Tiệm Quan Tài Phố Tây
Chương 26: Tiền duyên ba trăm năm trước
Quá nửa giờ Dần (3 giờ đến 5 giờ sáng), một ngày mới sắp bắt đầu, giờ phút này đúng là lúc yên tĩnh nhất trong cuộc sống. Người phàm còn đang ngủ say, còn chưa tới gà gáy hừng đông, chim thú đã tạm nghỉ. Trên bầu trời tối đen gió mây cuồn cuộn, một ánh sáng trắng kỳ lạ bỗng cắt qua bầu trời đêm, thật sự là tuyệt đẹp vô song, đáng tiếc không ai nhìn thấy.
Chưởng quầy Ly và Bạch Nham về nhà, Đỗ Tuyền lập tức nhận thấy được hai người trở về, từ trên giường đứng lên khoác thêm áo khoác chạy ra khỏi phòng.
“Chưởng quầy, lão đạo, hai người về rồi." Đỗ Tuyền hô.
Chưởng quầy Ly nhìn Đỗ Tuyền hừng hực chạy đến, ngạc nhiên hỏi:“Chúng ta đi chưa lâu, huống hồ không phải hai ngày trước Bạch Nham vừa trở về sao? Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?"
Đỗ Tuyền gật đầu, nói:“Là Thành Đàm kia."
“Thành Đàm?" Chưởng quầy Ly đem ánh mắt nghi hoặc chuyển sang Bạch Nham,“Thành Đàm là ai?"
Bạch Nham cười, nói:“ Giám chính đại nhân Tư thiên giám, đệ tử của đạo trưởng Minh Dục, Huyền Tôn giáo núi Vân Đài."
Chưởng quầy Ly nhướng mày, lại hỏi:“Có gì phiền toái? Chỉ là một người phàm mà thôi, cho dù đạo trưởng Minh Dục đích thân đến, cũng không cần hoảng như vậy? Chẳng lẽ toàn bộ Huyền Tôn giáo đều chuyển vào thành này à?"
“Không phải," Đỗ Tuyền lắc đầu giải thích,“Ngày ấy Thành Đàm để lại thiệp mời, là lão đạo đến chỗ hẹn, hôm sau không phải Thành Đàm đến cửa hàng làm phiền, mà là hai đệ tử Huyền Tôn giáo vào thành, đưa tặng đạo phù cho từng nhà. Tính ra thì sau giữa trưa hôm nay sẽ đưa đến nhà chúng ta. Ta lo Chỉ Lan vừa mới thành hình, người có chút đạo hạnh có thể phát hiện trong viện không ổn, nhỡ bọn họ phát hiện ra Chỉ Lan thì sao bây giờ?" Nếu là lúc bình thường, Đỗ Tuyền sẽ không thần kinh như vậy, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến Chỉ Lan hắn sẽ bất giác lo lắng khẩn trương. Bạch Nham và chưởng quầy Ly đều nhìn ra, hắn bảo vệ Chỉ Lan quá độ.
Chưởng quầy Ly không trực tiếp trả lời Đỗ Tuyền, mà nhìn chằm chằm vào Bạch Nham, hỏi:“Ngươi đi gặp Thành Đàm? Vì sao không nói cho ta biết? Lời nhắn của ngươi là về chuyện Thành Đàm kia à? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Bạch Nham cực vì vô tội biện giải:“Ta đi nhưng không làm gì mà. Chỉ hoàn chỉnh lại lời nói dối lừa Bùi Đông Vũ lần trước thôi."
“À ~ thì ra chỉ là lời nói dối lớn hơn mà thôi!~" Giọng điệu chưởng quầy Ly không tốt, ánh mắt nhìn Bạch Nham sắc như dao.
“Ta không thấy Thành Đàm này có gì đặc biệt hơn người, nhìn có vẻ bệnh tật, không có gì cần đề phòng." Bạch Nham rất khó hiểu, ngược lại nhìn Đỗ Tuyền, dường như là đang hỏi hắn rốt cuộc hai ngày này đã xảy ra chuyện gì.
Đỗ Tuyền nói:“Hai tháng trước Bùi Đông Vũ trượt chân ngã xuống thuyền hoa chết đuối trong hồ, nhà giàu Lâm phủ trong thành liên tục chết ba người, này chuyện này vốn ly kì cổ quái, nghe rợn cả người, không biết sao truyền đến tai vị Giám chính Tư thiên giám này. Ông ta nói nếu đã tới đây, để yên ổn lòng dân liền phái thủ hạ đệ tử đưa cho mỗi hộ gia đình một phù chú an trạch, giúp các gia đình được bình an, không cần sợ hãi yêu ma quỷ quái. Dân chúng đều nghe nói vị Giám chính đại nhân này pháp lực vô biên, được Giám chính đại nhân cho phù chú đương nhiên là vô cùng vui mừng, còn thiếu chưa đốt pháo chúc mừng thôi."
Chưởng quầy Ly khoát tay, nói:“Hắn thích phát phù chú thì để cho hắn phát đi. Đừng nói hắn chẳng qua chỉ là một Giám chính, là người phàm, thủ hạ đệ tử của hắn có nổi mấy phần đạo hạnh? Cho dù là đạo trưởng Huyền Tôn giáo Minh Dục tự mình đến, cũng chưa chắc đã nhìn thấu thủ thuật che mắt của ta. Ngày mai cứ để bọn họ đến đây đi, ngươi bảo Chỉ Lan trốn cho tốt, tự mình cầm phù chú là được rồi."
Đỗ Tuyền khẽ gật đầu, gần đây bọn họ có hơi thần hồn nát thần tính, trong thiên hạ có mấy người bọn họ không ứng phó được, đám người phàm này căn bản không đủ tư cách khiến cho bọn họ lo lắng.
Chưởng quầy Ly vẫy vẫy tay, đi vào phòng ngủ, nói:“Ta mệt rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau. Lão đạo, tốt nhất ngươi nên nghĩ lí do thoái thác đi."
“Hả?" Đỗ Tuyền không hiểu nhìn Bạch Nham,“Lão đạo, lí do thoái thác gì vậy?"
“Ha ha, không có gì, không có gì, ta cũng mệt rồi, về phòng ngủ trước." Bạch Nham đi được hai bước lại quay đầu, nói với Đỗ Tuyền,“Ngươi đừng lo lắng quá, Chỉ Lan không sao. Nay pháp lực của ngươi cũng đã hơn hẳn trước kia, không cần để đám phàm phu tục tử này vào mắt. Lúc ta và chưởng quầy Ly không ở đây, ngươi cũng có thể ứng phó được."
Đỗ Tuyền ngẩn người, gật đầu.
Chưởng quầy Ly cảm thấy mới ngủ không bao lâu, bỗng mơ hồ nghe thấy tiếng động khẽ, làn điệu quen thuộc nhẹ nhàng mà chậm rãi, từ tốn mà mềm mại, chầm chậm mà sâu xa, đánh thức từng dòng từng dòng ký ức của chưởng quầy Ly.
Chưởng quầy Ly từ trên giường ngồi dậy, trong lòng căng thẳng, đôi lông mày nhăn lại. Nàng nghĩ sẽ vĩnh viễn không bao giờ nghe thấy khúc nhạc này nữa, không ngờ vĩnh viễn này chỉ có ba trăm năm mà thôi. Nàng chậm rãi thở ra một hơi, nên đến thì sẽ đến, huống chi nàng đã an nhàn lâu quá rồi.
Đêm nay, Bạch Nham vốn khó đi vào giấc ngủ, nghe thấy tiếng nhạc kia lại càng không ngủ được. Lúc đầu còn không hiểu là khúc gì, chỉ cảm thấy có hơi quen tai, nghĩ kỹ lại mới đột nhiên nhớ ra khúc này hắn từng nghe chưởng quầy Ly đàn. Lần duy nhất nghe thấy chưởng quầy Ly đánh đàn là khúc này, sau dó chưởng quầy Ly đập vỡ cây đàn từ đó không bao giờ đụng đến đàn nữa. Bạch Nham đương nhiên cũng chưa từng nghe qua khúc này. Trong viện này không có đàn, tiếng đàn cũng không phải vang lên từ trong viện, đương nhiên không phải chưởng quầy Ly đánh đàn, vậy là ai?
Chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, hơi thở của chưởng quầy Ly bỗng nhiên biến mất. Nàng đi ra ngoài. Đi đâu?! Có liên quan đến tiếng đàn kia sao?!
Trời tờ mờ sáng, từ trên không trung nhìn xuống cả tòa thành đều chìm trong làn sương trắng, giống như tòa thành giữa biển mây, như mộng như ảo.
Chưởng quầy Ly đi theo tiếng đàn ra ngoại ô.
Nhà thuỷ tạ trong Hồng Hồ sơn trang, Thành Đàm đang ngồi ở trước cửa sổ hết sức chuyên tâm đánh đàn, vô cùng chăm chú vô cùng thâm tình. Toàn bộ tâm tư, toàn bộ sức lực tập trung trên ngón tay đang lướt trên dây đàn, cho đến hết một khúc mới nặng nề thở ra, dường như mệt muốn chết.
“Ta còn nghĩ muội sẽ không tới gặp ta." Thành Đàm không quay đầu, giống như đang nói chuyện với ánh rạng đông đầu tiên ngoài cửa sổ, cười nhẹ. Không nghe thấy lời đáp lại tiếp tục nói,“Nhiều năm không đánh đàn, khúc muội dạy ta cũng ngượng tay rồi. Luyện tập hai ngày chẳng những không khá lên, ngược lại càng tập càng kém."
“Không phải lạ tay, mà là ngón tay huynh đã cứng ngắc, vốn không thể đánh đàn được nữa." Chưởng quầy Ly đứng ở sau lưng Thành Đàm nói, không biết nàng đến đây lúc nào, cứ như thể ngay từ đầu đã ở trong phòng nghe Thành Đàm đánh đàn.
Thành Đàm quay người lại, mỉm cười nhìn chưởng quầy Ly, nói:“Muội chẳng thay đổi chút nào."
“Huynh ở trong cái thân xác này bao lâu rồi? Dường như nó đã đến giới hạn cuối rồi."
“Ừ, đại khái khoảng mười năm." Thành Đàm nhìn tay mình, giật giật ngón tay, nói,“Quả thật đã đến cực hạn rồi, động một chút là cảm thấy đau."
“Mười năm? Vì sao?" Dù chiếm thân xác người phàm là chuyện rất dễ dàng, nhnưg nếu muốn giữ ‘khối thịt’ kia trong thời gian dài glà rất khó khăn. Không thể sử dụng các pháp thuật mạnh, còn có rất nhiều cấm kỵ khác, bằng không thân thể sẽ không chịu được lập tức tan xương nát thịt. Ở trong thân xác một người phàm mười năm gần như là tự phong ấn mình trong thân thể đó mười năm, đây là chuyện cực kỳ đau đớn.
Thành Đàm cười cười, không trả lời thẳng vào câu hỏi hỏi chưởng quầy Ly, ngược lại hỏi:“Muội mới trở về sao? Đến Phong Đô rồi à?"
Chưởng quầy Ly nhíu mày, nháy mắt ánh mắt sắc bén như dao, ngay sau đó đè nén lệ khí, chậm rãi nói:“Huynh hỏi nhiều như vậy làm gì? Chẳng lẽ huynh không biết Thiên Khê đang chuẩn làm loạn tam giới sao?"
Thành Đàm lắc đầu, cười nói:“Đã lâu rồi ta cũng không gặp Thiên Khê."
“Huynh ẩn vào thân thể người phàm là để tránh né Thiên Khê sao? Vì sao? Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn nghi ngờ huynh?"
“Làm sao có thể, Thiên Khê tuyệt đối sẽ không nghi ngờ ta, huống chi hắn sớm biết là ta thả muội đi."
“Hắn biết?!" Chưởng quầy Ly kinh ngạc hỏi,“Hắn sớm biết rằng là huynh thả ta? Vậy lúc trước hắn…… cố ý cho ta một con đường sống?"
Thành Đàm gật đầu.
“Vậy vì sao huynh lại phải trốn hắn?!"
“Ta rời đi bởi vì hắn không cần ta giúp, về phần trốn ai căn bản cũng không thể nói rõ. Ta tình nguyện trói buộc mình với thể xác người phàm, chẳng qua là muốn thử làm người một lần. Nếu Thiên Khê cần, ta lúc nào cũng có thể đi giúp hắn."
Chưởng quầy Ly bất giác nắm chặt tay, lại hỏi:“Vậy huynh còn không mau bắt ta lại?"
“Bắt muội? Vì sao phải bắt muội?" Thành Đàm có chút ngạc nhiên nhìn chưởng quầy Ly.
“Nếu không phải huynh tới bắt ta, vậy vì sao lại xuất hiện ở đây? Vì sao lại đánh đàn dẫn ta đến?"
Thành Đàm chậm rãi đứng lên, cố hết sức đỡ tường mới đứng vững, đi về phía chưởng quầy Ly, chậm rãi nói:“Nếu thật sự muốn bắt muội, ba trăm năm trước đã không thả muội ta, nếu sớm muốn bắt muội, thì đã bắt từ hơn chục năm trước rồi."
Chưởng quầy Ly kinh ngạc, chẳng lẽ hắn đã sớm tìm được nàng rồi sao?
“Bạch Nham giăng phong ấn trên người muội ta biết, giờ chỉ còn lại sáu tầng thôi sao?" Thành Đàm nói,“ Phong ấn của hắn quả thực giấu muội rất khéo, đến một trăm năm trước ta mới mơ hồ cảm thấy được khí tức của muội. Tìm muội cũng chỉ mất chút thời gian, nhưng không phải là muốn bắt muội về, ta chỉ muốn biết muội làm người có ổn không. Cảm giác khi ta bắt đầu làm người rất không ổn, bị nhốt trong thân thể con người rất khó chịu, tính tình cũng nóng nảy, động một chút là lại làm hỏng thân thể, rất lâu mới quen được. Sau này tìm được muội, phát hiện muội rất tự tại, mới cảm thấy làm người cũng không phải quá khó."
Chưởng quầy Ly bán tín bán nghi nhìn hắn, tỉ mỉ nghe hắn nói xong.
Thành Đàm đi đến trước mặt chưởng quầy Ly, đưa tay nhẹ nhàng khơi gạt tóc bên tai chưởng quầy Ly, lại cười nói:“Bộ dạng này của muội thật tốt, dùng khuôn mặt của mình vẫn tốt hơn. Cơ thể ta luôn bị hỏng, con người rất yếu ớt, mỗi một cơ thể đều không chịu được quá mười lăm năm, đặc biệt là vài năm cuối cùng rất khó chịu."
“Huynh còn chưa trả lời ta, vì sao không bắt ta về?" Lúc này chưởng quầy Ly không có hứng thú ôn chuyện. Nàng và Bạch Nham đến Tây Thục Phong Đô nhưng không tìm được chút bóng dáng của Thiên Khê. Sau khi trở về lại phát hiện Vân Nhai ở ngay trong thành, vậy Thiên Khê đâu? Cũng ở trong thành sao? Bọn họ tìm một vòng lớn, người cần tìm lại ở ngay trước mắt?!
Chưởng quầy Ly nhìn người có vẻ có bệnh trước mắt, hắn chính là Vân Nhai! Hàng thật giá thật!
Chưởng quầy Ly và Bạch Nham về nhà, Đỗ Tuyền lập tức nhận thấy được hai người trở về, từ trên giường đứng lên khoác thêm áo khoác chạy ra khỏi phòng.
“Chưởng quầy, lão đạo, hai người về rồi." Đỗ Tuyền hô.
Chưởng quầy Ly nhìn Đỗ Tuyền hừng hực chạy đến, ngạc nhiên hỏi:“Chúng ta đi chưa lâu, huống hồ không phải hai ngày trước Bạch Nham vừa trở về sao? Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?"
Đỗ Tuyền gật đầu, nói:“Là Thành Đàm kia."
“Thành Đàm?" Chưởng quầy Ly đem ánh mắt nghi hoặc chuyển sang Bạch Nham,“Thành Đàm là ai?"
Bạch Nham cười, nói:“ Giám chính đại nhân Tư thiên giám, đệ tử của đạo trưởng Minh Dục, Huyền Tôn giáo núi Vân Đài."
Chưởng quầy Ly nhướng mày, lại hỏi:“Có gì phiền toái? Chỉ là một người phàm mà thôi, cho dù đạo trưởng Minh Dục đích thân đến, cũng không cần hoảng như vậy? Chẳng lẽ toàn bộ Huyền Tôn giáo đều chuyển vào thành này à?"
“Không phải," Đỗ Tuyền lắc đầu giải thích,“Ngày ấy Thành Đàm để lại thiệp mời, là lão đạo đến chỗ hẹn, hôm sau không phải Thành Đàm đến cửa hàng làm phiền, mà là hai đệ tử Huyền Tôn giáo vào thành, đưa tặng đạo phù cho từng nhà. Tính ra thì sau giữa trưa hôm nay sẽ đưa đến nhà chúng ta. Ta lo Chỉ Lan vừa mới thành hình, người có chút đạo hạnh có thể phát hiện trong viện không ổn, nhỡ bọn họ phát hiện ra Chỉ Lan thì sao bây giờ?" Nếu là lúc bình thường, Đỗ Tuyền sẽ không thần kinh như vậy, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến Chỉ Lan hắn sẽ bất giác lo lắng khẩn trương. Bạch Nham và chưởng quầy Ly đều nhìn ra, hắn bảo vệ Chỉ Lan quá độ.
Chưởng quầy Ly không trực tiếp trả lời Đỗ Tuyền, mà nhìn chằm chằm vào Bạch Nham, hỏi:“Ngươi đi gặp Thành Đàm? Vì sao không nói cho ta biết? Lời nhắn của ngươi là về chuyện Thành Đàm kia à? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Bạch Nham cực vì vô tội biện giải:“Ta đi nhưng không làm gì mà. Chỉ hoàn chỉnh lại lời nói dối lừa Bùi Đông Vũ lần trước thôi."
“À ~ thì ra chỉ là lời nói dối lớn hơn mà thôi!~" Giọng điệu chưởng quầy Ly không tốt, ánh mắt nhìn Bạch Nham sắc như dao.
“Ta không thấy Thành Đàm này có gì đặc biệt hơn người, nhìn có vẻ bệnh tật, không có gì cần đề phòng." Bạch Nham rất khó hiểu, ngược lại nhìn Đỗ Tuyền, dường như là đang hỏi hắn rốt cuộc hai ngày này đã xảy ra chuyện gì.
Đỗ Tuyền nói:“Hai tháng trước Bùi Đông Vũ trượt chân ngã xuống thuyền hoa chết đuối trong hồ, nhà giàu Lâm phủ trong thành liên tục chết ba người, này chuyện này vốn ly kì cổ quái, nghe rợn cả người, không biết sao truyền đến tai vị Giám chính Tư thiên giám này. Ông ta nói nếu đã tới đây, để yên ổn lòng dân liền phái thủ hạ đệ tử đưa cho mỗi hộ gia đình một phù chú an trạch, giúp các gia đình được bình an, không cần sợ hãi yêu ma quỷ quái. Dân chúng đều nghe nói vị Giám chính đại nhân này pháp lực vô biên, được Giám chính đại nhân cho phù chú đương nhiên là vô cùng vui mừng, còn thiếu chưa đốt pháo chúc mừng thôi."
Chưởng quầy Ly khoát tay, nói:“Hắn thích phát phù chú thì để cho hắn phát đi. Đừng nói hắn chẳng qua chỉ là một Giám chính, là người phàm, thủ hạ đệ tử của hắn có nổi mấy phần đạo hạnh? Cho dù là đạo trưởng Huyền Tôn giáo Minh Dục tự mình đến, cũng chưa chắc đã nhìn thấu thủ thuật che mắt của ta. Ngày mai cứ để bọn họ đến đây đi, ngươi bảo Chỉ Lan trốn cho tốt, tự mình cầm phù chú là được rồi."
Đỗ Tuyền khẽ gật đầu, gần đây bọn họ có hơi thần hồn nát thần tính, trong thiên hạ có mấy người bọn họ không ứng phó được, đám người phàm này căn bản không đủ tư cách khiến cho bọn họ lo lắng.
Chưởng quầy Ly vẫy vẫy tay, đi vào phòng ngủ, nói:“Ta mệt rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau. Lão đạo, tốt nhất ngươi nên nghĩ lí do thoái thác đi."
“Hả?" Đỗ Tuyền không hiểu nhìn Bạch Nham,“Lão đạo, lí do thoái thác gì vậy?"
“Ha ha, không có gì, không có gì, ta cũng mệt rồi, về phòng ngủ trước." Bạch Nham đi được hai bước lại quay đầu, nói với Đỗ Tuyền,“Ngươi đừng lo lắng quá, Chỉ Lan không sao. Nay pháp lực của ngươi cũng đã hơn hẳn trước kia, không cần để đám phàm phu tục tử này vào mắt. Lúc ta và chưởng quầy Ly không ở đây, ngươi cũng có thể ứng phó được."
Đỗ Tuyền ngẩn người, gật đầu.
Chưởng quầy Ly cảm thấy mới ngủ không bao lâu, bỗng mơ hồ nghe thấy tiếng động khẽ, làn điệu quen thuộc nhẹ nhàng mà chậm rãi, từ tốn mà mềm mại, chầm chậm mà sâu xa, đánh thức từng dòng từng dòng ký ức của chưởng quầy Ly.
Chưởng quầy Ly từ trên giường ngồi dậy, trong lòng căng thẳng, đôi lông mày nhăn lại. Nàng nghĩ sẽ vĩnh viễn không bao giờ nghe thấy khúc nhạc này nữa, không ngờ vĩnh viễn này chỉ có ba trăm năm mà thôi. Nàng chậm rãi thở ra một hơi, nên đến thì sẽ đến, huống chi nàng đã an nhàn lâu quá rồi.
Đêm nay, Bạch Nham vốn khó đi vào giấc ngủ, nghe thấy tiếng nhạc kia lại càng không ngủ được. Lúc đầu còn không hiểu là khúc gì, chỉ cảm thấy có hơi quen tai, nghĩ kỹ lại mới đột nhiên nhớ ra khúc này hắn từng nghe chưởng quầy Ly đàn. Lần duy nhất nghe thấy chưởng quầy Ly đánh đàn là khúc này, sau dó chưởng quầy Ly đập vỡ cây đàn từ đó không bao giờ đụng đến đàn nữa. Bạch Nham đương nhiên cũng chưa từng nghe qua khúc này. Trong viện này không có đàn, tiếng đàn cũng không phải vang lên từ trong viện, đương nhiên không phải chưởng quầy Ly đánh đàn, vậy là ai?
Chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, hơi thở của chưởng quầy Ly bỗng nhiên biến mất. Nàng đi ra ngoài. Đi đâu?! Có liên quan đến tiếng đàn kia sao?!
Trời tờ mờ sáng, từ trên không trung nhìn xuống cả tòa thành đều chìm trong làn sương trắng, giống như tòa thành giữa biển mây, như mộng như ảo.
Chưởng quầy Ly đi theo tiếng đàn ra ngoại ô.
Nhà thuỷ tạ trong Hồng Hồ sơn trang, Thành Đàm đang ngồi ở trước cửa sổ hết sức chuyên tâm đánh đàn, vô cùng chăm chú vô cùng thâm tình. Toàn bộ tâm tư, toàn bộ sức lực tập trung trên ngón tay đang lướt trên dây đàn, cho đến hết một khúc mới nặng nề thở ra, dường như mệt muốn chết.
“Ta còn nghĩ muội sẽ không tới gặp ta." Thành Đàm không quay đầu, giống như đang nói chuyện với ánh rạng đông đầu tiên ngoài cửa sổ, cười nhẹ. Không nghe thấy lời đáp lại tiếp tục nói,“Nhiều năm không đánh đàn, khúc muội dạy ta cũng ngượng tay rồi. Luyện tập hai ngày chẳng những không khá lên, ngược lại càng tập càng kém."
“Không phải lạ tay, mà là ngón tay huynh đã cứng ngắc, vốn không thể đánh đàn được nữa." Chưởng quầy Ly đứng ở sau lưng Thành Đàm nói, không biết nàng đến đây lúc nào, cứ như thể ngay từ đầu đã ở trong phòng nghe Thành Đàm đánh đàn.
Thành Đàm quay người lại, mỉm cười nhìn chưởng quầy Ly, nói:“Muội chẳng thay đổi chút nào."
“Huynh ở trong cái thân xác này bao lâu rồi? Dường như nó đã đến giới hạn cuối rồi."
“Ừ, đại khái khoảng mười năm." Thành Đàm nhìn tay mình, giật giật ngón tay, nói,“Quả thật đã đến cực hạn rồi, động một chút là cảm thấy đau."
“Mười năm? Vì sao?" Dù chiếm thân xác người phàm là chuyện rất dễ dàng, nhnưg nếu muốn giữ ‘khối thịt’ kia trong thời gian dài glà rất khó khăn. Không thể sử dụng các pháp thuật mạnh, còn có rất nhiều cấm kỵ khác, bằng không thân thể sẽ không chịu được lập tức tan xương nát thịt. Ở trong thân xác một người phàm mười năm gần như là tự phong ấn mình trong thân thể đó mười năm, đây là chuyện cực kỳ đau đớn.
Thành Đàm cười cười, không trả lời thẳng vào câu hỏi hỏi chưởng quầy Ly, ngược lại hỏi:“Muội mới trở về sao? Đến Phong Đô rồi à?"
Chưởng quầy Ly nhíu mày, nháy mắt ánh mắt sắc bén như dao, ngay sau đó đè nén lệ khí, chậm rãi nói:“Huynh hỏi nhiều như vậy làm gì? Chẳng lẽ huynh không biết Thiên Khê đang chuẩn làm loạn tam giới sao?"
Thành Đàm lắc đầu, cười nói:“Đã lâu rồi ta cũng không gặp Thiên Khê."
“Huynh ẩn vào thân thể người phàm là để tránh né Thiên Khê sao? Vì sao? Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn nghi ngờ huynh?"
“Làm sao có thể, Thiên Khê tuyệt đối sẽ không nghi ngờ ta, huống chi hắn sớm biết là ta thả muội đi."
“Hắn biết?!" Chưởng quầy Ly kinh ngạc hỏi,“Hắn sớm biết rằng là huynh thả ta? Vậy lúc trước hắn…… cố ý cho ta một con đường sống?"
Thành Đàm gật đầu.
“Vậy vì sao huynh lại phải trốn hắn?!"
“Ta rời đi bởi vì hắn không cần ta giúp, về phần trốn ai căn bản cũng không thể nói rõ. Ta tình nguyện trói buộc mình với thể xác người phàm, chẳng qua là muốn thử làm người một lần. Nếu Thiên Khê cần, ta lúc nào cũng có thể đi giúp hắn."
Chưởng quầy Ly bất giác nắm chặt tay, lại hỏi:“Vậy huynh còn không mau bắt ta lại?"
“Bắt muội? Vì sao phải bắt muội?" Thành Đàm có chút ngạc nhiên nhìn chưởng quầy Ly.
“Nếu không phải huynh tới bắt ta, vậy vì sao lại xuất hiện ở đây? Vì sao lại đánh đàn dẫn ta đến?"
Thành Đàm chậm rãi đứng lên, cố hết sức đỡ tường mới đứng vững, đi về phía chưởng quầy Ly, chậm rãi nói:“Nếu thật sự muốn bắt muội, ba trăm năm trước đã không thả muội ta, nếu sớm muốn bắt muội, thì đã bắt từ hơn chục năm trước rồi."
Chưởng quầy Ly kinh ngạc, chẳng lẽ hắn đã sớm tìm được nàng rồi sao?
“Bạch Nham giăng phong ấn trên người muội ta biết, giờ chỉ còn lại sáu tầng thôi sao?" Thành Đàm nói,“ Phong ấn của hắn quả thực giấu muội rất khéo, đến một trăm năm trước ta mới mơ hồ cảm thấy được khí tức của muội. Tìm muội cũng chỉ mất chút thời gian, nhưng không phải là muốn bắt muội về, ta chỉ muốn biết muội làm người có ổn không. Cảm giác khi ta bắt đầu làm người rất không ổn, bị nhốt trong thân thể con người rất khó chịu, tính tình cũng nóng nảy, động một chút là lại làm hỏng thân thể, rất lâu mới quen được. Sau này tìm được muội, phát hiện muội rất tự tại, mới cảm thấy làm người cũng không phải quá khó."
Chưởng quầy Ly bán tín bán nghi nhìn hắn, tỉ mỉ nghe hắn nói xong.
Thành Đàm đi đến trước mặt chưởng quầy Ly, đưa tay nhẹ nhàng khơi gạt tóc bên tai chưởng quầy Ly, lại cười nói:“Bộ dạng này của muội thật tốt, dùng khuôn mặt của mình vẫn tốt hơn. Cơ thể ta luôn bị hỏng, con người rất yếu ớt, mỗi một cơ thể đều không chịu được quá mười lăm năm, đặc biệt là vài năm cuối cùng rất khó chịu."
“Huynh còn chưa trả lời ta, vì sao không bắt ta về?" Lúc này chưởng quầy Ly không có hứng thú ôn chuyện. Nàng và Bạch Nham đến Tây Thục Phong Đô nhưng không tìm được chút bóng dáng của Thiên Khê. Sau khi trở về lại phát hiện Vân Nhai ở ngay trong thành, vậy Thiên Khê đâu? Cũng ở trong thành sao? Bọn họ tìm một vòng lớn, người cần tìm lại ở ngay trước mắt?!
Chưởng quầy Ly nhìn người có vẻ có bệnh trước mắt, hắn chính là Vân Nhai! Hàng thật giá thật!
Tác giả :
Toái Dạ