Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch
Chương 16
Tiết thứ hai là một bài kiểm tra nhỏ vật lý, vừa vào cửa đã nghe đang tiếng bút sàn sạt trên giấy, cả phòng đều nghe thấy, áp lực a, chính là mùi giành giật từng giây.
Tôi không thoát được bạn Giản, đành một trước một sau vào cửa phòng học, không ít người nghe thấy tiếng ngẩng đầu, cũng có người thừa cơ liếc trộm bài bên cạnh, giáo viên vật lý dùng đôi mắt lãnh lẽo quét ngang ngàn đội, lại nhíu mày nhìn bọn tôi, gật đầu đặc xá cho chúng tôi vào lớp.
Càng đi về phía trước càng thấy rõ ràng hai cái bàn sạch sẽ kia của chúng tôi, bài thi đang yên tĩnh nằm đó.
Tốt lắm, tôi chết chắc rồi.
“Thể tích khối lượng một đơn vị vật chất nào đó, gọi là vật chất…" Không biết có phải sau một thời gian quá dài không dùng đến não, không dễ dàng tập trung nữa, một đề bài mà nhìn đi nhìn lại vẫn như không, chỉ có thể yên lặng đọc nhỏ, ý đồ tìm về năng lực thông hiểu.
“Mật độ." Giản Hạo đại khái thấy tôi suy nghĩ đã lâu, đột nhiên mở miệng, cũng không thèm nhìn tôi.
“…" Tôi nghĩ đáp án, còn giống như tính toán hợp lý, yên lặng điền vào, sau đó lại tiếp tục niệm, “Bình thường dùng… kí hiệu mật độ…" Nói xong không tự giác nhìn hắn.
“rou."
… Thịt*? Tôi có chút mù mịt.
(* thịt là ròu nên chị nghe nhầm rou)
Lông mày hắn ngả ngớn, khóe miệng hơi cười, trong mắt rõ ràng viết “trình độ của cậu…" Giờ mới phát hiện hắn không thèm lôi bút ra, trực tiếp lấy trong tay tôi, viết xuống kí hiệu “ρ".
A, giống như là bái kiến… = =~
Mắt thấy hắn đột nhiên lười biếng bắt đầu lề mề trên bài thi, sau đó cứ những câu tôi không hiểu, chậm rãi khoanh trên giấy, hàng vỉa hè rộng lớn hiện ra trước mắt tôi, phảng phất như đùa cợt tôi hết thảy… Tôi nghĩ nghĩ lại lấy ra một chiếc bút khác, nhìn không chớp mắt.
Sự tình là như vậy, những câu trắc nghiệm là tôi tự mình thử thời vận a, nhưng đáp án vẫn khiến lòng tự tôn của tôi tổn thương, tại sao lại sai toàn bộ…
Sau giờ học tôi cảm thấy như được giải thoát chạy ra ngoài, mơ hồ nghe được Trình Gia Thượng đang gọi tôi, tôi chỉ làm như không nghe thấy, liếc thấy ông xã đang đứng trước cửa trường học, cảm thấy lòng mềm nhũn, một giàn ủy khuất bắt đầu tuôn ra.
Nhưng mà bọn họ chỉ có hai tiết thôi a, buồn bực lại tăng thêm, cộng thêm lộ trình dài từ trường anh đến trường tôi… Đến đã lâu rồi?
Bỗng dưng lòng có chút đau, đi qua, cũng không dám làm động tác quá thân mật, liều mạng vuốt tóc anh, lại nhớ ra tội nợ lúc chiều, “Chiều nay bụng có chỗ nào không thoải mái không?"
Anh lắc đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi, tự nhiên đi ngang hàng với tôi, “Ban nãy nhìn qua tình hình giao thông, đi xe đạp không an toàn."
Tôi liền nhớ tới lời tùy ý lúc trưa đã nói, trong lòng ấm áp, cười, “Không có chuyện gì đâu, anh phải tin tưởng trình độ lái xe của em chứ."
“Trình độ lái xe?" Anh dường như nhìn thấu ý của tôi, nghiêm túc mà bỉnh thản nói, “Xe xích lô?"
>-
Tôi không thoát được bạn Giản, đành một trước một sau vào cửa phòng học, không ít người nghe thấy tiếng ngẩng đầu, cũng có người thừa cơ liếc trộm bài bên cạnh, giáo viên vật lý dùng đôi mắt lãnh lẽo quét ngang ngàn đội, lại nhíu mày nhìn bọn tôi, gật đầu đặc xá cho chúng tôi vào lớp.
Càng đi về phía trước càng thấy rõ ràng hai cái bàn sạch sẽ kia của chúng tôi, bài thi đang yên tĩnh nằm đó.
Tốt lắm, tôi chết chắc rồi.
“Thể tích khối lượng một đơn vị vật chất nào đó, gọi là vật chất…" Không biết có phải sau một thời gian quá dài không dùng đến não, không dễ dàng tập trung nữa, một đề bài mà nhìn đi nhìn lại vẫn như không, chỉ có thể yên lặng đọc nhỏ, ý đồ tìm về năng lực thông hiểu.
“Mật độ." Giản Hạo đại khái thấy tôi suy nghĩ đã lâu, đột nhiên mở miệng, cũng không thèm nhìn tôi.
“…" Tôi nghĩ đáp án, còn giống như tính toán hợp lý, yên lặng điền vào, sau đó lại tiếp tục niệm, “Bình thường dùng… kí hiệu mật độ…" Nói xong không tự giác nhìn hắn.
“rou."
… Thịt*? Tôi có chút mù mịt.
(* thịt là ròu nên chị nghe nhầm rou)
Lông mày hắn ngả ngớn, khóe miệng hơi cười, trong mắt rõ ràng viết “trình độ của cậu…" Giờ mới phát hiện hắn không thèm lôi bút ra, trực tiếp lấy trong tay tôi, viết xuống kí hiệu “ρ".
A, giống như là bái kiến… = =~
Mắt thấy hắn đột nhiên lười biếng bắt đầu lề mề trên bài thi, sau đó cứ những câu tôi không hiểu, chậm rãi khoanh trên giấy, hàng vỉa hè rộng lớn hiện ra trước mắt tôi, phảng phất như đùa cợt tôi hết thảy… Tôi nghĩ nghĩ lại lấy ra một chiếc bút khác, nhìn không chớp mắt.
Sự tình là như vậy, những câu trắc nghiệm là tôi tự mình thử thời vận a, nhưng đáp án vẫn khiến lòng tự tôn của tôi tổn thương, tại sao lại sai toàn bộ…
Sau giờ học tôi cảm thấy như được giải thoát chạy ra ngoài, mơ hồ nghe được Trình Gia Thượng đang gọi tôi, tôi chỉ làm như không nghe thấy, liếc thấy ông xã đang đứng trước cửa trường học, cảm thấy lòng mềm nhũn, một giàn ủy khuất bắt đầu tuôn ra.
Nhưng mà bọn họ chỉ có hai tiết thôi a, buồn bực lại tăng thêm, cộng thêm lộ trình dài từ trường anh đến trường tôi… Đến đã lâu rồi?
Bỗng dưng lòng có chút đau, đi qua, cũng không dám làm động tác quá thân mật, liều mạng vuốt tóc anh, lại nhớ ra tội nợ lúc chiều, “Chiều nay bụng có chỗ nào không thoải mái không?"
Anh lắc đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi, tự nhiên đi ngang hàng với tôi, “Ban nãy nhìn qua tình hình giao thông, đi xe đạp không an toàn."
Tôi liền nhớ tới lời tùy ý lúc trưa đã nói, trong lòng ấm áp, cười, “Không có chuyện gì đâu, anh phải tin tưởng trình độ lái xe của em chứ."
“Trình độ lái xe?" Anh dường như nhìn thấu ý của tôi, nghiêm túc mà bỉnh thản nói, “Xe xích lô?"
>-
Tác giả :
Trùng Tiểu Biển