Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 128: Lại trúng chiêu

Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 128: Lại trúng chiêu

Cảm giác mình đã có thêm một người bạn nữa, Du Tiểu Mặc vui vẻ vừa đi vừa ngâm nga bài hát thiếu nhi Hai con hổ, trên đường còn đưa tới mấy ánh mắt quái dị của các sư huynh đệ.

Biết sao giờ, ai bảo hắn chỉ biết hát nhạc thiếu nhi chứ, từ nhỏ hắn đã lớn lên trong sự dạy bảo nghiêm nghị của cha mẹ, xem TV cũng chỉ có thể xem chương trình thiếu nhi, hoạt hình, thời sự, còn đọc tiểu thuyết hay nghe những ca khúc được yêu thích lúc bấy giờ đều không được cho phép.

Cũng không phải cấm tất cả, ít ra mỗi ngày hắn còn có thể xem phim truyền hình một giờ, nhưng hắn vẫn hết sức buồn phiền, phim truyền hình thời buổi này nếu mỗi ngày không chiếu hai tập thì cũng là ba tập, một giờ thì xem hiểu cái quái gì chứ, xem tập trước mà không biết nội dung tập sau thì xem làm gì hả trời, nhưng hắn cũng chỉ dám cằn nhằn trong lòng mà thôi, sự uy nghiêm của cha mẹ ảnh hưởng tới hắn rất lớn.

Đẩy cửa phòng đi vào, Du Tiểu Mặc quay người định đóng cửa lại, bên cạnh đột nhiên có một bàn tay lớn vươn ra, thoáng cái đã bịt miệng hắn, sau đó kéo hắn vào phía trong, dùng sức rất mạnh.

Du Tiểu Mặc sợ tới mức hồn xiêu phách lạc, còn tưởng mình bị kẻ trộm tập kích rồi, chỉ là một lát sau, hắn ngửi được mùi hương quen thuộc từ người phía sau, tiếng tim đập mạnh mẽ truyền tới từ trong lồng ngực người kia cũng cho hắn cái cảm giác cực kỳ thân quen, rốt cục cũng ngừng vùng vẫy.

Người nọ thấy hắn không giãy dụa nữa, lập tức mất hứng, oán trách một câu, “Tiểu sư đệ sao ngươi không phản ứng gì hết vậy, chẳng lẽ ngươi không sợ ta sẽ trước gian sau gian ngươi sao?"

Du Tiểu Mặc lập tức xạm mặt, đồ khốn, cái gì gọi là trước gian sau gian, hắn là nam nhân chính hiệu nha, mới vài ngày không gặp, da mặt lại càng dày hơn rồi.

Du Tiểu Mặc giận dữ, cắn răng nghiến lợi rít lên: “Ta không thèm tin!"

Ta không tin chỗ kia của ngươi có thể đứng lên với đàn ông đó. Tuy mấy lần trước bị Lăng Tiêu ép cùng nhau sờ sờ, nhưng Du Tiểu Mặc vẫn cố chấp cho rằng đó chỉ là hiện tượng thần bột rất chi là bình thường của mỗi nam nhân mà thôi… Dù, dù sao thì mọi người cũng giúp đỡ lẫn nhau mà, hơn nữa hắn có nghĩ cũng chẳng tưởng tượng ra nổi hình ảnh hai nam nhân này nọ với nhau…

Động tác ăn đậu hũ của Lăng Tiêu lập tức dừng lại, sau nửa ngày mới bật ra tiếng cười bị đè nèn, cằm tựa vào bờ vai Du Tiểu Mặc, đùa giỡn: “Nếu ngươi không tin, chúng ta thử xem là được."

Nói xong, còn không chờ Du Tiểu Mặc kịp phản ứng, Lăng Tiêu liền xoay người ôm ngang hắn lên.

Du Tiểu Mặc bị giật mình thiếu chút nữa đã hét lớn, nhưng vừa lên tiếng, hắn đã lập tức che miệng lại, bởi vì Lăng Tiêu thì thầm vào tai hắn một câu.

“Nếu như ngươi lên tiếng, mấy sư huynh bên cạnh sẽ chạy qua đó."

Xét thấy lần trước bởi vì tu luyện mà xảy ra dị tượng đã làm mấy vị sư huynh ở xung quanh chạy tới một lần, Du Tiểu Mặc cũng không muốn chuyện như vậy lặp lại lần nữa, càng không muốn để cho người khác biết Lăng Tiêu đang ở trong phòng hắn.

Lướt qua bình phong, Lăng Tiêu bế Du Tiểu Mặc tới bên giường, sau đó mỉm cười, dưới ánh mắt kinh ngạc của Du Tiểu Mặc, ném hắn lên giường, cũng may mà trên giường đã được trải một lớp chăn khá dày.

Lúc vừa được buông ra, Du Tiểu Mặc lập tức lăn vào trong góc, hai tay bắt chéo trước ngực, bày ra tư thế tự vệ, sợ muốn chết mà còn cố mạnh miệng nói: “Ngươi muốn làm gì?"

“Làm gì hả?" Lăng Tiêu nhìn hắn, mỉm cười, “Đương nhiên là gian ngươi rồi!"

Du Tiểu Mặc suýt nữa đã nghẹn nước miếng mà chết, hai mắt trợn tròn nhìn Lăng Tiêu, dường như đang muốn nhìn xem y đang nói đùa, hay là… thật.

Lăng Tiêu thích thú nhìn đôi mắt tròn xoe đang mở to kia, rõ ràng nguyên hình của Du Tiểu Mặc là một bé cừu nhỏ, nhưng đôi khi cứ thích giả vờ đội lốt báo, mà dù là cừu nhỏ hay báo nhỏ gì thì cũng đáng yêu hết, dù sao thì hắn cũng chẳng có móng vuốt sắc bén, chỉ có hai cái vuốt bằng thịt mềm mại thôi.

Dưới ánh mắt đề phòng của Du Tiểu Mặc, Lăng Tiêu khom người xuống, hai tay chống lên giường, dùng cái vẻ mặt sung sướng nhìn Du Tiểu Mặc đang co rúm trong góc, chậm rãi nhếch miệng: “Thực ra… ta không thích gian một mình, ta thích… cùng gian!"

Trái tim yếu ớt của Du Tiểu Mặc lập tức bị sét đánh cho bùng nổ rồi.

Cái gì gọi là cùng gian chớ, đừng bảo y đang ám chỉ cái ý đó nha?

Lăng Tiêu bị chọc cho vui muốn chết, có vẻ cũng nhìn ra nghi ngờ của hắn, mập mờ nói: “Ừm, chính là như ngươi nghĩ đó, sao nào, có hứng thú thử với ta một chút không?"

Thử cái gì mà thử… Thử cái em gái ngươi ấy!

Trái tim yếu đuối tội nghiệp, số lần mày bị kích thích trong hôm nay còn nhiều hơn tất cả số lần trước kia cộng lại rồi.

Du Tiểu Mặc làm bộ đáng thương mà nghĩ, thật là đáng ghét, từ sâu thẳm trong lòng hắn còn đang có một Du Tiểu Mặc nho nhỏ tức giận đấm ngực dậm chân, vì sao y có thể nói mấy lời như vậy mà mặt không đổi sắc cơ chứ, chẳng lẽ hai nam nhân thật sự… có thể? Không đời nào, nhất định là do đầu óc của hắn đã bị y làm cho hồ đồ rồi.

Du Tiểu Mặc lắc đầu lia lịa, kiên quyết không muốn thử.

Lăng Tiêu cũng không tức giận, đột nhiên giơ tay giữ chặt chăn trên giường, dùng sức kéo mạnh về phía mình. Du Tiểu Mặc không để ý tới đám chăn bên dưới, chưa kịp phòng thủ đã bị kéo một cái, cả người đều ngã nhào, không đợi hắn đứng dậy, hai cái chân đã bị tên kia túm chặt, sau đó cùng số phận với cái chăn, bị Lăng Tiêu kéo về phía y.

Đợi hắn kịp tỉnh hồn lại, khuôn mặt tuấn tú của Lăng Tiêu đã xuất hiện ở cự ly gần, làm hắn sợ tới mức hét lớn, cũng mất luôn khí thế lúc trước, lắp bắp: “Ngươi, ngươi… đến cùng là ngươi muốn làm gì?"

“Không phải ta nói rồi sao." Lăng Tiêu đưa ngón tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt hắn, bất kể là động tác hay giọng nói, đều mang một chút mập mờ lôi cuốn, đủ để cho người ta mặt đỏ tim đập.

“Nhưng, nhưng mà, ta là nam…" Du Tiểu Mặc thật sự đã đỏ mặt, vội vàng lắp bắp phản kháng.

“Ta biết, không ai so với ta rõ ràng hơn việc ngươi là nam." Nụ cười đọng nơi khóe miệng Lăng Tiêu càng trở nên vui vẻ, còn khẳng định mà nói: “Hơn nữa trước kia ta cũng nói qua rồi, nam nhân cùng nam nhân thực ra cũng có thể."

“Thật không?" Du Tiểu Mặc mở to mắt, vừa nói xong đã muốn tát cho mình một cái, hiện tại tuyệt đối không nên hỏi vấn đề thật giả mới đúng.

Quả nhiên, sau khi nghe được câu này, Lăng Tiêu rốt cục cũng không nhịn nổi mà cười phá lên, cười một lúc lâu, mãi cho tới khi Du Tiểu Mặc xạm mặt lại, sắp thẹn quá hóa giận mới cố gắng ngừng lại.

“Tiểu sư đệ, chúng ta thử một chút là ngươi sẽ biết có làm được hay không rồi."

Lăng Tiêu thấp giọng nói một câu, sau đó thừa dịp Du Tiểu Mặc còn đang mải kinh ngạc, cúi người nâng cằm hắn lên, ngậm lấy đôi môi kia, hôn thật sâu.

Du Tiểu Mặc hoảng hốt, lúc cảm nhận được đôi môi mình bị hút đến đau rát, rốt cục cũng giãy dụa, bởi vì hai chân vẫn nằm trong tay y, đành phải dùng hai tay để chống cự.

Lại không biết, hắn càng giãy dụa, Lăng Tiêu càng hưng phấn, chút xíu sức lực của Du Tiểu Mặc chẳng lay chuyển được cơ thể y tẹo nào, mà đôi tay đang đẩy loạn xạ kia còn khiến toàn thân y rung động, dục vọng trong mắt giống như được châm ngòi càng bùng cháy dữ dội, hô hấp cũng trở nên nóng hổi, vội vàng cởi bỏ dây lưng bên hông, gạt áo bào qua một bên, chỉ cách một lớp quần trong thật mỏng, thứ khổng hồ đang sưng lên giữa hai chân càng thêm rõ ràng.

Du Tiểu Mặc vừa cúi đầu nhìn xuống, lập tức tê cả da đầu.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tiểu đệ đệ của Lăng Tiêu, mà cũng không phải lần thứ hai, ngược lại, hắn đã nhìn qua rất nhiều lần rồi, nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy nó, hắn vẫn không nhịn được mà sợ run, thật sự quá lớn, mỗi lần giúp y an ủi, ngày hôm sau tay hắn sẽ vô cùng vô cùng đau nhức, ngay cả luyện đan cũng không nổi.

Lăng Tiêu thấy phản ứng của hắn, lại sung sướng cười một tiếng, hạ thân động vài cái, dùng cái thứ khổng lồ kia ma sát lên chân Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc đột nhiên thở dốc, với tư cách là một tiểu xử nam, hắn bày tỏ bản thân chẳng có chút kháng cự nào, thân thể đã lập tức mềm nhũn, đầu óc vô thức mà nghĩ tới cảnh tượng lúc trước, vừa ướt át lại kích thích, đột nhiên trong mũi nóng lên, giống như có thứ gì đó muốn chảy ra, làm hắn sợ tới mức vội vàng che mũi lại.

Vừa nghĩ tới thứ muốn chảy ra là cái gì, Du Tiểu Mặc đột nhiên bị sét đánh cho đen thui, hắn hắn hắn… hắn thật sự càng ngày càng không bình thường rồi.

Lăng Tiêu buông cái miệng nhỏ nhắn đã bị y mút tới sưng đỏ, ngắm nghía nét mặt của Du Tiểu Mặc rồi phát ra một tiếng cười khẽ trầm thấp, chợt cúi đầu xuống, cắn cắn vành tai hắn, nhẹ nhàng mơn trớn từ vành tai xuống cổ, bàn tay cũng không nhàn rỗi, chuyển từ trên mặt hắn xuống ngực, còn tiện tay vân vê hai nụ hoa hồng hồng ở gần đó, rồi nhẹ nhàng bóp vài cái.

Cái cảm giác kích thích như vậy làm cho tiểu xử nam run rẩy không thôi, khoái cảm như luồng điện truyền từ hai điểm trước ngực lan ra toàn thân khiến hắn tê rần, một đợt lại nối tiếp một đợt, tiếng rên rỉ quyến rũ vô thức bật ra từ đôi môi vẫn còn sưng, âm thanh đè nén như không thể kiềm chế nổi.

Lăng Tiêu ngẩng đầu hôn cái miệng nhỏ xinh của hắn, nuốt trọn tiếng rên rỉ kia, cùng lúc đó lại thấy y duỗi tay ra, nhanh chóng vẽ lên không trung một cái ấn, giống hệt như kết giới mà y từng bố trí trong lúc Du Tiểu Mặc luyện đan.

Tuy đây không phải là lần thứ nhất Du Tiểu Mặc động tình, nhưng mỗi lần động tình đều như lần đầu tiên, cảm xúc cứ dâng trào khó mà kiềm nén nổi.

Không bao lâu, hắn đã bị Lăng Tiêu đầu độc tới mức quên mất mình là ai, đầu lưỡi say sưa cuốn vào nhau, phát ra tiếng nước đầy kích thích, hai tay cứ vô thức mà quàng lên ôm cổ Lăng Tiêu, hai chân cũng tự động kẹp chặt bờ hông kia, cả người đều treo trên người y.

Trong mắt Lăng Tiêu vụng trộm lóe lên một chút vui vẻ, thiếu niên đã vì y mà toát ra biểu lộ ý loạn tình mê như vậy, hành vi chủ động đáp lại của Du Tiểu Mặc khiến dục vọng của Lăng Tiêu tăng vọt, một tay vội vàng thò vào bên trong y phục của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận được xúc cảm mềm mại mịn màng truyền tới từ lòng bàn tay, khẽ than một tiếng sung sướng.

Ngay lúc cái tay kia định chuyển qua quần Du Tiểu Mặc, muốn tiến thêm một bước nữa, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa ầm ầm…

Động tác của Lăng Tiêu lập tức ngừng lại, đợi lúc y nhìn xuống, khuôn mặt người bên dưới đã như chim sợ cành cong, hoảng hốt thức tỉnh khỏi sự say mê kia, mặt mũi lúc này tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Đã sắp đến tận miệng rồi mà… ( ︶︿︶)
Tác giả : Doãn Gia
3/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại