Tiệm hoành thánh số 444
Chương 54 Một chiếc áo yếm gây bao sóng gió

Tiệm hoành thánh số 444

Chương 54 Một chiếc áo yếm gây bao sóng gió

Chương 54: Một chiếc áo yếm gây bao sóng gió


Mặc dù trong lòng có chút khó chịu nhưng Trình Tiểu Hoa cũng không để ảnh hưởng đến công việc.


Hơn tám giờ tối, Trình Tiểu Hoa thay đồ, sau đó xuống tầng chuẩn bị mở bán buổi tối. Vừa mới xuống tầng, cánh cửa tiệm bị một người từ ngoài đẩy ra, một cô gái trang điểm, ăn mặc hợp mốt bước vào. Chân dài, eo nhỏ, ngực lớn, dáng người thật quyến rũ. Quan trọng là khuôn mặt còn vô cùng xinh đẹp, không một góc hết. Nếu không phải thấy lạ mặt thì Trình Tiểu Hoa còn nghĩ rằng đây là một minh tinh nổi tiếng đấy.


Trình Tiểu Hoa còn chưa kịp tiếp đón, Tôn Danh Dương vèo một cái chạy ra nghênh đón vị mỹ nữ kia, giọng điệu vô cùng ân cần chu đáo: "Hello, đã lâu không gặp! Lão nhân gia ngài sao lại rảnh rỗi đến Nhân gian thế này?"


Trình Tiểu Hoa cười thầm, lão Tôn thật là, vừa mới gặp mỹ nữ là đã tuôn luôn tiếng Anh, không phải nói bản thân là người không sính ngoại à.


Mỹ nữ liếc gã một cái, có chút bất ngờ: "Sao ngươi cũng ở đây? Mới có bao lâu không gặp mà kiểu tóc, quần áo đều đã thay đổi? Không phản Thanh phục Minh nữa à?'


Trình Tiểu Hoa đang muốn nhờ Tôn Danh Dương giới thiệu thì đúng lúc Cảnh Thù cũng từ trên tầng đi xuống, mới hơi liếc thấy vị mỹ nữ kia, sắc mặt hắn thay đổi, vội xoay người đi lên tầng. Đáng buồn là mỹ nữ đã thấy hắn, gọi theo: "Ôi, điện hạ của ta, người ta tìm ngài thật lâu, khó khăn lắm mới gặp, sao ngài lại không để ý đến người ta thế?"


Nghe vậy, Trình Tiểu Hoa cho dù có ngốc hơn nữa thì cũng đoán được mỹ nữ này là ai. Dù vậy, vẫn dằn lòng tươi cười hỏi: "Xin hỏi người tên gì?"


Mỹ nữ cười: "Ta họ Mạnh, do là viên chức lâu năm ở Địa phủ Tư nên mọi người tôn trọng gọi ta là Mạnh Bà."


Quả nhiên!


Trình Tiểu Hoa ngoài cười trong không cười, gọi: "Điện hạ, có mỹ nữ tới tìm ngài, đừng chỉnh sửa nhan sắc nữa, mau xuống gặp người ta đi."


Cảnh Thù thấy không thể trốn được nữa, chỉ có thể hiện thân ra, lạnh giọng nói với Mạnh Bà: "Hiện giờ bản quân đang nghỉ ngơi, không xử lý công việc. Bên cầu Nại Hà còn rất nhiều linh hồn chờ uống canh của ngươi để đi đầu thai, không có việc quan trọng thì đừng có ở lại Nhân gian lâu."


Mạnh Bà nói: "Không ảnh hưởng đến chính sự đâu, canh Mạnh Bà đã có trợ lý của ta phát cho những linh hồn đó rồi. Khó khăn lắm ta mới hỏi được nơi ngài đến từ chỗ Quảng Bình điện hạ, nên cố tình đến thăm ngài."


Lại là Quảng Bình! Cảnh Thù yên lặng gạch đỏ tên Quảng Bình lần nữa.


Cảnh Thù vội nói: "Giờ đã thấy rồi đấy, bản quân rất ổn, đi thong thả, không tiễn!"


Mạnh Bà cười, sẵng giọng: "Điện hạ, ngài còn giận ta đấy à? Lúc đó, ta không biết đó là ngài nên mới báo cho Diêm Vương để điều tra. Sớm biết ngài thích, ta đã đưa cho ngài rồi..."


Cảnh Thù vội ngắt lời: "Đừng có nói linh tinh, ta không thích! Đã nói là hiểu lầm, sao còn không tin? Được rồi, mau đi đi."


Tôn Danh Dương hỏi: "Rốt cuộc là hiểu lầm cái gì vậy? Hay là nói rõ ra đi, lão Tôn tôi giúp hai người phán xử?"


Cảnh Thù lườm một cái, Tôn Danh Dương thức thời ngậm miệng.


Trình Tiểu Hoa nói: "Hay là để tôi đi pha trà cho hai vị ngồi xuống tán gẫu nhé?"


Mạnh Bà đang muốn nói có thì Cảnh Thù đã chặn lại: "Không cần đâu" Giọng điệu của hắn trầm xuống, tỏa ra khí thế của một Diêm La: "Mạnh Bà, bản quân lấy danh nghĩa Diêm La điện thứ nhất ra lệnh cho ngươi mau trở về cầu Nại Hà, không được tự ý rời khỏi nơi công tác!"


Tuy rằng giờ đang ở Nhân gian, nhưng quyền uy của Diêm La vẫn rất lớn. Ngay lập tức vẻ mặt của Mạnh Bà trở nên cung kính, khom người nói: "Mạnh Bà xin tuân lệnh."


Tiễn xong Mạnh Bà, Cảnh Thù lập tức đi đến trước mặt Trình Tiểu Hoa bán manh: "Hoa Hoa, ta đuổi cô ta đi rồi."


Trình Tiểu Hoa liếc xéo Cảnh Thù: "Ngài thực sự không có quan hệ gì với cô ấy?"


Cảnh Thù nói: "Tất nhiên là không rồi! Về công, ta với cô ta không cùng ngành, ngày thường ít khi gặp mặt. Về tư, suốt mấy nghìn năm qua, ta với cô ta còn không nói với nhau đến mười câu, làm sao mà có quan hệ gì cho được."


Nghe vậy trong lòng Trình Tiểu Hoa mới có chút dễ chịu, bỗng nhìn hộp gấm mà Tôn Danh Dương đang cầm trên tay xem xét.


"Lão Tôn, hộp trong tay anh là cái gì thế? Sao trông giống cái hộp mà Mạnh Bà cầm thế hả?"


Tôn Danh Dương đưa hộp gấm đó cho Cảnh Thù: "Lúc Mạnh Bà đi có nói ta thay người đưa cái này cho điện hạ á."


Bỗng nhiên Cảnh Thù có một loại dự cảm không lành, đang muốn dùng lửa đốt hộp gấm kia, nhưng không kịp, nó đã bị Trình Tiểu Hoa đoạt đi. Mở hộp gấm ra thì thấy bên trong có một cái yếm màu đỏ thẫm thêu hai đóa sen tịnh đế.


Trình Tiểu Hoa cầm cái yếm, quơ quơ trước mặt Cảnh Thù: "Nghìn năm qua không nói với nhau đến mười câu hả? Thế mà vừa gặp đã tặng yếm cho anh? Còn thêu sen tịnh đế? Không thể tưởng tượng nổi là điện hạ ngài có sở thích như này đấy. Ha ha."


Cảnh Thù cũng sửng sốt, hắn không ngờ Mạnh Bà sẽ biến thái đến vậy, mới đến đã đưa cái thứ này cho hắn?!!!


Trình Tiểu Hoa đem hộp gấm và cái yếm nhét vào trong tay hắn, cười lạnh: "Đây là tâm ý của mỹ nữ người ta, điện hạ ngài nên nhận đi, rồi trân trọng nó vào nhé."


Cảnh Thù vừa chạm vào cái yếm kia thì giống như gặp ôn thần, ném sang một bên, đuổi theo Trình Tiểu Hoa. Trình Tiểu Hoa đã vào phòng bếp, lấy một miếng thịt bò to mới mua lúc chiều, đặt lên thớt gỗ, cầm hai con dao bắt đầu băm nhỏ. Thấy Cảnh Thù muốn nói, vừa cầm dao vừa oán hận nhìn hắn, giống như muốn coi Cảnh Thù là thịt bò mà băm vằm một phen.


Cái yếm bị Cảnh Thù ném đi kia vừa vặn rơi xuống đầu Tôn Danh Dương. Tôn Danh Dương kéo xuống, nhưng vứt cũng không được mà giữ lại cũng không ổn.


Còn chưa kịp giải quyết thì A Phòng và Thường Tiểu Bạch đã đến. A Phòng thấy thế thì cười nhạo: "Ồ, lão Tôn, mỹ nữ nào đưa cho anh vậy. Chậc chậc, không ngờ được anh có sở thích này đấy. Hôm nay tôi cũng được mở rộng tầm mắt rồi."


Tôn Danh Dương cũng vội vội vàng vàng ném củ khoai lang phỏng tay này đi, cười hì hì, đi đến trước mặt A Phòng: A Phòng, em đừng hiểu lầm, nó không phải của tôi đâu. Ưu điểm lớn nhất của tôi là chung tình, cho dù có muốn nhận yếm thì cũng chỉ nhận của em thôi."


A Phòng xì một tiếng khinh miệt: "Mơ tiếp đi! Mau ngậm miệng lại, không được nói linh tinh!"


Thường Tiểu Bạch cười nói: "Chị A Phòng không mặc yếm đâu, chị ấy mặc..."


Còn chưa nói hết đã bị A Phòng bịt miệng lại: "Tiểu Bạch, em không được nói lung tung như tên họ Tôn này."


Ba giờ sáng, trong tiệm hết khách. Sau khi Sơn Miêu rửa xong chén bát, lau dọn thì đã sắp bốn giờ. Bình thường Trình Tiểu Hoa cũng sẽ giúp, hai người cùng nhau làm. Nhưng hôm nay rất lạ, cậu vừa ra ngoài một lát, lúc về thì thấy chị Tiểu Hoa hình như không vui, băm nhân thịt cả đêm. Sau đó thấy không đông khách thì đi lên tầng, không xuống nữa. Điện hạ thì dường như rất bất an, cả đêm đều lẳng lặng nhìn sắc mặt chị Tiểu Hoa. Sơn Miêu cũng không nghĩ nhiều, thành thật làm xong mọi việc, mang rác đi đổ nữa là có thể đi nghỉ ngơi rồi. Đến lúc dọn thùng rác cuối thì phát hiện bên trong có một món đồ màu đỏ, cầm lên xem xét, không biết là làm bằng chất liệu gì mà sờ lên thấy rất trơn nhẵn. Nhìn giống như khăn tay nhưng không tròn cũng không vuông lại còn có mấy sợi dây mảnh, mặt trước thêu hai đó hoa sen, rất đẹp.


Sơn Miêu bỗng nhiên nhớ tới, Manh Manh luôn tặng đồ chơi cho cậu, cậu cũng nên tặng quà đáp lễ. Nghĩ vậy, Sơn Miêu cầm món đồ đó bỏ vào túi, nghĩ: Cái này đưa cho Manh Manh làm khăn tay, em ấy thích màu đỏ nhất.


Bởi vì chuyện Mạnh Bà mà mấy ngày nay Trình Tiểu Hoa đều không thèm để ý đến Cảnh Thù. Cảnh Thù rất buồn bực, muốn giải thích nhưng chuyện trước kia thật sự rất khó mở miệng.


Cho đến buổi trưa một ngày, Trình Tiểu Hoa, Sơn Miêu, Tôn Danh Dương đến chợ gần đó mua nguyên liệu nấu ăn. Lúc đi ra khỏi cổng chợ, Sơn Miêu nhỏ giọng nói: "Chị Tiểu Hoa, có người theo dõi chúng ta."


Trình Tiểu Hoa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lối vào người đến người đi, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng đứng ở trong đám đông, mỉm cười.


Xung quanh toàn là các bác các gì, anh ta mặc một bộ quần áo trắng, diện mạo tuấn dật xuất trần đứng đó nhìn có chút giống công tử con nhà giàu. Thấy Trình Tiểu Hoa quay đầu nhìn mình, anh ta không những không tránh né mà còn giơ tay lên vẫy vẫy.


Nhưng lúc giờ tay anh ta cũng không chú ý đến một người đàn ông đang khiêng một cái thùng lớn đi qua, bị anh ta vung tay chạm vào, thùng trên tay người đàn ông lay động, chỉ nghe "rào rào", một thùng nước bẩn cứ như vậy dội ướt hết cả người anh ta, áo sơ mi trắng noãn chuyển màu, còn tản ra mùi thối, người xung quanh bịt mũi, né anh ta ra.


Người đàn ông mặc áo sơ mi vừa tức vừa vội: "Đi đứng kiểu gì thế hả? Đây là nước gì thế, thối quá!"


Người đàn ông kia nói: "Xin lỗi, không ngờ cậu đột nhiên làm vậy. Đang yên đang lành cậu đứng ở giữa đường làm gì?"


Mũi Sơn Miêu rất thính, ngay lập tức đoán được, vội bịt mũi: "Chị Tiểu Hoa, đấy là nước ngâm đậu hũ thối. Lần trước em lỡ đụng phải mà mùi lưu hai ngày không hết. Anh ta bị dội như thế, chắc cả tháng cũng không hết mùi quá."


Tôn Danh Dương cười nhạo: "Đáng đời, ai bảo hắn dám theo dõi chúng ta chứ."


Trình Tiểu Hoa nói: "Có lẽ là đầu óc không bình thường thôi."


Đang là mùa đông, người ta đều mặc áo khoác dày, người bình thường không ai mặc mong manh như vậy, còn đứng giữa đường cười như vậy, nghĩ đây là sàn catwalk à?


Lúc về lại tiệm hoành thánh, Trình Tiểu Hoa quét mắt nhìn tầng trên tầng dưới vài lần cũng không thấy bóng dáng Cảnh Thù đâu. Trong lòng thầm nghĩ: Hay là chạy đi tìm đóa hoa kia rồi?


Trong lòng có một cảm giác khó gọi tên, nhưng vẫn giả bộ như không có chuyện gì. Đúng lúc cửa mở ra, trong tiệm tràn ngập mùi đậu hũ thối.


Người đàn ông mặc sơ mi trắng đã thay một bộ đồ khác, tóc tai cũng đã gội, nhưng do mùi đậu hũ thối thật sự rất nồng nên có làm vậy cũng không hết.


Theo nguyên tắc người đến là khách, Trình Tiểu Hoa cố nhịn: "Muốn ăn gì vậy? Giờ không phải là giờ cơm, nên cơm rang, mì xào không có, chỉ có hoành thánh nhân trứng gà rau hẹ, nhân thịt bò rau thơm, nhân thịt lợn thôi."


"Một chén hoành thánh nhân rau hẹ đi." Người đàn ông mặc sơ mi nói, lúc nói vẫn dùng ánh mắt đánh giá Trình Tiểu Hoa khiến cô không vui, càng khẳng định đầu óc anh ta có vấn đề. Trên người đã có mùi như vậy mà còn dám ăn rau hẹ. Chỉ mong anh ta ăn xong thì mau chóng rời đi, nếu không cô sẽ không khách khí đâu đấy.


---


Đố biết anh sơ mi trắng là ai nào???


.


.


.


.


.


.


.


Xin chào các bợn, Quảng Bình Diêm La giá lâm!!! :v

Tác giả : Cửu Tiêu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại