Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa
Chương 81: Cảnh cáo (3)
Nàng muốn chính là hiệu quả như thế này! Chung Duy Duy cho mình đường lên tiếng, giọng điệu càng lơi là hơn:’’Tuy nói vi thần đã đáp ứng sẽ giúp bệ hạ, nhưng tuổi tác vi thần cũng không nhỏ, nhốt ở hậu cung quá lâu, sẽ làm lỡ thì. Mai sau quá già, không ai muốn, vậy có thể làm sao đây?’’
Trên người Trọng Hoa tỏa ra từng cơn khí lạnh, hắn càng mất hứng, thì Chung Duy Duy càng cao hứng.
Thiêm Phúc chết ngoài ý muốn, những thống khổ tình địch sắp vào cung mang tới cho nàng đã giảm đôi chút, nàng càng nói càng dễ chịu:’’Mặc dù trước kia bệ hạ đã hứa với thần, nói bảo thần làm việc mấy năm cho ngài sẽ để cho thần đi, nhưng mà dù sao ngài cũng phải nói rõ rốt cuộc là mấy năm. Nếu không trong lòng vi thần không yên, lúc làm việc cũng không có triển vọng gì.’’
Trọng Hoa tự giễu cười một tiếng, là hắn lại quên, nàng đối đãi nhiệt tình nói nghĩa khí, cũng không chỉ là với một mình hắn. Nàng không thích Vi thái hậu đối xử không tốt với hắn, cũng chẳng thích Cát Tương Quân chịu thiệt thòi, Thiêm Phúc vô tội bỏ mình.
Nhưng mà không sao, năm tháng dài như vậy, cuộc sống trong cung ảm đạm nhàm chán thế này, sao chỉ có thể một mình hắn cô độc mà đi được? Nàng ở bên hắn lâu hơn, vậy cho dù là hành hạ, dù sao cũng khá hơn một chút so với cái xác biết đi. Hắn đứng dậy, nhàn nhạt nói:’’Nếu như đã hỏi, thế thì trẫm sẽ cho ngươi câu trả lời rõ ràng.’’
Chung Duy Duy khẩn trương nín thở.
Giọng nói Trọng Hoa hết sức lạnh nhạt:’’Ngươi hãy nghe cho kỹ, ngay lúc này trở đi, mỗi lần người làm một chuyện khiến trẫm hài lòng, thì có thể rời đi trước thời hạn một năm. Mười chuyện là mười năm, hai mươi chuyện chính là hai mươi năm, đại sự có thể xem tình hình tính là năm năm hoặc nhiều hơn.’’
Chung Duy Duy bẻ ngón tay tính rất lâu, cũng không tính rõ là làm bao nhiêu chuyện, muốn nhảy xuống giường đốt nến lên, lấy giấy bút vẽ những vòng chấm để tính từ từ, lại cảm thấy mất thể diện quá, dứt khoát nói:’’Xin bệ hạ thứ cho thần ngu dốt, thần nghe không rõ.’’
“Sớm biết ngươi nghe không hiểu mà.’’ Trong giọng nói của Trọng Hoa có ý cười nhạo trắng trợn:’’Ví dụ, thời hạn phục dịch của nữ quan trong cung là ba mươi năm, vậy ngươi làm đủ chuyện của ba mươi năm, ngay hôm đó liền có thể rời cung. Cho dù làm xong những chuyện này chỉ trong vòng một ngày, cũng có thể rời đi ngay lập tức.’’
Chung Duy Duy không dám tin:’’Bảo đảm thân thể an toàn chứ?’’ Nếu không giống như lần trước vậy, nàng mới chạy khỏi Thanh Tâm điện, Vi Thái hậu liền phái người chờ bắt nàng ở bên ngoài thì sao?
“Bảo đảm thân thể an toàn.’’ Trọng Hoa nói rất chắc chắn:’’Tiền thưởng phong phú đã hứa lúc trước cũng sẽ thực hiện.’’
Chung Duy Duy rốt cuộc đã mở lòng thêm một chút:’’Thế thì, lần sau trước khi bệ hạ phân phó thần làm việc, vi thần có thể hỏi trước chuyện này đáng giá mấy năm hay không?"
“Dĩ nhiên có thể." Trọng Hoa mất hứng:’’Ngươi xem trẫm là ai hả? Kẻ lừa bịp? Đó là việc thiên tử làm sao?’’
Chung Duy Duy dè dặt hỏi:"Có tính bưng trà rót nước gì đó hay không?’’
Trọng Hoa không nói lời nào, lạnh như băng nhìn nàng, Chung Duy Duy bĩu môi:’’Vi thần cung tiễn bệ hạ, thỉnh bệ hạ nghỉ ngơi sớm, long thể mới có thể khỏe mạnh.’’
Quả nhiên là nàng không hề sợ hắn. Trọng Hoa bị nàng chọc giận đến cười, hận không thể xốc chăn lên dạy dỗ nàng một trận, nếu không những tức giận cuồng ngược kia trong lòng hắn thật là không có chỗ trút.
Chung Duy Duy hoàn toàn không chú ý đến sự biến hóa tâm trạng của Trọng Hoa, nàng chuyên chú vạch đầu ngón tay mình, đọc ra tiếng:’’Thời hạn phục dịch ba mươi năm, nếu như là chuyện có giá một năm, vậy chính là ba mươi chuyện... Nếu như là chuyện lớn có giá năm năm, như vậy thì chỉ cần làm sáu chuyện...’’
Trong mắt Trọng Hoa thoáng qua một tia xảo quyệt, xoay người bước nhanh ra ngoài. Hắn đúng là nói thời hạn phục dịch của nữ quan trong cung, cũng chưa nói thời hạn phục dịch Chung Duy Duy nàng là bao nhiêu năm. Tạm thời để cho nàng tính từ từ thế đi, đêm dài đằng đẵng, dù sao cũng phải tìm chút chuyện cho nàng làm.
Đã có lời hứa này của Trọng Hoa, Chung Duy Duy tính đi tính lại nhiều lần mình cần làm bao nhiêu chuyện cho Trọng Hoa, ảo tưởng rằng bản thân năm thứ hai, thứ ba là có thể xuất cung, cuối cùng không vướng mắc về cái chết của Thiêm Phúc, chuyện tình địch vào cung nữa, dần dần ngủ thiếp đi.
Trọng Hoa ngồi phê tấu chương dưới đèn, Lý An Nhân đi tới, nhẹ giọng nói:’’Bệ hạ, trong phòng Chung đồng sử không có tiếng gì nữa, chắc là đã ngủ rồi." Rồi thấp giọng nói tiếp:’’Theo phân phó của ngài, Dương Tẫn Trung không sống đến sáng sớm ngày mai.’’
Trọng Hoa hài lòng buông bút xuống, đứng dậy duỗi người:"Hầu hạ trẫm đi ngủ.’’
Người trực hôm nay là Cát Tương Quân, Cát Tương Quân dẫn người tiến lên nghênh đón, hết sức cung kính, làm hết bổn phận hầu hạ Trọng Hoa đi ngủ, đánh bạo hỏi Trọng Hoa:’’Bệ hạ, Chung đồng sử nàng không khó chịu như trước nữa chứ?’’
Vẻ mặt Trọng Hoa lạnh nhạt “ừ’’ một tiếng, nàng vui mừng, kích động muốn nói thêm mấy câu với Trọng Hoa, Trọng Hoa đã đi đến mép giường nằm xuống, nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.
Cho Cát Tương Quân mượn mười lá gan, nàng cũng chẳng dám quấy rầy Trọng Hoa nữa, nàng tịch mịch nhét chăn vào giúp Trọng Hoa, buông màn xuống, yên lặng lui ra ngoài.
Một tiểu cung nữ đi tới, nhẹ giọng nói:’’Cát Thượng tẩm, Tiền Thượng tẩm mời ngài qua đó ăn bữa khuya, không trì hoãn ngài lâu đâu.’’
Cát Tương Quân nhíu mày, không tự nhiên nói:’’Ta đang trực, không thể tự ý rời cương vị, cô cô cũng không phải không biết. Nếu bệ hạ trách tội, vậy phải làm thế nào?’’
“Vâng.’’ Tiểu cung nữ cúi đầu lui ra, tay giấu trong tay áo của Cát Tương Quân nắm chặt thành đấm, hơi tức giận nói với cung nhân bên cạnh:’’Không biết Tiền cô cô nghĩ như thế nào, nhắc tới cũng là người già có tuổi rồi, có chuyện gì gấp đi chăng nữa, cũng phải nói nhân lúc rãnh rỗi.’’
Cung nhân hùa theo mấy tiếng mơ hồ không rõ, tâm trạng Cát Tương Quân càng tệ hại hơn, nàng rất rõ Tiền cô cô tìm nàng làm gì, là vì Chung Duy Duy, nhưng nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nàng không thể đi.
“Tiểu Cát.’’ Giọng của Tiền cô cô chợt vang lên từ sau lưng nàng, Cát Tương Quân bị dọa không nhẹ, hơi kinh hoảng nói:’’Cô cô, sao ngài tới đây? Đêm cũng đã khuya thế rồi, ngài không nghỉ ngơi sao?
Tiền cô cô uy nghiêm nói:"Vốn muốn gọi ngươi ăn khuya, ngươi đang trực, ta cũng không tiện làm phiền ngươi lâu, thì nói mấy câu với ngươi ở bên ngoài vậy, ngươi ra ngoài đi.’’
Cát Tương Quân không muốn đi:’’Là có việc gấp sao?’’
Tiền cô cô lạnh lùng nói:’’Là việc gấp, nếu ngươi không ra ngoài, ta nói ngay tại đây.’’
Cát Tương Quân vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, cẩn thận tìm một góc xó xỉnh yên tĩnh:’’Cô cô ngài có chuyện gì?’’
Tiền cô cô nói:"Chuyện mấy ngày nay ngươi làm, ta cũng đã biết. Thừa dịp chưa tạo thành tổn hại lớn, ngươi mau chóng thu tay lại, ngàn vạn lần đừng hại người hại mình, chỗ lùi cũng không để lại.’’
Khuôn mặt Cát Tương Quân vì giận đỏ rần lên:’’Ta đã làm gì? Ta đã làm gì? Cô cô ngươi nói rõ ràng, nếu không ta không phục!’’
Ánh mắt Tiền cô cô sắc bén lạnh nhạt:’’Đừng tưởng rằng Tiểu Chung không nói thì nàng là cô ngốc. Tha thứ cho ngươi dễ dàng, là bởi vì còn xem ngươi là bằng hữu, chịu giúp ngươi, đó là bởi vì nàng trọng tình nghĩa. Nếu ngươi không nghe lời ta, sớm muộn rồi sẽ chết.’’
Trên người Trọng Hoa tỏa ra từng cơn khí lạnh, hắn càng mất hứng, thì Chung Duy Duy càng cao hứng.
Thiêm Phúc chết ngoài ý muốn, những thống khổ tình địch sắp vào cung mang tới cho nàng đã giảm đôi chút, nàng càng nói càng dễ chịu:’’Mặc dù trước kia bệ hạ đã hứa với thần, nói bảo thần làm việc mấy năm cho ngài sẽ để cho thần đi, nhưng mà dù sao ngài cũng phải nói rõ rốt cuộc là mấy năm. Nếu không trong lòng vi thần không yên, lúc làm việc cũng không có triển vọng gì.’’
Trọng Hoa tự giễu cười một tiếng, là hắn lại quên, nàng đối đãi nhiệt tình nói nghĩa khí, cũng không chỉ là với một mình hắn. Nàng không thích Vi thái hậu đối xử không tốt với hắn, cũng chẳng thích Cát Tương Quân chịu thiệt thòi, Thiêm Phúc vô tội bỏ mình.
Nhưng mà không sao, năm tháng dài như vậy, cuộc sống trong cung ảm đạm nhàm chán thế này, sao chỉ có thể một mình hắn cô độc mà đi được? Nàng ở bên hắn lâu hơn, vậy cho dù là hành hạ, dù sao cũng khá hơn một chút so với cái xác biết đi. Hắn đứng dậy, nhàn nhạt nói:’’Nếu như đã hỏi, thế thì trẫm sẽ cho ngươi câu trả lời rõ ràng.’’
Chung Duy Duy khẩn trương nín thở.
Giọng nói Trọng Hoa hết sức lạnh nhạt:’’Ngươi hãy nghe cho kỹ, ngay lúc này trở đi, mỗi lần người làm một chuyện khiến trẫm hài lòng, thì có thể rời đi trước thời hạn một năm. Mười chuyện là mười năm, hai mươi chuyện chính là hai mươi năm, đại sự có thể xem tình hình tính là năm năm hoặc nhiều hơn.’’
Chung Duy Duy bẻ ngón tay tính rất lâu, cũng không tính rõ là làm bao nhiêu chuyện, muốn nhảy xuống giường đốt nến lên, lấy giấy bút vẽ những vòng chấm để tính từ từ, lại cảm thấy mất thể diện quá, dứt khoát nói:’’Xin bệ hạ thứ cho thần ngu dốt, thần nghe không rõ.’’
“Sớm biết ngươi nghe không hiểu mà.’’ Trong giọng nói của Trọng Hoa có ý cười nhạo trắng trợn:’’Ví dụ, thời hạn phục dịch của nữ quan trong cung là ba mươi năm, vậy ngươi làm đủ chuyện của ba mươi năm, ngay hôm đó liền có thể rời cung. Cho dù làm xong những chuyện này chỉ trong vòng một ngày, cũng có thể rời đi ngay lập tức.’’
Chung Duy Duy không dám tin:’’Bảo đảm thân thể an toàn chứ?’’ Nếu không giống như lần trước vậy, nàng mới chạy khỏi Thanh Tâm điện, Vi Thái hậu liền phái người chờ bắt nàng ở bên ngoài thì sao?
“Bảo đảm thân thể an toàn.’’ Trọng Hoa nói rất chắc chắn:’’Tiền thưởng phong phú đã hứa lúc trước cũng sẽ thực hiện.’’
Chung Duy Duy rốt cuộc đã mở lòng thêm một chút:’’Thế thì, lần sau trước khi bệ hạ phân phó thần làm việc, vi thần có thể hỏi trước chuyện này đáng giá mấy năm hay không?"
“Dĩ nhiên có thể." Trọng Hoa mất hứng:’’Ngươi xem trẫm là ai hả? Kẻ lừa bịp? Đó là việc thiên tử làm sao?’’
Chung Duy Duy dè dặt hỏi:"Có tính bưng trà rót nước gì đó hay không?’’
Trọng Hoa không nói lời nào, lạnh như băng nhìn nàng, Chung Duy Duy bĩu môi:’’Vi thần cung tiễn bệ hạ, thỉnh bệ hạ nghỉ ngơi sớm, long thể mới có thể khỏe mạnh.’’
Quả nhiên là nàng không hề sợ hắn. Trọng Hoa bị nàng chọc giận đến cười, hận không thể xốc chăn lên dạy dỗ nàng một trận, nếu không những tức giận cuồng ngược kia trong lòng hắn thật là không có chỗ trút.
Chung Duy Duy hoàn toàn không chú ý đến sự biến hóa tâm trạng của Trọng Hoa, nàng chuyên chú vạch đầu ngón tay mình, đọc ra tiếng:’’Thời hạn phục dịch ba mươi năm, nếu như là chuyện có giá một năm, vậy chính là ba mươi chuyện... Nếu như là chuyện lớn có giá năm năm, như vậy thì chỉ cần làm sáu chuyện...’’
Trong mắt Trọng Hoa thoáng qua một tia xảo quyệt, xoay người bước nhanh ra ngoài. Hắn đúng là nói thời hạn phục dịch của nữ quan trong cung, cũng chưa nói thời hạn phục dịch Chung Duy Duy nàng là bao nhiêu năm. Tạm thời để cho nàng tính từ từ thế đi, đêm dài đằng đẵng, dù sao cũng phải tìm chút chuyện cho nàng làm.
Đã có lời hứa này của Trọng Hoa, Chung Duy Duy tính đi tính lại nhiều lần mình cần làm bao nhiêu chuyện cho Trọng Hoa, ảo tưởng rằng bản thân năm thứ hai, thứ ba là có thể xuất cung, cuối cùng không vướng mắc về cái chết của Thiêm Phúc, chuyện tình địch vào cung nữa, dần dần ngủ thiếp đi.
Trọng Hoa ngồi phê tấu chương dưới đèn, Lý An Nhân đi tới, nhẹ giọng nói:’’Bệ hạ, trong phòng Chung đồng sử không có tiếng gì nữa, chắc là đã ngủ rồi." Rồi thấp giọng nói tiếp:’’Theo phân phó của ngài, Dương Tẫn Trung không sống đến sáng sớm ngày mai.’’
Trọng Hoa hài lòng buông bút xuống, đứng dậy duỗi người:"Hầu hạ trẫm đi ngủ.’’
Người trực hôm nay là Cát Tương Quân, Cát Tương Quân dẫn người tiến lên nghênh đón, hết sức cung kính, làm hết bổn phận hầu hạ Trọng Hoa đi ngủ, đánh bạo hỏi Trọng Hoa:’’Bệ hạ, Chung đồng sử nàng không khó chịu như trước nữa chứ?’’
Vẻ mặt Trọng Hoa lạnh nhạt “ừ’’ một tiếng, nàng vui mừng, kích động muốn nói thêm mấy câu với Trọng Hoa, Trọng Hoa đã đi đến mép giường nằm xuống, nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.
Cho Cát Tương Quân mượn mười lá gan, nàng cũng chẳng dám quấy rầy Trọng Hoa nữa, nàng tịch mịch nhét chăn vào giúp Trọng Hoa, buông màn xuống, yên lặng lui ra ngoài.
Một tiểu cung nữ đi tới, nhẹ giọng nói:’’Cát Thượng tẩm, Tiền Thượng tẩm mời ngài qua đó ăn bữa khuya, không trì hoãn ngài lâu đâu.’’
Cát Tương Quân nhíu mày, không tự nhiên nói:’’Ta đang trực, không thể tự ý rời cương vị, cô cô cũng không phải không biết. Nếu bệ hạ trách tội, vậy phải làm thế nào?’’
“Vâng.’’ Tiểu cung nữ cúi đầu lui ra, tay giấu trong tay áo của Cát Tương Quân nắm chặt thành đấm, hơi tức giận nói với cung nhân bên cạnh:’’Không biết Tiền cô cô nghĩ như thế nào, nhắc tới cũng là người già có tuổi rồi, có chuyện gì gấp đi chăng nữa, cũng phải nói nhân lúc rãnh rỗi.’’
Cung nhân hùa theo mấy tiếng mơ hồ không rõ, tâm trạng Cát Tương Quân càng tệ hại hơn, nàng rất rõ Tiền cô cô tìm nàng làm gì, là vì Chung Duy Duy, nhưng nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nàng không thể đi.
“Tiểu Cát.’’ Giọng của Tiền cô cô chợt vang lên từ sau lưng nàng, Cát Tương Quân bị dọa không nhẹ, hơi kinh hoảng nói:’’Cô cô, sao ngài tới đây? Đêm cũng đã khuya thế rồi, ngài không nghỉ ngơi sao?
Tiền cô cô uy nghiêm nói:"Vốn muốn gọi ngươi ăn khuya, ngươi đang trực, ta cũng không tiện làm phiền ngươi lâu, thì nói mấy câu với ngươi ở bên ngoài vậy, ngươi ra ngoài đi.’’
Cát Tương Quân không muốn đi:’’Là có việc gấp sao?’’
Tiền cô cô lạnh lùng nói:’’Là việc gấp, nếu ngươi không ra ngoài, ta nói ngay tại đây.’’
Cát Tương Quân vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, cẩn thận tìm một góc xó xỉnh yên tĩnh:’’Cô cô ngài có chuyện gì?’’
Tiền cô cô nói:"Chuyện mấy ngày nay ngươi làm, ta cũng đã biết. Thừa dịp chưa tạo thành tổn hại lớn, ngươi mau chóng thu tay lại, ngàn vạn lần đừng hại người hại mình, chỗ lùi cũng không để lại.’’
Khuôn mặt Cát Tương Quân vì giận đỏ rần lên:’’Ta đã làm gì? Ta đã làm gì? Cô cô ngươi nói rõ ràng, nếu không ta không phục!’’
Ánh mắt Tiền cô cô sắc bén lạnh nhạt:’’Đừng tưởng rằng Tiểu Chung không nói thì nàng là cô ngốc. Tha thứ cho ngươi dễ dàng, là bởi vì còn xem ngươi là bằng hữu, chịu giúp ngươi, đó là bởi vì nàng trọng tình nghĩa. Nếu ngươi không nghe lời ta, sớm muộn rồi sẽ chết.’’
Tác giả :
Ý Thiên Trọng