Tiệm Hoa Của Tô Anh
Chương 40: Thành Phong anh ở đâu?
Edit: 如意 Như Ý
Beta: 如意 Như Ý
Lần thứ hai làm mì sợi, thành công!【 vui vẻ 】【 vui vẻ 】【 vui vẻ 】
Hình ảnh: Một tô mì sợi cà chua và trứng chiên.
Đào Nhiên:???
Triệu Vũ: Mẹ nó, cút về đi!
Khương Triết: Hửm?
Tô Anh: ^^
Lâm San: Anh Thành Phong anh ở đâu?
【 bình luận thất bại, bạn không có quyền bình luận bài viết. 】
Lâm San: QAQ
- --
Nhìn bộ dáng Lâm Thành Phong ăn mì ngấu nghiến, làm Tô Anh cho rằng anh đói bụng mấy ngày không ăn cái gì: "Anh ăn chậm một chút, không có ai cướp của anh đâu!".
"Em không biết, mỗi lần Lâm San tới, anh đều ăn không ngon ngủ không yên! Em xem anh có quầng thâm mắt này, xấu quắc!"
"......"
Tô Anh thật sự nhìn không ra, vì sao Lâm Thành Phong không thích Lâm San như vậy chứ? Theo lý thuyết bọn họ cũng coi như là thanh mai trúc mã, lớn lên với nhau từ nhỏ, tuy không quá thân mật, nhưng cũng không đến nỗi hận không thể vĩnh không gặp nhau giống như bây giờ chứ? Nói là kẻ thù, lại quá mức; nói là hoan hỉ oan gia, lại không giống, bởi vì tuy là oan gia nhưng họ không có vui vẻ.
Tô Anh chống cằm nhìn anh: "Vậy Lâm San không đi, anh sẽ không trở về nhà sao?".
Lâm Thành Phong vô cùng hào khí, xua tay nói: "Không trở về!"
"Nhưng em không có biện pháp giữ anh ở lâu".
"...... Đau lòng, Anh Anh."
"Trừ phi anh nói cho em, Tề Duyệt gặp mặt A Triết à? Nói cái gì?".
"......"
Lâm Thành Phong nghĩ rằng Tô Anh tò mò chuyện về Tề Duyệt, dù sao cô và tiệm hoa tươi của cô đều bởi vì Tề Duyệt mà hư hại, chỉ là cô gái tên Tề Duyệt kia rất khó đối phó, nếu dễ đối phó như mấy người bình thường khác, vậy bọn họ cũng không cần phải quanh co lòng vòng đánh Lộ Hải đến chết khiếp.
Tề Duyệt muốn Khương Triết chủ động đến chỗ cô ta, nhưng Khương Triết là người nào, anh khẳng định sẽ không bị người uy hiếp và ra điều kiện. Hơn nữa anh ấy biết rõ ý đồ của Tề Duyệt, vậy anh ấy khẳng định sẽ càng không đi. Cho nên trên mặt anh làm bộ như chưa xảy ra cái gì cả, cái gì cũng không biết, còn trong bóng tối...... Hừ! Ai mà không biết dùng chút âm mưu quỷ kế?
"Gặp thì gặp, có điều em yên tâm đi, Tứ Ca cũng không liếc mắt nhìn cô ta cái nào!". Lâm Thành Phong đè thấp âm thanh: "Nói cho em một bí mật, thật ra Tứ Ca rất chán ghét cô ta!"
Tô Anh không tin: "Tề Duyệt? Em nghe tên thôi đã cảm giác cô ấy khẳng định lớn lên rất đẹp, ông nội A Triết cũng thích cô ấy, chứng tỏ cô ấy khiến cho người ta rất thích, sao A Triết chán ghét cô ấy được?".
"Anh hiểu Tứ Ca mà, anh ấy gặp Tề Duyệt nhưng ánh mắt cũng không rung động một chút, không khác gì xem mấy hoa hoa cỏ cỏ." Vừa thấy là biết không có hứng thú, mà hứng thú không có thì làm sao có cơ hội phát triển? Vậy tất nhiên là không có!
"...... Đúng không?"
"Thử cái ví dụ nhé, em thấy Triệu Vũ Nhị Ca của anh, lúc anh ấy nhìn thấy mỹ nữ dáng người quyến rũ thì ánh mắt cũng trở nên nóng bỏng, cũng như tục ngữ nói mắt mạo lang quang, bình thường như vậy, đã nói lên có vấn đề!" Lại dặn dò Tô Anh: "Em thấy thì nhất định phải tránh xa một chút! Nguy hiểm!"
Tô Anh gật gật đầu: "Vâng." Nhưng bán tín bán nghi.
Ăn hết một tô mì trứng chiên, Lâm Thành Phong liền nằm ở trên sô pha "phơi" bụng.
Lúc này anh mới phát hiện lầu hai này so với lần trước anh tới, có nhiều bồn hoa hơn, gần như những nơi có thể đặt, cô đều để hết, Anh Anh thật sự rất thích hoa......
Dưới lầu còn có người ở đang đóng cộc cộc cộc, đều là vì những đám hoa này. Lâm Thành Phong đột nhiên nghĩ đến: "Anh Anh, tiền của em bị anh mượn hết, em có đủ tiền không?".
Tô Anh nói: "Đủ chứ, mẹ em để lại cho em một số tiền, lúc trước không có sử dụng."
Lâm Thành Phong: "Ồ." Thì ra là thế.
"Tiền kết hôn."
"...... A?"
Tô Anh lại cười nói: "Từ sau khi mẹ ly hôn với ba, ba liền mặc kệ mẹ con em, nhưng mẹ chưa bao giờ oán trời trách đất, mẹ nỗ lực sống tốt mỗi ngày, nỗ lực sinh sống, công tác, nỗ lực nuôi em dạy em, còn cất một số tiền, chuẩn bị cho em kết hôn. Đại khái vì mẹ cảm thấy, khi con gái xuất giá nếu không đủ thể diện, tới nhà chồng, thì sẽ bị khinh bỉ, và bị khinh thường".
Lâm Thành Phong cũng hiểu rõ loại cảm giác này, dù sao trong giới bọn họ, so sánh với nhau về tài phú, địa vị, quyền thế, cái nào không bằng, thì sẽ bị xem thường.
"Dì thật tốt."
Chỉ là người tốt thường không trường thọ.
- --
Tới dưới lầu, Lâm Thành Phong nói anh mau đến xem cây ngô đồng bị sét đánh, anh cũng mộ danh [1] mà đi, cũng đặc biệt tò mò cây ngô đồng kia. Tô Anh còn bận việc trong tiệm, nói đợi chút nữa đi với anh, nhưng anh vội nói không cần, tự mình nhanh như chớp chạy tới.
[1] Mộ danh: Nghe được tiếng tăm
Cây ngô đồng kia thật sự sắp chết rồi, một cái cây lớn như vậy, lại bị đánh cháy đen một vòng, mất một miếng to, thoạt nhìn đặc biệt kỳ quái.
Chụp ảnh, đăng lên với chế độ bạn bè.
Mong kỳ tích sẽ đến với mi, Amen. 【 cầu nguyện 】【 cầu nguyện 】【 cầu nguyện 】
Đào Nhiên:???
Triệu Vũ: Mẹ nó, bảo cậu cút lại đây!
Khương Triết: Hửm?
Tô Anh: ^^
Lâm San: Anh Thành Phong anh ở đâu?
【 bình luận thất bại, bạn không phải bạn của người dùng, không có quyền bình luận bài viết. 】
Lâm San:???!!!
......
Văn phòng Tổng giám đốc giải trí Universal.
Triệu Vũ nằm ở trên ghế dài màu đen, hai chân gác lên bàn công tác phía trước. Anh chỉ gian kẹp một điếu thuốc giữa ngón tay, mày nhẹ nhàng nhíu.
Đào Nhiên ngồi ở đối diện anh, tư thế không khác Triệu Vũ là mấy, bộ dạng lười nhác của hai người thoạt nhìn đặc biệt giống lưu manh ngoài đường.
Khi nhìn thấy Lâm Thành Phong đăng hai bài viết, Đào Nhiên có chút ngồi không yên, anh nói: "Cậu có cảm thấy, gần đây Tiểu Lâm Tử rất thích mò tới trước mặt Tô Anh?"
Triệu Vũ cắn tàn thuốc nhắm mắt dưỡng thần: "Đã nhìn ra."
"............ Vậy thằng nhóc đó sẽ không thích Tô Anh chứ?"
Triệu Vũ mở to mắt: "Thích Tô Anh?"
Đào Nhiên: "Đúng vậy, bằng không sao nó không có việc gì liền chạy qua bên kia, cậu thấy nó có nhiệt tình với cô gái nào như vậy đâu!"
Triệu Vũ lắc đầu, đáp: "Không, nó sẽ không. Có Khương Triết ở đây, nó thích thì có nghĩa lí gì."
"Được rồi......" Đào Nhiên cũng không quá để ý, có người muốn đào góc tường Khương Triết, vậy anh cũng thuận đường xem bản diễn: "Đúng rồi, Tô Anh làm mì sợi rất ngon sao?"
Khuôn mặt Triệu Vũ đen một chút: "Không biết! Tôi không ăn!"
Anh ăn không phải do Tô Anh nấu, mà là chính anh nấu. Cho dù anh chỉ rửa sạch đồ ăn, vậy cũng là đích thân anh nấu!
"Ha ha!" Đào Nhiên cười ha ha: "Tôi đã nhìn thấy ảnh chụp, còn nói cậu không ăn!"
Triệu Vũ mắt trợn trắng.
Đúng vào lúc này, anh nhận được điện thoại của Khương Triết gọi tới, anh ấn nghe: "Thế nào?"
"Bắt được, chuẩn bị truyền thông đi, lập tức công bố."
"Được."
Kết thúc điện thoại, Đào Nhiên hỏi: "Bắt được?"
Triệu Vũ mỉm cười, âm âm trầm trầm: "Ừ. Chuẩn bị một chút, trò hay mở màn!"
Đào Nhiên đáp: "Vậy Khương Tứ cũng trở về rồi nhỉ?"
Triệu Vũ lắc đầu: "Không có, cậu ta muốn đến Đế đô một chuyến, sự kiện ám sát lần trước còn chưa xong, một mình Tưởng Diễn sợ là chịu đựng không nổi."
Đào Nhiên gật gật đầu, dụi tắt tàn thuốc, đáp: "Đi thôi, vừa lúc gần đây rất nhàm chán."
Xác thật rất nhàn.
Triệu Vũ lắc lắc cổ, đã thật lâu anh không phanh phui sự thật.
- --
Lâm San muốn tìm Khương Triết, hỏi anh rốt cuộc Lâm Thành Phong ở đâu? Chỉ là cho dù cô ấy đi đến Khương thị, cũng không nhìn thấy bóng dáng Khương Triết, lại thấy Lâm Thành Phong gửi hai tin với chế độ bạn bè, mật vàng trong lòng cũng chảy ngược lên!
Linda pha cho cô ấy ly cà phê: "Tổng tài có việc, không ở công ty."
"Thế anh ấy đi đâu vậy?"
"Này...... Hành trình tổng tài phải được bảo mật."
"Tôi là em anh ấy cũng không được sao?"
Linda xin lỗi lắc đầu.
Tuy Lâm San là em họ Khương Triết, nhưng cô ấy ở trước mặt Khương Triết cũng không dám làm càn tùy ý nói chuyện. Cô rất sợ anh, tổng cảm thấy ánh mắt anh quá mức lạnh băng, không có nhân tính, cái lạnh xa xăm.
Đến một chuyến uổng công, nhưng cô vẫn muốn đi tìm Đào Nhiên hoặc là Triệu Vũ, bọn họ hẳn là biết nhỉ?
Lại vô cùng vừa lúc, ở dưới lầu Khương thị gặp phải Tề Duyệt.
"Thật khéo, tôi cũng tới tìm Khương Triết."
Lâm San bĩu môi: "Anh tôi không ở đây."
Tề Duyệt cười nói: "Không ở đây? Là có việc ra ngoài sao, vậy tôi đợi một chút rồi đến." Lại kỳ quái nói: "Thấy cô giống như không vui, có chuyện gì sao?"
"Còn không phải do Lâm Thành Phong!". Lâm San cả giận: "Từ sáng sớm hôm nay đã không thấy anh ấy đâu, cũng không biết trốn đến nơi nào, tôi hỏi thật nhiều người đều nói không biết. Cô biết anh ấy đi đâu không?"
Tề Duyệt bất đắc dĩ lắc đầu: "Này tôi cũng không rõ ràng lắm."
"Ai." Lâm San thở dài: "Tôi đành đến nơi khác tìm thử."
"Thành Phong chơi rất thân với Triệu Vũ Đào Nhiên, cô có thể đi hỏi bọn họ một chút."
"Tôi cũng nghĩ như vậy!" Lâm San Đào Nhiên nói: "Tôi thấy anh Thành Phong đăng lên với chế độ bạn bè, anh ấy hẳn là chơi ở bên ngoài."
"Hửm?"
"Tôi cho cô xem! Có lẽ cô biết đây là đâu...... Hình như có một cây hẳn là bị sét đánh?".
Lâm San lấy di động ra, tìm tên Lâm Thành Phong, chọn vào ô bạn bè, phát hiện cô lại không nhìn thấy cái gì cả, chế độ bạn bè chỉ hiện cho bạn thân?
Quá phận!!
Khuôn mặt Tề Duyệt mang ý cười, dịu dàng nói: "Nói như vậy...... Tôi nghĩ tôi biết Thành Phong đang ở đâu."
Lâm San: "Chỗ nào?"
- --
"Tiệm hoa của Tô Anh...... Chính là nơi này?"
Lâm San đứng ở trước cửa hàng nho nhỏ kia, bởi vì nó đang được tu chỉnh một lần nữa mà có vẻ vô cùng hỗn độn. Cô đẩy cửa đi vào, nhìn thấy có mấy công nhân đóng đóng cây gỗ cộc cộc cộc, vụn gỗ bay đầy.
Một chú trong đó hỏi: "Cô gái nhỏ mua hoa sao?"
Lâm San lập tức nói: "Không có, cháu tìm Tô Anh!"
"Bạn Tô Anh à, con bé ở trên lầu."
"Cảm ơn chú."
Cô lần mò đi lên trên lầu, thật sự cảm thấy cửa hàng này cũng quá nhỏ, còn không lớn bằng phòng ngủ của cô! Cửa hàng nhỏ như thế, bán được những hoa gì?
Một bên ghét bỏ, lại tò mò Tô Anh kia rốt cuộc có bộ dáng gì?
Chỉ là cô không nghĩ tới, sẽ nhìn thấy Lâm Thành Phong như thế!
Lâm Thành Phong mặc cái quần đùi, áo thun màu trắng, rõ ràng vẫn soái khí tuấn lãng giống như ngày hôm qua, nhưng anh lại cầm cái khăn ngồi xổm trên mặt đất lau lau, lau cái gì? Ai không xem Lâm Thành Phong anh là bảo bối, nhưng anh lại làm chuyện này!
Cô lập tức bốc hỏa, có thể nói là giận cực công tâm: "Anh nói rõ, anh nói rõ! Rốt cuộc là vị thần tiên nào làm anh mê đến 506 [2], lại chạy nơi này làm làm cu li!"
[2] 506: Không màng gì cả (?)
Lâm Thành Phong: "Ối......"
Không biết Triệu Vũ xuất hiện ở phía sau Lâm San khi nào: "Hử?"
Đào Nhiên chen ở phía sau Triệu Vũ: "Sao?"
Tô Anh bưng chậu từ phòng bếp ra ngoài: "...... Mọi người?"
(如意 Như Ý: Đây là cái kết BE cho người có não cá vàng ý các nàng:<<<)
Beta: 如意 Như Ý
Lần thứ hai làm mì sợi, thành công!【 vui vẻ 】【 vui vẻ 】【 vui vẻ 】
Hình ảnh: Một tô mì sợi cà chua và trứng chiên.
Đào Nhiên:???
Triệu Vũ: Mẹ nó, cút về đi!
Khương Triết: Hửm?
Tô Anh: ^^
Lâm San: Anh Thành Phong anh ở đâu?
【 bình luận thất bại, bạn không có quyền bình luận bài viết. 】
Lâm San: QAQ
- --
Nhìn bộ dáng Lâm Thành Phong ăn mì ngấu nghiến, làm Tô Anh cho rằng anh đói bụng mấy ngày không ăn cái gì: "Anh ăn chậm một chút, không có ai cướp của anh đâu!".
"Em không biết, mỗi lần Lâm San tới, anh đều ăn không ngon ngủ không yên! Em xem anh có quầng thâm mắt này, xấu quắc!"
"......"
Tô Anh thật sự nhìn không ra, vì sao Lâm Thành Phong không thích Lâm San như vậy chứ? Theo lý thuyết bọn họ cũng coi như là thanh mai trúc mã, lớn lên với nhau từ nhỏ, tuy không quá thân mật, nhưng cũng không đến nỗi hận không thể vĩnh không gặp nhau giống như bây giờ chứ? Nói là kẻ thù, lại quá mức; nói là hoan hỉ oan gia, lại không giống, bởi vì tuy là oan gia nhưng họ không có vui vẻ.
Tô Anh chống cằm nhìn anh: "Vậy Lâm San không đi, anh sẽ không trở về nhà sao?".
Lâm Thành Phong vô cùng hào khí, xua tay nói: "Không trở về!"
"Nhưng em không có biện pháp giữ anh ở lâu".
"...... Đau lòng, Anh Anh."
"Trừ phi anh nói cho em, Tề Duyệt gặp mặt A Triết à? Nói cái gì?".
"......"
Lâm Thành Phong nghĩ rằng Tô Anh tò mò chuyện về Tề Duyệt, dù sao cô và tiệm hoa tươi của cô đều bởi vì Tề Duyệt mà hư hại, chỉ là cô gái tên Tề Duyệt kia rất khó đối phó, nếu dễ đối phó như mấy người bình thường khác, vậy bọn họ cũng không cần phải quanh co lòng vòng đánh Lộ Hải đến chết khiếp.
Tề Duyệt muốn Khương Triết chủ động đến chỗ cô ta, nhưng Khương Triết là người nào, anh khẳng định sẽ không bị người uy hiếp và ra điều kiện. Hơn nữa anh ấy biết rõ ý đồ của Tề Duyệt, vậy anh ấy khẳng định sẽ càng không đi. Cho nên trên mặt anh làm bộ như chưa xảy ra cái gì cả, cái gì cũng không biết, còn trong bóng tối...... Hừ! Ai mà không biết dùng chút âm mưu quỷ kế?
"Gặp thì gặp, có điều em yên tâm đi, Tứ Ca cũng không liếc mắt nhìn cô ta cái nào!". Lâm Thành Phong đè thấp âm thanh: "Nói cho em một bí mật, thật ra Tứ Ca rất chán ghét cô ta!"
Tô Anh không tin: "Tề Duyệt? Em nghe tên thôi đã cảm giác cô ấy khẳng định lớn lên rất đẹp, ông nội A Triết cũng thích cô ấy, chứng tỏ cô ấy khiến cho người ta rất thích, sao A Triết chán ghét cô ấy được?".
"Anh hiểu Tứ Ca mà, anh ấy gặp Tề Duyệt nhưng ánh mắt cũng không rung động một chút, không khác gì xem mấy hoa hoa cỏ cỏ." Vừa thấy là biết không có hứng thú, mà hứng thú không có thì làm sao có cơ hội phát triển? Vậy tất nhiên là không có!
"...... Đúng không?"
"Thử cái ví dụ nhé, em thấy Triệu Vũ Nhị Ca của anh, lúc anh ấy nhìn thấy mỹ nữ dáng người quyến rũ thì ánh mắt cũng trở nên nóng bỏng, cũng như tục ngữ nói mắt mạo lang quang, bình thường như vậy, đã nói lên có vấn đề!" Lại dặn dò Tô Anh: "Em thấy thì nhất định phải tránh xa một chút! Nguy hiểm!"
Tô Anh gật gật đầu: "Vâng." Nhưng bán tín bán nghi.
Ăn hết một tô mì trứng chiên, Lâm Thành Phong liền nằm ở trên sô pha "phơi" bụng.
Lúc này anh mới phát hiện lầu hai này so với lần trước anh tới, có nhiều bồn hoa hơn, gần như những nơi có thể đặt, cô đều để hết, Anh Anh thật sự rất thích hoa......
Dưới lầu còn có người ở đang đóng cộc cộc cộc, đều là vì những đám hoa này. Lâm Thành Phong đột nhiên nghĩ đến: "Anh Anh, tiền của em bị anh mượn hết, em có đủ tiền không?".
Tô Anh nói: "Đủ chứ, mẹ em để lại cho em một số tiền, lúc trước không có sử dụng."
Lâm Thành Phong: "Ồ." Thì ra là thế.
"Tiền kết hôn."
"...... A?"
Tô Anh lại cười nói: "Từ sau khi mẹ ly hôn với ba, ba liền mặc kệ mẹ con em, nhưng mẹ chưa bao giờ oán trời trách đất, mẹ nỗ lực sống tốt mỗi ngày, nỗ lực sinh sống, công tác, nỗ lực nuôi em dạy em, còn cất một số tiền, chuẩn bị cho em kết hôn. Đại khái vì mẹ cảm thấy, khi con gái xuất giá nếu không đủ thể diện, tới nhà chồng, thì sẽ bị khinh bỉ, và bị khinh thường".
Lâm Thành Phong cũng hiểu rõ loại cảm giác này, dù sao trong giới bọn họ, so sánh với nhau về tài phú, địa vị, quyền thế, cái nào không bằng, thì sẽ bị xem thường.
"Dì thật tốt."
Chỉ là người tốt thường không trường thọ.
- --
Tới dưới lầu, Lâm Thành Phong nói anh mau đến xem cây ngô đồng bị sét đánh, anh cũng mộ danh [1] mà đi, cũng đặc biệt tò mò cây ngô đồng kia. Tô Anh còn bận việc trong tiệm, nói đợi chút nữa đi với anh, nhưng anh vội nói không cần, tự mình nhanh như chớp chạy tới.
[1] Mộ danh: Nghe được tiếng tăm
Cây ngô đồng kia thật sự sắp chết rồi, một cái cây lớn như vậy, lại bị đánh cháy đen một vòng, mất một miếng to, thoạt nhìn đặc biệt kỳ quái.
Chụp ảnh, đăng lên với chế độ bạn bè.
Mong kỳ tích sẽ đến với mi, Amen. 【 cầu nguyện 】【 cầu nguyện 】【 cầu nguyện 】
Đào Nhiên:???
Triệu Vũ: Mẹ nó, bảo cậu cút lại đây!
Khương Triết: Hửm?
Tô Anh: ^^
Lâm San: Anh Thành Phong anh ở đâu?
【 bình luận thất bại, bạn không phải bạn của người dùng, không có quyền bình luận bài viết. 】
Lâm San:???!!!
......
Văn phòng Tổng giám đốc giải trí Universal.
Triệu Vũ nằm ở trên ghế dài màu đen, hai chân gác lên bàn công tác phía trước. Anh chỉ gian kẹp một điếu thuốc giữa ngón tay, mày nhẹ nhàng nhíu.
Đào Nhiên ngồi ở đối diện anh, tư thế không khác Triệu Vũ là mấy, bộ dạng lười nhác của hai người thoạt nhìn đặc biệt giống lưu manh ngoài đường.
Khi nhìn thấy Lâm Thành Phong đăng hai bài viết, Đào Nhiên có chút ngồi không yên, anh nói: "Cậu có cảm thấy, gần đây Tiểu Lâm Tử rất thích mò tới trước mặt Tô Anh?"
Triệu Vũ cắn tàn thuốc nhắm mắt dưỡng thần: "Đã nhìn ra."
"............ Vậy thằng nhóc đó sẽ không thích Tô Anh chứ?"
Triệu Vũ mở to mắt: "Thích Tô Anh?"
Đào Nhiên: "Đúng vậy, bằng không sao nó không có việc gì liền chạy qua bên kia, cậu thấy nó có nhiệt tình với cô gái nào như vậy đâu!"
Triệu Vũ lắc đầu, đáp: "Không, nó sẽ không. Có Khương Triết ở đây, nó thích thì có nghĩa lí gì."
"Được rồi......" Đào Nhiên cũng không quá để ý, có người muốn đào góc tường Khương Triết, vậy anh cũng thuận đường xem bản diễn: "Đúng rồi, Tô Anh làm mì sợi rất ngon sao?"
Khuôn mặt Triệu Vũ đen một chút: "Không biết! Tôi không ăn!"
Anh ăn không phải do Tô Anh nấu, mà là chính anh nấu. Cho dù anh chỉ rửa sạch đồ ăn, vậy cũng là đích thân anh nấu!
"Ha ha!" Đào Nhiên cười ha ha: "Tôi đã nhìn thấy ảnh chụp, còn nói cậu không ăn!"
Triệu Vũ mắt trợn trắng.
Đúng vào lúc này, anh nhận được điện thoại của Khương Triết gọi tới, anh ấn nghe: "Thế nào?"
"Bắt được, chuẩn bị truyền thông đi, lập tức công bố."
"Được."
Kết thúc điện thoại, Đào Nhiên hỏi: "Bắt được?"
Triệu Vũ mỉm cười, âm âm trầm trầm: "Ừ. Chuẩn bị một chút, trò hay mở màn!"
Đào Nhiên đáp: "Vậy Khương Tứ cũng trở về rồi nhỉ?"
Triệu Vũ lắc đầu: "Không có, cậu ta muốn đến Đế đô một chuyến, sự kiện ám sát lần trước còn chưa xong, một mình Tưởng Diễn sợ là chịu đựng không nổi."
Đào Nhiên gật gật đầu, dụi tắt tàn thuốc, đáp: "Đi thôi, vừa lúc gần đây rất nhàm chán."
Xác thật rất nhàn.
Triệu Vũ lắc lắc cổ, đã thật lâu anh không phanh phui sự thật.
- --
Lâm San muốn tìm Khương Triết, hỏi anh rốt cuộc Lâm Thành Phong ở đâu? Chỉ là cho dù cô ấy đi đến Khương thị, cũng không nhìn thấy bóng dáng Khương Triết, lại thấy Lâm Thành Phong gửi hai tin với chế độ bạn bè, mật vàng trong lòng cũng chảy ngược lên!
Linda pha cho cô ấy ly cà phê: "Tổng tài có việc, không ở công ty."
"Thế anh ấy đi đâu vậy?"
"Này...... Hành trình tổng tài phải được bảo mật."
"Tôi là em anh ấy cũng không được sao?"
Linda xin lỗi lắc đầu.
Tuy Lâm San là em họ Khương Triết, nhưng cô ấy ở trước mặt Khương Triết cũng không dám làm càn tùy ý nói chuyện. Cô rất sợ anh, tổng cảm thấy ánh mắt anh quá mức lạnh băng, không có nhân tính, cái lạnh xa xăm.
Đến một chuyến uổng công, nhưng cô vẫn muốn đi tìm Đào Nhiên hoặc là Triệu Vũ, bọn họ hẳn là biết nhỉ?
Lại vô cùng vừa lúc, ở dưới lầu Khương thị gặp phải Tề Duyệt.
"Thật khéo, tôi cũng tới tìm Khương Triết."
Lâm San bĩu môi: "Anh tôi không ở đây."
Tề Duyệt cười nói: "Không ở đây? Là có việc ra ngoài sao, vậy tôi đợi một chút rồi đến." Lại kỳ quái nói: "Thấy cô giống như không vui, có chuyện gì sao?"
"Còn không phải do Lâm Thành Phong!". Lâm San cả giận: "Từ sáng sớm hôm nay đã không thấy anh ấy đâu, cũng không biết trốn đến nơi nào, tôi hỏi thật nhiều người đều nói không biết. Cô biết anh ấy đi đâu không?"
Tề Duyệt bất đắc dĩ lắc đầu: "Này tôi cũng không rõ ràng lắm."
"Ai." Lâm San thở dài: "Tôi đành đến nơi khác tìm thử."
"Thành Phong chơi rất thân với Triệu Vũ Đào Nhiên, cô có thể đi hỏi bọn họ một chút."
"Tôi cũng nghĩ như vậy!" Lâm San Đào Nhiên nói: "Tôi thấy anh Thành Phong đăng lên với chế độ bạn bè, anh ấy hẳn là chơi ở bên ngoài."
"Hửm?"
"Tôi cho cô xem! Có lẽ cô biết đây là đâu...... Hình như có một cây hẳn là bị sét đánh?".
Lâm San lấy di động ra, tìm tên Lâm Thành Phong, chọn vào ô bạn bè, phát hiện cô lại không nhìn thấy cái gì cả, chế độ bạn bè chỉ hiện cho bạn thân?
Quá phận!!
Khuôn mặt Tề Duyệt mang ý cười, dịu dàng nói: "Nói như vậy...... Tôi nghĩ tôi biết Thành Phong đang ở đâu."
Lâm San: "Chỗ nào?"
- --
"Tiệm hoa của Tô Anh...... Chính là nơi này?"
Lâm San đứng ở trước cửa hàng nho nhỏ kia, bởi vì nó đang được tu chỉnh một lần nữa mà có vẻ vô cùng hỗn độn. Cô đẩy cửa đi vào, nhìn thấy có mấy công nhân đóng đóng cây gỗ cộc cộc cộc, vụn gỗ bay đầy.
Một chú trong đó hỏi: "Cô gái nhỏ mua hoa sao?"
Lâm San lập tức nói: "Không có, cháu tìm Tô Anh!"
"Bạn Tô Anh à, con bé ở trên lầu."
"Cảm ơn chú."
Cô lần mò đi lên trên lầu, thật sự cảm thấy cửa hàng này cũng quá nhỏ, còn không lớn bằng phòng ngủ của cô! Cửa hàng nhỏ như thế, bán được những hoa gì?
Một bên ghét bỏ, lại tò mò Tô Anh kia rốt cuộc có bộ dáng gì?
Chỉ là cô không nghĩ tới, sẽ nhìn thấy Lâm Thành Phong như thế!
Lâm Thành Phong mặc cái quần đùi, áo thun màu trắng, rõ ràng vẫn soái khí tuấn lãng giống như ngày hôm qua, nhưng anh lại cầm cái khăn ngồi xổm trên mặt đất lau lau, lau cái gì? Ai không xem Lâm Thành Phong anh là bảo bối, nhưng anh lại làm chuyện này!
Cô lập tức bốc hỏa, có thể nói là giận cực công tâm: "Anh nói rõ, anh nói rõ! Rốt cuộc là vị thần tiên nào làm anh mê đến 506 [2], lại chạy nơi này làm làm cu li!"
[2] 506: Không màng gì cả (?)
Lâm Thành Phong: "Ối......"
Không biết Triệu Vũ xuất hiện ở phía sau Lâm San khi nào: "Hử?"
Đào Nhiên chen ở phía sau Triệu Vũ: "Sao?"
Tô Anh bưng chậu từ phòng bếp ra ngoài: "...... Mọi người?"
(如意 Như Ý: Đây là cái kết BE cho người có não cá vàng ý các nàng:<<<)
Tác giả :
Duy Khách