Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 469: Người của kỳ lân tộc
Người được Thương Minh phái ra giữ gìn trật tự là Vu Bộ, tuy thực lực của Vu Bộ không cao bằng Hùng Tiếu, nhưng người này tính cách hoạt bát, tâm tư kín đáo, căn cứ vào đánh giá mà Hùng Tiếu dành cho hắn “đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy", chưa kể còn là một tay làm ăn thiện nghệ.
Lần trước, thời gian Du Tiểu Mặc liên hệ với Vu Bộ không dài, cho nên không cảm nhận được, nhưng lần này đứng cạnh quan sát có thể thấy rõ ràng, mỗi lời Vu Bộ nói chuyện với mỗi vị khách gần như không trùng lặp, mà khuôn mặt tươi cười kia nhìn cũng có vẻ thân thiết ghê lắm.
Khi bọn họ chuẩn bị đi qua, một bóng người không biết ở đâu ra, đột nhiên chặn trước mặt Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc chăm chú nhìn lên, phát hiện là một thanh niên mặc hoa bào, đầu đội ngọc quan, tướng mạo khá xuất sắc, nhưng cái cằm của tên này vểnh lên cao quá, như thể đang mải nhìn trời nên không thấy họ vậy đó, tay cầm một chiếc quạt, để lại cho họ một cái bóng lưng.
Có điều thứ khiến Du Tiểu Mặc để ý là, giữa hai đầu lông màu của thanh niên này có một hoa văn hình ngọn lửa màu tím, hắn nhớ rõ Lăng Tiêu đã từng nói, hoa văn này chính là biểu tượng của Kỳ Lân tộc.
Sau khi thanh niên đi qua, còn có một lão giả đuổi theo sau, lão giả này như một miệng giếng cổ đã lắng đọng rất nhiều năm, thoạt nhìn sâu xa khó đoán, dường như hai người này không hề nhận ra mình đã chen ngang.
Du Tiểu Mặc ngẫm nghĩ một lát, quyết định không chấp nhặt với họ.
Với hắn mà nói, đi trước đi sau không khác nhau mấy, chưa kể nơi này là địa bàn của Thương Minh, hắn không muốn gây sự.
Du Tiểu Mặc lui tới bên người Lăng Tiêu, thì thào: “Bọn họ là người của Kỳ Lân tộc?"
Lăng Tiêu nhìn bóng lưng của thanh niên, hờ hững nheo mắt lại, “Chưa từng gặp qua, hẳn là người này xuất hiện sau khi ta đi."
“Tên này có vẻ cuồng ghê há."
Lăng Tiêu cúi đầu nhìn hắn một cái, “Kỳ Lân tộc vốn ngông cuồng."
Du Tiểu Mặc gật đầu, đồng cảm dễ sợ, chẳng phải cái vị trước mặt hắn đây chính là ví dụ tốt nhất sao.
Làm sao Lăng Tiêu lại không biết hắn đang suy nghĩ gì, đưa tay gõ đầu hắn một cái.
Du Tiểu Mặc ôm đầu oán tầm, nghĩ trong bụng mà cũng không cho nữa, người này không chỉ cuồng, mà còn phải cộng thêm cái sự siêu cấp bá đạo!
Thanh niên và lão giả đi theo được qua cửa rất nhanh.
Có điều trước khi bước vào, thanh niên đột nhiên quay đầu lại liếc nhìn họ, ánh mắt tràn đầy khinh miệt khiêu khích, sau đó mới vào trong.
Du Tiểu Mặc “chậc" một tiếng, không cuồng không coi ai ra gì sẽ chết hả?
Người của thế giới này thật là “hiếu động" quá à nha!
Vu Bộ đứng ở cửa vào nhìn trọn vẹn cảnh tượng này, Kỳ Lân tộc là cường giả đứng ở đỉnh đại lục Thông Thiên, mấy người trẻ tuổi khó tránh khỏi cái thói không coi ai ra gì, thấy bốn người không so đo, trong lòng Vu Bộ âm thầm thở phào một tiếng, ấn tượng đối với họ cũng tốt hơn.
“Hai vị quả nhiên đã đến." Vu Bộ tiến lên trước một bước, ôm quyền cười nói, ánh mắt rơi vào trên người Ngân Qua và Triển Vũ Hiên phía sau, “Hai vị này là?"
“Bọn họ là bằng hữu của ta, lần này đi cùng chúng ta để tham gia yến hội, chắc có thể vào đúng không?" Du Tiểu Mặc đáp.
“Đương nhiên." Vu Bộ cười gật gật đầu, “Mời bốn vị vào trong."
Cửa vào là một cầu thang thật dài, bởi vì quá dài, nhìn như thể đang đi vào trong mây vậy đó, xung quanh núi Miên Miên còn có sương mù lượn lờ, rất có cảm giác tiên cảnh.
Du Tiểu Mặc chưa từng đi qua cái cầu thang nào như vậy, hơi hào hứng ngẩng cao đầu, chút khó chịu mới gặp lúc nãy đã bay hết.
Ngân Qua bước nhanh tới, nhìn về phía Lăng Tiêu, “Chúng ta tách ra đi."
Lăng Tiêu biết rõ y muốn điều tra người của gia tộc Xích Huyết có tới hay không, liền đồng ý.
Hai người đi lên trước Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu một bước.
Đứng trên cầu thang có nhìn thấy quần thể kiến trúc khổng lồ ở phía cuối, chính giữa là chủ điện Thương Minh, chủ hiện xây dựng theo hình tháp, bề ngoài có vẻ rất uy nghiêm trang trọng. Phía trước chủ điện là một quảng trường rộng lớn, lúc này đang có rất nhiều người tụ tập ở đó, còn có đội hộ vệ của Thương Minh, nhìn qua có vẻ náo nhiệt lắm.
Hôm nay đúng là sinh nhật của vị tiểu sư đệ kia, trên quảng trường được treo đầy vải đỏ, không khí vui mừng, có không ít người tới trước họ, đứng ở mỗi góc trong quản trường, đang túm năm tụm ba lại trò chuyện.
Du Tiểu Mặc nhìn một vòng bên trong, không thấy tăm hơi của Ngân Qua và Triển Vũ Hiên.
Bởi vì khách khứa rất đông, mà Thương Minh không thể quan tâm tới từng vị khách, Du Tiểu Mặc liền đi cùng Lăng Tiêu tới một nơi ít người còn có thể quan sát tình hình đại khái xung quanh.
“Có thấy người của gia tộc Xích Huyết không?" Du Tiểu Mặc hỏi.
“Hẳn là chưa tới."
Du Tiểu Mặc mím môi cười: “Thế, chúng ta đi lấy chút gì để ăn được không?"
Một buổi yến hội của Thương Minh thường có điểm tâm và món chính, lúc này điểm tâm đã được bày trên bàn dài giữa quảng trường, tản ra mùi thơm mê người, Du Tiểu Mặc đã chú ý từ nãy rồi.
Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Đức hạnh!"
Nói thì nói thế, nhưng y vẫn dẫn hắn đi.
Đại khái thì bọn họ là người đầu tiên tỏ vẻ hứng thứ với điểm tâm, bởi vì cũng chỉ có hai người đứng ở cạnh cái bàn dài kia, những người khác ngại thân phận, đâu thèm làm chuyện này, hơn nữa lúc này mới là cơ hội tốt để kết giao với các thế lực khác, làm gì có ai chịu bỏ qua.
Vì vậy, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đứng cạnh bàn dài điểm tâm hết sức gây chú ý.
Du Tiểu Mặc mặc kệ người ngoài nhìn vào, có đồ ngon trước mắt mà không đi hưởng, cứ đứng đằng kia rụt rè mãi, đây là chuyện kẻ ngu mới làm nhé, cho nên mới nói sĩ diện hão quá mức quả là vướng víu.
Du Tiểu Mặc dùng đĩa Thương Minh chuẩn bị sẵn gắp một khối điểm tâm được chiên vàng óng ánh, cắn xuống một miếng, không nén nổi âm thanh hưng phấn, “Ăn ngon thật, hình như không phải là linh quả thông thường."
“Đương nhiên, điểm tâm dùng để chiêu đãi khách quý sao có thể làm từ thứ thông thường." Lăng Tiêu thờ ơ.
“Anh cũng ăn một miếng đi." Du Tiểu Mặc gắp một khối đưa tới bên miệng y.
Lăng Tiêu chẳng thèm do dự, há miệng cắm một miếng.
Một số người nhìn thấy cảnh này, biểu lộ trở nên quái dị, tuy đúng là có việc hai nam nhân ở bên nhau, nhưng ít ai lại hành động hiển nhiên tới vậy, rốt cục cũng có người nhận ra thân phận của họ.
“Này, người nam nhân kia kìa, hình như hắn chính là nhân tài mới xuất hiện trên Thập Thần Bảng Lăng Mặc, quả nhiên, hắn cũng được Thương Minh mời tới."
“Đúng vậy, xem ra Thương Minh đã thừa nhận địa vị của hắn, thiếp mời là minh chứng rõ ràng nhất."
“Cơ mà ta không ngờ quan hệ giữa hắn với thiếu niên kia lại là kiểu đó nha."
“Ha ha, ta nghe nói hai nam nhân cũng có thể song tu."
“Nhưng mà, tu vi của họ chênh lệch rất lớn phải không?"
“Ta nghe nói Du Tiểu Hắc này đã là một đan sư cấp mười, Độc Nhãn mặt sẹo của Diều Hâu hội bị hắn đánh bại đó, không nên xem thường người ta, hơn nữa hắn còn là viện sinh của Tiêu Dao Viện, lúc trước tham gia kì thi của Tiêu Dao Viện, hình như hắn đứng đầu đó."
“Đứng đầu? Lợi hại đến vậy sao?"
“Đương nhiên, nghe nói thiên chi kiêu tử của Đan Sư Công Hội và Ngự Thú Công hội đều không phải là đối thủ của hắn."
“Đúng là nhìn người không thể xem bề ngoài!"
…
Người cùng thấy cảnh tượng này còn có thanh niên khiêu khích Du Tiểu Mặc ở trước cửa, hắn dùng vẻ mặt khinh thường nhìn về phía Lăng Tiêu.
“Hóa ra hắn chính là Lăng Mặc, nghe nói hắn là tộc nhân của Kỳ Lân tộc chúng ta." Thanh niên thờ ơ, giọng điệu hình như còn có chút ngả ngớn, hoàn toàn không tìm thấy vui vẻ khi gặp người cùng tộc, “Trưởng lão, ngài thấy việc này thế nào, hắn thật sự là người của Kỳ Lân tộc sao? Không phải là kẻ giả mạo nào mượn thanh danh của Kỳ Lân tộc chứ."
Lão giả nói: “Khí tức của người này nội liễm trầm ổn, chỉ khi hắn ra tay mới phán đoán được."
Thanh niên khép quạt lại, khẽ cười nói: “Vậy thì, tìm cơ hội thử hắn một lần, dám có gan giả mạo người của Kỳ Lân tộc, không thể bỏ qua đơn giản như vậy."
Lão giả hờ hững nhìn hắn một cái, “Dùng nhãn lực của những cường giả kia, không thể nhìn lầm được, lão phu cho rằng, chuyện này có lẽ là thật."
“Thế, trưởng lão nói người này là ai, Kỳ Lân tộc cũng chỉ có ngần ấy người, ta và ông đều gặp họ rồi, người này chui ở đâu ra?" Thanh niên chậm rãi nói.
Lão giả không trả lời được, tất cả thành viên của Kỳ Lân tộc đều có mặt trong tộc, có lẽ trước kia có người lưu lạc ở ngoài, nhưng bây giờ gần như không còn, mà có cũng sẽ được Kỳ Lân tộc tìm lại, bởi vì thành viên của Kỳ Lân tộc càng ngày càng ít, bất kỳ tộc nhân lưu lạc nào cũng sẽ được đón về.
Cuối cùng nếu như thật sự xác định y là người của Kỳ Lân tộc, có lẽ mấy vị trưởng lão trong tộc sẽ gọi y trở về.
Thanh niên cũng nghĩ tới chỗ này, cho nên mới muốn chứng thực.
Đương nhiên, không phải hắn muốn đón Lăng Tiêu về, mà là vì muốn phủ định chuyện này, chẳng hiểu tại sao, hắn cứ nhìn Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc là không thấy vừa mắt, nghĩ vậy, thanh niên cao giọng nói.
“Ta thấy, hắn căn bản không phải là người của Kỳ Lân tộc, Kỳ Lân tộc làm gì có thứ tộc nhân mất mặt như vậy, muốn giả mạo cũng phải cao siêu hơn tí chứ."
Tiếng mọi người nói chuyện không lớn, giọng nói kia vừa vang lên, lập tức hấp dẫn hết sự chú ý về phía mình.
Vị lên tiếng này chính là tộc nhân chính hiệu của Kỳ Lân tộc, hắn nói không phải, vậy có lẽ là Kỳ Lân tộc không có người này rồi, nhưng sao có thể, chẳng lẽ những người có mặt ở sơn mạch Lục Nguyệt đều mù hết sao?
Hiển nhiên là không thuyết phục.
Lần trước, thời gian Du Tiểu Mặc liên hệ với Vu Bộ không dài, cho nên không cảm nhận được, nhưng lần này đứng cạnh quan sát có thể thấy rõ ràng, mỗi lời Vu Bộ nói chuyện với mỗi vị khách gần như không trùng lặp, mà khuôn mặt tươi cười kia nhìn cũng có vẻ thân thiết ghê lắm.
Khi bọn họ chuẩn bị đi qua, một bóng người không biết ở đâu ra, đột nhiên chặn trước mặt Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc chăm chú nhìn lên, phát hiện là một thanh niên mặc hoa bào, đầu đội ngọc quan, tướng mạo khá xuất sắc, nhưng cái cằm của tên này vểnh lên cao quá, như thể đang mải nhìn trời nên không thấy họ vậy đó, tay cầm một chiếc quạt, để lại cho họ một cái bóng lưng.
Có điều thứ khiến Du Tiểu Mặc để ý là, giữa hai đầu lông màu của thanh niên này có một hoa văn hình ngọn lửa màu tím, hắn nhớ rõ Lăng Tiêu đã từng nói, hoa văn này chính là biểu tượng của Kỳ Lân tộc.
Sau khi thanh niên đi qua, còn có một lão giả đuổi theo sau, lão giả này như một miệng giếng cổ đã lắng đọng rất nhiều năm, thoạt nhìn sâu xa khó đoán, dường như hai người này không hề nhận ra mình đã chen ngang.
Du Tiểu Mặc ngẫm nghĩ một lát, quyết định không chấp nhặt với họ.
Với hắn mà nói, đi trước đi sau không khác nhau mấy, chưa kể nơi này là địa bàn của Thương Minh, hắn không muốn gây sự.
Du Tiểu Mặc lui tới bên người Lăng Tiêu, thì thào: “Bọn họ là người của Kỳ Lân tộc?"
Lăng Tiêu nhìn bóng lưng của thanh niên, hờ hững nheo mắt lại, “Chưa từng gặp qua, hẳn là người này xuất hiện sau khi ta đi."
“Tên này có vẻ cuồng ghê há."
Lăng Tiêu cúi đầu nhìn hắn một cái, “Kỳ Lân tộc vốn ngông cuồng."
Du Tiểu Mặc gật đầu, đồng cảm dễ sợ, chẳng phải cái vị trước mặt hắn đây chính là ví dụ tốt nhất sao.
Làm sao Lăng Tiêu lại không biết hắn đang suy nghĩ gì, đưa tay gõ đầu hắn một cái.
Du Tiểu Mặc ôm đầu oán tầm, nghĩ trong bụng mà cũng không cho nữa, người này không chỉ cuồng, mà còn phải cộng thêm cái sự siêu cấp bá đạo!
Thanh niên và lão giả đi theo được qua cửa rất nhanh.
Có điều trước khi bước vào, thanh niên đột nhiên quay đầu lại liếc nhìn họ, ánh mắt tràn đầy khinh miệt khiêu khích, sau đó mới vào trong.
Du Tiểu Mặc “chậc" một tiếng, không cuồng không coi ai ra gì sẽ chết hả?
Người của thế giới này thật là “hiếu động" quá à nha!
Vu Bộ đứng ở cửa vào nhìn trọn vẹn cảnh tượng này, Kỳ Lân tộc là cường giả đứng ở đỉnh đại lục Thông Thiên, mấy người trẻ tuổi khó tránh khỏi cái thói không coi ai ra gì, thấy bốn người không so đo, trong lòng Vu Bộ âm thầm thở phào một tiếng, ấn tượng đối với họ cũng tốt hơn.
“Hai vị quả nhiên đã đến." Vu Bộ tiến lên trước một bước, ôm quyền cười nói, ánh mắt rơi vào trên người Ngân Qua và Triển Vũ Hiên phía sau, “Hai vị này là?"
“Bọn họ là bằng hữu của ta, lần này đi cùng chúng ta để tham gia yến hội, chắc có thể vào đúng không?" Du Tiểu Mặc đáp.
“Đương nhiên." Vu Bộ cười gật gật đầu, “Mời bốn vị vào trong."
Cửa vào là một cầu thang thật dài, bởi vì quá dài, nhìn như thể đang đi vào trong mây vậy đó, xung quanh núi Miên Miên còn có sương mù lượn lờ, rất có cảm giác tiên cảnh.
Du Tiểu Mặc chưa từng đi qua cái cầu thang nào như vậy, hơi hào hứng ngẩng cao đầu, chút khó chịu mới gặp lúc nãy đã bay hết.
Ngân Qua bước nhanh tới, nhìn về phía Lăng Tiêu, “Chúng ta tách ra đi."
Lăng Tiêu biết rõ y muốn điều tra người của gia tộc Xích Huyết có tới hay không, liền đồng ý.
Hai người đi lên trước Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu một bước.
Đứng trên cầu thang có nhìn thấy quần thể kiến trúc khổng lồ ở phía cuối, chính giữa là chủ điện Thương Minh, chủ hiện xây dựng theo hình tháp, bề ngoài có vẻ rất uy nghiêm trang trọng. Phía trước chủ điện là một quảng trường rộng lớn, lúc này đang có rất nhiều người tụ tập ở đó, còn có đội hộ vệ của Thương Minh, nhìn qua có vẻ náo nhiệt lắm.
Hôm nay đúng là sinh nhật của vị tiểu sư đệ kia, trên quảng trường được treo đầy vải đỏ, không khí vui mừng, có không ít người tới trước họ, đứng ở mỗi góc trong quản trường, đang túm năm tụm ba lại trò chuyện.
Du Tiểu Mặc nhìn một vòng bên trong, không thấy tăm hơi của Ngân Qua và Triển Vũ Hiên.
Bởi vì khách khứa rất đông, mà Thương Minh không thể quan tâm tới từng vị khách, Du Tiểu Mặc liền đi cùng Lăng Tiêu tới một nơi ít người còn có thể quan sát tình hình đại khái xung quanh.
“Có thấy người của gia tộc Xích Huyết không?" Du Tiểu Mặc hỏi.
“Hẳn là chưa tới."
Du Tiểu Mặc mím môi cười: “Thế, chúng ta đi lấy chút gì để ăn được không?"
Một buổi yến hội của Thương Minh thường có điểm tâm và món chính, lúc này điểm tâm đã được bày trên bàn dài giữa quảng trường, tản ra mùi thơm mê người, Du Tiểu Mặc đã chú ý từ nãy rồi.
Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Đức hạnh!"
Nói thì nói thế, nhưng y vẫn dẫn hắn đi.
Đại khái thì bọn họ là người đầu tiên tỏ vẻ hứng thứ với điểm tâm, bởi vì cũng chỉ có hai người đứng ở cạnh cái bàn dài kia, những người khác ngại thân phận, đâu thèm làm chuyện này, hơn nữa lúc này mới là cơ hội tốt để kết giao với các thế lực khác, làm gì có ai chịu bỏ qua.
Vì vậy, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đứng cạnh bàn dài điểm tâm hết sức gây chú ý.
Du Tiểu Mặc mặc kệ người ngoài nhìn vào, có đồ ngon trước mắt mà không đi hưởng, cứ đứng đằng kia rụt rè mãi, đây là chuyện kẻ ngu mới làm nhé, cho nên mới nói sĩ diện hão quá mức quả là vướng víu.
Du Tiểu Mặc dùng đĩa Thương Minh chuẩn bị sẵn gắp một khối điểm tâm được chiên vàng óng ánh, cắn xuống một miếng, không nén nổi âm thanh hưng phấn, “Ăn ngon thật, hình như không phải là linh quả thông thường."
“Đương nhiên, điểm tâm dùng để chiêu đãi khách quý sao có thể làm từ thứ thông thường." Lăng Tiêu thờ ơ.
“Anh cũng ăn một miếng đi." Du Tiểu Mặc gắp một khối đưa tới bên miệng y.
Lăng Tiêu chẳng thèm do dự, há miệng cắm một miếng.
Một số người nhìn thấy cảnh này, biểu lộ trở nên quái dị, tuy đúng là có việc hai nam nhân ở bên nhau, nhưng ít ai lại hành động hiển nhiên tới vậy, rốt cục cũng có người nhận ra thân phận của họ.
“Này, người nam nhân kia kìa, hình như hắn chính là nhân tài mới xuất hiện trên Thập Thần Bảng Lăng Mặc, quả nhiên, hắn cũng được Thương Minh mời tới."
“Đúng vậy, xem ra Thương Minh đã thừa nhận địa vị của hắn, thiếp mời là minh chứng rõ ràng nhất."
“Cơ mà ta không ngờ quan hệ giữa hắn với thiếu niên kia lại là kiểu đó nha."
“Ha ha, ta nghe nói hai nam nhân cũng có thể song tu."
“Nhưng mà, tu vi của họ chênh lệch rất lớn phải không?"
“Ta nghe nói Du Tiểu Hắc này đã là một đan sư cấp mười, Độc Nhãn mặt sẹo của Diều Hâu hội bị hắn đánh bại đó, không nên xem thường người ta, hơn nữa hắn còn là viện sinh của Tiêu Dao Viện, lúc trước tham gia kì thi của Tiêu Dao Viện, hình như hắn đứng đầu đó."
“Đứng đầu? Lợi hại đến vậy sao?"
“Đương nhiên, nghe nói thiên chi kiêu tử của Đan Sư Công Hội và Ngự Thú Công hội đều không phải là đối thủ của hắn."
“Đúng là nhìn người không thể xem bề ngoài!"
…
Người cùng thấy cảnh tượng này còn có thanh niên khiêu khích Du Tiểu Mặc ở trước cửa, hắn dùng vẻ mặt khinh thường nhìn về phía Lăng Tiêu.
“Hóa ra hắn chính là Lăng Mặc, nghe nói hắn là tộc nhân của Kỳ Lân tộc chúng ta." Thanh niên thờ ơ, giọng điệu hình như còn có chút ngả ngớn, hoàn toàn không tìm thấy vui vẻ khi gặp người cùng tộc, “Trưởng lão, ngài thấy việc này thế nào, hắn thật sự là người của Kỳ Lân tộc sao? Không phải là kẻ giả mạo nào mượn thanh danh của Kỳ Lân tộc chứ."
Lão giả nói: “Khí tức của người này nội liễm trầm ổn, chỉ khi hắn ra tay mới phán đoán được."
Thanh niên khép quạt lại, khẽ cười nói: “Vậy thì, tìm cơ hội thử hắn một lần, dám có gan giả mạo người của Kỳ Lân tộc, không thể bỏ qua đơn giản như vậy."
Lão giả hờ hững nhìn hắn một cái, “Dùng nhãn lực của những cường giả kia, không thể nhìn lầm được, lão phu cho rằng, chuyện này có lẽ là thật."
“Thế, trưởng lão nói người này là ai, Kỳ Lân tộc cũng chỉ có ngần ấy người, ta và ông đều gặp họ rồi, người này chui ở đâu ra?" Thanh niên chậm rãi nói.
Lão giả không trả lời được, tất cả thành viên của Kỳ Lân tộc đều có mặt trong tộc, có lẽ trước kia có người lưu lạc ở ngoài, nhưng bây giờ gần như không còn, mà có cũng sẽ được Kỳ Lân tộc tìm lại, bởi vì thành viên của Kỳ Lân tộc càng ngày càng ít, bất kỳ tộc nhân lưu lạc nào cũng sẽ được đón về.
Cuối cùng nếu như thật sự xác định y là người của Kỳ Lân tộc, có lẽ mấy vị trưởng lão trong tộc sẽ gọi y trở về.
Thanh niên cũng nghĩ tới chỗ này, cho nên mới muốn chứng thực.
Đương nhiên, không phải hắn muốn đón Lăng Tiêu về, mà là vì muốn phủ định chuyện này, chẳng hiểu tại sao, hắn cứ nhìn Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc là không thấy vừa mắt, nghĩ vậy, thanh niên cao giọng nói.
“Ta thấy, hắn căn bản không phải là người của Kỳ Lân tộc, Kỳ Lân tộc làm gì có thứ tộc nhân mất mặt như vậy, muốn giả mạo cũng phải cao siêu hơn tí chứ."
Tiếng mọi người nói chuyện không lớn, giọng nói kia vừa vang lên, lập tức hấp dẫn hết sự chú ý về phía mình.
Vị lên tiếng này chính là tộc nhân chính hiệu của Kỳ Lân tộc, hắn nói không phải, vậy có lẽ là Kỳ Lân tộc không có người này rồi, nhưng sao có thể, chẳng lẽ những người có mặt ở sơn mạch Lục Nguyệt đều mù hết sao?
Hiển nhiên là không thuyết phục.
Tác giả :
Doãn Gia