Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 333: Mờ ám
“Đồ ngu, một con yêu thú cấp cao thì có gì hơn người, bổn thiếu gia không cần khế ước thú cũng có thể đánh bại ngươi." Thiếu niên thấy Triệu Đạt Chu triệu hồi khế ước thú, thờ ơ mỉa mai.
Bản thân gã là một tu luyện giả có tu vi Tiên cảnh năm sao, nếu như Triệu Đạt Chu không có Lục Dực Thần hổ, thì thiếu niên có thể dùng một tay để đánh cho hắn ngã quỵ, huống chi bản thân gã cũng có một con khế ước thú bản mệnh.
Nghe vậy, Triệu Đạt Chu đảo mắt, “Tự ngươi nói đấy, nếu ngươi có gan thì đừng dùng khế ước thú."
“Ngươi muốn dùng phép khích tướng với bản thiếu gia sao? Như ngươi muốn!" Thiếu niên cười âm u, gã biết rõ Triệu Đạt Chu đang có ý định gì, nhưng gã dám nói vậy tỏ vẻ gã đã nắm chắc rồi, huống chi bản thân thiếu niên cực kỳ cao ngạo, nếu đánh bại Triệu Đạt Chu mà còn phải dùng tới khế ước thú, với gã mà nói thì đây là một sự sỉ nhục.
Triệu Đạt Chu đang chờ câu này, đương nhiên là hắn biết thiếu niên không phải là người bình thường, gã đã dám nói những lời này hẳn là có tự tin, nhưng Triệu Đạt Chu cũng có tự tin như vậy.
Trong mắt người bình thường, hắn không phải là đối thủ của thiếu niên, nhưng ấy là ở dưới tình huống bình thường.
Triệu Đạt Chu hô một tiếng với Lục Dực Thần hổ trước mặt: “Tiểu Hổ, cho hắn biết thế nào là lễ độ đi."
Lục Dực Thần hổ, chính là Tiểu Hổ Manh Manh năm đó, nét mặt ngơ ngác của nó đột nhiên thay đổi sau khi nghe Triệu Đạt Chu nói mấy lời này, như thể bỗng xuất hiện thêm một thứ gọi là trí tuệ, trong khoảng thời gian hai năm ngắn ngủi này, thân hình của nó đã lớn gấp bốn, năm lần Triệu Đạt Chu, lúc nhảy lên phải được bốn năm mét, lao về thiếu niên đứng cách đó không xa, vô cùng linh hoạt.
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường, cơ thể nhẹ nhàng chỉ nhoáng một cái đã tránh thoát khỏi cú vồ của Lục Dực Thần hổ, sự khinh bỉ càng thêm rõ ràng.
Thực lực của Lục Dực Thần hổ là cấp tám bốn sao, thoạt nhìn còn thấp hơn thiếu niên một sao, nhưng yêu thú vốn mạnh mẽ hơn loài người, nhờ vào huyết mạch và ưu thế về thể chất hoàn toàn có thể bù đắp được sự chênh lệch một sao kia.
Giao thủ lần đầu, thực lực của hai bên có vẻ ngang nhau.
Du Tiểu Mặc lo lắng nhìn một màn này, “Lăng Tiêu, anh nói Triệu sư huynh có thắng được không?"
Có vẻ như Lăng Tiêu đang thấy nhàm chán, nhưng bất ngờ thay, y lại cho Du Tiểu Mặc một đáp án ngoài dự liệu: “Có!"
Du Tiểu Mặc lập tức quay đầu lại nhìn y, “Sao anh chắc chắn vậy?"
Lăng Tiêu nói: “Triệu sư huynh của em nhìn giống cái loại người dễ dàng đi gây sự thế sao?"
Du Tiểu Mặc suy tư một chút, “Giống!"
Lăng Tiêu: “…"
Du Tiểu Mặc ngại ngùng cười cười, “Được rồi, em nói là lúc trước, bây nhìn nhìn hắn có vẻ đã trưởng thành, không giống người sẽ làm việc lỗ mãng."
Lăng Tiêu liếc nhìn hắn một cái, “Bề ngoài thì con Lục Dực Thần hổ kia là cấp tám bốn sao, nhưng có vẻ nó đang kiềm chế thực lực chân chính, hẳn là đã áp chế."
Nói thật, từ lúc Tiểu Manh Hổ sinh ra đến giờ còn chưa tới ba năm, tu luyện từ con số không cho tới cấp tám bốn sao ngày nay, tốc độ này không hề chậm, cho dù có liên quan tới việc từ nhỏ nó được hấp thu nội đan của mẹ, nhưng quả thật trong đó cũng cố cố gắng không nhỏ, và thiên phú từ huyết mạch nữa.
Nếu quả thật như Lăng Tiêu vừa nói, thực lực của Lục Dực Thần hổ cao hơn cấp tám bốn sao, thì sự phát triển của nó thật quá khinh khủng.
Lúc bọn họ đối thoại, thiếu niên và Lục Dực Thần hổ đã giao đấu tới tóe lửa, có vẻ thiếu niên đã coi thường Lục Dực Thần hổ, cuối cùng bị bức bách phải lấy vũ khí ra.
Đó là một trường cung màu đen, ở chuôi cung có điêu khắc hoa văn chìm tinh tế, không có mũi tên, chỉ thấy thiếu niên dồn sức kéo căng dây cung, chỉ thấy giữa chuôi cung và dây cung lập tức xuất hiện một mũi tên màu được ngưng tụ, mũi lên nhắm thẳng vào Triệu Đạt Chu đang đứng giữa Lôi Thiên Đài, ‘Vèo’ một tiếng, vội vã lao về phía Triệu Đạt Chu.
Lục Dực Thần hổ giữa không trung lập tức ngừng thế công, nhanh chóng chạy tới hướng Triệu Đạt Chu đang đứng.
Thiếu niên thấy thế, cười lạnh một tiếng chuẩn bị xông qua ngăn cản Lục Dực Thần hổ, ánh mắt Lục Dực Thần hổ thờ ơ liếc nhìn hắn, tốc độ đột nhiên bạo phát.
Gần như chỉ còn 1% giây nữa đã tăng lên gấp đôi lúc trước, Lục Dực Thần hổ tóm lấy Triệu Đạt Chu tránh qua một bên, nhưng mũi tên kia như thể được điều khiển, cũng lao qua như hình với bóng…
Lúc này Lục Dực Thần hổ mới buông Triệu Đạt Chu ra, khí thế trên người đột nhiên tăng vọt, thoáng chốc đã đột phá khỏi bốn sao, biến thành năm sao, chỉ là tốc độ tăng lên vẫn không ngừng.
Lục Dực Thần hổ không quan tâm, gầm lên giận dữ, nó dùng một quyền đánh thẳng vào mũi tên đang lao tới, hai loại sức mạnh va chạm vào nhau, không khí chợt biến thành những luống khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường, điên cuồng lan rộng ra bốn phía, chỉ mấy giây sau, mũi tên bị phá hủy.
Sắc mặt thiếu niên trở nên vô cùng khó coi.
Bây giờ thì hắn đã biết tại sao Triệu Đạt Chu lại tự tin như vậy rồi.
Thực lực của Lục Dực Thần hổ lại có thể nhảy từ bốn sao lên bảy sao, những ba sao, bây giờ gã đã thành bên yếu thế, hơn nữa đối phương còn hơn gã không chỉ một sao.
Dưới đài, sắc mặt của mấy kẻ đồng bọn cũng trở nên khó coi.
Một gã trung niên trong đó trầm giọng nói: “Vậy mà nhìn nhầm rồi, cái kẻ gọi Triệu Đạt Chu này cũng có chút bản lĩnh."
Thanh niên bên cạnh nóng nẩy nói: “Thành lão, nếu cứ mặc kệ như vậy, thiếu gia sẽ thất bại mất."
Lúc trước thiếu gia đã từng nói không dùng yêu thú khế ước, lại còn nói trước mặt tất cả mọi người, nếu như lật lọng, rồi rơi vào tai cấp trên, thể diện của thiếu gia sẽ mất sạch. Chỉ là, nếu bị một đan sư cấp năm đánh bại ở đây, thiếu gia sẽ càng thêm mất mặt.
Hiển nhiên là gã trung niên cũng biết sự nghiêm trọng của việc này, trầm ngâm một lát, mới nói: “Ta biết rồi, đợi lát nữa nếu thiếu gia không địch nổi, ta sẽ âm thầm ra tay."
Mặc dù Viêm thành nhiều cường giả, nhưng cường giả chân chính sao có thể đích thân ra mặt, có lẽ bên cạnh Lôi Thiên Đài có không ít cường giả, chỉ là với thực lực của mấy người đó thì không thể nào ra động tác của gã.
Tình thế trận chiến đã nghiêng hẳn về một bên.
Bởi vì thực lực của Lục Dực Thần hổ đã tăng lên, dù thiếu niên có vũ khí phụ trợ, thì sự chênh lệch hai sao đó cũng không thể bù đắp nổi, huống chi lực chiến của Lục Dực Thần hổ quả thật rất kinh người.
Tuy thực lực của thiếu niên cũng mạnh đấy, nhưng rõ ràng là không có đủ kinh nghiệm chiến đấu, rất nhanh đã trở nên yếu thế.
Một tay gã trung niên đặt vào biên giới của Lôi Thiên Đài, lặng lẽ bắn một chút ám chiêu, mục tiêu chính là Lục Dực Thần hổ đang chiếm hết lợi thế.
Cũng như gã trung niên nọ đã phỏng đoán, đúng là xung quanh Lôi Thiên Đài không có ai có thực lực cao hơn gã, các thế lực của Viêm thành sao có thể phái cường giả Hoàng cảnh hay Đế cảnh tới đây để xem một hồi quyết đấu chứ. Phải biết, trên cơ bản thì những cường giả này đều là trụ cột của các đại gia tộc, cho nên lúc này gã muốn giở trò cũng chẳng có ai nhìn ra được.
Thế nhưng mà gã đã tính thiếu mất một người.
Nói gì thì Triệu Đạt Chu cũng là sư huynh của Du Tiểu Mặc, sao Lăng Tiêu có thể trơ mắt nhìn yêu thú của hắn bị ám toán được.
Lúc gã trung niên nọ có động tác, y đã nhận ra.
Ngay lại thời điểm Lục Dực Thần hổ chuẩn bị đập chết thiếu niên kia, ở một nơi cách đó bốn, năm mét, đột nhiên có một tiếng ‘Ầm’ vang lên, cả phiến đá gần đó đều nổ tung.
Biến hóa này lập tức làm mọi người kinh ngạc.
Vì động tĩnh nhỏ này, động tác của Lục Dực Thần hổ hơi chậm lại, thiếu niên tóm lấy thời cơ này, nhanh chóng tránh ra, may mắn mà thoát khỏi một kích trí mạng.
“Thì ra, đây là lý do thật sự vì sao các ngươi cứ liên tục khiêu chiến mấy vị cường giả tại Lôi Thiên Đài sao? Đánh không lại, thì đánh lén, đúng là thú vị ghê!"
Đúng lúc này, một giọng nói đùa cợt đột nhiên vang lên giữa không trung.
Cả khuôn mặt gã trung niên đã trở nên u ám, sao gã có thể ngờ được mình lại bị phát hiện, hơn nữa gã không thể xác định được người lên tiếng đang đứng ở đâu.
Chỉ cần thông minh một chút là có thể đoán được ý tứ của mấy câu này.
Trên Lôi Thiên Đài, tự nhiên vô duyên vô cớ phát sinh một trận nổ tung, lại còn đúng lúc Lục Dực Thần hổ chuẩn bị thắng, nếu không phải trận nổ này, chỉ sợ Lục Dực Thần hổ đã sớm đập bẹp tên thiếu niên cuồng vọng kia rồi.
Ở Lôi Thiên Đài thần thánh mà có kẻ dám ăn gian sao?
Tất cả mọi người nhốn nháo.
Người dân Viêm thành coi việc quyết đấu ở Lôi Thiên Đài là vô cùng thần thánh, chưa bao giờ có chuyện như vậy xảy ra, vậy mà mấy kẻ từ ngoài tới dám làm chuyện này trước mặt họ, nếu không chừng mấy trận đấu trước cũng phải dựa vào thủ đoạn bẩn thỉu này mới thắng được.
Bản thân gã là một tu luyện giả có tu vi Tiên cảnh năm sao, nếu như Triệu Đạt Chu không có Lục Dực Thần hổ, thì thiếu niên có thể dùng một tay để đánh cho hắn ngã quỵ, huống chi bản thân gã cũng có một con khế ước thú bản mệnh.
Nghe vậy, Triệu Đạt Chu đảo mắt, “Tự ngươi nói đấy, nếu ngươi có gan thì đừng dùng khế ước thú."
“Ngươi muốn dùng phép khích tướng với bản thiếu gia sao? Như ngươi muốn!" Thiếu niên cười âm u, gã biết rõ Triệu Đạt Chu đang có ý định gì, nhưng gã dám nói vậy tỏ vẻ gã đã nắm chắc rồi, huống chi bản thân thiếu niên cực kỳ cao ngạo, nếu đánh bại Triệu Đạt Chu mà còn phải dùng tới khế ước thú, với gã mà nói thì đây là một sự sỉ nhục.
Triệu Đạt Chu đang chờ câu này, đương nhiên là hắn biết thiếu niên không phải là người bình thường, gã đã dám nói những lời này hẳn là có tự tin, nhưng Triệu Đạt Chu cũng có tự tin như vậy.
Trong mắt người bình thường, hắn không phải là đối thủ của thiếu niên, nhưng ấy là ở dưới tình huống bình thường.
Triệu Đạt Chu hô một tiếng với Lục Dực Thần hổ trước mặt: “Tiểu Hổ, cho hắn biết thế nào là lễ độ đi."
Lục Dực Thần hổ, chính là Tiểu Hổ Manh Manh năm đó, nét mặt ngơ ngác của nó đột nhiên thay đổi sau khi nghe Triệu Đạt Chu nói mấy lời này, như thể bỗng xuất hiện thêm một thứ gọi là trí tuệ, trong khoảng thời gian hai năm ngắn ngủi này, thân hình của nó đã lớn gấp bốn, năm lần Triệu Đạt Chu, lúc nhảy lên phải được bốn năm mét, lao về thiếu niên đứng cách đó không xa, vô cùng linh hoạt.
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường, cơ thể nhẹ nhàng chỉ nhoáng một cái đã tránh thoát khỏi cú vồ của Lục Dực Thần hổ, sự khinh bỉ càng thêm rõ ràng.
Thực lực của Lục Dực Thần hổ là cấp tám bốn sao, thoạt nhìn còn thấp hơn thiếu niên một sao, nhưng yêu thú vốn mạnh mẽ hơn loài người, nhờ vào huyết mạch và ưu thế về thể chất hoàn toàn có thể bù đắp được sự chênh lệch một sao kia.
Giao thủ lần đầu, thực lực của hai bên có vẻ ngang nhau.
Du Tiểu Mặc lo lắng nhìn một màn này, “Lăng Tiêu, anh nói Triệu sư huynh có thắng được không?"
Có vẻ như Lăng Tiêu đang thấy nhàm chán, nhưng bất ngờ thay, y lại cho Du Tiểu Mặc một đáp án ngoài dự liệu: “Có!"
Du Tiểu Mặc lập tức quay đầu lại nhìn y, “Sao anh chắc chắn vậy?"
Lăng Tiêu nói: “Triệu sư huynh của em nhìn giống cái loại người dễ dàng đi gây sự thế sao?"
Du Tiểu Mặc suy tư một chút, “Giống!"
Lăng Tiêu: “…"
Du Tiểu Mặc ngại ngùng cười cười, “Được rồi, em nói là lúc trước, bây nhìn nhìn hắn có vẻ đã trưởng thành, không giống người sẽ làm việc lỗ mãng."
Lăng Tiêu liếc nhìn hắn một cái, “Bề ngoài thì con Lục Dực Thần hổ kia là cấp tám bốn sao, nhưng có vẻ nó đang kiềm chế thực lực chân chính, hẳn là đã áp chế."
Nói thật, từ lúc Tiểu Manh Hổ sinh ra đến giờ còn chưa tới ba năm, tu luyện từ con số không cho tới cấp tám bốn sao ngày nay, tốc độ này không hề chậm, cho dù có liên quan tới việc từ nhỏ nó được hấp thu nội đan của mẹ, nhưng quả thật trong đó cũng cố cố gắng không nhỏ, và thiên phú từ huyết mạch nữa.
Nếu quả thật như Lăng Tiêu vừa nói, thực lực của Lục Dực Thần hổ cao hơn cấp tám bốn sao, thì sự phát triển của nó thật quá khinh khủng.
Lúc bọn họ đối thoại, thiếu niên và Lục Dực Thần hổ đã giao đấu tới tóe lửa, có vẻ thiếu niên đã coi thường Lục Dực Thần hổ, cuối cùng bị bức bách phải lấy vũ khí ra.
Đó là một trường cung màu đen, ở chuôi cung có điêu khắc hoa văn chìm tinh tế, không có mũi tên, chỉ thấy thiếu niên dồn sức kéo căng dây cung, chỉ thấy giữa chuôi cung và dây cung lập tức xuất hiện một mũi tên màu được ngưng tụ, mũi lên nhắm thẳng vào Triệu Đạt Chu đang đứng giữa Lôi Thiên Đài, ‘Vèo’ một tiếng, vội vã lao về phía Triệu Đạt Chu.
Lục Dực Thần hổ giữa không trung lập tức ngừng thế công, nhanh chóng chạy tới hướng Triệu Đạt Chu đang đứng.
Thiếu niên thấy thế, cười lạnh một tiếng chuẩn bị xông qua ngăn cản Lục Dực Thần hổ, ánh mắt Lục Dực Thần hổ thờ ơ liếc nhìn hắn, tốc độ đột nhiên bạo phát.
Gần như chỉ còn 1% giây nữa đã tăng lên gấp đôi lúc trước, Lục Dực Thần hổ tóm lấy Triệu Đạt Chu tránh qua một bên, nhưng mũi tên kia như thể được điều khiển, cũng lao qua như hình với bóng…
Lúc này Lục Dực Thần hổ mới buông Triệu Đạt Chu ra, khí thế trên người đột nhiên tăng vọt, thoáng chốc đã đột phá khỏi bốn sao, biến thành năm sao, chỉ là tốc độ tăng lên vẫn không ngừng.
Lục Dực Thần hổ không quan tâm, gầm lên giận dữ, nó dùng một quyền đánh thẳng vào mũi tên đang lao tới, hai loại sức mạnh va chạm vào nhau, không khí chợt biến thành những luống khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường, điên cuồng lan rộng ra bốn phía, chỉ mấy giây sau, mũi tên bị phá hủy.
Sắc mặt thiếu niên trở nên vô cùng khó coi.
Bây giờ thì hắn đã biết tại sao Triệu Đạt Chu lại tự tin như vậy rồi.
Thực lực của Lục Dực Thần hổ lại có thể nhảy từ bốn sao lên bảy sao, những ba sao, bây giờ gã đã thành bên yếu thế, hơn nữa đối phương còn hơn gã không chỉ một sao.
Dưới đài, sắc mặt của mấy kẻ đồng bọn cũng trở nên khó coi.
Một gã trung niên trong đó trầm giọng nói: “Vậy mà nhìn nhầm rồi, cái kẻ gọi Triệu Đạt Chu này cũng có chút bản lĩnh."
Thanh niên bên cạnh nóng nẩy nói: “Thành lão, nếu cứ mặc kệ như vậy, thiếu gia sẽ thất bại mất."
Lúc trước thiếu gia đã từng nói không dùng yêu thú khế ước, lại còn nói trước mặt tất cả mọi người, nếu như lật lọng, rồi rơi vào tai cấp trên, thể diện của thiếu gia sẽ mất sạch. Chỉ là, nếu bị một đan sư cấp năm đánh bại ở đây, thiếu gia sẽ càng thêm mất mặt.
Hiển nhiên là gã trung niên cũng biết sự nghiêm trọng của việc này, trầm ngâm một lát, mới nói: “Ta biết rồi, đợi lát nữa nếu thiếu gia không địch nổi, ta sẽ âm thầm ra tay."
Mặc dù Viêm thành nhiều cường giả, nhưng cường giả chân chính sao có thể đích thân ra mặt, có lẽ bên cạnh Lôi Thiên Đài có không ít cường giả, chỉ là với thực lực của mấy người đó thì không thể nào ra động tác của gã.
Tình thế trận chiến đã nghiêng hẳn về một bên.
Bởi vì thực lực của Lục Dực Thần hổ đã tăng lên, dù thiếu niên có vũ khí phụ trợ, thì sự chênh lệch hai sao đó cũng không thể bù đắp nổi, huống chi lực chiến của Lục Dực Thần hổ quả thật rất kinh người.
Tuy thực lực của thiếu niên cũng mạnh đấy, nhưng rõ ràng là không có đủ kinh nghiệm chiến đấu, rất nhanh đã trở nên yếu thế.
Một tay gã trung niên đặt vào biên giới của Lôi Thiên Đài, lặng lẽ bắn một chút ám chiêu, mục tiêu chính là Lục Dực Thần hổ đang chiếm hết lợi thế.
Cũng như gã trung niên nọ đã phỏng đoán, đúng là xung quanh Lôi Thiên Đài không có ai có thực lực cao hơn gã, các thế lực của Viêm thành sao có thể phái cường giả Hoàng cảnh hay Đế cảnh tới đây để xem một hồi quyết đấu chứ. Phải biết, trên cơ bản thì những cường giả này đều là trụ cột của các đại gia tộc, cho nên lúc này gã muốn giở trò cũng chẳng có ai nhìn ra được.
Thế nhưng mà gã đã tính thiếu mất một người.
Nói gì thì Triệu Đạt Chu cũng là sư huynh của Du Tiểu Mặc, sao Lăng Tiêu có thể trơ mắt nhìn yêu thú của hắn bị ám toán được.
Lúc gã trung niên nọ có động tác, y đã nhận ra.
Ngay lại thời điểm Lục Dực Thần hổ chuẩn bị đập chết thiếu niên kia, ở một nơi cách đó bốn, năm mét, đột nhiên có một tiếng ‘Ầm’ vang lên, cả phiến đá gần đó đều nổ tung.
Biến hóa này lập tức làm mọi người kinh ngạc.
Vì động tĩnh nhỏ này, động tác của Lục Dực Thần hổ hơi chậm lại, thiếu niên tóm lấy thời cơ này, nhanh chóng tránh ra, may mắn mà thoát khỏi một kích trí mạng.
“Thì ra, đây là lý do thật sự vì sao các ngươi cứ liên tục khiêu chiến mấy vị cường giả tại Lôi Thiên Đài sao? Đánh không lại, thì đánh lén, đúng là thú vị ghê!"
Đúng lúc này, một giọng nói đùa cợt đột nhiên vang lên giữa không trung.
Cả khuôn mặt gã trung niên đã trở nên u ám, sao gã có thể ngờ được mình lại bị phát hiện, hơn nữa gã không thể xác định được người lên tiếng đang đứng ở đâu.
Chỉ cần thông minh một chút là có thể đoán được ý tứ của mấy câu này.
Trên Lôi Thiên Đài, tự nhiên vô duyên vô cớ phát sinh một trận nổ tung, lại còn đúng lúc Lục Dực Thần hổ chuẩn bị thắng, nếu không phải trận nổ này, chỉ sợ Lục Dực Thần hổ đã sớm đập bẹp tên thiếu niên cuồng vọng kia rồi.
Ở Lôi Thiên Đài thần thánh mà có kẻ dám ăn gian sao?
Tất cả mọi người nhốn nháo.
Người dân Viêm thành coi việc quyết đấu ở Lôi Thiên Đài là vô cùng thần thánh, chưa bao giờ có chuyện như vậy xảy ra, vậy mà mấy kẻ từ ngoài tới dám làm chuyện này trước mặt họ, nếu không chừng mấy trận đấu trước cũng phải dựa vào thủ đoạn bẩn thỉu này mới thắng được.
Tác giả :
Doãn Gia