Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 6: Khổng văn
Một tiếng quát lớn vang lên, toàn độ Đan Đường đều yên tĩnh trở lại.
Du Tiểu Mặc định thần nhìn lại, mới phát hiện người vừa quát dĩ nhiên là thanh niên đã đưa bọn họ tới đây. Không ngờ cái bản mặt vô cảm đó, vừa mở miệng ra đã lớn tiếng thế này, giọng còn rất cao, chỉ là rất nhanh thôi hắn đã biết có chuyện gì xảy ra rồi.
Ngay sau khi âm thanh cuối cùng rơi xuống, một đám người từ bên ngoài đi vào.
Mấy người đi đầu đều đã có tuổi, người trẻ nhất cũng khoảng ba mươi mấy, đương nhiên, đây chỉ là tuổi bề ngoài, trên thực tế, trong đó có thể có mấy người đã là lão quái vật rồi.
Du Tiểu Mặc cũng nhờ đọc sách mới biết, người của thời không này, đặc biệt là tu luyện giả, dường như tuổi thọ của bọn họ dài vô cùng.
Đang lúc hắn mải suy nghĩ lung tung, mấy người kia bước tới trước mặt.
Sau đó quả nhiên là quá trình chọn người của đối phương, ba vị tiền bối như đang chọn đồ ăn, đem những thứ tốt nhất chọn đi, còn dư lại đều là đồ ăn thừa, rất không may, Du Tiểu Mặc đang đứng ở trong đội ngũ đồ ăn thừa.
Nhưng mà tính ra hắn cũng thuộc loại tốt, bởi vì còn dư lại tốt nhất là linh hồn xanh lá, kém hơn còn có hồng và vàng, trên cơ bản thì cả đời chỉ có thể làm đan sư cấp thấp mà thôi.
“Ngươi, nửa năm tiếp liền theo ta đi."
Một giọng nói đột liên vang lên từ trên đầu Du Tiểu Mặc, hắn ngẩng đầu lên liền gặp được một người tuổi trung niên lông mày hơi nhướn đang nhìn mình, nét mặt có vẻ không được hài lòng cho lắm.
Du Tiểu Mặc lập tức ngoan ngoãn mà dạ một tiếng.
Người trung niên kia không nói thêm gì nữa, lại chọn tiếp mấy người đệ tử tư chất thường thường, sau đó mới mang người rời khỏi Đan Đường.
Mặc dù nói là theo ông ta, nhưng người trung niên này rõ ràng không có hề có ý định thu nhận Du Tiểu Mặc làm đồ đệ, về sau cũng đem mấy đệ tử tư chất bình thường ném cho đại đệ tử của ông ta là Phương Thần Nhạc, còn bản thân thì đi bế quan. Cho nên đến bây giờ Du Tiểu Mặc vẫn chỉ là một đệ tử ký danh.
Cũng may Du Tiểu Mặc nhờ đại sư huynh mới hiểu được một chút tình huống.
Người trung niên kia gọi là Khổng Văn, trước mắt xem như là sư phụ trên danh nghĩa của hắn, cũng có chút danh tiếng trong phái Thiên Tâm, nghe nói bản thân ông ta là một vị đan sư cao cấp có linh hồn màu lam, mặc dù kém hơn linh hồn màu tím chút ít, nhưng nghe nói ông ta có thể vượt cấp luyện ra một viên linh đan cấp chín, chỉ là xác xuất thành công rất thấp.
Dù là thế thì việc này cũng không ảnh hưởng địa vị của Khổng Văn trong phái Thiên Tâm.
Đan Hệ của phái Thiên Tâm chia thành ba ngọn núi lớn, theo tứ tự là Thiên Phong, Phi Phong và Đô Phong.
Khổng Văn là người đứng đầu Đô Phong, hàng năm, mỗi ngọn núi đều phải bổ sung một ít thành phần mới, cho nên vào giờ này hàng năm, chủ nhân của ba ngọn núi sẽ đích thân tới Đan Đường để chọn người.
Có điều, bởi vì Đô Phong có thực lực kém nhất, luôn phải chọn người sau cùng. Tất nhiên, tư chất tốt đều được Thiên Phong và Phi Phong chọn hết rồi, ví dụ như Giang Lưu, đã được Thiên Phong chọn trước.
Cho nên vào tầm này hàng năm, tâm trạng của Khổng Văn đều khó chịu, cũng bởi vậy nên mới xảy ra việc ông ta vừa tới một lúc đã bỏ đi bế quan.
“Xem ra sư phụ cũng không dễ dàng." Du Tiểu Mặc nhỏ giọng cảm khái.
Không ngờ tai của Phương Thần Nhạc khá ra thính, Du Tiểu Mặc thì thầm gì đều bị nghe thấy hết, không khỏi bật cười: “Đúng là sư phụ không dễ dàng, cho nên chỉ có thể dựa vào các ngươi, về sau có thể lấy lại chút thể diện cho sư phụ."
“Đại sư huynh, huynh cũng biết mà, tư chất của bọn đệ rất kém cỏi."
Thanh niên bên cạnh lắc đầu cười khổ, trước khi tới Đan Đường, hắn cũng hiểu rất rõ tình hình hiện tại rồi.
Phương Thần Nhạc vỗ vỗ vai hắn, lớn giọng nói: “Các ngươi đừng nản chí, tư chất chênh lệch chỉ có thể nói rõ vấn đề tiềm lực, nhưng nếu các ngươi chịu bỏ thời gian thì vẫn có hy vọng, nếu như ngay từ đầu đã bỏ cuộc, vậy thì càng vô vọng."
“Đại sư huynh nói đúng." Du Tiểu Mặc thì thầm phụ họa một câu.
Khiếp trước Du Tiểu Mặc đã trải qua tình huống tương tự, biết rất rõ đạo lý này, cho nên hắn mới không giống như những người khác, uể oải ngay từ khi vừa bắt đầu.
Phương Thần Nhạc nhìn về phía hắn gật đầu khen ngợi.
“Được rồi, từ giờ trở đi, các ngươi chính là đệ tử của Đô Phong, quy củ của Đô Phong cũng không nhiều lắm, chỉ yêu cầu các ngươi cần cù chăm chỉ, có khó khăn nhớ giúp đỡ nhau, một lòng đoàn kết là được, bởi vì các ngươi còn chưa quen thuộc, bây giờ ta chưa bắt đầu bài học, đợi lát sẽ nói các sư huynh đệ mang các ngươi đi làm quen một chút hoản cảnh nơi này, ngày mai chính thức tập hợp ta sẽ thông báo cho mọi người.
Về sau liền có một vị sư huynh tới dẫn bọn hắn đi làm quen hoàn cảnh.
Điều kiện vật chất của Đô Phong tốt hơn nơi ở ban đầu nhiều lắm, mây mù quấn quanh, núi rừng có tiếng chim hót, nhất là không khí, nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người, đi quanh một vòng, cơn buồn ngủ của Du Tiểu Mặc cũng bị xua tan.
Đi dạo khoảng chừng nửa canh giờ, vị Lý sư huynh kia mới dẫn bọn họ tới chỗ ở.
Du Tiểu Mặc định thần nhìn lại, mới phát hiện người vừa quát dĩ nhiên là thanh niên đã đưa bọn họ tới đây. Không ngờ cái bản mặt vô cảm đó, vừa mở miệng ra đã lớn tiếng thế này, giọng còn rất cao, chỉ là rất nhanh thôi hắn đã biết có chuyện gì xảy ra rồi.
Ngay sau khi âm thanh cuối cùng rơi xuống, một đám người từ bên ngoài đi vào.
Mấy người đi đầu đều đã có tuổi, người trẻ nhất cũng khoảng ba mươi mấy, đương nhiên, đây chỉ là tuổi bề ngoài, trên thực tế, trong đó có thể có mấy người đã là lão quái vật rồi.
Du Tiểu Mặc cũng nhờ đọc sách mới biết, người của thời không này, đặc biệt là tu luyện giả, dường như tuổi thọ của bọn họ dài vô cùng.
Đang lúc hắn mải suy nghĩ lung tung, mấy người kia bước tới trước mặt.
Sau đó quả nhiên là quá trình chọn người của đối phương, ba vị tiền bối như đang chọn đồ ăn, đem những thứ tốt nhất chọn đi, còn dư lại đều là đồ ăn thừa, rất không may, Du Tiểu Mặc đang đứng ở trong đội ngũ đồ ăn thừa.
Nhưng mà tính ra hắn cũng thuộc loại tốt, bởi vì còn dư lại tốt nhất là linh hồn xanh lá, kém hơn còn có hồng và vàng, trên cơ bản thì cả đời chỉ có thể làm đan sư cấp thấp mà thôi.
“Ngươi, nửa năm tiếp liền theo ta đi."
Một giọng nói đột liên vang lên từ trên đầu Du Tiểu Mặc, hắn ngẩng đầu lên liền gặp được một người tuổi trung niên lông mày hơi nhướn đang nhìn mình, nét mặt có vẻ không được hài lòng cho lắm.
Du Tiểu Mặc lập tức ngoan ngoãn mà dạ một tiếng.
Người trung niên kia không nói thêm gì nữa, lại chọn tiếp mấy người đệ tử tư chất thường thường, sau đó mới mang người rời khỏi Đan Đường.
Mặc dù nói là theo ông ta, nhưng người trung niên này rõ ràng không có hề có ý định thu nhận Du Tiểu Mặc làm đồ đệ, về sau cũng đem mấy đệ tử tư chất bình thường ném cho đại đệ tử của ông ta là Phương Thần Nhạc, còn bản thân thì đi bế quan. Cho nên đến bây giờ Du Tiểu Mặc vẫn chỉ là một đệ tử ký danh.
Cũng may Du Tiểu Mặc nhờ đại sư huynh mới hiểu được một chút tình huống.
Người trung niên kia gọi là Khổng Văn, trước mắt xem như là sư phụ trên danh nghĩa của hắn, cũng có chút danh tiếng trong phái Thiên Tâm, nghe nói bản thân ông ta là một vị đan sư cao cấp có linh hồn màu lam, mặc dù kém hơn linh hồn màu tím chút ít, nhưng nghe nói ông ta có thể vượt cấp luyện ra một viên linh đan cấp chín, chỉ là xác xuất thành công rất thấp.
Dù là thế thì việc này cũng không ảnh hưởng địa vị của Khổng Văn trong phái Thiên Tâm.
Đan Hệ của phái Thiên Tâm chia thành ba ngọn núi lớn, theo tứ tự là Thiên Phong, Phi Phong và Đô Phong.
Khổng Văn là người đứng đầu Đô Phong, hàng năm, mỗi ngọn núi đều phải bổ sung một ít thành phần mới, cho nên vào giờ này hàng năm, chủ nhân của ba ngọn núi sẽ đích thân tới Đan Đường để chọn người.
Có điều, bởi vì Đô Phong có thực lực kém nhất, luôn phải chọn người sau cùng. Tất nhiên, tư chất tốt đều được Thiên Phong và Phi Phong chọn hết rồi, ví dụ như Giang Lưu, đã được Thiên Phong chọn trước.
Cho nên vào tầm này hàng năm, tâm trạng của Khổng Văn đều khó chịu, cũng bởi vậy nên mới xảy ra việc ông ta vừa tới một lúc đã bỏ đi bế quan.
“Xem ra sư phụ cũng không dễ dàng." Du Tiểu Mặc nhỏ giọng cảm khái.
Không ngờ tai của Phương Thần Nhạc khá ra thính, Du Tiểu Mặc thì thầm gì đều bị nghe thấy hết, không khỏi bật cười: “Đúng là sư phụ không dễ dàng, cho nên chỉ có thể dựa vào các ngươi, về sau có thể lấy lại chút thể diện cho sư phụ."
“Đại sư huynh, huynh cũng biết mà, tư chất của bọn đệ rất kém cỏi."
Thanh niên bên cạnh lắc đầu cười khổ, trước khi tới Đan Đường, hắn cũng hiểu rất rõ tình hình hiện tại rồi.
Phương Thần Nhạc vỗ vỗ vai hắn, lớn giọng nói: “Các ngươi đừng nản chí, tư chất chênh lệch chỉ có thể nói rõ vấn đề tiềm lực, nhưng nếu các ngươi chịu bỏ thời gian thì vẫn có hy vọng, nếu như ngay từ đầu đã bỏ cuộc, vậy thì càng vô vọng."
“Đại sư huynh nói đúng." Du Tiểu Mặc thì thầm phụ họa một câu.
Khiếp trước Du Tiểu Mặc đã trải qua tình huống tương tự, biết rất rõ đạo lý này, cho nên hắn mới không giống như những người khác, uể oải ngay từ khi vừa bắt đầu.
Phương Thần Nhạc nhìn về phía hắn gật đầu khen ngợi.
“Được rồi, từ giờ trở đi, các ngươi chính là đệ tử của Đô Phong, quy củ của Đô Phong cũng không nhiều lắm, chỉ yêu cầu các ngươi cần cù chăm chỉ, có khó khăn nhớ giúp đỡ nhau, một lòng đoàn kết là được, bởi vì các ngươi còn chưa quen thuộc, bây giờ ta chưa bắt đầu bài học, đợi lát sẽ nói các sư huynh đệ mang các ngươi đi làm quen một chút hoản cảnh nơi này, ngày mai chính thức tập hợp ta sẽ thông báo cho mọi người.
Về sau liền có một vị sư huynh tới dẫn bọn hắn đi làm quen hoàn cảnh.
Điều kiện vật chất của Đô Phong tốt hơn nơi ở ban đầu nhiều lắm, mây mù quấn quanh, núi rừng có tiếng chim hót, nhất là không khí, nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người, đi quanh một vòng, cơn buồn ngủ của Du Tiểu Mặc cũng bị xua tan.
Đi dạo khoảng chừng nửa canh giờ, vị Lý sư huynh kia mới dẫn bọn họ tới chỗ ở.
Tác giả :
Doãn Gia