Tiệm Đồ Cổ Á Xá
Quyển 2 - Chương 12: Ngọc Bích Hoà Thị
1
"Tất Chi... Tất Chi?".
Tiếng nói nhỏ nhẹ gần lại dần, gã mở mắt, nhìn thấy gương mặt vừa quen vừa lạ, vẻ mặt rất quan tâm. "Tất Chi, sao ngươi lại ngủ? Ở đây lạnh lắm, hay là về nghỉ thôi".
Gã cúi đầu nhìn chiếc áo vân ngang màu xanh lục, cảm thấy vô cùng hoài niệm.
Trong cuộc đời đằng đẵng của mình, quần áo gã chỉ toàn màu đen, chưa từng thay đổi.
Còn bây giờ, chàng trai trẻ hiền lành đứng trước mặt gã, lại mặc một chiếc áo bào đen, dù cả người chỉ có một miếng ngọc đeo bên hông, vô cùng giản dị, nhưng gã biết trong cả đế quốc Đại Tần này, đây là lối phục sức tôn quý nhất sau hoàng đế.
Thời Tần thích màu đen, chỉ có hoàng tộc mới được mặc màu đen, hoàng đế mặc áo đen xiêm đỏ, vị hoàng thái tử điện hạ trước mặt gã thì còn chưa đủ tư cách để mặc xiêm hoa mây đỏ cùng với áo bào đen.
Gã cũng biết, vị hoàng thái tử điện hạ này cả đời cũng chỉ có thể là thái tử điện hạ, khi còn sống ngài chẳng bao giờ đủ tư cách để mặc áo đen xiêm đỏ cả.
"Tất Chi, ngươi lạnh quá nên ngớ ngẩn rồi à? Mùa đông năm nay đúng là đến hơi sớm". Chàng trai trẻ quan tâm hỏi han, chậm rãi cúi người xuống.
Gã nhìn vị hoàng thái tử điện hạ dưới một người trên muôn người ấy lấy từ trong người ra một chiếc lò cầm tay hoa văn xoắn ốc bằng đồng đỏ, dúi vào tay gã, cảm giác ấm áp lan dần từ bàn tay lạnh cứng, ấm đến tận trong đáy lòng.
Gã cúi đầu, biết là mình lại nằm mơ, hơn hai nghìn năm nay trong đầu gã luôn luôn mơ về những ngày xưa. Gã thậm chí thuộc lòng cả câu nói tiếp theo, câu tiếp theo nữa mà Phù Tô sắp nội là gì, nhìn những cuộn sách tre trên bàn, đó là lời phê duyệt cho các hạng mục quan trọng của việc xây sửa Trường Thành, bây giờ chắc là năm Tần Thủy Hoàng thứ ba mươi lăm, Thủy Hoàng Đế lại đi tuần phía Đông, để thái tử Phù Tô trông coi việc nước.
Đây là gác sưởi của cung Hàm Dương, mọi ngày Tần Thủy Hoàng đều giải quyết chính sự ở đây, Phù Tô từ năm lên bảy đã hầu hạ bên cạnh, học cách xử lý chính sự, còn gã là bạn học cùng, cũng được đi theo. Giờ đây chỉ cần người nắm quyền đất nước rời đi, là sẽ để toàn bộ quyền lực lại cho vị hoàng thái tử mà ông tự hào nhất, để ngài hưởng thụ mọi điều tốt đẹp của đất nước này.
Nhưng làm hoàng đế tuy tốt, mà làm hoàng đế tạm thời cũng tốt, có điều là phải đối mặt với trách nhiệm lớn như quả núi. Nhìn xem, khắp gác sưởi bày đầy những sách tre, đúng là chất cao như núi.
Gã nhìn ra phía xung quanh một chút, dù biết là giấc mộng, nhưng cũng cảm thấy cảnh tượng này quá ngột ngạt. Gã lúc nào cũng cảm thấy chồng sách tre sẽ đổ ụp xuống, còn gã thì bị chồng sách đè chết.
"Sắc mặt không tốt lắm, có phải vì hôm qua uống viên thuốc đó không?". Một đôi tạy ấm áp đưa tới, những ngón tay trắng đặt lên trán gã, cảm giác nóng bừng khiến gã hơi sững người, không biết phản ứng ra sao.
Đây là chuyện xảy ra lúc nào? Tại sao chưa bao giờ gã mơ gặp cảnh này?
Phải rồi, viên thuốc đó, viên thuốc trường sinh bất lão đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời gã, chắc là việc của lúc đó?
"Phụ hoàng gần đây... Ai cũng phải tuân theo chiếu chỉ đó, Tất Chi, ngươi đừng để ý". Chàng trai thu tay lại, trên gương mặt nho nhã có chút hối lỗi.
Gã sững người, ký ức này đã lâu lắm không xuất hiện trong giấc mơ của gã, nên gã cũng không biết phải nói sao. Gã cố nhớ lại mùa đông năm Tần Thủy Hoàng thứ ba mươi tư, tình thế quốc gia đang trở nên căng thẳng. Trong cơn giận dữ, Tần Thủy Hoàng giết hơn bốn trăm phương sĩ. Tuy không gây ra rối loạn gì, nhưng hiện nay ai ai cũng sợ hãi, sợ người tiếp theo phải hứng chịu cơn giận, cầm tay ấm áp, cười rất thật lòng nói: "Viên thuốc sư phụ để cho, không chừng là trường sinh bất lão thật đấy". Gã nói thật, có điều câu nói này thường thì không ai tin.
"Vậy thì ở lại đây, tiếp tục giúp ta đi". Chàng trai càng cười tươi hơn, đương nhiên là cho rằng gã đang nói đùa. Hoàng thái tử điện hạ của đế quốc Đại Tần đứng dậy, đi về phía chiếc bàn đặt giữa gác sưởi rồi ngồi xuống, đưa tay cầm khối Hòa Thị Bích trên bàn lên ngắm nghía. Gương mặt tuấn tú dưới ánh sáng của dạ minh châu càng nổi lên rõ ràng. Trong khoảnh khắc, thời gian như ngừng trôi.
Gã lim dim mắt, lưu luyến nhìn những hình ảnh đầy hoài niệm này. Gã rất quen thuộc với căn gác sưởi, bởi vì gã đã ở đây gần mười năm, quen thuộc tới từng viên ngói xanh, biết chỗ đường gạch dát vàng nào bị sách tre mài mòn mất một góc, biết viên đá quý nào nằm chỗ khuất bị một tay nội thị len lén cậy mất, viên dạ minh châu nào bị tiểu hoàng tử cứng đầu cố ý gạt rơi mà có vết nứt. Qua những năm tháng đằng đẵng, gã có thể tìm lại từng viên gạch, mua lại từng viên dạ minh châu, phục chế lại từng cuộn sách tre, thậm chí lấy lại khối ngọc bích Hòa thị quyền nghiêng thiên hạ, cố gắng tái hiện một cách chân thực nhất căn gác sưởi này, nhưng gã không thể nhìn thấy lại hình ảnh này trong hiện thực được nữa.
Trong chốc lát, gã cảm thấy mệt mỏi.
Cô độc hơn hai nghìn năm, cuối cùng là vì cái gì?
"Tất Chi, ngươi nói ta có thể có được ngọc tỉ truyền quốc sao?". Không biết sau bao lâu, một giọng nói phá vỡ sự im ắng đáng sợ ở nơi đây, trong giọng nói trẻ trung có một chút lo lắng.
Gã hơi thẫn thờ một chút, nhớ ra rằng năm xưa hoàng thái tử điện hạ đúng là có một sự tự ti không thể che giấu. Bởi vì, phụ hoàng của ngài là một hoàng đế vô cùng vĩ đại, có một cuộc đời huyền thoại, không ai có thể vượt qua.
Hồi đó gã trả lời thế nào? Phải rồi, hồi đó gã thường xuyên trả lời câu hỏi đó. Gã định thần, chậm rãi nói: "Điện hạ sẽ trở thành một hoàng đế tốt, tuy không thể vĩ đại như Thủy Hoàng Đế, nhưng nhất định sẽ là một Tần Nhi Thế xuất sắc. Sau ngài sẽ là Tam Thế, Tứ Thế cho đến Vạn Thế..."
Phải, khi đó, ai ai cũng cho là vậy, đến Tần Thủy Hoàng luôn nghĩ rằng mình sẽ trường sinh bất lão, cũng rất hài lòng với Phù Tô, duy có một nhược điểm đó là cá tính của Phù Tô hơiỉ mềm yếu.
Gã biết, Phù Tô không phải người mềm yếu, nhưng quan điểm chính trị thì mâu thuẫn gay gắt với Tần Thủy Hoàng. Thủy Hoàng Đế tin sùng Pháp gia, còn Phù Tô thì không đồng ý với phương thức cai trị chuyên chế đó, thích tư tưởng Nho gia hơn, đó đều là nhờ công dạy bảo của đại nho Thuần Vu Việt. Thực ra tư tưởng đó rất phù hợp với cảnh đại trị sau thời đại loạn, nếu Phù Tô thuận lợi lên ngôi, thì đế quốc Đại Tần sẽ được kéo dài muôn đời.
Nhưng gã biết, mùa đông năm ấy, trong một lần tiệc rượu sau khi Thủy Hoàng Đế về đến cung Hàm Dương, Thuần Vu Việt phản đối chế độ quận huyện mà Thủy Hoàng Đế ban hành, kiến nghị học theo Chu lễ, thực hiện phân phong, đề nghị này bị Lý Tư phản bác và khiến Thủy Hoàng Đế không hài lòng, liền cách chức Thuần Vu Việt. Phù Tô dâng tấu phản đối mạnh mẽ chuyện này, bèn bị Tần Thủy Hoàng phái đến Thượng Quận làm giám quân cho tướng quân Mông Điềm.
(Chế độ quận huyện không phong vương cho các vùng đất, tất cả quy về triều đình trung ương quản lý. Chế độ phân phong là phong đất cho anh em họ hàng của thiên tử, vùng đất phong có tính độc lập tương đối)
Đời sau cho rằng, đó là điểm chuyển ngoặt trong đời Phù Tô. Nếu không phải vì rời bỏ trung tâm chính trị quá sớm, Hồ Hợi cũng không thể chỉ dựa vào sự ủng hộ của Lý Tư và Triệu Cao mà lên được ngôi báu.
"Tất Chi... Thực ra có nhiều khi, ta rất ngưỡng mộ Hợi Nhi". Chàng trai trẻ tuấn tú vẫn ngắm nghía ngọc Hòa Thị, nhưng tâm tư thì đã bay ra xa ngàn dặm.
Gã ôm chiếc lò sưởi ấm áp, khẽ mỉm cười, bình thản đáp: "Bệ hạ đem tiểu công tử đi tuần du, là sợ tiểu công tử gây phiền phức cho ngài". Đừng cho rằng Tần Thủy Hoàng chỉ thuần túy nuông chiều thằng con nhỏ, một người không yên phận như Hồ Hợi mà để lại Hàm Dương, thì chắc chắn sẽ làm náo loạn cả Hàm Dương.
Chàng trai trẻ không nói gì, trên môi nở một nụ cười nhăn nhó, ánh mắt vẫn quyến luyến khối ngọc Hòa Thị trong tay.
Gã không khuyên nhủ tiếp nữa, thực ra những việc đó ai cũng hiểu. Một người kế thừa của đế quốc, một đứa con được nuông chiều, thái độ với hai người đó tất nhiên phải khác nhau. Gã nghĩ tới Thủy Hoàng Đế trên chiếc ghế rồng, một hồi rất lâu sau, mới bất giác thở dài nói: "Hoàng đế là người đứng trên mọi người khác, không có ai làm bạn được, thế nên mới là cô gia quả nhân..."
Chàng trai trẻ nghe xong giật mình, vẻ mặt tỏ ra có phần chua chát, rồi lập tức chuyển chủ đề nói: "Tất Chi, ngươi có biết lai lịch của ngọc tỉ truyền quốc không?".
Gã bình tâm lại một chút, cho dù biết đó là chuyện đã xảy ra từ hơn hai nghìn năm trước, gã vẫn vô cùng trân trọng, không dám dùng bất cứ thái độ phô diễn nào. Phải rồi, năm đó gã đã trả lời thế này: "Trong thiên "Hòa Thị", sách "Hàn Phi Tử" có chép, Biện Hòa được ngọc ở núi Kinh, dâng lên Lệ vương, vua tưởng là nói dối, cắt mất chân trái. Sau đó dâng lên Vũ vương, lại bị cắt chân phải. Sở Văn vương lên ngôi, Biện Hòa ôm ngọc khóc giữa chợ, khóc đến chảy máu. Có người hỏi thì trả lời rằng: không phải khóc vì thân tàn phế, mà khóc vì xấu hổ cho ngọc. Văn vương nghe nói, liền sai người bào ra, thì đúng là được ngọc đẹp. Vì thế gọi là ngọc bích Hòa Thị. Phong Biện Hòa làm Linh Dương hầu, Hòa từ chối không nhận".
Một đoạn cổ văn dài đến thế mà gã đọc một lèo không tốn chút công sức, gã hơi ngạc nhiên rồi lại suy nghĩ miên man, đây đúng là trong giấc mơ của gã, việc này xảy ra cách đây hơn hai nghìn năm rồi.
Không có cách nào thay đổi, cũng chẳng có khả năng thay đổi nữa.
Trên mặt chàng trai trẻ tỏ vẻ đang nghĩ ngợi, một lúc sau mới nói: "Tất Chi, vì sao Biện Hòa lại cố chấp đến thế? Vì sao bất chấp việc bị chặt hai chân, vẫn muốn dâng ngọc lên Sở vương?".
Hồi đó gã trả lời thế nào, gã cũng quên rồi, nhưng gã nghe thấy chính mình đang đáp lời dứt khoát: "Hàn Phi lấy câu chuyện Biện Hòa dâng ngọc để ám chỉ việc chủ trương chính trị của mình không được các vị vua tiếp nhận, ngược lại còn bị bài xích. Tất nhiên, ngụ ý sâu xa hơn là, thợ ngọc thì cần phải biết ngọc, vua thì cần biết dùng người. Còn người đưa ra học thuyết mới, cũng cần phải chuẩn bị tinh thần để hy sinh vì nó. Năm ấy Hàn Phi được hoàng đế nhìn với con mắt khác, câu chuyện này cũng đóng vai trò rất lớn".
Chàng trai trẻ quay đầu lại khẽ cười với gã: "Tất Chi xem ra không thích ngọc bích Hòa Thị lắm, ta chưa từng thấy ngươi động vào nó lấy một lần, ta nhớ có lần nhờ ngươi tiện tay đưa mà ngươi còn không vui lắm. Hợi Nhi thì lại yêu thích viên ngọc này vô cùng!".
Gã nhếch mép cười hơi có chút giễu cợt nói: "Thực thi nền chính trị nhân từ mới là cái gốc của việc lập quốc, lòng người cùng hướng về mới là cái đạo của việc an bang, chẳng lẽ có một viên ngọc là làm được hoàng đế? Khối ngọc Hòa Thị này vốn thuộc nước Sở, sau này lưu lạc đến Triệu, nhưng cuối cùng thì đã ở đây". Đối với hắn, ngọc báu đẹp đẽ chẳng qua cũng chỉ là thứ tô điểm thêm cho hùng đồ bá nghiệp mà thôi. Gã nói xong ngẩng đầu, bỗng bắt gặp ánh mắt khác lạ của chàng trai, gã cũng hơi sững người.
Gã năm xưa, có phát hiện ra sự khác lạ đó không?
"Tất Chi nói có lý". Chàng trai trẻ trở lại với vẻ mặt hiền lành, ấn khối ngọc Hòa thị vào mực dấu, cẩn thận đóng dấu ngọc tỉ lên cuộn chính lệnh sắp ban bố, rồi cười hài lòng: "Tất Chi, thực ra trong câu chuyện của Hàn Phi Tử, vẫn còn một ngụ ý nữa".
"Sao?". Tuy gã hỏi với giọng nghi vấn, nhưng cũng đã đoán ra Phù Tô định nói gì. Câu nói đó, khiến hắn trăn trở suốt hơn hai nghìn năm.
"Đó là, để có thể kiên trì lòng tin của mình, thì dù phải trả bất cứ giá nào, cũng không được lùi một bước". Chàng trai ngẩng đầu, dưới ánh sáng xanh mờ ảo của dạ minh châu, hiện lên gương mặt tuấn tú, ánh mắt kiên định nhìn về phía gã: "Tất Chi, ngươi sẽ luôn theo bên ta chứ?".
"Vâng, thần luôn bên người".
2
"...Tất Chi?".
Giọng nói tương tự, nhưng không hoàn toàn giống hẳn, như phá tan muôn trùng mây mù, dừng lại bên tai gã.
Gã chủ tiệm hơi giật mình, nhận ra mình vẫn đang ở trong gác sưởi quen thuộc của cung Hàm Dương, nhưng trong căn gác không có chồng sách tre chất cao như núi, cũng không có chàng trai trẻ kia bên cạnh, chỉ là một căn phòng trống trải, và vài vị khách không nên có mặt ở đây.
"Tất Chi, hình như gặp ta ngươi không được vui".
Trong thân xác của bác sĩ, linh hồn Phù Tô đã tỉnh lại. Cho dù đã ngàn vạn lần tưởng tượng ra việc gặp lại Phù Tô, gã chủ tiệm cũng không thể tưởng tượng nổi mình phải đối mặt với cảnh tượng này.
Gã chủ tiệm nắm chặt chiếc kính trong tay, cười không được tươi lắm: "Điện hạ, lâu quá không gặp".
Phù Tô chớp chớp mắt, lúc này mới phát hiện ra trước ngực mình không còn cái hố máu do một tay thị vệ đâm xuyên qua, mà là một bộ trang phục quái dị. Chàng ngồi dậy, nhìn ra tứ phía, nhận thấy mình ở trong gác sưởi Hàm Dương quen thuộc, sau đó ánh mắt dừng lại ở Hồ Hợi.
Từ lúc Hồ Hợi nghe thấy tiếng gọi "Tất Chi", hắn như bị điểm huyệt, đứng sững tại chỗ, khi bắt gặp ánh mắt phức tạp không thể nhầm lẫn vào đâu được, hắn mới run rẩy, khó nhọc thốt ra hai chữ: "Hoàng huynh...". Vừa cất lờiỉ, Hồ Hợi nhận ra giọng mình khản đặc đến đáng sợ.
Phù Tô chưa ngó ngàng gì đến hắn, tuy chàng rất tò mò muốn biết vì sao tóc và mắt của Hồ Hợi lại đổi màu, nhưng chàng không cảm thấy hắn là đối tượng cần phải hỏi. Chàng nhìn sang phía Tất Chi đang quỳ bên cạnh mình, thấp giọng hỏi: "Tất Chi, chuyện này là sao?". Đương nhiên chàng đã nhận ra, nơi đây tuy đã cố hết sức mô phỏng lại gác sưởi, nhưng vẫn không phải. Những viên gạch xanh trên nền nhà đã cũ kỹ, dạ minh châu cũng không còn sáng như trước, hoa văn trên những miếng vàng đã bị mòn không nhìn rõ, phía trong ngón trỏ bàn tay phải của chàng có một vết chai dài, dấu hiệu của việc thường xuyên cầm một công cụ gì đó.
Đây không phải cơ thể của chàng.
Gã chủ tiệm cố định thần, nhưng không biết trả lời ra sao, vô tình buông cuốn sách Vong Linh khỏi tay kia. Còn Pharaoh thì nói một tràng dài không hề khách khí.
Vì trên tai của bác sĩ vẫn đeo một chiếc khuyên nạm vàng, nên tiếng Ai Cập cổ của Pharaoh Phù Tô vẫn nghe được hết. Phù Tô gãi mái tóc ngắn trên đầu, vẫn không dám tin vào chuyện này. Chàng đã chết? Rồi lại phục sinh? Hiện giờ đã qua hơn hai nghìn năm rồi?
Tạm thời không xét đoán xem những lời của gã đàn ông phiên bang kia nói có thật hay không, Phù Tô nhìn sang Tất Chi, từ lúc chàng mở mắt ra, gã vẫn chưa hề nhìn thẳng vào chàng trong tiềm thức chàng cảm thấy gã đang bị điều gì đó giày vò.
Chuyện này là sao? Nếu tất cả chuyện này là thật, vậy thì vì sao khi thấy chàng tỉnh dậy, Tất Chi lại tỏ ra như thé? Mỗi viên gạch viên ngói ở đây đều được làm lại theo mẫu gác sưởi ở cung Hàm Dương, chỉ cần nhìn qua là cảm nhận được tấm lòng của người xây lại.
Phù Tô nhắm mắt lại như đang nghĩ gì.
"Hoàng huynh...". Hồ Hợi thử tiến lên vài bước, nhưng không hiểu sao lại dừng lại. Hoàng huynh của hắn giờ đây đã tỉnh lại đúng như ý nguyện của hắn rồi, nhưng hắn biết nói gì? Đế quốc Đại Tần bị tan nát trong tay hắn, hoàng huynh bây giờ còn chưa biết lịch sử năm xưa, nếu lỡ biết rồi, thì càng không muốn gặp hắn.
Huống gì, năm xưa tuy là Triệu Cao đã vượt quyền để hạ lệnh chém, nhưng người trong thiên hạ đều cho rằng đó là hắn làm. Hoàng huynh đến thời khắc nhắm mắt, chắc hẳn cũng oán hận hắn.
Tỉnh dậy thì tốt, hắn chỉ nợ hoàng huynh có một mạng người, còn cái ngôi vua Đại Tần gì đó, hắn cũng dựa vào bản lĩnh của mình mà giành được, hai người không ai nợ ai nữa.
Hồ Hợi thiếu gia quyết không thừa nhận rằng mình không có gì để nói, hắn rắn mặt lại, không giải thích thêm gì, bước qua chỗ Phù Tô đang ngồi dưới đất, đi thẳng ra cửa. Lục Tử Cương từ lúc tỉnh dậy vẫn thẫn thờ nhìn chiếc khóa Trường Mệnh trong tay hắn, cũng đứng dậy đuổi theo hắn.
Trong chốc lát, căn phòng trống trải này ngoài ông Pharaoh bay lơ lửng trong không trung ra, thì chỉ còn lại gã chủ tiệm và bác sĩ, hay đúng ra là Tất Chi và Phù Tô.
Gã chủ tiệm vẫn cúi đầu nhìn hoa văn những viên gạch lát trên nền, gã như một con rối đã bị rút mất linh hồn, không biết phải làm gì.
Gã biết Phù Tô đang nói gì với Pharaoh, nhưng gã không có tâm trạng đâu để nghe, trái tim như bị tách làm đôi, vừa vui mừng vì cuộc trùng phùng sau hơn hai nghìn năm xa cách, vừa khiển trách lương tâm đạo nghĩa của mình.
Vì sao khi gã cầm sách Vong Linh lại do dự? Vì sao lại do dự? Vì sao phải do dự?
Vậy thì, với gã mà nói, lựa chọn đúng đắn là gì đây? Xé nát sách Vong Linh? Khiến linh hồn của Phù Tô tan thành mây khói? Hay là chờ đợi Phù Tô xâm chiếm thân xác của bác sĩ?
Vì sao gã không thể thỏa hiệp? Vì sao phải đối mặt với sự lựa chọn khó khăn đến thế?
Người này sống, thì người kia chết...
"Tất Chi, thân xác này của ta bây giờ, là một người rất quan trọng với ngươi phải không?". Giọng nói hiền hòa cất lên bên tai, gã chủ tiệm đờ đẫn ngẩng đầu, nhìn chăm chăm vào gương mặt có chút xa lạ bởi đôi mắt ôn hòa.
Một người rất quan trọng ư? Gã chủ tiệm nghĩ ngợi, cảm thấy mình không thể phủ nhận điều đó. Gã ngập ngừng đôi chút, rồi mạnh dạn gật đầu. Gã không nói, bởi vì linh hồn trong thân xác trước mặt gã đây, cũng rất quan trọng đối với gã.
Ngón tay trắng dài ấn lên trán gã, thân mật như trong giấc mơ lúc trước, có điều lần này ngón tay ấy hơi lạnh.
"Tất Chi, ngươi vẫn cứ như ngày xưa. Cứ rơi vào tình thế lưỡng nan là ngươi lại không quyết định được". Phù Tô lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán gã, trên môi ung dung nở một nụ cười.
"Không sao, cũng như hồi trước, ta sẽ giúp ngươi lựa chọn".
"Ta vừa hỏi vị Pharaoh kia, linh hồn người ấy chắc đang ở trong viên ngọc xanh trên cổ ta, tạm thời không sao cả. Ba ngày nữa là đêm trăng tròn, khi linh lực mạnh nhất, ta sẽ trả lại thân xác này cho anh ta".
Gã chủ tiệm ngây người nhìn chàng, tay cầm cặp kính từ từ thả lỏng ra, không biết phải trả lời ra sao.
Dù đã trôi qua hơn hai nghìn năm, chàng vẫn như trước kia, thích quyết định hộ người khác, mà không cho người ta được nghi ngờ.
"Vậy tức là bây giờ vẫn còn ba ngày, ngươi không định giới thiệu cho ta biết đây là đâu sao?".
3
Gã chủ tiệm bưng bộ đồ trà, đẩy cửa phòng, dưới Á Xá có một căn hầm, thường ngày gã ở trong hầm, căn hầm chỉ có một phòng ngủ và một nhà tắm cách biệt hẳn ra. Phòng của gã rất đơn giản, ngoài một chiếc giường bạt bộ thời Minh ra, chỉ còn thêm một giá đầy sách, ở đây có rất nhiều sách cổ, nhưng không phải gã cố ý sưu tập, mà chỉ là sách vẫn đọc hàng ngày.
(Một loại giường hình hộp, với các cột đứng và thanh ngang để mắc màn)
Tất nhiên, trong đó có các loại sách sử.
Gã biết quyết định của Phù Tô, ba ngày nữa nếu trả lại thân xác cho bác sĩ, thì linh hồn của Phù Tô sẽ không thể tiếp tục nhập thể được nữa, nên chẳng cần phải chuẩn bị thân xác dự phòng làm gì, gã chủ tiệm định để linh hồn của Phù Tô nhập vào ngọc Hòa thị hoặc viên ngọc xanh, ngọc tốt không chỉ tốt cho sức khỏe con người, mà còn thích hợp để nuôi giữ linh hồn.
Lần này, chàng ở bên gã thêm vài năm nữa thì khó gì?
Gã chủ tiệm mở cửa phòng, đã nhìn thấy Phù Tô đang lật giở cuốn sách trong tay một cách khó khăn, thời Tần còn chưa có giấy, sách cổ ban đầu vẫn viết theo thói quen của sách thẻ tre, từ phải qua trái, từ trên xuống dưới. Nhưng trong tay Phù Tô bây giờ thì lại là cuốn "Nhị thập tứ sử" mới xuất bản gần đây, Phù Tô chưa từng nhìn thấy chữ giản thể, lại càng không quen đọc ngang từ trái sang phải.
Gã chủ tiệm không bất ngờ, chỉ cần nhìn cuốn "Sử ký" bên cạnh Phù Tô có dấu hiệu lật giở là biết, trong thời gian ngắn chàng đã xem hết nội dung đại khái. Lịch sử nói là dài cũng chẳng dài, chung quy cũng chỉ một câu nói.
Thế lớn trong thiên hạ, hợp lâu sẽ tan, tan lâu lại hợp.
Hoàng thái tử điện hạ của Đại Tần thông tuệ vô song, tất nhiên sẽ không để ý đến những chi tiết vụn vặt.
Hơn nữa, những chuyện lịch sử viết trong sách, có mấy phần thật, mấy phần giả, chẳng thể nào biết được.
Gã chủ tiệm nhìn sang cặp kính đặt trên chiếc bàn sách bằng gỗ hồng điều, chắc chắn là Phù Tô không quen đeo kính, vì mắt của bác sĩ thực ra không hề bị cận, theo anh ta nói thì sau khi làm phẫu thuật chữa cận thị, không đeo kính cảm thấy thiêu thiếu gì đó, nên mới đeo một cặp kính không số.
"Tất Chi, những gì sách này viết, đều là thật sao?". Phù Tô vuốt đám tóc mái dài lượt thượt che trước mặt ra sau, để lộ vầng trán cao. Tâm trạng của chàng không được tốt. Chàng đã đọc hết những ghi chép liên quan đến thời Tần trong sách sử trong nhà, vẫn không thể tin nổi là chỉ sau khi mình chết có bốn năm, đế quốc Đại Tần mà phụ hoàng một tay gây dựng đã sụp đổ tan tành. Chỉ có bốn năm! Người hiền lành như Phù Tô mà còn khó kiềm chế được cơn giận, chàng đã hơi hiểu vì sao hôm nay khi thấy Hồ Hợi, thằng nhóc đó lại tỏ ra bất an đến vậy.
Hắn đúng là một tên phá gia chi tử phá hoại nhất trong lịch sử!
Gã chủ tiệm biết Phù Tô xem xong những điều đó chắc hẳn sẽ cảm thấy khó có thể tin nổi, thực ra chính gã cho dù năm xưa đã trải qua hết cũng còn cảm thấy khó tin. Nhưng đó chính là phép tắc của lịch sử, một đế quốc sụp đổ thì đơn giản hơn một đế quốc được dựng lên nhiều.
"Uống trà trước đã". Gã chủ tiệm không trả lời trực tiếp, đưa chiếc chén có nắp bằng sứ Thanh Hoa, Phù Tô chưa từng nhìn thấy đồ sứ nào tinh xảo đến thế, quả nhiên chàng đã chuyển sự chú ý sang chiếc chén.
Trên đầu bỗng vang lên một tiếng chim kêu thảm thiết, cánh tay cầm chén trà của Phù Tô dừng lại, chàng vừa ngửi hương trà vừa nhìn gã chủ tiệm một cách nghi hoặc.
Gã chủ tiệm cười thản nhiên nói: "Bắt được một con súc sinh lông vũ tự tiện xông vào đây thôi". Trong phòng đầy lông chim, chẳng rõ chim Tam Thanh và Minh Hồng bay đi tận đâu để đấu nhau, khi vừa pha trà thì gã chủ tiệm nhìn thấy cả hai con đều nằm trên mặt đất. Tất nhiên gã không thể dễ dàng thả Minh Hồng đi được, liền nhốt nó vào lồng. Còn Tam Thanh thì được hưởng ưu đãi đặc biệt, có điều nó vẫn tiếc mấy chiếc lông đuôi bị rụng mất, nghe giọng điệu này chắc là đang chực ngoài cửa lồng để tìm cơ hội báo thù.
Phù Tô cũng không hỏi nhiều, uống vài ngụm trà thơm nồng, rồi cũng chẳng hỏi thêm về chuyện trong sử sách nữa, mà kéo kéo bộ complet trên người, mỉm cười hỏi: "Tất Chi, ta có thể thay áo được không? Loại quần áo này ta không quen mặc".
Gã chủ tiệm vội đứng dậy, đây là sơ suất của gã, một người quen mặc áo bào đen làm sao có thể quen mặc Âu phục đi giày da được. Có điều bản thân gã không cần thay quần áo, nên trừ lúc đi tắm thì cần cái áo bông ra, không còn quần áo dự trữ nào nữa.
Phù Tô thấy hắn bối rối, liền cười bảo: "Nếu không có thì thôi".
Gã chủ tiệm thì lắc đầu, ngước mắt nói thành thật: "Có một bộ áo, ta chuẩn bị cho điện hạ từ hơn hai nghìn năm trước rồi".
Thời gian gã chủ tiệm ra ngoài lấy quần áo rất ngắn, Phù Tô vừa uống xong chén trà đã thấy gã chủ tiệm đẩy cửa bước vào, mang theo một bộ áo mũ, mặt chàng hơi biến sắc. Đó là một bộ áo thâm xiêm đỏ, có đồ trang sức đi kèm, thậm chí thêm cả một chiếc mũ Thông Thiên, bộ áo mũ này chỉ có vua Tần mới được mặc.
"Thần chỉ có một bộ áo mũ này thôi, điện hạ mặc bộ này được không?". Trong mắt gã chủ tiệm có một chút chờ đợi.
Phù Tô nheo mắt nhìn bộ áo thâm xiêm đỏ mà chàng chưa từng mặc bao giờ, rồi cũng đứng dậy, đứng nghiêm trước mặt chủ tiệm, vẻ mặt bình thản dang hai tay ra.
Gã chủ tiệm biết Phù Tô chắc chắn không cởi được bộ Âu phục, hơn nữa người là hoàng thái tử điện hạ, cho dù là lúc phải làm giám quân ở Thượng Quận, cũng có nội thị hầu hạ bên cạnh, nên gã chủ tiệm cũng rất tự nhiên cởi y phục cho Phù Tô, cởi bỏ hết từng lớp y phục rồi, gã rửa sạch tay, lấy bộ áo mũ, khoác lên cho chàng.
Phục sức thời cổ đại rất phức tạp, đây lại còn là áo mũ dành cho đế vương. Áo trong quần trong, rồi đến áo cánh bằng lụa, áo thâm xiêm đỏ, rồi cân đai. Dù gã chủ tiệm đã cất giữ rất cẩn thận, nhưng trải qua bao năm tháng, cho dù đã dùng loại hương tốt nhất để khử trùng, cũng không tránh được một chút mùi mốc thoang thoảng, một thứ cảm giác của dâu bể lịch sử.
Gã chủ tiệm khoác áo cổn ngoài cùng lên cho Phù Tô, chỉnh cân lại hai bên áo, buộc dải đai lưng áo thâm bên trong, vuốt phẳng những nếp gấp của áo, cuối cùng mới buộc một dải đai lưng thêu hoa văn mây cuộn. Tuy đã rất lâu không động đến trang phục cổ, nhưng ký ức vẫn sâu đậm, dù lúc đầu có hơi lóng ngóng, nhưng sau đó cũng đã thuận tay hơn hẳn.
Đội mũ Thông Thiên cho Phù Tô, rồi gài thêm những thứ chỉ đế vương mới được đeo như ngũ thái thụ, hoàng địa cốt, bạch vũ, thanh giáng duyên, ngũ thái, tứ bách thủ..., lại đem kiếm Thái A dài bảy thước ra, là bội kiếm mà Tần Thủy Hoàng mang theo người.
Cuối cùng, gã cung kính quỳ bên chân của Phù Tô, xỏ đôi hài đỏ vào đôi chân trần của chàng, kiểm tra lại áo cổn, mũ miện, dải dây, ngọc đình, cân, đai, xiêm, bức, hài, ngọc, dây ngọc, dây thao, dây tuyến... đều đã đủ cả, chỉnh lại vạt áo của chàng, hai tay dâng ngọc tỉ truyền quốc ngọc bích Hòa thị.
Cúi đầu nhìn người bạn vẫn như xưa nhưng cũng đã khác xưa, Phù Tô chưa thể thấy quen ngay. Tuy gương mặt không đổi, nhưng mái tóc cụt lủn, chiếc áo bó sát làm nổi hình thể... Phù Tô đột nhiên hơi cau mặt, dù cổ áo gã đã cài kín, nhưng nhìn từ góc của chàng vẫn có thể thấy rõ một vết thương lớn. Xem chừng đã lâu lắm rồi, nó giống như một vết chém đầu.
Phù Tô đưa tay sờ lên vết thương, cau mày hỏi: "Tại sao lại bị thế này?".
Gã chủ tiệm không né tránh ngón tay của chàng, chỉ cười bình thản nói: "Đã lâu lắm rồi".
Phù Tô chỉ khẽ chà tay lên vết thương rồi thôi, cho dù xem ra đã lành lặn, nhưng chàng vẫn sợ gã bị đau, không dám mạnh tay.
Gã chủ tiệm ngẩng đầu lên vì hành động của chàng, nhìn một Phù Tô với tướng mạo khác hoàn toàn trong ký ức. Cho dù tóc ngắn đội mũ miện trông rất buồn cười, nhưng vẫn vô cùng rực rỡ, dưới ánh nến trong phòng tối, lại càng tôn quý phi phàm.
Chẳng hiểu sao, trong lòng dấy lên một nỗi chua xót, gã khổ sở chờ đợi hơn hai nghìn năm, có lẽ chỉ để nhìn thấy vinh quang này của chàng. Gã năm xưa vẫn mơ tưởng có một ngày điện hạ của gã được muôn dân triều bái. Nhưng bây giờ, chỉ còn mình gã nhìn ngắm trong căn hầm không có ánh mặt trời này.
Ngay đầu giường có một chiếc gương thủy ngân nhfl Phù Tô nheo mắt nhìn hình bóng rõ mồn một của mình trong gương, đôi mắt đằng sau những dải dây ngọc sáng lên một tia sáng kỳ lạ.
Hai người, một đứng một quỳ, giống như bức tượng gốm vô hồn, không ai nói câu nào.
Gã chủ tiệm bưng ngọc Hòa thị thẫn thờ hồi lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng ngọc châu va vào nhau leng keng mới tỉnh táo lại. Đó là những dải dây ngọc trên mũ Thông Thiên, bởi vì Phù Tô cúi đầu nên mới phát ra tiếng leng keng vui tai.
Phù Tô đưa tay cầm lấy ngọc Hòa thị trên tay gã, thở thật dài một tiếng.
Gã chủ tiệm cúi gập người xuống nữa, giấu nét mặt vào trong bóng tối, bật ra tiếng gọi mà gã giấu trong lòng hơn hai nghìn năm nay.
"Bệ hạ...".
Bộ áo mũ nặng nề không thích hợp cho hoạt động thường ngày. Sau khi trầm ngâm một hồi lâu, Phù Tô cúi người kéo gã chủ tiệm đang quỳ mọp dưới đất đứng dậy, sau khi bỏ những đồ trang sức và mũ mão lôi thôi ra, Phù Tô chỉ còn mặc áo đen xiêm đỏ, chàng lại càng thêm khôi ngô tuấn tú, thần thái sáng ngời.
Hai người ngồi uống trà, gã chủ tiệm biết Phù Tô rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng gã cũng không thể kể tường tận từng việc trong hơn hai nghìn năm qua được, chàng cũng không có hứng thú nghe. Vì thế gã chỉ giải thích ngắn gọn vì sao mình lại trường sinh bất tử, và sau khi biết mỗi kiếp chuyển thế Phù Tô đều phải yểu mệnh thì gã đều đi tìm.
Phù Tô lặng lẽ lắng nghe, ngón tay dài chà lên canh chiếc chén sứ Thanh Hoa, có vẻ như vô cùng yêu thích thứ đồ sứ tính tế này. Cho đến khi gã chủ tiệm nhắc tới việc gì đó, chàng mới bỗng nhiên cất lời: "Theo như ngươi nói, thì thân xác của ta hiện nay, thực ra là chuyển thế của ta?".
Gã chủ tiệm bất ngờ, trong lòng có một sự hoang mang khó hiểu. "Vâng". Gã chỉ biết bật ra được một tiếng ấy, không biết phải nói gì thêm. Gã biết nói gì nữa? Nếu như nói rằng bác sĩ tuy là một kiếp của Phù Tô, nhưng là hai linh hồn khác nhau, lời đó mà nói ra chẳng phải là đang nghi ngờ Phù Tô không định trả lại thân xác sao?
Phù Tô không nói gì, chỉ lấy tay che miệng ngáp một cái, hơi mệt mỏi: "Đêm khuya rồi, ta muốn đi nghỉ".
Gã chủ tiệm lúc này mới nhận ra đêm đã khuya, bởi vì gã rất ít khi cần ngủ, nên chiếc giường bạt bộ trong phòng chỉ để trang trí. Thay bộ chăn đệm mới, gã chủ tiệm nhường phòng hầm cho Phù Tô, còn mình thì quay lại tầng trên của Á Xá. Sau khi Hồ Hợi tới, chỗ này trở thành đống hỗn độn, ngoài việc đắp thuốc cho Tam Thanh, còn có rất nhiều cổ vật cần phải được sắp xếp lại.
Cả đêm không nói gì, gã chủ tiệm quét dọn sạch sẽ dưới giếng trời, thì nhận ra trời đã sáng, nhớ lại mọi chuyện xảy ra đêm qua, vẫn còn chút mơ hồ. Gã mơ màng đứng trong gió lạnh rất lâu, rồi nhớ ra rằng Phù Tô khác gã, hiện giờ đang trong cơ thể của bác sĩ, tất nhiên là cần phải ăn sáng, vội vàng bỏ chiếc chổi trên tay xuống, định bụng ra ngoài mua chút đồ ăn. Nhưng vừa quay đầu lại thì gã nhìn thấy bác sĩ trong bộ đồ mặc ở nhà, đang mỉm cười ra hiệu cho gã nhìn hộp đồ ăn sáng trong tay.
Gã chủ tiệm hoang mang, còn nghĩ rằng mọi chuyện tối qua đều chỉ là giấc mơ, bác sĩ vẫn là bác sĩ, chẳng có gì xảy ra cả, anh ta vẫn như mọi khi, chẳng cần biết gã có muốn hay không, vẫn lôi gã đi ăn.
"Đây, bánh bao mua ở góc phố, mới ra lò đấy".
Bị lôi vào trong căn phòng ấm áp, rồi bị dúi vào tay đôi đũa ngà mà gã vẫn dùng, gã chủ tiệm ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt không đeo kính, gã bất giác rùng mình, nụ cười hiền hòa ấy, nhất quyết không thể xuất hiện trên gương mặt của bác sĩ được.
"Giật mình rồi hả?". Nụ cười trên môi Phù Tô lại càng tươi, rõ ràng là rất thích thú khi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của chủ tiệm, chàng chỉ vào đầu mình, cười và nói: "Đêm qua, ta đã thấy hết cuộc đời của anh ta. Có lẽ là do ta đang mượn cơ thể của anh ta. Nhưng anh ta cũng thấy hết cuộc đời của ta, rất công bằng".
Gã chủ tiệm lúc này mới hiểu ra, câu nói sau cùng của Phù Tô là chỉ thời gian này năm ngoái, chiếc khóa Trường Mệnh của bác sĩ bị vỡ đôi, linh hồn không toàn vẹn của bác sĩ trở về, nhìn thấy hết cuộc đời Phù Tô. Còn Phù Tô lúc này thì nhìn thấy hết ký ức của bác sĩ, tất nhiên là biết mặc quần áo hiện đại, và cũng biết bánh bao ở góc phố rất ngon.
Gã chủ tiệm ăn mà chẳng để ý đến mùi vị nữa, nghe Phù Tô sử dụng điện thoại thuần thục, gọi điện xin nghỉ phép cho bác sĩ, gã lại càng thấy kỳ quái. Dù biết những việc Phù Tô làm là rất bình thường, nhưng bác sĩ sau khi nhìn thấy hết ký ức của Phù Tô cũng chưa bao giờ nói hay làm gì giống Phù Tô hước mặt gã cả, còn bây giờ mọi việc Phù Tô làm, lại khiến gã chủ tiệm có cảm giác như bác sĩ đã bị thay thế hoàn toàn.
Gã chủ tiệm vẫn còn nhớ, có lần gã nhắc lại với bác sĩ chuyện lần đó, hỏi anh có cảm giác gì sau khi nhìn thấy cuộc đời Phù Tô. Bác sĩ khi ấy trả lời rất thản nhiên là chẳng có gì, một chuỗi những hình ảnh đó, giống như một bộ phim dài, bây giờ làm gì có ai cảm thấy bản thân mình là nhân vật trong phim đâu? Dù thích Giả Bảo Ngọc thì cũng không thể cảm thấy mình là Giả Bảo Ngọc được, phải không? Anh là kiếp sau của Phù Tô ư? Đó là hai chuyện khác nhau hoàn toàn! Cũng như người ta chơi game có thể lập vài nick ảo, một nick ảo xảy ra chuyện gì, thì đâu có liên quan đến những nick khác?
Cũng chính vì lần nói chuyện đó, mà gã chủ tiệm hoàn toàn coi bác sĩ và Phù Tô là hai người khác nhau, đó là hai linh hồn hoàn toàn khác nhau, vốn chẳng có quan hệ nào về mặt bản chất.
Nhưng bây giờ, ngay trước mặt gã, lại xảy ra một cảnh tượng mà gã chưa từng nghĩ tới.
"Đang nghĩ gì thế?". Phù Tô gập nắp điện thoại, nhíu mày nhìn. Chàng là một người vô cùng linh tường, chỉ thoáng nhìn đã biết bệnh, liền nở nụ cười và nói: "Yên tâm, đây là việc bắt buộc thôi. Nếu không xin nghỉ, đến lúc anh ta trở về với cơ thể mình thì đã mất việc rồi. Cũng may mà năm nay anh ta còn chưa xin nghỉ phép".
Gã chủ tiệm cảm thấy mình quá đa nghi, liền cười gượng.
"Cái này thì ngươi giữ đi, ta thấy suốt ngày đem theo một gã không mặc quần áo theo người, áp lực lắm". Phù Tô thở dài, tháo viên ngọc xanh trên cổ ra đưa cho gã.
Gã chủ tiệm cầm lấy viên ngọc xanh đã khắc thành hình chúa Ki-tô, gã biết đó chỉ là cái cớ của Phù Tô, bởi vì nếu Phù Tô không muốn trả thân xác cho bác sĩ, thì chỉ cần hủy sợi dây đeo đó đi, linh hồn bác sĩ không có nơi nương náu, sẽ tự khắc tiêu tan.
Gã chủ tiệm cúi đầu, cảm thấy xấu hổ vì mình nghi ngờ Phù Tô. Nhưng gã trầm ngâm một lúc, rồi cũng đeo sợi dây ngọc vẫn còn ấm hơi người lên cổ mình.
Phù Tô ở phía đối diện nhìn gã, ánh mắt sâu thẳm ánh lên một tia sáng sắc bén.
Hai người ăn sáng mang theo tâm trạng khác nhau, gã chủ tiệm lôi chiếc ấm sứ Long Tuyền hảo hạng ra pha ấm trà Bích Loa Xuân cho tiêu cơm như thói quen, nhìn gương mặt quen thân qua làn hơi nước, gã có chút bối rối khó hiểu.
Gã thử tìm vài câu chuyện để nổi, nhưng gã và Phù Tô đã cách nhau hơn hai nghìn năm, ngày xưa khi họ ở cạnh nhau luôn có những chuyện chính trị và sách luận nói mãi không chán, bây giờ đế quốc Đại Tần đã trở thành lịch sử, những chuyện đó rõ ràng đã lỗi thời. Còn Phù Tô hiện nay có ký ức của bác sĩ, giải thích với chàng những biến đổi trong hai nghìn năm nay cũng là thừa. Trong một lúc, gã chủ tiệm chỉ biết lặng lẽ ngửi hương trà, không biết phải nói sao.
May mà sau khi hết một chén trà, Phù Tô nói muốn được tham quan Á Xá, gã chủ tiệm thở phào một tiếng, vui vẻ dẫn chàng đi xem nhà trong của Á Xá.
Trong Á Xá có rất nhiều cổ vật, gã chủ tiệm biết, dù Phù Tô đã có ký ức của bác sĩ, nhưng chỉ dựa vào một tí chút kiến thức lịch sử của bác sĩ, e rằng có nhìn những đồ cổ này cũng chẳng biết là cái gì. Vì thế gã để ý ánh mắt của Phù Tô, thấy chàng tò mò với đồ cổ gì, liền giới thiệu tường tận. Một ngày trôi qua rất mau, gã chủ tiệm dẫn Phù Tô đi ăn ở một quán đồ ăn Tứ Xuyên mà gã và bác sĩ hay ăn, gã tự thấy ngày hôm nay mình nói có khi còn nhiều hơn bao nhiêu năm cộng lại.
Hôm đó, viên ngọc xanh trên cổ gã chủ tiệm vẫn không có chút động tĩnh gì, gã còn nhớ hồi xưa khi linh hồn nhà tiểu thuyết trinh thám bị nhốt trong sợi dây đeo, đến ngày thứ hai đã tỉnh lại. Gã hơi lo lắng liệu linh hồn của bác sĩ có xảy ra chuyện gì không, nhưng lại nghĩ số mệnh bác sĩ vốn là năm ngoái phải ra đi rồi, nên linh lực kém người bình thường khá nhiều, bây giờ còn chưa tính cũng là chuyện thường.
Đêm đó, gã chủ tiệm nhặt nhạnh trong Á Xá, định bụng chuẩn bị những món đồ cổ để hôm sau Phù Tô thưởng ngoạn, bận rộn đến tận lúc trời sáng. Gã đi sớm mua đồ ăn sáng, khi về tìm khắp cả Á Xá, cuối cùng gã tìm thấy Phù Tô trong căn phòng nhốt con chim đỏ.
Con chim bị bỏ đói một ngày hai đêm đang rũ rượi trong lồng, vết thương trên người đã lành lặn, nhưng lông rụng đi không ít, trên những chiếc lông vũ đỏ còn lấm tấm đọng vài vệt máu, nom đến tội nghiệp.
Phù Tô cầm lấy suất ăn sáng gã chủ tiệm đưa, không ăn vội, mà lấy tay bẻ miếng mì cuộn, dùng đũa gắp đưa vào trong lồng chim. "Minh Hồng, nào, ăn một chút đi".
Gã chủ tiệm không ngăn lại, gã không đến nỗi đem nỗi căm giận Hồ Hợi trút lên đầu con chim nhỏ mà không cho nó án, chỉ có điều Tam Thanh vẫn đang tức giận. Hơn nữa đây là con chim có thể hóa thành thần đao, chắc không đến mức mới đói một hai ngày đã đi Tây Thiên. Vả lại, gã không nghĩ rằng mình cho nó ăn thì con chim ngạo mạn đó sẽ ăn.
Quả nhiên, đôi đũa Phù Tô chìa ra hoàn toàn không có chút sức hấp dẫn nào, con chim chỉ liếc một cái, rồi kiên quyết quay đầu đi chỗ khác.
Gã chủ tiệm trầm ngâm một lúc, đưa cho Phù Tô miếng thịt bò khô trong tay, theo kinh nghiệm mà nói thì chắc cái đồ này thích ăn thịt.
Quả nhiên miếng thịt bò khô được con chim đặc biệt chú ý, gần như nó còn chẳng buồn đấu tranh nội tâm, lập tức nhảy vào. Phù Tô thấy vui, nhìn con chim đỏ đến bên lồng cắp miếng thịt bò khô, liền đưa ngón tay vào, chải chuốt lại bộ lông xơ xác của nó.
"Tất Chi, lát nữa hãy thả nó đi". Phù Tô nhẹ nhàng nói.
Gã chủ tiệm hơi sững người, gã chẳng định làm gì con chim cả, nhưng vẫn nghĩ có thể Hồ Hợi sẽ tự mình đến vì con chim ở đây, hai người họ cũng có thể nhờ thế mà có cơ hội nói chuyện với nhau. Chuyện lần này đều từ Hồ Hợi mà ra, hắn nhất thiết phải nói cho rõ ràng.
"Vùng đất xưa của nước Tần, giống hình dạng một con chim. Thời xưa từng có người nói Tần như con chim lớn, nằm quay về hải nội, nhìn về phía đông, phía trái ở Tây Nam đất Triệu, phía phải kéo dài đến Yên Sính, trước mặt là Hàn Ngụy, dưới đầu là Trung Nguyên, ở nơi thuận tiện, thế có địa lợi, đất thẳng cánh cò, vuông ba ngàn dặm"". Giọng nói của Phù Tô, không chậm không nhanh, nghe rất lọt tai.
Gã chủ tiệm hơi ngạc nhiên, không hiểu vì sao Phù Tô đột nhiên nói với gã những lời ấy.
"Tất Chi, ngươi có biết khởi nguồn của gia tộc họ Doanh ta không?". Phù Tô thu tay về, lấy chiếc khăn tay lau sạch vết máu dính từ mình con chim, lại nhặt một miếng thịt bò khô, tỉ mẩn xé nhỏ ra cho con chim ăn.
Gã chủ tiệm gật đầu, tìm một chiếc ghế trong phòng ngồi xuống, nói chậm rãi: "Trong sách "Tần bản kỷ" có ghi, thủy tổ của gia tộc họ Doanh là Đại Phí, Đại Phí phò tá vua Đại Vũ trị thủy, vua Thuấn cho ngài một lá "tạo du", tức là một ngọn cờ treo thêm dải màu đen. Lá cờ lớn đó, cũng chính là..." Gã chủ tiệm ngừng lại đôi chút, lấy lại tinh thần rồi mới nói tiếp: "Cũng chính là vải may chiếc áo Xích Long trên người thần".
"Phải, nghe nói lá tạo du đó làm hai bộ y phục, nó còn có công dụng giữ cho thân thể không mục rữa, quả là kỳ diệu". Phù Tô mỉm cười: "Tạm không nói chuyện này, Đại Phí sau khi trị thủy, thì giúp đỡ vua Thuấn thuần dưỡng chim thú, được ban cho họ "Doanh". Và Minh Hồng chính là chim thần hộ vệ của họ Doanh".
Ánh mắt của gã chủ tiệm dừng lại nơi con chim đỏ đang ăn lấy ăn để trong lồng, hoàn toàn chẳng thấy nổi cái giống này có năng lực gì để làm thần điểu hộ vệ. "Vì sao trước đây thần chưa từng thấy nó?".
"Thời kỳ Thương Thang, họ Doanh là quý tộc, giàu sang vô cùng, nhưng sang thời nhà Chu thì bị đuổi về phía Tây ba trăm năm, cắn răng sống qua ngày ở vùng đất nghèo khổ. Kho báu nhà họ Doanh thời kỳ Thương Thang cất giấu ở một chỗ, do Minh Hồng canh gác, cũng chỉ có tộc trưởng của tộc ta mới biết đích xác địa điểm". Phù Tô phủi vụn thịt trong tay, nheo mắt lại nói: "Xem ra Hồ Hợi đã có được kho báu".
Gã chủ tiệm đã chú ý thấy, Phù Tô không còn gọi Hồ Hợi bằng tên thân mật nữa, mà gọi thẳng tên hắn.
"Người đang trách hắn". Câu này của gã chủ tiệm không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Phù Tô bóp trán khẽ cười: "Trách nó thì được gì? Người ta không thể thay đổi quá khứ được".
Gã chủ tiệm trầm tư, không đi khuyên nhủ chàng nữa, mà tự mình đứng dậy mở lồng chim, sau đó đi mở cửa sổ.
Cơn gió lạnh thổi xộc vào căn phòng ấm cúng, con chim đang cắm đầu ăn cũng phải run rẩy vì lạnh, hoang mang ngẩng đầu lên nhìn lồng chim và cửa sổ đã mở toang, lập tức sung sướng dang cánh bay. Tất nhiên, trước khi bay đi nó không quên cắp nốt gói thịt bò khô bên cạnh lồng. Gã chủ tiệm vốn quen sạch sẽ không thể chịu nổi con chim ăn rơi vãi lung tung, liền đi ra lấy chổi quét.
"Tất Chi, người ta tuy không thể thay đổi quá khứ, nhưng có thể thay đổi tương lai". Khi gã chuẩn bị ra ngoài, thì lại nghe tiếng Phù Tô nói.
Gã chủ tiệm chỉ hơi dừng bước một chút, rồi lại tiếp tục rảo bước ra ngoài.
Khi gã trở lại vào phòng, căn phòng đã không còn ai, chỉ còn chiếc lồng chim chưa đóng, rung rinh trong cơn gió lanh thổi từ cửa sổ vào, phát ra những tiếng kêu cót két...
4
Gã chủ tiệm ngồi một mình dưới giếng trời, giữ nguyên một tư thế ngồi trong gió lạnh buổi đêm, không biết đã ngồi bao lâu.
Trên chiếc bàn đá trước mặt gã, đặt một chiếc hộp rỗng không, thứ vốn được đặt trong đó, là ngọc bích Hòa Thị quý giá nhất thiên hạ. Nhưng khối ngọc tỉ truyền quốc đó đã biến mất cùng Phù Tô vào hôm qua.
Việc đến nước này cho dù gã chủ tiệm có nghĩ theo hướng tốt nhất, cũng không thể tìm ra cách giải thích làm hài lòng nổi bản thân.
Vầng trăng trên trời đã tròn như chiếc đĩa ngọc, đêm nay là đêm Phù Tô hứa trả lại thân xác cho bác sĩ, nhưng gã chủ tiệm không thể không tính đến tình huống xấu nhất. Vì thế khi gã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện dưới giếng trời, gã lặng lẽ nhìn, rồi mệt mỏi cất tiếng: "Đêm nay điện hạ xuất hiện, chắc không phải để thực hiện lời hứa chứ?".
Phù Tô mặc một chiếc áo gió màu đen, người dong dỏng cao. Trên sống mũi cao của chàng không có kính, tóc mái dài thượt chải về sau, để lộ vầng trán cao rộng, gương mặt tuấn tú càng thêm cao quý khác người. Chàng dừng lại ở cửa vào của giếng trời, hai tay đút trong túi áo gió, cười nói vẫn hiền hòa như trước: "Thực ra ta không nên đến, nhưng ta sợ nếu ta không xuất hiện, thì ngươi sẽ ngồi đây cả đêm".
Gã chủ tiệm đưa tay bóp lên vầng trán đã bị gió lạnh thổi đến lạnh ngắt, gã tự chế giễu bản thân: "Dù có ngồi cả đêm thì đã sao, thân thể của thần không thể bị cảm được".
Vì câu nói này của gã, hai người đều rơi vào sự im lặng bối rối, gã chủ tiệm nhìn vào chiếc hộp ngọc đã trống rỗng, thẫn thờ hỏi: "Từ khi nào điện hạ dự định phá bỏ lời hứa? Tất Chi biết, khi điện hạ hứa là rất thật lòng".
Phù Tô thở dài một tiếng, sự bất lực theo hơi thở gặp không khí lạnh biến thành một đám khói trắng, chốc lát sau lại bị gió lạnh thổi đi sạch. "Ta đã chết rồi, tất nhiên không thể đi hại một người vô tội phải bỏ mạng. Nhưng ngươi lại nói với ta rằng, thân xác này vốn là chuyển thế của ta".
"Nhưng cho dù là vậy, anh ta cũng không phải vật sở hữu của người". Gã chủ tiệm bất giác nhìn xuống chiếc dây đeo ngọc xanh ở trên cổ, đã sang đêm thứ ba, linh hồn bác sĩ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Phù Tô nghe xong liền bước tới, đi thẳng tới trước mặt chủ tiệm, ngạo mạn nhìn gã chủ tiệm ngồi trên ghế đá, chậm rãi nói từng chữ: "Nhưng anh ta rất quan trọng với ngươi, không phải bởi vì anh ta là chuyển thế của ta sao?".
Gã chủ tiệm như bị sét đánh, ngồi thừ người ra một chỗ, tưởng như máu trong người cũng đông lại.
Là như vậy sao? Gã đối xử tốt với bác sĩ, chẳng lẽ chỉ bởi vì anh ta là chuyển thế của Phù Tô?
Không, không phải như vậy. Mỗi kiếp gã đi tìm Phù Tô, không phải để làm gì cả, mà chỉ để giúp kiếp sau của Phù Tô thoát khỏi lời nguyền yểu mệnh. Ban đầu thì là theo sát để bảo vệ, cho đến khi đứng ở đằng xa, rồi lòng gã cũng xa xôi dần. Nhưng bác sĩ thì không như vậy.
Gã chủ tiệm nhớ lại thời gian này năm ngoái, bác sĩ vì gã mà có thể cùng sống chết trong địa cung Tần lăng. Trong bao nhiêu năm tháng đằng đẵng ấy, chẳng có mấy người sẵn sàng xông lên phía trước bảo vệ gã. Những người trước kia đều đã chết, gã không muốn mất đi người cuối cùng.
Gã chủ tiệm bỏ tay khỏi chiếc dây đeo, ngẩng đầu nhìn Phù Tô trong hình dáng bác sĩ, trầm giọng nói: "Anh ta và người, không phải cùng một người".
Ánh mắt Phù Tô sâu lại, không nói gì nữa, mà chuyển chủ đề: "Tất Chi, còn nhớ vì sao năm xưa phụ hoàng rất hay tuần du phương Đông không?".
Gã chủ tiệm không hiểu vì sao chàng lại đột nhiên nói chuyện này, nhưng giọng điệu tra hỏi này khiến gã mau chóng hồi tưởng lại cảnh hai người đối đáp sách luận năm xưa, sau một chút hơi bất ngờ, gã trả lời: "Hồi đó có một thuật sĩ nói rằng: "Đông Nam có khí thiên tử". Thủy Hoàng Đế bèn thân chinh tới, tuần hành quận huyện để tỏ sự hùng mạnh, lấy uy hàng phục bốn bể, để yếm đi".
Phù Tô cũng đang hồi tưởng, chàng cười: "Tất Chi, ngươi cho rằng việc đó của phụ hoàng thế nào?".
Gã chủ tiệm không trực tiếp trả lời, ký ức ấy dần dần dâng lên từ trong sâu thẳm cõi lòng, năm xưa hai người họ đã bàn luận mấy lần về chuyện đó, dù cho rằng việc làm này của Tần Thủy Hoàng có thể hiển dương oai vua, răn đe thế lực các nơi; nhưng quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, Thủy Hoàng Đế thường xuyên tuần du, tạo cơ hội hành thích vô cùng tốt cho đám thích khách, và cũng khó lòng đảm bảo được chuyện cai quản chính quyền trung ương. Kết quả cuối cùng đúng là vậy, Thủy Hoàng Đế chết trên đường đi tuần phía Đông, nếu không có chuyện đó, thì Triệu Cao và Lý Tư cũng không thể dễ dàng đưa Hồ Hợi lên ngôi được.
"Yếm tức là áp, "yếm đi" tức là trấn áp đi". Phù Tô mỉm cười: "Tất Chi đoán xem, cái thứ khí thiên tử ở phía Đông Nam đó, phụ hoàng năm xưa dùng cái gì để trấn áp?".
Gã chủ tiệm bất ngờ, nhưng lập tức nói: "Kiệt thạch!".
(Một loại bia mộ)
"Đúng thế, phụ hoàng nhiều lần tuần du phía Đông, tổng cộng lập bảy tấm kiệt thạch, tiếc là Càn Khôn Đại Trận cần phải lập mười hai tấm kiệt thạch mới hoàn thành, phụ hoàng đã không làm được. Nếu trận pháp được hình thành, thì đất Trung Nguyên sẽ nằm trong tay phụ hoàng, đế quốc Đại Tần ắt sẽ muôn đời không đổ". Tiếng nói của Phù Tô vẫn không nhanh không chậm, nhưng ngọn lửa ẩn trong đó như khiến không khí xung quanh cũng phải nóng lên.
Gã chủ tiệm trầm ngâm không nói, việc này tuy rằng nghe rất hoang đường, nhưng nếu kết hợp với những sự kỳ quái mà gã hồi đó phát hiện ra, thì gã cũng phải ồ lên rằng "hóa ra là vậy". Gã cúi đầu trầm tư một lúc, bỗng nói: "Chỉ có kiệt thạch thì không thể áp chế khí thiên tử, dưới những tấm kiệt thạch đó, có phải là chôn mười hai hình nhân bằng đồng không?".
Giờ đến lượt Phù Tô sững sờ, rồi chàng cười và nói: "Quả nhiên là Tất Chi, đoán trúng ngay".
Gã chủ tiệm chẳng hề tỏ ra vui vẻ vì đoán đúng đáp án, trong hơn hai nghìn năm nay, việc gã làm nhiều nhất là sưu tầm cổ vật. Nhưng gã chưa từng nhìn thấy mười hai hình nhân đồng của Tần Thủy Hoàng. Trong phần "Tần Thủy Hoàng bản kỉ" sách "Sử ký" có ghi, để đề phòng thiên hạ bất bình, Tần Thủy Hoàng thu thập hết vũ khí trong thiên hạ, để ở Hàm Dương, sau khi tiêu hủy thì đúc thành mười hai tượng đồng cao lớn, mỗi tượng nặng hàng ngàn thạch, đặt trong cung. Bề ngoài thì đó là mười hai tượng đồng, nhưng gã chủ tiệm biết mười hai tượng đồng cao lớn đó chẳng qua là tượng rỗng ruột để thị uy với thiên hạ, sau này cuối thời Đông Hán đã bị Đổng Trác đem nung để đúc tiền. Nhưng mười hai đồng nhân to bằng người thật dùng đồng tinh chất để đúc mới là thứ mà Tần Thủy Hoàng yêu quý nhất, hiện nay không rõ ở đâu.
Thì ra là dùng để bày trận.
Gã chủ tiệm càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt vọng vô cùng. Giờ đây Phù Tô nhắc đến chuyện này với gã, là có ỷ gì đây? Chẳng lẽ chàng định tiếp tục hoàn thành trận pháp của Tần Thủy Hoàng? Chàng biết được những điều này từ đâu? Chẳng lẽ hôm qua chàng đã đi theo chim Minh Hồng để gặp Hồ Hợi? Người này là kẻ mưu kế sâu xa đến đâu, mới có thể bắt tay giảng hòa với kẻ từng giết mình?
Gã chủ tiệm nhìn gương mặt vẫn nở nụ cười của Phù Tô, gã bỗng thấy sau hơn hai nghìn năm, mình không còn nhận ta người đứng trước mặt nữa.
"Tất Chi, ngươi nghĩ không sai, ta định tiếp tục hoàn thành Càn Khôn Đại Trận". Phù Tô vẫn cười hiền lành, nhưng lời nói thì khí thế kinh người: "Khi đó tất cả mọi người trên đất Trung Nguyên đều phải tôn ta làm chủ, vinh quang của đế quốc Đại Tần sẽ trở lại".
Gã chủ tiệm không cảm thấy Phù Tô đang nói khoác, trận pháp mà đến Tần Thủy Hoàng cũng tin tưởng, bất chấp hiểm nguy để hoàn thành, thì chắc chắn phải có tác dụng kỳ diệu. Hơn nữa nếu như gã nhớ không nhầm, Càn Khôn Đại Trận là do sư phụ của gã vẽ ra. Chính gã đã sống từng đó năm tháng nhờ viên thuốc trường sinh bất tử của sư phụ để lại, thì có lẽ Càn Khôn Đại Trận đúng là có thể điều khiển nhân tâm.
Gã chủ tiệm sống từng đấy năm, trừ cái hồi đổi tên thành Hàn Tín để báo thù, can thiệp vào chuyện Hán Sở tranh hùng, thì gã chưa bao giờ cho rằng mình có tư cách đứng trên người khác để thay đổi hay tham dự vào chuyện gì. Bánh xe lịch sử chưa bao giờ phải ngừng lại vì một cá nhân nào cả. Nếu Phù Tô tỉnh dậy sớm vài trăm năm, thì may ra còn làm được, nhưng giờ đây, chàng ta đang mơ một giấc mơ phi thực tế.
Gã chủ tiệm cúi đầu, nhìn hộp ngọc trống rỗng, lúc này trên bầu trời bắt đầu xuất hiện những bông tuyết, thành phố này ít khi có tuyết rơi, khiến gã chủ tiệm ngẩn người một lúc vì đã lâu chưa nhìn thấy tuyết, sau đó mới cất giọng trầm trầm: "Vậy chắc ngọc bích Hòa thị mà ngài mang đi, là chìa khóa để khởi động trận pháp".
"Đúng thế, khối ngọc tỉ truyền quốc này chính là thần khí mà phụ hoàng tự mình dùng Côn Ngô đao để khắc chữ. Có ngọc tỉ truyền quốc là có thiên hạ, đó là chuyện mà những kẻ thống trị đời sau ai cũng biết, nhưng không ai biết được tác dụng thực sự của ngọc bích Hòa thị". Hai tay Phù Tô chống lên bàn đá, cúi người nói rất nghiêm túc với gã: "Tất Chi, ngươi đã hứa với ta, sẽ luôn theo sau ta. Ngươi có giữ lời không?".
Gã chủ tiệm không trực tiếp trả lời, mà cụp mắt xuống, nhìn những bông tuyết đang tan chảy trên chiếc bàn đá, biến thành từng giọt nước. "Hãy trả lại thân thể cho anh ta đi, ta hứa sau này sẽ tìm được một cơ thể thích hợp cho ngài." Gã chủ tiệm im lặng một hồi lâu, mới cất tiếng nói. "Anh ta chỉ là một bác sĩ bình thường, nếu như điện hạ có chí lớn, thì tự khắc sẽ tìm được một thân phận thích hợp hơn".
Phù Tô chầm chậm đứng thẳng người dậy, gương mặt thường trực nụ cười bỗng dần lạnh lẽo. "Tất Chi, ngươi định lừa ta chăng? Gã Pharaoh dị tộc kia đang ở trạng thái linh hồn phải không? Nhưng từ ngày trở về nằm trong cây quyền trượng, hắn chưa từng ra ngoài. Ngươi hứa với ta? Là mấy năm? Mấy chục năm? Hay mấy trăm năm? Ngươi có thể đảm bảo rằng lần sau khi ta tỉnh lại, trận pháp của phụ hoàng vẫn còn?".
Gã chủ tiệm câm lặng, đúng là gã không thể đảm bảo.
Linh hồn của Phù Tô khác với Tiêu Tịch, Tiêu Tịch mới chết, còn linh hồn của Phù Tô đã phiêu dạt hơn hai nghìn năm.
"Vì thế bây giờ ngươi cũng chẳng có cách nào, nếu ta không cam tâm tình nguyện trả lại thân xác,
"Tất Chi... Tất Chi?".
Tiếng nói nhỏ nhẹ gần lại dần, gã mở mắt, nhìn thấy gương mặt vừa quen vừa lạ, vẻ mặt rất quan tâm. "Tất Chi, sao ngươi lại ngủ? Ở đây lạnh lắm, hay là về nghỉ thôi".
Gã cúi đầu nhìn chiếc áo vân ngang màu xanh lục, cảm thấy vô cùng hoài niệm.
Trong cuộc đời đằng đẵng của mình, quần áo gã chỉ toàn màu đen, chưa từng thay đổi.
Còn bây giờ, chàng trai trẻ hiền lành đứng trước mặt gã, lại mặc một chiếc áo bào đen, dù cả người chỉ có một miếng ngọc đeo bên hông, vô cùng giản dị, nhưng gã biết trong cả đế quốc Đại Tần này, đây là lối phục sức tôn quý nhất sau hoàng đế.
Thời Tần thích màu đen, chỉ có hoàng tộc mới được mặc màu đen, hoàng đế mặc áo đen xiêm đỏ, vị hoàng thái tử điện hạ trước mặt gã thì còn chưa đủ tư cách để mặc xiêm hoa mây đỏ cùng với áo bào đen.
Gã cũng biết, vị hoàng thái tử điện hạ này cả đời cũng chỉ có thể là thái tử điện hạ, khi còn sống ngài chẳng bao giờ đủ tư cách để mặc áo đen xiêm đỏ cả.
"Tất Chi, ngươi lạnh quá nên ngớ ngẩn rồi à? Mùa đông năm nay đúng là đến hơi sớm". Chàng trai trẻ quan tâm hỏi han, chậm rãi cúi người xuống.
Gã nhìn vị hoàng thái tử điện hạ dưới một người trên muôn người ấy lấy từ trong người ra một chiếc lò cầm tay hoa văn xoắn ốc bằng đồng đỏ, dúi vào tay gã, cảm giác ấm áp lan dần từ bàn tay lạnh cứng, ấm đến tận trong đáy lòng.
Gã cúi đầu, biết là mình lại nằm mơ, hơn hai nghìn năm nay trong đầu gã luôn luôn mơ về những ngày xưa. Gã thậm chí thuộc lòng cả câu nói tiếp theo, câu tiếp theo nữa mà Phù Tô sắp nội là gì, nhìn những cuộn sách tre trên bàn, đó là lời phê duyệt cho các hạng mục quan trọng của việc xây sửa Trường Thành, bây giờ chắc là năm Tần Thủy Hoàng thứ ba mươi lăm, Thủy Hoàng Đế lại đi tuần phía Đông, để thái tử Phù Tô trông coi việc nước.
Đây là gác sưởi của cung Hàm Dương, mọi ngày Tần Thủy Hoàng đều giải quyết chính sự ở đây, Phù Tô từ năm lên bảy đã hầu hạ bên cạnh, học cách xử lý chính sự, còn gã là bạn học cùng, cũng được đi theo. Giờ đây chỉ cần người nắm quyền đất nước rời đi, là sẽ để toàn bộ quyền lực lại cho vị hoàng thái tử mà ông tự hào nhất, để ngài hưởng thụ mọi điều tốt đẹp của đất nước này.
Nhưng làm hoàng đế tuy tốt, mà làm hoàng đế tạm thời cũng tốt, có điều là phải đối mặt với trách nhiệm lớn như quả núi. Nhìn xem, khắp gác sưởi bày đầy những sách tre, đúng là chất cao như núi.
Gã nhìn ra phía xung quanh một chút, dù biết là giấc mộng, nhưng cũng cảm thấy cảnh tượng này quá ngột ngạt. Gã lúc nào cũng cảm thấy chồng sách tre sẽ đổ ụp xuống, còn gã thì bị chồng sách đè chết.
"Sắc mặt không tốt lắm, có phải vì hôm qua uống viên thuốc đó không?". Một đôi tạy ấm áp đưa tới, những ngón tay trắng đặt lên trán gã, cảm giác nóng bừng khiến gã hơi sững người, không biết phản ứng ra sao.
Đây là chuyện xảy ra lúc nào? Tại sao chưa bao giờ gã mơ gặp cảnh này?
Phải rồi, viên thuốc đó, viên thuốc trường sinh bất lão đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời gã, chắc là việc của lúc đó?
"Phụ hoàng gần đây... Ai cũng phải tuân theo chiếu chỉ đó, Tất Chi, ngươi đừng để ý". Chàng trai thu tay lại, trên gương mặt nho nhã có chút hối lỗi.
Gã sững người, ký ức này đã lâu lắm không xuất hiện trong giấc mơ của gã, nên gã cũng không biết phải nói sao. Gã cố nhớ lại mùa đông năm Tần Thủy Hoàng thứ ba mươi tư, tình thế quốc gia đang trở nên căng thẳng. Trong cơn giận dữ, Tần Thủy Hoàng giết hơn bốn trăm phương sĩ. Tuy không gây ra rối loạn gì, nhưng hiện nay ai ai cũng sợ hãi, sợ người tiếp theo phải hứng chịu cơn giận, cầm tay ấm áp, cười rất thật lòng nói: "Viên thuốc sư phụ để cho, không chừng là trường sinh bất lão thật đấy". Gã nói thật, có điều câu nói này thường thì không ai tin.
"Vậy thì ở lại đây, tiếp tục giúp ta đi". Chàng trai càng cười tươi hơn, đương nhiên là cho rằng gã đang nói đùa. Hoàng thái tử điện hạ của đế quốc Đại Tần đứng dậy, đi về phía chiếc bàn đặt giữa gác sưởi rồi ngồi xuống, đưa tay cầm khối Hòa Thị Bích trên bàn lên ngắm nghía. Gương mặt tuấn tú dưới ánh sáng của dạ minh châu càng nổi lên rõ ràng. Trong khoảnh khắc, thời gian như ngừng trôi.
Gã lim dim mắt, lưu luyến nhìn những hình ảnh đầy hoài niệm này. Gã rất quen thuộc với căn gác sưởi, bởi vì gã đã ở đây gần mười năm, quen thuộc tới từng viên ngói xanh, biết chỗ đường gạch dát vàng nào bị sách tre mài mòn mất một góc, biết viên đá quý nào nằm chỗ khuất bị một tay nội thị len lén cậy mất, viên dạ minh châu nào bị tiểu hoàng tử cứng đầu cố ý gạt rơi mà có vết nứt. Qua những năm tháng đằng đẵng, gã có thể tìm lại từng viên gạch, mua lại từng viên dạ minh châu, phục chế lại từng cuộn sách tre, thậm chí lấy lại khối ngọc bích Hòa thị quyền nghiêng thiên hạ, cố gắng tái hiện một cách chân thực nhất căn gác sưởi này, nhưng gã không thể nhìn thấy lại hình ảnh này trong hiện thực được nữa.
Trong chốc lát, gã cảm thấy mệt mỏi.
Cô độc hơn hai nghìn năm, cuối cùng là vì cái gì?
"Tất Chi, ngươi nói ta có thể có được ngọc tỉ truyền quốc sao?". Không biết sau bao lâu, một giọng nói phá vỡ sự im ắng đáng sợ ở nơi đây, trong giọng nói trẻ trung có một chút lo lắng.
Gã hơi thẫn thờ một chút, nhớ ra rằng năm xưa hoàng thái tử điện hạ đúng là có một sự tự ti không thể che giấu. Bởi vì, phụ hoàng của ngài là một hoàng đế vô cùng vĩ đại, có một cuộc đời huyền thoại, không ai có thể vượt qua.
Hồi đó gã trả lời thế nào? Phải rồi, hồi đó gã thường xuyên trả lời câu hỏi đó. Gã định thần, chậm rãi nói: "Điện hạ sẽ trở thành một hoàng đế tốt, tuy không thể vĩ đại như Thủy Hoàng Đế, nhưng nhất định sẽ là một Tần Nhi Thế xuất sắc. Sau ngài sẽ là Tam Thế, Tứ Thế cho đến Vạn Thế..."
Phải, khi đó, ai ai cũng cho là vậy, đến Tần Thủy Hoàng luôn nghĩ rằng mình sẽ trường sinh bất lão, cũng rất hài lòng với Phù Tô, duy có một nhược điểm đó là cá tính của Phù Tô hơiỉ mềm yếu.
Gã biết, Phù Tô không phải người mềm yếu, nhưng quan điểm chính trị thì mâu thuẫn gay gắt với Tần Thủy Hoàng. Thủy Hoàng Đế tin sùng Pháp gia, còn Phù Tô thì không đồng ý với phương thức cai trị chuyên chế đó, thích tư tưởng Nho gia hơn, đó đều là nhờ công dạy bảo của đại nho Thuần Vu Việt. Thực ra tư tưởng đó rất phù hợp với cảnh đại trị sau thời đại loạn, nếu Phù Tô thuận lợi lên ngôi, thì đế quốc Đại Tần sẽ được kéo dài muôn đời.
Nhưng gã biết, mùa đông năm ấy, trong một lần tiệc rượu sau khi Thủy Hoàng Đế về đến cung Hàm Dương, Thuần Vu Việt phản đối chế độ quận huyện mà Thủy Hoàng Đế ban hành, kiến nghị học theo Chu lễ, thực hiện phân phong, đề nghị này bị Lý Tư phản bác và khiến Thủy Hoàng Đế không hài lòng, liền cách chức Thuần Vu Việt. Phù Tô dâng tấu phản đối mạnh mẽ chuyện này, bèn bị Tần Thủy Hoàng phái đến Thượng Quận làm giám quân cho tướng quân Mông Điềm.
(Chế độ quận huyện không phong vương cho các vùng đất, tất cả quy về triều đình trung ương quản lý. Chế độ phân phong là phong đất cho anh em họ hàng của thiên tử, vùng đất phong có tính độc lập tương đối)
Đời sau cho rằng, đó là điểm chuyển ngoặt trong đời Phù Tô. Nếu không phải vì rời bỏ trung tâm chính trị quá sớm, Hồ Hợi cũng không thể chỉ dựa vào sự ủng hộ của Lý Tư và Triệu Cao mà lên được ngôi báu.
"Tất Chi... Thực ra có nhiều khi, ta rất ngưỡng mộ Hợi Nhi". Chàng trai trẻ tuấn tú vẫn ngắm nghía ngọc Hòa Thị, nhưng tâm tư thì đã bay ra xa ngàn dặm.
Gã ôm chiếc lò sưởi ấm áp, khẽ mỉm cười, bình thản đáp: "Bệ hạ đem tiểu công tử đi tuần du, là sợ tiểu công tử gây phiền phức cho ngài". Đừng cho rằng Tần Thủy Hoàng chỉ thuần túy nuông chiều thằng con nhỏ, một người không yên phận như Hồ Hợi mà để lại Hàm Dương, thì chắc chắn sẽ làm náo loạn cả Hàm Dương.
Chàng trai trẻ không nói gì, trên môi nở một nụ cười nhăn nhó, ánh mắt vẫn quyến luyến khối ngọc Hòa Thị trong tay.
Gã không khuyên nhủ tiếp nữa, thực ra những việc đó ai cũng hiểu. Một người kế thừa của đế quốc, một đứa con được nuông chiều, thái độ với hai người đó tất nhiên phải khác nhau. Gã nghĩ tới Thủy Hoàng Đế trên chiếc ghế rồng, một hồi rất lâu sau, mới bất giác thở dài nói: "Hoàng đế là người đứng trên mọi người khác, không có ai làm bạn được, thế nên mới là cô gia quả nhân..."
Chàng trai trẻ nghe xong giật mình, vẻ mặt tỏ ra có phần chua chát, rồi lập tức chuyển chủ đề nói: "Tất Chi, ngươi có biết lai lịch của ngọc tỉ truyền quốc không?".
Gã bình tâm lại một chút, cho dù biết đó là chuyện đã xảy ra từ hơn hai nghìn năm trước, gã vẫn vô cùng trân trọng, không dám dùng bất cứ thái độ phô diễn nào. Phải rồi, năm đó gã đã trả lời thế này: "Trong thiên "Hòa Thị", sách "Hàn Phi Tử" có chép, Biện Hòa được ngọc ở núi Kinh, dâng lên Lệ vương, vua tưởng là nói dối, cắt mất chân trái. Sau đó dâng lên Vũ vương, lại bị cắt chân phải. Sở Văn vương lên ngôi, Biện Hòa ôm ngọc khóc giữa chợ, khóc đến chảy máu. Có người hỏi thì trả lời rằng: không phải khóc vì thân tàn phế, mà khóc vì xấu hổ cho ngọc. Văn vương nghe nói, liền sai người bào ra, thì đúng là được ngọc đẹp. Vì thế gọi là ngọc bích Hòa Thị. Phong Biện Hòa làm Linh Dương hầu, Hòa từ chối không nhận".
Một đoạn cổ văn dài đến thế mà gã đọc một lèo không tốn chút công sức, gã hơi ngạc nhiên rồi lại suy nghĩ miên man, đây đúng là trong giấc mơ của gã, việc này xảy ra cách đây hơn hai nghìn năm rồi.
Không có cách nào thay đổi, cũng chẳng có khả năng thay đổi nữa.
Trên mặt chàng trai trẻ tỏ vẻ đang nghĩ ngợi, một lúc sau mới nói: "Tất Chi, vì sao Biện Hòa lại cố chấp đến thế? Vì sao bất chấp việc bị chặt hai chân, vẫn muốn dâng ngọc lên Sở vương?".
Hồi đó gã trả lời thế nào, gã cũng quên rồi, nhưng gã nghe thấy chính mình đang đáp lời dứt khoát: "Hàn Phi lấy câu chuyện Biện Hòa dâng ngọc để ám chỉ việc chủ trương chính trị của mình không được các vị vua tiếp nhận, ngược lại còn bị bài xích. Tất nhiên, ngụ ý sâu xa hơn là, thợ ngọc thì cần phải biết ngọc, vua thì cần biết dùng người. Còn người đưa ra học thuyết mới, cũng cần phải chuẩn bị tinh thần để hy sinh vì nó. Năm ấy Hàn Phi được hoàng đế nhìn với con mắt khác, câu chuyện này cũng đóng vai trò rất lớn".
Chàng trai trẻ quay đầu lại khẽ cười với gã: "Tất Chi xem ra không thích ngọc bích Hòa Thị lắm, ta chưa từng thấy ngươi động vào nó lấy một lần, ta nhớ có lần nhờ ngươi tiện tay đưa mà ngươi còn không vui lắm. Hợi Nhi thì lại yêu thích viên ngọc này vô cùng!".
Gã nhếch mép cười hơi có chút giễu cợt nói: "Thực thi nền chính trị nhân từ mới là cái gốc của việc lập quốc, lòng người cùng hướng về mới là cái đạo của việc an bang, chẳng lẽ có một viên ngọc là làm được hoàng đế? Khối ngọc Hòa Thị này vốn thuộc nước Sở, sau này lưu lạc đến Triệu, nhưng cuối cùng thì đã ở đây". Đối với hắn, ngọc báu đẹp đẽ chẳng qua cũng chỉ là thứ tô điểm thêm cho hùng đồ bá nghiệp mà thôi. Gã nói xong ngẩng đầu, bỗng bắt gặp ánh mắt khác lạ của chàng trai, gã cũng hơi sững người.
Gã năm xưa, có phát hiện ra sự khác lạ đó không?
"Tất Chi nói có lý". Chàng trai trẻ trở lại với vẻ mặt hiền lành, ấn khối ngọc Hòa thị vào mực dấu, cẩn thận đóng dấu ngọc tỉ lên cuộn chính lệnh sắp ban bố, rồi cười hài lòng: "Tất Chi, thực ra trong câu chuyện của Hàn Phi Tử, vẫn còn một ngụ ý nữa".
"Sao?". Tuy gã hỏi với giọng nghi vấn, nhưng cũng đã đoán ra Phù Tô định nói gì. Câu nói đó, khiến hắn trăn trở suốt hơn hai nghìn năm.
"Đó là, để có thể kiên trì lòng tin của mình, thì dù phải trả bất cứ giá nào, cũng không được lùi một bước". Chàng trai ngẩng đầu, dưới ánh sáng xanh mờ ảo của dạ minh châu, hiện lên gương mặt tuấn tú, ánh mắt kiên định nhìn về phía gã: "Tất Chi, ngươi sẽ luôn theo bên ta chứ?".
"Vâng, thần luôn bên người".
2
"...Tất Chi?".
Giọng nói tương tự, nhưng không hoàn toàn giống hẳn, như phá tan muôn trùng mây mù, dừng lại bên tai gã.
Gã chủ tiệm hơi giật mình, nhận ra mình vẫn đang ở trong gác sưởi quen thuộc của cung Hàm Dương, nhưng trong căn gác không có chồng sách tre chất cao như núi, cũng không có chàng trai trẻ kia bên cạnh, chỉ là một căn phòng trống trải, và vài vị khách không nên có mặt ở đây.
"Tất Chi, hình như gặp ta ngươi không được vui".
Trong thân xác của bác sĩ, linh hồn Phù Tô đã tỉnh lại. Cho dù đã ngàn vạn lần tưởng tượng ra việc gặp lại Phù Tô, gã chủ tiệm cũng không thể tưởng tượng nổi mình phải đối mặt với cảnh tượng này.
Gã chủ tiệm nắm chặt chiếc kính trong tay, cười không được tươi lắm: "Điện hạ, lâu quá không gặp".
Phù Tô chớp chớp mắt, lúc này mới phát hiện ra trước ngực mình không còn cái hố máu do một tay thị vệ đâm xuyên qua, mà là một bộ trang phục quái dị. Chàng ngồi dậy, nhìn ra tứ phía, nhận thấy mình ở trong gác sưởi Hàm Dương quen thuộc, sau đó ánh mắt dừng lại ở Hồ Hợi.
Từ lúc Hồ Hợi nghe thấy tiếng gọi "Tất Chi", hắn như bị điểm huyệt, đứng sững tại chỗ, khi bắt gặp ánh mắt phức tạp không thể nhầm lẫn vào đâu được, hắn mới run rẩy, khó nhọc thốt ra hai chữ: "Hoàng huynh...". Vừa cất lờiỉ, Hồ Hợi nhận ra giọng mình khản đặc đến đáng sợ.
Phù Tô chưa ngó ngàng gì đến hắn, tuy chàng rất tò mò muốn biết vì sao tóc và mắt của Hồ Hợi lại đổi màu, nhưng chàng không cảm thấy hắn là đối tượng cần phải hỏi. Chàng nhìn sang phía Tất Chi đang quỳ bên cạnh mình, thấp giọng hỏi: "Tất Chi, chuyện này là sao?". Đương nhiên chàng đã nhận ra, nơi đây tuy đã cố hết sức mô phỏng lại gác sưởi, nhưng vẫn không phải. Những viên gạch xanh trên nền nhà đã cũ kỹ, dạ minh châu cũng không còn sáng như trước, hoa văn trên những miếng vàng đã bị mòn không nhìn rõ, phía trong ngón trỏ bàn tay phải của chàng có một vết chai dài, dấu hiệu của việc thường xuyên cầm một công cụ gì đó.
Đây không phải cơ thể của chàng.
Gã chủ tiệm cố định thần, nhưng không biết trả lời ra sao, vô tình buông cuốn sách Vong Linh khỏi tay kia. Còn Pharaoh thì nói một tràng dài không hề khách khí.
Vì trên tai của bác sĩ vẫn đeo một chiếc khuyên nạm vàng, nên tiếng Ai Cập cổ của Pharaoh Phù Tô vẫn nghe được hết. Phù Tô gãi mái tóc ngắn trên đầu, vẫn không dám tin vào chuyện này. Chàng đã chết? Rồi lại phục sinh? Hiện giờ đã qua hơn hai nghìn năm rồi?
Tạm thời không xét đoán xem những lời của gã đàn ông phiên bang kia nói có thật hay không, Phù Tô nhìn sang Tất Chi, từ lúc chàng mở mắt ra, gã vẫn chưa hề nhìn thẳng vào chàng trong tiềm thức chàng cảm thấy gã đang bị điều gì đó giày vò.
Chuyện này là sao? Nếu tất cả chuyện này là thật, vậy thì vì sao khi thấy chàng tỉnh dậy, Tất Chi lại tỏ ra như thé? Mỗi viên gạch viên ngói ở đây đều được làm lại theo mẫu gác sưởi ở cung Hàm Dương, chỉ cần nhìn qua là cảm nhận được tấm lòng của người xây lại.
Phù Tô nhắm mắt lại như đang nghĩ gì.
"Hoàng huynh...". Hồ Hợi thử tiến lên vài bước, nhưng không hiểu sao lại dừng lại. Hoàng huynh của hắn giờ đây đã tỉnh lại đúng như ý nguyện của hắn rồi, nhưng hắn biết nói gì? Đế quốc Đại Tần bị tan nát trong tay hắn, hoàng huynh bây giờ còn chưa biết lịch sử năm xưa, nếu lỡ biết rồi, thì càng không muốn gặp hắn.
Huống gì, năm xưa tuy là Triệu Cao đã vượt quyền để hạ lệnh chém, nhưng người trong thiên hạ đều cho rằng đó là hắn làm. Hoàng huynh đến thời khắc nhắm mắt, chắc hẳn cũng oán hận hắn.
Tỉnh dậy thì tốt, hắn chỉ nợ hoàng huynh có một mạng người, còn cái ngôi vua Đại Tần gì đó, hắn cũng dựa vào bản lĩnh của mình mà giành được, hai người không ai nợ ai nữa.
Hồ Hợi thiếu gia quyết không thừa nhận rằng mình không có gì để nói, hắn rắn mặt lại, không giải thích thêm gì, bước qua chỗ Phù Tô đang ngồi dưới đất, đi thẳng ra cửa. Lục Tử Cương từ lúc tỉnh dậy vẫn thẫn thờ nhìn chiếc khóa Trường Mệnh trong tay hắn, cũng đứng dậy đuổi theo hắn.
Trong chốc lát, căn phòng trống trải này ngoài ông Pharaoh bay lơ lửng trong không trung ra, thì chỉ còn lại gã chủ tiệm và bác sĩ, hay đúng ra là Tất Chi và Phù Tô.
Gã chủ tiệm vẫn cúi đầu nhìn hoa văn những viên gạch lát trên nền, gã như một con rối đã bị rút mất linh hồn, không biết phải làm gì.
Gã biết Phù Tô đang nói gì với Pharaoh, nhưng gã không có tâm trạng đâu để nghe, trái tim như bị tách làm đôi, vừa vui mừng vì cuộc trùng phùng sau hơn hai nghìn năm xa cách, vừa khiển trách lương tâm đạo nghĩa của mình.
Vì sao khi gã cầm sách Vong Linh lại do dự? Vì sao lại do dự? Vì sao phải do dự?
Vậy thì, với gã mà nói, lựa chọn đúng đắn là gì đây? Xé nát sách Vong Linh? Khiến linh hồn của Phù Tô tan thành mây khói? Hay là chờ đợi Phù Tô xâm chiếm thân xác của bác sĩ?
Vì sao gã không thể thỏa hiệp? Vì sao phải đối mặt với sự lựa chọn khó khăn đến thế?
Người này sống, thì người kia chết...
"Tất Chi, thân xác này của ta bây giờ, là một người rất quan trọng với ngươi phải không?". Giọng nói hiền hòa cất lên bên tai, gã chủ tiệm đờ đẫn ngẩng đầu, nhìn chăm chăm vào gương mặt có chút xa lạ bởi đôi mắt ôn hòa.
Một người rất quan trọng ư? Gã chủ tiệm nghĩ ngợi, cảm thấy mình không thể phủ nhận điều đó. Gã ngập ngừng đôi chút, rồi mạnh dạn gật đầu. Gã không nói, bởi vì linh hồn trong thân xác trước mặt gã đây, cũng rất quan trọng đối với gã.
Ngón tay trắng dài ấn lên trán gã, thân mật như trong giấc mơ lúc trước, có điều lần này ngón tay ấy hơi lạnh.
"Tất Chi, ngươi vẫn cứ như ngày xưa. Cứ rơi vào tình thế lưỡng nan là ngươi lại không quyết định được". Phù Tô lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán gã, trên môi ung dung nở một nụ cười.
"Không sao, cũng như hồi trước, ta sẽ giúp ngươi lựa chọn".
"Ta vừa hỏi vị Pharaoh kia, linh hồn người ấy chắc đang ở trong viên ngọc xanh trên cổ ta, tạm thời không sao cả. Ba ngày nữa là đêm trăng tròn, khi linh lực mạnh nhất, ta sẽ trả lại thân xác này cho anh ta".
Gã chủ tiệm ngây người nhìn chàng, tay cầm cặp kính từ từ thả lỏng ra, không biết phải trả lời ra sao.
Dù đã trôi qua hơn hai nghìn năm, chàng vẫn như trước kia, thích quyết định hộ người khác, mà không cho người ta được nghi ngờ.
"Vậy tức là bây giờ vẫn còn ba ngày, ngươi không định giới thiệu cho ta biết đây là đâu sao?".
3
Gã chủ tiệm bưng bộ đồ trà, đẩy cửa phòng, dưới Á Xá có một căn hầm, thường ngày gã ở trong hầm, căn hầm chỉ có một phòng ngủ và một nhà tắm cách biệt hẳn ra. Phòng của gã rất đơn giản, ngoài một chiếc giường bạt bộ thời Minh ra, chỉ còn thêm một giá đầy sách, ở đây có rất nhiều sách cổ, nhưng không phải gã cố ý sưu tập, mà chỉ là sách vẫn đọc hàng ngày.
(Một loại giường hình hộp, với các cột đứng và thanh ngang để mắc màn)
Tất nhiên, trong đó có các loại sách sử.
Gã biết quyết định của Phù Tô, ba ngày nữa nếu trả lại thân xác cho bác sĩ, thì linh hồn của Phù Tô sẽ không thể tiếp tục nhập thể được nữa, nên chẳng cần phải chuẩn bị thân xác dự phòng làm gì, gã chủ tiệm định để linh hồn của Phù Tô nhập vào ngọc Hòa thị hoặc viên ngọc xanh, ngọc tốt không chỉ tốt cho sức khỏe con người, mà còn thích hợp để nuôi giữ linh hồn.
Lần này, chàng ở bên gã thêm vài năm nữa thì khó gì?
Gã chủ tiệm mở cửa phòng, đã nhìn thấy Phù Tô đang lật giở cuốn sách trong tay một cách khó khăn, thời Tần còn chưa có giấy, sách cổ ban đầu vẫn viết theo thói quen của sách thẻ tre, từ phải qua trái, từ trên xuống dưới. Nhưng trong tay Phù Tô bây giờ thì lại là cuốn "Nhị thập tứ sử" mới xuất bản gần đây, Phù Tô chưa từng nhìn thấy chữ giản thể, lại càng không quen đọc ngang từ trái sang phải.
Gã chủ tiệm không bất ngờ, chỉ cần nhìn cuốn "Sử ký" bên cạnh Phù Tô có dấu hiệu lật giở là biết, trong thời gian ngắn chàng đã xem hết nội dung đại khái. Lịch sử nói là dài cũng chẳng dài, chung quy cũng chỉ một câu nói.
Thế lớn trong thiên hạ, hợp lâu sẽ tan, tan lâu lại hợp.
Hoàng thái tử điện hạ của Đại Tần thông tuệ vô song, tất nhiên sẽ không để ý đến những chi tiết vụn vặt.
Hơn nữa, những chuyện lịch sử viết trong sách, có mấy phần thật, mấy phần giả, chẳng thể nào biết được.
Gã chủ tiệm nhìn sang cặp kính đặt trên chiếc bàn sách bằng gỗ hồng điều, chắc chắn là Phù Tô không quen đeo kính, vì mắt của bác sĩ thực ra không hề bị cận, theo anh ta nói thì sau khi làm phẫu thuật chữa cận thị, không đeo kính cảm thấy thiêu thiếu gì đó, nên mới đeo một cặp kính không số.
"Tất Chi, những gì sách này viết, đều là thật sao?". Phù Tô vuốt đám tóc mái dài lượt thượt che trước mặt ra sau, để lộ vầng trán cao. Tâm trạng của chàng không được tốt. Chàng đã đọc hết những ghi chép liên quan đến thời Tần trong sách sử trong nhà, vẫn không thể tin nổi là chỉ sau khi mình chết có bốn năm, đế quốc Đại Tần mà phụ hoàng một tay gây dựng đã sụp đổ tan tành. Chỉ có bốn năm! Người hiền lành như Phù Tô mà còn khó kiềm chế được cơn giận, chàng đã hơi hiểu vì sao hôm nay khi thấy Hồ Hợi, thằng nhóc đó lại tỏ ra bất an đến vậy.
Hắn đúng là một tên phá gia chi tử phá hoại nhất trong lịch sử!
Gã chủ tiệm biết Phù Tô xem xong những điều đó chắc hẳn sẽ cảm thấy khó có thể tin nổi, thực ra chính gã cho dù năm xưa đã trải qua hết cũng còn cảm thấy khó tin. Nhưng đó chính là phép tắc của lịch sử, một đế quốc sụp đổ thì đơn giản hơn một đế quốc được dựng lên nhiều.
"Uống trà trước đã". Gã chủ tiệm không trả lời trực tiếp, đưa chiếc chén có nắp bằng sứ Thanh Hoa, Phù Tô chưa từng nhìn thấy đồ sứ nào tinh xảo đến thế, quả nhiên chàng đã chuyển sự chú ý sang chiếc chén.
Trên đầu bỗng vang lên một tiếng chim kêu thảm thiết, cánh tay cầm chén trà của Phù Tô dừng lại, chàng vừa ngửi hương trà vừa nhìn gã chủ tiệm một cách nghi hoặc.
Gã chủ tiệm cười thản nhiên nói: "Bắt được một con súc sinh lông vũ tự tiện xông vào đây thôi". Trong phòng đầy lông chim, chẳng rõ chim Tam Thanh và Minh Hồng bay đi tận đâu để đấu nhau, khi vừa pha trà thì gã chủ tiệm nhìn thấy cả hai con đều nằm trên mặt đất. Tất nhiên gã không thể dễ dàng thả Minh Hồng đi được, liền nhốt nó vào lồng. Còn Tam Thanh thì được hưởng ưu đãi đặc biệt, có điều nó vẫn tiếc mấy chiếc lông đuôi bị rụng mất, nghe giọng điệu này chắc là đang chực ngoài cửa lồng để tìm cơ hội báo thù.
Phù Tô cũng không hỏi nhiều, uống vài ngụm trà thơm nồng, rồi cũng chẳng hỏi thêm về chuyện trong sử sách nữa, mà kéo kéo bộ complet trên người, mỉm cười hỏi: "Tất Chi, ta có thể thay áo được không? Loại quần áo này ta không quen mặc".
Gã chủ tiệm vội đứng dậy, đây là sơ suất của gã, một người quen mặc áo bào đen làm sao có thể quen mặc Âu phục đi giày da được. Có điều bản thân gã không cần thay quần áo, nên trừ lúc đi tắm thì cần cái áo bông ra, không còn quần áo dự trữ nào nữa.
Phù Tô thấy hắn bối rối, liền cười bảo: "Nếu không có thì thôi".
Gã chủ tiệm thì lắc đầu, ngước mắt nói thành thật: "Có một bộ áo, ta chuẩn bị cho điện hạ từ hơn hai nghìn năm trước rồi".
Thời gian gã chủ tiệm ra ngoài lấy quần áo rất ngắn, Phù Tô vừa uống xong chén trà đã thấy gã chủ tiệm đẩy cửa bước vào, mang theo một bộ áo mũ, mặt chàng hơi biến sắc. Đó là một bộ áo thâm xiêm đỏ, có đồ trang sức đi kèm, thậm chí thêm cả một chiếc mũ Thông Thiên, bộ áo mũ này chỉ có vua Tần mới được mặc.
"Thần chỉ có một bộ áo mũ này thôi, điện hạ mặc bộ này được không?". Trong mắt gã chủ tiệm có một chút chờ đợi.
Phù Tô nheo mắt nhìn bộ áo thâm xiêm đỏ mà chàng chưa từng mặc bao giờ, rồi cũng đứng dậy, đứng nghiêm trước mặt chủ tiệm, vẻ mặt bình thản dang hai tay ra.
Gã chủ tiệm biết Phù Tô chắc chắn không cởi được bộ Âu phục, hơn nữa người là hoàng thái tử điện hạ, cho dù là lúc phải làm giám quân ở Thượng Quận, cũng có nội thị hầu hạ bên cạnh, nên gã chủ tiệm cũng rất tự nhiên cởi y phục cho Phù Tô, cởi bỏ hết từng lớp y phục rồi, gã rửa sạch tay, lấy bộ áo mũ, khoác lên cho chàng.
Phục sức thời cổ đại rất phức tạp, đây lại còn là áo mũ dành cho đế vương. Áo trong quần trong, rồi đến áo cánh bằng lụa, áo thâm xiêm đỏ, rồi cân đai. Dù gã chủ tiệm đã cất giữ rất cẩn thận, nhưng trải qua bao năm tháng, cho dù đã dùng loại hương tốt nhất để khử trùng, cũng không tránh được một chút mùi mốc thoang thoảng, một thứ cảm giác của dâu bể lịch sử.
Gã chủ tiệm khoác áo cổn ngoài cùng lên cho Phù Tô, chỉnh cân lại hai bên áo, buộc dải đai lưng áo thâm bên trong, vuốt phẳng những nếp gấp của áo, cuối cùng mới buộc một dải đai lưng thêu hoa văn mây cuộn. Tuy đã rất lâu không động đến trang phục cổ, nhưng ký ức vẫn sâu đậm, dù lúc đầu có hơi lóng ngóng, nhưng sau đó cũng đã thuận tay hơn hẳn.
Đội mũ Thông Thiên cho Phù Tô, rồi gài thêm những thứ chỉ đế vương mới được đeo như ngũ thái thụ, hoàng địa cốt, bạch vũ, thanh giáng duyên, ngũ thái, tứ bách thủ..., lại đem kiếm Thái A dài bảy thước ra, là bội kiếm mà Tần Thủy Hoàng mang theo người.
Cuối cùng, gã cung kính quỳ bên chân của Phù Tô, xỏ đôi hài đỏ vào đôi chân trần của chàng, kiểm tra lại áo cổn, mũ miện, dải dây, ngọc đình, cân, đai, xiêm, bức, hài, ngọc, dây ngọc, dây thao, dây tuyến... đều đã đủ cả, chỉnh lại vạt áo của chàng, hai tay dâng ngọc tỉ truyền quốc ngọc bích Hòa thị.
Cúi đầu nhìn người bạn vẫn như xưa nhưng cũng đã khác xưa, Phù Tô chưa thể thấy quen ngay. Tuy gương mặt không đổi, nhưng mái tóc cụt lủn, chiếc áo bó sát làm nổi hình thể... Phù Tô đột nhiên hơi cau mặt, dù cổ áo gã đã cài kín, nhưng nhìn từ góc của chàng vẫn có thể thấy rõ một vết thương lớn. Xem chừng đã lâu lắm rồi, nó giống như một vết chém đầu.
Phù Tô đưa tay sờ lên vết thương, cau mày hỏi: "Tại sao lại bị thế này?".
Gã chủ tiệm không né tránh ngón tay của chàng, chỉ cười bình thản nói: "Đã lâu lắm rồi".
Phù Tô chỉ khẽ chà tay lên vết thương rồi thôi, cho dù xem ra đã lành lặn, nhưng chàng vẫn sợ gã bị đau, không dám mạnh tay.
Gã chủ tiệm ngẩng đầu lên vì hành động của chàng, nhìn một Phù Tô với tướng mạo khác hoàn toàn trong ký ức. Cho dù tóc ngắn đội mũ miện trông rất buồn cười, nhưng vẫn vô cùng rực rỡ, dưới ánh nến trong phòng tối, lại càng tôn quý phi phàm.
Chẳng hiểu sao, trong lòng dấy lên một nỗi chua xót, gã khổ sở chờ đợi hơn hai nghìn năm, có lẽ chỉ để nhìn thấy vinh quang này của chàng. Gã năm xưa vẫn mơ tưởng có một ngày điện hạ của gã được muôn dân triều bái. Nhưng bây giờ, chỉ còn mình gã nhìn ngắm trong căn hầm không có ánh mặt trời này.
Ngay đầu giường có một chiếc gương thủy ngân nhfl Phù Tô nheo mắt nhìn hình bóng rõ mồn một của mình trong gương, đôi mắt đằng sau những dải dây ngọc sáng lên một tia sáng kỳ lạ.
Hai người, một đứng một quỳ, giống như bức tượng gốm vô hồn, không ai nói câu nào.
Gã chủ tiệm bưng ngọc Hòa thị thẫn thờ hồi lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng ngọc châu va vào nhau leng keng mới tỉnh táo lại. Đó là những dải dây ngọc trên mũ Thông Thiên, bởi vì Phù Tô cúi đầu nên mới phát ra tiếng leng keng vui tai.
Phù Tô đưa tay cầm lấy ngọc Hòa thị trên tay gã, thở thật dài một tiếng.
Gã chủ tiệm cúi gập người xuống nữa, giấu nét mặt vào trong bóng tối, bật ra tiếng gọi mà gã giấu trong lòng hơn hai nghìn năm nay.
"Bệ hạ...".
Bộ áo mũ nặng nề không thích hợp cho hoạt động thường ngày. Sau khi trầm ngâm một hồi lâu, Phù Tô cúi người kéo gã chủ tiệm đang quỳ mọp dưới đất đứng dậy, sau khi bỏ những đồ trang sức và mũ mão lôi thôi ra, Phù Tô chỉ còn mặc áo đen xiêm đỏ, chàng lại càng thêm khôi ngô tuấn tú, thần thái sáng ngời.
Hai người ngồi uống trà, gã chủ tiệm biết Phù Tô rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng gã cũng không thể kể tường tận từng việc trong hơn hai nghìn năm qua được, chàng cũng không có hứng thú nghe. Vì thế gã chỉ giải thích ngắn gọn vì sao mình lại trường sinh bất tử, và sau khi biết mỗi kiếp chuyển thế Phù Tô đều phải yểu mệnh thì gã đều đi tìm.
Phù Tô lặng lẽ lắng nghe, ngón tay dài chà lên canh chiếc chén sứ Thanh Hoa, có vẻ như vô cùng yêu thích thứ đồ sứ tính tế này. Cho đến khi gã chủ tiệm nhắc tới việc gì đó, chàng mới bỗng nhiên cất lời: "Theo như ngươi nói, thì thân xác của ta hiện nay, thực ra là chuyển thế của ta?".
Gã chủ tiệm bất ngờ, trong lòng có một sự hoang mang khó hiểu. "Vâng". Gã chỉ biết bật ra được một tiếng ấy, không biết phải nói gì thêm. Gã biết nói gì nữa? Nếu như nói rằng bác sĩ tuy là một kiếp của Phù Tô, nhưng là hai linh hồn khác nhau, lời đó mà nói ra chẳng phải là đang nghi ngờ Phù Tô không định trả lại thân xác sao?
Phù Tô không nói gì, chỉ lấy tay che miệng ngáp một cái, hơi mệt mỏi: "Đêm khuya rồi, ta muốn đi nghỉ".
Gã chủ tiệm lúc này mới nhận ra đêm đã khuya, bởi vì gã rất ít khi cần ngủ, nên chiếc giường bạt bộ trong phòng chỉ để trang trí. Thay bộ chăn đệm mới, gã chủ tiệm nhường phòng hầm cho Phù Tô, còn mình thì quay lại tầng trên của Á Xá. Sau khi Hồ Hợi tới, chỗ này trở thành đống hỗn độn, ngoài việc đắp thuốc cho Tam Thanh, còn có rất nhiều cổ vật cần phải được sắp xếp lại.
Cả đêm không nói gì, gã chủ tiệm quét dọn sạch sẽ dưới giếng trời, thì nhận ra trời đã sáng, nhớ lại mọi chuyện xảy ra đêm qua, vẫn còn chút mơ hồ. Gã mơ màng đứng trong gió lạnh rất lâu, rồi nhớ ra rằng Phù Tô khác gã, hiện giờ đang trong cơ thể của bác sĩ, tất nhiên là cần phải ăn sáng, vội vàng bỏ chiếc chổi trên tay xuống, định bụng ra ngoài mua chút đồ ăn. Nhưng vừa quay đầu lại thì gã nhìn thấy bác sĩ trong bộ đồ mặc ở nhà, đang mỉm cười ra hiệu cho gã nhìn hộp đồ ăn sáng trong tay.
Gã chủ tiệm hoang mang, còn nghĩ rằng mọi chuyện tối qua đều chỉ là giấc mơ, bác sĩ vẫn là bác sĩ, chẳng có gì xảy ra cả, anh ta vẫn như mọi khi, chẳng cần biết gã có muốn hay không, vẫn lôi gã đi ăn.
"Đây, bánh bao mua ở góc phố, mới ra lò đấy".
Bị lôi vào trong căn phòng ấm áp, rồi bị dúi vào tay đôi đũa ngà mà gã vẫn dùng, gã chủ tiệm ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt không đeo kính, gã bất giác rùng mình, nụ cười hiền hòa ấy, nhất quyết không thể xuất hiện trên gương mặt của bác sĩ được.
"Giật mình rồi hả?". Nụ cười trên môi Phù Tô lại càng tươi, rõ ràng là rất thích thú khi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của chủ tiệm, chàng chỉ vào đầu mình, cười và nói: "Đêm qua, ta đã thấy hết cuộc đời của anh ta. Có lẽ là do ta đang mượn cơ thể của anh ta. Nhưng anh ta cũng thấy hết cuộc đời của ta, rất công bằng".
Gã chủ tiệm lúc này mới hiểu ra, câu nói sau cùng của Phù Tô là chỉ thời gian này năm ngoái, chiếc khóa Trường Mệnh của bác sĩ bị vỡ đôi, linh hồn không toàn vẹn của bác sĩ trở về, nhìn thấy hết cuộc đời Phù Tô. Còn Phù Tô lúc này thì nhìn thấy hết ký ức của bác sĩ, tất nhiên là biết mặc quần áo hiện đại, và cũng biết bánh bao ở góc phố rất ngon.
Gã chủ tiệm ăn mà chẳng để ý đến mùi vị nữa, nghe Phù Tô sử dụng điện thoại thuần thục, gọi điện xin nghỉ phép cho bác sĩ, gã lại càng thấy kỳ quái. Dù biết những việc Phù Tô làm là rất bình thường, nhưng bác sĩ sau khi nhìn thấy hết ký ức của Phù Tô cũng chưa bao giờ nói hay làm gì giống Phù Tô hước mặt gã cả, còn bây giờ mọi việc Phù Tô làm, lại khiến gã chủ tiệm có cảm giác như bác sĩ đã bị thay thế hoàn toàn.
Gã chủ tiệm vẫn còn nhớ, có lần gã nhắc lại với bác sĩ chuyện lần đó, hỏi anh có cảm giác gì sau khi nhìn thấy cuộc đời Phù Tô. Bác sĩ khi ấy trả lời rất thản nhiên là chẳng có gì, một chuỗi những hình ảnh đó, giống như một bộ phim dài, bây giờ làm gì có ai cảm thấy bản thân mình là nhân vật trong phim đâu? Dù thích Giả Bảo Ngọc thì cũng không thể cảm thấy mình là Giả Bảo Ngọc được, phải không? Anh là kiếp sau của Phù Tô ư? Đó là hai chuyện khác nhau hoàn toàn! Cũng như người ta chơi game có thể lập vài nick ảo, một nick ảo xảy ra chuyện gì, thì đâu có liên quan đến những nick khác?
Cũng chính vì lần nói chuyện đó, mà gã chủ tiệm hoàn toàn coi bác sĩ và Phù Tô là hai người khác nhau, đó là hai linh hồn hoàn toàn khác nhau, vốn chẳng có quan hệ nào về mặt bản chất.
Nhưng bây giờ, ngay trước mặt gã, lại xảy ra một cảnh tượng mà gã chưa từng nghĩ tới.
"Đang nghĩ gì thế?". Phù Tô gập nắp điện thoại, nhíu mày nhìn. Chàng là một người vô cùng linh tường, chỉ thoáng nhìn đã biết bệnh, liền nở nụ cười và nói: "Yên tâm, đây là việc bắt buộc thôi. Nếu không xin nghỉ, đến lúc anh ta trở về với cơ thể mình thì đã mất việc rồi. Cũng may mà năm nay anh ta còn chưa xin nghỉ phép".
Gã chủ tiệm cảm thấy mình quá đa nghi, liền cười gượng.
"Cái này thì ngươi giữ đi, ta thấy suốt ngày đem theo một gã không mặc quần áo theo người, áp lực lắm". Phù Tô thở dài, tháo viên ngọc xanh trên cổ ra đưa cho gã.
Gã chủ tiệm cầm lấy viên ngọc xanh đã khắc thành hình chúa Ki-tô, gã biết đó chỉ là cái cớ của Phù Tô, bởi vì nếu Phù Tô không muốn trả thân xác cho bác sĩ, thì chỉ cần hủy sợi dây đeo đó đi, linh hồn bác sĩ không có nơi nương náu, sẽ tự khắc tiêu tan.
Gã chủ tiệm cúi đầu, cảm thấy xấu hổ vì mình nghi ngờ Phù Tô. Nhưng gã trầm ngâm một lúc, rồi cũng đeo sợi dây ngọc vẫn còn ấm hơi người lên cổ mình.
Phù Tô ở phía đối diện nhìn gã, ánh mắt sâu thẳm ánh lên một tia sáng sắc bén.
Hai người ăn sáng mang theo tâm trạng khác nhau, gã chủ tiệm lôi chiếc ấm sứ Long Tuyền hảo hạng ra pha ấm trà Bích Loa Xuân cho tiêu cơm như thói quen, nhìn gương mặt quen thân qua làn hơi nước, gã có chút bối rối khó hiểu.
Gã thử tìm vài câu chuyện để nổi, nhưng gã và Phù Tô đã cách nhau hơn hai nghìn năm, ngày xưa khi họ ở cạnh nhau luôn có những chuyện chính trị và sách luận nói mãi không chán, bây giờ đế quốc Đại Tần đã trở thành lịch sử, những chuyện đó rõ ràng đã lỗi thời. Còn Phù Tô hiện nay có ký ức của bác sĩ, giải thích với chàng những biến đổi trong hai nghìn năm nay cũng là thừa. Trong một lúc, gã chủ tiệm chỉ biết lặng lẽ ngửi hương trà, không biết phải nói sao.
May mà sau khi hết một chén trà, Phù Tô nói muốn được tham quan Á Xá, gã chủ tiệm thở phào một tiếng, vui vẻ dẫn chàng đi xem nhà trong của Á Xá.
Trong Á Xá có rất nhiều cổ vật, gã chủ tiệm biết, dù Phù Tô đã có ký ức của bác sĩ, nhưng chỉ dựa vào một tí chút kiến thức lịch sử của bác sĩ, e rằng có nhìn những đồ cổ này cũng chẳng biết là cái gì. Vì thế gã để ý ánh mắt của Phù Tô, thấy chàng tò mò với đồ cổ gì, liền giới thiệu tường tận. Một ngày trôi qua rất mau, gã chủ tiệm dẫn Phù Tô đi ăn ở một quán đồ ăn Tứ Xuyên mà gã và bác sĩ hay ăn, gã tự thấy ngày hôm nay mình nói có khi còn nhiều hơn bao nhiêu năm cộng lại.
Hôm đó, viên ngọc xanh trên cổ gã chủ tiệm vẫn không có chút động tĩnh gì, gã còn nhớ hồi xưa khi linh hồn nhà tiểu thuyết trinh thám bị nhốt trong sợi dây đeo, đến ngày thứ hai đã tỉnh lại. Gã hơi lo lắng liệu linh hồn của bác sĩ có xảy ra chuyện gì không, nhưng lại nghĩ số mệnh bác sĩ vốn là năm ngoái phải ra đi rồi, nên linh lực kém người bình thường khá nhiều, bây giờ còn chưa tính cũng là chuyện thường.
Đêm đó, gã chủ tiệm nhặt nhạnh trong Á Xá, định bụng chuẩn bị những món đồ cổ để hôm sau Phù Tô thưởng ngoạn, bận rộn đến tận lúc trời sáng. Gã đi sớm mua đồ ăn sáng, khi về tìm khắp cả Á Xá, cuối cùng gã tìm thấy Phù Tô trong căn phòng nhốt con chim đỏ.
Con chim bị bỏ đói một ngày hai đêm đang rũ rượi trong lồng, vết thương trên người đã lành lặn, nhưng lông rụng đi không ít, trên những chiếc lông vũ đỏ còn lấm tấm đọng vài vệt máu, nom đến tội nghiệp.
Phù Tô cầm lấy suất ăn sáng gã chủ tiệm đưa, không ăn vội, mà lấy tay bẻ miếng mì cuộn, dùng đũa gắp đưa vào trong lồng chim. "Minh Hồng, nào, ăn một chút đi".
Gã chủ tiệm không ngăn lại, gã không đến nỗi đem nỗi căm giận Hồ Hợi trút lên đầu con chim nhỏ mà không cho nó án, chỉ có điều Tam Thanh vẫn đang tức giận. Hơn nữa đây là con chim có thể hóa thành thần đao, chắc không đến mức mới đói một hai ngày đã đi Tây Thiên. Vả lại, gã không nghĩ rằng mình cho nó ăn thì con chim ngạo mạn đó sẽ ăn.
Quả nhiên, đôi đũa Phù Tô chìa ra hoàn toàn không có chút sức hấp dẫn nào, con chim chỉ liếc một cái, rồi kiên quyết quay đầu đi chỗ khác.
Gã chủ tiệm trầm ngâm một lúc, đưa cho Phù Tô miếng thịt bò khô trong tay, theo kinh nghiệm mà nói thì chắc cái đồ này thích ăn thịt.
Quả nhiên miếng thịt bò khô được con chim đặc biệt chú ý, gần như nó còn chẳng buồn đấu tranh nội tâm, lập tức nhảy vào. Phù Tô thấy vui, nhìn con chim đỏ đến bên lồng cắp miếng thịt bò khô, liền đưa ngón tay vào, chải chuốt lại bộ lông xơ xác của nó.
"Tất Chi, lát nữa hãy thả nó đi". Phù Tô nhẹ nhàng nói.
Gã chủ tiệm hơi sững người, gã chẳng định làm gì con chim cả, nhưng vẫn nghĩ có thể Hồ Hợi sẽ tự mình đến vì con chim ở đây, hai người họ cũng có thể nhờ thế mà có cơ hội nói chuyện với nhau. Chuyện lần này đều từ Hồ Hợi mà ra, hắn nhất thiết phải nói cho rõ ràng.
"Vùng đất xưa của nước Tần, giống hình dạng một con chim. Thời xưa từng có người nói Tần như con chim lớn, nằm quay về hải nội, nhìn về phía đông, phía trái ở Tây Nam đất Triệu, phía phải kéo dài đến Yên Sính, trước mặt là Hàn Ngụy, dưới đầu là Trung Nguyên, ở nơi thuận tiện, thế có địa lợi, đất thẳng cánh cò, vuông ba ngàn dặm"". Giọng nói của Phù Tô, không chậm không nhanh, nghe rất lọt tai.
Gã chủ tiệm hơi ngạc nhiên, không hiểu vì sao Phù Tô đột nhiên nói với gã những lời ấy.
"Tất Chi, ngươi có biết khởi nguồn của gia tộc họ Doanh ta không?". Phù Tô thu tay về, lấy chiếc khăn tay lau sạch vết máu dính từ mình con chim, lại nhặt một miếng thịt bò khô, tỉ mẩn xé nhỏ ra cho con chim ăn.
Gã chủ tiệm gật đầu, tìm một chiếc ghế trong phòng ngồi xuống, nói chậm rãi: "Trong sách "Tần bản kỷ" có ghi, thủy tổ của gia tộc họ Doanh là Đại Phí, Đại Phí phò tá vua Đại Vũ trị thủy, vua Thuấn cho ngài một lá "tạo du", tức là một ngọn cờ treo thêm dải màu đen. Lá cờ lớn đó, cũng chính là..." Gã chủ tiệm ngừng lại đôi chút, lấy lại tinh thần rồi mới nói tiếp: "Cũng chính là vải may chiếc áo Xích Long trên người thần".
"Phải, nghe nói lá tạo du đó làm hai bộ y phục, nó còn có công dụng giữ cho thân thể không mục rữa, quả là kỳ diệu". Phù Tô mỉm cười: "Tạm không nói chuyện này, Đại Phí sau khi trị thủy, thì giúp đỡ vua Thuấn thuần dưỡng chim thú, được ban cho họ "Doanh". Và Minh Hồng chính là chim thần hộ vệ của họ Doanh".
Ánh mắt của gã chủ tiệm dừng lại nơi con chim đỏ đang ăn lấy ăn để trong lồng, hoàn toàn chẳng thấy nổi cái giống này có năng lực gì để làm thần điểu hộ vệ. "Vì sao trước đây thần chưa từng thấy nó?".
"Thời kỳ Thương Thang, họ Doanh là quý tộc, giàu sang vô cùng, nhưng sang thời nhà Chu thì bị đuổi về phía Tây ba trăm năm, cắn răng sống qua ngày ở vùng đất nghèo khổ. Kho báu nhà họ Doanh thời kỳ Thương Thang cất giấu ở một chỗ, do Minh Hồng canh gác, cũng chỉ có tộc trưởng của tộc ta mới biết đích xác địa điểm". Phù Tô phủi vụn thịt trong tay, nheo mắt lại nói: "Xem ra Hồ Hợi đã có được kho báu".
Gã chủ tiệm đã chú ý thấy, Phù Tô không còn gọi Hồ Hợi bằng tên thân mật nữa, mà gọi thẳng tên hắn.
"Người đang trách hắn". Câu này của gã chủ tiệm không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Phù Tô bóp trán khẽ cười: "Trách nó thì được gì? Người ta không thể thay đổi quá khứ được".
Gã chủ tiệm trầm tư, không đi khuyên nhủ chàng nữa, mà tự mình đứng dậy mở lồng chim, sau đó đi mở cửa sổ.
Cơn gió lạnh thổi xộc vào căn phòng ấm cúng, con chim đang cắm đầu ăn cũng phải run rẩy vì lạnh, hoang mang ngẩng đầu lên nhìn lồng chim và cửa sổ đã mở toang, lập tức sung sướng dang cánh bay. Tất nhiên, trước khi bay đi nó không quên cắp nốt gói thịt bò khô bên cạnh lồng. Gã chủ tiệm vốn quen sạch sẽ không thể chịu nổi con chim ăn rơi vãi lung tung, liền đi ra lấy chổi quét.
"Tất Chi, người ta tuy không thể thay đổi quá khứ, nhưng có thể thay đổi tương lai". Khi gã chuẩn bị ra ngoài, thì lại nghe tiếng Phù Tô nói.
Gã chủ tiệm chỉ hơi dừng bước một chút, rồi lại tiếp tục rảo bước ra ngoài.
Khi gã trở lại vào phòng, căn phòng đã không còn ai, chỉ còn chiếc lồng chim chưa đóng, rung rinh trong cơn gió lanh thổi từ cửa sổ vào, phát ra những tiếng kêu cót két...
4
Gã chủ tiệm ngồi một mình dưới giếng trời, giữ nguyên một tư thế ngồi trong gió lạnh buổi đêm, không biết đã ngồi bao lâu.
Trên chiếc bàn đá trước mặt gã, đặt một chiếc hộp rỗng không, thứ vốn được đặt trong đó, là ngọc bích Hòa Thị quý giá nhất thiên hạ. Nhưng khối ngọc tỉ truyền quốc đó đã biến mất cùng Phù Tô vào hôm qua.
Việc đến nước này cho dù gã chủ tiệm có nghĩ theo hướng tốt nhất, cũng không thể tìm ra cách giải thích làm hài lòng nổi bản thân.
Vầng trăng trên trời đã tròn như chiếc đĩa ngọc, đêm nay là đêm Phù Tô hứa trả lại thân xác cho bác sĩ, nhưng gã chủ tiệm không thể không tính đến tình huống xấu nhất. Vì thế khi gã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện dưới giếng trời, gã lặng lẽ nhìn, rồi mệt mỏi cất tiếng: "Đêm nay điện hạ xuất hiện, chắc không phải để thực hiện lời hứa chứ?".
Phù Tô mặc một chiếc áo gió màu đen, người dong dỏng cao. Trên sống mũi cao của chàng không có kính, tóc mái dài thượt chải về sau, để lộ vầng trán cao rộng, gương mặt tuấn tú càng thêm cao quý khác người. Chàng dừng lại ở cửa vào của giếng trời, hai tay đút trong túi áo gió, cười nói vẫn hiền hòa như trước: "Thực ra ta không nên đến, nhưng ta sợ nếu ta không xuất hiện, thì ngươi sẽ ngồi đây cả đêm".
Gã chủ tiệm đưa tay bóp lên vầng trán đã bị gió lạnh thổi đến lạnh ngắt, gã tự chế giễu bản thân: "Dù có ngồi cả đêm thì đã sao, thân thể của thần không thể bị cảm được".
Vì câu nói này của gã, hai người đều rơi vào sự im lặng bối rối, gã chủ tiệm nhìn vào chiếc hộp ngọc đã trống rỗng, thẫn thờ hỏi: "Từ khi nào điện hạ dự định phá bỏ lời hứa? Tất Chi biết, khi điện hạ hứa là rất thật lòng".
Phù Tô thở dài một tiếng, sự bất lực theo hơi thở gặp không khí lạnh biến thành một đám khói trắng, chốc lát sau lại bị gió lạnh thổi đi sạch. "Ta đã chết rồi, tất nhiên không thể đi hại một người vô tội phải bỏ mạng. Nhưng ngươi lại nói với ta rằng, thân xác này vốn là chuyển thế của ta".
"Nhưng cho dù là vậy, anh ta cũng không phải vật sở hữu của người". Gã chủ tiệm bất giác nhìn xuống chiếc dây đeo ngọc xanh ở trên cổ, đã sang đêm thứ ba, linh hồn bác sĩ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Phù Tô nghe xong liền bước tới, đi thẳng tới trước mặt chủ tiệm, ngạo mạn nhìn gã chủ tiệm ngồi trên ghế đá, chậm rãi nói từng chữ: "Nhưng anh ta rất quan trọng với ngươi, không phải bởi vì anh ta là chuyển thế của ta sao?".
Gã chủ tiệm như bị sét đánh, ngồi thừ người ra một chỗ, tưởng như máu trong người cũng đông lại.
Là như vậy sao? Gã đối xử tốt với bác sĩ, chẳng lẽ chỉ bởi vì anh ta là chuyển thế của Phù Tô?
Không, không phải như vậy. Mỗi kiếp gã đi tìm Phù Tô, không phải để làm gì cả, mà chỉ để giúp kiếp sau của Phù Tô thoát khỏi lời nguyền yểu mệnh. Ban đầu thì là theo sát để bảo vệ, cho đến khi đứng ở đằng xa, rồi lòng gã cũng xa xôi dần. Nhưng bác sĩ thì không như vậy.
Gã chủ tiệm nhớ lại thời gian này năm ngoái, bác sĩ vì gã mà có thể cùng sống chết trong địa cung Tần lăng. Trong bao nhiêu năm tháng đằng đẵng ấy, chẳng có mấy người sẵn sàng xông lên phía trước bảo vệ gã. Những người trước kia đều đã chết, gã không muốn mất đi người cuối cùng.
Gã chủ tiệm bỏ tay khỏi chiếc dây đeo, ngẩng đầu nhìn Phù Tô trong hình dáng bác sĩ, trầm giọng nói: "Anh ta và người, không phải cùng một người".
Ánh mắt Phù Tô sâu lại, không nói gì nữa, mà chuyển chủ đề: "Tất Chi, còn nhớ vì sao năm xưa phụ hoàng rất hay tuần du phương Đông không?".
Gã chủ tiệm không hiểu vì sao chàng lại đột nhiên nói chuyện này, nhưng giọng điệu tra hỏi này khiến gã mau chóng hồi tưởng lại cảnh hai người đối đáp sách luận năm xưa, sau một chút hơi bất ngờ, gã trả lời: "Hồi đó có một thuật sĩ nói rằng: "Đông Nam có khí thiên tử". Thủy Hoàng Đế bèn thân chinh tới, tuần hành quận huyện để tỏ sự hùng mạnh, lấy uy hàng phục bốn bể, để yếm đi".
Phù Tô cũng đang hồi tưởng, chàng cười: "Tất Chi, ngươi cho rằng việc đó của phụ hoàng thế nào?".
Gã chủ tiệm không trực tiếp trả lời, ký ức ấy dần dần dâng lên từ trong sâu thẳm cõi lòng, năm xưa hai người họ đã bàn luận mấy lần về chuyện đó, dù cho rằng việc làm này của Tần Thủy Hoàng có thể hiển dương oai vua, răn đe thế lực các nơi; nhưng quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, Thủy Hoàng Đế thường xuyên tuần du, tạo cơ hội hành thích vô cùng tốt cho đám thích khách, và cũng khó lòng đảm bảo được chuyện cai quản chính quyền trung ương. Kết quả cuối cùng đúng là vậy, Thủy Hoàng Đế chết trên đường đi tuần phía Đông, nếu không có chuyện đó, thì Triệu Cao và Lý Tư cũng không thể dễ dàng đưa Hồ Hợi lên ngôi được.
"Yếm tức là áp, "yếm đi" tức là trấn áp đi". Phù Tô mỉm cười: "Tất Chi đoán xem, cái thứ khí thiên tử ở phía Đông Nam đó, phụ hoàng năm xưa dùng cái gì để trấn áp?".
Gã chủ tiệm bất ngờ, nhưng lập tức nói: "Kiệt thạch!".
(Một loại bia mộ)
"Đúng thế, phụ hoàng nhiều lần tuần du phía Đông, tổng cộng lập bảy tấm kiệt thạch, tiếc là Càn Khôn Đại Trận cần phải lập mười hai tấm kiệt thạch mới hoàn thành, phụ hoàng đã không làm được. Nếu trận pháp được hình thành, thì đất Trung Nguyên sẽ nằm trong tay phụ hoàng, đế quốc Đại Tần ắt sẽ muôn đời không đổ". Tiếng nói của Phù Tô vẫn không nhanh không chậm, nhưng ngọn lửa ẩn trong đó như khiến không khí xung quanh cũng phải nóng lên.
Gã chủ tiệm trầm ngâm không nói, việc này tuy rằng nghe rất hoang đường, nhưng nếu kết hợp với những sự kỳ quái mà gã hồi đó phát hiện ra, thì gã cũng phải ồ lên rằng "hóa ra là vậy". Gã cúi đầu trầm tư một lúc, bỗng nói: "Chỉ có kiệt thạch thì không thể áp chế khí thiên tử, dưới những tấm kiệt thạch đó, có phải là chôn mười hai hình nhân bằng đồng không?".
Giờ đến lượt Phù Tô sững sờ, rồi chàng cười và nói: "Quả nhiên là Tất Chi, đoán trúng ngay".
Gã chủ tiệm chẳng hề tỏ ra vui vẻ vì đoán đúng đáp án, trong hơn hai nghìn năm nay, việc gã làm nhiều nhất là sưu tầm cổ vật. Nhưng gã chưa từng nhìn thấy mười hai hình nhân đồng của Tần Thủy Hoàng. Trong phần "Tần Thủy Hoàng bản kỉ" sách "Sử ký" có ghi, để đề phòng thiên hạ bất bình, Tần Thủy Hoàng thu thập hết vũ khí trong thiên hạ, để ở Hàm Dương, sau khi tiêu hủy thì đúc thành mười hai tượng đồng cao lớn, mỗi tượng nặng hàng ngàn thạch, đặt trong cung. Bề ngoài thì đó là mười hai tượng đồng, nhưng gã chủ tiệm biết mười hai tượng đồng cao lớn đó chẳng qua là tượng rỗng ruột để thị uy với thiên hạ, sau này cuối thời Đông Hán đã bị Đổng Trác đem nung để đúc tiền. Nhưng mười hai đồng nhân to bằng người thật dùng đồng tinh chất để đúc mới là thứ mà Tần Thủy Hoàng yêu quý nhất, hiện nay không rõ ở đâu.
Thì ra là dùng để bày trận.
Gã chủ tiệm càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt vọng vô cùng. Giờ đây Phù Tô nhắc đến chuyện này với gã, là có ỷ gì đây? Chẳng lẽ chàng định tiếp tục hoàn thành trận pháp của Tần Thủy Hoàng? Chàng biết được những điều này từ đâu? Chẳng lẽ hôm qua chàng đã đi theo chim Minh Hồng để gặp Hồ Hợi? Người này là kẻ mưu kế sâu xa đến đâu, mới có thể bắt tay giảng hòa với kẻ từng giết mình?
Gã chủ tiệm nhìn gương mặt vẫn nở nụ cười của Phù Tô, gã bỗng thấy sau hơn hai nghìn năm, mình không còn nhận ta người đứng trước mặt nữa.
"Tất Chi, ngươi nghĩ không sai, ta định tiếp tục hoàn thành Càn Khôn Đại Trận". Phù Tô vẫn cười hiền lành, nhưng lời nói thì khí thế kinh người: "Khi đó tất cả mọi người trên đất Trung Nguyên đều phải tôn ta làm chủ, vinh quang của đế quốc Đại Tần sẽ trở lại".
Gã chủ tiệm không cảm thấy Phù Tô đang nói khoác, trận pháp mà đến Tần Thủy Hoàng cũng tin tưởng, bất chấp hiểm nguy để hoàn thành, thì chắc chắn phải có tác dụng kỳ diệu. Hơn nữa nếu như gã nhớ không nhầm, Càn Khôn Đại Trận là do sư phụ của gã vẽ ra. Chính gã đã sống từng đó năm tháng nhờ viên thuốc trường sinh bất tử của sư phụ để lại, thì có lẽ Càn Khôn Đại Trận đúng là có thể điều khiển nhân tâm.
Gã chủ tiệm sống từng đấy năm, trừ cái hồi đổi tên thành Hàn Tín để báo thù, can thiệp vào chuyện Hán Sở tranh hùng, thì gã chưa bao giờ cho rằng mình có tư cách đứng trên người khác để thay đổi hay tham dự vào chuyện gì. Bánh xe lịch sử chưa bao giờ phải ngừng lại vì một cá nhân nào cả. Nếu Phù Tô tỉnh dậy sớm vài trăm năm, thì may ra còn làm được, nhưng giờ đây, chàng ta đang mơ một giấc mơ phi thực tế.
Gã chủ tiệm cúi đầu, nhìn hộp ngọc trống rỗng, lúc này trên bầu trời bắt đầu xuất hiện những bông tuyết, thành phố này ít khi có tuyết rơi, khiến gã chủ tiệm ngẩn người một lúc vì đã lâu chưa nhìn thấy tuyết, sau đó mới cất giọng trầm trầm: "Vậy chắc ngọc bích Hòa thị mà ngài mang đi, là chìa khóa để khởi động trận pháp".
"Đúng thế, khối ngọc tỉ truyền quốc này chính là thần khí mà phụ hoàng tự mình dùng Côn Ngô đao để khắc chữ. Có ngọc tỉ truyền quốc là có thiên hạ, đó là chuyện mà những kẻ thống trị đời sau ai cũng biết, nhưng không ai biết được tác dụng thực sự của ngọc bích Hòa thị". Hai tay Phù Tô chống lên bàn đá, cúi người nói rất nghiêm túc với gã: "Tất Chi, ngươi đã hứa với ta, sẽ luôn theo sau ta. Ngươi có giữ lời không?".
Gã chủ tiệm không trực tiếp trả lời, mà cụp mắt xuống, nhìn những bông tuyết đang tan chảy trên chiếc bàn đá, biến thành từng giọt nước. "Hãy trả lại thân thể cho anh ta đi, ta hứa sau này sẽ tìm được một cơ thể thích hợp cho ngài." Gã chủ tiệm im lặng một hồi lâu, mới cất tiếng nói. "Anh ta chỉ là một bác sĩ bình thường, nếu như điện hạ có chí lớn, thì tự khắc sẽ tìm được một thân phận thích hợp hơn".
Phù Tô chầm chậm đứng thẳng người dậy, gương mặt thường trực nụ cười bỗng dần lạnh lẽo. "Tất Chi, ngươi định lừa ta chăng? Gã Pharaoh dị tộc kia đang ở trạng thái linh hồn phải không? Nhưng từ ngày trở về nằm trong cây quyền trượng, hắn chưa từng ra ngoài. Ngươi hứa với ta? Là mấy năm? Mấy chục năm? Hay mấy trăm năm? Ngươi có thể đảm bảo rằng lần sau khi ta tỉnh lại, trận pháp của phụ hoàng vẫn còn?".
Gã chủ tiệm câm lặng, đúng là gã không thể đảm bảo.
Linh hồn của Phù Tô khác với Tiêu Tịch, Tiêu Tịch mới chết, còn linh hồn của Phù Tô đã phiêu dạt hơn hai nghìn năm.
"Vì thế bây giờ ngươi cũng chẳng có cách nào, nếu ta không cam tâm tình nguyện trả lại thân xác,
Tác giả :
Huyền Sắc