Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc
Chương 55
Editor: Thienyetkomanhme
"Không thể đi? tay nghề con bé tốt như vậy."
"Không phải là mới mẻ qua, những khách hàng đó liền không thích ăn đi?"
Ở đây ông già, bà cả đều thay cô nhọc lòng, còn nghĩ không bằng đợi lát nữa đi trong tiệm mua chút cơm chiên hoặc là đậu phộng rang.Chỉ có trong một góc bà Chu nghe thấy cái suy đoán này, vui sướng khi người gặp họa mà cười rộ lên.
Bà cười còn không tính, chờ nhìn đến ông Ngô từ bên ngoài trở về, còn đi lên nói: "Nghe nói trong tiệm nhà họ Nguyễn sinh ý không hảo, sách, bởi vậy, con bé thiếu ông tiền còn không biết tới khi nào mới trả đây? Muốn tôi nói, không bằng ông bảo con bé đem phòng ở trả nợ."
Đều là quê nhà hàng xóm, mới vừa nhìn đến bà, ông Ngô còn tính có cái gương mặt tươi cười, chờ nghe được lời này, biểu tình tức khắc nhạt xuống.
"Tôi vẫn luôn nói cùng Đông Đông bảo con bé không cần vội, đứa nhỏ còn nhỏ, lại có khả năng như vậy, kiếm chút tiền ấy cũng bất quá là chuyện sớm muộn, gấp cái gì." ôngNgô kỳ thật càng muốn nói chính mình lúc trước cho vay, liền căn bản không tính toán muốn con bé trả, bất quá ông mơ hồ cũng biết tính cách bà Chu có chút một lời khó nói hết, rốt cuộc không nói như vậy.
Hoàng đế không vội thái giám đã gấp, bà Chu nhìn thấy thái độ này của ông Ngô, hâm mộ ông có tiền đồng thời, rất muốn nói ông nếu là không vội, không bằng cũng cho tôi mượn chút tiền.
Nhưng như bà ngày thường dám tùy ý la lối khóc lóc, đáy lòng kỳ thật cũng có người kính sợ, tỷ như cảnh sát, tỷ như giáo viên linh tinh, người làm công tác văn hoá.Lúc ông Ngô hơi xụ mặt, lộ ra vài phần khí thế làm thầy của kẻ khác, bà rốt cuộc vẫn là không đem ý tưởng trong lòng nói ra.
"Không có việc gì tôi liền đi trước một bước." ông Ngô nói xong đã từ trước mặt bà rời đi.Chờ ông đi rồi, bà Chu bĩu môi, không biết nói thầm cái gì, bất quá xem biểu tình của bà, hiển nhiên không phải cái gì hay ho.
Tuy rằng đối với bà Chu châm ngòi trong lòng có chút không vui, nhưng hồi tưởng nội dung trong lời nói của bà, ông Ngô trong lòng vẫn là có chút lo lắng.
Cũng không phải lo lắng cái gì có tiền hay không, mà là nghĩ Đông Đông nghiêm túc mở cửa hàng như vậy, thật vất vả có chút thành tích, cũng dần dần từ thống khổ mất đi người thân đi ra, nếu là lại chịu đả kích nữa, lo lắng con bé......
Sợ cái gì tới cái gì, ông Ngô nhíu lông mày đi đến cửa tiệm cơm chiên Hạnh Phúc liền phát hiện, trong tiệm sinh ý thực sự có chút không tốt.
Ngày thường thời điểm này, trong tiệm đều ngồi đầy nhân viên giao cơm, đám người kia hoặc vùi đầu ăn cơm chiên, hoặc tụ ở bên nhau nói chuyện phiếm, không khí thật náo nhiệt.
Mà hiện tại, toàn bộ trong tiệm chỉ có một nhân viên giao cơm ngồi trong một góc, rũ đầu chơi di động, mèo con lười biếng ghé vào một cái ghế vẩy cái đuôi, cũng không có chỗ xin ăn.Trong tiệm như cũ tràn đầy hương khí mê người, có thể thấy từ phòng bếp bay ra khói trắng, đều làm ông Ngô lão nhìn ra vài phần tịch liêu.
"Ông Ngô, ngài như thế nào đứng ở cửa không tiến vào?" Chu Linh xách theo cơm hộp từ phòng bếp ra, đưa cho nhân viên giao cơm nhìn đến ông.
"A?" ông Ngô phục hồi tinh thần lại, "Ông có chút việc."
Làm xong đơn kia cũng rảnh rỗi Nguyễn Miên Man nghe tiếng ra tới, hỏi ông: " Ông Ngô, ông ăn cơm không?"
Ông Ngô theo bản năng lắc đầu, thấy cô nhất định phải đi làm cơm cho mình, chặn lại nói: "Không phải rất đói bụng, cháu tùy tiện nấu chén mì là được."
"Dạ." Nguyễn Miên Man gật đầu, dùng canh tam tiên có sẵn trong tiệm làm cho ông chén mì, lại chiên quả trứng xinh đẹp ở trên mặt.
Đem đặt ở trên khay, cô thuận tay lại lấy hai cái bánh rau dại, một đĩa đậu phộng, một đĩa dưa muối.
Ông Ngô nhìn đến cô mang lên, nghe mùi hương nói: "Lại làm phong phú như vậy."
"Đều là trong tiệm có, lại không phiền toái ạ." Nguyễn Miên Man nói.
Lúc này mới hơn 7 giờ, ông Ngô ăn mì, trong cửa hàng đứt quãng lại tới nữa mấy đơn.
Chờ làm xong mấy cái đơn này, Nguyễn Miên Man nhìn về phía ông Ngô đã ăn xong mỳ, đang từng viên, từng viên ăn đậu: "Ông là có chuyện gì muốn nói với cháu sao?"
Nguyễn Miên Man mới vừa rồi đã chú ý tới ông muốn nói lại thôi mà nhìn về phía chính mình rất nhiều lần, mới tới hỏi.
"Đúng vậy."
Cô đều chủ động hỏi, ông Ngô tự nhiên không lòng vòng, vẫy tay bảo cô ngồi xuống nói: "Đông Đông a, cửa hàng này cháu cũng mở được đoạn thời gian đi?"
Nguyễn Miên Man gật đầu.
Ông Ngô tiếp tục nói: "Mặc kệ làm chuyện gì đều phải chú ý kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, ông xem cháu mỗi ngày đều bận rộn như vậy cũng không có thời gian nghỉ ngơi, ngày mai là thứ bảy, không bằng chúng ta đi leo núi?"
"Phụ cận có núi ạ?" Nguyễn Miên Man hỏi.
Ông Ngô nói: "Có a, phụ cận có cái núi hoa đào, lúc này tuy rằng qua thời gian thưởng hoa đào tốt nhất, nhưng chúng ta đi leo núi thưởng thưởng phong cảnh, xuống dưới sau lại thả diều, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống ăn một chút, không phải cũng rất thoải mái."
Nguyễn Miên Man nghe cảm thấy không tồi, hơn nữa thấy ông Ngô nói tới vui vẻ, rõ ràng rất muốn đi, vì thế gật đầu: "Xác thật không tồi."
Nói xong, cô nhìn về phía Chu Linh: "Không bằng chị cũng mang theo An An cùng bà Vương, chúng ta cùng đi chơi một chuyến."
Chu Linh từ khi lại đây, còn không có mang con gái đi ra ngoài chơi qua, tự nhiên ý động, chính là ——
"Ngày mai không mở cửa hàng sao?"
"Ông Ngô nói được có đạo lý a, muốn kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, ngày mai nghỉ ngơi nửa ngày, buổi chiều lại mở." Nguyễn Miên Man nói.
Ông Ngô cao hứng nói: "Vậy chúng ta một lời liền định."
"Được, cháu đây ngày mai làm chút điểm tâm thức ăn mang đi, ông muốn ăn cái gì?" Nguyễn Miên Man hỏi ông, đồng thời trong lòng đã hiện lên rất nhiều lựa chọn.
Ông Ngô nói: "Đều được, dù sao cháu làm gì ăn đều ngon."
Bọn họ có người già, có trẻ con, núi hoa đào gần, cũng không thể tự đi bộ qua đi.
Thấy cô đồng ý, ông Ngô rèn sắt khi còn nóng mà cầm lấy điện thoại của mình: "Ông đây liền gọi cho Cảnh Lâm, bảo hắn điều chiếc xe tới đưa chúng ta."
Đúng lúc này, chuông nhắc nhở có đơn mới vang lên, hơn nữa vẫn là tới mấy cái, Chu Linh lập tức nói: "Cô chủ, có đơn tới!"
Nguyễn Miên Man xem qua đơn hàng liền đi phòng bếp bận rộn, ông Ngô vì không ảnh hưởng các cô buôn bán, dứt khoát đứng dậy đi ngoài cửa gọi điện thoại.
"Uy, Cảnh Lâm a, ông ngày mai chuẩn bị cùng Đông Đông mấy đứa đi leo núi hoa đào, đối, ngươi buổi sáng cho người đem xe lại đây đưa chúng ta một chuyến......"
Ông Ngô dĩ chỉ là bảo an phái xe tới đón đưa, nói nói, bỗng nhiên nhớ tới, so với Đông Đông, đứa cháu này nhà mình mới thật là vội đến khó gặp bóng người, vì thế nói: "Không bằng cháu ngày mai cũng cùng nhau đi, đi hít thở không khí mới mẻ, thuận tiện rèn luyện...... Công việc khi nào mới hết bận, ông cùng cháu nói, ngày mai Đông Đông sẽ làm rất nhiều món ngon mang đi, cháu không đi đến lúc đó đừng trách ông lại chụp ảnh gửi......"
Điện thoại đầu kia, Tư Cảnh Lâm thấy ông lấy ra tư thế dụ trẻ con, trong mắt lộ ra hai phân bất đắc dĩ, bất quá nghĩ đến xác thật thật lâu không có bồi ông đi ra ngoài đi lại, khó được lúc ông hứng thú như vậy, cuối cùng vẫn là đáp ứng.
Nói chuyện điện thoại xong ông Ngô lộ ra biểu tình cao hứng, vào nhà trực tiếp đi đến phòng bếp: "Đông Đông a, anh Cảnh Lâm của cháu ngày mai đi cùng chúng ta, cháu không ngại đi?"
"Tự nhiên sẽ không ạ." Nguyễn Miên Man một bên chiên cơm một bên hỏi, "Vậy ngày mai mấy giờ chúng ta ra cửa ạ?"
"Ông và Cảnh Lâm đã hẹn nhau 7 giờ, chờ nó lại đây chúng ta liền có thể xuất phát." ông Ngô nói.Nguyễn Miên Man gật đầu tỏ vẻ đã biết, lại cùng ông hàn huyên vài câu, ông mới rời đi.
Chờ ông Ngô đi rồi, sinh ý trong tiệm đột nhiên tốt lên, đơn hàng một người tiếp một người tới.
"Cô chủ, này có một đơn lớn, đặt 20 phần cơm chiên dưa muối đậu phộng, 20 phần cơm chiên Dương Châu, 20 phần đậu phộng rang, còn có 20 phần canh tam tiên." Chu Linh lại lần nữa nhận được một đơn mới, ngữ khí có chút hưng phấn, thậm chí còn cố ý nhìn tên khách hàng "Tôn tiên sinh".
Nguyễn Miên Man tự nhiên cũng rất cao hứng, không riêng bởi vì một đơn này đặt nhiều, còn bởi vì chủng loại thống nhất, như vậy nấu cũng mau.
Bất quá, để ngừa vạn nhất, cô vẫn nói: "Vậy kế tiếp tiếp đơn chị tiếp chậm một chút, miễn cho không kịp."
Thời gian tiếp đơn có năm phút, kéo một kéo, là có thể giảm bớt ra không ít thời gian, làm một đoạn thời gian Chu Linh vẫn là hiểu, lập tức gật đầu: "Được."
Nguyễn Miên Man giải quyết mấy đơn phía trước, liền bắt đầu làm cái đơn hàng lớn này.Trước dùng canh thùng đem canh tam tiên nấu, cô mới bắt đầu chiên cơm.
Chảo nóng dầu sôi, cho dưa muối cắt nhỏ vào, đảo tốt, hương khí đặc biệt của dưa muối từ trong nồi bay ra, lại cho đậu phộng vào, hương khí tức khắc càng phong phú hơn.Một nồi làm được 3 phần, hai cái nồi liền có thể đồng thời làm 6 phần, cho nên nhìn thì nhiều, làm lên thật cũng không phải quá chậm.
Đơn lớn như vậy, kỳ thật đối với nhân viên giao hàng bình thường cũng không dễ giao, bất quá đối với nhân viên giao cơm của app, đơn lớn thì phí cũng cao tuong ứng,, bọn họ có thể lựa chọn tự mình một người đưa kiếm nhiều tiền hơn, cũng có thể tìm người giúp đỡ.
Giống như nhân viên giao cơm nhận đơn này, đã gọi đồng nghiệp tới hỗ trợ, đến lúc đó hai người chia đều phí giao hàng.
Nhiều cơm cùng canh như vậy, Nguyễn Miên Man có chút không yên tâm, làm tốt xong, cùng Chu Linh giúp đỡ nhân viên giao cơm đưa lên xe.
"Nghe nói nhà ăn tổng công ty tập đoàn Bách Xuyên nổi tiếng ăn ngon, không nghĩ ra nơi đó như thế nào sẽ có người đặt cơm hộp, còn đặt nhiều như vậy." Một nhân viên giao cơm nhịn không được nói thầm.
Một nhân viên giao cơm khác nói: "Dù ăn ngon ăn lâu rồi cũng sẽ ngán a, thịnh hành mọi người thay đổi khẩu vị, rốt cuộc hương vị của tiệm này tốt như vậy."
"Cũng đúng."
Chờ hai nhân viên giao cơm đi rồi, Nguyễn Miên Man nhớ tới, Bách Xuyên tập đoàn chính là......Phía sau còn có đơn phải làm, ngày mai gặp mặt hỏi một câu liền biết, cô liền cũng không nghĩ nhiều.
Trên thực tế, đơn này xác thật là Tư Cảnh Lâm đặt, nói đúng ra, là anh từ trong miệng ông Ngô biết được, tiệm cơm chiên Hạnh Phúc hôm nay sinh ý không tốt, cố ý bảo trợ lý Tôn đi đặt.
Chờ cơm hộp đưa lại đây, Tư Cảnh Lâm để lại một phần cơm chiên Dương Châu, một phần đậu phộng rang, cùng một phần canh, sau đó đem phần còn lại cho những nhân viên chưa tan làm.Tư Cảnh Lâm mở ra nắp hộp cơm chiên nhớ tới, ngẩng đầu nói: "Đúng rồi, đem lịch trình buổi sáng ngày mai của tôi đẩy xuống, tôi có việc."
"Tốt." trợ lý Tôn ghi nhớ, cũng để lại một phần cho chính mình, ngay sau đó đem cơm hộp còn lại lấy xuống.
Trong công ty xác thật có không ít nhân viên lén lút cũng đi theo đặt cơm chiên tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, bất quá rốt cuộc vẫn là số ít.
Nhân viên tăng ca nhìn thấy trợ lý Tôn cầm tới cơm hộp, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.
"Tư tổng mua chút cơm chiên cùng canh, ai chưa ăn bữa tối hoặc là đói bụng có thể lại đây lấy."Nhà ăn dưới lầu tùy thời có thể ăn cơm, buổi chiều trà, ăn khuya cũng thực phong phú, bởi vậy nhóm nhân viên nghe được trợ lý Tôn nói càng có điểm ngốc.
Nếu không có hắn nói chính là cơm chiên mà không phải cuốn gói, có người đều hoài nghi, này có phải hay không đối với chính mình ám chỉ cái gì.
Bất quá trong lòng nghĩ như thế nào, mặt mũi ông chủ khẳng định là phải cho, muốn ăn không muốn ăn, bọn họ đều nhiệt tình mà chạy lên, một bên nói lời cảm ơn một bên tranh cơm.
Trợ lý Tôn còn nhớ thương phần cơm của chính mình, đồ vật đưa đến liền rời đi.
Hắn chân trước đi, mới vừa rồi nhóm nhân viên còn nóng bỏng tranh đoạt nháy mắt liền khiêm nhượng: "Tới tới tới, tiểu Lưu, anh không phải muốn ăn sao? Cho anh, cho anh."
"Không cần không cần, tôi ăn cơm tối rồi, chính anh cầm ăn đi."
Ở trong nhóm nhân viên, có một nữ nhân viên cùng bọn họ không hợp nhau: "Mấy người không ăn liền cho tôi đi, tôi chính đang bị đói đây."
Nghe vậy, rất nhiều người đều đem cơm chiên trong tay hoặc là đậu phộng rang đặt tới chỗ người của cô.
Nữ nhân viên nhìn trước mặt chồng chất cơm chiên, đậu phộng rang, cùng hai phần canh, trực tiếp cười cong mắt, ngay sau đó mở một hộp cơm chiên dưa muối đậu phộng liền ăn.
Dưa muối ngon miệng, đậu phộng hương giòn, cùng với cơm nhai rất ngon, quả thực quá thơm!Theo cô thúc đẩy về sau, một cổ hàm hương khí mê người thực mau bay ra.
Nhân viên khác nghe vị nhìn qua, liền thấy cô từng ngụm từng ngụm ăn đến thỏa mãn.
"Không phải." Một nữ nhân viên khác vô ý thức nuốt nước miếng nói, "Tiểu Ngô cô đói đến mức này sao? Trợ lý Tôn đều đi rồi, cô cũng ăn đến ngon lành như vậy?"
Tiểu Ngô không nói chuyện, bên cạnh một nhân viên nam có chút đói lại lười đi nhà ăn liền mở một phần cơm chiên Dương Châu ăn một ngụm, nhịn không được nói: "Quá thơm! Cơm chiên Dương Châu này ăn ngon thật!"
"Thiệt hay giả a?" nhân viên khác nhìn hai người này hận không thể đem mặt vùi vào trong chén, bỗng nhiên có điểm thèm.
"Lại nói tiếp, có thể làm Tư tổng mua, liền tính là cơm chiên, nghĩ đến cũng không phải là bình thường cơm chiên đi?"
Lời này vừa ra, nhóm nhân viên lập tức đều nhằm tới mấy phần cơm phía mặt bàn không ai động tới."Anh vừa rồi không phải nói ăn qua cơm tối sao? Vậy anh đoạt cái gì?"
"Không thể đi? tay nghề con bé tốt như vậy."
"Không phải là mới mẻ qua, những khách hàng đó liền không thích ăn đi?"
Ở đây ông già, bà cả đều thay cô nhọc lòng, còn nghĩ không bằng đợi lát nữa đi trong tiệm mua chút cơm chiên hoặc là đậu phộng rang.Chỉ có trong một góc bà Chu nghe thấy cái suy đoán này, vui sướng khi người gặp họa mà cười rộ lên.
Bà cười còn không tính, chờ nhìn đến ông Ngô từ bên ngoài trở về, còn đi lên nói: "Nghe nói trong tiệm nhà họ Nguyễn sinh ý không hảo, sách, bởi vậy, con bé thiếu ông tiền còn không biết tới khi nào mới trả đây? Muốn tôi nói, không bằng ông bảo con bé đem phòng ở trả nợ."
Đều là quê nhà hàng xóm, mới vừa nhìn đến bà, ông Ngô còn tính có cái gương mặt tươi cười, chờ nghe được lời này, biểu tình tức khắc nhạt xuống.
"Tôi vẫn luôn nói cùng Đông Đông bảo con bé không cần vội, đứa nhỏ còn nhỏ, lại có khả năng như vậy, kiếm chút tiền ấy cũng bất quá là chuyện sớm muộn, gấp cái gì." ôngNgô kỳ thật càng muốn nói chính mình lúc trước cho vay, liền căn bản không tính toán muốn con bé trả, bất quá ông mơ hồ cũng biết tính cách bà Chu có chút một lời khó nói hết, rốt cuộc không nói như vậy.
Hoàng đế không vội thái giám đã gấp, bà Chu nhìn thấy thái độ này của ông Ngô, hâm mộ ông có tiền đồng thời, rất muốn nói ông nếu là không vội, không bằng cũng cho tôi mượn chút tiền.
Nhưng như bà ngày thường dám tùy ý la lối khóc lóc, đáy lòng kỳ thật cũng có người kính sợ, tỷ như cảnh sát, tỷ như giáo viên linh tinh, người làm công tác văn hoá.Lúc ông Ngô hơi xụ mặt, lộ ra vài phần khí thế làm thầy của kẻ khác, bà rốt cuộc vẫn là không đem ý tưởng trong lòng nói ra.
"Không có việc gì tôi liền đi trước một bước." ông Ngô nói xong đã từ trước mặt bà rời đi.Chờ ông đi rồi, bà Chu bĩu môi, không biết nói thầm cái gì, bất quá xem biểu tình của bà, hiển nhiên không phải cái gì hay ho.
Tuy rằng đối với bà Chu châm ngòi trong lòng có chút không vui, nhưng hồi tưởng nội dung trong lời nói của bà, ông Ngô trong lòng vẫn là có chút lo lắng.
Cũng không phải lo lắng cái gì có tiền hay không, mà là nghĩ Đông Đông nghiêm túc mở cửa hàng như vậy, thật vất vả có chút thành tích, cũng dần dần từ thống khổ mất đi người thân đi ra, nếu là lại chịu đả kích nữa, lo lắng con bé......
Sợ cái gì tới cái gì, ông Ngô nhíu lông mày đi đến cửa tiệm cơm chiên Hạnh Phúc liền phát hiện, trong tiệm sinh ý thực sự có chút không tốt.
Ngày thường thời điểm này, trong tiệm đều ngồi đầy nhân viên giao cơm, đám người kia hoặc vùi đầu ăn cơm chiên, hoặc tụ ở bên nhau nói chuyện phiếm, không khí thật náo nhiệt.
Mà hiện tại, toàn bộ trong tiệm chỉ có một nhân viên giao cơm ngồi trong một góc, rũ đầu chơi di động, mèo con lười biếng ghé vào một cái ghế vẩy cái đuôi, cũng không có chỗ xin ăn.Trong tiệm như cũ tràn đầy hương khí mê người, có thể thấy từ phòng bếp bay ra khói trắng, đều làm ông Ngô lão nhìn ra vài phần tịch liêu.
"Ông Ngô, ngài như thế nào đứng ở cửa không tiến vào?" Chu Linh xách theo cơm hộp từ phòng bếp ra, đưa cho nhân viên giao cơm nhìn đến ông.
"A?" ông Ngô phục hồi tinh thần lại, "Ông có chút việc."
Làm xong đơn kia cũng rảnh rỗi Nguyễn Miên Man nghe tiếng ra tới, hỏi ông: " Ông Ngô, ông ăn cơm không?"
Ông Ngô theo bản năng lắc đầu, thấy cô nhất định phải đi làm cơm cho mình, chặn lại nói: "Không phải rất đói bụng, cháu tùy tiện nấu chén mì là được."
"Dạ." Nguyễn Miên Man gật đầu, dùng canh tam tiên có sẵn trong tiệm làm cho ông chén mì, lại chiên quả trứng xinh đẹp ở trên mặt.
Đem đặt ở trên khay, cô thuận tay lại lấy hai cái bánh rau dại, một đĩa đậu phộng, một đĩa dưa muối.
Ông Ngô nhìn đến cô mang lên, nghe mùi hương nói: "Lại làm phong phú như vậy."
"Đều là trong tiệm có, lại không phiền toái ạ." Nguyễn Miên Man nói.
Lúc này mới hơn 7 giờ, ông Ngô ăn mì, trong cửa hàng đứt quãng lại tới nữa mấy đơn.
Chờ làm xong mấy cái đơn này, Nguyễn Miên Man nhìn về phía ông Ngô đã ăn xong mỳ, đang từng viên, từng viên ăn đậu: "Ông là có chuyện gì muốn nói với cháu sao?"
Nguyễn Miên Man mới vừa rồi đã chú ý tới ông muốn nói lại thôi mà nhìn về phía chính mình rất nhiều lần, mới tới hỏi.
"Đúng vậy."
Cô đều chủ động hỏi, ông Ngô tự nhiên không lòng vòng, vẫy tay bảo cô ngồi xuống nói: "Đông Đông a, cửa hàng này cháu cũng mở được đoạn thời gian đi?"
Nguyễn Miên Man gật đầu.
Ông Ngô tiếp tục nói: "Mặc kệ làm chuyện gì đều phải chú ý kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, ông xem cháu mỗi ngày đều bận rộn như vậy cũng không có thời gian nghỉ ngơi, ngày mai là thứ bảy, không bằng chúng ta đi leo núi?"
"Phụ cận có núi ạ?" Nguyễn Miên Man hỏi.
Ông Ngô nói: "Có a, phụ cận có cái núi hoa đào, lúc này tuy rằng qua thời gian thưởng hoa đào tốt nhất, nhưng chúng ta đi leo núi thưởng thưởng phong cảnh, xuống dưới sau lại thả diều, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống ăn một chút, không phải cũng rất thoải mái."
Nguyễn Miên Man nghe cảm thấy không tồi, hơn nữa thấy ông Ngô nói tới vui vẻ, rõ ràng rất muốn đi, vì thế gật đầu: "Xác thật không tồi."
Nói xong, cô nhìn về phía Chu Linh: "Không bằng chị cũng mang theo An An cùng bà Vương, chúng ta cùng đi chơi một chuyến."
Chu Linh từ khi lại đây, còn không có mang con gái đi ra ngoài chơi qua, tự nhiên ý động, chính là ——
"Ngày mai không mở cửa hàng sao?"
"Ông Ngô nói được có đạo lý a, muốn kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, ngày mai nghỉ ngơi nửa ngày, buổi chiều lại mở." Nguyễn Miên Man nói.
Ông Ngô cao hứng nói: "Vậy chúng ta một lời liền định."
"Được, cháu đây ngày mai làm chút điểm tâm thức ăn mang đi, ông muốn ăn cái gì?" Nguyễn Miên Man hỏi ông, đồng thời trong lòng đã hiện lên rất nhiều lựa chọn.
Ông Ngô nói: "Đều được, dù sao cháu làm gì ăn đều ngon."
Bọn họ có người già, có trẻ con, núi hoa đào gần, cũng không thể tự đi bộ qua đi.
Thấy cô đồng ý, ông Ngô rèn sắt khi còn nóng mà cầm lấy điện thoại của mình: "Ông đây liền gọi cho Cảnh Lâm, bảo hắn điều chiếc xe tới đưa chúng ta."
Đúng lúc này, chuông nhắc nhở có đơn mới vang lên, hơn nữa vẫn là tới mấy cái, Chu Linh lập tức nói: "Cô chủ, có đơn tới!"
Nguyễn Miên Man xem qua đơn hàng liền đi phòng bếp bận rộn, ông Ngô vì không ảnh hưởng các cô buôn bán, dứt khoát đứng dậy đi ngoài cửa gọi điện thoại.
"Uy, Cảnh Lâm a, ông ngày mai chuẩn bị cùng Đông Đông mấy đứa đi leo núi hoa đào, đối, ngươi buổi sáng cho người đem xe lại đây đưa chúng ta một chuyến......"
Ông Ngô dĩ chỉ là bảo an phái xe tới đón đưa, nói nói, bỗng nhiên nhớ tới, so với Đông Đông, đứa cháu này nhà mình mới thật là vội đến khó gặp bóng người, vì thế nói: "Không bằng cháu ngày mai cũng cùng nhau đi, đi hít thở không khí mới mẻ, thuận tiện rèn luyện...... Công việc khi nào mới hết bận, ông cùng cháu nói, ngày mai Đông Đông sẽ làm rất nhiều món ngon mang đi, cháu không đi đến lúc đó đừng trách ông lại chụp ảnh gửi......"
Điện thoại đầu kia, Tư Cảnh Lâm thấy ông lấy ra tư thế dụ trẻ con, trong mắt lộ ra hai phân bất đắc dĩ, bất quá nghĩ đến xác thật thật lâu không có bồi ông đi ra ngoài đi lại, khó được lúc ông hứng thú như vậy, cuối cùng vẫn là đáp ứng.
Nói chuyện điện thoại xong ông Ngô lộ ra biểu tình cao hứng, vào nhà trực tiếp đi đến phòng bếp: "Đông Đông a, anh Cảnh Lâm của cháu ngày mai đi cùng chúng ta, cháu không ngại đi?"
"Tự nhiên sẽ không ạ." Nguyễn Miên Man một bên chiên cơm một bên hỏi, "Vậy ngày mai mấy giờ chúng ta ra cửa ạ?"
"Ông và Cảnh Lâm đã hẹn nhau 7 giờ, chờ nó lại đây chúng ta liền có thể xuất phát." ông Ngô nói.Nguyễn Miên Man gật đầu tỏ vẻ đã biết, lại cùng ông hàn huyên vài câu, ông mới rời đi.
Chờ ông Ngô đi rồi, sinh ý trong tiệm đột nhiên tốt lên, đơn hàng một người tiếp một người tới.
"Cô chủ, này có một đơn lớn, đặt 20 phần cơm chiên dưa muối đậu phộng, 20 phần cơm chiên Dương Châu, 20 phần đậu phộng rang, còn có 20 phần canh tam tiên." Chu Linh lại lần nữa nhận được một đơn mới, ngữ khí có chút hưng phấn, thậm chí còn cố ý nhìn tên khách hàng "Tôn tiên sinh".
Nguyễn Miên Man tự nhiên cũng rất cao hứng, không riêng bởi vì một đơn này đặt nhiều, còn bởi vì chủng loại thống nhất, như vậy nấu cũng mau.
Bất quá, để ngừa vạn nhất, cô vẫn nói: "Vậy kế tiếp tiếp đơn chị tiếp chậm một chút, miễn cho không kịp."
Thời gian tiếp đơn có năm phút, kéo một kéo, là có thể giảm bớt ra không ít thời gian, làm một đoạn thời gian Chu Linh vẫn là hiểu, lập tức gật đầu: "Được."
Nguyễn Miên Man giải quyết mấy đơn phía trước, liền bắt đầu làm cái đơn hàng lớn này.Trước dùng canh thùng đem canh tam tiên nấu, cô mới bắt đầu chiên cơm.
Chảo nóng dầu sôi, cho dưa muối cắt nhỏ vào, đảo tốt, hương khí đặc biệt của dưa muối từ trong nồi bay ra, lại cho đậu phộng vào, hương khí tức khắc càng phong phú hơn.Một nồi làm được 3 phần, hai cái nồi liền có thể đồng thời làm 6 phần, cho nên nhìn thì nhiều, làm lên thật cũng không phải quá chậm.
Đơn lớn như vậy, kỳ thật đối với nhân viên giao hàng bình thường cũng không dễ giao, bất quá đối với nhân viên giao cơm của app, đơn lớn thì phí cũng cao tuong ứng,, bọn họ có thể lựa chọn tự mình một người đưa kiếm nhiều tiền hơn, cũng có thể tìm người giúp đỡ.
Giống như nhân viên giao cơm nhận đơn này, đã gọi đồng nghiệp tới hỗ trợ, đến lúc đó hai người chia đều phí giao hàng.
Nhiều cơm cùng canh như vậy, Nguyễn Miên Man có chút không yên tâm, làm tốt xong, cùng Chu Linh giúp đỡ nhân viên giao cơm đưa lên xe.
"Nghe nói nhà ăn tổng công ty tập đoàn Bách Xuyên nổi tiếng ăn ngon, không nghĩ ra nơi đó như thế nào sẽ có người đặt cơm hộp, còn đặt nhiều như vậy." Một nhân viên giao cơm nhịn không được nói thầm.
Một nhân viên giao cơm khác nói: "Dù ăn ngon ăn lâu rồi cũng sẽ ngán a, thịnh hành mọi người thay đổi khẩu vị, rốt cuộc hương vị của tiệm này tốt như vậy."
"Cũng đúng."
Chờ hai nhân viên giao cơm đi rồi, Nguyễn Miên Man nhớ tới, Bách Xuyên tập đoàn chính là......Phía sau còn có đơn phải làm, ngày mai gặp mặt hỏi một câu liền biết, cô liền cũng không nghĩ nhiều.
Trên thực tế, đơn này xác thật là Tư Cảnh Lâm đặt, nói đúng ra, là anh từ trong miệng ông Ngô biết được, tiệm cơm chiên Hạnh Phúc hôm nay sinh ý không tốt, cố ý bảo trợ lý Tôn đi đặt.
Chờ cơm hộp đưa lại đây, Tư Cảnh Lâm để lại một phần cơm chiên Dương Châu, một phần đậu phộng rang, cùng một phần canh, sau đó đem phần còn lại cho những nhân viên chưa tan làm.Tư Cảnh Lâm mở ra nắp hộp cơm chiên nhớ tới, ngẩng đầu nói: "Đúng rồi, đem lịch trình buổi sáng ngày mai của tôi đẩy xuống, tôi có việc."
"Tốt." trợ lý Tôn ghi nhớ, cũng để lại một phần cho chính mình, ngay sau đó đem cơm hộp còn lại lấy xuống.
Trong công ty xác thật có không ít nhân viên lén lút cũng đi theo đặt cơm chiên tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, bất quá rốt cuộc vẫn là số ít.
Nhân viên tăng ca nhìn thấy trợ lý Tôn cầm tới cơm hộp, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.
"Tư tổng mua chút cơm chiên cùng canh, ai chưa ăn bữa tối hoặc là đói bụng có thể lại đây lấy."Nhà ăn dưới lầu tùy thời có thể ăn cơm, buổi chiều trà, ăn khuya cũng thực phong phú, bởi vậy nhóm nhân viên nghe được trợ lý Tôn nói càng có điểm ngốc.
Nếu không có hắn nói chính là cơm chiên mà không phải cuốn gói, có người đều hoài nghi, này có phải hay không đối với chính mình ám chỉ cái gì.
Bất quá trong lòng nghĩ như thế nào, mặt mũi ông chủ khẳng định là phải cho, muốn ăn không muốn ăn, bọn họ đều nhiệt tình mà chạy lên, một bên nói lời cảm ơn một bên tranh cơm.
Trợ lý Tôn còn nhớ thương phần cơm của chính mình, đồ vật đưa đến liền rời đi.
Hắn chân trước đi, mới vừa rồi nhóm nhân viên còn nóng bỏng tranh đoạt nháy mắt liền khiêm nhượng: "Tới tới tới, tiểu Lưu, anh không phải muốn ăn sao? Cho anh, cho anh."
"Không cần không cần, tôi ăn cơm tối rồi, chính anh cầm ăn đi."
Ở trong nhóm nhân viên, có một nữ nhân viên cùng bọn họ không hợp nhau: "Mấy người không ăn liền cho tôi đi, tôi chính đang bị đói đây."
Nghe vậy, rất nhiều người đều đem cơm chiên trong tay hoặc là đậu phộng rang đặt tới chỗ người của cô.
Nữ nhân viên nhìn trước mặt chồng chất cơm chiên, đậu phộng rang, cùng hai phần canh, trực tiếp cười cong mắt, ngay sau đó mở một hộp cơm chiên dưa muối đậu phộng liền ăn.
Dưa muối ngon miệng, đậu phộng hương giòn, cùng với cơm nhai rất ngon, quả thực quá thơm!Theo cô thúc đẩy về sau, một cổ hàm hương khí mê người thực mau bay ra.
Nhân viên khác nghe vị nhìn qua, liền thấy cô từng ngụm từng ngụm ăn đến thỏa mãn.
"Không phải." Một nữ nhân viên khác vô ý thức nuốt nước miếng nói, "Tiểu Ngô cô đói đến mức này sao? Trợ lý Tôn đều đi rồi, cô cũng ăn đến ngon lành như vậy?"
Tiểu Ngô không nói chuyện, bên cạnh một nhân viên nam có chút đói lại lười đi nhà ăn liền mở một phần cơm chiên Dương Châu ăn một ngụm, nhịn không được nói: "Quá thơm! Cơm chiên Dương Châu này ăn ngon thật!"
"Thiệt hay giả a?" nhân viên khác nhìn hai người này hận không thể đem mặt vùi vào trong chén, bỗng nhiên có điểm thèm.
"Lại nói tiếp, có thể làm Tư tổng mua, liền tính là cơm chiên, nghĩ đến cũng không phải là bình thường cơm chiên đi?"
Lời này vừa ra, nhóm nhân viên lập tức đều nhằm tới mấy phần cơm phía mặt bàn không ai động tới."Anh vừa rồi không phải nói ăn qua cơm tối sao? Vậy anh đoạt cái gì?"
Tác giả :
Tô Hương Lan Sắc