Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch
Chương 42: Ngoại truyện
Bạn bè hỏi tôi vì sao còn chưa yêu đương, tôi cũng không nói được nguyên nhân, nhưng nếu nhất định phải truy đến tột cùng thì đơn giản như người ta vẫn nói, không có cảm giác.
Lại thỉnh thoảng đột nhiên nhớ tới cô ấy, lại cảm thấy hai chữ duyên phận này thật ra quá đơn giản ~ từ năm mười sáu tuổi đã bắt đầu vô số lần gặp thoáng qua một nữ sinh xa lạ.
Chỉ là quá trình cùng kết cục không có gì khác nhau, cô ấy cũng không ngoái đầu nhìn lại, tôi cũng chưa từng bắt chuyện.
Tôi không biết cô ấy, cô ấy cũng chẳng biết tôi.
Trình Hạo Đông tốt nghiệp đại học xong liền kết hôn. Lúc cùng tên đó đi chọn nhẫn, tôi bị ma xui quỷ khiến hay sao mà cũng mua, nhưng lại không biết muốn tặng ai.
Khóa trong ngăn kéo, tiếp tục chờ.
Cứ thế, vài năm trôi qua.
Thật ra chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, lại không tự giác đưa mắt tìm kiếm lúc có nhiều người xung quanh, tìm bóng dáng xa lạ quen thuộc nhất. Nhưng chung quy suốt hai năm, vẫn chưa từng gặp được. Lần lượt thất bại lại khiến tôi không tin tưởng nữa, cái gọi là duyên phận có lẽ cũng đã hết. Thời gian vẫn tiếp tục chảy, chỉ là tôi có chút tiếc nuối.
Đêm sinh nhật hai mươi sáu tuổi đó, mẹ lại giục tôi kết hôn qua điện thoại, tôi cùng bạn bè chơi đến khuyu ở bar, cũng có phụ nữ lại gần, người bên cạnh không ngừng ồn ào, tôi không đếm xỉa đến, chỉ hứa với bản thân, nếu như lại gặp được cô ấy…
Cái lời hứa này có kết cục quá đẹp, cho nên tôi mới có thể gặp được cô ấy ngay ở cửa quán bar, trong tâm lý không chuẩn bị trước ngay lúc đó, nhịp tim như có ý thức, mạnh mẽ đập, thậm chí nắm tay cũng run run.
Nếu như lại gặp được cô ấy…
Tôi sẽ đi đến trước mặt, dùng tư thế tự nhiên nhất, nói một tiếng chào em.
Nếu như lại gặp được cô ấy, tôi muốn ít nhất cũng không còn là người xa lạ nữa.
Cô ấy nhìn giống như đang cần được giúp đỡ, tóc ngắn ngang tai, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn. Cô ấy nhìn ánh mắt cô gái bên cạnh, tràn ngập đau lòng, cuối cùng thở dài bất đắc dĩ.
Tôi đột nhiên quên hết lần đầu đụng phải cô ấy, hình dạng của cô ấy, chỉ biết tất cả trí nhớ lại pha trộn với nhau, hay vẫn là chắp vá lại thành cô ấy.
Có người nói, nếu một ngày gặp được người nào đó thì là ngẫu nhiên, hai lần là ngoài ý muốn, ba lần thì đã là duyên phận.
Trước khi gặp được cô ấy, tôi cũng không tin những lời này.
Lúc mẹ đi cửa tiệm cắt tóc, còn chỉ vào kiểu tóc trên tạp chí nhiều năm trước, là kiểu tóc xõa cắt ngang trán giống như khổng tước xòe đuôi, nói phải giống như đúc.
Gu của mẹ tôi không thèm bình luận, chỉ biết với tính bà chắc chắn không cho tôi bỏ chạy, chỉ có thể nhàm chán ngồi cạnh đọc báo chờ bà làm đầu xong, khi đó tiệm cắt tóc còn có lô cuốn làm bằng nhựa đủ màu, cho đầu vào trong vật giống như mũ bảo hiểm xe máy, ngồi chờ nhiều giờ.
Ngày đó cửa hàng cắt tóc rất quạnh quẽ, thợ cắt tóc còn rảnh rối cùng mẹ tán gẫu, thời gian trôi qua thật chậm, chậm đến mức tôi đã thuộc lòng toàn bộ số điện thoại quảng cáo trên tạp chí.
Cô ấy là đúng lúc đó tiến vào tầm mắt của tôi, xinh xắn nhỏ nhắn, mái tóc dài đến ngang eo, lúc đi qua trước mặt tôi còn có mùi thơm nhàn nhạt, mùi mà đến giờ tôi vẫn cố chấp cho rằng đó là mùi hoa nhài.
Giọng nói cô ấy mềm mại non nớt, cô ấy hô lên, bác ơi, cháu muốn cắt tóc.
Thợ cắt tóc dừng hào khí bừng bừng của mẹ lại, lên tiếng gọi, cô bé này có gội đầu luôn không?
Cô ấy ngại ngùng cười, nói không cần, ở nhà gội sạch, tiết kiệm chút tiền, bác chỉ cắt thôi a. Sau đó cầm lấy tờ báo cũ mẹ đặt trên bàn kia, mở ra, sau đó chỉ vào một kiểu tóc xấu không tưởng, nói phải giống như đúc.
Tôi đến giờ vẫn nhớ rõ biểu hiện kinh ngạc của bác thợ, nhớ rõ cô ấy khư khư chọn kiểu tóc kinh khủng kia, đối với tấm gương bày ra đủ loại biểu lộ, hung ác đấy, phóng túng đấy, lưu manh đấy, còn có sự quật cường cô ấy không che dấu được, bi thương cùng bất đắc dĩ.
Lúc này tóc mẹ tôi đột nhiên bốc khói, mẹ hoảng sợ thét lên, người thợ kia vội vàng tiến lên cứu vãn tàn cuộc.
Cô ấy liền mở to mắt ở bên cạnh thêm phiền phức, hỏi bác thợ ơi, đầu này của cháu bao nhiêu tiền?
Người thợ rõ ràng chẳng quan tâm phải trái, miệng ngược lại còn nói ra con số chính xác, cô ấy nhìn mái tóc của mẹ, mắt viết rõ hai chữ may mắn, sau đó hỏi, bác à, có thể bớt không?
Tôi thấy mẹ tôi vì người thợ phân tâm mà hai mắt suýt thì phun ra lửa, cô ấy sáng suốt lôi tiền ra, sau đó nhịn không được lén lút hỏi, dì à, sao dì lại xui xẻo thế chứ?
Tôi nhận thấy được lúc cô ấy hỏi thật ra vô cùng nghiêm túc, không hề có chút ác ý nào, nhưng thật không may lại chọc giận mẹ tôi, bà xuyên qua cửa kính trừng mắt nhìn cô ấy rời đi mấy phút liền, nói cái con bé hết thuốc chữa ấy chui đâu ra vậy? Hàn Lượng, mẹ cảnh cáo con, về sau đừng lấy đứa con gái nào như vậy về nhà!
Cho nên tôi đến cuối cùng vẫn nhất quyết giấu bà: mẹ à, con đã cưới cô bé hết thuốc chữa ấy về nhà rồi. Nhưng sao mẹ vẫn thương cô ấy, còn thương muốn chết thế?
Kiểu tóc của mẹ cuối cùng vẫn hỏng, biến thành cái đuôi chiến bại của gà trống, đành phải lôi em họ đi mua kẹp tóc.
Tôi thật sự không hứng thú nổi, đứng quanh quẩn ở cửa ra vào, không khéo lại gặp cô ấy ở bên ngoài, mặt đáng thương cầm chặt cánh tay người phụ nữ sắp sửa xỏ lỗ tai cho cô ấy, nói xỏ lỗ tai thật sự không đau à? Thật không? Không đau thật chứ?
Người phụ nữ kia nói em gái à em đừng cầm tay chị, chị sẽ căng thẳng.
Cô ấy mới nặng nề thở hắt ra, buông cánh tay như sắp hy sinh, chị à chị kệ đi! Dù em đau chết cũng không gây phiền phức cho chị đâu.
Người phụ nữ kia cười ha ha, em gái em thật sự muốn xỏ mười bốn lỗ à? Chị đây miễn phí cho em một cái.
Cô ấy khổ sở cười ha ha phụ họa, nói chị thật khách khí, sau đó nghi hoặc, chị ơi chị nói xem, xỏ nhiều lỗ như vậy liệu có bị gió lùa không?
Tôi cảm thấy cô ấy vẫn nên sống không buồn không phiền như thế, lại đột nhiên muốn chạy đến hỏi xem cô ấy cuối cùng là bị làm sao vậy, mẹ trong tiệm bên cạnh khoa tay múa chân lấy một đống kẹp tóc rực rỡ, gọi tôi đến hỏi nhìn cái nào đẹp, nhưng điều duy nhất tôi quan tâm lúc đấy là cô ấy trước khi xỏ lỗ tai bị dọa sợ đến không ngừng hét lên.
Cô nhóc nhát gan.
Tin tưởng duyên phận là buổi chiều cùng em họ đi chờ xe bus, cô ấy như một con chim họa mi xinh xắn, đá bình nước khoáng trên đường Vinh Hoa. Sau khi nhìn lướt qua, tôi ngồi trên xe bus vẫn nhớ đến cô ấy, sau đó không hiểu sao lại mỉm cười.
Rồi đến lần thứ tư lần thứ năm… Tầm năm tháng sau, mới phát hiện thế giới này nhỏ đến đáng thương, hoặc có thể là vì khi bạn đã nhớ kỹ khuôn mặt ai đó, quanh đi quẩn lại, sẽ trở thành một mối duyên phận? Cho đến khi cô ấy khôi phục bộ dáng bình thường, cuối cùng cũng có một ngày, được gặp lại dưới tư thái một người phụ nữ.
Tôi mới nhớ lại thôi mà tim đã đập thình thịch.
Lúc này đây, tôi cuối cùng đi về phía cô ấy.
Có cần giúp đỡ không?
Tôi ngừng thở chờ cô ấy trả lời, cho đến khi cô ấy gật nhẹ đầu, bộ dạng hoàn toàn tin tưởng tôi, đôi mắt híp lại cười lễ phép, sau khi cô ấy tiễn bạn mình đi rồi, lại đột nhiên hỏi tôi đã kết hôn chưa.
Tôi không cách nào ngăn mình nghĩ rằng cô ấy với tôi có ý này, Trình Hạo Đông luôn nghịch ngợm không muốn kết hôn, nhưng sau khi kết hôn cũng sống hạnh phúc đến tận bây giờ, trên thực tế tôi biết rõ tướng mạo mình với gu thẩm mỹ của người khác coi như không tệ, tôi mặc quần áo lái xe đều coi như hợp thời. Còn có từ ngày khởi nghiệp, tôi dốc sức liều mạng nỗ lực, kết quả cũng không khiến người ta thất vọng…
Nhìn khuôn mặt được đèn neon chiếu sáng nhưng vẫn sạch sẽ thuần khiết, ý tưởng kia giống như kẹo ngọt mềm nhũn, len lỏi và lấp đầy trái tim, khiến từng dây thần kinh rung động.
Tôi là Hàn Lượng. Tôi nói.
Tôi trong mắt cô ấy, cuối cùng cũng không còn là người xa lạ nữa.
Cho dù về sau phát hiện chuyện này là tôi tự mình đa tình, trước khi ngủ tôi vẫn tưởng tượng hình ảnh cô ấy vì tôi mà mặc thêm lớp áo cưới.
Cho dù cô ấy cẩn thận duy trì khoảng cách với tình yêu của tôi, thái độ ôn hòa, nụ cười không mặn không nhạt, thậm chí còn không chủ động gọi cho tôi.
Nhưng vẫn có một ngày, tôi đột nhiên để chiếc nhẫn vào túi quần, tôi muốn cho cô ấy nhìn bức ảnh đặt trong ví mình, muốn đưa đón cô ấy đi làm, muốn xâm nhập vào cuộc sống của cô ấy.
Muốn cô ấy ỷ vào tôi, không thể rời xa tôi.
Lúc kết hôn, cô ấy đắc ý khoe với chị em của mình là được kết hôn với một cái bánh lớn từ trên trời rơi xuống, dáng vẻ hạnh phúc, lông mày cong cong, đó là chuyện tôi đắc ý nhất.
Mạt Lị, Mạt Lị. Em cuối cùng cũng không còn là người xa lạ quen thuộc nhất của anh nữa.
PS. Mạt Lị một mực nói rằng trường cấp 2 cô ấy học chỉ có mình cô ấy để đầu PUNK, nhưng theo phán đoán của tôi, 8 năm trước gọi là tổ chim tước, 8 năm sau cùng lắm thì được gọi là đầu tổ chim.
Lại PS. Không nên đá chăn nữa, Mạt Lị. Nếu như em là vì tiếc rẻ cái ôm của anh nhưng lại nóng không chịu được, được rồi Mạt Lị, anh có thể cả đời vì em kéo chăn.
Lại thỉnh thoảng đột nhiên nhớ tới cô ấy, lại cảm thấy hai chữ duyên phận này thật ra quá đơn giản ~ từ năm mười sáu tuổi đã bắt đầu vô số lần gặp thoáng qua một nữ sinh xa lạ.
Chỉ là quá trình cùng kết cục không có gì khác nhau, cô ấy cũng không ngoái đầu nhìn lại, tôi cũng chưa từng bắt chuyện.
Tôi không biết cô ấy, cô ấy cũng chẳng biết tôi.
Trình Hạo Đông tốt nghiệp đại học xong liền kết hôn. Lúc cùng tên đó đi chọn nhẫn, tôi bị ma xui quỷ khiến hay sao mà cũng mua, nhưng lại không biết muốn tặng ai.
Khóa trong ngăn kéo, tiếp tục chờ.
Cứ thế, vài năm trôi qua.
Thật ra chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, lại không tự giác đưa mắt tìm kiếm lúc có nhiều người xung quanh, tìm bóng dáng xa lạ quen thuộc nhất. Nhưng chung quy suốt hai năm, vẫn chưa từng gặp được. Lần lượt thất bại lại khiến tôi không tin tưởng nữa, cái gọi là duyên phận có lẽ cũng đã hết. Thời gian vẫn tiếp tục chảy, chỉ là tôi có chút tiếc nuối.
Đêm sinh nhật hai mươi sáu tuổi đó, mẹ lại giục tôi kết hôn qua điện thoại, tôi cùng bạn bè chơi đến khuyu ở bar, cũng có phụ nữ lại gần, người bên cạnh không ngừng ồn ào, tôi không đếm xỉa đến, chỉ hứa với bản thân, nếu như lại gặp được cô ấy…
Cái lời hứa này có kết cục quá đẹp, cho nên tôi mới có thể gặp được cô ấy ngay ở cửa quán bar, trong tâm lý không chuẩn bị trước ngay lúc đó, nhịp tim như có ý thức, mạnh mẽ đập, thậm chí nắm tay cũng run run.
Nếu như lại gặp được cô ấy…
Tôi sẽ đi đến trước mặt, dùng tư thế tự nhiên nhất, nói một tiếng chào em.
Nếu như lại gặp được cô ấy, tôi muốn ít nhất cũng không còn là người xa lạ nữa.
Cô ấy nhìn giống như đang cần được giúp đỡ, tóc ngắn ngang tai, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn. Cô ấy nhìn ánh mắt cô gái bên cạnh, tràn ngập đau lòng, cuối cùng thở dài bất đắc dĩ.
Tôi đột nhiên quên hết lần đầu đụng phải cô ấy, hình dạng của cô ấy, chỉ biết tất cả trí nhớ lại pha trộn với nhau, hay vẫn là chắp vá lại thành cô ấy.
Có người nói, nếu một ngày gặp được người nào đó thì là ngẫu nhiên, hai lần là ngoài ý muốn, ba lần thì đã là duyên phận.
Trước khi gặp được cô ấy, tôi cũng không tin những lời này.
Lúc mẹ đi cửa tiệm cắt tóc, còn chỉ vào kiểu tóc trên tạp chí nhiều năm trước, là kiểu tóc xõa cắt ngang trán giống như khổng tước xòe đuôi, nói phải giống như đúc.
Gu của mẹ tôi không thèm bình luận, chỉ biết với tính bà chắc chắn không cho tôi bỏ chạy, chỉ có thể nhàm chán ngồi cạnh đọc báo chờ bà làm đầu xong, khi đó tiệm cắt tóc còn có lô cuốn làm bằng nhựa đủ màu, cho đầu vào trong vật giống như mũ bảo hiểm xe máy, ngồi chờ nhiều giờ.
Ngày đó cửa hàng cắt tóc rất quạnh quẽ, thợ cắt tóc còn rảnh rối cùng mẹ tán gẫu, thời gian trôi qua thật chậm, chậm đến mức tôi đã thuộc lòng toàn bộ số điện thoại quảng cáo trên tạp chí.
Cô ấy là đúng lúc đó tiến vào tầm mắt của tôi, xinh xắn nhỏ nhắn, mái tóc dài đến ngang eo, lúc đi qua trước mặt tôi còn có mùi thơm nhàn nhạt, mùi mà đến giờ tôi vẫn cố chấp cho rằng đó là mùi hoa nhài.
Giọng nói cô ấy mềm mại non nớt, cô ấy hô lên, bác ơi, cháu muốn cắt tóc.
Thợ cắt tóc dừng hào khí bừng bừng của mẹ lại, lên tiếng gọi, cô bé này có gội đầu luôn không?
Cô ấy ngại ngùng cười, nói không cần, ở nhà gội sạch, tiết kiệm chút tiền, bác chỉ cắt thôi a. Sau đó cầm lấy tờ báo cũ mẹ đặt trên bàn kia, mở ra, sau đó chỉ vào một kiểu tóc xấu không tưởng, nói phải giống như đúc.
Tôi đến giờ vẫn nhớ rõ biểu hiện kinh ngạc của bác thợ, nhớ rõ cô ấy khư khư chọn kiểu tóc kinh khủng kia, đối với tấm gương bày ra đủ loại biểu lộ, hung ác đấy, phóng túng đấy, lưu manh đấy, còn có sự quật cường cô ấy không che dấu được, bi thương cùng bất đắc dĩ.
Lúc này tóc mẹ tôi đột nhiên bốc khói, mẹ hoảng sợ thét lên, người thợ kia vội vàng tiến lên cứu vãn tàn cuộc.
Cô ấy liền mở to mắt ở bên cạnh thêm phiền phức, hỏi bác thợ ơi, đầu này của cháu bao nhiêu tiền?
Người thợ rõ ràng chẳng quan tâm phải trái, miệng ngược lại còn nói ra con số chính xác, cô ấy nhìn mái tóc của mẹ, mắt viết rõ hai chữ may mắn, sau đó hỏi, bác à, có thể bớt không?
Tôi thấy mẹ tôi vì người thợ phân tâm mà hai mắt suýt thì phun ra lửa, cô ấy sáng suốt lôi tiền ra, sau đó nhịn không được lén lút hỏi, dì à, sao dì lại xui xẻo thế chứ?
Tôi nhận thấy được lúc cô ấy hỏi thật ra vô cùng nghiêm túc, không hề có chút ác ý nào, nhưng thật không may lại chọc giận mẹ tôi, bà xuyên qua cửa kính trừng mắt nhìn cô ấy rời đi mấy phút liền, nói cái con bé hết thuốc chữa ấy chui đâu ra vậy? Hàn Lượng, mẹ cảnh cáo con, về sau đừng lấy đứa con gái nào như vậy về nhà!
Cho nên tôi đến cuối cùng vẫn nhất quyết giấu bà: mẹ à, con đã cưới cô bé hết thuốc chữa ấy về nhà rồi. Nhưng sao mẹ vẫn thương cô ấy, còn thương muốn chết thế?
Kiểu tóc của mẹ cuối cùng vẫn hỏng, biến thành cái đuôi chiến bại của gà trống, đành phải lôi em họ đi mua kẹp tóc.
Tôi thật sự không hứng thú nổi, đứng quanh quẩn ở cửa ra vào, không khéo lại gặp cô ấy ở bên ngoài, mặt đáng thương cầm chặt cánh tay người phụ nữ sắp sửa xỏ lỗ tai cho cô ấy, nói xỏ lỗ tai thật sự không đau à? Thật không? Không đau thật chứ?
Người phụ nữ kia nói em gái à em đừng cầm tay chị, chị sẽ căng thẳng.
Cô ấy mới nặng nề thở hắt ra, buông cánh tay như sắp hy sinh, chị à chị kệ đi! Dù em đau chết cũng không gây phiền phức cho chị đâu.
Người phụ nữ kia cười ha ha, em gái em thật sự muốn xỏ mười bốn lỗ à? Chị đây miễn phí cho em một cái.
Cô ấy khổ sở cười ha ha phụ họa, nói chị thật khách khí, sau đó nghi hoặc, chị ơi chị nói xem, xỏ nhiều lỗ như vậy liệu có bị gió lùa không?
Tôi cảm thấy cô ấy vẫn nên sống không buồn không phiền như thế, lại đột nhiên muốn chạy đến hỏi xem cô ấy cuối cùng là bị làm sao vậy, mẹ trong tiệm bên cạnh khoa tay múa chân lấy một đống kẹp tóc rực rỡ, gọi tôi đến hỏi nhìn cái nào đẹp, nhưng điều duy nhất tôi quan tâm lúc đấy là cô ấy trước khi xỏ lỗ tai bị dọa sợ đến không ngừng hét lên.
Cô nhóc nhát gan.
Tin tưởng duyên phận là buổi chiều cùng em họ đi chờ xe bus, cô ấy như một con chim họa mi xinh xắn, đá bình nước khoáng trên đường Vinh Hoa. Sau khi nhìn lướt qua, tôi ngồi trên xe bus vẫn nhớ đến cô ấy, sau đó không hiểu sao lại mỉm cười.
Rồi đến lần thứ tư lần thứ năm… Tầm năm tháng sau, mới phát hiện thế giới này nhỏ đến đáng thương, hoặc có thể là vì khi bạn đã nhớ kỹ khuôn mặt ai đó, quanh đi quẩn lại, sẽ trở thành một mối duyên phận? Cho đến khi cô ấy khôi phục bộ dáng bình thường, cuối cùng cũng có một ngày, được gặp lại dưới tư thái một người phụ nữ.
Tôi mới nhớ lại thôi mà tim đã đập thình thịch.
Lúc này đây, tôi cuối cùng đi về phía cô ấy.
Có cần giúp đỡ không?
Tôi ngừng thở chờ cô ấy trả lời, cho đến khi cô ấy gật nhẹ đầu, bộ dạng hoàn toàn tin tưởng tôi, đôi mắt híp lại cười lễ phép, sau khi cô ấy tiễn bạn mình đi rồi, lại đột nhiên hỏi tôi đã kết hôn chưa.
Tôi không cách nào ngăn mình nghĩ rằng cô ấy với tôi có ý này, Trình Hạo Đông luôn nghịch ngợm không muốn kết hôn, nhưng sau khi kết hôn cũng sống hạnh phúc đến tận bây giờ, trên thực tế tôi biết rõ tướng mạo mình với gu thẩm mỹ của người khác coi như không tệ, tôi mặc quần áo lái xe đều coi như hợp thời. Còn có từ ngày khởi nghiệp, tôi dốc sức liều mạng nỗ lực, kết quả cũng không khiến người ta thất vọng…
Nhìn khuôn mặt được đèn neon chiếu sáng nhưng vẫn sạch sẽ thuần khiết, ý tưởng kia giống như kẹo ngọt mềm nhũn, len lỏi và lấp đầy trái tim, khiến từng dây thần kinh rung động.
Tôi là Hàn Lượng. Tôi nói.
Tôi trong mắt cô ấy, cuối cùng cũng không còn là người xa lạ nữa.
Cho dù về sau phát hiện chuyện này là tôi tự mình đa tình, trước khi ngủ tôi vẫn tưởng tượng hình ảnh cô ấy vì tôi mà mặc thêm lớp áo cưới.
Cho dù cô ấy cẩn thận duy trì khoảng cách với tình yêu của tôi, thái độ ôn hòa, nụ cười không mặn không nhạt, thậm chí còn không chủ động gọi cho tôi.
Nhưng vẫn có một ngày, tôi đột nhiên để chiếc nhẫn vào túi quần, tôi muốn cho cô ấy nhìn bức ảnh đặt trong ví mình, muốn đưa đón cô ấy đi làm, muốn xâm nhập vào cuộc sống của cô ấy.
Muốn cô ấy ỷ vào tôi, không thể rời xa tôi.
Lúc kết hôn, cô ấy đắc ý khoe với chị em của mình là được kết hôn với một cái bánh lớn từ trên trời rơi xuống, dáng vẻ hạnh phúc, lông mày cong cong, đó là chuyện tôi đắc ý nhất.
Mạt Lị, Mạt Lị. Em cuối cùng cũng không còn là người xa lạ quen thuộc nhất của anh nữa.
PS. Mạt Lị một mực nói rằng trường cấp 2 cô ấy học chỉ có mình cô ấy để đầu PUNK, nhưng theo phán đoán của tôi, 8 năm trước gọi là tổ chim tước, 8 năm sau cùng lắm thì được gọi là đầu tổ chim.
Lại PS. Không nên đá chăn nữa, Mạt Lị. Nếu như em là vì tiếc rẻ cái ôm của anh nhưng lại nóng không chịu được, được rồi Mạt Lị, anh có thể cả đời vì em kéo chăn.
Tác giả :
Trùng Tiểu Biển