Tiêm Bạch Thâm Uyên 4 – Ám Kỳ
Chương 16: Các sát thủ
“Tôi không thích dùng súng."
“Tại sao?"
“Bởi vì súng rất phiền phức, không dễ cất giữ, thường xuyên sai sót. Súng còn để lại đạn, sẽ làm cho khắp nơi đầy là máu, cho dù lắp ống giảm thanh thì cũng sẽ có tiếng vang rất lớn."
“Anh cho rằng vũ khí tốt nhất là gì?"
“Khó nói lắm, có thể là một tờ giấy sắc bén, có thể vo thành cục, xé thành từng mảnh mọi lúc, thoải mái thiêu hủy, hoặc là một cốc nước."
“Một cốc nước?"
“Mỗi thứ ông nhìn thấy đều có thể là vũ khí."
“Cho nên cho dù qua kiểm tra nghiêm ngặt, anh cũng có thể mang theo bên mình rất nhiều vũ khí giết người."
“Đúng vậy."
Khách hàng hài lòng nhìn người trước mặt. Người này hết sức bình thường giống như vũ khí ở khắp mọi nơi mà gã ta tự mình hình dung ── mặc một chiếc áo sơ mi thường thấy trong cửa hàng cũ, quần jean cũ bạc màu, kiểu tóc không có tạo hình, không có gương mặt đặc trưng, ngũ quan tầm thường tới mức khó có thể hình dung. Nếu bạn là bạn bè với gã, có lẽ sau mấy ngày không gặp sẽ quên mất tướng mạo gã, bạn cũng sẽ không chú ý tới thay đổi ăn mặc mỗi ngày của gã, giống như gã ở đây, lại giống như chưa từng ở đây. Trong quần thể gã như một cái bàn, một cái ghế, một gốc cây, một thứ đồ không bắt mắt, bạn sẽ vây quanh gã thoải mái kết bạn trò chuyện, thổ lộ bí mật trong lòng, bởi vì dáng vẻ của gã rất thật thà, lỗ tai gã có thể cũng không nhạy bén lắm.
Gã là một sát thủ, nhưng gã rõ ràng không khiến người đề phòng.
Gã mai danh ẩn tích, mọi người đều gọi gã là “Công cụ".
Gã có có một đối thủ cạnh tranh, tên là Wright Finger.
Finger không có nghề nghiệp chân chính, xét theo lý thì không phải sát thủ chân chính, bởi gã giết người không lấy tiền, chỉ là sở thích của bản thân. Khách hàng tràn đầy tò mò với cuộc sống của Finger, giống như một cuốn tiểu thuyết từng viết, không biết từ đâu có được một khoản tiền, đủ để mình sống một cuộc sống nhàn hạ, làm bất cứ chuyện gì mà mình muốn.
Finger ngược lại với “Công cụ", gã thích súng, đủ loại súng, cho rằng súng là vũ khí hữu hiệu nhất. Wright là thần súng, đồng thời cũng là một nhà sưu tầm súng ống, mỗi buổi chiều gã có thể ngẩn ngơ dưới mái che nắng quán cà phê sống những ngày nhàm chán, nhưng trên gác lửng trong biệt thự hai tầng lại chứa đầy súng ống vũ khí muôn hình muôn vẻ.
Khách hàng âm thầm ghi chép lại, tuy rằng cuối cùng cũng không phải ông quyết định, nhưng khách hàng biết Finger và “Công cụ" nhất định sẽ được ông chủ giấu mặt lựa chọn, bởi vì bọn họ đều là người phát huy tác dụng to lớn trong chỗ nhỏ hẹp.
Tiếp theo ông cần gặp lại một người.
Nghĩ tới thân phận và bối cảnh của người này, khách hàng cảm thấy có hơi đau đầu, ông không thích tiếp xúc với người có địa vị quá lớn, mặc dù chỉ gặp mặt, nhưng vẫn khiến người khác thấp thỏm không yên.
Khách hàng chờ một buổi tối, sau đó lại một buổi sáng, người đó vẫn không xuất hiện. Chỗ trống của hắn do một người khác thay thế, tuy rằng bọn họ đến từ cùng một gia tộc, gia tộc sát thủ khổng lồ này bị tiêu diệt bởi vì chuyện nào đó trong quá khứ, mai danh ẩn tích một thời gian rất dài, nhưng những kẻ buôn bán tình báo thông tin nhanh nhạy đều biết bọn họ đang âm thầm hoạt động.
Khách hàng nhìn cái người thay thế kia, ánh mắt đối phương lạnh giá, hai tay cắm trong túi áo.
“Hắn ta sẽ không tới." Người này nói.
“Ồ, tôi biết rồi." Khách hàng trả lời: “Bởi vì chúng tôi gửi nhầm thiệp mời, chúng tôi cho rằng hắn ta vẫn đang ra sức cho gia tộc."
“Hắn phản bội chúng tôi, tạm thời chúng tôi không có ý định tìm giết hắn, hắn hủy cả gia tộc, chúng tôi cho rằng nên kính trọng hắn."
“Tại sao phải kính trọng?"
“Bởi vì không ai có thể hủy cả một gia tộc, hắn làm được chuyện người khác không làm được, đáng được kính trọng."
“Anh cho rằng anh có thể thay thế hắn sao?"
“Phải."
“Chứng minh thế nào?"
Người kia rút bàn tay mang súng ra khỏi túi áo, nhắm thẳng vào đầu khách hàng pằng pằng hai tiếng.
Khách hàng bật người tại chỗ, đầu ngửa ra sau, ngọn đèn tỏa sáng rọi vào trong mắt ông, con mắt mở to, đã không còn thứ ánh sáng chói lóa nào kích thích được nó.
Sát thủ xoay người bỏ đi, ra khỏi căn phòng, đây là nhiệm vụ đầu tiên của hắn.
Nói một cách khác, hắn là người được lựa chọn.
“Tại sao?"
“Bởi vì súng rất phiền phức, không dễ cất giữ, thường xuyên sai sót. Súng còn để lại đạn, sẽ làm cho khắp nơi đầy là máu, cho dù lắp ống giảm thanh thì cũng sẽ có tiếng vang rất lớn."
“Anh cho rằng vũ khí tốt nhất là gì?"
“Khó nói lắm, có thể là một tờ giấy sắc bén, có thể vo thành cục, xé thành từng mảnh mọi lúc, thoải mái thiêu hủy, hoặc là một cốc nước."
“Một cốc nước?"
“Mỗi thứ ông nhìn thấy đều có thể là vũ khí."
“Cho nên cho dù qua kiểm tra nghiêm ngặt, anh cũng có thể mang theo bên mình rất nhiều vũ khí giết người."
“Đúng vậy."
Khách hàng hài lòng nhìn người trước mặt. Người này hết sức bình thường giống như vũ khí ở khắp mọi nơi mà gã ta tự mình hình dung ── mặc một chiếc áo sơ mi thường thấy trong cửa hàng cũ, quần jean cũ bạc màu, kiểu tóc không có tạo hình, không có gương mặt đặc trưng, ngũ quan tầm thường tới mức khó có thể hình dung. Nếu bạn là bạn bè với gã, có lẽ sau mấy ngày không gặp sẽ quên mất tướng mạo gã, bạn cũng sẽ không chú ý tới thay đổi ăn mặc mỗi ngày của gã, giống như gã ở đây, lại giống như chưa từng ở đây. Trong quần thể gã như một cái bàn, một cái ghế, một gốc cây, một thứ đồ không bắt mắt, bạn sẽ vây quanh gã thoải mái kết bạn trò chuyện, thổ lộ bí mật trong lòng, bởi vì dáng vẻ của gã rất thật thà, lỗ tai gã có thể cũng không nhạy bén lắm.
Gã là một sát thủ, nhưng gã rõ ràng không khiến người đề phòng.
Gã mai danh ẩn tích, mọi người đều gọi gã là “Công cụ".
Gã có có một đối thủ cạnh tranh, tên là Wright Finger.
Finger không có nghề nghiệp chân chính, xét theo lý thì không phải sát thủ chân chính, bởi gã giết người không lấy tiền, chỉ là sở thích của bản thân. Khách hàng tràn đầy tò mò với cuộc sống của Finger, giống như một cuốn tiểu thuyết từng viết, không biết từ đâu có được một khoản tiền, đủ để mình sống một cuộc sống nhàn hạ, làm bất cứ chuyện gì mà mình muốn.
Finger ngược lại với “Công cụ", gã thích súng, đủ loại súng, cho rằng súng là vũ khí hữu hiệu nhất. Wright là thần súng, đồng thời cũng là một nhà sưu tầm súng ống, mỗi buổi chiều gã có thể ngẩn ngơ dưới mái che nắng quán cà phê sống những ngày nhàm chán, nhưng trên gác lửng trong biệt thự hai tầng lại chứa đầy súng ống vũ khí muôn hình muôn vẻ.
Khách hàng âm thầm ghi chép lại, tuy rằng cuối cùng cũng không phải ông quyết định, nhưng khách hàng biết Finger và “Công cụ" nhất định sẽ được ông chủ giấu mặt lựa chọn, bởi vì bọn họ đều là người phát huy tác dụng to lớn trong chỗ nhỏ hẹp.
Tiếp theo ông cần gặp lại một người.
Nghĩ tới thân phận và bối cảnh của người này, khách hàng cảm thấy có hơi đau đầu, ông không thích tiếp xúc với người có địa vị quá lớn, mặc dù chỉ gặp mặt, nhưng vẫn khiến người khác thấp thỏm không yên.
Khách hàng chờ một buổi tối, sau đó lại một buổi sáng, người đó vẫn không xuất hiện. Chỗ trống của hắn do một người khác thay thế, tuy rằng bọn họ đến từ cùng một gia tộc, gia tộc sát thủ khổng lồ này bị tiêu diệt bởi vì chuyện nào đó trong quá khứ, mai danh ẩn tích một thời gian rất dài, nhưng những kẻ buôn bán tình báo thông tin nhanh nhạy đều biết bọn họ đang âm thầm hoạt động.
Khách hàng nhìn cái người thay thế kia, ánh mắt đối phương lạnh giá, hai tay cắm trong túi áo.
“Hắn ta sẽ không tới." Người này nói.
“Ồ, tôi biết rồi." Khách hàng trả lời: “Bởi vì chúng tôi gửi nhầm thiệp mời, chúng tôi cho rằng hắn ta vẫn đang ra sức cho gia tộc."
“Hắn phản bội chúng tôi, tạm thời chúng tôi không có ý định tìm giết hắn, hắn hủy cả gia tộc, chúng tôi cho rằng nên kính trọng hắn."
“Tại sao phải kính trọng?"
“Bởi vì không ai có thể hủy cả một gia tộc, hắn làm được chuyện người khác không làm được, đáng được kính trọng."
“Anh cho rằng anh có thể thay thế hắn sao?"
“Phải."
“Chứng minh thế nào?"
Người kia rút bàn tay mang súng ra khỏi túi áo, nhắm thẳng vào đầu khách hàng pằng pằng hai tiếng.
Khách hàng bật người tại chỗ, đầu ngửa ra sau, ngọn đèn tỏa sáng rọi vào trong mắt ông, con mắt mở to, đã không còn thứ ánh sáng chói lóa nào kích thích được nó.
Sát thủ xoay người bỏ đi, ra khỏi căn phòng, đây là nhiệm vụ đầu tiên của hắn.
Nói một cách khác, hắn là người được lựa chọn.
Tác giả :
DNAX