Tịch Mịch Thâm Cung Phi Đề
Chương 6
Thái hậu lên tiếng, phá vỡ bầu không khí cứng nhắc sững sờ: "Đoản Hoa phi, nhanh chóng ngồi xuống đi, đứng nhiều thật mệt cho con" Bà nheo mắt nhìn về phía các phi tần ngồi dưới, giọng điệu nhàn nhạt nhưng mang nét lạnh gai người: "Đám nữ nhân các ngươi mồm to miệng nhỏ, thật khiến ta không chịu đựng nổi. Đây là cách các người diện kiên thỉnh an chủ tử nương nương sao? Không phép tắc! Còn không mau thỉnh tội sao?!"
Ngay tức khắc, tất cả đều đồng loạt quỳ sụp xuống, một vài quý nhân thường tại nhát gan sợ tới không đứng vững, ngà nhoài người dưới sàn lát cẩm thạch lạnh như băng: "Chúng thần thiếp biết tội, mong Thái hậu nương nương bớt giận, Đoản Hoa phi bớt giận" Tống Ý Thiên nhè nhẹ đứng lên, cũng quỳ xuống dưới chân thái hậu nhỏ nhẹ thưa: "Thái hậu nương xin bớt giận. Cùng là tỷ muội trong nhà, lần đầu gặp nhau không khỏi muốn tìm hiểu trêu đùa. Các vị tỷ muội đây đều không cố ý làm khó Đoản Hoa cũng như mạo phạm tới Thái hậu an tĩnh, xin người đừng lưu tâm"
Thái hậu phất tay, đứng lên tựa vào Tắc Túc đứng hầu, mệt mỏi quét mắt xuống dưới: "Thôi được, nếu Đoản Hoa phi đã có lời, ta cũng không hề truy cứu. Chỉ là..." Dừng lại một chút, thái hậu nhìn thẳng vào Chuẩn Hữu My Hinh giọng lạnh lùng: "Lệ phi, con hãy lo mà dạy dỗ các phi tần kia cẩn thận. Chừng nào còn ai gia, ai gia một khắc cũng không chấp nhận có những nữ nhân tọc mạch nhiều chuyện bên cạnh hoàng đế! Được rồi, lui cả đi, Đoản Hoa phi ở lại với ai gia một chút" "Chúng thần thiếp cáo lui"
Tống Ý Thiên im lặng dõi theo những phi tần dời đi Vĩnh Thọ cung, như dòng suối rực rỡ ngàn hoa trôi qua trước mắt. Cảm thấy ánh mắt thái hậu đang nhìn, nàng khẽ cười, nhẹ đưa tay trái lên đặt trước ngực: "Vừa rồi tạ ơn thái hậu nương nương đã giúp Đoản Hoa tránh được một màn luống cuống trước các phi tần tỷ muội. Thần thiếp biết rằng dung mạo của mình thật xấu xí, đã để thái hậu cười chê rồi"
"Đừng nói vậy. Phi tần hậu cung, có ai là không có nhan sắc. Không là mỹ mạo tuyệt sắc như Lệ phi thì cũng là nhu thuận uyển chuyển như Nghi tần, trong trẻo lanh lợi như Mộ thường tại. Nhưng thật sự, có mấy ai lại có được cái tâm nguyên vẹn không tư thù tạp niệm cơ chứ. Đoản Hoa phi con không nên quá hạ thấp bản thân".
Tống Ý Thiên gật đầu "Thái hậu dạy phải"
Thái hậu thở dài. Đứa trẻ này làm bà không khỏi có chút bối rối. Nhìn Tống Ý Thiên, bà thấy được ở nàng sự bình thản, điểm tĩnh hiếm thấy ở một nữ tử bước vào hậu cung. Nàng không hề cố thể hiện điều gì, cũng không cố tỏ ra vẻ hiền thảo trước mắt thái hậu là bà. Nhưng ở nàng cũng không phải là cái điểm đạm nhẹ nhàng hiển nhiên như một tiểu thư được giáo dưỡng cẩn thận trong khuê phòng mà người ta thường thấy. Trong mắt Tống Ý Thiên luôn có nét buồn gợn sóng, nàng điểm nhiên là bởi, với hoàng cung này, với những nữ nhân xinh đẹp như hoa kia, và với cả thánh sủng của hoàng đế nữa, đối với nàng chẳng còn gì quan trọng nữa.
Nhưng, Tống Ý Thiên lại quá thông minh. Sống trong cung cả một đời người, đã trải qua tranh đấu dụng tâm, ngồi lên tận bảo tọa của thái hoàng thái hậu, sao bà lại không nhận ra sự thông tuệ của Tống Ý Thiên. Quan sát mau lẹ, giải vây nhanh chóng trong lễ đại hôn, ngày hôm nay là cố ý trang điểm phục sức lộng lẫy, cung y xa hoa để tương phản rõ ràng với dung mạo và nhan sắc, tất cả đều là có ý đồ.
Một nữ tử vô cùng thông minh, lại luôn giữ được bình tĩnh và thản nhiên, biết kiểm soát tình hình... Có câu "Nữ nhân vô tài mới là đức", hơn nữa, cho dù bà có đôi chút thiện cảm, nhưng Tống Ý Thiên lại là công chúa do Trịnh quốc đưa sang hòa thân, thái hậu không thể không chú tâm đề phòng.
Tống Ý Thiên biết rằng, chuyện hôm nay không thể nào qua mắt được thái hậu. Chỉ qua từng ánh mắt phượng sắc sảo điềm đạm, từng lời nói tuy giản đơn, không ai có thể coi nhẹ, bỡn giỡn cái uy lực kinh người của nữ tử quyền quý nhất thiên hạ Phán quốc. Nhưng chuyện đó đối với nàng cũng không quá quan trọng. Nàng không phải là những nữ nhân kia, cần một chỗ dựa hay lòng thương yêu của thái hậu để củng cố địa vị trong hậu cung. Nàng cũng không có ý định tranh quyền đấu vị với các phi tần khác, nên cho dù suy nghĩ của thái hậu về nàng có ra sao, nàng cũng không quá lo lắng, chỉ cần không đắc tội là ổn thỏa.
Nàng nhấp một ngụm trà nhỏ, hương hoa mai lập tức tràn ngập vào trong miệng. Hương thơm vấn vít quanh cuống họng, pha lẫn vị ngọt nhẹ thanh thanh của tuyết mai cuối xuân khiến cho tâm nàng bình yên không ít.
Đặt chung trà xuống, Tống Ý Thiên mở miệng: "Thái hậu nương nương, cho phép thần thiếp có điều muốn hỏi" "Được, không cần đa lễ"
Nàng nhẹ nhàng thưa: "Bẩm thái hậu nương nương, tối hôm qua là đêm tân hôn, nhưng hoàng thượng lại không tới Khâm Nhân cung của thần thiếp. Xin thái hậu đừng hiểu nhầm thần thiếp có ý trách móc hay oán hận gì, chỉ là thần thiếp có chút tò mò nên đã hỏi cô cô quản sự bên người thì được biết, Vũ Triều đế là có bệnh lạ trong người, chẳng hay là như thế nào thưa thái hậu?"
Thái hậu mỉm cười, đáy mắt có chút động, chậm rãi nói: "Phải rồi, tối hôm qua ta cũng đã định cho người tới xem con thế nào, ta sợ hài tử con phật ý. Nhưng lúc tới đã thấy Khâm Nhân cung hạ đèn rồi nên thái giám đành phải quay về"
Nói đoạn, bà khẽ thở dài: "Chắc con cũng đã biết tại sao hoàng đế mang bệnh rồi phải không? Chính là do phải ngâm mình trong tuyết gần năm ngày đêm ở Phũ Đan thành năm đó. Khi ấy, hoàng đế mười bốn tuổi. Phán quốc chúng ta xuất thân từ bộ lạc du mục, vó ngựa tung bay khắp các thảo nguyên, nên mười bốn tuổi cũng không phải là quá nhỏ. Nhưng ở cái tuổi đó mà đã cầm quân tham chiến, đó cũng là sai lầm của ta và tiên đế, đã không ngăn cản y...khụ khụ"
Tắc Túc bên cạnh lo lắng lấy khăn tay xoa nhẹ ngực bà thưa: "Đoản Hoa phi nương nương, mỗi khi nhắc tới chuyện này thái hậu có hơi xúc động"
Thái hậu nhẹ khoát tay tỏ ý không sao: "Không có chuyện gì đâu, chỉ là nghĩ lại, ai gia vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Khi đó không một thái y nào có thể cứu được hoàng đế, không một thuốc nào có thể khiến nguyên khí đã bị hỏa và băng thương tổn có thể phục hồi. Suốt bốn ngày ba đêm, hoàng đế cứ ngất đi rồi lại tỉnh, thổ huyết rồi lại lả đi. Nhưng may mắn rằng, tới khi Phàm nhi tưởng như không còn trụ nổi nữa, có vị pháp sư họ Mộ Dung, giáo chủ thần phái Mộ Dung sống trên đỉnh Ngọc Sơn quanh năm tuyết phủ nhập cung, cho Phàm nhi uống một viên đan dược, rồi đóng cửa truyền pháp lực cho nó suốt một đêm. Sau đó thì hoàng đế dần tỉnh lại, chưa tới 3 tuần đã hoàn toàn phục hồi thương thế. Nhưng cũng từ đó thì cứ một tháng một lần, vào những đêm trăng tròn hàn khí hưng, nó lại đau đầu phát bệnh, cả người lạnh tựa băng, cả tóc cũng biến bạch. Vừa hay lại là đêm hôm qua, đã khiến Đoản Hoa phi con ủy khuất rồi"
Tống Ý Thiên vội lắc đầu: "Thần thiếp không dám, thần thiếp cũng không hề ủy khuất. Thái hậu, chuyện cũng đã qua rồi, người cũng không cần quá đau lòng ảnh hưởng tới thân thể"
Thái hậu cười hiền từ nhìn nàng nói: "Tấm lòng của người mẹ đối với hài nhi, ai gia cũng biết nhưng không thể đừng được. Ai gia vừa rồi giữ con lại cũng là định kể cho con biết chuyện này, vì không thể để con biết khi đoàn rước dâu vào địa phận Phán quốc. Giờ con đã là người của Phán quốc, là người của Vũ Triều đế, ai gia mong con biết nghĩ cho hoàng đế, biết nghĩ cho Phán quốc mà không để lộ ra bất lợi này, ảnh hưởng đến thái bình an nguy"
Tống Ý Thiên vân vê mép váy, hơi cười trong lòng. Nàng dù là con gái của Trịnh vương, là tầng lớp chủ tử của Trịnh quốc, nhưng nàng cũng là nhi tử đã bị phụ hoàng vứt bỏ từ khi mới lọt lòng, là công chúa bị chà đạp từ khi mới chập chững biết đi. Chẳng có lý do gì khiến nàng phải điều tra thông tin báo về mẫu quốc cả, bởi nàng không muốn để chuyện chính trị thù hằn quốc gia chi phối bản thân. Nàng đã bị chính trị kéo vào cuộc sống nơi hoàng cung tịch mịch này rồi, nàng sẽ không để chuyện đó xảy ra thêm một lần nào nữa.
Vả lại, giúp đỡ Trịnh quốc cũng là khơi mào chiến tranh. Không chỉ có Trịnh quốc đang như lang đói nắm bắt thời cơ, mà hai nước còn lại là Nghi quốc và Vệ quốc, tiềm lực và dã tâm cũng không thể coi thường. Một khi các nước khác nắm được điểm yếu của Hứa Dĩ Phàm, chắc chắn sẽ kéo theo một màn khói lửa ngợp trời, máu của quân lính và muôn dân sẽ ngập tràn dưới gươm đao. Bàn cờ Tứ quốc đang ở thế trận cân bằng rốt cuộc sẽ bị lật đổ.
Thái hậu thưởng xong trà, rút khăn tay ra chấm chấm khoé miệng rồi đứng lên: "Cũng không còn sớm nữa, sắp tới lúc phải chuẩn bị cho bữa thiện trưa rồi, con lui đi"
Tống Ý Thiên nhún gối, lễ độ hành lễ: "Cung tiễn thái hậu nương nương, thần thiếp cáo lui". Thái hậu gật đầu, lại hạ lệnh ban thưởng cho nàng thêm trăm đoạn gấm và hai bộ trang sức Hồng Châu Bích Ngọc coi như lễ vật tân phòng.
Tâm Liên đỡ nàng bước ra cửa, lập tức Linh Lung cùng Tiểu Liên Tử xúm lại định hầu nàng lên kiệu. Ngước lên nhìn khoảng trời xanh, Tống Ý Thiên phất tay cười: "Hôm nay tiết trời thật đẹp, ta muốn đi tản bộ một chút, bảo phu kiệu lui đi, chúng ta sẽ tự về Khâm Nhân cung"
Linh Lung dìu nàng hướng tới ngự hoa viên, theo sau, Tâm Liên cùng Tiểu Liên Tử chậm rãi đi theo, bỏ lại sau lưng mái đình Vĩnh Thọ cung uy nghi thấp thoáng.
Mới chỉ là buổi sáng đầu tiên mà nàng tâm ý của nàng đã bị vắt đến sức cùng lực kiệt. Vốn tưởng đã có sự chuẩn bị sẵn, nàng sẽ dễ dàng ứng phó được với đám nữ nhân cung đình kia, nhưng hình như nàng đã nhầm.
Hai canh giờ... mà nàng có cảm giác như đã thức trắng một đêm.
Trước đây Tống Ý Thiên vẫn luôn tưởng rằng, nàng đã quá hiểu những chuyện đấu đá hậu cung. Từ nhỏ sinh ra trong những âm mưu, trưởng thành trong cảnh phi tần ám toán, nàng không lạ gì cảnh tượng thế này. Nhưng những kẻ ngoài kia, một là ngu muội mờ mắt cho rằng hoàng cung phi tần là nơi đẹp đẽ hoa lệ, ăn sung mặc sướng, hay hai là như Tống Ý Thiên, nhìn thấu được sự lạnh lẽo tanh tưởi đằng sau những phấn son giả dối.
Bất quá đến tận bây giờ, khi trực tiếp ngồi vào cái vị trí này nàng mới thực sự thấu hiểu... Thì ra lại là mệt mỏi đến thế.
Ngự hoa viên độ cuối xuân đẹp lay động lòng người. Trăm hoa nở rộ, mẫu đơn, lê trắng, hồng mai đẫm sương khẽ lay trong không gian thanh tĩnh. Gió phả nhẹ nhàng đưa hương hoa vấn vít quấn lấy khách nhân, lại khẽ gợi lên trên mặt hồ Thải Dịch những vòng nước gợn lăn tăn.
Tống Ý Thiên bất giác thở dài, bước chân cũng chậm hơn, uể oải hơn trên nền lát cẩm thạch tráng kim hoa. Bên cạnh, Linh Lung từ đầu đến cuối im lặng bỗng nhiên cất lời: " Nương nương, chẳng phải những con thiên nga trắng muốt đang bơi trên mặt hồ kia trông thật yên bình sao? Thiên nga bơi lội, phong thuỷ hữu tình. Nhưng người có biết, dưới làn nước trong xanh yên ả, đằng sau dáng vẻ êm đềm tĩnh tại của con vật ấy lại là đôi chân đang quẫy đạp không ngừng nghỉ. Chỉ cần ngơi một khắc, lập tức chúng sẽ chìm xuống dưới làn nước kia, chỉ cần đuối một giây, chúng sẽ chết ngay lập tức. Nhưng chẳng phải chúng vẫn luôn cố gắng sao? Cố gắng để sống, cố gắng bảo vệ bản thân"
Tống Ý Thiên hơi ngẩn người nhìn Linh Lung, rồi gật đầu cười: " Ngươi nói phải, Hà cô cô" Linh Lung kẽ cúi đầu: "Nô tỳ không dám"
Nàng cảm thấy mình thật may mắn khi có Linh Lung bên mình. Tuy Tâm Liên là nha hoàn thân cận theo nàng từ nhỏ, hiểu chuyện biết phép tắc, thế nhưng lại có chút trẻ con. Xét cho cùng, nha đầu ấy mới 15 tuổi, vẫn còn non nớt, hồn nhiên, và nàng mong tiểu tử đó sẽ vẫn mãi là như vậy, không bị biến bách bởi thâm cung hiểm độc. Nhưng Tống Ý Thiên vẫn cần có một người bên cạnh nàng, cho nàng lời khuyên khi khúc mắc, làm cánh tay đắc lực cùng nàng chống lại nhưng thủ đoạn của những phi tử kia, và Linh Lung chính là người đó. Trên đời này có những người ít khi mở miệng, nhưng mỗi lần cất lời đều khiến người khác phải lưu tâm.
Bỗng, một dấu mưa nhẹ đậu trên gò má ửng hồng của nàng, rồi từng giọt, từng giọt mưa bắt đầu rơi xuống. Linh Lung và Tiểu Liên Tử lập tức chạy đi vời kiệu, Tâm Liên cũng lo lắng đỡ nàng tới một tán cây rộng ven hồ Thải Dịch trú mưa, miệng không ngớt kêu than: "Đúng là tiết trời cuối xuân sáng nắng chiều mưa, không khéo khiến chủ tử người cảm lạnh mất!"
Tống Ý Thiên chậm rãi quan sát. Mưa xuân không hề lớn, chỉ lất phất nhẹ nhàng, nhưng nhất thời không thể tạnh ngay được, chờ sẽ lỡ mất giờ thiện trưa. Nàng nói với Tâm Liên: "Ngươi nhanh nhanh tới Vĩnh Thọ cung, bẩm thái hậu cho ta mượn chiếc áo chùng không cả hai ta sẽ nhiễm lạnh mất" "Nhưng nô tỳ không thể để người một mình được"
Nàng hơi buồn cười, vờ lừ mắt nhìn bộ dạng sắp cuống lên của Tâm Liên: "Vậy hay để ta đội mưa đi cùng ngươi tới Vĩnh Thọ cung mượn áo chùng?" "Không không! Để nô tỳ!" Vừa cắm đầu chạy, nha đầu kia vẫn không quên hét với lại: "Nương nương nhớ đứng ngay đó đừng đi đâu, nô tỳ rất nhanh sẽ quay lại thôi"
Nước mưa đọng trên khuôn mặt nàng, rửa trôi đi lớp hoá trang bằng bột than đen đúa. Tống Ý Thiên đưa khăn tay lên lau mặt, lòng thầm cảm thấy may mắn. Trời mưa như vậy, lại đã tới giờ thiện trưa, sẽ không có ai đi ngang qua đây mà nhìn thấy được dung nhan thật của nàng. Nàng chợt rùng mình, khẽ cắn cắn môi theo thói quen để không bật lên tiếng rên vì lạnh.
Mưa xuân trắng xoá như tấm màn tơ, giăng mắc trong không gian như phủ lên trước mắt người ta một lớp sương mờ ảo. Xa xa, nơi Gian Mặc đình nằm trên hòn non nổi giữa hồ Thải Dịch thấp thoáng có bóng người.
Tống Ý Thiên có chút hiếu kì. Nàng men theo các tán cây trồng quanh mép hồ, lại gần bến đỗ có neo chiếc thuyền độc mộc nhỏ nhắn thanh tao. Bóng người ấy dường như không có sự di chuyển nào, lại khiến Tống Ý Thiên nàng càng tới gần càng thấy lòng có chút nôn nao.
Giữa trời mưa lạnh như thế này, còn có ai lại ngồi trên thuỷ đình hóng mát chứ?
"Sụt!" Bất ngờ, Tống Ý Thiên giẫm phải mạn thuyền, khiến chiếc thuyền hoa nhỏ chòng chành rồi lật ngược xuống, hất cả người nàng xuống làn xuân thuỷ lạnh ngắt vừa mới tan băng.
Là nước! Nàng ghét nước. Nước hồ lạnh băng tràn vào trong khoang miệng nàng, lấp đầy khiến nàng uống tới mấy ngụm nước. Xung quanh lạnh giá tới mức da nàng giần giật, chuyển từ lạnh sang cảm giác nóng rát như bị hun lửa, lại thêm cung y quá nặng, khiến nàng dù có muốn cũng không còn sức đạp lên.
Bỗng một cánh tay rắn chắc vòng qua eo nàng, giữ chặt thắt lưng nàng rồi kéo với lực đạo mạnh kinh người không kiêng nể. Chỉ trong một cái chớp mắt, nàng đã nằm trên mặt thuyền ho sặc sụa. Mưa đã ngừng, gió thổi qua khiến cả người nàng lạnh toát, từng lỗ chân lông đều căng ra như muốn vỡ tung. Nhưng nàng mím chặt môi lại, cố không phát ra tiếng run rẩy, chầm chậm ngước lên bóng dáng màu tím đứng cách nàng ba bước chân.
Giữa tiết trời như thế này, ai lại ra thuỷ đình hóng mát cơ chứ?
Hiếu kì phán đoán, trăm lần lại không thể ngờ.
Là Vũ Triều đế Hứa Dĩ Phàm.
Ngay tức khắc, tất cả đều đồng loạt quỳ sụp xuống, một vài quý nhân thường tại nhát gan sợ tới không đứng vững, ngà nhoài người dưới sàn lát cẩm thạch lạnh như băng: "Chúng thần thiếp biết tội, mong Thái hậu nương nương bớt giận, Đoản Hoa phi bớt giận" Tống Ý Thiên nhè nhẹ đứng lên, cũng quỳ xuống dưới chân thái hậu nhỏ nhẹ thưa: "Thái hậu nương xin bớt giận. Cùng là tỷ muội trong nhà, lần đầu gặp nhau không khỏi muốn tìm hiểu trêu đùa. Các vị tỷ muội đây đều không cố ý làm khó Đoản Hoa cũng như mạo phạm tới Thái hậu an tĩnh, xin người đừng lưu tâm"
Thái hậu phất tay, đứng lên tựa vào Tắc Túc đứng hầu, mệt mỏi quét mắt xuống dưới: "Thôi được, nếu Đoản Hoa phi đã có lời, ta cũng không hề truy cứu. Chỉ là..." Dừng lại một chút, thái hậu nhìn thẳng vào Chuẩn Hữu My Hinh giọng lạnh lùng: "Lệ phi, con hãy lo mà dạy dỗ các phi tần kia cẩn thận. Chừng nào còn ai gia, ai gia một khắc cũng không chấp nhận có những nữ nhân tọc mạch nhiều chuyện bên cạnh hoàng đế! Được rồi, lui cả đi, Đoản Hoa phi ở lại với ai gia một chút" "Chúng thần thiếp cáo lui"
Tống Ý Thiên im lặng dõi theo những phi tần dời đi Vĩnh Thọ cung, như dòng suối rực rỡ ngàn hoa trôi qua trước mắt. Cảm thấy ánh mắt thái hậu đang nhìn, nàng khẽ cười, nhẹ đưa tay trái lên đặt trước ngực: "Vừa rồi tạ ơn thái hậu nương nương đã giúp Đoản Hoa tránh được một màn luống cuống trước các phi tần tỷ muội. Thần thiếp biết rằng dung mạo của mình thật xấu xí, đã để thái hậu cười chê rồi"
"Đừng nói vậy. Phi tần hậu cung, có ai là không có nhan sắc. Không là mỹ mạo tuyệt sắc như Lệ phi thì cũng là nhu thuận uyển chuyển như Nghi tần, trong trẻo lanh lợi như Mộ thường tại. Nhưng thật sự, có mấy ai lại có được cái tâm nguyên vẹn không tư thù tạp niệm cơ chứ. Đoản Hoa phi con không nên quá hạ thấp bản thân".
Tống Ý Thiên gật đầu "Thái hậu dạy phải"
Thái hậu thở dài. Đứa trẻ này làm bà không khỏi có chút bối rối. Nhìn Tống Ý Thiên, bà thấy được ở nàng sự bình thản, điểm tĩnh hiếm thấy ở một nữ tử bước vào hậu cung. Nàng không hề cố thể hiện điều gì, cũng không cố tỏ ra vẻ hiền thảo trước mắt thái hậu là bà. Nhưng ở nàng cũng không phải là cái điểm đạm nhẹ nhàng hiển nhiên như một tiểu thư được giáo dưỡng cẩn thận trong khuê phòng mà người ta thường thấy. Trong mắt Tống Ý Thiên luôn có nét buồn gợn sóng, nàng điểm nhiên là bởi, với hoàng cung này, với những nữ nhân xinh đẹp như hoa kia, và với cả thánh sủng của hoàng đế nữa, đối với nàng chẳng còn gì quan trọng nữa.
Nhưng, Tống Ý Thiên lại quá thông minh. Sống trong cung cả một đời người, đã trải qua tranh đấu dụng tâm, ngồi lên tận bảo tọa của thái hoàng thái hậu, sao bà lại không nhận ra sự thông tuệ của Tống Ý Thiên. Quan sát mau lẹ, giải vây nhanh chóng trong lễ đại hôn, ngày hôm nay là cố ý trang điểm phục sức lộng lẫy, cung y xa hoa để tương phản rõ ràng với dung mạo và nhan sắc, tất cả đều là có ý đồ.
Một nữ tử vô cùng thông minh, lại luôn giữ được bình tĩnh và thản nhiên, biết kiểm soát tình hình... Có câu "Nữ nhân vô tài mới là đức", hơn nữa, cho dù bà có đôi chút thiện cảm, nhưng Tống Ý Thiên lại là công chúa do Trịnh quốc đưa sang hòa thân, thái hậu không thể không chú tâm đề phòng.
Tống Ý Thiên biết rằng, chuyện hôm nay không thể nào qua mắt được thái hậu. Chỉ qua từng ánh mắt phượng sắc sảo điềm đạm, từng lời nói tuy giản đơn, không ai có thể coi nhẹ, bỡn giỡn cái uy lực kinh người của nữ tử quyền quý nhất thiên hạ Phán quốc. Nhưng chuyện đó đối với nàng cũng không quá quan trọng. Nàng không phải là những nữ nhân kia, cần một chỗ dựa hay lòng thương yêu của thái hậu để củng cố địa vị trong hậu cung. Nàng cũng không có ý định tranh quyền đấu vị với các phi tần khác, nên cho dù suy nghĩ của thái hậu về nàng có ra sao, nàng cũng không quá lo lắng, chỉ cần không đắc tội là ổn thỏa.
Nàng nhấp một ngụm trà nhỏ, hương hoa mai lập tức tràn ngập vào trong miệng. Hương thơm vấn vít quanh cuống họng, pha lẫn vị ngọt nhẹ thanh thanh của tuyết mai cuối xuân khiến cho tâm nàng bình yên không ít.
Đặt chung trà xuống, Tống Ý Thiên mở miệng: "Thái hậu nương nương, cho phép thần thiếp có điều muốn hỏi" "Được, không cần đa lễ"
Nàng nhẹ nhàng thưa: "Bẩm thái hậu nương nương, tối hôm qua là đêm tân hôn, nhưng hoàng thượng lại không tới Khâm Nhân cung của thần thiếp. Xin thái hậu đừng hiểu nhầm thần thiếp có ý trách móc hay oán hận gì, chỉ là thần thiếp có chút tò mò nên đã hỏi cô cô quản sự bên người thì được biết, Vũ Triều đế là có bệnh lạ trong người, chẳng hay là như thế nào thưa thái hậu?"
Thái hậu mỉm cười, đáy mắt có chút động, chậm rãi nói: "Phải rồi, tối hôm qua ta cũng đã định cho người tới xem con thế nào, ta sợ hài tử con phật ý. Nhưng lúc tới đã thấy Khâm Nhân cung hạ đèn rồi nên thái giám đành phải quay về"
Nói đoạn, bà khẽ thở dài: "Chắc con cũng đã biết tại sao hoàng đế mang bệnh rồi phải không? Chính là do phải ngâm mình trong tuyết gần năm ngày đêm ở Phũ Đan thành năm đó. Khi ấy, hoàng đế mười bốn tuổi. Phán quốc chúng ta xuất thân từ bộ lạc du mục, vó ngựa tung bay khắp các thảo nguyên, nên mười bốn tuổi cũng không phải là quá nhỏ. Nhưng ở cái tuổi đó mà đã cầm quân tham chiến, đó cũng là sai lầm của ta và tiên đế, đã không ngăn cản y...khụ khụ"
Tắc Túc bên cạnh lo lắng lấy khăn tay xoa nhẹ ngực bà thưa: "Đoản Hoa phi nương nương, mỗi khi nhắc tới chuyện này thái hậu có hơi xúc động"
Thái hậu nhẹ khoát tay tỏ ý không sao: "Không có chuyện gì đâu, chỉ là nghĩ lại, ai gia vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Khi đó không một thái y nào có thể cứu được hoàng đế, không một thuốc nào có thể khiến nguyên khí đã bị hỏa và băng thương tổn có thể phục hồi. Suốt bốn ngày ba đêm, hoàng đế cứ ngất đi rồi lại tỉnh, thổ huyết rồi lại lả đi. Nhưng may mắn rằng, tới khi Phàm nhi tưởng như không còn trụ nổi nữa, có vị pháp sư họ Mộ Dung, giáo chủ thần phái Mộ Dung sống trên đỉnh Ngọc Sơn quanh năm tuyết phủ nhập cung, cho Phàm nhi uống một viên đan dược, rồi đóng cửa truyền pháp lực cho nó suốt một đêm. Sau đó thì hoàng đế dần tỉnh lại, chưa tới 3 tuần đã hoàn toàn phục hồi thương thế. Nhưng cũng từ đó thì cứ một tháng một lần, vào những đêm trăng tròn hàn khí hưng, nó lại đau đầu phát bệnh, cả người lạnh tựa băng, cả tóc cũng biến bạch. Vừa hay lại là đêm hôm qua, đã khiến Đoản Hoa phi con ủy khuất rồi"
Tống Ý Thiên vội lắc đầu: "Thần thiếp không dám, thần thiếp cũng không hề ủy khuất. Thái hậu, chuyện cũng đã qua rồi, người cũng không cần quá đau lòng ảnh hưởng tới thân thể"
Thái hậu cười hiền từ nhìn nàng nói: "Tấm lòng của người mẹ đối với hài nhi, ai gia cũng biết nhưng không thể đừng được. Ai gia vừa rồi giữ con lại cũng là định kể cho con biết chuyện này, vì không thể để con biết khi đoàn rước dâu vào địa phận Phán quốc. Giờ con đã là người của Phán quốc, là người của Vũ Triều đế, ai gia mong con biết nghĩ cho hoàng đế, biết nghĩ cho Phán quốc mà không để lộ ra bất lợi này, ảnh hưởng đến thái bình an nguy"
Tống Ý Thiên vân vê mép váy, hơi cười trong lòng. Nàng dù là con gái của Trịnh vương, là tầng lớp chủ tử của Trịnh quốc, nhưng nàng cũng là nhi tử đã bị phụ hoàng vứt bỏ từ khi mới lọt lòng, là công chúa bị chà đạp từ khi mới chập chững biết đi. Chẳng có lý do gì khiến nàng phải điều tra thông tin báo về mẫu quốc cả, bởi nàng không muốn để chuyện chính trị thù hằn quốc gia chi phối bản thân. Nàng đã bị chính trị kéo vào cuộc sống nơi hoàng cung tịch mịch này rồi, nàng sẽ không để chuyện đó xảy ra thêm một lần nào nữa.
Vả lại, giúp đỡ Trịnh quốc cũng là khơi mào chiến tranh. Không chỉ có Trịnh quốc đang như lang đói nắm bắt thời cơ, mà hai nước còn lại là Nghi quốc và Vệ quốc, tiềm lực và dã tâm cũng không thể coi thường. Một khi các nước khác nắm được điểm yếu của Hứa Dĩ Phàm, chắc chắn sẽ kéo theo một màn khói lửa ngợp trời, máu của quân lính và muôn dân sẽ ngập tràn dưới gươm đao. Bàn cờ Tứ quốc đang ở thế trận cân bằng rốt cuộc sẽ bị lật đổ.
Thái hậu thưởng xong trà, rút khăn tay ra chấm chấm khoé miệng rồi đứng lên: "Cũng không còn sớm nữa, sắp tới lúc phải chuẩn bị cho bữa thiện trưa rồi, con lui đi"
Tống Ý Thiên nhún gối, lễ độ hành lễ: "Cung tiễn thái hậu nương nương, thần thiếp cáo lui". Thái hậu gật đầu, lại hạ lệnh ban thưởng cho nàng thêm trăm đoạn gấm và hai bộ trang sức Hồng Châu Bích Ngọc coi như lễ vật tân phòng.
Tâm Liên đỡ nàng bước ra cửa, lập tức Linh Lung cùng Tiểu Liên Tử xúm lại định hầu nàng lên kiệu. Ngước lên nhìn khoảng trời xanh, Tống Ý Thiên phất tay cười: "Hôm nay tiết trời thật đẹp, ta muốn đi tản bộ một chút, bảo phu kiệu lui đi, chúng ta sẽ tự về Khâm Nhân cung"
Linh Lung dìu nàng hướng tới ngự hoa viên, theo sau, Tâm Liên cùng Tiểu Liên Tử chậm rãi đi theo, bỏ lại sau lưng mái đình Vĩnh Thọ cung uy nghi thấp thoáng.
Mới chỉ là buổi sáng đầu tiên mà nàng tâm ý của nàng đã bị vắt đến sức cùng lực kiệt. Vốn tưởng đã có sự chuẩn bị sẵn, nàng sẽ dễ dàng ứng phó được với đám nữ nhân cung đình kia, nhưng hình như nàng đã nhầm.
Hai canh giờ... mà nàng có cảm giác như đã thức trắng một đêm.
Trước đây Tống Ý Thiên vẫn luôn tưởng rằng, nàng đã quá hiểu những chuyện đấu đá hậu cung. Từ nhỏ sinh ra trong những âm mưu, trưởng thành trong cảnh phi tần ám toán, nàng không lạ gì cảnh tượng thế này. Nhưng những kẻ ngoài kia, một là ngu muội mờ mắt cho rằng hoàng cung phi tần là nơi đẹp đẽ hoa lệ, ăn sung mặc sướng, hay hai là như Tống Ý Thiên, nhìn thấu được sự lạnh lẽo tanh tưởi đằng sau những phấn son giả dối.
Bất quá đến tận bây giờ, khi trực tiếp ngồi vào cái vị trí này nàng mới thực sự thấu hiểu... Thì ra lại là mệt mỏi đến thế.
Ngự hoa viên độ cuối xuân đẹp lay động lòng người. Trăm hoa nở rộ, mẫu đơn, lê trắng, hồng mai đẫm sương khẽ lay trong không gian thanh tĩnh. Gió phả nhẹ nhàng đưa hương hoa vấn vít quấn lấy khách nhân, lại khẽ gợi lên trên mặt hồ Thải Dịch những vòng nước gợn lăn tăn.
Tống Ý Thiên bất giác thở dài, bước chân cũng chậm hơn, uể oải hơn trên nền lát cẩm thạch tráng kim hoa. Bên cạnh, Linh Lung từ đầu đến cuối im lặng bỗng nhiên cất lời: " Nương nương, chẳng phải những con thiên nga trắng muốt đang bơi trên mặt hồ kia trông thật yên bình sao? Thiên nga bơi lội, phong thuỷ hữu tình. Nhưng người có biết, dưới làn nước trong xanh yên ả, đằng sau dáng vẻ êm đềm tĩnh tại của con vật ấy lại là đôi chân đang quẫy đạp không ngừng nghỉ. Chỉ cần ngơi một khắc, lập tức chúng sẽ chìm xuống dưới làn nước kia, chỉ cần đuối một giây, chúng sẽ chết ngay lập tức. Nhưng chẳng phải chúng vẫn luôn cố gắng sao? Cố gắng để sống, cố gắng bảo vệ bản thân"
Tống Ý Thiên hơi ngẩn người nhìn Linh Lung, rồi gật đầu cười: " Ngươi nói phải, Hà cô cô" Linh Lung kẽ cúi đầu: "Nô tỳ không dám"
Nàng cảm thấy mình thật may mắn khi có Linh Lung bên mình. Tuy Tâm Liên là nha hoàn thân cận theo nàng từ nhỏ, hiểu chuyện biết phép tắc, thế nhưng lại có chút trẻ con. Xét cho cùng, nha đầu ấy mới 15 tuổi, vẫn còn non nớt, hồn nhiên, và nàng mong tiểu tử đó sẽ vẫn mãi là như vậy, không bị biến bách bởi thâm cung hiểm độc. Nhưng Tống Ý Thiên vẫn cần có một người bên cạnh nàng, cho nàng lời khuyên khi khúc mắc, làm cánh tay đắc lực cùng nàng chống lại nhưng thủ đoạn của những phi tử kia, và Linh Lung chính là người đó. Trên đời này có những người ít khi mở miệng, nhưng mỗi lần cất lời đều khiến người khác phải lưu tâm.
Bỗng, một dấu mưa nhẹ đậu trên gò má ửng hồng của nàng, rồi từng giọt, từng giọt mưa bắt đầu rơi xuống. Linh Lung và Tiểu Liên Tử lập tức chạy đi vời kiệu, Tâm Liên cũng lo lắng đỡ nàng tới một tán cây rộng ven hồ Thải Dịch trú mưa, miệng không ngớt kêu than: "Đúng là tiết trời cuối xuân sáng nắng chiều mưa, không khéo khiến chủ tử người cảm lạnh mất!"
Tống Ý Thiên chậm rãi quan sát. Mưa xuân không hề lớn, chỉ lất phất nhẹ nhàng, nhưng nhất thời không thể tạnh ngay được, chờ sẽ lỡ mất giờ thiện trưa. Nàng nói với Tâm Liên: "Ngươi nhanh nhanh tới Vĩnh Thọ cung, bẩm thái hậu cho ta mượn chiếc áo chùng không cả hai ta sẽ nhiễm lạnh mất" "Nhưng nô tỳ không thể để người một mình được"
Nàng hơi buồn cười, vờ lừ mắt nhìn bộ dạng sắp cuống lên của Tâm Liên: "Vậy hay để ta đội mưa đi cùng ngươi tới Vĩnh Thọ cung mượn áo chùng?" "Không không! Để nô tỳ!" Vừa cắm đầu chạy, nha đầu kia vẫn không quên hét với lại: "Nương nương nhớ đứng ngay đó đừng đi đâu, nô tỳ rất nhanh sẽ quay lại thôi"
Nước mưa đọng trên khuôn mặt nàng, rửa trôi đi lớp hoá trang bằng bột than đen đúa. Tống Ý Thiên đưa khăn tay lên lau mặt, lòng thầm cảm thấy may mắn. Trời mưa như vậy, lại đã tới giờ thiện trưa, sẽ không có ai đi ngang qua đây mà nhìn thấy được dung nhan thật của nàng. Nàng chợt rùng mình, khẽ cắn cắn môi theo thói quen để không bật lên tiếng rên vì lạnh.
Mưa xuân trắng xoá như tấm màn tơ, giăng mắc trong không gian như phủ lên trước mắt người ta một lớp sương mờ ảo. Xa xa, nơi Gian Mặc đình nằm trên hòn non nổi giữa hồ Thải Dịch thấp thoáng có bóng người.
Tống Ý Thiên có chút hiếu kì. Nàng men theo các tán cây trồng quanh mép hồ, lại gần bến đỗ có neo chiếc thuyền độc mộc nhỏ nhắn thanh tao. Bóng người ấy dường như không có sự di chuyển nào, lại khiến Tống Ý Thiên nàng càng tới gần càng thấy lòng có chút nôn nao.
Giữa trời mưa lạnh như thế này, còn có ai lại ngồi trên thuỷ đình hóng mát chứ?
"Sụt!" Bất ngờ, Tống Ý Thiên giẫm phải mạn thuyền, khiến chiếc thuyền hoa nhỏ chòng chành rồi lật ngược xuống, hất cả người nàng xuống làn xuân thuỷ lạnh ngắt vừa mới tan băng.
Là nước! Nàng ghét nước. Nước hồ lạnh băng tràn vào trong khoang miệng nàng, lấp đầy khiến nàng uống tới mấy ngụm nước. Xung quanh lạnh giá tới mức da nàng giần giật, chuyển từ lạnh sang cảm giác nóng rát như bị hun lửa, lại thêm cung y quá nặng, khiến nàng dù có muốn cũng không còn sức đạp lên.
Bỗng một cánh tay rắn chắc vòng qua eo nàng, giữ chặt thắt lưng nàng rồi kéo với lực đạo mạnh kinh người không kiêng nể. Chỉ trong một cái chớp mắt, nàng đã nằm trên mặt thuyền ho sặc sụa. Mưa đã ngừng, gió thổi qua khiến cả người nàng lạnh toát, từng lỗ chân lông đều căng ra như muốn vỡ tung. Nhưng nàng mím chặt môi lại, cố không phát ra tiếng run rẩy, chầm chậm ngước lên bóng dáng màu tím đứng cách nàng ba bước chân.
Giữa tiết trời như thế này, ai lại ra thuỷ đình hóng mát cơ chứ?
Hiếu kì phán đoán, trăm lần lại không thể ngờ.
Là Vũ Triều đế Hứa Dĩ Phàm.
Tác giả :
Hannie Hoàng