Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ
Chương 32: Sợ điều gì sẽ gặp điều đó
Tay Tiêu Tiệp bị anh bắt được, giữ trên đỉnh đầu. Như thế, cô không thể không thẳng người, dễ dàng cho người kia xâm lược hơn.
Điên cuồng vét sạch Tiêu Tiệp, lúc đầu cô còn khóc thút thít, về sau đến cuối quên hết tất cả, nếu như không phải hung hăng cắn bả vai anh, thì có khi tiếng thét chói tai của cô đánh thức những người khác rồi.
Một hồi nóng bỏng cuối cùng, thân thể cô không chịu đựng nổi run lên, thân thể giống như không còn là của cô.
“Anh lại ~ đi vào, nhỡ mang thai thì sao?" Điên cuồng qua đi khắp người đều mệt mỏi, nhưng dù mí mắt sắp không mở ra được, cô vẫn nhịn không được thấp giọng nói.
Anh cũng mệt mỏi, ôm cô vào trong ngực, những nụ hôn chi chít không ngừng rơi xuống mặt cô. Lúc nghe thấy lời cô nói, khóe miệng hơi kéo lên, giọng đầy kiêu ngạo nói: “Có bầu thì sinh ra, chứ còn sao nữa? Con chúng ta, nhất định sẽ ưu tú nhất!"
Tiêu Tiệp nghe xong, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, người này đúng là tự luyến mà. Thì ra anh cũng thích trẻ con. Thật tốt! Chỉ là, lâu như thế, bọn họ đều không dùng biện pháp phòng ngừa, sao một lần cũng không trúng?
Lúc này Tiêu Tiệp cũng có hơi sức đi quan tâm chuyện này, bởi vì còn có một chuyện khác, cô cần bàn bạc với Tịch Âu Minh. Đó là chuyện thím vừa nói, không biết Tịch Âu Minh có đồng ý hay không.
Từng nghe người khác nói qua, sau khi làm chuyện ấy người đàn ông chịu vuốt ve an ủi phụ nữ, là một người đàn ông tốt. Tịch Âu Minh cũng là một người đàn ông biết chăm sóc phụ nữ, vì mỗi lần sau chuyện ấy, anh sẽ không quay người ngủ không để ý đến cô.
Mà theo thói quen ôm lấy cô, thỉnh thoảng còn dịu dàng hôn lên mặt hoặc mắt cô. Bàn tay thon dài cũng nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng trơn bóng của cô, giống như trấn an.
Tiêu Tiệp rất thích bộ dạng anh lúc này, không có hơi thở cao quý bức người, chỉ có mùi của một người chồng quan tâm vợ mình.
Tiêu Tiệp tham lam hít mùi vị kia, không muốn phá hủy bầu không khí này, nhưng lại không thể không nói, cho nên giọng ấp úng nói: “Thím nói, muốn cho Du Du ở nhà chúng ta mấy ngày, ý anh thế nào?"
Bàn tay vuốt ve lưng cô dừng lại, sau đó nói: “Sao phải hỏi anh, loại chuyện này em tự quyết định là được rồi."
Tiêu Tiệp ngẩng đầu lên nhìn anh, lại thấy dáng vẻ anh như không thèm để ý, không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ anh không để ý sao?"
“Cô ấy là em họ em, đến nhà chúng ta chơi là chuyện đương nhiên, anh có gì phải để ý?" Tịch Âu Minh lạnh nhạt hỏi, cũng không chờ cô trả lời, bàn tay ở sau lưng cô đã buông ra, nằm thẳng xuống.
Vì sao vừa rồi còn cảm thấy căn phòng rất ấm áp, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy nó lành lạnh.
Chẳng lẽ anh không biết ý thím là thế nào sao? Chẳng lẽ anh không biết quan hệ giữa cô và Du Du vốn không tốt sao? Hay là anh vốn không để ý loại chuyện như thế này? Có lẽ là cô quá nhạy cảm, cho là anh vốn có chút quan tâm cô? Nhưng hóa ra ngay cả để ý cũng không thèm?
“Muộn rồi, đi ngủ thôi!"
Tịch Âu Minh không ôm cô ngủ giống mọi ngày, hai người đang đắp chung một chiếc chăn, rõ ràng gần như thế, nhưng hai trái tim lại cách xa như vậy.
Trong bóng tối, Tiêu Tiệp không nhắm mắt lại. Cô ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng hỗn loạn không chịu nổi.
Bên kia, Tịch Âu Minh cũng không ngủ, anh chỉ nhắm hai mắt, trong lòng cũng trăm mối tơ vò.
Lúc nhìn thấy tấm ảnh kia, không biết là anh phải tốn biết bao nhiêu khí lực, mới có thể kìm lại cơn giận trong lòng. Với lại, không chỉ có tức giận, mà còn điên cuồng ghen tỵ.
Không ngờ sức ảnh hưởng của cô đối với anh lại lớn như thế, dù trước đây lúc đối mặt với người kia, anh cũng chưa từng có cảm giác như vậy, đây là chuyện không cho phép. Cho nên, phải cố để chuyện không đi xa thêm nữa.
Lúc Tiêu Tiệp ngẩng đầu, liền thấy mấy người mặc âu phục, dưới sự hướng đẫn của quản gia, đang định đi lên tầng hai. Người kia đứng đầu, bước chân vững vàng, ánh mắt anh nhìn về phía trước, người đàn ông hơi béo hói đầu đi cạnh anh không biết đang nói gì, chỉ thấy thỉnh thoảng anh gật đầu một cái, có lẽ là đồng ý với lời nói của người kia.
Anh mặc bộ âu phục màu đen, cà vạt là buổi sáng cô giúp anh thắt lên, còn đặc biệt thắt chiếc thịnh hành của năm nay.
Từ khi anh đánh nhau với Hàn Mặc, sau đó Hàn mặc nói những lời kia, cô biết thật ra anh vẫn rất để ý Hàn Mặc.
Cho nên buổi sáng lúc anh ra ngoài, cô cũng không nói với anh, hôm nay sẽ gặp Hàn Mặc, để tránh anh suy nghĩ nhiều. Vốn hôm nay đồng ý ra ngoài gặp Hàn Mặc, cũng coi là xong việc, nói rõ ràng với Hàn Mặc, cũng trả lời chuyện kia, để tránh sau này rắc rối.
Nhưng mà, có lúc con người càng sợ điều gì, thì sẽ gặp phải điều đó.
Gioongs như một loại cảm ứng vậy, vốn sắp đi qua, lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô, cả người Tiêu Tiệp giống như bị đánh thuốc mê, không thể động đậy được, cứ nhìn anh.
Ánh mắt anh lạnh nhạt, sau đó giống như nhìn thấy người xa lạ, ánh mắt rời khỏi người anh, bước chân không dừng lại vẫn đi lên tầng.
Nhớ lại lần trước anh nói không ngại Du Du đến nhà bọn họ, nhưng sáng hôm sau trước ánh mắt mong chờ của thím Du Du không phụ sự kì vọng của mọi người nói: “Anh rể, em có thể đến nhà anh chơi không?"
Nhưng Tịch Âu Minh lại cười nhạt nói: “Đương nhiên là có thể, chỉ là để lần sau, gần đây chuyện trong nhà tương đố nhiều, anh sợ không có người tiếp đãi em."
Tiêu Tiệp đứng đó ngẩn người, trong nhà có chuyện gì? Sau khi lên xe anh liền nhắm mắt nghỉ ngơi, không để ý đến cô.
Cô cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu người đàn ông này.
Sau khi Hàn Mặc phát hiện ra, có chút tự giễu nói: “Thế nào, bây giờ đi ăn cơm cùng mình cũng có vấn đề sao?"
Cuối cùng Tiêu Tiệp cũng lấy lại tinh thần, thấy sâu trong mắt Hàn Mặc có chút đau buồn, biết cậu hiểu lầm, cô lập tức giải thích: “Không phải thế, cậu là bạn tốt của mình, chúng ta cùng đi ăn cơm là chuyện rất bình thường, cậu đừng suy nghĩ nhiều."
Thay vì giải thích với Hàn Mặc, thì đúng hơn là tự an ủi bản thân. Gặp mặt bạn bè vốn là chuyện rất bình thường không phải sao? Cô không cần mỗi việc đều phải nói rõ với anh.
“Nhưng vừa rồi cậu, trông rất hồi hộp." Hàn Mặc nhìn chằm chằm vào Tiêu Tiệp nói.
“Cậu nhìn nhầm rồi, chỉ là mình có hơi ngạc nhiên khi thấy anh ấy ở đây." Tiêu Tiệp mặt không thay đổi cắt miếng thịt bò nói.
“Hôm đó mình nói..." Hàn Mặc mở miệng lần nữa, chỉ là lời vẫn chưa nói xong, đã bị Tiêu Tiệp cắt đứt.
“Hàn Mặc..."
“Tại sao không phải là mình?" Hàn Mặc thương cảm nói, trước kia là Hà Thiếu, bây giờ là Tịch Âu Minh, tại sao lần này không phải là cậu chứ?
“Trước kia, mình cho rằng Hà Thiếu là người mãi mãi mang lại hạnh phúc cho cậu. Nhưng sự thật chứng minh không phải vậy, mấy ngày trước mình cũng cho rằng cậu đã tìm được hạnh phuacs thuộc về mình, nhưng sự thật lại lần nữa chứng minh, cậu cũng sống không tốt."
“Tiêu Tiệp, tại sao người bên cạnh cậu không phải là mình?"
“Hàn Mặc, cảm ơn tình cảm của cậu đối với mình. Nhưng mà, mình muốn nói rằng... Trước kia mình coi cậu là bạn, sau này, cậu vẫn là bạn của mình, mình không hi vọng chúng ta ngay cả bạn bè cũng không làm được."
“Trước kia có các cậu giúp đỡ, mình cảm thấy rất hạnh phúc. Bây giờ mình có gia đình, mình cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Mình chưa bao giờ hối hận vì đã gặp các cậu, giống như, bây giờ mình cũng không hối hận vì gả cho Tịch Âu Minh."
“Việc ngày đó cậu thấy không có ý nghĩa gì cả, Tịch Âu Minh đối xử với mình rất tốt, cuộc sống của mình cũng rất tốt. Hàn Mặc, đừng tốn tâm tư trên người mình nữa, đừng lo cho mình. Coi như là bạn mình cũng hi vọng cậu có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình."
Hôm đó đối với lời nói của Hàn Mặc, anh nghe được bao nhiêu. Cuối cùng bọn họ rất yên lặng ăn cơm, sau đó Hàn Mặc đưa cô về, trên đường cũng không nói lại chuyện kia.
Cô vừa về đến nhà, lên tầng, vừa chuẩn bị mở cửa phòng, cửa đã tự động mở ra, sau đó co cũng bị kéo vào, cửa phòng lạ lần nữa đóng lại.
Cô bị hù dọa, còn chưa kịp phản ứng, một cỗ hơi thở nóng bỏng đã lao ập đến. không kịp nói chuyện, môi cô đã bị một nụ hôn bá đạo lấp đầy, trong hơi thở nóng bỏng nồng nặc mùi rượu làm cho cô choáng váng.
Nụ hôn của anh tỉ mỉ giống như hạt mưa, không ngừng rơi trên mặt, trên mắt, trên mũi cô. Sau đó lại tấn công vào môi cô, đầu lưỡi liếm cuốn khắp nơi trên môi cô.
Một bên anh hôn cô, tay đồng thời đưa vào trong áo lót cô, giống như phát tiết lửa giận trong lòng, vừa xoa vừa bóp, hết sức trêu đùa. Sau đó anh buông môi cô ra, một đường di chuyển xuống phía dưới, đầu tiên là cổ, liếm gặm một hoofimoiws chuyển đến xương quai xanh.
Tấn công bá đạo như thế, làm cho cô nhớ đến lần"thống khổ" đó, anh hiểu lầm gì sao? Lại chuẩn bị tấn công “tàn nhẫn" với cô lần nữa sao?
Điên cuồng vét sạch Tiêu Tiệp, lúc đầu cô còn khóc thút thít, về sau đến cuối quên hết tất cả, nếu như không phải hung hăng cắn bả vai anh, thì có khi tiếng thét chói tai của cô đánh thức những người khác rồi.
Một hồi nóng bỏng cuối cùng, thân thể cô không chịu đựng nổi run lên, thân thể giống như không còn là của cô.
“Anh lại ~ đi vào, nhỡ mang thai thì sao?" Điên cuồng qua đi khắp người đều mệt mỏi, nhưng dù mí mắt sắp không mở ra được, cô vẫn nhịn không được thấp giọng nói.
Anh cũng mệt mỏi, ôm cô vào trong ngực, những nụ hôn chi chít không ngừng rơi xuống mặt cô. Lúc nghe thấy lời cô nói, khóe miệng hơi kéo lên, giọng đầy kiêu ngạo nói: “Có bầu thì sinh ra, chứ còn sao nữa? Con chúng ta, nhất định sẽ ưu tú nhất!"
Tiêu Tiệp nghe xong, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, người này đúng là tự luyến mà. Thì ra anh cũng thích trẻ con. Thật tốt! Chỉ là, lâu như thế, bọn họ đều không dùng biện pháp phòng ngừa, sao một lần cũng không trúng?
Lúc này Tiêu Tiệp cũng có hơi sức đi quan tâm chuyện này, bởi vì còn có một chuyện khác, cô cần bàn bạc với Tịch Âu Minh. Đó là chuyện thím vừa nói, không biết Tịch Âu Minh có đồng ý hay không.
Từng nghe người khác nói qua, sau khi làm chuyện ấy người đàn ông chịu vuốt ve an ủi phụ nữ, là một người đàn ông tốt. Tịch Âu Minh cũng là một người đàn ông biết chăm sóc phụ nữ, vì mỗi lần sau chuyện ấy, anh sẽ không quay người ngủ không để ý đến cô.
Mà theo thói quen ôm lấy cô, thỉnh thoảng còn dịu dàng hôn lên mặt hoặc mắt cô. Bàn tay thon dài cũng nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng trơn bóng của cô, giống như trấn an.
Tiêu Tiệp rất thích bộ dạng anh lúc này, không có hơi thở cao quý bức người, chỉ có mùi của một người chồng quan tâm vợ mình.
Tiêu Tiệp tham lam hít mùi vị kia, không muốn phá hủy bầu không khí này, nhưng lại không thể không nói, cho nên giọng ấp úng nói: “Thím nói, muốn cho Du Du ở nhà chúng ta mấy ngày, ý anh thế nào?"
Bàn tay vuốt ve lưng cô dừng lại, sau đó nói: “Sao phải hỏi anh, loại chuyện này em tự quyết định là được rồi."
Tiêu Tiệp ngẩng đầu lên nhìn anh, lại thấy dáng vẻ anh như không thèm để ý, không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ anh không để ý sao?"
“Cô ấy là em họ em, đến nhà chúng ta chơi là chuyện đương nhiên, anh có gì phải để ý?" Tịch Âu Minh lạnh nhạt hỏi, cũng không chờ cô trả lời, bàn tay ở sau lưng cô đã buông ra, nằm thẳng xuống.
Vì sao vừa rồi còn cảm thấy căn phòng rất ấm áp, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy nó lành lạnh.
Chẳng lẽ anh không biết ý thím là thế nào sao? Chẳng lẽ anh không biết quan hệ giữa cô và Du Du vốn không tốt sao? Hay là anh vốn không để ý loại chuyện như thế này? Có lẽ là cô quá nhạy cảm, cho là anh vốn có chút quan tâm cô? Nhưng hóa ra ngay cả để ý cũng không thèm?
“Muộn rồi, đi ngủ thôi!"
Tịch Âu Minh không ôm cô ngủ giống mọi ngày, hai người đang đắp chung một chiếc chăn, rõ ràng gần như thế, nhưng hai trái tim lại cách xa như vậy.
Trong bóng tối, Tiêu Tiệp không nhắm mắt lại. Cô ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng hỗn loạn không chịu nổi.
Bên kia, Tịch Âu Minh cũng không ngủ, anh chỉ nhắm hai mắt, trong lòng cũng trăm mối tơ vò.
Lúc nhìn thấy tấm ảnh kia, không biết là anh phải tốn biết bao nhiêu khí lực, mới có thể kìm lại cơn giận trong lòng. Với lại, không chỉ có tức giận, mà còn điên cuồng ghen tỵ.
Không ngờ sức ảnh hưởng của cô đối với anh lại lớn như thế, dù trước đây lúc đối mặt với người kia, anh cũng chưa từng có cảm giác như vậy, đây là chuyện không cho phép. Cho nên, phải cố để chuyện không đi xa thêm nữa.
Lúc Tiêu Tiệp ngẩng đầu, liền thấy mấy người mặc âu phục, dưới sự hướng đẫn của quản gia, đang định đi lên tầng hai. Người kia đứng đầu, bước chân vững vàng, ánh mắt anh nhìn về phía trước, người đàn ông hơi béo hói đầu đi cạnh anh không biết đang nói gì, chỉ thấy thỉnh thoảng anh gật đầu một cái, có lẽ là đồng ý với lời nói của người kia.
Anh mặc bộ âu phục màu đen, cà vạt là buổi sáng cô giúp anh thắt lên, còn đặc biệt thắt chiếc thịnh hành của năm nay.
Từ khi anh đánh nhau với Hàn Mặc, sau đó Hàn mặc nói những lời kia, cô biết thật ra anh vẫn rất để ý Hàn Mặc.
Cho nên buổi sáng lúc anh ra ngoài, cô cũng không nói với anh, hôm nay sẽ gặp Hàn Mặc, để tránh anh suy nghĩ nhiều. Vốn hôm nay đồng ý ra ngoài gặp Hàn Mặc, cũng coi là xong việc, nói rõ ràng với Hàn Mặc, cũng trả lời chuyện kia, để tránh sau này rắc rối.
Nhưng mà, có lúc con người càng sợ điều gì, thì sẽ gặp phải điều đó.
Gioongs như một loại cảm ứng vậy, vốn sắp đi qua, lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô, cả người Tiêu Tiệp giống như bị đánh thuốc mê, không thể động đậy được, cứ nhìn anh.
Ánh mắt anh lạnh nhạt, sau đó giống như nhìn thấy người xa lạ, ánh mắt rời khỏi người anh, bước chân không dừng lại vẫn đi lên tầng.
Nhớ lại lần trước anh nói không ngại Du Du đến nhà bọn họ, nhưng sáng hôm sau trước ánh mắt mong chờ của thím Du Du không phụ sự kì vọng của mọi người nói: “Anh rể, em có thể đến nhà anh chơi không?"
Nhưng Tịch Âu Minh lại cười nhạt nói: “Đương nhiên là có thể, chỉ là để lần sau, gần đây chuyện trong nhà tương đố nhiều, anh sợ không có người tiếp đãi em."
Tiêu Tiệp đứng đó ngẩn người, trong nhà có chuyện gì? Sau khi lên xe anh liền nhắm mắt nghỉ ngơi, không để ý đến cô.
Cô cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu người đàn ông này.
Sau khi Hàn Mặc phát hiện ra, có chút tự giễu nói: “Thế nào, bây giờ đi ăn cơm cùng mình cũng có vấn đề sao?"
Cuối cùng Tiêu Tiệp cũng lấy lại tinh thần, thấy sâu trong mắt Hàn Mặc có chút đau buồn, biết cậu hiểu lầm, cô lập tức giải thích: “Không phải thế, cậu là bạn tốt của mình, chúng ta cùng đi ăn cơm là chuyện rất bình thường, cậu đừng suy nghĩ nhiều."
Thay vì giải thích với Hàn Mặc, thì đúng hơn là tự an ủi bản thân. Gặp mặt bạn bè vốn là chuyện rất bình thường không phải sao? Cô không cần mỗi việc đều phải nói rõ với anh.
“Nhưng vừa rồi cậu, trông rất hồi hộp." Hàn Mặc nhìn chằm chằm vào Tiêu Tiệp nói.
“Cậu nhìn nhầm rồi, chỉ là mình có hơi ngạc nhiên khi thấy anh ấy ở đây." Tiêu Tiệp mặt không thay đổi cắt miếng thịt bò nói.
“Hôm đó mình nói..." Hàn Mặc mở miệng lần nữa, chỉ là lời vẫn chưa nói xong, đã bị Tiêu Tiệp cắt đứt.
“Hàn Mặc..."
“Tại sao không phải là mình?" Hàn Mặc thương cảm nói, trước kia là Hà Thiếu, bây giờ là Tịch Âu Minh, tại sao lần này không phải là cậu chứ?
“Trước kia, mình cho rằng Hà Thiếu là người mãi mãi mang lại hạnh phúc cho cậu. Nhưng sự thật chứng minh không phải vậy, mấy ngày trước mình cũng cho rằng cậu đã tìm được hạnh phuacs thuộc về mình, nhưng sự thật lại lần nữa chứng minh, cậu cũng sống không tốt."
“Tiêu Tiệp, tại sao người bên cạnh cậu không phải là mình?"
“Hàn Mặc, cảm ơn tình cảm của cậu đối với mình. Nhưng mà, mình muốn nói rằng... Trước kia mình coi cậu là bạn, sau này, cậu vẫn là bạn của mình, mình không hi vọng chúng ta ngay cả bạn bè cũng không làm được."
“Trước kia có các cậu giúp đỡ, mình cảm thấy rất hạnh phúc. Bây giờ mình có gia đình, mình cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Mình chưa bao giờ hối hận vì đã gặp các cậu, giống như, bây giờ mình cũng không hối hận vì gả cho Tịch Âu Minh."
“Việc ngày đó cậu thấy không có ý nghĩa gì cả, Tịch Âu Minh đối xử với mình rất tốt, cuộc sống của mình cũng rất tốt. Hàn Mặc, đừng tốn tâm tư trên người mình nữa, đừng lo cho mình. Coi như là bạn mình cũng hi vọng cậu có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình."
Hôm đó đối với lời nói của Hàn Mặc, anh nghe được bao nhiêu. Cuối cùng bọn họ rất yên lặng ăn cơm, sau đó Hàn Mặc đưa cô về, trên đường cũng không nói lại chuyện kia.
Cô vừa về đến nhà, lên tầng, vừa chuẩn bị mở cửa phòng, cửa đã tự động mở ra, sau đó co cũng bị kéo vào, cửa phòng lạ lần nữa đóng lại.
Cô bị hù dọa, còn chưa kịp phản ứng, một cỗ hơi thở nóng bỏng đã lao ập đến. không kịp nói chuyện, môi cô đã bị một nụ hôn bá đạo lấp đầy, trong hơi thở nóng bỏng nồng nặc mùi rượu làm cho cô choáng váng.
Nụ hôn của anh tỉ mỉ giống như hạt mưa, không ngừng rơi trên mặt, trên mắt, trên mũi cô. Sau đó lại tấn công vào môi cô, đầu lưỡi liếm cuốn khắp nơi trên môi cô.
Một bên anh hôn cô, tay đồng thời đưa vào trong áo lót cô, giống như phát tiết lửa giận trong lòng, vừa xoa vừa bóp, hết sức trêu đùa. Sau đó anh buông môi cô ra, một đường di chuyển xuống phía dưới, đầu tiên là cổ, liếm gặm một hoofimoiws chuyển đến xương quai xanh.
Tấn công bá đạo như thế, làm cho cô nhớ đến lần"thống khổ" đó, anh hiểu lầm gì sao? Lại chuẩn bị tấn công “tàn nhẫn" với cô lần nữa sao?
Tác giả :
Nhất Dạ Chi Dạ