cần có một người lắng nghe nàng là được. Thẩm Vũ vẫn không nói gì, lẳng lặng nhìn gương mặt Thẩm Uyển, trải qua một ngày lăn lộn, lớp phấn trân châu trên mặt Thẩm Uyển đã sớm bay hết rồi, hiện giờ khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi, nhìn một cái là thấy rõ.
"Nhưng Đỗ Viện phán vừa mới cho ta biết, cái thai này của ta không tốt, có thể ta cũng sẽ không bao giờ mang thai nữa!" Giọng điệu của Thẩm Uyển thay đổi, trên mặt nàng lộ ra vẻ bi thương.
Thẩm Vũ cũng giật mình, nàng theo tiềm thức siết chặt tay Thẩm Uyển, vẻ mặt dần trở nên cứng nhắc. Hai tỷ muội các nàng nhìn nhau một chút, trong ánh mắt Thẩm Uyển tràn ngập sự không cam lòng và hối hận.
"Ta vốn nghĩ mình còn trẻ, cũng không dám nghĩ có đứa bé này. Ta nhớ người có thai đều phải kiêng rất nhiều thứ nên ta liền tìm thái y hỏi từng cái rõ ràng. Chỉ cần Thái y nói không tốt cái nào ta liền làm cái đó. Không thể ăn quá nhiều gan động vật, không thể uống rượu, cái nào ta cũng làm ngược lại. Sau đó ta bị Trang Phi phát hiện ra, nàng ta liền tìm tới ta thương lượng. Nói chung đứa bé đầu tiên cũng là do Thụy Phi làm hại, ta nghĩ vừa lúc báo được thù!" Thẩm Uyển cố gắng khống chế cảm xúc, đem đầu đuôi câu chuyện kể lại cặn kẽ với Thẩm Vũ.
Có điều nàng còn chưa nói xong thì nước mắt cứ thế chảy ra, đầu mũi chua xót đến khó chịu. Lời nói không thể phát thành tiếng, chỉ cần vừa lên tiếng là lại biến thành tiếng khóc nghẹn ngào.
Thẩm Vũ thấy dáng vẻ ấy, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Từ nhỏ Thẩm Uyển đã rất hiểu chuyện, dường như Thẩm Vũ chưa bao giờ nhìn thấy nàng ấy khóc. Vậy mà bây giờ thấy Thẩm Uyển khóc sướt mướt như đứa trẻ, nàng thật sự không muốn trách móc nặng nề gì cả.
Cuối cùng kế hoạch vẫn bị xáo trộn. Thẩm Uyển cũng không phải là không muốn sinh con, chỉ cảm thấy nên để thêm vài năm nữa. Nhưng nàng đã hoàn toàn quên mất, sau vài năm nữa, dung nhan của nàng cũng chẳng còn, tên Hoàng thượng có bệnh thích soi mói kia liệu còn muốn nhìn nàng thêm một cái hay không!
"Tam tỷ, tỷ cũng thật là hồ đồ quá! Chuyện này dù có thế nào đi chăng nữa thì tỷ cũng nên cùng thương lượng với thân tỷ muội, Trang Phi là người thế nào, có thể tin được sao? Ngay cả Kiều tỷ còn phải sợ nàng ta ba phần, làm sao tỷ lại nghĩ có thể kiếm một chỗ tốt từ Trang Phi được?" Thẩm Vũ lấy chiếc khăn gấm trong lòng ra, cẩn thận thay Thẩm Uyển lau sạch nước mắt, cố gắng làm dịu ngữ khí.
Cho dù sự tình đã đến mức độ này, nhưng cũng không thể gấp gáp được. Thẩm Uyển thút thít gật đầu, bởi vì khiến toàn thân cử động nên thân dưới lại bắt đầu thấy đau, chân mày từ từ nhíu lại.
"Chuyện này vẫn chưa xong đâu, Trang Phi là người như vậy, tỷ đổi ý làm mưu kế thất bại, chắc chắn nàng ta sẽ đâm sau lưng tỷ một đao! Trước tiên phải chuẩn bị chỗ Thụy Phi đã, tránh cho bọn họ kẻ xấu cáo trạng trước." Thẩm Vũ không hề nhắc tới nàng, chỉ chậm rãi tìm cách đối phó.
Trải qua chuyện này, Trang Phi đã hoàn toàn hận hai tỷ muội các nàng, nhất định sẽ có hành động. Nếu trong lòng đã có suy đoán, đương nhiên Thẩm Vũ sẽ không ngồi chờ chết.
Tác giả :
Thịnh Thế Thanh Ca