Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa
Chương 28: Tân nhân nhập cung (8)
Trọng Hoa ngẩng đầu nhìn về phía Chung Duy Duy, trong mắt hiện lên hàn quang.
Chung Duy Duy găp phải cái nhìn này không khỏi hoảng hốt, trong lòng nói nhị sư huynh này từ khi lên làm hoàng đế, khí thế bá vương cũng càng ngày càng thịnh. Nàng biết hắn không vui, dẫu sao một đại nam nhân, lại quý vi thiên tử, bị ép ngủ cùng một nữ nhân nào đó chưa từng thấy qua, thực sự là rất rất mất mặt.
Nhưng mà nàng cũng cảm thấy, đã làm hoàng đế rồi, lại không định phản kháng tới cùng, sớm muộn cũng phải nghe theo, không bằng thuận theo tự nhiên, nằm xuống hưởng thụ là được rồi. Liền vén vén bào phục nữ quan của mình một cái, nói từng tiếng từng tiếng rõ ràng, nói:’’Bệ hạ ngài xem, đêm đã khuya rồi, gặp dịp trăng sáng, ngài mệt mỏi cả một ngày, cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi.’’
Sau khi nói xong, giọng điệu và nội dung chính mình mới vừa hồi vị một lần, cảm thấy vô cùng hoàn mỹ, đúng chức trách của đồng sử, ngầm nói cho mình một tiếng tốt, nụ cười càng rực rỡ hơn.
Nụ cười này rơi vào trong mắt Trọng Hoa chói mắt vô cùng, hắn châm chọc mà nhếch khóe môi:’’Xem ra trẫm cho ngươi làm đồng sử này, thực sự là tìm đúng người.’’
“Đó là đương nhiên.’’ Tú bà trong thanh lâu nhiều nhất cũng chỉ là làm được phần này trên nàng thôi. Đầu bài thể hiện tính khí, không chịu nhận thời gian sinh ý, nàng nên đến khuyên thôi, Chung Duy Duy lời nói thành khẩn:’’Nhị sư huynh, ta biết ngài chí khí cao, nhưng mà, tại ngôi vua mưu cầu chuyện lạ, coi như là ngài hao một phần tâm lực vì con dân Ly quốc. Huống hồ Vi quý nhân đa tài đa nghệ, ôn nhu xinh đẹp, ngài không chịu thua thiệt...’’
Lời còn chưa dứt, Trọng Hoa bỗng nhiên đứng dậy:’’Bãi giá Chi Lan điện.’’
Chung Duy Duy vội vã đi ra ngoài truyền lời:’’Bãi giá Chi Lan điện!’’
Cung nhân Chi Lan điện vui mừng phấn khởi đi truyền tin, Trọng Hoa đã ngồi lên long liễn, Chung Duy Duy nâng lên bút mực quyển vở của nàng, hớn hở đuổi thoe ngự giá, thấy Triệu Hoành Đồ thường thường mà ngó nàng một cái, liền thấp giọng nói:’’Ngươi nhìn ta xong rồi chứ?’’
Triệu Hoành Đồ còn chưa kịp trả lời nàng, một tiếng quát lạnh từ trên long liễn truyền đến:’’Ai đang ồn ào?’’
Cung nhân đồng thời quay đầu lại, tất cả đều nhìn Chung Duy Duy.
Chung Duy Duy còn chưa phản ứng kịp, Trọng Hoa đã hung tợn nói:’’Quy củ trong cung này đều là vô ích sao? Chung Duy Duy, chạy bốn vòng quanh Chi Lan điện!’’
“Tuân chỉ!’’ Chung Duy Duy tự nhận không may, đưa giấy tờ bút mực cho Triệu Hoành Đồ, hoạt động mắt cá khớp xương một chút, như làn khói chạy về phía trước, lao đi rất nhanh không thấy bóng hình.
Một hơi chạy đến Chi Lan điện, chỉ thấy Chi Lan điện đèn đuốc rực rỡ, mùi thơm lạ xông vào mũi,một đám cung nhân vây quanh Vi Nhu trang phục trang điểm lộng lẫy đứng ở ngoài điện, trông chờ mòn mỏi. chung Duy Duy lập tức dừng lại, ồn định hơi thở, chỉnh chỉnh quần áo đi tới, cười híp mắt hành lễ với Vi Nhu:’’Đồng sử Chung Duy Duy thỉnh an Vi quý nhân.’’
Vi Nhu ngày thường da trắng mỹ mạo, mắt phượng hàm tình mạch mạch, miệng củ ấu khéo léo hoạt bát, nhìn qua nhã nhặn lại an tĩnh. Thấy Chung Duy Duy chạy tới, trước liền xấu hổ nói:’’Là biểu ca cho ngươi đến đưa tin à?’’
“Bệ hạ bận việc... Triều chính, trì hoãn trễ. Sợ quý nhân lo lắng, đặc biệt lệnh hạ quan tới trước thông báo quý nhân, hắn sẽ mau đến thôi.’’ Chung Duy Duy nhìn cung trang sa mỏng đỏ rực tinh tế trên người Vi Nhu, rãnh ngực tuyết trắng hiện ra, nhìn lại bào phục nữ quan xanh nhạt trên người một chút, bộ ngực tầm thường, bởi thế có chút đau buồn nhàn nhạt, thảo nào Trọng Hoa mắng nàng không giống nữ nhân. Loại y phục này, cái thứ này coi như là nàng mặc vào thân thể nhỏ bé cũng không no đủ thế này?
“Biểu ca thật quan tâm. Chung đồng sử cực khổ.’’ Vi Nhu ngượng ngùng che miệng cười duyên, để cho cung nhân thưởng cho Chung Duy Duy.
Phần thưởng là một đôi quả tử như vàng ý tinh xảo khéo léo, đau buồn của Chung Duy Duy lập tức giảm bớt không ít, vừa muốn đưa tay đi lấy quả tử, đã bị tay nhỏ bé ôn mềm của Vi Nhu nắm lại.
Chung Duy Duy mỉm cười nhìn về phía Vi Nhu:’’Qúy nhân có gì phân phó?’’
Vi Nhu cười ngọt ngào, ánh mắt lại lạnh lẽo, thấp giọng:’’Coi như ngươi thức thời! Ta cảnh cáo ngươi, cách bệ hạ xa một chút, hắn là của ta!’’
Vi Nhu nắm tay nàng thật chặc, thật giống như thân thiết với nàng biết bao lời nói nhẹ nhàng:’’Đừng tưởng rằng ngươi và biểu ca là sư huynh muội, đừng tưởng rằng tiên đế coi trọng ngươi một chút, thì ngươi tốt, nếu như biểu ca thật đem ngươi coi ra gì, cũng sẽ không cho ngươi làm đồng sử. Thế nào, ngày đêm thay hắn an bài ghi lại chuyện này, rất làm cho lòng người chua xót đỏ mắt đố kị chứ? Nhưng đây là số mệnh, ngươi không vui đi nữa cũng phải sống để chịu!’’
Hai người nàng oán hận chất chứa đã lâu, Vi Nhu là hoàng hậu được người Vi thị chọn quyết định nội bộ , thường thường ở trong cung ít ngày, nghe nói lão hoàng đế lại có ý để cho Chung Duy Duy ghép thành đôi cùng Trọng Hoa, liền hận không thể giết chết nàng, nhưng lão hoàng đế gắt gao che chở Chung Duy Duy, Chung Duy Duy lại giảo hoạt, chẳng bao giờ đắc thủ. Hôm nay phong thủy luân lưu chuyển, Vi Nhu dĩ nhiên muốn đem khoản nợ củ đòi lại.
Chung Duy Duy cũng không cho Vi Nhu cơ hội này, hung hăng lấy tay rút ra, cười ngọt ngào nhiệt tình so với nàng ta hơn, thanh âm một chút cũng không thấp:’’Vi quý nhân có phải nghĩ nhiều rồi hay không? Còn chưa thừa sủng liền muốn chuyện thất sủng, không thể không tự tin như vậy a.’’
Vi Nhu giận tím mặt:’’Ngươi nói cái gì? Ngươi lập lại lần nữa?’’
Chung Duy Duy không sợ chết mà lập lại lời nói mới vừa rồi, thêm thêm một câu:’’Nói riêng về phần tự tin này, ngài còn kém Lữ quý nhân một đoạn lớn. Người phải lên tinh thần mới được, bệ hạ thích nữ tử tự tin.’’
Vi Nhu tức giận quá mức, móng tay đâm vào lòng bàn tay thật sâu, nhìn sang hai bên, nước mắt lả chả khóc ra tiếng:’’Ngươi làm sao có thể nói ta như vậy chứ? Dù ngươi là sư muội của bệ hạ, tiên đế cũng cưng chìu ngươi hết mực, nhưng không nên không coi ai ra gì như thế.’’
Chung Duy Duy đã sớm biết đức hạnh của nàng ta, vô cùng kinh ngạc nói:’’Hạ quan là hảo tâm chỉ điểm quý nhân, nếu quý nhân không thích nghe, hạ quan không nói là được...’’
Lời còn chưa dứt, đã bị Vi Nhu ra sức đẩy ra, tiếp theo Vi Nhu giống như một con yến nhỏ nhảy vào rừng mà hướng phía sau nàng đứng lên, vô hạn ủy khuất:’’Bệ hạ, ngài có thể xem...’’
Chung Duy Duy quay đầu lại, chỉ thấy Trọng Hoa vừa tự xuống long liễn, Vi Nhu lê hoa đái vũ, giống như là bị nàng làm sao vậy, khóc sướt mướt nắm tay áo Trọng Hoa, rõ ràng là muốn cáo trạng, hết lần này tới lần khác lại nhịn được, gương mặt mang nặng nhẫn nhục:’’Nô tì cung nghênh bệ hạ.’’
“Bình thân.’’ Trọng Hoa mặt không thay đổi ý bảo Vi Nhu đứng dậy, lại hỏi:’’Xảy ra chuyện gì?’’
Vi Nhu cúi đầu lau lệ, cố gắng tươi cười:’’Không có gì. Bên ngoài gió lớn thổi cát bụi mê muội ánh mắt nô tì, mời bệ hạ mau vào thôi.’’
Trọng Hoa lại không chịu buông tha:’’Ai chọc giận ngươi à?’’
Vi Nhu cắn môi một mực lắc đầu:’’Không có...’’
Thị nữ của nàng lại nói:’’Hồi lời bệ hạ. Quý nhân thấy Chung đồng sử dẫn đầu đi tới, liền hỏi Chung đồng sử, bệ hạ có phải làm việc hay không, còn mệnh nô tỳ cầm kim quả tử đến thưởng Chung đồng sử, ai biết Chung đồng sử không cảm kích, không chỉ châm biến chế nhạo quý nhân, lại gây xích mích quan hệ giữa Lữ quý nhân và quý nhân nữa. Quý nhân hảo tâm khuyên nhủ Chung đồng sử, nàng không nghe, không coi ai ra gì...’’
Chung Duy Duy găp phải cái nhìn này không khỏi hoảng hốt, trong lòng nói nhị sư huynh này từ khi lên làm hoàng đế, khí thế bá vương cũng càng ngày càng thịnh. Nàng biết hắn không vui, dẫu sao một đại nam nhân, lại quý vi thiên tử, bị ép ngủ cùng một nữ nhân nào đó chưa từng thấy qua, thực sự là rất rất mất mặt.
Nhưng mà nàng cũng cảm thấy, đã làm hoàng đế rồi, lại không định phản kháng tới cùng, sớm muộn cũng phải nghe theo, không bằng thuận theo tự nhiên, nằm xuống hưởng thụ là được rồi. Liền vén vén bào phục nữ quan của mình một cái, nói từng tiếng từng tiếng rõ ràng, nói:’’Bệ hạ ngài xem, đêm đã khuya rồi, gặp dịp trăng sáng, ngài mệt mỏi cả một ngày, cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi.’’
Sau khi nói xong, giọng điệu và nội dung chính mình mới vừa hồi vị một lần, cảm thấy vô cùng hoàn mỹ, đúng chức trách của đồng sử, ngầm nói cho mình một tiếng tốt, nụ cười càng rực rỡ hơn.
Nụ cười này rơi vào trong mắt Trọng Hoa chói mắt vô cùng, hắn châm chọc mà nhếch khóe môi:’’Xem ra trẫm cho ngươi làm đồng sử này, thực sự là tìm đúng người.’’
“Đó là đương nhiên.’’ Tú bà trong thanh lâu nhiều nhất cũng chỉ là làm được phần này trên nàng thôi. Đầu bài thể hiện tính khí, không chịu nhận thời gian sinh ý, nàng nên đến khuyên thôi, Chung Duy Duy lời nói thành khẩn:’’Nhị sư huynh, ta biết ngài chí khí cao, nhưng mà, tại ngôi vua mưu cầu chuyện lạ, coi như là ngài hao một phần tâm lực vì con dân Ly quốc. Huống hồ Vi quý nhân đa tài đa nghệ, ôn nhu xinh đẹp, ngài không chịu thua thiệt...’’
Lời còn chưa dứt, Trọng Hoa bỗng nhiên đứng dậy:’’Bãi giá Chi Lan điện.’’
Chung Duy Duy vội vã đi ra ngoài truyền lời:’’Bãi giá Chi Lan điện!’’
Cung nhân Chi Lan điện vui mừng phấn khởi đi truyền tin, Trọng Hoa đã ngồi lên long liễn, Chung Duy Duy nâng lên bút mực quyển vở của nàng, hớn hở đuổi thoe ngự giá, thấy Triệu Hoành Đồ thường thường mà ngó nàng một cái, liền thấp giọng nói:’’Ngươi nhìn ta xong rồi chứ?’’
Triệu Hoành Đồ còn chưa kịp trả lời nàng, một tiếng quát lạnh từ trên long liễn truyền đến:’’Ai đang ồn ào?’’
Cung nhân đồng thời quay đầu lại, tất cả đều nhìn Chung Duy Duy.
Chung Duy Duy còn chưa phản ứng kịp, Trọng Hoa đã hung tợn nói:’’Quy củ trong cung này đều là vô ích sao? Chung Duy Duy, chạy bốn vòng quanh Chi Lan điện!’’
“Tuân chỉ!’’ Chung Duy Duy tự nhận không may, đưa giấy tờ bút mực cho Triệu Hoành Đồ, hoạt động mắt cá khớp xương một chút, như làn khói chạy về phía trước, lao đi rất nhanh không thấy bóng hình.
Một hơi chạy đến Chi Lan điện, chỉ thấy Chi Lan điện đèn đuốc rực rỡ, mùi thơm lạ xông vào mũi,một đám cung nhân vây quanh Vi Nhu trang phục trang điểm lộng lẫy đứng ở ngoài điện, trông chờ mòn mỏi. chung Duy Duy lập tức dừng lại, ồn định hơi thở, chỉnh chỉnh quần áo đi tới, cười híp mắt hành lễ với Vi Nhu:’’Đồng sử Chung Duy Duy thỉnh an Vi quý nhân.’’
Vi Nhu ngày thường da trắng mỹ mạo, mắt phượng hàm tình mạch mạch, miệng củ ấu khéo léo hoạt bát, nhìn qua nhã nhặn lại an tĩnh. Thấy Chung Duy Duy chạy tới, trước liền xấu hổ nói:’’Là biểu ca cho ngươi đến đưa tin à?’’
“Bệ hạ bận việc... Triều chính, trì hoãn trễ. Sợ quý nhân lo lắng, đặc biệt lệnh hạ quan tới trước thông báo quý nhân, hắn sẽ mau đến thôi.’’ Chung Duy Duy nhìn cung trang sa mỏng đỏ rực tinh tế trên người Vi Nhu, rãnh ngực tuyết trắng hiện ra, nhìn lại bào phục nữ quan xanh nhạt trên người một chút, bộ ngực tầm thường, bởi thế có chút đau buồn nhàn nhạt, thảo nào Trọng Hoa mắng nàng không giống nữ nhân. Loại y phục này, cái thứ này coi như là nàng mặc vào thân thể nhỏ bé cũng không no đủ thế này?
“Biểu ca thật quan tâm. Chung đồng sử cực khổ.’’ Vi Nhu ngượng ngùng che miệng cười duyên, để cho cung nhân thưởng cho Chung Duy Duy.
Phần thưởng là một đôi quả tử như vàng ý tinh xảo khéo léo, đau buồn của Chung Duy Duy lập tức giảm bớt không ít, vừa muốn đưa tay đi lấy quả tử, đã bị tay nhỏ bé ôn mềm của Vi Nhu nắm lại.
Chung Duy Duy mỉm cười nhìn về phía Vi Nhu:’’Qúy nhân có gì phân phó?’’
Vi Nhu cười ngọt ngào, ánh mắt lại lạnh lẽo, thấp giọng:’’Coi như ngươi thức thời! Ta cảnh cáo ngươi, cách bệ hạ xa một chút, hắn là của ta!’’
Vi Nhu nắm tay nàng thật chặc, thật giống như thân thiết với nàng biết bao lời nói nhẹ nhàng:’’Đừng tưởng rằng ngươi và biểu ca là sư huynh muội, đừng tưởng rằng tiên đế coi trọng ngươi một chút, thì ngươi tốt, nếu như biểu ca thật đem ngươi coi ra gì, cũng sẽ không cho ngươi làm đồng sử. Thế nào, ngày đêm thay hắn an bài ghi lại chuyện này, rất làm cho lòng người chua xót đỏ mắt đố kị chứ? Nhưng đây là số mệnh, ngươi không vui đi nữa cũng phải sống để chịu!’’
Hai người nàng oán hận chất chứa đã lâu, Vi Nhu là hoàng hậu được người Vi thị chọn quyết định nội bộ , thường thường ở trong cung ít ngày, nghe nói lão hoàng đế lại có ý để cho Chung Duy Duy ghép thành đôi cùng Trọng Hoa, liền hận không thể giết chết nàng, nhưng lão hoàng đế gắt gao che chở Chung Duy Duy, Chung Duy Duy lại giảo hoạt, chẳng bao giờ đắc thủ. Hôm nay phong thủy luân lưu chuyển, Vi Nhu dĩ nhiên muốn đem khoản nợ củ đòi lại.
Chung Duy Duy cũng không cho Vi Nhu cơ hội này, hung hăng lấy tay rút ra, cười ngọt ngào nhiệt tình so với nàng ta hơn, thanh âm một chút cũng không thấp:’’Vi quý nhân có phải nghĩ nhiều rồi hay không? Còn chưa thừa sủng liền muốn chuyện thất sủng, không thể không tự tin như vậy a.’’
Vi Nhu giận tím mặt:’’Ngươi nói cái gì? Ngươi lập lại lần nữa?’’
Chung Duy Duy không sợ chết mà lập lại lời nói mới vừa rồi, thêm thêm một câu:’’Nói riêng về phần tự tin này, ngài còn kém Lữ quý nhân một đoạn lớn. Người phải lên tinh thần mới được, bệ hạ thích nữ tử tự tin.’’
Vi Nhu tức giận quá mức, móng tay đâm vào lòng bàn tay thật sâu, nhìn sang hai bên, nước mắt lả chả khóc ra tiếng:’’Ngươi làm sao có thể nói ta như vậy chứ? Dù ngươi là sư muội của bệ hạ, tiên đế cũng cưng chìu ngươi hết mực, nhưng không nên không coi ai ra gì như thế.’’
Chung Duy Duy đã sớm biết đức hạnh của nàng ta, vô cùng kinh ngạc nói:’’Hạ quan là hảo tâm chỉ điểm quý nhân, nếu quý nhân không thích nghe, hạ quan không nói là được...’’
Lời còn chưa dứt, đã bị Vi Nhu ra sức đẩy ra, tiếp theo Vi Nhu giống như một con yến nhỏ nhảy vào rừng mà hướng phía sau nàng đứng lên, vô hạn ủy khuất:’’Bệ hạ, ngài có thể xem...’’
Chung Duy Duy quay đầu lại, chỉ thấy Trọng Hoa vừa tự xuống long liễn, Vi Nhu lê hoa đái vũ, giống như là bị nàng làm sao vậy, khóc sướt mướt nắm tay áo Trọng Hoa, rõ ràng là muốn cáo trạng, hết lần này tới lần khác lại nhịn được, gương mặt mang nặng nhẫn nhục:’’Nô tì cung nghênh bệ hạ.’’
“Bình thân.’’ Trọng Hoa mặt không thay đổi ý bảo Vi Nhu đứng dậy, lại hỏi:’’Xảy ra chuyện gì?’’
Vi Nhu cúi đầu lau lệ, cố gắng tươi cười:’’Không có gì. Bên ngoài gió lớn thổi cát bụi mê muội ánh mắt nô tì, mời bệ hạ mau vào thôi.’’
Trọng Hoa lại không chịu buông tha:’’Ai chọc giận ngươi à?’’
Vi Nhu cắn môi một mực lắc đầu:’’Không có...’’
Thị nữ của nàng lại nói:’’Hồi lời bệ hạ. Quý nhân thấy Chung đồng sử dẫn đầu đi tới, liền hỏi Chung đồng sử, bệ hạ có phải làm việc hay không, còn mệnh nô tỳ cầm kim quả tử đến thưởng Chung đồng sử, ai biết Chung đồng sử không cảm kích, không chỉ châm biến chế nhạo quý nhân, lại gây xích mích quan hệ giữa Lữ quý nhân và quý nhân nữa. Quý nhân hảo tâm khuyên nhủ Chung đồng sử, nàng không nghe, không coi ai ra gì...’’
Tác giả :
Ý Thiên Trọng