Tiệm Quan Tài Phố Tây
Chương 63: Thủ thỉ lúc nửa đêm
Editor: mèomỡ (http://bjchjpxjnh.wordpress.com)
Đêm nay không trăng không sao, màn đêm nặng nề, ảm đạm không ánh sáng. Ban đêm như vậy là kinh khủng nhất, làm cho người ta có cảm giác đè nén, ngột ngạt, âm trầm. Bạch Nham và chưởng quầy Ly đều biết, sau Trăng Máu tất có tai họa lớn, nay ngay cả sao trăng cũng không thấy nữa, chứng tỏ nguy cơ chắc chắn sắp xảy ra. Có thể là ở đâu đó yêu nghiệt trỗi dậy gây họa cho dân chúng, có thể ở đâu đó núi lở đất rung, thiên tai đột nhiên ập xuống, có thể ở đâu đó lũ bất ngờ tràn đến, bệnh dịch bùng phát, tóm lại thiên hạ không hề thái bình. Thiên Khê vì thu thập ngũ linh đã khiến Ma giới xáo trộn lộn xộn, đúng là càng loạn càng có yêu ma tác loạn, mà Bạch Nham và chưởng quầy Ly chỉ đành bất lực, trừ phi nhổ tận gốc mầm tai Thiên Khê này.
Dưới tình huống như vậy, chưởng quầy Ly và Bạch Nham đều không có tâm trạng nói chuyện yêu đương, huống chi chính bọn họ cũng không biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao, thậm chí không dám nghĩ.
Bạch Nham vòng tay qua vai chưởng quầy Ly, để nàng tựa đầu lên vai mình. Ngày thường chưởng quầy Ly sẽ không bao giờ trầm lặng như vậy, cái gì cũng dấu trong lòng không phải là cá tính của nàng.
“Bạch Nham." Sau một lúc yên lặng, chưởng quầy Ly vẫn mở miệng.
“Ừ?"
“Nếu, nếu chúng ta độ không qua kiếp này……" Nhìn Viên Hạo chết là đau xót lớn nhất trong lòng nàng, chịu đựng một lần rồi thì không thể chịu được lần thứ hai, nàng không dám nghĩ đến, nhưng lại bất giác suy nghĩ,“Nếu một người trong chúng ta không độ qua…… dưới giường ta có một cái hốc bí mật, chỉ có một tầng phong ấn, bên trong…… Là nước Vong Xuyên……"
Còn hai ngày nữa, chỉ cần có máu Huyền Điểu muốn luyện ra nước Vong Xuyên không phải chuyện khó. Nàng nên lưu lại cho bọn họ một đường lui, đau xót đã từng tra tấn bọn họ quá lâu rồi, cho dù là Bạch Nham hay là nàng đều không thể chịu đựng cảnh mất đi chân tình một lần nữa. Đã chịu khổ mấy trăm năm, nếu lại thêm lần này, ngoại trừ lãng quên thì chỉ còn con đường chết.
Từ lúc chưởng quầy Ly bắt đầu nhắc đến nước Vong Xuyên, Bạch Nham vẫn luôn im lặng. Hắn biết lời ngon tiếng ngọt không ngăn được sợ hãi như đê sắp vỡ trong lòng nàng, nàng sợ mất hắn cũng giống như hắn sợ mất nàng.
“Nếu nàng thật sự muốn đặt giả thiết, vậy hãy giả thiết giờ phút này Thiên Khê bị thiên lôi đánh chết đi, như vậy chúng ta sẽ không sao hết." Bạch Nham cố gắng cười.
Chưởng quầy Ly giương mắt nhìn hắn, không hề bị hắn chọc cười, yếu ớt hỏi một câu:“Không thể mặc kệ sao? Không thể không nhúng tay vào sao?"
Ban đêm u tối Bạch Nham không nhìn rõ vẻ mặt chưởng quầy Ly, chỉ nghe giọng nàng giống như làm nũng mang theo ba phần u oán ba phần phiền muộn. Hắn bỗng nhiên cười khẽ một tiếng:“Được, chỉ cần nàng muốn, ta nghe theo nàng, trời sụp cũng không quan tâm. Nhưng Bạch Nham ích kỷ lạnh lùng như vậy, nàng còn có thể yêu hắn sao?"
Chưởng quầy Ly nghe Bạch Nham trả lời chỉ hừ cười một tiếng, nàng biết hắn sẽ vì một câu của nàng mà làm bất cứ chuyện gì, cho dù nó có trái với tâm nguyện của hắn. Nhưng Bạch Nham cũng biết rõ rằng nàng sẽ không đưa ra yêu cầu vô lý, khiến hắn làm trái với ý nguyện. Mặc dù Bạch Nham trả lời có ba phần là dỗ nàng nhưng chưởng quầy Ly chỉ cười một tiếng cho qua, vấn đề ngu ngốc như vậy cần gì phải hỏi?
Bạch Nham xoa xoa đầu nàng, nói:“Luôn nói ta xen vào việc của người khác, nhưng chẳng phải lần nào nàng cũng cùng nhúng tay vào sao? Thiên Khê nói nàng xưa nay nhẫn tâm vô tình, ta nói hắn vốn chẳng hề hiểu nàng. Thành ma thì sao, sát sinh thì sao, nàng chính là quỷ hẹp hòi, đồ của nàng, người của nàng không ai được phép đụng vào, để được nàng để ý rất không dễ dàng, nhưng người được nàng để ý sẽ rất hạnh phúc."
Nói xong Bạch Nham hôn lên thái dương nàng một cái, tiếp tục nói,“Nàng đã sớm muốn đánh với Thiên Khê một trận, báo thù hắn ba trăm năm trước đả thương nàng, không phải sao? Lúc đầu, ta che nguyên thần và hơn một nửa pháp lực của nàng, nàng không có phần thắng, nay phong ấn đã được giải lại thêm Hỏa Vân Thần Đan, còn có Ngưng Thần đan Lão Quân tặng, sao nàng lại muốn chạy trốn? Chưa kể đến, ta còn không yếu ớt đến mức khiến nàng bất an như vậy."
Không còn Lưu Hỏa trong nguyên thần, pháp lực của Bạch Nham cao hơn chưởng quầy Ly, quả thật có khả năng liều mạng cùng Thiên Khê.
“Thiên Khê, Vân Nhai muốn cởi bỏ phong ấn Ngũ Hành Trận nhất định chuẩn bị đầy đủ, chắc chắn còn có yêu ma khác tương trợ, muốn thắng bọn họ ít nhiều cũng phải trả giá đắt, nhưng cái giá này là bao nhiêu chưa tới giờ phút cuối cùng thì chưa nói chắc được ……"
Bạch Nham cười:“Nàng đang thay hắn diệt chí khí uy phong của mình sao, chẳng lẽ chúng ta chắc chắn thất bại sao?"
“Ta chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn," Chưởng quầy Ly khẽ thở dài,“Dược hiệu của Ngưng Thần Đan hết, chúng ta đều kiệt sức. Đến lúc đó nếu Dực Thánh Chân Quân tới bắt chàng, chúng ta sẽ không còn chút sức phản kháng nào. Ta sợ qua được một kiếp Thiên Khê Vân Nhai kia, lại chưa chắc đã qua được cửa của Ngọc Hoàng đại đế……"
Bạch Nham ôm chưởng quầy Ly:“Mặc cho số phận đi. Tiêu diệt Thiên Khê Vân Nhai đó là có công trừ ma, đến lúc đó Ngọc đế cũng không thể không biết xấu hổ lại phán ta tội chết lần nữa, cùng lắm là chịu một chút đau khổ da thịt thôi, như vậy chúng ta không phải có thể khổ tận cam lai* sao? Huống chi trốn tránh nhiều như vậy năm, ta cũng chịu đủ rồi."
[*]苦尽甘来 – Khổ tận cam lai: thời kỳ cực khổ đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới.
“Ừ." Chưởng quầy Ly rầu rĩ đáp một tiếng, đưa tay ôm lấy Bạch Nham rúc vào trong lòng hắn.
Bạch Nham nâng mặt chưởng quầy Ly lên, bình tĩnh nhìn vào mắt nàng. Trong sương mù đêm đen hắn không nhìn rõ khuôn mặt nàng, nhưng mặt mày nàng, thần thái của nàng, vẻ tươi cười hay giận dữ của nàng đều đã in trong đầu hắn, dù vạn năm sau hắn có mù cũng có thể nhớ rõ ràng. Hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, mười hai vạn phần đứng đắn nói:“Du Dao, ta muốn lấy nàng, quang minh chính đại. Dưới sự chúc phúc của tất cả thần phật, dưới sự chứng kiến của cha ta và cô cô nàng, lấy nàng. Nàng thích Đông Hải cũng tốt, thích về núi Bình Đỉnh cũng tốt, hoặc là thích ngao du ở nhân gian cũng tốt, ta muốn ở bên nàng sống những ngày tháng hạnh phúc của đôi ta, hoặc là tìm một nơi non xanh nước biếc, sống biếng nhác qua ngày. Ban đêm ngắm trăng sao, sáng sớm nhìn mặt trời mọc, nhàn rỗi không có việc gì làm thì đi khắp nơi, nàng đi theo ta lừa người làm thú vui, để Đỗ Tuyền trông tiệm quan tài cho nàng tiếp tục kiếm bạc, có Chỉ Lan chăm lo một ngày ba bữa của chúng ta, thỉnh thoảng về gặp phụ vương ta, cô cô nàng làm tròn đạo hiếu. Không cần lo lắng bỗng một ngày trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện đám mây ngũ sắc, một Thần Quân nào đó xuống nói lĩnh mệnh của Ngọc đế tới bắt ta."
Nghe Bạch Nham nói nhiều như vậy, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt chưởng quầy Ly cuối cùng vẫn không kìm chế được trào ra, nghẹn ngào nói không ra lời.
“Ta không dám hứa hẹn với nàng quá nhiều chỉ sợ mình không làm được. Nhưng ta thật lòng nghĩ như vậy. Lẽ trời đổi thay, lòng ta như cũ. Chỉ lên trời thề vốn chẳng đáng tin, nhưng nếu nàng tin, ta nguyện ý thề."
“Thề cái gì?" Chưởng quầy Ly âm thầm gạt lệ, không biết nên đáp lại như thế nào đành nói theo lời hắn.
“Nếu mọi chuyện thực sự xảy ra, ta cũng tuyệt đối không quên nàng, quên tình yêu của chúng ta, quên những lời hôm nay ta đã nói. Ta sẽ vĩnh viễn không dùng đến Nước Vong Xuyên. Nếu muốn vậy nàng hãy để lại cho ta bình rượu hoa quế là được, lúc này đây ta tuyệt đối sẽ không ném lung tung."
Chưởng quầy Ly xì một tiếng cười ra, lệ còn vương tại khóe mắt, cười vô cùng không tự nhiên:“Quả nhiên không nói được hai câu đứng đắn là chàng lại bắt đầu vô lại."
“Được, nói đứng đắn." Trong lòng Bạch Nham biết, nếu mọi chuyện xảy ra, có thể đây là lần cuối được ôm nàng như thế này, hắn muốn nói tất cả suy nghĩ trong lòng cho nàng, nếu thực sự xảy ra chuyện vậy hắn cũng không còn gì phải tiếc nuối.
“Biết ta và Viên Hạo bất đồng lớn nhất là cái gì không?"
Chưởng quầy Ly khẽ lắc đầu:“Sao bỗng nhiên lại nói đến chuyện này?"
“Muốn nói cho nàng, miễn cho nàng suy nghĩ lung tung."
“Sao chàng biết ta sẽ suy nghĩ lung tung?"
“A, thì ra là ta suy nghĩ lung tung, vậy coi như ta chưa nói gì đi."
“Đừng……" Chưởng quầy Ly bỗng nhiên phát hiện hắn quả thực không có nổi một khắc đứng đắn, chẳng lẽ thật sự do trước đây nàng chế nhạo hắn quá nhiều, hắn muốn trả thù nàng bằng hết? Nàng giả vờ giận dữ nói:“Rốt cuộc chàng muốn nói cái gì!"
“Cái ngày nàng nhốt ta trong kết giới ném về tiểu viện, ta chờ đến sốt ruột lại không thể làm gì, trong lúc rối rắm ta đã nghĩ Viên Hạo đã trở lại, liệu nàng có đi theo hắn rồi không để ý đến ta nữa không. Hết cách ta đành lấy chính mình ra so sánh với Viên Hạo, suy nghĩ hơn nửa ngày thuyết phục mình rằng nàng nhất định sẽ trở về."
Chưởng quầy Ly ngẩng đầu lên hỏi:“Hả? Sao lại tự tin như thế?"
Bạch Nham lắc đầu:“Lúc ấy ta rất sợ, chỉ sợ nàng một đi không trở lại. Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, ta thấy ta và Viên Hạo không cần so sánh. Ta có một điểm nhất định không bằng hắn, nhưng cũng bởi vì điểm này, nàng nhất định sẽ không bỏ ta mà đi cùng hắn."
“Điểm nào?" Chưởng quầy Ly tò mò.
“Hắn nhìn thấu hơn ta. Sống hay chết, yêu và hận, tình và nghiệt, hắn đều đã nhìn thấu, cho nên hắn có thể đắc đạo thành thần trở về thiên đình. Mà ta, hoàn toàn không nhìn thấu, cho nên phạm vào thiên luật, chịu hình pháp. Mặc dù chạy trốn xuống hạ giới vẫn không nhìn thấu tình yêu nên mới có thể si ngốc yêu nàng, xem ra đời này kiếp này ta khó có thể siêu thoát rồi." Bạch Nham cúi đầu nói nhỏ bên tai chưởng quầy Ly,“Ta cam lòng sa đọa vì nàng, thế nên nàng tuyệt đối không thể phụ ta."
Chưởng quầy Ly trong lòng trầm xuống, ngực trướng khó chịu, giống như có cái gì tràn đầy sắp tràn ra, nước mắt lại rơi xuống, nhào vào trong lòng Bạch Nham khóc thành tiếng.
“Không cần nước Vong Xuyên, không cần," Chưởng quầy Ly không biết mình nên nói cái gì, chỉ không ngăn được nước mắt cuồn cuộn, cũng quan tâm mình đang nói cái gì,“Những lời tối nay chàng nói ta sẽ nhớ kỹ, nếu sau này chàng có nửa câu dối trá, ta nhất định bắt chàng chết muôn lần không thể siêu sinh!!"
“Nàng nỡ sao?"
“Không nỡ!" Chưởng quầy Ly khóc đến lộn xộn, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, nàng trừng mắt nhìn Bạch Nham,“Khó có được lúc chàng nói nhiều như vậy, nếu uống nước Vong Xuyên quên chàng, chỉ sợ sẽ không còn ai nói những lời đó với ta nữa, quyết không thể quên!"
Bạch Nham nhìn bộ dáng nàng vừa vui mừng vừa khóc đến hồ đồ, trong lòng chua xót chát chát lại ngọt ngào, hắn cũng có chút muốn khóc:“Nàng cho rằng trời tối ta không nhìn rõ nàng nên mới khóc đến mức này sao? Ngàn năm khó gặp nàng khóc lấm lem đến thế này, ta nghĩ ta sẽ không thể nào quên được bộ dáng này của nàng."
Nước mắt chưởng quầy Ly làm ẩm ướt vạt áo Bạch Nham, dường như đây là lần đầu từ lúc quen nhau đến giờ Bạch Nham thấy nàng khóc thành như vậy, tuyến lệ giống như không ngừng được. Bạch Nham ôm chặt nàng vào lòng, nàng vẫn khóc, trong lòng lại thấy vui mừng, buồn vui của nàng đều là vì hắn, sao hắn có thể không vui cho được? Đối với hắn mà nói, một giọt lệ của nàng còn quý giá hơn quỳnh dao cam lộ, huống chi là nước mắt cảm động của nàng.
Qua rất lâu chưởng quầy Ly mới ngừng khóc, hoảng sợ phát hiện mình khóc rất có hình tượng, xấu hổ rúc vào trong lòng Bạch Nham không động đậy.
“Khóc đủ rồi à?"
Chưởng quầy Ly hừ một tiếng, không trả lời.
“Khóc đủ thì trở về phòng đi!" Bạch Nham bế nàng lên, trực tiếp xuyên qua nóc nhà trở về phòng.
“A!" Chưởng quầy Ly túm chặt áo Bạch Nham, khẽ hoảng hốt,“Này! Ở trong nhà mình, chàng không đi cửa lớn được à!"
“Đi cửa lớn rất phiền toái !" Bạch Nham nhẹ nhàng đặt nàng lên trên giường, cả người cũng đè lên
Đêm nay không trăng không sao, màn đêm nặng nề, ảm đạm không ánh sáng. Ban đêm như vậy là kinh khủng nhất, làm cho người ta có cảm giác đè nén, ngột ngạt, âm trầm. Bạch Nham và chưởng quầy Ly đều biết, sau Trăng Máu tất có tai họa lớn, nay ngay cả sao trăng cũng không thấy nữa, chứng tỏ nguy cơ chắc chắn sắp xảy ra. Có thể là ở đâu đó yêu nghiệt trỗi dậy gây họa cho dân chúng, có thể ở đâu đó núi lở đất rung, thiên tai đột nhiên ập xuống, có thể ở đâu đó lũ bất ngờ tràn đến, bệnh dịch bùng phát, tóm lại thiên hạ không hề thái bình. Thiên Khê vì thu thập ngũ linh đã khiến Ma giới xáo trộn lộn xộn, đúng là càng loạn càng có yêu ma tác loạn, mà Bạch Nham và chưởng quầy Ly chỉ đành bất lực, trừ phi nhổ tận gốc mầm tai Thiên Khê này.
Dưới tình huống như vậy, chưởng quầy Ly và Bạch Nham đều không có tâm trạng nói chuyện yêu đương, huống chi chính bọn họ cũng không biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao, thậm chí không dám nghĩ.
Bạch Nham vòng tay qua vai chưởng quầy Ly, để nàng tựa đầu lên vai mình. Ngày thường chưởng quầy Ly sẽ không bao giờ trầm lặng như vậy, cái gì cũng dấu trong lòng không phải là cá tính của nàng.
“Bạch Nham." Sau một lúc yên lặng, chưởng quầy Ly vẫn mở miệng.
“Ừ?"
“Nếu, nếu chúng ta độ không qua kiếp này……" Nhìn Viên Hạo chết là đau xót lớn nhất trong lòng nàng, chịu đựng một lần rồi thì không thể chịu được lần thứ hai, nàng không dám nghĩ đến, nhưng lại bất giác suy nghĩ,“Nếu một người trong chúng ta không độ qua…… dưới giường ta có một cái hốc bí mật, chỉ có một tầng phong ấn, bên trong…… Là nước Vong Xuyên……"
Còn hai ngày nữa, chỉ cần có máu Huyền Điểu muốn luyện ra nước Vong Xuyên không phải chuyện khó. Nàng nên lưu lại cho bọn họ một đường lui, đau xót đã từng tra tấn bọn họ quá lâu rồi, cho dù là Bạch Nham hay là nàng đều không thể chịu đựng cảnh mất đi chân tình một lần nữa. Đã chịu khổ mấy trăm năm, nếu lại thêm lần này, ngoại trừ lãng quên thì chỉ còn con đường chết.
Từ lúc chưởng quầy Ly bắt đầu nhắc đến nước Vong Xuyên, Bạch Nham vẫn luôn im lặng. Hắn biết lời ngon tiếng ngọt không ngăn được sợ hãi như đê sắp vỡ trong lòng nàng, nàng sợ mất hắn cũng giống như hắn sợ mất nàng.
“Nếu nàng thật sự muốn đặt giả thiết, vậy hãy giả thiết giờ phút này Thiên Khê bị thiên lôi đánh chết đi, như vậy chúng ta sẽ không sao hết." Bạch Nham cố gắng cười.
Chưởng quầy Ly giương mắt nhìn hắn, không hề bị hắn chọc cười, yếu ớt hỏi một câu:“Không thể mặc kệ sao? Không thể không nhúng tay vào sao?"
Ban đêm u tối Bạch Nham không nhìn rõ vẻ mặt chưởng quầy Ly, chỉ nghe giọng nàng giống như làm nũng mang theo ba phần u oán ba phần phiền muộn. Hắn bỗng nhiên cười khẽ một tiếng:“Được, chỉ cần nàng muốn, ta nghe theo nàng, trời sụp cũng không quan tâm. Nhưng Bạch Nham ích kỷ lạnh lùng như vậy, nàng còn có thể yêu hắn sao?"
Chưởng quầy Ly nghe Bạch Nham trả lời chỉ hừ cười một tiếng, nàng biết hắn sẽ vì một câu của nàng mà làm bất cứ chuyện gì, cho dù nó có trái với tâm nguyện của hắn. Nhưng Bạch Nham cũng biết rõ rằng nàng sẽ không đưa ra yêu cầu vô lý, khiến hắn làm trái với ý nguyện. Mặc dù Bạch Nham trả lời có ba phần là dỗ nàng nhưng chưởng quầy Ly chỉ cười một tiếng cho qua, vấn đề ngu ngốc như vậy cần gì phải hỏi?
Bạch Nham xoa xoa đầu nàng, nói:“Luôn nói ta xen vào việc của người khác, nhưng chẳng phải lần nào nàng cũng cùng nhúng tay vào sao? Thiên Khê nói nàng xưa nay nhẫn tâm vô tình, ta nói hắn vốn chẳng hề hiểu nàng. Thành ma thì sao, sát sinh thì sao, nàng chính là quỷ hẹp hòi, đồ của nàng, người của nàng không ai được phép đụng vào, để được nàng để ý rất không dễ dàng, nhưng người được nàng để ý sẽ rất hạnh phúc."
Nói xong Bạch Nham hôn lên thái dương nàng một cái, tiếp tục nói,“Nàng đã sớm muốn đánh với Thiên Khê một trận, báo thù hắn ba trăm năm trước đả thương nàng, không phải sao? Lúc đầu, ta che nguyên thần và hơn một nửa pháp lực của nàng, nàng không có phần thắng, nay phong ấn đã được giải lại thêm Hỏa Vân Thần Đan, còn có Ngưng Thần đan Lão Quân tặng, sao nàng lại muốn chạy trốn? Chưa kể đến, ta còn không yếu ớt đến mức khiến nàng bất an như vậy."
Không còn Lưu Hỏa trong nguyên thần, pháp lực của Bạch Nham cao hơn chưởng quầy Ly, quả thật có khả năng liều mạng cùng Thiên Khê.
“Thiên Khê, Vân Nhai muốn cởi bỏ phong ấn Ngũ Hành Trận nhất định chuẩn bị đầy đủ, chắc chắn còn có yêu ma khác tương trợ, muốn thắng bọn họ ít nhiều cũng phải trả giá đắt, nhưng cái giá này là bao nhiêu chưa tới giờ phút cuối cùng thì chưa nói chắc được ……"
Bạch Nham cười:“Nàng đang thay hắn diệt chí khí uy phong của mình sao, chẳng lẽ chúng ta chắc chắn thất bại sao?"
“Ta chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn," Chưởng quầy Ly khẽ thở dài,“Dược hiệu của Ngưng Thần Đan hết, chúng ta đều kiệt sức. Đến lúc đó nếu Dực Thánh Chân Quân tới bắt chàng, chúng ta sẽ không còn chút sức phản kháng nào. Ta sợ qua được một kiếp Thiên Khê Vân Nhai kia, lại chưa chắc đã qua được cửa của Ngọc Hoàng đại đế……"
Bạch Nham ôm chưởng quầy Ly:“Mặc cho số phận đi. Tiêu diệt Thiên Khê Vân Nhai đó là có công trừ ma, đến lúc đó Ngọc đế cũng không thể không biết xấu hổ lại phán ta tội chết lần nữa, cùng lắm là chịu một chút đau khổ da thịt thôi, như vậy chúng ta không phải có thể khổ tận cam lai* sao? Huống chi trốn tránh nhiều như vậy năm, ta cũng chịu đủ rồi."
[*]苦尽甘来 – Khổ tận cam lai: thời kỳ cực khổ đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới.
“Ừ." Chưởng quầy Ly rầu rĩ đáp một tiếng, đưa tay ôm lấy Bạch Nham rúc vào trong lòng hắn.
Bạch Nham nâng mặt chưởng quầy Ly lên, bình tĩnh nhìn vào mắt nàng. Trong sương mù đêm đen hắn không nhìn rõ khuôn mặt nàng, nhưng mặt mày nàng, thần thái của nàng, vẻ tươi cười hay giận dữ của nàng đều đã in trong đầu hắn, dù vạn năm sau hắn có mù cũng có thể nhớ rõ ràng. Hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, mười hai vạn phần đứng đắn nói:“Du Dao, ta muốn lấy nàng, quang minh chính đại. Dưới sự chúc phúc của tất cả thần phật, dưới sự chứng kiến của cha ta và cô cô nàng, lấy nàng. Nàng thích Đông Hải cũng tốt, thích về núi Bình Đỉnh cũng tốt, hoặc là thích ngao du ở nhân gian cũng tốt, ta muốn ở bên nàng sống những ngày tháng hạnh phúc của đôi ta, hoặc là tìm một nơi non xanh nước biếc, sống biếng nhác qua ngày. Ban đêm ngắm trăng sao, sáng sớm nhìn mặt trời mọc, nhàn rỗi không có việc gì làm thì đi khắp nơi, nàng đi theo ta lừa người làm thú vui, để Đỗ Tuyền trông tiệm quan tài cho nàng tiếp tục kiếm bạc, có Chỉ Lan chăm lo một ngày ba bữa của chúng ta, thỉnh thoảng về gặp phụ vương ta, cô cô nàng làm tròn đạo hiếu. Không cần lo lắng bỗng một ngày trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện đám mây ngũ sắc, một Thần Quân nào đó xuống nói lĩnh mệnh của Ngọc đế tới bắt ta."
Nghe Bạch Nham nói nhiều như vậy, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt chưởng quầy Ly cuối cùng vẫn không kìm chế được trào ra, nghẹn ngào nói không ra lời.
“Ta không dám hứa hẹn với nàng quá nhiều chỉ sợ mình không làm được. Nhưng ta thật lòng nghĩ như vậy. Lẽ trời đổi thay, lòng ta như cũ. Chỉ lên trời thề vốn chẳng đáng tin, nhưng nếu nàng tin, ta nguyện ý thề."
“Thề cái gì?" Chưởng quầy Ly âm thầm gạt lệ, không biết nên đáp lại như thế nào đành nói theo lời hắn.
“Nếu mọi chuyện thực sự xảy ra, ta cũng tuyệt đối không quên nàng, quên tình yêu của chúng ta, quên những lời hôm nay ta đã nói. Ta sẽ vĩnh viễn không dùng đến Nước Vong Xuyên. Nếu muốn vậy nàng hãy để lại cho ta bình rượu hoa quế là được, lúc này đây ta tuyệt đối sẽ không ném lung tung."
Chưởng quầy Ly xì một tiếng cười ra, lệ còn vương tại khóe mắt, cười vô cùng không tự nhiên:“Quả nhiên không nói được hai câu đứng đắn là chàng lại bắt đầu vô lại."
“Được, nói đứng đắn." Trong lòng Bạch Nham biết, nếu mọi chuyện xảy ra, có thể đây là lần cuối được ôm nàng như thế này, hắn muốn nói tất cả suy nghĩ trong lòng cho nàng, nếu thực sự xảy ra chuyện vậy hắn cũng không còn gì phải tiếc nuối.
“Biết ta và Viên Hạo bất đồng lớn nhất là cái gì không?"
Chưởng quầy Ly khẽ lắc đầu:“Sao bỗng nhiên lại nói đến chuyện này?"
“Muốn nói cho nàng, miễn cho nàng suy nghĩ lung tung."
“Sao chàng biết ta sẽ suy nghĩ lung tung?"
“A, thì ra là ta suy nghĩ lung tung, vậy coi như ta chưa nói gì đi."
“Đừng……" Chưởng quầy Ly bỗng nhiên phát hiện hắn quả thực không có nổi một khắc đứng đắn, chẳng lẽ thật sự do trước đây nàng chế nhạo hắn quá nhiều, hắn muốn trả thù nàng bằng hết? Nàng giả vờ giận dữ nói:“Rốt cuộc chàng muốn nói cái gì!"
“Cái ngày nàng nhốt ta trong kết giới ném về tiểu viện, ta chờ đến sốt ruột lại không thể làm gì, trong lúc rối rắm ta đã nghĩ Viên Hạo đã trở lại, liệu nàng có đi theo hắn rồi không để ý đến ta nữa không. Hết cách ta đành lấy chính mình ra so sánh với Viên Hạo, suy nghĩ hơn nửa ngày thuyết phục mình rằng nàng nhất định sẽ trở về."
Chưởng quầy Ly ngẩng đầu lên hỏi:“Hả? Sao lại tự tin như thế?"
Bạch Nham lắc đầu:“Lúc ấy ta rất sợ, chỉ sợ nàng một đi không trở lại. Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, ta thấy ta và Viên Hạo không cần so sánh. Ta có một điểm nhất định không bằng hắn, nhưng cũng bởi vì điểm này, nàng nhất định sẽ không bỏ ta mà đi cùng hắn."
“Điểm nào?" Chưởng quầy Ly tò mò.
“Hắn nhìn thấu hơn ta. Sống hay chết, yêu và hận, tình và nghiệt, hắn đều đã nhìn thấu, cho nên hắn có thể đắc đạo thành thần trở về thiên đình. Mà ta, hoàn toàn không nhìn thấu, cho nên phạm vào thiên luật, chịu hình pháp. Mặc dù chạy trốn xuống hạ giới vẫn không nhìn thấu tình yêu nên mới có thể si ngốc yêu nàng, xem ra đời này kiếp này ta khó có thể siêu thoát rồi." Bạch Nham cúi đầu nói nhỏ bên tai chưởng quầy Ly,“Ta cam lòng sa đọa vì nàng, thế nên nàng tuyệt đối không thể phụ ta."
Chưởng quầy Ly trong lòng trầm xuống, ngực trướng khó chịu, giống như có cái gì tràn đầy sắp tràn ra, nước mắt lại rơi xuống, nhào vào trong lòng Bạch Nham khóc thành tiếng.
“Không cần nước Vong Xuyên, không cần," Chưởng quầy Ly không biết mình nên nói cái gì, chỉ không ngăn được nước mắt cuồn cuộn, cũng quan tâm mình đang nói cái gì,“Những lời tối nay chàng nói ta sẽ nhớ kỹ, nếu sau này chàng có nửa câu dối trá, ta nhất định bắt chàng chết muôn lần không thể siêu sinh!!"
“Nàng nỡ sao?"
“Không nỡ!" Chưởng quầy Ly khóc đến lộn xộn, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, nàng trừng mắt nhìn Bạch Nham,“Khó có được lúc chàng nói nhiều như vậy, nếu uống nước Vong Xuyên quên chàng, chỉ sợ sẽ không còn ai nói những lời đó với ta nữa, quyết không thể quên!"
Bạch Nham nhìn bộ dáng nàng vừa vui mừng vừa khóc đến hồ đồ, trong lòng chua xót chát chát lại ngọt ngào, hắn cũng có chút muốn khóc:“Nàng cho rằng trời tối ta không nhìn rõ nàng nên mới khóc đến mức này sao? Ngàn năm khó gặp nàng khóc lấm lem đến thế này, ta nghĩ ta sẽ không thể nào quên được bộ dáng này của nàng."
Nước mắt chưởng quầy Ly làm ẩm ướt vạt áo Bạch Nham, dường như đây là lần đầu từ lúc quen nhau đến giờ Bạch Nham thấy nàng khóc thành như vậy, tuyến lệ giống như không ngừng được. Bạch Nham ôm chặt nàng vào lòng, nàng vẫn khóc, trong lòng lại thấy vui mừng, buồn vui của nàng đều là vì hắn, sao hắn có thể không vui cho được? Đối với hắn mà nói, một giọt lệ của nàng còn quý giá hơn quỳnh dao cam lộ, huống chi là nước mắt cảm động của nàng.
Qua rất lâu chưởng quầy Ly mới ngừng khóc, hoảng sợ phát hiện mình khóc rất có hình tượng, xấu hổ rúc vào trong lòng Bạch Nham không động đậy.
“Khóc đủ rồi à?"
Chưởng quầy Ly hừ một tiếng, không trả lời.
“Khóc đủ thì trở về phòng đi!" Bạch Nham bế nàng lên, trực tiếp xuyên qua nóc nhà trở về phòng.
“A!" Chưởng quầy Ly túm chặt áo Bạch Nham, khẽ hoảng hốt,“Này! Ở trong nhà mình, chàng không đi cửa lớn được à!"
“Đi cửa lớn rất phiền toái !" Bạch Nham nhẹ nhàng đặt nàng lên trên giường, cả người cũng đè lên
Tác giả :
Toái Dạ