Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 122: Hai việc quan trọng
Ba bình linh đan hạ phẩm cấp hai có thể bán được mấy vạn kim tệ.
Nếu là vài ngày trước thì còn lâu Du Tiểu Mặc mới rộng rãi đưa cho Lăng Tiêu một lúc nhiều linh đan như vậy, nhưng mà giờ hắn đã không cần bán linh đan kiếm tiền nữa, mà cũng chẳng thiếu mấy viên linh đan hạ phẩm, nếu như dựa vào bán linh đan mà kiếm tiền, thì linh đan thượng phẩm vẫn lời nhất.
Chỉ là mấy ngày nữa, hắn dự định sẽ thử luyện linh đan cấp ba.
Trong khoảng thời gian này, Du Tiểu Mặc cảm thấy sức mạnh linh hồn của mình đã khá dư dả, luyện linh đan cấp hai rất thuận lợi, gần như chỉ cần tiện tay cũng luyện được một viên, cảm giác không khác gì lúc chuẩn bị đột phá cấp một.
Mải suy nghĩ, Du Tiểu Mặc đã rời khỏi Đô Phong từ lúc nào, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ được, hắn còn chưa kịp bước vào khu vực của Võ Hệ đã bị người cản lại.
Người ngăn hắn là hai nam tử mặc áo giáp màu bạc, cả khuôn mặt toát lên một vẻ nghiêm túc, loại áo giáp này Du Tiểu Mặc đã từng gặp ở núi Vô Song, cũng chính loại áo giáp mà những hộ vệ tuần tra thường mặc.
Tuy giáp bạc cho người ta cái cảm giác cực kỳ lạnh lẽo, nhưng cũng cực kỳ uy vũ, những người này không phải đệ tử Võ Hệ, mà là một phần trong đội hộ vệ của chưởng môn, mỗi người đều có tu vi trên Nhật cảnh, từ đầu tới cuối đều trung thành với chưởng môn, trừ khi có lệnh của chưởng môn, nếu không thì bất kể ai cũng không điều động được họ.
Suy từ điểm này mà ra, người nắm quyền trong phái Thiên Tâm hẳn là chưởng môn Thang Phàm, dù các trưởng lão có tiếng nói tới đâu thì vẫn không có thực quyền.
Sau khi ngăn Du Tiểu Mặc lại, một nam tử trong đội hộ vệ giáp bạc dùng cái giọng điệu giải quyết việc chung mà nói: “Không có mệnh lệnh của chưởng môn và các trưởng lão, bất luận là kẻ nào cũng không được phép ra vào."
“Thế nhưng mà… ta chỉ muốn đi lên tìm Lăng sư huynh thôi." Du Tiểu Mặc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người kia, dường như không thể thương lượng nổi, có chút ủ rũ, cũng hơi nghi hoặc, hình như phái Thiên Tâm trước kia đâu có nghiêm khắc đến vậy, sao hắn mới ra ngoài vài ngày, trở về đã thay đổi thành thế này rồi? Hắn nhớ rõ giữa Đan Hệ và Võ Hệ không có thiết lập quy định như vậy.
“Không được." Nam tử kia không chút nào nhượng bộ.
Vị còn lại tuy không nói gì, nhưng dựa vào cái nét mặt nghiêm nghị kia, đoán chừng là ý tứ cũng không khác mấy.
Du Tiểu Mặc đành phải bỏ ý định đi tìm Lăng Tiêu, buồn bực quay về Đô Phong.
Vừa đi vừa nghĩ liệu có phải phái Thiên Tâm đã xảy ra chuyện gì không, nếu không thì sao lại canh phòng nghiêm ngặt đến thế, hắn cũng nhớ tới hai vị đệ tử Võ Hệ gặp ở chân núi vài ngày trước, lúc ấy họ còn có vẻ rất gấp gáp, bảo Lăng Tiêu phải tới gặp chưởng môn ngay.
Chỉ là khi ấy hắn cũng không để tâm, cộng thêm việc sau đó cũng không nghe thấy có ai bàn tán, cả đám đệ tử Đô Phong đều bình thường như mọi khi, Du Tiểu Mặc cũng mặc kệ luôn, chỉ nghĩ có lẽ Lăng Tiêu đang bận rộn gì đó nên mới không có thời gian tới tìm mình.
Bây giờ nhìn lại mới thấy, hẳn là có chuyện lớn phát sinh rồi, nếu không thì chưởng môn cũng chẳng cần phái người canh giữ đường lên núi Vô Song làm gì.
“Ồ? Đây không phải là tiểu sư đệ sao?"
Giữa lúc Du Tiểu Mặc nghĩ đến xuất thần, một âm thanh mang theo nghi hoặc hơn nữa còn bao hàm cả sự vui mừng không thể bỏ qua được bỗng vang lên, truyền đến từ phía sau hắn.
Du Tiểu Mặc giật mình, chợt phát hiện giọng nói này rất quen thuộc, nhìn lại, quả nhiên là đại sư huynh Phương Thần Nhạc, còn có nhị sư huynh Phục Tử Lâm, hai người vừa trở về từ Vân Thủy Phong, trùng hợp gặp hắn ở đây.
Du Tiểu Mặc lập tức chạy tới trước mặt họ, mừng rỡ nói: “Đại sư huynh, nhị sư huynh, cuối cùng thì các huynh cũng đã về rồi, đệ chờ hai người mấy ngày rồi đó."
Dựa vào lời Du Tiểu Mặc nói thì hẳn là đã trở về mấy ngày rồi, Phương Thần Nhạc cũng cười nói: “Biết sao giờ, mấy hôm nay khá bận, sáu ngày trước ta và nhị sư huynh của ngươi bị Diệp sư thúc kêu tới, vẫn bận mãi cho tới bây giờ mới được nghỉ, có lẽ ngày mai vẫn phải tới Vân Thủy Phong lần nữa."
“Có việc gì mà bận tới vậy, không phải lúc trước rất nhàn rỗi sao?" Du Tiểu Mặc kinh ngạc hỏi.
“Tiểu sư đệ đã về đến bây giờ rồi mà vẫn chưa nghe nói gì sao?" Phương Thần Nhạc nghe Du Tiểu Mặc hỏi, cũng hơi ngạc nhiên, nhưng mà nghĩ lại, việc này đã truyền ra từ sáu ngày trước, lúc đó Du Tiểu Mặc không ở trong phái, mà chờ hắn trở về, những người khác cũng bận rộn chuẩn bị cho bản thân rồi, không nghe hắn nhắc tới, còn tưởng hắn đã biết rồi, cho nên chẳng ai đề cập đến.
“Đại sư huynh, đến cùng thì đã có chuyện gì xảy ra?" Du Tiểu Mặc không ngờ, mấy ngày hắn có ở đây, đúng là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Phương Thần Nhạc vỗ vỗ vai hắn, nói, “Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Là một tiểu trạch nam, Du Tiểu Mặc không hề có sức kháng cự với mấy loại chuyện hấp dẫn như bát quái, cho nên hắn rất tò mò không biết đại sư huynh định nói gì, nghe Phương Thần Nhạc nói vậy lập tức đi theo.
“Khoảng thời gian ngươi đi ra ngoài, đã xảy ra hai việc quan trọng, việc thứ nhất có liên quan tới phái Thiên Tâm, sáu ngày trước, cũng là buổi tối sau ngày ngươi và Lâm Tiếu sư huynh đi, Tàng Thư Các đã bị mất trộm, nghe nói thứ bị mất là một vật rất quan trọng, chưởng môn nổi giận, đêm đó liền hạ lệnh không cho bất cứ đệ tử nào tùy ý đi lại, tất cả mọi nơi đều phái người đứng gác, chỉ là kẻ trộm kia hình như là một tu luyện giả, cho nên không liên quan tới Đan Hệ nhiều."
Sau một lát, Phương Thần Nhạc mới mở miệng giải thích.
Khó trách Đô Phong giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, có điều Tàng Thư Các lại có thể bị mất trộm, quả thực để cho hắn giật mình một phen.
Theo sự hiểu biết của hắn, Tàng Thư Các còn nguy hiểm hơn đầm rồng hang hổ ấy chứ, bên trong không chỉ có kết giới, mà còn có các cao thủ của phái Thiên Tâm trông chừng, vậy mà dễ dàng mất trộm đến thế, rốt cuộc là do tên trộm kia quá lợi hại, hay là kết giới và cao thủ trong Tàng Thư Các chỉ để dọa người thôi?
“Đại sư huynh, huynh biết thứ bị mất ở Tàng Thư Các là cái gì không?" Du Tiểu Mặc tò mò hỏi, có thể khiến chưởng môn nổi giận lôi đình, hẳn là không phải đồ vật tầm thường rồi.
Phương Thần Nhạc cười lắc đầu, “Đó là cơ mật, ta cũng chỉ được nghe sư phụ nói thôi, nghe nói thứ bị mất nằm ở tầng thứ năm của Tàng Thư Các, chỉ có chưởng môn và các trưởng lão mới có tư cách biết rõ, nhưng cũng có thể khẳng định có quan hệ rất lớn với môn phái, lần đầu tiên ta thấy chưởng môn giận dữ đó."
Không ngờ ngay cả đại sư huynh mà cũng không biết, Du Tiểu Mặc cũng không hỏi thêm, lại tò mò: “Vậy chuyện thứ hai là gì?"
Phương Thần Nhạc đáp, “Chuyện này thì liên quan tới toàn bộ phái Thiên Tâm rồi, lại nói tiếp, tiểu sư đệ có từng nghe nói tới Thiên Đường Cảnh chưa?"
Nghe vậy, khóe miệng Du Tiểu Mặc lập tức giật một cái, đương nhiên là hắn có nghe nói qua về “Thiên Đường" rồi, chỉ là “Thiên Đường" này cũng không phải Thiên Đường kia, có lẽ là tên của một địa danh, mà địa danh gì kì lạ vậy, còn kêu Thiên Đường…
“Chưa…"
Nghe được câu trả lời của hắn, Phương Thần Nhạc cũng bất ngờ, đành nói tiếp: “Thiên Đường Cảnh là một trong thập đại kỳ cảnh của đại lục Long tường, năm mươi năm mới mở cửa một lần, bên trong có vô số thiên tài địa bảo, ví dụ như linh thảo, từ cấp một tới cấp mười đều có, chỉ là cấp bậc càng cao, số lượng càng ít, hơn nữa cũng không dễ dàng đạt được, bởi vì bên cạnh mỗi cây linh thảo cấp cao, đều có một con yêu thú mạnh mẽ canh giữ."
Du Tiểu Mặc cái hiểu cái không mà gật đầu, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Đại sư huynh, vậy linh thảo cấp mười một và mười hai thì sao?"
Phương Thần Nhạc lắc đầu, “Cái này ta cũng chưa từng nghe nói tới, linh thảo cấp mười một và mười hai là linh thảo trong truyền thuyết, vô cùng quý hiếm, tục truyền, đã ngàn vạn năm rồi trên đại lục Long Tường chưa từng xuất hiện linh thảo cấp cao nhất rồi, chỉ là dù có xuất hiện, cũng vô ích thôi, bởi vì chỉ đan sư có linh hồn thất thải trong truyền thuyết mới có thể luyện được hai loại linh thảo kia, sao, tiểu sư đệ có hứng thú với chúng hả?"
Nghe câu hỏi mang theo vài phần trêu chọc kia, Du Tiểu Mặc cười hì hì, “Nào có, đệ chỉ tò mò một chút thôi mà."
“Từ khi phát hiện Thiên Đường Cảnh tới nay, linh thảo cấp mười chỉ xuất hiện đúng ba lần, hơn nữa không phải lần nào cũng chiến thắng được yêu thú canh giữ linh thảo, cả ba lần cũng chỉ thành công được một lần."
Phương Thần Nhạc khẽ thở dài, còn đáng tiếc hơn là, cây linh thảo hái được kia cũng không thuộc về phái Thiên Tâm, mà người hái nó xuống cũng là vị đan sư duy nhất có thể luyện ra linh đan cấp mười, đan sư Khâu Nhiễm.
Tuy rằng lúc ấy có không ít môn phái và thế lực đều cực kỳ thèm thuồng cây linh thảo cấp mười kia, nhưng chẳng ai dám ra tay, nếu đắc tội một đan sư cấp mười, hành động này đúng là tự mình tìm đường chết, đến lúc đó người ta chỉ cần treo giải, sẽ có hàng đống cường giả tự nguyện xử lý ngươi.
“Đại sư huynh, ý của huynh là tu luyện giả cũng có thể đi sao?" Du Tiểu Mặc không biết ý nghĩ trong đầu Phương Thần Nhạc, chỉ hỏi điểm mình thấy hứng thú.
Nghe câu hỏi của hắn, Phương Thần Nhạc bật cười, “Đương nhiên tu luyện giả cũng có thể đi rồi, không phải lúc nãy ta đã nói sao, Thiên Đường Cảnh có các loại thiên tài địa bảo, ngoại trừ linh thảo, còn có rất nhiều thứ khác có sức hấp dẫn với tu luyện giả."
“Ví dụ như?"
“Ví dụ như yêu thú, công pháp và các loại vũ khí." Nói tới đây, Phương Thần Nhạc không khỏi lộ ra vẻ mặt hướng tới, “Mặc kệ là tu luyện giả hay đan sư, yêu thú đều có sức hấp dẫn rất mạnh, có điều người khát vọng nhất hẳn là đan sư, bởi vì đan sư không có sức chiến đấu, cho nên nếu có thể sở hữu một con yêu thú mạnh mẽ, chẳng khác nào có năng lực tự bảo vệ bản thân."
Nghe thế, hơi thở của Du Tiểu Mặc đột nhiên trở nên dồn dập.
Sao hắn không nghĩ tới chỗ này cơ chứ, đồng thời cũng nhớ ra quả trứng yêu thú cấp tám bị mình bỏ quên trong không gian, nếu như có thể thuần hóa nó, chẳng phải tương lai hắn sẽ có một yêu thú thực lực đương tương với tu vi Tiên Cảnh sao?
Vừa nghĩ tới đây, Du Tiểu Mặc đã cảm thấy máu trong người mình đang sôi trào rồi.
Nếu là vài ngày trước thì còn lâu Du Tiểu Mặc mới rộng rãi đưa cho Lăng Tiêu một lúc nhiều linh đan như vậy, nhưng mà giờ hắn đã không cần bán linh đan kiếm tiền nữa, mà cũng chẳng thiếu mấy viên linh đan hạ phẩm, nếu như dựa vào bán linh đan mà kiếm tiền, thì linh đan thượng phẩm vẫn lời nhất.
Chỉ là mấy ngày nữa, hắn dự định sẽ thử luyện linh đan cấp ba.
Trong khoảng thời gian này, Du Tiểu Mặc cảm thấy sức mạnh linh hồn của mình đã khá dư dả, luyện linh đan cấp hai rất thuận lợi, gần như chỉ cần tiện tay cũng luyện được một viên, cảm giác không khác gì lúc chuẩn bị đột phá cấp một.
Mải suy nghĩ, Du Tiểu Mặc đã rời khỏi Đô Phong từ lúc nào, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ được, hắn còn chưa kịp bước vào khu vực của Võ Hệ đã bị người cản lại.
Người ngăn hắn là hai nam tử mặc áo giáp màu bạc, cả khuôn mặt toát lên một vẻ nghiêm túc, loại áo giáp này Du Tiểu Mặc đã từng gặp ở núi Vô Song, cũng chính loại áo giáp mà những hộ vệ tuần tra thường mặc.
Tuy giáp bạc cho người ta cái cảm giác cực kỳ lạnh lẽo, nhưng cũng cực kỳ uy vũ, những người này không phải đệ tử Võ Hệ, mà là một phần trong đội hộ vệ của chưởng môn, mỗi người đều có tu vi trên Nhật cảnh, từ đầu tới cuối đều trung thành với chưởng môn, trừ khi có lệnh của chưởng môn, nếu không thì bất kể ai cũng không điều động được họ.
Suy từ điểm này mà ra, người nắm quyền trong phái Thiên Tâm hẳn là chưởng môn Thang Phàm, dù các trưởng lão có tiếng nói tới đâu thì vẫn không có thực quyền.
Sau khi ngăn Du Tiểu Mặc lại, một nam tử trong đội hộ vệ giáp bạc dùng cái giọng điệu giải quyết việc chung mà nói: “Không có mệnh lệnh của chưởng môn và các trưởng lão, bất luận là kẻ nào cũng không được phép ra vào."
“Thế nhưng mà… ta chỉ muốn đi lên tìm Lăng sư huynh thôi." Du Tiểu Mặc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người kia, dường như không thể thương lượng nổi, có chút ủ rũ, cũng hơi nghi hoặc, hình như phái Thiên Tâm trước kia đâu có nghiêm khắc đến vậy, sao hắn mới ra ngoài vài ngày, trở về đã thay đổi thành thế này rồi? Hắn nhớ rõ giữa Đan Hệ và Võ Hệ không có thiết lập quy định như vậy.
“Không được." Nam tử kia không chút nào nhượng bộ.
Vị còn lại tuy không nói gì, nhưng dựa vào cái nét mặt nghiêm nghị kia, đoán chừng là ý tứ cũng không khác mấy.
Du Tiểu Mặc đành phải bỏ ý định đi tìm Lăng Tiêu, buồn bực quay về Đô Phong.
Vừa đi vừa nghĩ liệu có phải phái Thiên Tâm đã xảy ra chuyện gì không, nếu không thì sao lại canh phòng nghiêm ngặt đến thế, hắn cũng nhớ tới hai vị đệ tử Võ Hệ gặp ở chân núi vài ngày trước, lúc ấy họ còn có vẻ rất gấp gáp, bảo Lăng Tiêu phải tới gặp chưởng môn ngay.
Chỉ là khi ấy hắn cũng không để tâm, cộng thêm việc sau đó cũng không nghe thấy có ai bàn tán, cả đám đệ tử Đô Phong đều bình thường như mọi khi, Du Tiểu Mặc cũng mặc kệ luôn, chỉ nghĩ có lẽ Lăng Tiêu đang bận rộn gì đó nên mới không có thời gian tới tìm mình.
Bây giờ nhìn lại mới thấy, hẳn là có chuyện lớn phát sinh rồi, nếu không thì chưởng môn cũng chẳng cần phái người canh giữ đường lên núi Vô Song làm gì.
“Ồ? Đây không phải là tiểu sư đệ sao?"
Giữa lúc Du Tiểu Mặc nghĩ đến xuất thần, một âm thanh mang theo nghi hoặc hơn nữa còn bao hàm cả sự vui mừng không thể bỏ qua được bỗng vang lên, truyền đến từ phía sau hắn.
Du Tiểu Mặc giật mình, chợt phát hiện giọng nói này rất quen thuộc, nhìn lại, quả nhiên là đại sư huynh Phương Thần Nhạc, còn có nhị sư huynh Phục Tử Lâm, hai người vừa trở về từ Vân Thủy Phong, trùng hợp gặp hắn ở đây.
Du Tiểu Mặc lập tức chạy tới trước mặt họ, mừng rỡ nói: “Đại sư huynh, nhị sư huynh, cuối cùng thì các huynh cũng đã về rồi, đệ chờ hai người mấy ngày rồi đó."
Dựa vào lời Du Tiểu Mặc nói thì hẳn là đã trở về mấy ngày rồi, Phương Thần Nhạc cũng cười nói: “Biết sao giờ, mấy hôm nay khá bận, sáu ngày trước ta và nhị sư huynh của ngươi bị Diệp sư thúc kêu tới, vẫn bận mãi cho tới bây giờ mới được nghỉ, có lẽ ngày mai vẫn phải tới Vân Thủy Phong lần nữa."
“Có việc gì mà bận tới vậy, không phải lúc trước rất nhàn rỗi sao?" Du Tiểu Mặc kinh ngạc hỏi.
“Tiểu sư đệ đã về đến bây giờ rồi mà vẫn chưa nghe nói gì sao?" Phương Thần Nhạc nghe Du Tiểu Mặc hỏi, cũng hơi ngạc nhiên, nhưng mà nghĩ lại, việc này đã truyền ra từ sáu ngày trước, lúc đó Du Tiểu Mặc không ở trong phái, mà chờ hắn trở về, những người khác cũng bận rộn chuẩn bị cho bản thân rồi, không nghe hắn nhắc tới, còn tưởng hắn đã biết rồi, cho nên chẳng ai đề cập đến.
“Đại sư huynh, đến cùng thì đã có chuyện gì xảy ra?" Du Tiểu Mặc không ngờ, mấy ngày hắn có ở đây, đúng là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Phương Thần Nhạc vỗ vỗ vai hắn, nói, “Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Là một tiểu trạch nam, Du Tiểu Mặc không hề có sức kháng cự với mấy loại chuyện hấp dẫn như bát quái, cho nên hắn rất tò mò không biết đại sư huynh định nói gì, nghe Phương Thần Nhạc nói vậy lập tức đi theo.
“Khoảng thời gian ngươi đi ra ngoài, đã xảy ra hai việc quan trọng, việc thứ nhất có liên quan tới phái Thiên Tâm, sáu ngày trước, cũng là buổi tối sau ngày ngươi và Lâm Tiếu sư huynh đi, Tàng Thư Các đã bị mất trộm, nghe nói thứ bị mất là một vật rất quan trọng, chưởng môn nổi giận, đêm đó liền hạ lệnh không cho bất cứ đệ tử nào tùy ý đi lại, tất cả mọi nơi đều phái người đứng gác, chỉ là kẻ trộm kia hình như là một tu luyện giả, cho nên không liên quan tới Đan Hệ nhiều."
Sau một lát, Phương Thần Nhạc mới mở miệng giải thích.
Khó trách Đô Phong giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, có điều Tàng Thư Các lại có thể bị mất trộm, quả thực để cho hắn giật mình một phen.
Theo sự hiểu biết của hắn, Tàng Thư Các còn nguy hiểm hơn đầm rồng hang hổ ấy chứ, bên trong không chỉ có kết giới, mà còn có các cao thủ của phái Thiên Tâm trông chừng, vậy mà dễ dàng mất trộm đến thế, rốt cuộc là do tên trộm kia quá lợi hại, hay là kết giới và cao thủ trong Tàng Thư Các chỉ để dọa người thôi?
“Đại sư huynh, huynh biết thứ bị mất ở Tàng Thư Các là cái gì không?" Du Tiểu Mặc tò mò hỏi, có thể khiến chưởng môn nổi giận lôi đình, hẳn là không phải đồ vật tầm thường rồi.
Phương Thần Nhạc cười lắc đầu, “Đó là cơ mật, ta cũng chỉ được nghe sư phụ nói thôi, nghe nói thứ bị mất nằm ở tầng thứ năm của Tàng Thư Các, chỉ có chưởng môn và các trưởng lão mới có tư cách biết rõ, nhưng cũng có thể khẳng định có quan hệ rất lớn với môn phái, lần đầu tiên ta thấy chưởng môn giận dữ đó."
Không ngờ ngay cả đại sư huynh mà cũng không biết, Du Tiểu Mặc cũng không hỏi thêm, lại tò mò: “Vậy chuyện thứ hai là gì?"
Phương Thần Nhạc đáp, “Chuyện này thì liên quan tới toàn bộ phái Thiên Tâm rồi, lại nói tiếp, tiểu sư đệ có từng nghe nói tới Thiên Đường Cảnh chưa?"
Nghe vậy, khóe miệng Du Tiểu Mặc lập tức giật một cái, đương nhiên là hắn có nghe nói qua về “Thiên Đường" rồi, chỉ là “Thiên Đường" này cũng không phải Thiên Đường kia, có lẽ là tên của một địa danh, mà địa danh gì kì lạ vậy, còn kêu Thiên Đường…
“Chưa…"
Nghe được câu trả lời của hắn, Phương Thần Nhạc cũng bất ngờ, đành nói tiếp: “Thiên Đường Cảnh là một trong thập đại kỳ cảnh của đại lục Long tường, năm mươi năm mới mở cửa một lần, bên trong có vô số thiên tài địa bảo, ví dụ như linh thảo, từ cấp một tới cấp mười đều có, chỉ là cấp bậc càng cao, số lượng càng ít, hơn nữa cũng không dễ dàng đạt được, bởi vì bên cạnh mỗi cây linh thảo cấp cao, đều có một con yêu thú mạnh mẽ canh giữ."
Du Tiểu Mặc cái hiểu cái không mà gật đầu, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Đại sư huynh, vậy linh thảo cấp mười một và mười hai thì sao?"
Phương Thần Nhạc lắc đầu, “Cái này ta cũng chưa từng nghe nói tới, linh thảo cấp mười một và mười hai là linh thảo trong truyền thuyết, vô cùng quý hiếm, tục truyền, đã ngàn vạn năm rồi trên đại lục Long Tường chưa từng xuất hiện linh thảo cấp cao nhất rồi, chỉ là dù có xuất hiện, cũng vô ích thôi, bởi vì chỉ đan sư có linh hồn thất thải trong truyền thuyết mới có thể luyện được hai loại linh thảo kia, sao, tiểu sư đệ có hứng thú với chúng hả?"
Nghe câu hỏi mang theo vài phần trêu chọc kia, Du Tiểu Mặc cười hì hì, “Nào có, đệ chỉ tò mò một chút thôi mà."
“Từ khi phát hiện Thiên Đường Cảnh tới nay, linh thảo cấp mười chỉ xuất hiện đúng ba lần, hơn nữa không phải lần nào cũng chiến thắng được yêu thú canh giữ linh thảo, cả ba lần cũng chỉ thành công được một lần."
Phương Thần Nhạc khẽ thở dài, còn đáng tiếc hơn là, cây linh thảo hái được kia cũng không thuộc về phái Thiên Tâm, mà người hái nó xuống cũng là vị đan sư duy nhất có thể luyện ra linh đan cấp mười, đan sư Khâu Nhiễm.
Tuy rằng lúc ấy có không ít môn phái và thế lực đều cực kỳ thèm thuồng cây linh thảo cấp mười kia, nhưng chẳng ai dám ra tay, nếu đắc tội một đan sư cấp mười, hành động này đúng là tự mình tìm đường chết, đến lúc đó người ta chỉ cần treo giải, sẽ có hàng đống cường giả tự nguyện xử lý ngươi.
“Đại sư huynh, ý của huynh là tu luyện giả cũng có thể đi sao?" Du Tiểu Mặc không biết ý nghĩ trong đầu Phương Thần Nhạc, chỉ hỏi điểm mình thấy hứng thú.
Nghe câu hỏi của hắn, Phương Thần Nhạc bật cười, “Đương nhiên tu luyện giả cũng có thể đi rồi, không phải lúc nãy ta đã nói sao, Thiên Đường Cảnh có các loại thiên tài địa bảo, ngoại trừ linh thảo, còn có rất nhiều thứ khác có sức hấp dẫn với tu luyện giả."
“Ví dụ như?"
“Ví dụ như yêu thú, công pháp và các loại vũ khí." Nói tới đây, Phương Thần Nhạc không khỏi lộ ra vẻ mặt hướng tới, “Mặc kệ là tu luyện giả hay đan sư, yêu thú đều có sức hấp dẫn rất mạnh, có điều người khát vọng nhất hẳn là đan sư, bởi vì đan sư không có sức chiến đấu, cho nên nếu có thể sở hữu một con yêu thú mạnh mẽ, chẳng khác nào có năng lực tự bảo vệ bản thân."
Nghe thế, hơi thở của Du Tiểu Mặc đột nhiên trở nên dồn dập.
Sao hắn không nghĩ tới chỗ này cơ chứ, đồng thời cũng nhớ ra quả trứng yêu thú cấp tám bị mình bỏ quên trong không gian, nếu như có thể thuần hóa nó, chẳng phải tương lai hắn sẽ có một yêu thú thực lực đương tương với tu vi Tiên Cảnh sao?
Vừa nghĩ tới đây, Du Tiểu Mặc đã cảm thấy máu trong người mình đang sôi trào rồi.
Tác giả :
Doãn Gia