Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 305: Gian thạch thất cuối cùng
Về đến phòng, Du Tiểu Mặc còn tưởng Lăng Tiêu sẽ ở đó đợi hắn chứ, ai ngờ tìm quanh phòng lại phát hiện ra người nọ không có nhà, hắn định chạy qua bên cạnh hỏi một chút, kết quả là cả Đồng Việt Húc và Phong Trì Vân cũng không có nhà.
Đang buồn phiền, phía bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân.
Du Tiểu Mặc lập tức chạy ra ngoài, nhìn Lăng Tiêu đang bước vào, đi tới hỏi: “Anh đi đâu thế?"
Lăng Tiêu đã sớm phát hiện ra sự có mặt của hắn, nghe thấy hắn hỏi như vậy cũng không bất ngờ, trả lời ngắn gọn: “Đi bán linh đan."
Du Tiểu Mặc càng kinh ngạc hơn, “Không phải chứ, em nhớ ba ngay trước đưa cho anh chưa tới năm mươi viên mà, bán ba ngày cũng chưa xong sao?"
Lăng Tiêu nói, “Thứ nhất, đây không phải là học khu B, thứ hai, linh đan của em vẫn chưa có danh tiếng, đương nhiên sẽ ít người mua, thứ ba, học khu A rất nhiều người nóng lòng tới Sở Tu Luyện, cho nên khu tiêu thụ không đông đúc như ở học khu B."
Du Tiểu Mặc không thể không thừa nhận y nói rất có lý, lúc trước hắn có thể bán sạch linh đan như vậy cũng là nhờ Vinh Hiên và Tần Chương, tuy hiên bây giờ hắn có liên quan tới lão đầu, cũng có chút tiếng tăm, nhưng người mua hàng vẫn ít như trước, sau này số lượng tiêu thụ linh đan đành phải dựa vào thời gian mà từ từ tích lũy vậy.
Du Tiểu Mặc hỏi, “Vậy bây giờ bán hết chưa?"
Lăng Tiêu rót chén nước, “Vẫn chưa, nhưng ngoại trừ ngày đầu tiên chỉ bán được năm viên, thì bình quân hai ngày này cũng tăng lên rồi, hơn nữa những khách hàng quay lại cũng hơn 50%."
Du Tiểu Mặc suy tư một chút, thực ra 50% vẫn chưa thể sánh nổi với trước kia, thậm chí còn thấp hơn rất nhiều ấy chứ, nhưng họ mới đến đây, có thành tích này đã được coi là không tệ rồi.
Lăng Tiêu lại nói: “Học khu A khác học khu B, tuy chất lượng linh đan không quá cao, nhưng cũng không quá kém, nếu như em muốn có ưu thế, thì phải cố gắng hơn nữa."
Du Tiểu Mặc khó xử, cái này thì hơi khó.
Bây giờ hắn cũng đã coi tu luyện là việc ưu tiên, hơn nữa sau khi nếm được ngon ngọt, hắn tin tưởng sau này mình sẽ rất chịu khó chạy tới Sở Tu Luyện, bởi như vậy, thời gian luyện đan sẽ bị hao hụt, nếu như tăng thêm số lần luyện đan, thì số lượng linh đan được sản xuất sẽ ít đi.
Du Tiểu Mặc nghĩ đi nghĩ lại, liền nói: “Nếu thế, sau này cứ cách một đoạn thời gian ngắn chúng ta lại bán đi một ít linh đan thượng phẩm."
Lăng Tiêu nhún vai tỏ vẻ sao cũng được, vốn y cũng đã có ý này, cho dù người khác có nghi ngờ cũng chẳng thể nghĩ tới không gian, cùng lắm cũng chỉ cho rằng hắn có cách để mua được linh thảo thượng phẩm.
“Đúng rồi, lần trước Đồng Việt Húc nói khu thẻ đỏ có ba mươi mốt gian thạch nhất, nhưng ba ngày trước em có xem kỹ rồi, không hề phát hiện ra gian thứ ba mươi mốt, có khi nào Đồng Việt Húc tính sai rồi không."
Lăng Tiêu nói, “Hắn không tính sai, khu thẻ đỏ thực sự có ba mươi mốt gian, gian thạch thất em không tìm thấy kia nằm ở một vị trí đã bị che khuất, hẳn là nằm ở trung tâm của linh mạch chi mẫu."
Du Tiểu Mặc nhớ lại.
Trung tâm của linh mạch chi mẫu, hẳn là đã bị ba mươi gian thạch thất khác bao quanh, bảo sao hắn tìm mãi mà vẫn không thấy, quả thật là làm cho người ta bất ngờ.
“Thế phải làm sao mới đi vào được?" Du Tiểu Mặc hỏi.
Lăng Tiêu nhìn hắn một cái, “Linh mạch chi mẫu là một thứ rất quan trọng, có lẽ gian thạch thất kia không để cho người khác ra vào tùy tiện đâu."
Du Tiểu Mặc khẽ thở dài: “Thế thì thật là đáng tiếc."
Hắn chỉ tu luyện ở khu thẻ đỏ mỗi ba ngày mà đã đột phá, nếu như có thể vào gian thạch thất kia, chắc chắn sẽ càng nghịch thiên hơn.
Sau đó Du Tiểu Mặc lại đổi thẻ với Lăng Tiêu, đồng thời đem bảy phần điểm số trên thẻ đỏ chuyển qua thẻ tím, vì cân nhắc có lẽ phải dùng tới, cho nên hắn để lại cho Lăng Tiêu ba phần.
Nếu đổi thành người khác, chắc sẽ chẳng thể nào cầm lấy thản nhiên được như Lăng Tiêu.
Ngày hôm sau, Lăng Tiêu đi tới Sở Tu Luyện một mình.
Du Tiểu Mặc lấy linh thảo trong không gian ra, đám thượng phẩm linh thảo trong không gian đã tích lũy được không ít, sau này để tiết kiệm linh thủy, hắn đã dặn đám Xà Cầu chỉ trồng linh thảo cấp sáu trở lên, hôm nay đã gặt hái được kha khá.
Nhìn đám linh thảo trưng bày trên mặt đất, đều là nguyên liệu để làm Dung Nhan đan.
Tuy hắn không rõ thị trường của học khu A cho lắm, nhưng sức hấp dẫn của Dung Nhan đan với các cô gái sẽ không bao giờ thay đổi.
Mười ngày sau, Du Tiểu Mặc mang theo vẻ mặt hưng phấn đi ra khỏi phòng, tuy trong sự vui vẻ đó còn mang theo chút mệt mỏi, nhưng vẫn không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn được.
Sau khi nghỉ ngơi, hắn mới nhớ lại, hình như đã mười ngày rồi vẫn chưa thấy Lăng Tiêu trở về, tuy rằng lúc luyện đan hắn sẽ không chú ý tới sự việc xung quanh, nhưng nếu Lăng Tiêu đã trở lại nhất định hắn sẽ biết.
Chắc có lẽ đây là lần đầu tiêu Lăng Tiêu biến mất mười ngày để tu luyện, từ xưa đến nay chưa sao giờ xảy ra việc này.
Không biết lúc nào Lăng Tiêu sẽ trở về, Du Tiểu Mặc liền thu dọn đồ đạc rồi đi tới khu tiêu thụ.
Khu tiêu thụ của học khu A ở phía đông, không có phân chia, tất cả mọi giao dịch đều được thực hiện ở nơi này, cũng có thể dùng điểm số để trao đổi, chỉ cần xem người bán muốn bán thế nào.
Ra khỏi ký túc xá, Du Tiểu Mặc lập tức đi về phía đông, bởi vì phạm vi của học khu A quá lớn, cho nên hắn phải đi tròn bốn mươi phút mới đến được đích.
Khu tiêu thụ được xây dựng ở một quảng trường cực lớn.
Du Tiểu Mặc ước lượng một chút, quảng trường này lớn hơn khu tiêu thụ linh đan của học khu B tới năm lần, những bệ đá san sát nhau kéo dài từ cổng cho tới bên trong, bên trên được bày đầy những đồ vật muôn màu, dòng người hối hả đi tới đi lui trước các sạp hàng, càng đi vào trong, càng ít người.
Quầy hàng của học khu A có chút khác biệt.
Những quầy hàng có lưu lượng người qua lại lớn cần rất nhiều điểm mới mua được, ví dụ như mấy quầy hắn vừa đi qua.
Những quầy hàng thế này chỉ có người giàu có mới mua nổi, chỉ cần thanh toán điểm số là quầy hàng kia sẽ thuộc sở hữu của người nọ, mãi cho tới khi người đó rời khỏi học viện mới thôi, bất kể là cá nhân, hay cả một thế lực.
Sự khác biệt chính là về những quầy hàng có lưu lượng người ít.
Những quầy hàng kia không cần bỏ tiền đi thuê, học viện cân nhắc tới một số học sinh kiếm được chút điểm cũng không dễ dàng, cho nên hạ thấp yêu cầu ở khu tiêu thụ bên này.
Sau khi đi dạo một vòng, Du Tiểu Mặc lập tức đi tới quầy hàng Lăng Tiêu đã chỉ cho hắn biết, có điều khi hắn chạy tới, lại phát hiện vị trí kia đã bị người khác chiếm mất.
Hắn lấy tấm thẻ Lăng Tiêu đưa cho nhìn kĩ, rõ ràng Lăng Tiêu đã từng nói, phía trước mỗi quầy hàng sẽ có một tấm thẻ có ghi số tương ứng với quầy hàng, nếu như muốn sử dụng quầy hàng nào đó lâu dài, chỉ cần lấy tấm thẻ bên trên là được, người ngoài thấy không còn thẻ nữa, đã biết nơi này có chủ, chỉ là khoảng cách giữa hai lần bán hàng không được kéo dài quá nửa tháng, nếu hơn, người khác sẽ có quyền sử dụng, nhưng với tình hình bây giờ, có vẻ không phải như vậy rồi.
Người chiếm quầy hàng của hắn là hai thanh niên nhìn có vẻ rất cẩu thả.
Hai người đang trò chuyện với nhau, không biết nói đến cái gì, còn phát ra tiếng cười bỉ ổi nữa chứ, mãi cho tới khi Du Tiểu Mặc đi đến trước mặt họ, hai người nọ vẫn cho rằng hắn là khách hàng, một gã nhiệt tình mời chào.
“Vị bạn học này, muốn mua gì thế?"
Du Tiểu Mặc nói: “Ta không đến để mua hàng."
Hắn liếc nhìn những thứ được bày trên quầy, có chút câm nín, những thứ có giá trị cực kì ít, đa số là linh thảo cấp thấp, căn bản ở học khu A chẳng ai cần, vậy mà cũng đem ra được.
Nụ cười trên mặt thanh niên lập tức biến mất, dùng vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào hắn, “Không mua thì cút ngay."
Du Tiểu Mặc đưa thẳng tấm thẻ trên tay cho chúng xem, “Đây là quầy hàng của ta, ta nhớ rõ học viện có quy định, thẻ trên tay ai thì quầy hàng thuộc về người đó."
Thanh niên biến sắc, rồi hung tợn nhìn hắn: “Tiểu tử, biết chúng ta là ai không? Ta khuyên ngươi đưa thẻ đây, bằng không thì ta có rất nhiều cách để cho ngươi không thể sinh tồn ở nơi này nữa."
Du Tiểu Mặc yên lặng cất thẻ đi, cũng tự động xem nhẹ mấy câu kia, bình tĩnh ròi: “Xem ra các ngươi đang chuẩn bị khiêu chiến quy định của học viện, đã như vậy, ta đành phải mời trưởng lão đến phán xét rồi."
Gã thanh niên nhanh chóng liếc nhìn đồng bọn, người nọ ngầm hiểu, ngay lúc Du Tiểu Mặc xoay người, hai người kia đột nhiên vây hắn lại.
Thanh niên cười âm hiểm: “Cướp thẻ của ngươi, xem ngươi tố cáo thế nào."
Đã sớm đoán được hai gã này sẽ có ý định như vậy, Du Tiểu Mặc cảm giác chúng có thể là người của Thạch Môn, dù sao hắn đã kết thù với Thạch Môn rồi, có thêm chút nữa thì hắn cũng không quan tâm.
Không đợi hai người động tay, Du Tiểu Mặc đã ra tay trước, một dòng sức mạnh linh hồn mênh mông tuôn ra khỏi cơ thể hắn, hóa thành hai con mãnh hổ lao về phía hai gã nọ.
Mặc dù không dùng kỹ pháp, nhưng sức mạnh linh hồn của hắn đã có đủ công kích về tinh thần, hai gã này còn cho hắn là đan sư tay trói gà không chặt, nhất thời không phòng bị, ôm đầu kêu thảm thiết.
Chiêu thức này không chỉ làm cho hai gãi thanh niên kinh hoàng, mà những người chung quanh cũng bị giật mình, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Du Tiểu Mặc chằm chằm, người này vô cùng lạ mặt.
Du Tiểu Mặc bước đến trước mặt một tên, đứng từ trên cao nhìn xuống rồi nói: “Này, mang đồ của các ngươi đi."
Hai tên kia bò dậy thu dọn đồ đạc, sau đó lập tức bỏ chạy, mãi tới khi chạy đến một đoạn xa xa, một kẻ mới quay đầu lại dọa dẫm: “Ngươi cứ chờ đó, Thạch Môn sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Quả nhiên là người của Thạch Môn, giọng điệu kia hoàn toàn tương tự với mấy kẻ đã gặp bên ngoài Sở Tu Luyện, đúng là tác phong của Sài gia.
Du Tiểu Mặc vốn còn cho là chúng sẽ dẫn người tới gây sự, nhưng mà đợi đến lúc mặt trời sắp xuống núi rồi, hắn vẫn không thấy bóng dáng tên nào, dù có nghi hoặc, nhưng hắn vẫn dọn đồ đi về, dù sao hắn đâu có ngốc đến mức cứ cố đứng đợi chúng cơ chú.
Du Tiểu Mặc không biết, những tên kia quả thật có ý định chuẩn bị đến gây sự với hắn, chỉ là trùng hợp đụng phải Sài Chính, sau khi phát hiện đối tượng chúng kết thù là Du Tiểu Mặc, Sài Chính bất ngờ ra lệnh cho thuộc hạ hãy cố nhịn một chút.
Đang buồn phiền, phía bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân.
Du Tiểu Mặc lập tức chạy ra ngoài, nhìn Lăng Tiêu đang bước vào, đi tới hỏi: “Anh đi đâu thế?"
Lăng Tiêu đã sớm phát hiện ra sự có mặt của hắn, nghe thấy hắn hỏi như vậy cũng không bất ngờ, trả lời ngắn gọn: “Đi bán linh đan."
Du Tiểu Mặc càng kinh ngạc hơn, “Không phải chứ, em nhớ ba ngay trước đưa cho anh chưa tới năm mươi viên mà, bán ba ngày cũng chưa xong sao?"
Lăng Tiêu nói, “Thứ nhất, đây không phải là học khu B, thứ hai, linh đan của em vẫn chưa có danh tiếng, đương nhiên sẽ ít người mua, thứ ba, học khu A rất nhiều người nóng lòng tới Sở Tu Luyện, cho nên khu tiêu thụ không đông đúc như ở học khu B."
Du Tiểu Mặc không thể không thừa nhận y nói rất có lý, lúc trước hắn có thể bán sạch linh đan như vậy cũng là nhờ Vinh Hiên và Tần Chương, tuy hiên bây giờ hắn có liên quan tới lão đầu, cũng có chút tiếng tăm, nhưng người mua hàng vẫn ít như trước, sau này số lượng tiêu thụ linh đan đành phải dựa vào thời gian mà từ từ tích lũy vậy.
Du Tiểu Mặc hỏi, “Vậy bây giờ bán hết chưa?"
Lăng Tiêu rót chén nước, “Vẫn chưa, nhưng ngoại trừ ngày đầu tiên chỉ bán được năm viên, thì bình quân hai ngày này cũng tăng lên rồi, hơn nữa những khách hàng quay lại cũng hơn 50%."
Du Tiểu Mặc suy tư một chút, thực ra 50% vẫn chưa thể sánh nổi với trước kia, thậm chí còn thấp hơn rất nhiều ấy chứ, nhưng họ mới đến đây, có thành tích này đã được coi là không tệ rồi.
Lăng Tiêu lại nói: “Học khu A khác học khu B, tuy chất lượng linh đan không quá cao, nhưng cũng không quá kém, nếu như em muốn có ưu thế, thì phải cố gắng hơn nữa."
Du Tiểu Mặc khó xử, cái này thì hơi khó.
Bây giờ hắn cũng đã coi tu luyện là việc ưu tiên, hơn nữa sau khi nếm được ngon ngọt, hắn tin tưởng sau này mình sẽ rất chịu khó chạy tới Sở Tu Luyện, bởi như vậy, thời gian luyện đan sẽ bị hao hụt, nếu như tăng thêm số lần luyện đan, thì số lượng linh đan được sản xuất sẽ ít đi.
Du Tiểu Mặc nghĩ đi nghĩ lại, liền nói: “Nếu thế, sau này cứ cách một đoạn thời gian ngắn chúng ta lại bán đi một ít linh đan thượng phẩm."
Lăng Tiêu nhún vai tỏ vẻ sao cũng được, vốn y cũng đã có ý này, cho dù người khác có nghi ngờ cũng chẳng thể nghĩ tới không gian, cùng lắm cũng chỉ cho rằng hắn có cách để mua được linh thảo thượng phẩm.
“Đúng rồi, lần trước Đồng Việt Húc nói khu thẻ đỏ có ba mươi mốt gian thạch nhất, nhưng ba ngày trước em có xem kỹ rồi, không hề phát hiện ra gian thứ ba mươi mốt, có khi nào Đồng Việt Húc tính sai rồi không."
Lăng Tiêu nói, “Hắn không tính sai, khu thẻ đỏ thực sự có ba mươi mốt gian, gian thạch thất em không tìm thấy kia nằm ở một vị trí đã bị che khuất, hẳn là nằm ở trung tâm của linh mạch chi mẫu."
Du Tiểu Mặc nhớ lại.
Trung tâm của linh mạch chi mẫu, hẳn là đã bị ba mươi gian thạch thất khác bao quanh, bảo sao hắn tìm mãi mà vẫn không thấy, quả thật là làm cho người ta bất ngờ.
“Thế phải làm sao mới đi vào được?" Du Tiểu Mặc hỏi.
Lăng Tiêu nhìn hắn một cái, “Linh mạch chi mẫu là một thứ rất quan trọng, có lẽ gian thạch thất kia không để cho người khác ra vào tùy tiện đâu."
Du Tiểu Mặc khẽ thở dài: “Thế thì thật là đáng tiếc."
Hắn chỉ tu luyện ở khu thẻ đỏ mỗi ba ngày mà đã đột phá, nếu như có thể vào gian thạch thất kia, chắc chắn sẽ càng nghịch thiên hơn.
Sau đó Du Tiểu Mặc lại đổi thẻ với Lăng Tiêu, đồng thời đem bảy phần điểm số trên thẻ đỏ chuyển qua thẻ tím, vì cân nhắc có lẽ phải dùng tới, cho nên hắn để lại cho Lăng Tiêu ba phần.
Nếu đổi thành người khác, chắc sẽ chẳng thể nào cầm lấy thản nhiên được như Lăng Tiêu.
Ngày hôm sau, Lăng Tiêu đi tới Sở Tu Luyện một mình.
Du Tiểu Mặc lấy linh thảo trong không gian ra, đám thượng phẩm linh thảo trong không gian đã tích lũy được không ít, sau này để tiết kiệm linh thủy, hắn đã dặn đám Xà Cầu chỉ trồng linh thảo cấp sáu trở lên, hôm nay đã gặt hái được kha khá.
Nhìn đám linh thảo trưng bày trên mặt đất, đều là nguyên liệu để làm Dung Nhan đan.
Tuy hắn không rõ thị trường của học khu A cho lắm, nhưng sức hấp dẫn của Dung Nhan đan với các cô gái sẽ không bao giờ thay đổi.
Mười ngày sau, Du Tiểu Mặc mang theo vẻ mặt hưng phấn đi ra khỏi phòng, tuy trong sự vui vẻ đó còn mang theo chút mệt mỏi, nhưng vẫn không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn được.
Sau khi nghỉ ngơi, hắn mới nhớ lại, hình như đã mười ngày rồi vẫn chưa thấy Lăng Tiêu trở về, tuy rằng lúc luyện đan hắn sẽ không chú ý tới sự việc xung quanh, nhưng nếu Lăng Tiêu đã trở lại nhất định hắn sẽ biết.
Chắc có lẽ đây là lần đầu tiêu Lăng Tiêu biến mất mười ngày để tu luyện, từ xưa đến nay chưa sao giờ xảy ra việc này.
Không biết lúc nào Lăng Tiêu sẽ trở về, Du Tiểu Mặc liền thu dọn đồ đạc rồi đi tới khu tiêu thụ.
Khu tiêu thụ của học khu A ở phía đông, không có phân chia, tất cả mọi giao dịch đều được thực hiện ở nơi này, cũng có thể dùng điểm số để trao đổi, chỉ cần xem người bán muốn bán thế nào.
Ra khỏi ký túc xá, Du Tiểu Mặc lập tức đi về phía đông, bởi vì phạm vi của học khu A quá lớn, cho nên hắn phải đi tròn bốn mươi phút mới đến được đích.
Khu tiêu thụ được xây dựng ở một quảng trường cực lớn.
Du Tiểu Mặc ước lượng một chút, quảng trường này lớn hơn khu tiêu thụ linh đan của học khu B tới năm lần, những bệ đá san sát nhau kéo dài từ cổng cho tới bên trong, bên trên được bày đầy những đồ vật muôn màu, dòng người hối hả đi tới đi lui trước các sạp hàng, càng đi vào trong, càng ít người.
Quầy hàng của học khu A có chút khác biệt.
Những quầy hàng có lưu lượng người qua lại lớn cần rất nhiều điểm mới mua được, ví dụ như mấy quầy hắn vừa đi qua.
Những quầy hàng thế này chỉ có người giàu có mới mua nổi, chỉ cần thanh toán điểm số là quầy hàng kia sẽ thuộc sở hữu của người nọ, mãi cho tới khi người đó rời khỏi học viện mới thôi, bất kể là cá nhân, hay cả một thế lực.
Sự khác biệt chính là về những quầy hàng có lưu lượng người ít.
Những quầy hàng kia không cần bỏ tiền đi thuê, học viện cân nhắc tới một số học sinh kiếm được chút điểm cũng không dễ dàng, cho nên hạ thấp yêu cầu ở khu tiêu thụ bên này.
Sau khi đi dạo một vòng, Du Tiểu Mặc lập tức đi tới quầy hàng Lăng Tiêu đã chỉ cho hắn biết, có điều khi hắn chạy tới, lại phát hiện vị trí kia đã bị người khác chiếm mất.
Hắn lấy tấm thẻ Lăng Tiêu đưa cho nhìn kĩ, rõ ràng Lăng Tiêu đã từng nói, phía trước mỗi quầy hàng sẽ có một tấm thẻ có ghi số tương ứng với quầy hàng, nếu như muốn sử dụng quầy hàng nào đó lâu dài, chỉ cần lấy tấm thẻ bên trên là được, người ngoài thấy không còn thẻ nữa, đã biết nơi này có chủ, chỉ là khoảng cách giữa hai lần bán hàng không được kéo dài quá nửa tháng, nếu hơn, người khác sẽ có quyền sử dụng, nhưng với tình hình bây giờ, có vẻ không phải như vậy rồi.
Người chiếm quầy hàng của hắn là hai thanh niên nhìn có vẻ rất cẩu thả.
Hai người đang trò chuyện với nhau, không biết nói đến cái gì, còn phát ra tiếng cười bỉ ổi nữa chứ, mãi cho tới khi Du Tiểu Mặc đi đến trước mặt họ, hai người nọ vẫn cho rằng hắn là khách hàng, một gã nhiệt tình mời chào.
“Vị bạn học này, muốn mua gì thế?"
Du Tiểu Mặc nói: “Ta không đến để mua hàng."
Hắn liếc nhìn những thứ được bày trên quầy, có chút câm nín, những thứ có giá trị cực kì ít, đa số là linh thảo cấp thấp, căn bản ở học khu A chẳng ai cần, vậy mà cũng đem ra được.
Nụ cười trên mặt thanh niên lập tức biến mất, dùng vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào hắn, “Không mua thì cút ngay."
Du Tiểu Mặc đưa thẳng tấm thẻ trên tay cho chúng xem, “Đây là quầy hàng của ta, ta nhớ rõ học viện có quy định, thẻ trên tay ai thì quầy hàng thuộc về người đó."
Thanh niên biến sắc, rồi hung tợn nhìn hắn: “Tiểu tử, biết chúng ta là ai không? Ta khuyên ngươi đưa thẻ đây, bằng không thì ta có rất nhiều cách để cho ngươi không thể sinh tồn ở nơi này nữa."
Du Tiểu Mặc yên lặng cất thẻ đi, cũng tự động xem nhẹ mấy câu kia, bình tĩnh ròi: “Xem ra các ngươi đang chuẩn bị khiêu chiến quy định của học viện, đã như vậy, ta đành phải mời trưởng lão đến phán xét rồi."
Gã thanh niên nhanh chóng liếc nhìn đồng bọn, người nọ ngầm hiểu, ngay lúc Du Tiểu Mặc xoay người, hai người kia đột nhiên vây hắn lại.
Thanh niên cười âm hiểm: “Cướp thẻ của ngươi, xem ngươi tố cáo thế nào."
Đã sớm đoán được hai gã này sẽ có ý định như vậy, Du Tiểu Mặc cảm giác chúng có thể là người của Thạch Môn, dù sao hắn đã kết thù với Thạch Môn rồi, có thêm chút nữa thì hắn cũng không quan tâm.
Không đợi hai người động tay, Du Tiểu Mặc đã ra tay trước, một dòng sức mạnh linh hồn mênh mông tuôn ra khỏi cơ thể hắn, hóa thành hai con mãnh hổ lao về phía hai gã nọ.
Mặc dù không dùng kỹ pháp, nhưng sức mạnh linh hồn của hắn đã có đủ công kích về tinh thần, hai gã này còn cho hắn là đan sư tay trói gà không chặt, nhất thời không phòng bị, ôm đầu kêu thảm thiết.
Chiêu thức này không chỉ làm cho hai gãi thanh niên kinh hoàng, mà những người chung quanh cũng bị giật mình, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Du Tiểu Mặc chằm chằm, người này vô cùng lạ mặt.
Du Tiểu Mặc bước đến trước mặt một tên, đứng từ trên cao nhìn xuống rồi nói: “Này, mang đồ của các ngươi đi."
Hai tên kia bò dậy thu dọn đồ đạc, sau đó lập tức bỏ chạy, mãi tới khi chạy đến một đoạn xa xa, một kẻ mới quay đầu lại dọa dẫm: “Ngươi cứ chờ đó, Thạch Môn sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Quả nhiên là người của Thạch Môn, giọng điệu kia hoàn toàn tương tự với mấy kẻ đã gặp bên ngoài Sở Tu Luyện, đúng là tác phong của Sài gia.
Du Tiểu Mặc vốn còn cho là chúng sẽ dẫn người tới gây sự, nhưng mà đợi đến lúc mặt trời sắp xuống núi rồi, hắn vẫn không thấy bóng dáng tên nào, dù có nghi hoặc, nhưng hắn vẫn dọn đồ đi về, dù sao hắn đâu có ngốc đến mức cứ cố đứng đợi chúng cơ chú.
Du Tiểu Mặc không biết, những tên kia quả thật có ý định chuẩn bị đến gây sự với hắn, chỉ là trùng hợp đụng phải Sài Chính, sau khi phát hiện đối tượng chúng kết thù là Du Tiểu Mặc, Sài Chính bất ngờ ra lệnh cho thuộc hạ hãy cố nhịn một chút.
Tác giả :
Doãn Gia