Truyền Thuyết Yêu Nghiệt
Chương 22: Không muốn rửa mặt
Yêu Vương dường như bận rộn nhiều việc, mặc dù Mỗ Thảo ở lại Yêu Vương cung, phải trong tình huống đặc biệt lắm thì mới có thể thấy hắn một lần trước khi đi ngủ. Lúc đầu nửa đêm tỉnh giấc có thể thấy người bên cạnh ánh mắt lạnh như băng, sau nhiều lần như thế, ngay cả Yêu Vương cũng quen dần Nửa đêm hôm đó, Mỗ Thảo theo thói quen tỉnh giấc thường không đánh động đến người bên cạnh, hai người vốn sống yên ổn với nhau. Nhưng cô vừa mở mắt liền thấy Yêu vương đang ho ra máu.
Mà người đang mang mặt nạ kia cũng lấy làm kinh hãi, rõ ràng đã dùng Thúc Hồn quyết làm cô ngủ say, bỗng nhiên phải đối diện với con mắt kia đã nằm ngoài dự liệu của hắn.
Hắn không bỏ mặt nạ xuống, mình trần ngồi ở trên giường, trước ngực có một vết cào từ ngực trái xuống bụng phải. Trên giường có thuốc và vải băng bó, thấy cô tỉnh lại, hắn cũng không che giấu nữa, thỉnh thoảng lại che miệng ho khan đứt quãng.
Thất Diệp chưa từng thấy qua vết thương nghiêm trọng như vậy, dĩ nhiên cô phán đoán mức độ nghiêm trọng của thương thế qua mức độ kinh khủng của miệng vết thương.
“Ngươi. . . . . ." Cô cau mày ngồi dậy, nhớ tới Xà Quân từng nói Yêu Vương trọng thương, quả nhiên là sự thật: “Đây là vết thương do chiến đấu với Tâm Ma lưu lại sao?"
Giọng nói của Yêu vương âm trầm lại mang theo sự cao ngạo: “Trừ Tâm Ma, ai có thể một mình làm ta bị thương?" Trong khi nói tay cũng không ngừng lại, đầu ngón tay dính thuốc mỡ bôi lên vết thương trên người.
Mỗ Thảo khẽ cười: “Ngươi có nhiều thủ hạ như vậy, đến cuối cùng vẫn chỉ một mình liều mạng." Vốn là chỉ là một câu đùa vui, cô lại quên mất gần vua như gần cọp, tay sắt đã siết lấy cổ cô, vào lúc cô cảm thấy khó thở mới nghĩ biết vậy chẳng làm, lắm mồm có tội, lắm mồm có tội a! ! ! !
Tay chân quơ loạn xạ, trên giường xốc xếch, nhưng người này lần này rõ ràng trong lòng có phòng bị, cổ họng bị giữ chặt muốn kêu cũng không kêu được.
Thất Diệp đối diện với hai luồng ánh mắt lạnh băng kia, chợt cảm thấy trái tim như đang ngừng đập. Qua một hồi lâu, ánh sáng màu hổ phách trong cơ thể vây lấy cô, cô chỉ cảm thấy tay sắt trên cổ đột nhiên buông lỏng, cả người bị ném xuống giường như một cái túi rách.
“Nếu không muốn chết, tự quản lý miệng mình cho tốt."
Âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị truyền tới, Mỗ Thảo không nói gì, cô vẫn ho khan, cái tay sắt kia, thiếu chút nữa đã bẻ gãy cổ cô rồi. Nằm ở trong chăn gấm, cô ho ra cả nước mắt. Lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện có một bàn tay sắt ở trên lưng vỗ nhẹ giúp cô thuận khí, khi cô quay đầu lại thì đã nhanh chóng thu về.
Cô cẩn thận quan sát Yêu vương, lại thử lùi vào trong chăn, vậy mà hắn lại cứ bôi thuốc.
Lúc Yêu vương nằm xuống, cả hai người đều lúng túng, đều biết đối phương không hề ngủ, Mỗ Thảo liền dịch người về phía sau, muốn cách hắn xa một chút. Không ngờ chỉ vừa động đây, đôi tay sắt kia liền duỗi qua, không cần tốn nhiều sức kéo cô vào trong lòng.
Trong lòng cô căng thẳng, lúc bàn tay dày rộng ấy lướt qua trán cô, trên trán còn có một tầng mồ hôi lạnh chưa khô.
“Gặp ác mộng sao?" Trong bóng tối, trong chăn, ngón tay hắn lướt qua cánh tay của cô, lướt dọc trên các vết thương, giọng nói trầm thấp nhưng lại khiến tim cô đập rộn lên: “Không. . . . . Không có."
Đôi tay sắt kia đột nhiên ôm chặt lấy cô, vuốt mái tóc dài của cô: “Đừng sợ."
Mỗ Thảo có chút lo lắng đề phòng, Yêu vương này quả là kẻ vui giận thất thường. Đang do dự thì đầu ngón tay vuốt trên người cô chậm dần, thì thào nói: “Chúng ta đều là người giống nhau. . . . . ."
Mỗ Thảo nghe thấy hắn thỉnh thoảng nén giọng ho nhẹ, do dự hỏi: “Ngươi. . . . . . Có muốn uống chút nước hay không?" Người đang ôm cô cười khẽ, mặt nạ cứng chống trên vai cô: “Chút tổn thương này ta còn chịu đựng được."
Mỗ Thảo có chút không quen, luôn cố ý hoặc vô ý tránh ra, nhưng kỳ quái là cô cảm thấy cái ôm của hắn rất quen thuộc. Hắn cắn nhẹ vành tai của cô, ý bảo: ngủ. Mỗ Thảo thấy tâm tình hắn không tệ, vì vậy muốn thương lượng với hắn: “Có chuyện này. . . . Ngươi đừng gọi ta là Tiểu Hắc được không?"
Kết quả của lời nói này là bị người khác lơ đi.
Kết quả của việc đêm khuya tâm sự là. . . . . Yêu vương ngủ quên ——
Có lẽ do ôm nhau thế này cảm thấy rất thích. . . . . . Trước nay Mỗ Thảo chưa từng ngủ ngon như thế. Khi mở mắt ra phát hiện mặt của mình dán vào một lồng ngực rộng lớn ấm áp, tay còn đang níu chặt một góc áo trắng của người ta.
Yêu vương hẳn là bị động tác ngẩng đầu của cô đánh thức, sau khi tỉnh lại nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, cũng không lên tiếng, lặng lẽ rời giường thay quần áo, Mỗ Thảo từ khi ‘cùng phòng’ với hắn tới nay, vẫn luôn ăn mặc tương đối chỉnh tề, cũng không có cái gì để kiêng dè. Cô liền núp ở trong chăn, hai con ngươi đảo loạn, nhìn hắn thắt đai lưng, đeo ngọc bội.
Có tỳ nữ nghe thấy tiếng động, bưng chậu bạc đựng nước rửa mặt tới, nhưng hắn lại lập tức đi ra ngoài, để lại một mình Mỗ Thảo ở trên giường suy nghĩ lung tung. . . . Chẳng lẽ. . . . Hắn mang mặt nạ chỉ vì không muốn rửa mặt thôi sao?
Mà người đang mang mặt nạ kia cũng lấy làm kinh hãi, rõ ràng đã dùng Thúc Hồn quyết làm cô ngủ say, bỗng nhiên phải đối diện với con mắt kia đã nằm ngoài dự liệu của hắn.
Hắn không bỏ mặt nạ xuống, mình trần ngồi ở trên giường, trước ngực có một vết cào từ ngực trái xuống bụng phải. Trên giường có thuốc và vải băng bó, thấy cô tỉnh lại, hắn cũng không che giấu nữa, thỉnh thoảng lại che miệng ho khan đứt quãng.
Thất Diệp chưa từng thấy qua vết thương nghiêm trọng như vậy, dĩ nhiên cô phán đoán mức độ nghiêm trọng của thương thế qua mức độ kinh khủng của miệng vết thương.
“Ngươi. . . . . ." Cô cau mày ngồi dậy, nhớ tới Xà Quân từng nói Yêu Vương trọng thương, quả nhiên là sự thật: “Đây là vết thương do chiến đấu với Tâm Ma lưu lại sao?"
Giọng nói của Yêu vương âm trầm lại mang theo sự cao ngạo: “Trừ Tâm Ma, ai có thể một mình làm ta bị thương?" Trong khi nói tay cũng không ngừng lại, đầu ngón tay dính thuốc mỡ bôi lên vết thương trên người.
Mỗ Thảo khẽ cười: “Ngươi có nhiều thủ hạ như vậy, đến cuối cùng vẫn chỉ một mình liều mạng." Vốn là chỉ là một câu đùa vui, cô lại quên mất gần vua như gần cọp, tay sắt đã siết lấy cổ cô, vào lúc cô cảm thấy khó thở mới nghĩ biết vậy chẳng làm, lắm mồm có tội, lắm mồm có tội a! ! ! !
Tay chân quơ loạn xạ, trên giường xốc xếch, nhưng người này lần này rõ ràng trong lòng có phòng bị, cổ họng bị giữ chặt muốn kêu cũng không kêu được.
Thất Diệp đối diện với hai luồng ánh mắt lạnh băng kia, chợt cảm thấy trái tim như đang ngừng đập. Qua một hồi lâu, ánh sáng màu hổ phách trong cơ thể vây lấy cô, cô chỉ cảm thấy tay sắt trên cổ đột nhiên buông lỏng, cả người bị ném xuống giường như một cái túi rách.
“Nếu không muốn chết, tự quản lý miệng mình cho tốt."
Âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị truyền tới, Mỗ Thảo không nói gì, cô vẫn ho khan, cái tay sắt kia, thiếu chút nữa đã bẻ gãy cổ cô rồi. Nằm ở trong chăn gấm, cô ho ra cả nước mắt. Lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện có một bàn tay sắt ở trên lưng vỗ nhẹ giúp cô thuận khí, khi cô quay đầu lại thì đã nhanh chóng thu về.
Cô cẩn thận quan sát Yêu vương, lại thử lùi vào trong chăn, vậy mà hắn lại cứ bôi thuốc.
Lúc Yêu vương nằm xuống, cả hai người đều lúng túng, đều biết đối phương không hề ngủ, Mỗ Thảo liền dịch người về phía sau, muốn cách hắn xa một chút. Không ngờ chỉ vừa động đây, đôi tay sắt kia liền duỗi qua, không cần tốn nhiều sức kéo cô vào trong lòng.
Trong lòng cô căng thẳng, lúc bàn tay dày rộng ấy lướt qua trán cô, trên trán còn có một tầng mồ hôi lạnh chưa khô.
“Gặp ác mộng sao?" Trong bóng tối, trong chăn, ngón tay hắn lướt qua cánh tay của cô, lướt dọc trên các vết thương, giọng nói trầm thấp nhưng lại khiến tim cô đập rộn lên: “Không. . . . . Không có."
Đôi tay sắt kia đột nhiên ôm chặt lấy cô, vuốt mái tóc dài của cô: “Đừng sợ."
Mỗ Thảo có chút lo lắng đề phòng, Yêu vương này quả là kẻ vui giận thất thường. Đang do dự thì đầu ngón tay vuốt trên người cô chậm dần, thì thào nói: “Chúng ta đều là người giống nhau. . . . . ."
Mỗ Thảo nghe thấy hắn thỉnh thoảng nén giọng ho nhẹ, do dự hỏi: “Ngươi. . . . . . Có muốn uống chút nước hay không?" Người đang ôm cô cười khẽ, mặt nạ cứng chống trên vai cô: “Chút tổn thương này ta còn chịu đựng được."
Mỗ Thảo có chút không quen, luôn cố ý hoặc vô ý tránh ra, nhưng kỳ quái là cô cảm thấy cái ôm của hắn rất quen thuộc. Hắn cắn nhẹ vành tai của cô, ý bảo: ngủ. Mỗ Thảo thấy tâm tình hắn không tệ, vì vậy muốn thương lượng với hắn: “Có chuyện này. . . . Ngươi đừng gọi ta là Tiểu Hắc được không?"
Kết quả của lời nói này là bị người khác lơ đi.
Kết quả của việc đêm khuya tâm sự là. . . . . Yêu vương ngủ quên ——
Có lẽ do ôm nhau thế này cảm thấy rất thích. . . . . . Trước nay Mỗ Thảo chưa từng ngủ ngon như thế. Khi mở mắt ra phát hiện mặt của mình dán vào một lồng ngực rộng lớn ấm áp, tay còn đang níu chặt một góc áo trắng của người ta.
Yêu vương hẳn là bị động tác ngẩng đầu của cô đánh thức, sau khi tỉnh lại nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, cũng không lên tiếng, lặng lẽ rời giường thay quần áo, Mỗ Thảo từ khi ‘cùng phòng’ với hắn tới nay, vẫn luôn ăn mặc tương đối chỉnh tề, cũng không có cái gì để kiêng dè. Cô liền núp ở trong chăn, hai con ngươi đảo loạn, nhìn hắn thắt đai lưng, đeo ngọc bội.
Có tỳ nữ nghe thấy tiếng động, bưng chậu bạc đựng nước rửa mặt tới, nhưng hắn lại lập tức đi ra ngoài, để lại một mình Mỗ Thảo ở trên giường suy nghĩ lung tung. . . . Chẳng lẽ. . . . Hắn mang mặt nạ chỉ vì không muốn rửa mặt thôi sao?
Tác giả :
Nhất Độ Quân Hoa