Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc

Chương 188

Editor: Thienyetkomanhme

"Quả Quýt Nhỏ, em không vào chị đóng cửa đây." Nguyễn Miên Man đứng dậy hướng bên ngoài hô một tiếng, ngoài cửa mèo béo vốn đang chơi dưới gốc cây đào liền ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhanh như chớp chạy về.

"Mieo ô ~"

"Em lạnh à?" Nguyễn Miên Man đem cửa khóa xong, nhìn về phía mèo béo đang cọ bên chân mình.

"Mieo ô ~" Mèo béo nửa đứng lên, dùng móng vuốt ôm lấy chân cô.

"Được rồi, được rồi, ở trong phòng chơi một hồi liền không lạnh nữa."

Nguyễn Miên Man bế mèo béo đang làm nũng không yên lên bỏ vào trong ổ mèo, xoay người đi phòng bếp.

Hôm nay Tư Cảnh Lâm có việc bận, buổi tối chỉ có một mình cô ăn cơm.

Tiến phòng bếp, cô dùng thịt cá cùng thịt tôm làm một phần cơm mèo đặt ở bên cạnh cho bớt nóng trước, ngay sau đó lấy cà chua, trứng gà ra.

Một người ăn nên cô cũng không nghĩ làm quá phiền toái, vì thế liền đơn giản làm một chén mì trứng cà chua.

Mì trứng cà chua nhìn như đơn giản được cô nấu lên, bất luận là mùi hương hay bề ngoài đều thập phần mê người.

Cô bưng bữa tối ra, mèo béo tự giác từ trong ổ nhảy ra, phát ra tiếng kêu vừa ngoan vừa mềm.

"Đừng nóng vội." Nguyễn Miên Man trấn an một câu, đem cơm mèo đổ vào chậu, xem nó ăn ngon lành một hồi, lúc này mới xoay người ngồi lên bàn cơm.

Trên bàn, trong chén sứ trắng mì trứng cà chua nóng hầm hập tỏa hơi, màu đỏ cả cà chua cùng vàng nhạt của trứng gà, têm vài miếng rau xanh miết ở trên mặt, trông rất đẹp mắt.

Nguyễn Miên Man cầm lấy chiếc đũa ăn miếng trứng gà, đầy miệng đều là hương vị thơm ngon trơn mềm.

Thời tiết ngày càng lạnh, ăn một chén mì nước nóng hầm hập, quá thoải mái.

Bữa tối kết thúc, cô thu thập xòn liền lên trên lầu, thuận tay mở ra khu luận của cửa hàng.

Khu bình luận trừ bỏ khen ngợi, đều là lời oán trách của nhóm khách hàng với chuyện ngày mai lại cô lại không buôn bán.

Nguyễn Miên Man xem qua cũng không nói gì, rốt cuộc khó có khi bạn trai có việc tìm cô hỗ trợ, ngày mai cô khẳng định là không rảnh buôn bán.

Cô không quá bị nghiện chơi điện thoại, xem xong cửa hàng, và chương mới của tiểu thuyết cô liền để di động tới một bên, đi qua ngồi xuống bàn học bên cạnh.

Giờ này, tự nhiên cô không định tiếp tục ôn tập hoặc là luyện thư pháp, mà là chuẩn bị làm chút nữ hồng.

Nữ hồng của cô chỉ có thể nói là tạm ổn, thêu thùa tinh xảo thì cô làm không được, bất quá thêu một ít đồ vật, làm quần áo vẫn là không thành vấn đề.

Lại quá mấy ngày chính là sinh nhật Tư Cảnh Lâm, vốn dĩ Nguyễn Miên Man định thêu cho anh một cái túi tiền, bất quá nghĩ đến ở hiện đại cơ bản lfa túi tiền không thực dụng, cuối cùng vẫn là làm quần áo.

Tìm kiếm trên mạng một hồi, ô mua được vải dệt làm áo sơmi, cùng với mẫu làm quần áo, chỉ cần dựa theo đó để cắt, may vá đối với cô cũng không khó.

Dưới ánh đèn dây tóc, cô hơi rũ đầu, thần sắc chuyên chú mang theo một tia ôn nhu, cầm kim khâu vá, hiện giờ đã cắt xong áo, đang ghép các mảnh quần áo lại.

"Mieo ô ~"

Quả Quýt Nhỏ cùng cô lên lầu, liền lười biếng nằm ở đuôi giường, thường thường vén lên mí mắt liếc nhìn cô một cái. Lúc này, thấy đã đến giờ ngủ mà cô còn ngồi ở kia, không khỏi há mồm kêu một tiếng dài.

Nguyễn Miên Man nghe được thanh âm của nó, theo bản năng càm lên di động nhìn, lúc này mới phát hiện, bất tri bất giác đã hơn 10 giờ.

Khâu nốt mấy kim, cô cẩn thận đem quần áo bán thành phẩm cùng kim chỉ cất lại, giơ tay nhéo nhéo cổ, nằm lên giường ngủ.

Một đêm ngủ ngon, ngày kế, cô tỉnh lại từ sớm như cũ.

Kéo ra bức màn phát hiện thời tiết hôm nay thoạt nhìn không tồi, cô không tự giác lộ một nụ cười, đẩy ra cửa sau đi vào sân thượng.

Sân thượng trừ bỏ đồ ăn, còn xuất hiện thêm một ít hoa hoa cỏ cỏ, đều là Tư Cảnh Lâm đưa lại đây.

Nguyễn Miên Man đang chuẩn bị cầm lấy ấm nước tưới chút nước, trong lúc vô tình lại nhìn thấy người đi vào ngõ nhỏ.

Mắt hạnh hơi mở, trực tiếp xoay người xuống lầu.

Vốn còn lăn lộn trên giường, mèo béo nghe được thanh âm dồn dập xuống lầu  của cô, theo bản năng nhảy dựng lên đuổi theo.

Dưới lầu, Tư Cảnh Lâm mới vừa đi đến ngoài cửa, cửa lớn liền nháy mở ra, lộ ra cô bé xinh đẹp bên trong, cô mặc chiếc áo dệt hồng nhạt, váy dài màu trắng, tóc dài rối tung, đang nhìn anh cười.

"Em cũng không mặc thêm một cái áo khoác." Tư Cảnh Lâm cười nhẹ, nắm tay cô tiến vào trong tiệm.

Nguyễn Miên Man cười nói: "Hôm nay không lạnh, ở trên sân thượng nhìn thấy anh liền xuống dưới."

Tư Cảnh Lâm nghe được lời này, trong lòng có chút suиɠ sướиɠ, đem một cái tay khác đặt bữa sáng lên trên bàn.

"Em đi rửa mặt trước." Nhìn đến bữa sáng, Nguyễn Miên Man cùng anh nói một tiếng, xoay người chạy vào toilet.

"Mieo ô ~"

Cô đi rồi, mèo béo đi theo cô xuống dưới đi đến trước mặt người còn lại trong nhà chính kêu một tiếng, dùng móng vuốt vỗ nhẹ ống quần anh một chút.

Tư Cảnh Lâm cúi đầu xem nó một cái, đem cơm mèo đổ vào chậu cơm của nó.

Mèo béo ghé vào chậu cơm ngửi ngửi, tựa hồ không quá vừa lòng.

"Hôm nay cô ấy không rảnh nấu cơm cho mày, không ăn cái này thì ăn thức ăn cho mèo đi." Tư Cảnh Lâm nhàn nhạt nói.

Cũng không biết mèo béo nghe hiểu hay không, hung dữ hướng anh kêu một tiếng, cúi đầu liền ăn.

Nguyễn Miên Man ra tới, thấy mèo béo đã ăn, liền trực tiếp ở trên bàn ngồi xuống.

"Phong phú như vậy." Sau khi ngồi xuống, cô nhìn bữa sáng trên bàn, nói.

Tư Cảnh Lâm đem một ly sữa đậu nành đặt trong tầm tay cô, gắp mấy cái sủi cảo tôm thủy tinh cho cô.

Một bữa sáng phong phú kết thúc, Nguyễn Miên Man hỏi anh: "Hiện tại liền đi sao?"

"Ừm." Tư Cảnh Lâm gật đầu, xác định cô không có gì xong việc, trực tiếp mang theo người rời đi.

Hai người từ hẻm hồ Lô lên xe, hơn mười phút sau liền đến một khu biệt thự.

Nguyễn Miên Man xuyên qua cửa sổ xe thưởng thức khung cảnh khu biệt thự, cảm thấy nơi này cảnh sắc rất không tồi.

"Thích nơi này sao?" Tư Cảnh Lâm nhìn sườn mặt cô, hỏi.

Nguyễn Miên Man quay đầu nói: "Nơi này phong cảnh khá tốt, phòng ở cũng thật xinh đẹp."

Nơi này là một phần bất động sản của Tư Cảnh Lâm gần hẻm Hồ Lô nhất , trước kia ngẫu nhiên sẽ ở một chút.

Bất quá hiện tại, anh cảm thấy đại khái sẽ trở thành chỗ ở thường xuyên nhất.

Thực mau, xe tiến vào một căn biệt thự, Tư Cảnh Lâm mang theo cô đi vào.

"Nơi này không phải khá tốt sao? Vì sao cần trang hoàng lại?" Nguyễn Miên Man tiến vào biệt thự, nhìn bên trong trên cơ bản là nội thất mới liền hỏi.

Ngày hôm qua, chuyện anh nhờ cô hỗ chính là tới trang hoàng lại căn nhà, muốn tham khảo ý kiến của cô.

Biệt thự không có những người khác, Tư Cảnh Lâm trực tiếp từ sau lưng đem người ôm vào trong ngực, ghé vào gương mặt cô nói: "Nếu em thích nơi này, ngày sau sẽ làm hôn phòng của chúng ta, như vậy tự nhiên muốn theo sở thích của nữ chủ nhân mà trang hoàng lại."

Nghe được lời anh nói, trên mặt Nguyễn Miên Man nóng lên, trong miệng lại nói: "Bát tự còn chưa xem đâu......"

"Vậy hôm nay anh biểu hiện tốt một chút, Đông Đông xem có được không?" Tư Cảnh Lâm đem cằm để trên đầu vai cô, ngữ khí trầm thấp.

"Không." Hơi thở bên tai làm phân tâm, Nguyễn Miên Man duỗi tay đem anh đẩy ra, đi tới sô pha ngồi xuống.

Tư Cảnh Lâm đi theo cô tới sô pha, dựa gần vào cô ngồi xuống, cầm lấy sách trên bàn trà đưa cho cô.

Đều là đồ gia cụ, nội thất, Nguyễn Miên Man nói: "Em cảm thấy nơi này khá tốt, không cần sửa lại."

Biệt thự đã được thiết kế hoàng chỉnh theo phong cách lãnh đạm, đối với người không có yêu cầu cao với nơi ở như Nguyễn Miên Man, đã rất tốt rồi.

"Vậy tùy tiện nhìn xem, rốt cuộc đều đã tới đây." Tư Cảnh Lâm nói.

Nội thất trên sách còn khá xinh đẹp, Nguyễn Miên Man nghe anh nói như vậy, lúc này mới nghiêm túc xem.

"Cái ngăn tủ này rất đẹp......"

Nhìn nhìn, Nguyễn Miên Man liền nhịn không được thảo luận cùng anh.

"Ừm, xác thật không tồi." Tư Cảnh Lâm gật đầu, đem những món cô thích nhất nhất nhớ kỹ.

Khoảng 10 giờ rưỡi, Tư Cảnh Lâm cùng cô nói một tiếng, đứng dậy chuẩn bị vào phòng bếp.

Nghe nh nói muốn làm cơm trưa, Nguyễn Miên Man khép lại sách nói: "Để em đi."

"Không cần." Tư Cảnh Lâm duỗi tay đè bả vai cô lại ngăn cô đứng dậy, hôn một cái xuống khóe môi cô, "Không phải nói anh cần biểu hiện tốt một chút sao."

Nguyễn Miên Man giận liếc anh một cái nói: "Em làm trợ thủ cho anh."

Tư Cảnh Lâm lắc đầu, đem đĩa trái cây trên bàn cùng đồ uống kéo đến trước mặt cô, để cô tiếp tục xem sách, hoặc là xem TV.

Thấy anh kiên trì, Nguyễn Miên Man lúc này mới không đi theo, bất quá trong lòng không tránh được có chút tò mò.

Chờ có mùi hương mơ hồ từ phòng bếp thổi qua, Nguyễn Miên Man rốt cuộc ngồi không yên.

Cô nghe mùi hương đi vào phòng bếp, nhìn đến bên bệ bếp, người đàn ông ra dáng ra hình bận rộn, trong lòng có cảm giác khó có thể hình dung.

Cô mới ở cửa đứng hai giây, người đàn ông trong phòng bếp như nhận thấy điều gì mà quay đầu nhìn qua, thấy cô lại đây, cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng xương sườn từ trong nồi đưa qua.

Nguyễn Miên Man tiến lên hai bước cắn miếng sườn heo chua ngọt, mi mắt cong cong mà khen nói: "Ăn rất ngon."

Tuy rằng biết rõ, mình khẳng định kém tay nghề của cô, nhưng được cô khích lệ, Tư Cảnh Lâm vẫn có chút cao hứng.

Ăn xong xương sườn trong miệng, Nguyễn Miên Man nhìn thoáng qua trong nồi, thấy anh còn làm nước màu, cười nói: "Không phải anh chỉ biết làm cơm Tây sao?"

"Có một người bạn gái nấu nướng giỏi như em, mưa dầm thấm đất cũng nên biết một chút." Tư Cảnh Lâm đem sườn heo chua ngọt múc ra đĩa.

Lời nói là nói như vậy, trên thực tế, mấy món này, là gần đây tìm đầu bếp học, cũng chỉ kịp học mấy món cô thích ăn.

Nguyễn Miên Man thấy anh còn bày biện ra hình ra dáng, vươn ngón tay cái tỏ vẻ tán thưởng.

Trừ bỏ sườn heo chua ngọt, Tư Cảnh Lâm còn làm bánh nhân hạt thông bắp, cánh gà kho tàu, tôm hấp, thịt kho tàu, canh bồ câu Hoài Sơn.

Muốn nói anh làm ăn rất ngon, vậy cũng không phải, cũng là trình độ cơm nhà bình thường mà thôi.

Bất quá Nguyễn Miên Man lại ăn đến đặc biệt ngon lành, thậm chí so với ngày thường ăn thêm nửa chén cơm.

Tư Cảnh Lâm thấy vậy, trong lòng thỏa mãn nói không nên lời, cảm thấy cô thích mở cửa hàng nói có thể tiếp tục mở, bất quá về sau cơm trong nhà, hắn có thể làm.

Giải quyết xong cơm trong chén, Nguyễn Miên Man còn không có buông đũa, mà là tiếp tục ăn đồ ăn, cũng suy xét có nên uống thêm một chén canh hay không.

Cũng không phải cô chưa ăn no, mà là có chút không muốn lãng phí tâm ý của anh.

Tư Cảnh Lâm nhìn ra, trực tiếp thu chiếc đũa của cô: "NếutThích hôm nào anh lại làm cho em ăn."

Nguyễn Miên Man xác thật ăn no có chút căng, tuy rằng có chút tiếc, rốt cuộc không kiên trì ăn nữa.

Bên ngoài biệt thự có hoa viên, phong cảnh thực không tồi, cơm nước xong, Tư Cảnh Lâm mang theo cô đi dạo, ngay sau đó mang cô đi nhà ấm trồng hoa ngồi nghỉ ngơi.

Hôm nay thời tiết thật sự tốt, không lạnh cũng không nóng, ánh mặt trời cách mái pha lê rơi xuống, ấm áp lại không nóng.

Nguyễn Miên Man thưởng thức một vòng hoa cỏ chung quanh, nhìn về phía dương cầm ở một góc nhà ấm trồng hoa.

"Muốn nghe một bài hay không?" Tư Cảnh Lâm theo tầm mắt cô nhìn qua.

Nguyễn Miên Man gật đầu: "Muốn."

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại