Tiệm ăn của quỷ (Tiệm ăn âm dương)
Chương 27-1: Lão Quách què (1)
"Lão Quách có ở đây không, hôm nay tôi có đồ tốt đến tìm ông ấy."
Bạch Thường lấy tiền mặt ra, cười híp mắt với tiểu nhị hỏi.
Nghe thấy có đồ tốt, mắt của tiểu nhị cũng sáng lên, vội nói: "Quách lão gia tử mới vừa bí mật trở lại, đang ở hậu viện uống trà. Bạch lão bản không phải là người ngoài, trực tiếp đi vào là được."
Thật ra thì Bạch Thường cũng chỉ khách khí một tí, nghe tiểu nhị nói một chút, cũng liền đi thẳng vào, đi tới hậu viện nhìn một cái, một cặp mắt đỏ lừ lừ, tóc hoa râm nửa đầu, đang đứng tấn ở đó vận khí.
Bạch Thường vui vẻ: "Tôi nói này lão Quách, ông đi đứng được là phải cám ơn thần phật, đừng có mà không cẩn thận nhanh chân, đem cái chân tốt còn lại cũng thành què rồi."
Lão Quách này là một người què, thuở nhỏ bị tê liệt, chân trái không lớn được, người cũng có chút già mà còn không đứng đắn, người quen cũng gọi ông ta là lão Quách què, Bạch Thường quen biết ông cũng khá lâu, thường xuyên đùa giỡn với nhau.
Lão Quách què nghe ra thanh âm của Bạch Thường, vẫn không động đậy, mí mắt nhỏ vén lên một chút, bĩu môi một cái nói: "Nhóc con ngươi biết cái đếch gì, đừng nhìn lão đây què đi đứng không được, thức dậy sớm, ngủ sớm, ngày ngày luyện tập cho thân thể khỏe mạnh, chi bằng hai người chúng ta tới đấu một cái thử một chút?"
Bạch Thường cười ha ha một tiếng: "Hai người chúng ta đấu, ông thắng thì chế giễu tôi, ông thua lại bảo tôi không nhường, lại nói tôi vẫn là tiểu bối, không dám đâu với ông."
Lão Quách què lúc này mới gật gù đắc ý đứng lên, vịn bàn ngồi xuống, uống một hớp trà mới nói: "Hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây rồi à, chẳng lẽ là thằng nhóc nhà ngươi lấy được hàng tốt gì rồi, vội vã mang đến cho ta sao?"
Bạch Thường vỗ đùi: "Phải nói gừng càng già càng cay, cái này cũng bị ông nhìn ra, haha, không gạt ông, thật có món hàng tốt."
Vừa nói từ từ ở trong lòng ngực móc ra một tấm tranh cổ, đưa cho lão Quách.
Lão Quách què nhận lấy mở ra, chỉ nhìn một cái, nước trà trực tiếp liền phun ra ngoài.
"Khụ... Cái này, cái này là ở đâu mà nhóc con nhà ngươi lấy được?" Lão Quách hai mắt tỏa sáng, mặt đầy biến hoá gấp gáp nói.
Bạch Thường cười hắc hắc nói: "Ở đâu thì ông không cần biết, tấm này là tranh Địa Ngục, đủ để ông nhìn chứ?"
"Thằng nhóc này, đây không phải là tranh Địa Ngục, đây là, đây là..."
Lão Quách bỗng nhiên ngậm miệng lại, vội vàng đem tranh cuốn lại, giống như là sợ bị người khác nhìn đến.
Bạch Thường sửng sốt một chút, ngay sau đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, cái này chỉ là thuận tay lấy ở nhà Khâu Tiểu Điệp, không ngờ là bảo bối?
Lão Quách thở phào nhẹ nhõm, khôi phục bình tĩnh, lúc này mới cười híp mắt nói: "Thật ra thì cũng không có gì, chính là một tấm tranh hoạ lâu năm, nói đi, món này muốn bao nhiêu tiền?"
Bạch Thường nhìn một cái cũng biết là ông ta cố ý giả vờ, len lén cười thầm, mọi người đều lão Quách chính là một con hồ ly. Lão ta tưởng hắn là trai mới lớn không hiểu sự đời chắc?
"Món đồ này là đem biếu cho ông." Bạch Thường cợt nhả nói, "Bất quá, tôi có chuyện muốn hỏi thăm một chút."
"Hắc hắc, lão bảo mà, thằng nhóc nhà người sẽ không chỉ là đưa cho ta, nói đi, muốn hỏi cái gì. Lão đây không phải bịa chuyện chứ lão trên thông thiên văn dưới tường địa lý, trong nước hay ngoài nước, âm dương phong thủy, ngũ hành bát quái, cũng chưa có gì là lão không biết..."
"Tôi muốn hỏi, Cửu Âm Chi Địa trong truyền thuyết là ở đâu?"
Hắn lời còn chưa nói hết, lão Quách què cọ quậy đứng lên, đem bức tranh trả lại cho Bạch Thường, chỉ tay ra cửa nói.
"Tiễn khách!"
"Aizz, tiễn khách cái gì, tôi còn chưa nói xong mà..."
- Quên nói tui ở Mỹ. Thứ 7 của tui là chủ nhật của ông bà ahihihi
Tác giả :
Ngô Bán Tiên