Tiến Công Sủng Phi
Chương 192: Bị phạt xuất cung
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dương Thục nghi.
Beta: Rine Hiền phi.
Đối với lời châm chọc của Thái hậu, Tề Ngọc lại nhíu chặt mày, không khỏi "Hừ" một tiếng, sắc mặt không kiên nhẫn.
"Mẫu hậu quả nhiên là hồ đồ rồi, cả ngày hồ ngôn loạn ngữ. Trẫm thấy mẫu hậu vẫn nên dọn đến am ni cô để tránh sau này lại sát phạt hậu cung, bệnh tình nghiêm trọng hơn. Hơn nữa cũng tránh làm ảnh hưởng đến người khác!" Giọng của Hoàng thượng ngày càng lạnh nhạt hơn, ngữ khí cũng không hề khách khí chút nào, căn bản là không màng đến thể diện của Thái hậu nữa.
Vừa dứt lời, hắn liền liếc mắt nhìn Nguyệt Trạc sư thái đang đứng trong góc rồi phất tay một cái, thấp giọng nói: "Đến am ni cô của vị sư thái này đi, chờ lát nữa trẫm ban bố ý chỉ!"
Nói xong, Tề Ngọc liền xoay người rời đi, rõ ràng là hắn không muốn phải chờ thêm một khắc nào nữa. Thẩm Vũ nhỏ giọng dặn dò cung nữ đứng bên cạnh rồi đuổi theo Tề Ngọc.
Lúc nàng ra đến nơi, nam nhân ấy đã đứng chờ ngoài cửa. Chờ đến khi nghe thấy tiếng bước chân của nàng đến gần hắn mới tiếp tục bước đi, không hề quay đầu lại. Hai người một trước một sau mà đi, tuyết vẫn chưa tan, Thẩm Vũ cứ thế dẫm lên dấu chân của hắn, từng bước một đi xuống cầu thang. Đến mấy bậc thang cuối cùng, nàng còn chưa bước xuống dưới thì cả người đã bị cánh tay rắn chắc của nam nhân kia siết lại.
Nàng bị Hoàng thượng ôm eo, nâng từ bậc thang xuống.
“Chờ đến khi xuân về hoa nở, nàng có thể sinh cho trẫm một đứa con được không?" Giọng nói thuần hậu của nam nhân vang lên bên tai, trong thanh âm còn mang theo sự chờ đợi.
Thẩm Vũ chôn mặt vào lồng ngực hắn, nghe thấy hắn hỏi một câu ngốc nghếch như vậy, nàng không nhịn được cười khẽ ra tiếng nhưng cũng vô cùng vui sướng.
“Cái này còn phải xem Hoàng thượng, thần thiếp thì bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng!" Nàng chậm rãi ngẩng đầu, vươn tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nam nhân ấy, nụ cười trên khoé miệng vẫn không hề biến mất.
Tề Ngọc nhìn thấy nụ cười của nàng như đang trào phúng hắn thì không nhịn được giơ tay lên gõ vào trán nàng.
"Sau này nàng phải cẩn thận hơn một chút, chuyện nàng làm với Thái hậu tuy hiệu quả nhưng không hay, tốt xấu gì cũng đừng xuống tay với chính bản thân mình. Thuật yểm này tuy nói không thể tin hoàn toàn nhưng thà tin rằng là có còn hơn không. Lần tới nàng không được phép lấy mình ra làm mồi nhử nữa!" Hoàng thượng vừa nhớ tới con rối vải ban nãy Thẩm Vũ cho hắn nhìn đã cảm thấy nổi hết da gà.
Tuy hắn biết thuật vu cổ kia phải trải qua nhiều bước mới có thể nguyền rủa được nhưng chỉ cần nghĩ đến con rối bị ghim đầy kim kia, hắn đã cảm thấy rét run. Lần trước ở bãi săn hắn đã phải trải qua cảm giác mất đi Thẩm Vũ rồi, đến bây giờ hắn vẫn còn sợ. Vì thế bây giờ chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ làm hắn kinh sợ.
Thẩm Vũ nhìn hắn rồi chớp chớp mắt giảo hoạt, trên mặt lộ ra nụ cười vô tâm vô phế, nàng thấp giọng nói: "Đương nhiên là thần thiếp không ngốc như vậy, sinh thần bát tự trên con rối vải không phải là của thần thiếp, thần thiếp đã thay đổi rồi. Ai bảo lúc đó Thái hậu cứ đinh ninh là thiếp hãm hại bà, vì thế bà còn chưa nhìn qua nó đã trực tiếp nhận mệnh!"
Thẩm Vũ vừa nói vừa nhún vai, làm bộ thở dài đáng tiếc. Tề Ngọc nghe xong nét mặt mới hoà hoãn hơn một chút.
...
Sáng sớm hôm sau, lúc lâm triều, Hoàng thượng đem ý chỉ chuẩn bị đưa Thái hậu đến Lãnh Nguyệt am báo cho chúng thần biết, cả triều đình liền xôn xao. Nghe lý do vì Thái hậu dùng yểm thuật với Hoàng Quý phi, tiếng nghị luận bên dưới mới dần nhỏ đi.
“Chúng ái khanh có ý kiến gì muốn phát biểu không? Gần đây Thái hậu liên tục nóng nảy, trẫm chỉ sợ người sẽ bực tức đến nỗi thần trí không rõ. Hoàng Quý phi cũng không xảy ra chuyện gì lớn nên trẫm sẽ không truy cứu, bắt Hứa gia chịu tội. Dù sao tuổi tác mẫu hậu cũng đã cao, trẫm không thể phụng dưỡng người, tuy vô cùng tiếc nuối nhưng với căn bệnh này, không chừng đi am ni cô có thể giúp người bình tâm tĩnh khí. Để người ở lại hậu cung, chỉ sợ bệnh tình lại càng thêm nghiêm trọng." Chẳng mấy khi Hoàng thượng nói một tràng dài như vậy, rõ ràng là không muốn cho người khác cơ hội bắt bẻ, lại nhấn mạnh lý do hắn đột ngột quyết định muốn đưa Thái hậu rời cung.
Đương nhiên vẫn có không ít triều thần bất đồng ý kiến, có điều người nhà họ Hứa - Hứa lão Hầu gia lại không hề lên tiếng, cũng không tỏ ra dị nghị gì. Trong lòng mọi người khó tránh khỏi có chút bồn chồn, như thế này là sao, Hứa gia định bỏ rơi Thái hậu thật à?
Nếu Hứa lão Hầu gia đã không tỏ thái độ thì những người khác cũng chẳng xen vào chuyện của người ta làm gì, chỉ là trong lòng họ cảm thấy nghẹn muốn chết.
Thái hậu bị lật đổ thì hậu cung này còn ai có thể đối nghịch với Hoàng Quý phi được nữa? Chỉ sợ chẳng có ai có gan nổi sóng gió gì, dù sao những thủ đoạn tàn nhẫn Thẩm Vũ, mọi người đều đã lĩnh ngộ không ít.
Trong Cẩm Nhan điện, Thẩm Vũ chỉ vừa mới thức dậy, từ nay về sau nàng không cần phải đến Thọ Khang cung sớm thưa tối hầu nữa, trong lòng nàng như bỏ được tảng đá to, vô cùng khoan khoái nhẹ nhàng.
Cung nhân bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong lập tức bưng đồ rửa mặt vào. Đại Hoàng tử vẫn đang ngủ, Thẩm Vũ cẩn thận vòng qua nó rồi xuống giường.
“Nương nương, Thanh Phong tiểu sư thái đang đứng đợi bên ngoài ạ." Minh Âm nhấc màn che đi đến, thấp giọng thông báo một câu. Nàng nghĩ không biết rốt cuộc Quý phi nương nương có chuyện gì mà lại bỏ qua Nguyệt Trạc sư thái, tìm một tiểu sư thái.
Thẩm Vũ nhẹ nhàng gật đầu, nhớ lại cảnh tượng kiếp trước gặp Thanh Phong nàng lập tức nắm chặt tay, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
“Cứ để nàng ta đợi bên ngoài một lát, bổn cung rửa mặt chải đầu xong sẽ triệu vào." Thẩm Vũ nhẹ nhàng phất tay, thấp giọng phân phó Minh Âm.
Chờ đến lúc Minh Âm quay lại, cả người nàng ta đã run rẩy. Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, vô cùng lạnh lẽo. Nàng không muốn phải ở bên ngoài đợi một khắc nào nhưng Thẩm Vũ cứ để Thanh Phong đứng bên ngoài chờ đợi, có lẽ chủ tử định giày vò tiểu sư thái này đây mà.
Quả nhiên là Minh Âm đã đoán đúng, bình thường nếu Thẩm Vũ không cần phải ra ngoài thì sẽ ăn mặc trang điểm đơn giản, vậy mà hôm nay nàng lại kén cá chọn canh, chốc chốc lại vẽ lại lông mày, dặm thêm ít phấn. Sau khi phải đợi một lúc lâu, đến lúc được gọi vào, cả người Thanh Phong đã lạnh cóng, đôi môi thâm tím, da mặt tái nhợt, trông khá đáng sợ.
Xiêm y trên người làm sao có thể chống nổi giá lạnh như vậy, đứng chờ ở hành lang gấp khúc, cả người nàng ta đã bị tuyết bao phủ. Thanh Phong vừa đến gần nội điện, cả người liền không ngừng run lên. Bên trong ấm áp quá. Y phục đáng thương bị tuyết bao trùm, gặp lò sưởi ấm như vậy tuyết lập tức tan ra khiến y phục có cảm giác ướt dính.
Minh Âm dẫn nàng ta tiến vào nội thất, bà vú đã bế Đại Hoàng tử sang phòng bên cạnh từ lâu, Thẩm Vũ phất phất tay đuổi mấy nha đầu ra ngoài, chỉ để lại Thanh Phong và nàng.
“Tham kiến Quý phi nương nương." Thanh Phong chắp tay trước ngực, hơi khom lưng hành lễ, thấp giọng nói.
Thẩm Vũ phất tay ra hiệu cho nàng ta đứng dậy, ánh mắt lướt qua nàng ta từ trên xuống dưới một vòng, thấy tay Thanh Phong đã đông lạnh đến tím tái, bây giờ lại bị nhiệt nóng trong nội thất làm bốc hơi, tay bắt đầu sưng đỏ lên. Thẩm Vũ khẽ cười, nhìn đôi tay bị đông lạnh đến sưng lên thế này, mùa đông này có lẽ sẽ không linh hoạt lắm rồi.
“Thanh Phong tiểu sư thái ngồi đi. Vừa rồi bổn cung vội vàng rửa mặt chải đầu rồi lại phải chăm sóc cho Đại Hoàng tử nên mới phải để ngươi chờ bên ngoài, quên mất không mời ngươi vào trong."
Thanh Phong đang đứng trước mặt vội vàng kinh sợ lắc đầu, Thẩm Vũ mời ngồi mà nàng ta không dám động đậy, chỉ nhẹ giọng nói: “Quý phi nương nương nói quá lời rồi, bần ni nào dám!"
Thấy Thanh Phong cẩn thận như thế, Thẩm Vũ không khỏi nhướn mày, khó trách sau này khi Thanh Phong trở thành sư thái có thể biến Lãnh Nguyệt am thành nơi được các quý phụ trong kinh đô ca tụng. Thanh Phong này rất biết cách lấy lòng những kẻ quyền quý.
Thẩm Vũ gập ngón trỏ lại gõ nhẹ lên mặt bàn, sắc mặt bắt đầu trở nên nghiêm trọng. Kiếp trước, Thanh Phong dám cả gan chỉ thai nhi trong bụng nàng là yêu nghiệt, lúc đó có lẽ Thái hậu đã bỏ ra khá nhiều công sức, tốn rất nhiều tâm tư. Bây giờ nàng cũng muốn lợi dụng Thanh Phong một phen để Thái hậu nếm thử mùi vị thủ đoạn của ả ni cô độc ác này.
Thanh Phong vẫn quan sát Thẩm Vũ rất cẩn thận, thấy nàng bỗng nhiên ngưng gõ lên mặt bàn, nàng ta lập tức thu hồi tầm mắt, cúi đầu.
“Thật ra bổn cung muốn nhờ ngươi giúp một việc, chuyện này không thể để sư phụ ngươi, Nguyệt Trạc sư thái biết được." Thẩm Vũ nhẹ nhàng lên tiếng, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn Thanh Phong.
Cả người Thanh Phong run lên, vẻ mặt nàng ta mừng rỡ nhưng bị giấu đi rất nhanh.
“Xin Quý phi nương nương cứ việc phân phó, bần ni nhất định sẽ dùng hết khả năng!" Giọng của nàng ta tỏ ra vô cùng tự tin, hiển nhiên đã đồng ý ra tay giúp đỡ cho Thẩm Vũ.
“Là chuyện liên quan đến Thái hậu nương nương. Đợi đến lúc người đến Lãnh Nguyệt am, mong tiểu sư thái chăm sóc người nhiều hơn, không thể để người đi sớm được. Nếu để Hoàng thượng kẻ tóc xanh tiễn người đầu bạc, bổn cung sẽ rất đau lòng. Nhưng sức khỏe Thái hậu rất không tốt, thần trí cũng không thanh tỉnh, ngày ấy ngươi cũng thấy rồi đó, bổn cung nghĩ tuổi của người ngày càng lớn hơn, vì vậy mà bệnh cũng xấu đi." Thẩm Vũ nhẹ nhàng lắc tay, móng tay sơn màu hồng hoa phượng tiên [1] trộn với đậu đỏ vô cùng bắt mắt, tuy trên mặt nàng đang tươi cười nhưng lời nói ra lại khiến người khác vô cùng sợ hãi.
Thanh Phong sửng sốt một hồi, chân nàng ta run lên sau đó lập tức quỳ xuống đất. “Bịch" một tiếng trầm vang, hiển nhiên là nàng ta đã dùng hết sức lực.
Thẩm Vũ đợi một lúc vẫn không thấy Thanh Phong nói lời nào, nàng cũng mất hết kiên nhẫn, nhẹ nhàng nâng giọng, nói: “Vốn bổn cung yêu cầu Nguyệt Trạc sư thái đưa ngươi vào cung là vì nghe người ta nói ngươi vô cùng thông tuệ, tương lai tất trở thành người tài. Bổn cung còn định sau này biến Lãnh Nguyệt am trở thành Đại Tần hộ quốc am, sánh ngang với chùa Hộ Quốc. Hoà thượng có thể sát cánh cùng hậu cung thì đương nhiên sư thái cũng có thể! Có điều bộ dáng này của ngươi khiến bổn cung thất vọng rồi!"
Thanh âm của nàng đều đều nhưng ngữ điệu vô cùng lạnh lùng nghiêm túc, không tức giận nhưng lại rất có uy.
“Bần ni chỉ là muốn quỳ xuống tạ ân, có lời hứa hẹn của Hoàng Quý phi, bần ni nhất định làm được! Hơn nữa bần ni sẽ cẩn thận không để ai biết hết!" Thanh Phong được cổ vũ bèn vội vàng dập đầu hành lễ, nụ cười vui sướng trên mặt càng không che lấp được.
Thẩm Vũ hơi nâng cằm, từ trên cao nhìn xuống nàng ta, vẻ mặt tàn nhẫn.
“Nếu ngươi đã nói như vậy thì bổn cung an tâm rồi, chú ý nắm chắc cân bằng hai bên, cũng không thể thất thủ khiến Thái hậu cưỡi hạc về tây thiên được!" Nàng lại dặn dò thêm vài câu, sắc mặt âm ngoan đã được thu liễm hết, thay vào đó là biểu tình ôn hoà.
[1]: Hoa phượng tiên
Edit: Dương Thục nghi.
Beta: Rine Hiền phi.
Đối với lời châm chọc của Thái hậu, Tề Ngọc lại nhíu chặt mày, không khỏi "Hừ" một tiếng, sắc mặt không kiên nhẫn.
"Mẫu hậu quả nhiên là hồ đồ rồi, cả ngày hồ ngôn loạn ngữ. Trẫm thấy mẫu hậu vẫn nên dọn đến am ni cô để tránh sau này lại sát phạt hậu cung, bệnh tình nghiêm trọng hơn. Hơn nữa cũng tránh làm ảnh hưởng đến người khác!" Giọng của Hoàng thượng ngày càng lạnh nhạt hơn, ngữ khí cũng không hề khách khí chút nào, căn bản là không màng đến thể diện của Thái hậu nữa.
Vừa dứt lời, hắn liền liếc mắt nhìn Nguyệt Trạc sư thái đang đứng trong góc rồi phất tay một cái, thấp giọng nói: "Đến am ni cô của vị sư thái này đi, chờ lát nữa trẫm ban bố ý chỉ!"
Nói xong, Tề Ngọc liền xoay người rời đi, rõ ràng là hắn không muốn phải chờ thêm một khắc nào nữa. Thẩm Vũ nhỏ giọng dặn dò cung nữ đứng bên cạnh rồi đuổi theo Tề Ngọc.
Lúc nàng ra đến nơi, nam nhân ấy đã đứng chờ ngoài cửa. Chờ đến khi nghe thấy tiếng bước chân của nàng đến gần hắn mới tiếp tục bước đi, không hề quay đầu lại. Hai người một trước một sau mà đi, tuyết vẫn chưa tan, Thẩm Vũ cứ thế dẫm lên dấu chân của hắn, từng bước một đi xuống cầu thang. Đến mấy bậc thang cuối cùng, nàng còn chưa bước xuống dưới thì cả người đã bị cánh tay rắn chắc của nam nhân kia siết lại.
Nàng bị Hoàng thượng ôm eo, nâng từ bậc thang xuống.
“Chờ đến khi xuân về hoa nở, nàng có thể sinh cho trẫm một đứa con được không?" Giọng nói thuần hậu của nam nhân vang lên bên tai, trong thanh âm còn mang theo sự chờ đợi.
Thẩm Vũ chôn mặt vào lồng ngực hắn, nghe thấy hắn hỏi một câu ngốc nghếch như vậy, nàng không nhịn được cười khẽ ra tiếng nhưng cũng vô cùng vui sướng.
“Cái này còn phải xem Hoàng thượng, thần thiếp thì bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng!" Nàng chậm rãi ngẩng đầu, vươn tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nam nhân ấy, nụ cười trên khoé miệng vẫn không hề biến mất.
Tề Ngọc nhìn thấy nụ cười của nàng như đang trào phúng hắn thì không nhịn được giơ tay lên gõ vào trán nàng.
"Sau này nàng phải cẩn thận hơn một chút, chuyện nàng làm với Thái hậu tuy hiệu quả nhưng không hay, tốt xấu gì cũng đừng xuống tay với chính bản thân mình. Thuật yểm này tuy nói không thể tin hoàn toàn nhưng thà tin rằng là có còn hơn không. Lần tới nàng không được phép lấy mình ra làm mồi nhử nữa!" Hoàng thượng vừa nhớ tới con rối vải ban nãy Thẩm Vũ cho hắn nhìn đã cảm thấy nổi hết da gà.
Tuy hắn biết thuật vu cổ kia phải trải qua nhiều bước mới có thể nguyền rủa được nhưng chỉ cần nghĩ đến con rối bị ghim đầy kim kia, hắn đã cảm thấy rét run. Lần trước ở bãi săn hắn đã phải trải qua cảm giác mất đi Thẩm Vũ rồi, đến bây giờ hắn vẫn còn sợ. Vì thế bây giờ chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ làm hắn kinh sợ.
Thẩm Vũ nhìn hắn rồi chớp chớp mắt giảo hoạt, trên mặt lộ ra nụ cười vô tâm vô phế, nàng thấp giọng nói: "Đương nhiên là thần thiếp không ngốc như vậy, sinh thần bát tự trên con rối vải không phải là của thần thiếp, thần thiếp đã thay đổi rồi. Ai bảo lúc đó Thái hậu cứ đinh ninh là thiếp hãm hại bà, vì thế bà còn chưa nhìn qua nó đã trực tiếp nhận mệnh!"
Thẩm Vũ vừa nói vừa nhún vai, làm bộ thở dài đáng tiếc. Tề Ngọc nghe xong nét mặt mới hoà hoãn hơn một chút.
...
Sáng sớm hôm sau, lúc lâm triều, Hoàng thượng đem ý chỉ chuẩn bị đưa Thái hậu đến Lãnh Nguyệt am báo cho chúng thần biết, cả triều đình liền xôn xao. Nghe lý do vì Thái hậu dùng yểm thuật với Hoàng Quý phi, tiếng nghị luận bên dưới mới dần nhỏ đi.
“Chúng ái khanh có ý kiến gì muốn phát biểu không? Gần đây Thái hậu liên tục nóng nảy, trẫm chỉ sợ người sẽ bực tức đến nỗi thần trí không rõ. Hoàng Quý phi cũng không xảy ra chuyện gì lớn nên trẫm sẽ không truy cứu, bắt Hứa gia chịu tội. Dù sao tuổi tác mẫu hậu cũng đã cao, trẫm không thể phụng dưỡng người, tuy vô cùng tiếc nuối nhưng với căn bệnh này, không chừng đi am ni cô có thể giúp người bình tâm tĩnh khí. Để người ở lại hậu cung, chỉ sợ bệnh tình lại càng thêm nghiêm trọng." Chẳng mấy khi Hoàng thượng nói một tràng dài như vậy, rõ ràng là không muốn cho người khác cơ hội bắt bẻ, lại nhấn mạnh lý do hắn đột ngột quyết định muốn đưa Thái hậu rời cung.
Đương nhiên vẫn có không ít triều thần bất đồng ý kiến, có điều người nhà họ Hứa - Hứa lão Hầu gia lại không hề lên tiếng, cũng không tỏ ra dị nghị gì. Trong lòng mọi người khó tránh khỏi có chút bồn chồn, như thế này là sao, Hứa gia định bỏ rơi Thái hậu thật à?
Nếu Hứa lão Hầu gia đã không tỏ thái độ thì những người khác cũng chẳng xen vào chuyện của người ta làm gì, chỉ là trong lòng họ cảm thấy nghẹn muốn chết.
Thái hậu bị lật đổ thì hậu cung này còn ai có thể đối nghịch với Hoàng Quý phi được nữa? Chỉ sợ chẳng có ai có gan nổi sóng gió gì, dù sao những thủ đoạn tàn nhẫn Thẩm Vũ, mọi người đều đã lĩnh ngộ không ít.
Trong Cẩm Nhan điện, Thẩm Vũ chỉ vừa mới thức dậy, từ nay về sau nàng không cần phải đến Thọ Khang cung sớm thưa tối hầu nữa, trong lòng nàng như bỏ được tảng đá to, vô cùng khoan khoái nhẹ nhàng.
Cung nhân bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong lập tức bưng đồ rửa mặt vào. Đại Hoàng tử vẫn đang ngủ, Thẩm Vũ cẩn thận vòng qua nó rồi xuống giường.
“Nương nương, Thanh Phong tiểu sư thái đang đứng đợi bên ngoài ạ." Minh Âm nhấc màn che đi đến, thấp giọng thông báo một câu. Nàng nghĩ không biết rốt cuộc Quý phi nương nương có chuyện gì mà lại bỏ qua Nguyệt Trạc sư thái, tìm một tiểu sư thái.
Thẩm Vũ nhẹ nhàng gật đầu, nhớ lại cảnh tượng kiếp trước gặp Thanh Phong nàng lập tức nắm chặt tay, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
“Cứ để nàng ta đợi bên ngoài một lát, bổn cung rửa mặt chải đầu xong sẽ triệu vào." Thẩm Vũ nhẹ nhàng phất tay, thấp giọng phân phó Minh Âm.
Chờ đến lúc Minh Âm quay lại, cả người nàng ta đã run rẩy. Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, vô cùng lạnh lẽo. Nàng không muốn phải ở bên ngoài đợi một khắc nào nhưng Thẩm Vũ cứ để Thanh Phong đứng bên ngoài chờ đợi, có lẽ chủ tử định giày vò tiểu sư thái này đây mà.
Quả nhiên là Minh Âm đã đoán đúng, bình thường nếu Thẩm Vũ không cần phải ra ngoài thì sẽ ăn mặc trang điểm đơn giản, vậy mà hôm nay nàng lại kén cá chọn canh, chốc chốc lại vẽ lại lông mày, dặm thêm ít phấn. Sau khi phải đợi một lúc lâu, đến lúc được gọi vào, cả người Thanh Phong đã lạnh cóng, đôi môi thâm tím, da mặt tái nhợt, trông khá đáng sợ.
Xiêm y trên người làm sao có thể chống nổi giá lạnh như vậy, đứng chờ ở hành lang gấp khúc, cả người nàng ta đã bị tuyết bao phủ. Thanh Phong vừa đến gần nội điện, cả người liền không ngừng run lên. Bên trong ấm áp quá. Y phục đáng thương bị tuyết bao trùm, gặp lò sưởi ấm như vậy tuyết lập tức tan ra khiến y phục có cảm giác ướt dính.
Minh Âm dẫn nàng ta tiến vào nội thất, bà vú đã bế Đại Hoàng tử sang phòng bên cạnh từ lâu, Thẩm Vũ phất phất tay đuổi mấy nha đầu ra ngoài, chỉ để lại Thanh Phong và nàng.
“Tham kiến Quý phi nương nương." Thanh Phong chắp tay trước ngực, hơi khom lưng hành lễ, thấp giọng nói.
Thẩm Vũ phất tay ra hiệu cho nàng ta đứng dậy, ánh mắt lướt qua nàng ta từ trên xuống dưới một vòng, thấy tay Thanh Phong đã đông lạnh đến tím tái, bây giờ lại bị nhiệt nóng trong nội thất làm bốc hơi, tay bắt đầu sưng đỏ lên. Thẩm Vũ khẽ cười, nhìn đôi tay bị đông lạnh đến sưng lên thế này, mùa đông này có lẽ sẽ không linh hoạt lắm rồi.
“Thanh Phong tiểu sư thái ngồi đi. Vừa rồi bổn cung vội vàng rửa mặt chải đầu rồi lại phải chăm sóc cho Đại Hoàng tử nên mới phải để ngươi chờ bên ngoài, quên mất không mời ngươi vào trong."
Thanh Phong đang đứng trước mặt vội vàng kinh sợ lắc đầu, Thẩm Vũ mời ngồi mà nàng ta không dám động đậy, chỉ nhẹ giọng nói: “Quý phi nương nương nói quá lời rồi, bần ni nào dám!"
Thấy Thanh Phong cẩn thận như thế, Thẩm Vũ không khỏi nhướn mày, khó trách sau này khi Thanh Phong trở thành sư thái có thể biến Lãnh Nguyệt am thành nơi được các quý phụ trong kinh đô ca tụng. Thanh Phong này rất biết cách lấy lòng những kẻ quyền quý.
Thẩm Vũ gập ngón trỏ lại gõ nhẹ lên mặt bàn, sắc mặt bắt đầu trở nên nghiêm trọng. Kiếp trước, Thanh Phong dám cả gan chỉ thai nhi trong bụng nàng là yêu nghiệt, lúc đó có lẽ Thái hậu đã bỏ ra khá nhiều công sức, tốn rất nhiều tâm tư. Bây giờ nàng cũng muốn lợi dụng Thanh Phong một phen để Thái hậu nếm thử mùi vị thủ đoạn của ả ni cô độc ác này.
Thanh Phong vẫn quan sát Thẩm Vũ rất cẩn thận, thấy nàng bỗng nhiên ngưng gõ lên mặt bàn, nàng ta lập tức thu hồi tầm mắt, cúi đầu.
“Thật ra bổn cung muốn nhờ ngươi giúp một việc, chuyện này không thể để sư phụ ngươi, Nguyệt Trạc sư thái biết được." Thẩm Vũ nhẹ nhàng lên tiếng, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn Thanh Phong.
Cả người Thanh Phong run lên, vẻ mặt nàng ta mừng rỡ nhưng bị giấu đi rất nhanh.
“Xin Quý phi nương nương cứ việc phân phó, bần ni nhất định sẽ dùng hết khả năng!" Giọng của nàng ta tỏ ra vô cùng tự tin, hiển nhiên đã đồng ý ra tay giúp đỡ cho Thẩm Vũ.
“Là chuyện liên quan đến Thái hậu nương nương. Đợi đến lúc người đến Lãnh Nguyệt am, mong tiểu sư thái chăm sóc người nhiều hơn, không thể để người đi sớm được. Nếu để Hoàng thượng kẻ tóc xanh tiễn người đầu bạc, bổn cung sẽ rất đau lòng. Nhưng sức khỏe Thái hậu rất không tốt, thần trí cũng không thanh tỉnh, ngày ấy ngươi cũng thấy rồi đó, bổn cung nghĩ tuổi của người ngày càng lớn hơn, vì vậy mà bệnh cũng xấu đi." Thẩm Vũ nhẹ nhàng lắc tay, móng tay sơn màu hồng hoa phượng tiên [1] trộn với đậu đỏ vô cùng bắt mắt, tuy trên mặt nàng đang tươi cười nhưng lời nói ra lại khiến người khác vô cùng sợ hãi.
Thanh Phong sửng sốt một hồi, chân nàng ta run lên sau đó lập tức quỳ xuống đất. “Bịch" một tiếng trầm vang, hiển nhiên là nàng ta đã dùng hết sức lực.
Thẩm Vũ đợi một lúc vẫn không thấy Thanh Phong nói lời nào, nàng cũng mất hết kiên nhẫn, nhẹ nhàng nâng giọng, nói: “Vốn bổn cung yêu cầu Nguyệt Trạc sư thái đưa ngươi vào cung là vì nghe người ta nói ngươi vô cùng thông tuệ, tương lai tất trở thành người tài. Bổn cung còn định sau này biến Lãnh Nguyệt am trở thành Đại Tần hộ quốc am, sánh ngang với chùa Hộ Quốc. Hoà thượng có thể sát cánh cùng hậu cung thì đương nhiên sư thái cũng có thể! Có điều bộ dáng này của ngươi khiến bổn cung thất vọng rồi!"
Thanh âm của nàng đều đều nhưng ngữ điệu vô cùng lạnh lùng nghiêm túc, không tức giận nhưng lại rất có uy.
“Bần ni chỉ là muốn quỳ xuống tạ ân, có lời hứa hẹn của Hoàng Quý phi, bần ni nhất định làm được! Hơn nữa bần ni sẽ cẩn thận không để ai biết hết!" Thanh Phong được cổ vũ bèn vội vàng dập đầu hành lễ, nụ cười vui sướng trên mặt càng không che lấp được.
Thẩm Vũ hơi nâng cằm, từ trên cao nhìn xuống nàng ta, vẻ mặt tàn nhẫn.
“Nếu ngươi đã nói như vậy thì bổn cung an tâm rồi, chú ý nắm chắc cân bằng hai bên, cũng không thể thất thủ khiến Thái hậu cưỡi hạc về tây thiên được!" Nàng lại dặn dò thêm vài câu, sắc mặt âm ngoan đã được thu liễm hết, thay vào đó là biểu tình ôn hoà.
[1]: Hoa phượng tiên
Tác giả :
Thịnh Thế Thanh Ca