Tiệm hoành thánh số 444

Chương 87

Chương 87: Truyền thuyết về Diêm La


Ấn tượng của Trình Tiểu Hoa với Quảng Bình khá tốt. Tuy rằng lúc đầu gặp anh có chút hiểu lầm, bốc mùi nhưng những lần sau đó, Cảnh Thù có việc sẽ nhắn tin cho Quảng Bình, điều tra giúp, hỏi han giúp, Quảng Bình không ngại giúp đỡ, không tỏ vẻ Diêm La cao quý gì cả. Thậm chí Trình Tiểu Hoa còn không hiểu tại sao Tôn Danh Dương lại sợ Quảng Bình đến vậy. Lúc đầu không biết, gây chút chuyện nhỏ nhưng cô cảm thấy Diêm La Quảng Bình không phải là lãnh đạo có lòng dạ hẹp hòi mà.


Trình Tiểu Hoa nhiệt tình mời Quảng Bình ngồi xuống: "Muốn uống gì? Trà hay nước?"


Quảng Bình lễ phép gật đầu: "Sao cũng được, ta không kén chọn."


Anh cười khẽ làm cho người khác có cảm giác như đang tắm trong gió xuân, khí chất cực kỳ giống câu "quân tử như ngọc" mà ngôn tình cổ đại thường nhắc tới.


Trình Tiểu Hoa cảm thấy Quảng Bình uống trà hợp hơn nên nói: "Vậy ngài đợi một lát, tôi đi pha trà cho ngài. Điện hạ, anh cùng Thập điện hạ nói chuyện đi, khó khăn lắm mới nhau."


Quảng Bình lễ phép nói: "Làm phiền em Tiểu Hoa rồi."


Cảnh Thù khó chịu chặn tầm mắt Quảng Bình nhìn Tiểu Hoa, giọng điệu không vui: "Được rồi, đừng có cáo đội lốt cừu nữa. Nhìn cậu như vậy, ta rất muốn đấu một trận đấy!"


Quảng Bình phủi phủi áo sơ mi trắng không một hạt bụi, cười hỏi hắn: "Nếu như ở Minh giới, cậu nói vậy thì ta còn kiêng dè. Giờ, cậu cảm thấy một thành công lực của cậu thắng được ta hả?"


Cảnh Thù hừ lạnh: "Bản quân không nói muốn đấu pháp với cậu ở Nhân gian, chờ về Minh giới, cậu dám không?"


Quảng Bình có chút tức giận: "Ta mới từ trên Thiên giới về là vội vàng tìm cậu, thế mà cậu có thái độ thế này đấy hả? Thật làm người khác đau lòng!"


Cảnh Thù nói: "Được rồi, rốt cuộc cậu đến làm gì? Đi du ngoạn à?"


Quảng Bình nói: "Cậu còn dám hỏi ta đến làm gì? Không phải nhắn tin hỏi chuyện trấn Phượng Minh à? Ta họp xong là lập tức điều tra cho cậu đấy. Với cái thái độ này của cô, ta thấy thật uổng phí ta dốc công dốc sức mà."


Cảnh Thù nghẹn họng: "Vất vả cho cậu rồi, nhưng muộn rồi. Chuyện đó được giải quyết rồi."


Quảng Bình thất vọng: "Chậm? Giải quyết rồi? Không cần nữa? Ta vất vả như vậy để làm gì chứ?"


Mấy ngày không ở tiệm, muốn pha trà thì phải đun nước mới được. May mà giờ Trình Tiểu Hoa dùng thuật khống chế lửa rất lưu loát, phóng lửa về phía bếp gas, bắt đầu nấu nước.


Lúc chờ nước sôi thì thấy Tôn Dnah Dương đã vào phòng bếp, lí nhí hỏi: "Tiểu Hoa, sao Thập điện hạ vẫn chưa đi? Công việc của Diêm La vô cùng bận rộn, không thể chậm trễ được đâu!"


Đương nhiên Trình Tiểu Hoa biết gã có ý gì, khuyên nhủ: "Lão Tôn ơi, thật ra tôi thấy Thập điện hạ rất ôn hòa, dễ gần mà. Cho dù lần trước anh gài ngài ấy nhưng ngài ấy cũng đâu có làm gì anh đâu. Sao anh lại sợ đến mức này? Ầy, nước sôi rồi. Tôi pha trà xong thì anh bưng ra nhẹ. Thập điện hạ sao lại so đo với anh làm gì?"


Tôn Danh Dương đau khổ nói: "Hoa ơi, ngài ấy sẽ so đo đấy! Cô đừng thấy ngài ấy đối xử với cô khách khí thì nghĩ ngài ấy tốt tính nhé. Tốt tính thì làm sao có thể yên ổn trên ghế Diêm La?"


Gã nói xong còn cảnh giác liếc bên ngoài, thấy mấy đại thần kia không nghê được lời gã nói mới thấp giọng kể tiếp: "Cô có biết vì sao tính tình của Thập điện hạ được cho là tốt nhất trong số Thập Điện Diêm La không?"


Trình Tiểu Hoa lắc đầu.


"Đó là bởi vì mấy vị Diêm La khác tính tình cực kỳ không tốt, cho nên ngài ấy mới được coi là có tính tình tốt đấy. Hơn nữa, lúc nào ngài ấy cũng cười, làm cho người khác dễ hiểu nhầm. Thật ra không phải như vậy đâu! Cho cô một ví dụ, hồi trước có một tỳ nữ của Mạnh Bà... Đúng rồi, dùng cách nói hiện tại thì là trợ lý, nữ trợ lý. Cũng là một quỷ sai xinh đẹp, vì đã yêu thầm Thập điện hạ nhiều năm nên cô ấy can đảm đi tỏ tình, cô biết kết quả thế nào không?"


Trình Tiểu Hoa không chút suy nghĩ, tiếp lời: "Bị đánh vào súc sinh làm heo. Cái này tôi biết rồi, A Phòng từng kể cho tôi nghe rồi."


Tôn Danh Dương vỗ đùi: "Đúng thế! Việc này tất cả quỷ sai ở Địa phủ Tư đều biết. Còn nữa! Có một lần một vị thượng tiên ở thiên giới muốn dựa vào quan hệ để nhờ người xem hộ đồ đệ của ngài ấy lịch kiếp ở đâu, người đó cho rằng Thập điện hạ tốt nhất nên đến nhờ. Ai ngờ, Thập điện hạ không những không giúp mà còn nói việc này vi phạm luật lệ ở Minh giới. Rõ ràng là chỉ cần Thập điện hạ khó chịu thì sẽ ném thuộc hạ dưới trướng vào súc sinh đạo nhưng lại không biết xấu hổ nói không thể vi phạm luật Minh giới. Vị thượng tiên kia đã cãi nhau với ngài ấy, đến mức còn động tay động chân. "


Lúc đầu Tôn Danh Dương còn nói nhỏ, sau đó càng nói càng hăng, không thèm để ý gì nữa, đứng ở trên ghế khoa chân múa tay miêu tả lại đại chiến nghìn năm trước.


"Đừng cho rằng Thập điện hạ ôn nho văn nhã mà nghĩ ngài ấy đánh nhau kém. Vị thượng tiên kia đánh không lại, đương nhiên muốn trả thù, nên tìm vài tiên hữu đến. Mấy vị điện hạ khác tất nhiên sẽ không chịu ngồi yên, bao gồm cả Đại điện hạ của chúng, toàn bộ mười vị đều xuất trận. Thần tiên đánh nhau không phải chuyện đùa, nhất là khi nhiều đại nhân vật như vậy cùng ra tay. Chiêng trống vang trời, sấm chớp đùng đùng, cờ màu phấp phới, quỷ khóc thần sầu! Cuối cùng nếu không phải có Thiên đế và Diêm Vương ra mặt hòa giải thì chắc sẽ dẫn đến một trận đại chiến giữa Minh giới và Thiên giới đấy."


Nói xong thì thấy Trình Tiểu Hoa trợn mắt há mồm, bộ dáng giật mình, Tôn Danh Dương còn nói: "Bất ngờ chưa? Khiếp sợ chưa? Cho nên nói, thần không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhất là thần ở Minh giới chúng ta, cô không thể để vẻ ngoài làm mờ mắt đâu nhé."


Trình Tiểu Hoa chỉ về phía cửa phòng bếp: "Tôi thấy người phải sợ là anh mới đúng."


Tôn Danh Dương đã lờ mờ nhận ra cái gì đó, khó khăn quay đầu lại, quả nhiên thấy Cảnh Thù, Quảng Bình một trái một phải đang dựa vào khung cửa, giống như môn thần.


Ý cười trên mặt Quảng Bình không thay đổi, có thể là do Tôn Danh Dương chột dạ nên lúc nhìn thấy nụ cười tủm tỉm kia, gã cảm thấy có sát khí. Tôn Danh Dương cực kỳ hoảng sợ, quỳ mọp trên đất, tội nghiệp nói: "Thập điện hạ tha, tha mạng... Ty chức không dám nữa!"


Quảng Bình chỉ vào Tôn Danh Dương nói với Cảnh Thù: "Rốt cuộc cậu nhìn trúng con hàng nhát gan này ở chỗ nào thế? Thế mà dám đem về làm thuộc hạ, truyền ra không sợ mất mặt Thập Điện Diêm La chúng ta à?"


Cảnh Thù: "...." Hắn chưa bao giờ coi trong con hàng nhát gan này có được không hả?


Tôn Danh Dương đã thực sự đắc tội với Quảng Bình, nhưng Quảng Bình lại vẫn chưa có ý định rời khỏi. Uống xong một tách trà, lại uống thêm tách nữa, uống xong mười tách, trời đã tối đen, Tôn Danh Dương đang trốn ở cầu thang nghĩ bụng chắc anh chuẩn bị rời đi. Dù sao thì Thập điện hạ cũng không giống Đại điện hạ, không cần phải ở lại trong tiệm hoành thánh quá lâu.


Nào ngờ, Trình Tiểu Hoa nói với Quảng Bình: "Thập điện hạ ở lại ăn cơm nhé? Tôi làm cho ngài vài món ăn ở Nhân giới."


"Được, phiền em rồi."


Nội tâm Tôn Danh Dương toang rồi, biểu cảm vô cùng tuyệt vọng. Diêm La không phải đều đã tích cốc rồi sao? Khó khăn lắm mới tích cốc được, sao còn muốn ăn làm gì?


Nhưng mà Tôn Danh Dương không dám đi chỗ khác. Dù sao, ở đây tuy khó chịu nhưng có Trình Tiểu Hoa với Cảnh Thù, hai người họ nhất định sẽ không thấy chết không cứu. Nhỡ chạy ra ngoài, lại trúng kế của Thập điện hạ rồi bị xử lý thì sao.


Bởi vì mời Quảng Bình ăn cơm tối nên Trình Tiểu Hoa không bán hàng buổi tối nữa, bận rộn nấu bao nhiêu món để đãi khách. Cũng may là có Sơn Miêu giúp mua đồ, phụ bếp nên không tốn nhiều thời gian lắm.


Tôn Danh Dương không dám cùng Quảng Bình ăn cơm. Vẫn là Trình Tiểu Hoa tốt bụng bưng cơm đến để gã ăn ở trên cầu thang.


Ăn cơm xong, Cảnh Thù thấy Quảng Bình vẫn chưa có ý định trở về, nhịn không được nói: "Sao cậu còn chưa đi? Bỏ bê công việc, đến đây ăn chực, ăn xong rồi thì mau về đi chứ?"


Quảng Bình chế nhạo nói: "Ồ, cậu mới đến Nhân giới vài ngày mà đã học được cách nói chuyện ở đây rồi đấy. Tận dụng mà học cho nhiều vào, chờ trở lại dưới kia cứ nói giọng Đông Bắc này nhiều vào, chắc chắn có thể dọa cho Diêm Vương sợ đấy."


Trình Tiểu Hoa cười phá lên, trong lòng đang nghĩ có phải Cảnh Thù học giọng Đông Bắc trong phim truyền hình không.


Cảnh Thù độc ác, nhấc chân đã vào mặt ghế mà Quảng Bình đang ngồi. Thân hình Quảng Bình chợt lóe, rồi tiêu sai ngồi xuống ghế trống bên cạnh, dáng ngồi vẫn cực kì tao nhã, trên mặt vẫn tươi cười như cũ.


Cảnh Thù cả giận nói: "Cậu đến đây có việc gì?"


Quảng Bình nói: "Ta còn chưa thấy dáng vẻ lúc cậu bán hoành thánh đâu, nay đặc biệt đến nhìn xem sao."


Cảnh Thù hừ một tiếng: "Đáng tiếc là cậu sẽ không được nhìn thấy rồi. Hoa Hoa, tối nay chúng ta đóng cửa, chờ tên chết tiệt này đi rồi chúng ta sẽ mở bán trở lại."


Ban ngày Trình Tiểu Hoa là chủ tiệm hoành thánh Tiểu Hoa, đến tối lúc Tiệm hoành thánh 444-1 lên sàn thì Cảnh Thù làm chủ. Hắn nói nghỉ bán, Trình Tiểu Hoa cũng vui vẻ đồng ý.


Nhưng lại nhanh chóng xuất hiện vấn đề. Đêm không mở cửa bán đồ thì lại không biết làm gì, cả đám ngồi nhìn nhau thì rất ngại đấy.


TV liên tục đổi kênh, nhưng không có chương trình gì hay. Sau đó, Tiểu Hoa đề nghĩ chơi bài, trò này dễ mà cũng có thể khuấy động không khí.


Trình Tiểu Hoa muốn Tôn Danh Dương đến chơi cùng, cũng có thể hòa hoãn quan hệ giữa gã với Quảng Bình, dù sao trốn tránh cũng không phải cách hay.


Khó khăn lắm Tôn Danh Dương mới dám đi ra, đến dưới tầng, gã còn chưa ngồi xuống thì đã nghe Quảng Bình nói: "Thua một ván, đá một phát."


Tôn Danh Dương bị dọa sợ, lại chạy lên tầng, cho dù Trình Tiểu Hoa khuyên nhủ thế nào cũng không dám bén mảng xuống nữa.


Đùa à, Diêm La đá một phát, gã không hồn phi phách tán mới lạ đấy!!!!


---


Mẹ ơi, con muốn gả cho Quảng Bình cưa cưa :3 mlemmmm


Thương lão Tôn quá, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ :v


Hiu hiu, hay mai iêm đăng 2 chương nhoa :3 buồn ngủ quá nè

Tác giả : Cửu Tiêu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại